“Bắt lấy nó! Nhanh lên!” Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng la của người đàn ông như xé toạt cả màn đêm dày đặc. Những bước chân vội vã chạy không ngừng nghỉ, ước chừng có khoảng hơn mười người. Họ đuổi theo một cô gái đang ra sức chạy phía trước. Cô gái nhỏ bé mặc chiếc váy trắng mỏng manh, chân không mang giày giẫm đạp lên mọi thứ, mặc kệ đau đớn, mặc kệ máu đã thấm ướt lòng bàn chân, cô vẫn chạy không ngừng nghỉ, cho dù chỉ còn lại một chút sức lực, cô cũng phải chạy. Vào lúc này, đau đớn thể xác không thể nào sánh bằng việc thoát khỏi đám người phía sau lưng.
“Đứng lại đó cho tao! Mày không thoát được đâu!” Gã kia lại lên tiếng, giọng nói vang vọng khắp cánh rừng.
Không thoát được… Không thoát được… Những từ ấy như quấn lấy đầu óc của cô gái trẻ. Đây đã là lần thứ hai cô trốn khỏi căn cứ của bọn bắt cóc. Lần trước, vừa mới chạy được đoạn đường ngắn đã bị chúng phát hiện bắt lại. Nếu bây giờ thất bại lần nữa, cô e rằng sẽ không có cơ hội lần sau.
Tiếng gió gào thét mãnh liệt, cây cối ngả nghiêng oằn mình đón những trận cuồng phong. Cô gái bé nhỏ vẫn cắm đầu chạy. Bây giờ cô mới thấy những tiết học thể dục ở trường có ích biết bao! Hơi nghiêng đầu dò xét tình hình phía sau, bọn chúng vẫn đuổi sát cô, chúng có súng! Cô mở to mắt, chẳng phải hôm qua tên thủ lĩnh bảo không được để cô bị thương sao?
“Đùng!” Tiếng súng chói tai vang lên, xẹt ngang vai cô. Rát! Đôi mày thanh tú nhíu lại. Bọn chúng bắn cô thật rồi. Chết tiệt!
“Tao cảnh cáo mày, nếu mày không đứng lại, chúng tao sẽ bắn thật!” Giọng nói đáng sợ vang lên ở sau lưng. Theo sau đó là những tiếng súng đồng thanh vang lên, cô gái nhỏ sợ hãi, vẻ mặt hoang mang “Mình sẽ chết như thế này sao?” Đôi môi khô khẽ mím lại, cô nhanh chóng rẽ vào một con đường nhỏ bên phải. Vừa lúc đó, một viên đạn sượt qua ghim thẳng vào thân cây cô vừa chạy qua. Mồ hôi nhễ nhại, tim đập kịch liệt, trò chơi tử thần này bao giờ mới kết thúc?
Ngay lúc tưởng chừng như bước dần vào chỗ chết, một con đường sống lại mở ra. Trước mặt cô là đường lớn, cô thoát rồi!
Không chần chừ một giây phút nào, cô vội vàng chạy ra. Ngay lúc đó, ánh sáng chói mắt từ một chiếc xe ô tô chiếu tới, cô chưa kịp làm gì thì đã cảm thấy cơ thể bị nhấc bổng lên, đầu óc quay cuồng. Đau! Đau lắm! Đau đến chẳng còn cảm giác nữa. Lúc cơ thể chạm mặt đất, toàn thân như vỡ vụn, phía trước mờ đi, chỉ còn lại một mảnh đen tối tăm…
-
Từ từ mở mắt ra, hàng mi dài chớp nhẹ vài cái. Cơ thể giống như bị vật nặng ngàn tấn đè lên trên. “Đây là đâu?” Môi nhỏ muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện khoang miệng cứng ngắc, khó khăn lắm mới có thể phát ra tiếng “A… A…”
Khẽ yên lặng vài giây, cô trấn tĩnh quan sát xung quanh. Nhìn căn phòng trắng toát chẳng có chút sinh khí, lại toàn mùi thuốc khử trùng, cô biết đây là bệnh viện. Ánh sáng từ cửa sổ phòng bệnh truyên tới khiến cô nheo mắt lại, cố gắng cử động, dù chỉ là cái nghiêng đầu nhẹ, nhưng đều vô ích.
Tại sao mình lại ở đây? Đã xảy ra việc gì? Cô cố gắng nhớ lại, nhưng không thể, trong đầu chỉ là một khoảng không trống rỗng.
Khó chịu… Đau đớn… Bất lực là những gì cô đang phải trải qua.
Đúng lúc trong đầu cô đang chứa hàng trăm câu hỏi thì một giọng nói vang lên bên cạnh: “A… Con bé tỉnh rồi này. Trời ơi! May quá.” Cô liếc mắt nhìn về phía phát ra giọng nói, là một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, gương mặt lo lắng hốt hoảng chạy nhào tới bên cạnhg giường.
Cô muốn nói gì đó, nhưng cổ nghẹn lại, chỉ ú ớ được vài tiếng. Người phụ nữ kia như hiểu ý, vội vàng vén sợi tóc trên trán cô, xúc động nói: “Linh Linh, con tỉnh rồi, có biết là mẹ lo cho con lắm không?”
Mẹ ư? Nhưng tại sao trong đầu cô lại không có bất kỳ một ký ức nào vậy?
“Con đừng lo, bác sĩ nói con không sao rồi…”
Người phụ nữ còn chưa nói xong thì đã được yêu cầu ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại cô cùng một người bác sĩ, hai y tá đứng hai bên.
Sau khi kiểm tra tổng quát, vị bác sĩ nhìn cô rồi nói: “Yên tâm, tình trạng hiện tại sẽ không kéo dài, vì cô hôn mê sâu lâu quá nên não bộ chưa thể điều khiển được cơ thể. Mấy tuần tới nhớ nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Cô không cần biết, thứ cô muốn nghe là chuyện gì đã xảy ra, tại sao cô lại không nhớ được gì cả? Liếc mắt nhìn theo hướng bác sĩ rời đi, rồi lại nhìn tới dây dẫn truyền dịch, cô khẽ thở dài. Khó chịu quá!
-
Những ngày sau đó, cơ thể cô dần bình phục theo như lời bác sĩ nói. Khi chữ “a” được thay bằng những chữ đơn bình thường như “mẹ”, “ba”, hay “nước”… Hoặc là cơ thể đã có thể nghiêng qua nghiêng lại.
Cô nhìn ra phía ngoài cửa phòng, mẹ và ba đang nói chuyện gì đó. Kể từ khi tỉnh dậy, cô chỉ thấy có hai người họ bên cạnh mình, không thấy người thân khác hay bạn bè nào cả. Nhìn cách mẹ chi tiền, cô cũng hiểu có lẽ hoàn cảnh gia đình mình cũng thuộc dạng khó khăn. Được rồi, sau khi bình phục, cô sẽ hỏi hết mọi chuyện. Cảm giác muốn hỏi mà không hỏi được, thật sự rất rất khó chịu đó!
Hai tuần sau, có thể nói cơ thể cô đã khỏe hơn rất nhiều. Mẹ và ba vẫn không nói gì đến chuyện trước kia. Cho đến bây giờ, cô chỉ biết, mình tên là Từ Uyển Linh, năm nay 19 tuổi.
“Mẹ à, con bị tai nạn như thế nào vậy?”
Cô hay hỏi mẹ câu đó, nhưng mẹ chỉ trả lời qua loa, bảo cô đang đi thì có người lái ô tô đụng phải. Cũng may người đó chịu trách nhiệm, đã đền bù tiền cho nhà mình. Sau đó, mẹ cô sẽ viện cớ gì đó rồi đi ra ngoài. Cứ lặp lại như vậy, cô cũng không muốn hỏi nữa. Có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Bắt lấy nó! Nhanh lên!” Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng la của người đàn ông như xé toạt cả màn đêm dày đặc. Những bước chân vội vã chạy không ngừng nghỉ, ước chừng có khoảng hơn mười người. Họ đuổi theo một cô gái đang ra sức chạy phía trước. Cô gái nhỏ bé mặc chiếc váy trắng mỏng manh, chân không mang giày giẫm đạp lên mọi thứ, mặc kệ đau đớn, mặc kệ máu đã thấm ướt lòng bàn chân, cô vẫn chạy không ngừng nghỉ, cho dù chỉ còn lại một chút sức lực, cô cũng phải chạy. Vào lúc này, đau đớn thể xác không thể nào sánh bằng việc thoát khỏi đám người phía sau lưng.
“Đứng lại đó cho tao! Mày không thoát được đâu!” Gã kia lại lên tiếng, giọng nói vang vọng khắp cánh rừng.
Không thoát được… Không thoát được… Những từ ấy như quấn lấy đầu óc của cô gái trẻ. Đây đã là lần thứ hai cô trốn khỏi căn cứ của bọn bắt cóc. Lần trước, vừa mới chạy được đoạn đường ngắn đã bị chúng phát hiện bắt lại. Nếu bây giờ thất bại lần nữa, cô e rằng sẽ không có cơ hội lần sau.
Tiếng gió gào thét mãnh liệt, cây cối ngả nghiêng oằn mình đón những trận cuồng phong. Cô gái bé nhỏ vẫn cắm đầu chạy. Bây giờ cô mới thấy những tiết học thể dục ở trường có ích biết bao! Hơi nghiêng đầu dò xét tình hình phía sau, bọn chúng vẫn đuổi sát cô, chúng có súng! Cô mở to mắt, chẳng phải hôm qua tên thủ lĩnh bảo không được để cô bị thương sao?
“Đùng!” Tiếng súng chói tai vang lên, xẹt ngang vai cô. Rát! Đôi mày thanh tú nhíu lại. Bọn chúng bắn cô thật rồi. Chết tiệt!
“Tao cảnh cáo mày, nếu mày không đứng lại, chúng tao sẽ bắn thật!” Giọng nói đáng sợ vang lên ở sau lưng. Theo sau đó là những tiếng súng đồng thanh vang lên, cô gái nhỏ sợ hãi, vẻ mặt hoang mang “Mình sẽ chết như thế này sao?” Đôi môi khô khẽ mím lại, cô nhanh chóng rẽ vào một con đường nhỏ bên phải. Vừa lúc đó, một viên đạn sượt qua ghim thẳng vào thân cây cô vừa chạy qua. Mồ hôi nhễ nhại, tim đập kịch liệt, trò chơi tử thần này bao giờ mới kết thúc?
Ngay lúc tưởng chừng như bước dần vào chỗ chết, một con đường sống lại mở ra. Trước mặt cô là đường lớn, cô thoát rồi!
Không chần chừ một giây phút nào, cô vội vàng chạy ra. Ngay lúc đó, ánh sáng chói mắt từ một chiếc xe ô tô chiếu tới, cô chưa kịp làm gì thì đã cảm thấy cơ thể bị nhấc bổng lên, đầu óc quay cuồng. Đau! Đau lắm! Đau đến chẳng còn cảm giác nữa. Lúc cơ thể chạm mặt đất, toàn thân như vỡ vụn, phía trước mờ đi, chỉ còn lại một mảnh đen tối tăm…
-
Từ từ mở mắt ra, hàng mi dài chớp nhẹ vài cái. Cơ thể giống như bị vật nặng ngàn tấn đè lên trên. “Đây là đâu?” Môi nhỏ muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện khoang miệng cứng ngắc, khó khăn lắm mới có thể phát ra tiếng “A… A…”
Khẽ yên lặng vài giây, cô trấn tĩnh quan sát xung quanh. Nhìn căn phòng trắng toát chẳng có chút sinh khí, lại toàn mùi thuốc khử trùng, cô biết đây là bệnh viện. Ánh sáng từ cửa sổ phòng bệnh truyên tới khiến cô nheo mắt lại, cố gắng cử động, dù chỉ là cái nghiêng đầu nhẹ, nhưng đều vô ích.
Tại sao mình lại ở đây? Đã xảy ra việc gì? Cô cố gắng nhớ lại, nhưng không thể, trong đầu chỉ là một khoảng không trống rỗng.
Khó chịu… Đau đớn… Bất lực là những gì cô đang phải trải qua.
Đúng lúc trong đầu cô đang chứa hàng trăm câu hỏi thì một giọng nói vang lên bên cạnh: “A… Con bé tỉnh rồi này. Trời ơi! May quá.” Cô liếc mắt nhìn về phía phát ra giọng nói, là một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, gương mặt lo lắng hốt hoảng chạy nhào tới bên cạnhg giường.
Cô muốn nói gì đó, nhưng cổ nghẹn lại, chỉ ú ớ được vài tiếng. Người phụ nữ kia như hiểu ý, vội vàng vén sợi tóc trên trán cô, xúc động nói: “Linh Linh, con tỉnh rồi, có biết là mẹ lo cho con lắm không?”
Mẹ ư? Nhưng tại sao trong đầu cô lại không có bất kỳ một ký ức nào vậy?
“Con đừng lo, bác sĩ nói con không sao rồi…”
Người phụ nữ còn chưa nói xong thì đã được yêu cầu ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại cô cùng một người bác sĩ, hai y tá đứng hai bên.
Sau khi kiểm tra tổng quát, vị bác sĩ nhìn cô rồi nói: “Yên tâm, tình trạng hiện tại sẽ không kéo dài, vì cô hôn mê sâu lâu quá nên não bộ chưa thể điều khiển được cơ thể. Mấy tuần tới nhớ nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Cô không cần biết, thứ cô muốn nghe là chuyện gì đã xảy ra, tại sao cô lại không nhớ được gì cả? Liếc mắt nhìn theo hướng bác sĩ rời đi, rồi lại nhìn tới dây dẫn truyền dịch, cô khẽ thở dài. Khó chịu quá!
-
Những ngày sau đó, cơ thể cô dần bình phục theo như lời bác sĩ nói. Khi chữ “a” được thay bằng những chữ đơn bình thường như “mẹ”, “ba”, hay “nước”… Hoặc là cơ thể đã có thể nghiêng qua nghiêng lại.
Cô nhìn ra phía ngoài cửa phòng, mẹ và ba đang nói chuyện gì đó. Kể từ khi tỉnh dậy, cô chỉ thấy có hai người họ bên cạnh mình, không thấy người thân khác hay bạn bè nào cả. Nhìn cách mẹ chi tiền, cô cũng hiểu có lẽ hoàn cảnh gia đình mình cũng thuộc dạng khó khăn. Được rồi, sau khi bình phục, cô sẽ hỏi hết mọi chuyện. Cảm giác muốn hỏi mà không hỏi được, thật sự rất rất khó chịu đó!
Hai tuần sau, có thể nói cơ thể cô đã khỏe hơn rất nhiều. Mẹ và ba vẫn không nói gì đến chuyện trước kia. Cho đến bây giờ, cô chỉ biết, mình tên là Từ Uyển Linh, năm nay tuổi.
“Mẹ à, con bị tai nạn như thế nào vậy?”
Cô hay hỏi mẹ câu đó, nhưng mẹ chỉ trả lời qua loa, bảo cô đang đi thì có người lái ô tô đụng phải. Cũng may người đó chịu trách nhiệm, đã đền bù tiền cho nhà mình. Sau đó, mẹ cô sẽ viện cớ gì đó rồi đi ra ngoài. Cứ lặp lại như vậy, cô cũng không muốn hỏi nữa. Có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.