Ngay cả một người như Trần Tê cũng không thể chịu được cách nói chuyện như hổ sói.
Cô chống cằm nghĩ thầm: Phi! Ta thèm tin hai anh em xấu xa các ngươi!
Lúc này trời đã tối, Vưu Thanh Phân đi làm về.
Bà nhìn vào phòng Vệ Nhạc, phát hiện Trần Tê đã đến nhưng không chào hỏi mà quay người đi làm việc của mình.
Một lúc sau ở ngoài cửa hỏi: "Ăn cơm chưa?"
"Ăn! Tại sao không ăn!" Trần Tê càng không khách khí.
Bữa ăn cuối cùng của cô được tùy tiện ứng phó tại sân bay vào buổi sáng.
Vưu Thanh Phân tay nghề nấu ăn thực khá, bà cũng quen thuộc với khẩu vị của Trần Tê.
Bà nhìn Trần Tê đang vùi mình trong đồ ăn, châm chọc nói: "Người không biết còn tưởng ngươi mới là người mới từ bên trong kia thả ra."
Trần Tê đã ăn rau luộc trong hai tháng để nhét vào cái đuôi cá chết tiệt đó, vì vậy cô không thèm phản ứng với Vưu Thanh Phân, chỉ lo ăn phần của mình.
Vưu Thanh Phân đối với Trần Tê sớm đã không có lòng hiếu khách với chủ nhân cũ của mình, Trần Tê không cần phải ném chuột sợ vỡ đồ nữa.
Cả hai xé mặt nạ xuống, thừa nhận họ chưa bao giờ thích nhau, nhưng thay vào đó lại hòa hợp với nhau một cách thản nhiên.
Ăn xong, Vệ Nhạc thu dọn bát đũa, giờ vội vã xem bộ phim truyền hình ăn khách.
Trần Tê trong lòng nghĩ mình cũng không phải là loại người chỉ ăn và không làm việc, nhưng cô vẫn do dự một lúc khi đứng trước bồn rửa bát đĩa lộn xộn.
Vưu Thanh Phân đi đổ rác quay lại, sốt ruột đẩy cô sang một bên: "Tránh ra, không biết làm thì đừng làm, giả vờ chăm chỉ! Chỗ nào cũng có nước, ta còn phải dọn thay."
Nếu bà đã nói như vậy, Trần Tê rất vui khi được làm chủ cửa hàng rảnh tay, cô lắc nửa bao thuốc lá mà Vưu Thanh Phân đặt trên bàn ăn, tùy tiện hút một điếu sau bữa tối.
Trước đây cô không có thói quen này, cô thức cả đêm trên phim trường, buồn ngủ đến mức thần hồn chia lìa, người khác châm cho cô một điếu thuốc, nói hút vài hơi cho sảng khoái.
Cô đã thử nó, dùng được!
Những điếu thuốc kém chất lượng mà Vưu Thanh Phân sặc thật sự và khiến Trần Tê khụ hai tiếng.
Người đang rửa chén âm mặt nói: "Đừng để Vệ Gia trách ta dạy hư ngươi!"
"Vệ Gia tính cái rắm!" Trần Tê hướng Vưu Thanh Phân nhả điếu thuốc.
Một người để "cái rắm" trong lòng, không nói cũng không buông, không phải cái rắm thì là cái gì? Vưu Thanh Phân nhìn thấu không nói toạc, chỉ cười lạnh.
"Cho ta một điếu."
Bà cúi đầu hút điếu thuốc mà Trần Tê đưa cho, Trần Tê nghiêng người châm lửa, hai người cùng nhau ở trong phòng bếp hút thuốc, nhất thời không nói nên lời.
"Mùi muốn chết...!Ta phải vứt nó đi!" Vệ Nhạc ôm con búp bê chạy tới, lao như bay về phòng.
Vưu Thanh Phân hếch cằm về phía Vệ Nhạc: "Con búp bê đó là ngươi mua cho nó à? Sống động như thật, nửa đêm dọa người muốn chết!"
"Ta đã hỏi qua, Tôn Kiến Xuyên mang đến."
Trần Tê cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy con búp bê tinh xảo và sống động như thật trên giường Vệ Nhạc, thật đau lòng nếu mua thứ này với thù lao đóng phim hiện tại của cô.
Vệ Nhạc nói đó là anh Xuyên Tử đưa.
Kể từ khi Trần Tê xông vào nhà Tôn gia phát tác một trận, cô và Tôn Kiến Xuyên không còn liên hệ nữa.
Mới có mấy tháng, nhưng lần đầu tiên nghe người khác nhắc đến cái tên này, cô liền cảm thấy xa lạ.
"Để ta nói, ngày đó ta về, gặp cậu ta và Vệ Nhạc đang nói chuyện qua cửa sổ.
Vừa nhìn thấy ta, hắn bỏ đi." Vưu Thanh Phân bây giờ đối với nhà họ Tôn không có sắc mặt tốt gì, lắc lắc cốc nước trên tay nói: "Chồn chúc tết gà, nào có thành ý gì.
Ta sẽ vứt cái đồ rác đó đi!"
Trần Tê lười biếng nói: "Mắt con búp bê kia bằng một tháng tiền lương của ngươi."
Vưu Thanh Phân nghe vậy kịp thời dừng chân lại: "Cái thứ này sao lại đắt như vậy? Khi nó chơi chán, ta cầm đi bán lấy tiền!"
"Sao phải nháo lên như cả đời không liên quan gì đến nhà họ Tôn vậy? Người khác còn tưởng rất cương liệt đó! Ngươi vẫn đang làm việc trong nhà máy của cha hắn đấy!"
"Ai nói ta bị nứt hậu môn chứ? Cùng lắm là bị trĩ thôi." Vưu Thanh Phân che miệng cười, "Ta muốn giờ chỉ ngang tuổi A Bạc, mẹ kiếp, giờ thì phải làm trong một nhà máy chết tiệt,...!nhưng giờ hoa tàn ít bướm, bán cũng chẳng còn được mấy tiền!"
Trần Tê trầm mặc trong chốc lát.
Cô nghĩ đến lúc vừa rồi khi họ ăn tối với cánh cửa khép hờ, A Bạc tình cờ đi ngang qua và thò đầu vào chào hỏi.
Người đàn ông trung niên sắc sắc mê mê bên cạnh nhìn thấy Trần Tê và Vệ Nhạc thì mắt sáng lên, ông ta trơ mặt ra trêu đùa: "Chị Phân, chỗ này lại có mặt hàng tốt nữa à, khi nào giới thiệu cho chúng ta biết với!!"
Vưu Thanh Phân ném một miếng xương gà đem người đuổi đi, Trần Tê lúc đó không nói gì, cô không sợ nhưng Vệ Nhạc ngây thơ không biết gì, ngày thường chỉ sợ không thiếu người để ý.
"Nếu không nghĩ tới chuyện bán thân, tốt hơn không nên sống trong một con hẻm đầy gái mại dâm và khách lang chơi thế này!"
"Ngươi không nói thì chắc ta quên.
Đứa ngốc kia không làm được gì cả, còn muốn ăn, muốn mặc, muốn vào bệnh viện chữa trị, cái nào không tiêu đến tiền chứ? Nó ngốc thật đấy, nhưng một thân da thịt kia còn lấy được giá cao.
Sao đây, nó được bán cho họ Phùng kia để sinh con, giờ sao không bán được cho người khác?
"Ngươi còn nói được tiếng người nữa không?"
Nhìn thấy Trần Tê hơi nheo mắt lại và cả khuôn mặt trở nên lạnh lùng, Vưu Thanh Phân không còn ham mồm mép thống khoái nữa.
Lần trước cũng như vậy, Trần Tê qua thấy Vệ Nhạc đang mặc chiếc áo khoét hông và váy ôm ngang hông của Vưu Thanh Phân, trang điểm đậm, đang cùng A Bạc mua xiên rán ở đầu ngõ, bị một khách làng chơi trêu đến cười "khanh khách".
Mặc dù Vưu Thanh Phân đã giải thích chính Vệ Nhạc thích những bộ quần áo đó, A Bạc cũng không có ác ý.
Tuy nhiên Trần Tê vẫn ném nửa rương quần áo vào lửa trước mặt họ, suýt nữa đốt cháy căn nhà.
Cô ta đúng là điên rồi, việc gì phải chọc nóng.
"Nếu như A Bạc không ở gần đây, ta đi làm ca tối thì ai đưa cơm cho đứa ngốc kia chứ?" Vưu Thanh Phân liếc nhìn Trần Tê, "Nếu không hai chúng ta đến ở căn nhà lớn của ngươi?"
Trần Tê từ trong người lấy ra một chùm chìa khóa, ném cho Vưu Thanh Phân: "Nhà lớn không lớn, chỉ có cái cũ và nhỏ này thôi.
Nhà không tốt lắm, nhưng vị trí cũng không tệ, ở ngõ Kim Quang, đi đâu cũng tiện, xung quanh so với đây sạch sẽ hơn.
Ngày mai tôi cùng cô đi xem nhà, các người nhanh chóng chuyển đến nơi đó."
Kỳ thật Vưu Thanh Phân không thể nói là không hiểu gia cảnh của Trần Tê, trong nhà có tiền nhưng chính mình cũng chỉ là nha đầu mới vào đời.
Nói là đi đóng phim nhưng không biết thù lao có đến tay không.
Giáo sư Trần đồi với mọi người theo kiểu quân tử kết giao nhạt như nước, Trần Tê dường như giống người mẹ mình tinh của mình hơn, nhìn thì có vẻ hào phóng, thật ra là kiểu một giọt nước không lọt ra ngoài.
Vưu Thanh Phân có thể làm tổn hại Trần Tê từng câu một, cũng không thật sự trông cậy vào cô bất cứ cái gì.
Đột nhiên có được tiện nghi, Vưu Thanh Phân từ kinh ngạc nhanh phục hồi lại tinh thần, lại bắt đầu nói với Trần Tê: "Chậc chậc, ta và lão già ma quỷ Vệ Lâm Phong dù sao cũng là vợ chồng đàng hoàng.
Hắn vừa chết trăm ngày, để ta nghiến răng gánh mớ hỗn độn này.
Ngươi là gì của Vệ Gia? Một đứa ngốc gọi một tiếng"chị dâu" liền nghĩ mình sẽ chu cấp cho gia đình anh ta sao?"
"Đừng xả với tôi." Trần Tê không thích bộ dạng này Vưu Thanh Phân, "Chăm sóc Nhạc Nhạc thật tốt hoặc cút khỏi ngôi nhà kia."
"Ta chỉ là mẹ kế!"
"Còn gần hơn so với tôi còn không phải thân cận gì"
Vưu Thanh Phân dùng đầu ngón tay cọ cọ chiếc chìa khóa bằng đồng, hồi lâu mới nói: "Ta sẽ trả tiền thuê nhà cho cô.
Muốn trả...!Gia Gia để lại tiền cho tôi và đứa ngốc kia."
"Sao cũng được." Trần Tê cúi đầu gạt tàn thuốc, cố ý lảng tránh chuyện tiền của Vệ Gia từ đâu ra.
Ngôi nhà cũ đó ban đầu thuộc về một bà dì không kết hôn của Trần Tê.
Sau khi Giáo sư Trần được chuyển đến một trường đại học ở địa phương giảng dạy, ông vẫn duy trì mối quan hệ không mặn không nhạt này với người họ hàng của vợ cũ.
Bà dì đó bị đột quỵ và không thể cử động, chính giáo sư Trần đã thuê người chăm sóc bà, sau đó bà được gửi đến viện dưỡng lão để thăm khám thường xuyên.
Hai năm trước, bà dì qua đời, bà không có vướng bận gì trên đời nên cố ý để lại căn nhà cho Trần Tê.
Đây cũng trở thành "sản nghiệp" duy nhất của Trần Tê lúc này.
Vưu Thanh Phân đang hát khúc "Ca ca muội muội", Trần Tê không kiên nhẫn lắng nghe, đang định rời đi thì Vưu Thanh Phân đã cười suồng sã: "Không ngờ cô lại rất quan tâm đến Vệ Gia nhà chúng ta.
Hắn có phải hay không hầu hạ ngươi đến thoải mái?"
Trần Tê nhất thời không tiếp được chiêu này của Vưu Thanh Phân, không nói nên lời liền đưa ngón giữa.
"Không nói lời nào là thừa nhận? Ta nói cho ngươi biết, đời này tốt hơn đời sau..."
"Ai muốn cùng ngươi nói chuyện này, ngươi thấy chúng ta giống khuê mật sao?"
"Chẳng lẽ giống mẹ chồng nàng dâu?"
Vưu Thanh Phân thật vất vả mới chiếm được ưu thế, cười đến run lên với khuôn mặt đỏ bừng của Trần Tê.
"Cút đi..."
Vệ Nhạc không chịu nổi thét chói tai: "Hút thuốc chửi bậy! Ta đi nói với Gia Gia, hai người nói không lễ phép!"
Editor: Tên chương là: Ngươi thấy chúng ta giống khuê mật sao? - Trong đó từ "khuê mật" được giữ nguyên vì ở đây nó là từ chỉ bạn thân giữa hai cô gái, có cả ngọt ngào.
Dùng từ "bạn thân sao" nghe hơi bị cụt.
.