Khoảnh khắc Chúc Tinh Chi đối diện với Nguyễn Yên, không khí bỗng nhiên đọng lại.
Trần Dung Dư đứng ở phía sau Nguyễn Yên, giữa mày mạnh mẽ nảy lên một chút.
Ngay sau đó hai cô gái trừng lớn đôi mắt, trăm miệng một lời:
“Tại sao cậu lại ở đây?!”
Nguyễn Yên:???
Chúc Tinh Chi:???
Chúc Tinh Chi bỗng nhiên khiếp sợ nhíu mày: “Cậu quen với Trần Dung Dư sao?”
“Đó là cậu nh ỏ của mình mà?”
Chúc Tinh Chi:???!
Mẹ kiếp?
Mẹ kiếp?!
Cậu, nhỏ?
Trong đầu Chúc Tinh Chi loảng xoảng một chút.
Trời sụp đất nứt.
Nguyễn Yên trong lúc nhất thời cũng ngu luôn: “Cậu nói Trần tiên sinh, sẽ không phải chính là, chính là…… Cậu nh ỏ của mình đấy chứ?”
“…… Ừ.”
Nguyễn Yên:?
Thế giới của Nguyễn Yên cũng sụp đổ.
Trong phòng khách, yên tĩnh lạ thường.
Nguyễn Yên cùng với Chúc Tinh Chi ngồi song song ở một bên của chiếc ghế sô pha hình chữ L, đối diện chéo là Trần Dung Dư đã thắt xong cà vạt.
Bầu không khí trong lúc nhất thời chìm vào trong xấu hổ và im lặng.
Chúc Tinh Chi thật sự không nghĩ đến.
Cô thi tốt nghiệp đại học gặp được người đàn ông nhớ đến tận bây giờ thế mà lại là cậu nh ỏ của bạn thân.
Trên thế giới này thật con mẹ nó lại có loại trùng hợp thần kỳ như thế này!
Có phải quay phim truyền hình đâu chứ!
Hơn nữa điểm mấu chốt nhất chính là, nếu thật sự gặp phải thì cũng thôi.
Tại sao lại cố tình.
Là ở buổi sáng sớm hôm nay.
Cô mặc áo sơ mi của Trần Dung Dư.
Đi ra từ phòng ngủ của anh.
Để cô chết ở đây để quên hết luôn đi.
Chúc Tinh Chi ho nhẹ một tiếng, bàn tay hơi che lại gương mặt đang đỏ lên, sau một lúc lâu thì ngẩng đầu, chẳng ăn nhập gì nghẹn ra một câu:
“Cái đó, hiện tại có phải mình cũng nên gọi theo một tiếng cậu nh ỏ hay không?”
Trần Dung Dư: “……”
Nguyễn Yên: “……”
Chúc Tinh Chi: “Coi như mình chưa nói gì.”
Nguyễn Yên quay đầu nhìn về phía Chúc Tinh Chi đang đỏ cả tai, giật giật môi: “Chi Chi, cho nên…… Tối hôm qua cậu ở tại đây sao?”
Trần Dung Dư hơi tựa lưng ngồi thẳng người vào ghế, mười ngón đan chéo, đặt ở trên đùi, nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua có chút hiểu lầm, cô ấy vừa lúc đến đây ngủ nhờ một đêm mà thôi.”
Dưới đáy lòng Chúc Tinh Chi xem thường một chút.
Đàn ông tồi, biết giả vờ thật đấy.
Nguyễn Yên vừa muốn mở miệng thì nghe thấy tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa, Chúc Tinh Chi: “Cơm hộp của em.”
Cô vừa muốn đứng dậy thì Trần Dung Dư đã đứng lên: “Để anh đi lấy.”
Sau khi Trần Dung Dư rời đi, Chúc Tinh Chi nhéo tay Nguyễn Yên một phen: “Mẹ kiếp cậu tại sao không nói sớm với mình một chút hả?! Mình làm bạn thân của cậu nhiều năm như vậy, mình thế mà lại không biết?!”
“Làm sao mình biết được Trần tiên sinh mà cậu nhắc đến lâu như vậy thế mà lại là cậu nh ỏ của mình kia chứ……”
“Mình chưa từng nhìn thấy ảnh chụp cậu nh ỏ của cậu ở trên vòng bạn bè.”
“Cậu cũng có chia sẻ ảnh chụp của Trần tiên sinh cho mình đâu.”
Hai người: “……”
Trần Dung Dư cầm bữa sáng tiến vào, Chúc Tinh Chi: “Yên Yên muốn ăn không? Mình mua phần cho hai người lận.”
“Không được, cậu ăn với cậu nh ỏ là được rồi.”
Người đàn ông nhìn về phía Chúc Tinh Chi, dịu dàng nói: “Đến phòng bếp.”
“Ồ.”
Nguyễn Yên nhìn Chúc Tinh Chi, sau đó vẫy vẫy tay: “Cậu đi ăn đi.”
Để cô hoãn lại một chút đã.
Chúc Tinh Chi đi theo Trần Dung Dư đến phòng bếp, Chúc Tinh Chi dựa lưng vào bàn, nhìn anh ung dung thong thả lấy bữa sáng ra, tức giận lẩm bẩm: “Đều tại anh.”
Trần Dung Dư nhướng mày: “Trách anh sao?”
“Tối hôm qua nếu không phải……”
Anh cười một cái, một tay chống lên mép bàn bên cạnh cô, một cái tay khác vòng qua trước người cô, lấy cái ly bên cạnh cô, biết rõ còn cố hỏi: “Tối hôm qua làm sao thế?”
Người đàn ông dường như bắt giữ lấy hành động của cô, khiến cho Chúc Tinh Chi tim đập loạn nhịp, cô khẽ đẩy anh ra, kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống: “Tối hôm qua em ngủ trong chuồng lợn.”
“……”
“Sữa đậu nành lạnh rồi, em cầm đi hâm nóng một chút.”
“Không cần đâu.”
Anh xoay người đi đến trước lò vi sóng.
Chúc Tinh Chi buông tiếng thở dài, một tay đỡ lấy gương mặt, ba mươi giây sau, Trần Dung Dư cầm sữa đậu nành trở về, nhẹ nhàng đặt đến trước mặt cô, còn có bánh quẩy cùng với dưa cải.
Chúc Tinh Chi cầm lấy cái ly thì nghe thấy giọng nói của anh dừng ở trên đỉnh đầu:
“Anh đi ra ngoài nói chuyện với Yên Yên một chút.”
Cô ngơ ngẩn: “Anh muốn nói cái gì?”
Anh chống tay lên bàn, cúi mặt xuống nhìn cô, trong mắt chứa nụ cười: “Bạn thân của con bé sáng sớm xuất hiện ở nhà anh, anh không được giải thích một chút hay sao?”
Chúc Tinh Chi: “…… Anh đi đi.”
……
Nguyễn Yên ngồi ở trên sô pha, gõ tin nhắn gửi cho Chu Mạnh Ngôn:
[!!!]
[!!!]
[!!!]
Ba giây sau, đầu bên kia: [?]
Nguyễn Yên: [Vừa rồi em đã phát hiện ra một bí mật động trời, hiện tại em muốn nứt ra rồi.]
Chu Mạnh Ngôn: [Làm sao thế?]
Nguyễn Yên: [Không phải sáng nay em đi tặng quà cho cậu nh ỏ đấy sao?]
[Em không nói cho cậu biết trước, muốn làm cho cậu kinh ngạc.]
[Hiện tại biến thành cậu làm cho em kinh ngạc.]
Nguyễn Yên còn đang gõ chữ, Chu Mạnh Ngôn đã trả lời lại: [Em nhìn thấy phụ nữ ở nhà cậu đúng không?]
Nguyễn Yên: [?? Làm sao anh biết?]
Chu Mạnh Ngôn: [Nói như vậy chẳng phải đều là như thế này hay sao, chẳng lẽ nhìn thấy nam?]
Nguyễn Yên: [Là nữ.]
[Điểm mấu chốt là người phụ nữ kia thế mà lại là Chúc Tinh Chi, bạn thân của em a a a a!!?]
Chu Mạnh Ngôn ở đầu bên kia cũng sửng sốt một chút, hỏi Nguyễn Yên hai người bọn họ quen nhau khi nào, Nguyễn Yên nói chuyện này nếu nói ra thì tương đối phức tạp, đợi cô trở về sẽ nói chuyện trực tiếp với anh.
Sau khi gõ xong một chữ cuối cùng, tiếng bước chân truyền đến từ phía trước, Nguyễn Yên tắt màn hình, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Trần Dung Dư đang đi đến.
Hai người đi đến ban công, đóng cửa lại, Nguyễn Yên hạ giọng: “Cậu nh ỏ, có phải cậu đã sớm biết cháu cùng với Chi Chi là bạn thân hay không, vừa rồi cậu không có một chút kinh ngạc nào thế ạ?”
“Ừ.” Anh thừa nhận: “Lúc trước vẫn luôn không nói với cháu, bởi vì cậu cảm thấy thời điểm còn chưa đủ chín.”
“Cậu, tại sao cậu lại thích người có tuổi nhỏ hơn so với cậu nhiều như vậy……”
Trần Dung Dư mỉm cười: “Hay là cháu trở về hỏi chồng của cháu một chút tại sao lại thích cháu?”
“……Chúng ta đâu giống nhau.”
Nguyễn Yên nhớ tới lúc trước cô đã từng nhìn thấy Chúc Tinh Chi cùng tất cả những lần mặt đỏ tim đập với Trần tiên sinh, hiện tại lại tương ứng với Trần Dung Dư dịu dàng và nho nhã trong ấn tượng của cô ——
Trong đầu Nguyễn Yên rối loạn.
“Vậy hiện tại cậu nh ỏ, hai người……”
“Lo lắng cậu sẽ có ý đồ gây rối gì đó đối với bạn thân của cháu hay sao?” Anh dừng lại, vài giây sau nói: “Lúc trước những gì cậu đã từng nói với cháu đều là nghiêm túc.”
“Sao ạ?”
“Tìm một người bạn gái.”
Nguyễn Yên: Thật ra điều mà cháu càng lo lắng hơn đó là Chúc Tinh Chi sẽ có ý đồ gây rối đối với cậu nh ỏ.
Nguyễn Yên sờ sờ đầu: “Chỉ là cháu có chút không ngờ đến mà thôi, cậu nh ỏ thế mà lại thích người giống như Chi Chi? Nhìn không ra đó, con tưởng rằng cậu thích phụ nữ có tính cách ngoan ngoãn, không nghĩ đến…… Lúc trước cậu đã quen biết với cô ấy như thế nào ạ?”
Trần Dung Dư ho nhẹ hai tiếng, vỗ vỗ đầu của cô: “Chuyện giữa người lớn với nhau, trẻ nhỏ đừng hỏi.”
“Ồ.”
Dù sao thì Chúc Tinh Chi đã từng miêu tả sinh động như thật với cô.
Anh giống như là đoán được suy nghĩ của cô, ánh mắt chuyển về phía cô: “Lúc trước Tinh Chi đã có nói với cháu cái gì hay sao?”
Nguyễn Yên do dự: “Không có ạ.”
Hai người không tiếp tục nói thêm cái gì nữa, đi trở về phòng khách, Nguyễn Yên đi đến phòng bếp, ngồi xuống bên cạnh Chúc Tinh Chi, Chúc Tinh Chi quay đầu nhìn Trần Dung Dư đã đi xa xa, khẽ hỏi nhỏ như tiếng mèo kêu: “Vừa rồi anh ấy đã nói cái gì với cậu thế?”
“Nói cậu nh ỏ là nghiêm túc.”
“Nghiêm túc cái gì?”
Nguyễn Yên vừa muốn trả lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên, bắt máy thì là cuộc gọi từ đoàn phim, muốn cô đến trước thời gian nửa tiếng.
Cúp điện thoại, Nguyễn Yên nhìn thấy thời gian còn không nhiều lắm: “Có lẽ mình phải đi rồi.”
“Gấp như vậy sao?”
“Hôm nay phải tập luyện một bộ kịch nói mới.”
“Được rồi, đúng rồi,” Chúc Tinh Chi hạ giọng: “Mình đã nói nhiều với cậu như vậy, cậu sẽ không nói với Trần Dung Dư đúng không?”
“Ví dụ?”
Ví dụ như cái gì mà quyến rũ anh ấy lên giường, quyến rũ được thì đá anh ấy đi...
Nguyễn Yên nhéo nhéo gương mặt của cô ấy, Chúc Tinh Chi chột dạ nói: “Cậu xem như lúc trước mình chưa từng nói cái gì hết nhé.”
“Cậu có thời gian thì lại đến tìm mình nói cho rõ chuyện giữa cậu cùng với cậu nh ỏ đi.” Nguyễn Yên suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Thật ra cậu làm mợ nhỏ tương lai của mình, mình cũng rất vui.”
Chúc Tinh Chi đỏ mặt: “Mợ nhỏ cái gì chứ hả, đừng nói bậy……”
Nguyễn Yên thật ra cũng biết Chúc Tinh Chi cái gì cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, sau đó đứng lên: “Mình phải đi đây.”
“Mình đi với cậu.”
“Đồ đạc của em còn ở trong phòng ngủ của anh.” Giọng nói thản nhiên của người đàn ông được truyền đến từ phía cửa.
Chúc Tinh Chi: “Em lập tức đi dọn dẹp.”
“Phòng tắm cũng bị em làm cho lộn xộn.”
“……”
Nguyễn Yên nghẹn cười: “Chi Chi, cậu vẫn nên ở lại đây trước để xử lý chuyện của hai người các cậu đi đã.”
Trần Dung Dư hỏi Nguyễn Yên: “Cậu đưa cháu đi nhé?”
“Không cần đâu ạ, cháu tự mình lái xe đến đây mà.”
“Tự lái xe? Đã biết lái xe như thế nào hay chưa……”
Hai người đi đến cửa, sau khi Trần Dung Dư tiễn Nguyễn Yên đi, đóng cửa lại, Chúc Tinh Chi đứng ở trong huyền quan khoanh hai tay ở trước người, nhìn anh: “Nói cho rõ là sẽ để em ở lại đây hay là đi?”
“Ai là người ăn vạ tối hôm qua không chịu đi?” Anh đi đến trước mặt, cong môi mỉm cười: “Có muốn đi vào phòng tắm nhìn xem tàn cuộc do chính mình gây ra hay không?”
Chúc Tinh Chi nhìn thẳng ánh mắt của anh: “Là do một mình em gây ra hay sao?”
Anh không nói chuyện.
“Em đi dọn dẹp, dọn xong thì đi ngay lập tức, vậy là được rồi chứ gì.”
Chúc Tinh Chi quay đầu, cổ tay đã bị nắm lấy, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên ở sau lưng:
“Tối hôm qua em đã nói sẽ ăn sinh nhật với anh.”
Nguyễn Yên tập luyện xong vào buổi chiều tối, đi cùng người trong đoàn phim ra khỏi đoàn kịch thì nhìn thấy chiếc Rolls Royce đậu ở cửa, người đàn ông dựa vào thành xe, trên tay cầm một bó hoa oải hương.
Bốn mắt đối diện nhau, cô nhìn thấy sự dịu dàng nơi đáy mắt của Chu Mạnh Ngôn, nốt ruồi bên khoé mắt hơi sáng lên trong ánh hoàng hôn.
Bên cạnh truyền đến tiếng bàn tán: “Oa, người đó là ai thế?”
“Đẹp trai quá đi, sẽ không phải là đang đợi ai trong chúng ta đấy chứ?”
Nguyễn Yên quay đầu nhìn về phía bọn họ, mỉm cười nhàn nhạt: “Tôi đi trước đây.”
“A?”
Một số người nhìn thấy Nguyễn Yên chạy chầm chậm đến chiếc Rolls Royce, cuối cùng bị người đàn ông bên cạnh xe khẽ ôm vào trong lòng ngực.
Mọi người:??
“Vị này chính là chồng của Nguyễn Yên sao?”
“Lái xe Rolls Royce, thật sự có tiền……”
Nguyễn Yên ngửa đầu nhìn anh rồi mỉm cười: “Sao anh lại đến đây? Không phải đã nói là phải mở họp hay sao?”
“Xong việc trước thời hạn.”
Anh hơi cúi mặt xuống, nụ hôn dừng ở trên má cô, Nguyễn Yên cảm giác được còn có người đang nhìn cô thì đỏ mặt: “Chúng ta đi thôi……”
Cô ôm bó hoa oải hương xinh đẹp rồi bước lên xe.
Trên đường trở về, Nguyễn Yên nói cho anh tất cả những chuyện đã xảy ra ở nhà của Trần Dung Dư hôm nay, Chu Mạnh Ngôn nghe xong thì cười khẽ một tiếng.
Nói Chu Mạnh Ngôn bắt cóc cháu gái của cậu ta.
Cậu ta lại bắt cóc bạn thân của cháu gái, ngược lại cũng chẳng tốt lành mấy.
“Chuyện tình cảm Yên nhi cũng đừng quản đến, giao cho cậu nh ỏ của em xử lý đi.”
“Vâng ạ.” Thật ra cô cũng không có ý định quản đến, chỉ là hy vọng không gây ra chuyện không hay nào.
Hai người trò chuyện, cuối cùng khi về đến nhà, Chu Mạnh Ngôn nhìn bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên gọi cô: “Yên nhi ——”
“Vâng ạ?”
“Chuyện của Gia Gia……”
“Em đi xử lý đi.”
Giọng nói của anh nhạt đến mức như tan vào trong gió lùa ra bên ngoài cửa sổ.
Nguyễn Yên kinh ngạc: “Ý của anh là gì ạ?”
Chu Mạnh Ngôn nhíu mi, giọng nói nhàn nhạt: “Xem tình trạng bệnh đã rồi nói sau.”
Nguyễn Yên nhìn sườn mặt của người đàn ông bị đèn đường bên ngoài xe thoảng qua lúc sáng lúc tối, trong lúc nhất thời tim đập thình thịch, cong khóe môi lên: “Mạnh Ngôn, anh vẫn nguyện ý cứu đứa trẻ này.”
Chu Mạnh Ngôn không nói gì.
Chỉ là mấy ngày nay anh nhớ đến Gia Gia, trong đầu sẽ thường nhớ lại trong căn phòng ở đồng ruộng kia, nếu có thể ăn một phần thức ăn nhanh với thịt và rau thì bản thân sẽ vô cùng vui vẻ.
Nếu lúc ấy cũng có một người tốt bụng nguyện ý cho anh một chút hơi ấm, anh sẽ không đánh mất đi sự ấm áp đối với thế giới này.
Tay của anh bị nắm lấy, quay đầu bắt gặp nét mặt tươi cười của Nguyễn Yên: “Gia Gia nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”