Đêm thứ hai, Đồng Niên quyết định ngủ ở căn phòng trên tầng ba.Anh nói với Vũ Nhi: “Anh đã quyết định rồi, anh sẽ chuyển lên phòng tầng ba.”
“Tại sao phải làm như vậy chứ? Anh nói rõ lý do của anh xem nào!”
Vũ Nhi không thể hiểu nổi Đồng Niên.“Chẳng có lý do gì cả.
Anh chỉ có thể nói, anh buộc phải ngủ trong căn phòng đó.”
Vũ Nhi nói gần như tuyệt vọng: “Đồng Niên, anh muốn rời xa em sao?”
“Không, Vũ Nhi, em đừng sợ, anh không bao giờ rời xa em, anh xin thề, anh mãi mãi sẽ không bao giờ rời xa em.”
Khi nói những câu này, nét mặt Đồng Niên vô cùng kiên quyết, khiến Vũ Nhi không thể không tin.“Thế còn em thì sao? Anh để em ngủ một mình ở đây ư?”
Vũ Nhi chỉ tay về phía giường trong phòng ngủ.Đồng Niên lắc đầu nói: “Em có thể lựa chọn cùng lên tầng ba với anh.”
Vũ Nhi mở to mắt, sau đó lùi một bước, nói: “Không, em không làm được, em không dám bước vào căn phòng đó, em sợ, em sợ cả cái tầng ba.”
Nói xong, cô ngẩng đầu ngước nhìn trần nhà.“Rốt cuộc là em sợ gì chứ? Hãy nhìn đằng kia…”
Anh lấy tay chỉ vào máy quay camera ở góc cửa.“Đủ rồi, em chán ghét cái thứ đó!”
“Nhưng, nó có thể nói cho chúng ta biết chân tướng, chân tướng của ngôi nhà này.”
“Em không tin!”
Vũ Nhi quay người lại nói: “Đồng Niên, em xin anh đấy, anh hãy ở lại đây đi!”
Nét mặt Đồng Niên bỗng trở nên kỳ quái, nói: “Có phải em sợ hãi những việc xảy ra trong phòng tầng trên lúc sáng sớm hôm nay không?”
Nghe câu nói này, Vũ Nhi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, cô nhẹ nhàng nói: “Tại anh cả đấy.”
“Anh xin lỗi, tại anh cả.
Nhưng chẳng phải em cũng thế sao?”
Mặt Vũ Nhi càng nóng bừng hơn, cô cúi đầu, không nói gì thêm.“Lẽ nào không phải sao? Điều này chứng tỏ chúng ta ở trên căn phòng trên gác vẫn có thể đạt được niềm khoái lạc.
Được rồi, anh lên đó ngủ đây, em cứ suy nghĩ đi.”
Nói xong, Đồng Niên chỉ đem theo một cái chăn dạ, bước ra khỏi cửa.Anh lên đến phòng tầng ba, rồi lại nhìn sang cửa sổ bên nhà đối diện, cửa sổ đối diện vẫn là một màn đêm mênh mông.
Đồng Niên lắc đầu, ngẩng mặt lên và ngả người lên giường.
Anh thầm nói với mình: mong rằng trên mái nhà không còn xuất hiện tiếng bước chân.Đồng Niên nhanh chóng bị màn đêm bao quanh, lúc đầu anh hơi khó chịu, cứ trở đi trở lại trên giường, dù sao căn phòng này đã từng khiến anh sợ hãi.
Thế nhưng, sáng sớm hôm nay anh đã đạt được sự khoái lạc tại chính nơi đây.
Rồi anh ngủ thiếp đi.Anh không ngờ mình lại ngủ ngon đến vậy, còn không nằm mơ thấy bất cứ giấc mơ nào.
Đến tận quá nửa đêm, anh cảm thấy bên cạnh dường như hơi ấm, lẽ nào là Vũ Nhi lên đây ngủ?Đồng Niên sờ sang bên cạnh, không sờ thấy làn da trơn mượt của Vũ Nhi, mà lại sờ thấy một mảng lông mịn màng.Anh sợ hãi suýt nhảy bật dậy, lúc này mới nhận ra có con mèo đang nằm cạnh mình.Đó là con mèo trắng.Trăng bên ngoài cửa sổ vẫn treo lơ lửng trên cao, con mèo đó đang nằm yên cuộn tròn, giống như là một đám tuyết trắng giữa đêm hè, rất kỳ dị và nhức mắt.Nhìn con vật du ngoạn giữa địa ngục và chốn nhân gian, Đồng Niên lại có thể quên đi nỗi sợ hãi, trong lòng thoáng chút cảm động.
Anh tiếp tục vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, ngón tay thoáng run rẩy, dường như nó chính là người yêu cũ của mình, được gặp lại sau nhiều năm xa cách.Đó là tình yêu?Hay lời tiên đoán của địa ngục?Đồng Niên lại chìm đắm vào giấc ngủ, ôm con mèo trắng trong lòng đến tận khi ánh nắng ban mai chiếu rọi vào mắt anh.
Anh từ từ mở mắt, theo thói quen, anh sờ sang bên cạnh, có điều, lần này anh không sờ Vũ Nhi, mà là con mèo đó.Nó không còn ở đó nữa.Đồng Niên nhìn khắp phòng, sau đó anh đứng dậy, vịn người vào bậu cửa sổ hít thở thật sâu, anh bỗng cảm thấy tất cả mọi việc xảy ra đều giống như một giấc mơ.
Đêm thứ hai, Đồng Niên quyết định ngủ ở căn phòng trên tầng ba.Anh nói với Vũ Nhi: “Anh đã quyết định rồi, anh sẽ chuyển lên phòng tầng ba.”
“Tại sao phải làm như vậy chứ? Anh nói rõ lý do của anh xem nào!”
Vũ Nhi không thể hiểu nổi Đồng Niên.“Chẳng có lý do gì cả.
Anh chỉ có thể nói, anh buộc phải ngủ trong căn phòng đó.”
Vũ Nhi nói gần như tuyệt vọng: “Đồng Niên, anh muốn rời xa em sao?”
“Không, Vũ Nhi, em đừng sợ, anh không bao giờ rời xa em, anh xin thề, anh mãi mãi sẽ không bao giờ rời xa em.”
Khi nói những câu này, nét mặt Đồng Niên vô cùng kiên quyết, khiến Vũ Nhi không thể không tin.“Thế còn em thì sao? Anh để em ngủ một mình ở đây ư?”
Vũ Nhi chỉ tay về phía giường trong phòng ngủ.Đồng Niên lắc đầu nói: “Em có thể lựa chọn cùng lên tầng ba với anh.”
Vũ Nhi mở to mắt, sau đó lùi một bước, nói: “Không, em không làm được, em không dám bước vào căn phòng đó, em sợ, em sợ cả cái tầng ba.”
Nói xong, cô ngẩng đầu ngước nhìn trần nhà.“Rốt cuộc là em sợ gì chứ? Hãy nhìn đằng kia…”
Anh lấy tay chỉ vào máy quay camera ở góc cửa.“Đủ rồi, em chán ghét cái thứ đó!”
“Nhưng, nó có thể nói cho chúng ta biết chân tướng, chân tướng của ngôi nhà này.”
“Em không tin!”
Vũ Nhi quay người lại nói: “Đồng Niên, em xin anh đấy, anh hãy ở lại đây đi!”
Nét mặt Đồng Niên bỗng trở nên kỳ quái, nói: “Có phải em sợ hãi những việc xảy ra trong phòng tầng trên lúc sáng sớm hôm nay không?”bg-ssp-{height:px}
Nghe câu nói này, Vũ Nhi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, cô nhẹ nhàng nói: “Tại anh cả đấy.”
“Anh xin lỗi, tại anh cả.
Nhưng chẳng phải em cũng thế sao?”
Mặt Vũ Nhi càng nóng bừng hơn, cô cúi đầu, không nói gì thêm.“Lẽ nào không phải sao? Điều này chứng tỏ chúng ta ở trên căn phòng trên gác vẫn có thể đạt được niềm khoái lạc.
Được rồi, anh lên đó ngủ đây, em cứ suy nghĩ đi.”
Nói xong, Đồng Niên chỉ đem theo một cái chăn dạ, bước ra khỏi cửa.Anh lên đến phòng tầng ba, rồi lại nhìn sang cửa sổ bên nhà đối diện, cửa sổ đối diện vẫn là một màn đêm mênh mông.
Đồng Niên lắc đầu, ngẩng mặt lên và ngả người lên giường.
Anh thầm nói với mình: mong rằng trên mái nhà không còn xuất hiện tiếng bước chân.Đồng Niên nhanh chóng bị màn đêm bao quanh, lúc đầu anh hơi khó chịu, cứ trở đi trở lại trên giường, dù sao căn phòng này đã từng khiến anh sợ hãi.
Thế nhưng, sáng sớm hôm nay anh đã đạt được sự khoái lạc tại chính nơi đây.
Rồi anh ngủ thiếp đi.Anh không ngờ mình lại ngủ ngon đến vậy, còn không nằm mơ thấy bất cứ giấc mơ nào.
Đến tận quá nửa đêm, anh cảm thấy bên cạnh dường như hơi ấm, lẽ nào là Vũ Nhi lên đây ngủ?Đồng Niên sờ sang bên cạnh, không sờ thấy làn da trơn mượt của Vũ Nhi, mà lại sờ thấy một mảng lông mịn màng.Anh sợ hãi suýt nhảy bật dậy, lúc này mới nhận ra có con mèo đang nằm cạnh mình.Đó là con mèo trắng.Trăng bên ngoài cửa sổ vẫn treo lơ lửng trên cao, con mèo đó đang nằm yên cuộn tròn, giống như là một đám tuyết trắng giữa đêm hè, rất kỳ dị và nhức mắt.Nhìn con vật du ngoạn giữa địa ngục và chốn nhân gian, Đồng Niên lại có thể quên đi nỗi sợ hãi, trong lòng thoáng chút cảm động.
Anh tiếp tục vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, ngón tay thoáng run rẩy, dường như nó chính là người yêu cũ của mình, được gặp lại sau nhiều năm xa cách.Đó là tình yêu?Hay lời tiên đoán của địa ngục?Đồng Niên lại chìm đắm vào giấc ngủ, ôm con mèo trắng trong lòng đến tận khi ánh nắng ban mai chiếu rọi vào mắt anh.
Anh từ từ mở mắt, theo thói quen, anh sờ sang bên cạnh, có điều, lần này anh không sờ Vũ Nhi, mà là con mèo đó.Nó không còn ở đó nữa.Đồng Niên nhìn khắp phòng, sau đó anh đứng dậy, vịn người vào bậu cửa sổ hít thở thật sâu, anh bỗng cảm thấy tất cả mọi việc xảy ra đều giống như một giấc mơ.