Một ngày trước khi báo danh quay lại với đoàn làm phim, Trần Tê đã đến trường đua ngựa của một người bạn của Tống Minh Minh để gặp "Trần Dương Dương".
"Trần Dương Dương" vẫn sống tốt ở môi trường mới, bộ lông óng ả, chắc khỏe.
Chủ trường đua ngựa, lão Tiền, vẫn nhớ cô, cố ý đến chào hỏi và gọi cô là "bạn gái nhỏ của Vệ Gia".
Lão Tiền không nghe nói đến chuyện của Vệ Gia, cũng không biết rằng "Trần Dương Dương" từng là con ngựa của anh, ông vui vẻ hỏi Trần Tê: "Vệ Gia khỏe không? Cậu ta đang bận việc gì? Tiểu tử nói chuyện không tính toán gì hết, nói muốn đến nhìn đàn ngựa của ta, giờ cả người cũng không thấy!"
Trần Tê vuốt ve "Trần Dương Dương", mỉm cười mà không nói lời nào.
Cô cũng muốn biết, anh ấy...!có khỏe không?
Cô chạy vài vòng với "Trần Dương Dương", sau đó dắt ngựa và ngồi trên bãi cỏ gần đường đua.
Vệ Nhạc cũng đi cùng cô, trìu mến cho "Trần Dương Dương" ăn cà rốt, một miếng cho mình và một miếng cho ngựa.
Mèo con "Trần Viên Viên" lần đầu tiên gặp "Trần Dương Dương", và cả hai đều có chút lo lắng.
"Trần Viên Viên" ra khỏi túi đựng mèo, thận trọng nằm xuống trên mặt cỏ, nhanh chóng bị một con bọ hấp dẫn sự chú ý.
"Trần Dương Dương" cúi đầu ngửi lông đứa nhóc lông xù này, khịt mũi kiêu ngạo.
Trần Tê ôm đầu gối lặng lẽ nhìn bọn họ, cũng vừa lúc ngắm hoàng hôn.
Chị Tường Lâm chỉ có một A Mao, cô có những "ba đứa"! Nhưng khung cảnh này rõ ràng yên tĩnh và đẹp đẽ như một bức tranh cuộn tròn, mặt trời lặn ấm áp và hài hòa, những đám mây đỏ rực lan rộng khắp cánh đồng.
Đẹp đến ngạt thở.
Không thể lựa chọn đồng nghĩa với phải thừa nhận, chẳng sợ đối mặt nghĩa là chính mình quý trọng.
Cô nhớ cô và Vệ Gia đã từng nhìn thấy những cảnh hoàng hôn như thế này.
Trước đây, Trần Tê nghĩ rằng cô hiểu Vệ Gia, nhưng thực tế cô chỉ muốn đến gần anh.
Bây giờ cô đã phần nào hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng cô lại càng cách xa anh hơn.
Ngày hôm sau, Trần Tê lên tinh thần trở về đóng phim.
Cô ở trại nuôi ngựa dắt ngựa, đuổi mèo, dỗ Vệ Nhạc khóc, cô cảm thấy mình đã trưởng thành vì phải là một người có trách nhiệm.
Cô quay lại và để lại con ngựa cho lão Tiền, gửi con mèo đến nơi ở của Tống Minh Minh ở Bắc Kinh.
Chỉ có Vệ Nhạc là không có tiếp nhận, đi theo cô đến phim trường, cùng ăn cùng ngủ.
Khi có việc bận, cô nhờ trợ lý nhỏ chăm sóc, công việc cứ thế kéo dài ngày này qua ngày khác.
Dù sao thì Vệ Nhạc cũng rất ngoan, rất nghe lời Trần Tê, cũng thích cuộc sống lộn xộn ca hát múa múa của đoàn phim.
Trắc trở lớn nhất của Trần Tê cũng không phải Vệ Nhạc.
Phơi nắng cả ngày, ngồi trên lưng ngựa muốn điên cũng không tính là gì.
Đáng sợ nhất là kinh nghiệm đáng thương mà cô tích lũy được trong các bộ phim truyền hình chẳng là gì ở đây cả.
Đạo diễn bộ phim của bọn họ, tên Lê Dương, là một nhân vật bậc thầy trong ngành công nghiệp điện ảnh Trung Quốc, ông đã có hơn năm trong ngành và đã giành được nhiều giải thưởng trong và ngoài nước.
Đúng như thế, Tống Minh Minh cũng cần phải động thủ, tốn rất nhiều sức mới có thể để cơ hội này rơi xuống đầu Trần Tê.
Nhà sản xuất là bạn của Tống Minh Minh, ông muốn chiếu cố Trần Tê, nhưng đạo diễn Lý hoàn toàn không cho mặt mũi.
Một ông già nho nhã quen thuộc như vậy trên phim trường lại hung ác như ma quỷ, ai cũng sợ ông.
Nam chính là nam thần quốc dân ông cũng mắng, nữ chính là ảnh hậu cũng thường xuyên bị mắng, nhưng Trần Tê không thể nghi ngờ là người thảm nhất.
Nhân vật của Trần Tê suất diễn không nặng, nhưng nó kết nối cốt truyện.
Sau khi gia vào đoàn, cô mới nghe nói lúc ấy có hai cô gái bước vào giai đoạn casting cuối cùng.
Đạo diễn Lê quan tâm nhiều hơn đến một cô gái đang học tại trường Học viện điện ảnh, ông cho rằng cô gái ấy có khí chất và hình ảnh của cô ấy rất phù hợp với nhân vật.
Các nhà đầu tư và nhà sản xuất lại nhất trí ủng hộ Trần Tê vì ngoại hình dễ được công nhận hơn và kỹ năng cưỡi ngựa tuyệt vời của cô.
Họ loại bỏ cô gái kia với lý do không thể cưỡi ngựa, để lại Trần Tê mỗi ngày bị đạo diễn mắng đến máu chó phun đầu.
Chốc lát nói dáng vẻ cưỡi ngựa của cô kệch cỡm, chốc lát công kích cô khóc nhìn không hề mỹ cảm, người khác là miếng ngọc không có kinh nghiệm, còn cô là đống phân khô không có kinh nghiệm.
Cô tự cân nhắc, cho rằng cái đầu chết não này không thông suốt, tiến đến thỉnh giáo thì lại bị mắng vì lãng phí thời gian của mọi người, lãng phí tài nguyên diễn viên.
Có một cảnh Trần Tê bò về phía một con ngựa chết trong bùn và cô bị NG hơn lần.
Đạo diễn Lê làm trò trước mặt toàn đoàn làm phim hỏi chỉ số thông minh của cô, nói rằng kỹ năng diễn xuất của cô còn không bằng con ngựa giả chết, động tác của cô còn ngu ngốc hơn cả đứa ngốc mà cô mang theo, dùng tiếng phổ thông mắng vẫn còn chưa đủ, lại dùng tiếng Quảng Đông chửi ầm lên.
Các diễn viên khác đều nhìn không được, nam chính trong bộ phim với Trần Tê đã chủ động đề nghị cho những người trẻ tuổi nhiều thời gian hơn.
Nữ chính lớn hơn cô hơn chục tuổi cũng thầm an ủi cô, nói rằng tính tình của đạo diễn như vậy, nhúng tay vào việc này vẫn sẽ bị mắng.
Cuối cùng, Trần Tê chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất một mình khi họ chụp ảnh.
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, những người khác đãi cô một bữa lẩu.
Không phải Trần Tê ăn không hết đau khổ, nhưng cô đã sống đến tuổi, chưa bao giờ gặp người từ trong ra ngoài phủ định quá như thế.
Lần đầu tiên cô hoài nghi chính mình xấu xí và ngu ngốc, cô buộc phải phá bỏ mọi hiểu biết về bản thân.
Mặc dù sau đó ccô đã cố gắng hết sức để bù đắp cho "khuyết tật" của mình, người xấu thì phải học nhiều, tinh thần liều mạng, cố gắng không kéo chân cả đoàn, nhưng khi nhìn thấy đạo diễn Lê châm một điếu thuốc với một khuôn mặt trầm xuống, da đầu cô từng trận tê dại.
Nói cũng lạ, Trần Tê vốn tưởng đạo diễn Lê đã phiền thấu cô rồi, nhưng chính ông lại là người đề nghị cô về bảy ngày để trở về lo việc tang lễ của cha trong thời gian quay phim căng thẳng nhất.
Trần Tê trở về từ kỳ nghỉ gầy mất cân, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh cô quay trước đó, đạo diễn cau mày mắng cô ngu ngốc, giao trách nhiệm không nhanh chóng đem số thịt kia bù lại thì mau cút khỏi đoàn phim, xong việc lại nhờ tổ tạo hình nghĩ các hóa trang khác.
Đúng lúc đó, vụ tai nạn nổ lớn ở nhà máy hóa chất đang xôn xao dư luận ầm ĩ đến ồn ào huyên náo, các vụ tai nạn thương tâm, thông tin nội tình về vi phạm, tiến độ khởi kiện lần lượt xuất hiện trên các bản tin lớn, các quan chức phụ trách địa phương đều lên tiếng, tất cả đều bị sa thải.
Đoàn đội của Tôn Kiến Xuyên gặp phải sự cố quan hệ công chúng khẩn cấp, anh đã bị đập trứng khi biểu diễn trên sân khấu.
Trần Tê vẫn còn là một người vô danh nhưng các nhà đầu tư lo lắng vấn đề này sẽ làm tăng khả năng công kích sau khi tuyên truyền bộ phim điện ảnh này, vì vậy họ đã thảo luận riêng với nhau tốt hơn hết là nên ngăn chặn tổn thất kịp thời, hoặc thay đổi vai diễn, hoặc đơn giản là cắt cốt truyện liên quan đến cô.
Truyện Light Novel
Đạo diễn Lê mắng bằng tiếng phổ thông không chuẩn: "Ngu xuẩn! Cô ta làm nổ à? Liên quan gì đến cô ta!"
Không lâu sau khi bộ phim điện ảnh đóng máy, bộ phim truyền hình mà Trần Tê tham gia đã được phát sóng trên ba kênh.
Cũng là đánh bậy đánh bạ, bộ phim thời trang mà cô bỏ lỡ kia bị chèn ép khá lâu, bộ phim gián điệp do Tống Minh Minh đề xuất cũng không khuấy được bọt nước.
Ngược lại, bộ phim cổ trang kinh phí thấp này đã trở thành một hit lớn sau khi được phát sóng trong kỳ nghỉ hè.
Không chỉ nam nữ chính trở thành ngôi sao thần tượng nhà nhà đều biết mà các diễn viên khác cũng được hưởng lợi không ít.
Công chúa người cá của Trần Tê có ngoại hình rung động lòng người và cái kết sâu sắc, ngoài nam nữ chính thì cô là nhân vật được khán giả yêu thích nhất.
Khi bộ phim truyền hình này đang hot nhất, tất cả mọi người từ người bán rau cho đến những cô bé học sinh tiểu học đều nói về cốt truyện, có thể nhìn thấy hình ảnh của một số diễn viên chính trên những món đồ thiết yếu hàng ngày rẻ tiền được bán trên đường phố.
Không ai nghĩ số tiền lãi thu được ước chừng làm cho mấy người trẻ tuôi kia ăn được vài năm.
Trần Tê đã giành được một số giải thưởng sau đó, nhưng cô phải thừa nhận rằng quốc dân độ của cô đều là do bộ phim đầu tiên đóng khi cô còn không biết gì.
Nhưng đây là chuyện sau này, lúc Trần Tê chạy theo đoàn phim truyền hình khắp nơi để tuyên truyền, cô vừa mới sống sót sau khi chịu khổ theo đoàn phim điện ảnh, cơn bão lớn biến đổi cả nhà vẫn chưa hoàn toàn qua đi, có thể nói đó là thời khắc chật vật nhất trong cuộc đời cô.
May mắn thay khi đó cô là một gương mặt mới, mọi người đều không chú ý đến việc nụ cười của người này có vặn vẹo hay không, nhưng chính vì khuôn mặt lạnh lùng và thiếu nhiệt tình khi đối mặt với giới truyền thông nên cô bị gán vào thanh danh là tính tình không tốt..