- Đừng nói dối . Mày là Rin đúng không ??_ Lâm gát phắt đi lời Kin nói và tiếp tục hỏi như tra tấn .
- Cậu nói gì tớ chẳng hiểu gì cả ??_Kin lại một lần nửa ngây thơ đáp .
- Mày ...................._ Lâm tức giận giơ nấm đấm lên .
- Hai em còn ở đây làm gì ?? Chưa về nữa àk ??_ Thầy giám thị đứng nhìn 2 người , nghiêm giọng hỏi .
- Dạ tụi em về ngay _ Kin nói rồi vội lũi thũi đi .
- Ơ .........................Hừ _ Lâm tròn mắt nhìn Kin đi , rồi thở hắt ra một cách tức giận .
- Em không về àk ??_ Thầy giám thị đưa tay đẩy gọng kính lên hỏi .
- Dạ thưa thầy em đi _ Lâm lễ phép chào thầy nhưng trong lòng vẫn không khõi bực bội .
Ra đến ngoài cỗng trường chẳng thấy nó và My đâu , Lâm đoán chắc nó chờ lâu quá , và với bản tính của nó bây giờ thì sẽ nổi giận và bỏ về nhà , chứ không rãnh hơi đứng đây chờ mình . Lâm lắc đầu khi nghĩ như vậy , rồi gọi người đem xe về , trong khi mình thì đi bộ , để suy ngẩm .
Vừa đi trên đường , Lâm vừa cảm thấy hậm hực trong lòng , tuy trong lòng vẫn không dám khẳng định Kin là hắn , nhưng giác quan đã cho hắn biết rằng đây chính lá thằng bạn thân của mình . Lâm tự đặt ra những câu hỏi và lo lắng , nếu đó thật sự là hắn thì tại sao hắn chẳng ở bên cạnh Lam mà về đây làm gì ?? Hắn quay về đây với mục đích gì ?? Vì nó ư , có lẽ là vậy , Lâm gật đầu vơí câu trả lời của chính mình .
Lâm khẽ ngẩm lại khoảng thời gian lúc hắn vừa đi , lúc ấy nó đã đau lòng như thế nào ??? Mặc dù Lâm biết lý do hắn bỏ đi như vậy , nhưng Lâm lại chẵng hé lời nào , mà để người con gái mình yêu thương đau đớn như vậy . Có lẽ tất cả mọi chuyện Lâm mới là người có lỗi nhiều nhất chứ không phải hắn . Vì vậy nếu lần này đó thật sự là hắn , và hắn vẫn còn yêu nó như ngày nào , thì Lâm sẽ quyết định từ bỏ nó , để 2 con người vốn thuộc về nhau được ở bên nhau , dù trong tim Lâm lúc đó nhất định sẽ rất đau , vết thương này sẽ mãi mãi chẵng xóa được .
Lâm rút điện thoại ra như để xác nhận mọi việc .
Sau khi nghe được tin xác đáng , Lâm khẽ nở một nụ cười nhạt , rồi lê bước trên con đường đến một nơi nào đó xa xôi .
...
Ở phòng nó :
Nó khẽ chống cầm nhìn ra ngoài khung cửa sổ , cảnh vật vào đêm sao mà đẹp lạ thường , làm con tim nó khẽ cảm giác xao xuyến .
Ánh trăng vàng , với ánh sáng yếu ớt , nhưng nó vẫn cố gắng soi sáng đường cho những ngôi sao xinh đẹp lấp lánh xung quanh mình . Một màu vàng nhạt , nhưng lại thật đẹp , nó ước gì được như ánh trăng ấy , để những ký ức trong nó có thễ nhạc dần đi , để có thể quên con người đó .
Bầu trời hôm nay đầy sao , lấp lánh và lung linh đến kỳ lạ , lâu rồi nó chẳng ngấm bầu trời vào đêm như thế này .
Những tiếng xào xạc của lá cây bị gió đung đưa , thật êm dịu làm sao , những con gió nhẹ khẽ lướt qua mái tóc nó , làm những ký ức ấy lại quay trở về :
Vào một buổi tối cúp điện cách đây đã lâu , nó với hắn ở nhà cùng nhau :
- Tối quá , Rin ơi , cậu ở đâu ??_ nó hét toáng lên khi điện vừa cúp.
- Tớ đây . Ở ngoài này nè , ra đây có ánh trăng thì sẽ sáng hơn ấy _ hắn từ ngoài ngoắc ngoắc cái tay kêu nó .
- Ừ ...._ nó khẽ nói , rồi mon men tìm đường ra .
Cả 2 đứa ngồi tựa vào nhau :
- Trời nhiêu sao nhỉ ??_ nó thốt lên khi nhìn lên bầu trời .
- Ừ đẹp lắm đúng không ??_ hắn quay sang mỉm cười hỏi .
- Ừ đúng vậy , nhiều quá cơ _ nó reo lên thích thú .
- Mặc dù những ngôi sao ấy , phát ra những ánh sáng yếu , nhưng nó thật công dụng trông những lúc này ,_ hắn cười rồi ngước lên nhìn bầu trời đêm .
- Tớ thấy nó chẳng yếu tí nào . Chẵng phải nhờ nó mà bây giờ chúng ta mới thấy đường sao _ nó lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý .
- Ừ thì không yếu . Mà Hy nè _ hắn lắc đầu chịu thua rồi nói .
- Sao ??_ nó thôi không nhìn nữa cuối xuống xem hắn hỏi gì .
- Chụt _ hắn khẽ hôn nhẹ vào môi nó .
Chỉ là một nụ hôn phớt qua , và dường như chỉ mới chạm tí , nhưng đã làm cả 2 đỏ mặt , ấp úgn .
Trong đêm ấy , mọi thứ đều rất ấm áp và hạnh phúc .
Nó giật mình quay trở về với thực tại , đêm nay trời cũng nhiều sao như lúc ấy , nhưng cảm giác ấm áp khi 2 bờ vai kề vào nhau đã chẳng còn . Nó không khóc mà chỉ mỉm cười buồn rồi leo lên giường ngủ , như để trốn tránh cái ký ức ấy .