Vương Mật Hành bị Khang Hi hung hăng bóc lột suốt buổi tối, nhưng trời còn chưa sáng nàng đã tỉnh. Vừa tỉnh chẳng sao cả, chỉ kém chút nữa là hồn nàng bay đi rồi.
Nàng phát hiện mình giống như bạch tuột quấn quanh người Khang Hi, nàng luôn biết dáng ngủ của mình không tốt, nhưng không ngờ tới, có một ngày, bên gối nàng đột nhiên xuất hiện một người như Khang Hi được hay không!
Khóe miệng Vương Mật Hành rút rút, muốn từng chút từng chút dời khỏi người Khang Hi, mới vừa cử động, đau nhức giữa hai chân làm nàng không nhịn được hít một hơi lạnh. Nàng sợ động tác của mình quá lớn sẽ đánh thức Khang Hi, cuối cùng chỉ có thể giống như ốc sên nhúc nhích, nhẹ nhàng dời đến mép giường.
Trong lúc bất chợt, thân thể Khang Hi động, giống như sắp tỉnh lại, tâm Vương Mật Hành liền treo lên, theo bản năng nhắm mắt lại, lúc lâu sau, thấy đối phương vẫn không nhúc nhích nữa, nàng mới cẩn thận mở mắt.
Không biết giằng co bao lâu, dù sao khi nàng cách Khang Hi một khoảng an toàn, sắc trời cũng đã sáng lên.
Sống mười mấy năm, nàng chưa bao giờ thức dậy sớm như vậy, Vương Mật Hành có dự cảm xấu, từ ngày trở thành tiểu lão bà Khang Hi, sau này nhất định sẽ rất cực khổ.
Không phải là nàng đoán mò, thật sự lúc này chỉ mới là ngày đầu tiên, nàng cảm thấy được mình bị người đàn ông này ép lăn lộn mất cả nửa cái mạng rồi. Một màn tối hôm qua, bất chợt hiện rõ, nàng nhớ càng về sau nàng khóc lóc cầu xin, nhưng cũng không thể làm cho hắn bỏ qua.
Nếu như không phải trời sinh bá đạo, thì người đàn ông như vậy chính là không đem nữ nhân để trong mắt. Đối với hai loại này, Vương Mật Hành có khuynh hướng người sau hơn.
Nhưng vô luận loại nào, đối với nàng chính là không phải bắt đầu tốt.
Vương Mật Hành nhắm mắt lại, nhưng không có chút buồn ngủ nào, ngựa đực đều giống một bức tường, một tảng đá. Đều nói từ xưa tâm kết là khó tháo nhất, nàng không biết mình như thế nào, không lẽ là già mồm cãi lão? Cuối cùng cũng bị một nam nhân không quen không thích mạnh mẽ đoạt đi mình mà không sinh ra cảm giác mất mác.
Không phải nàng là tâm thủy tinh (*), thật sự đối với một nữ nhân mà nói, tối hôm qua tất cả cũng không tính là một đêm hài hòa.
(*)tâm thủy tinh: nghĩa là trái tim như thủy tinh, dễ vỡ nát.
Vương Mật Hành vừa nghĩ đến, liền nghe thấy tiếng những bước chân nhỏ nhẹ, ngay sau đó, một giọng nói cực kỳ chói tai từ ngoài màn che vang vào.
"Hoàng thượng, hoàng thượng nên tỉnh ạ."
Người nằm bên cạnh khẽ động, Vương Mật Hành lập tức nhắm mắt lại, giờ khắc này, nàng không biết phải đối mặt với nam nhân đã cướp đi trinh tiết của mình như thế nào. Nàng cũng không thể xem như không có chuyện gì xảy ra, càng không thể đem mọi ủy khuất trong lòng phát tiết ra ngoài.
Sau khi gặp Khang Hi, nàng phát hiện mình ngày càng nhát gan, sợ cái này cái kia, thật ra thì nàng chỉ sợ chết, sợ đau, lại sợ bởi vì vô ý chọc giận nam nhân này mà để bản thân lâm vào tình cảm nguy hiểm. Edit by NuyHam
Một giây kế tiếp, nàng cảm giác được có một bàn tay đang vuốt ve trên mặt mình, Vương Mật Hành cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó một mùi hương quen thuộc xông vào mũi, lòng của nàng nhảy bùm bùm, ngay cả hô hấp cũng khó khăn mấy phần, nàng không biết hắn muốn làm gì, cũng may cuối cùng hắn chỉ nhẹ nhàng véo gò má nàng, sau đó thì buông tay.
Những động tác liên tiếp của Khang Hi làm Vương Mật Hành sinh ra cảm giác quỷ dị không nói nên lời, không khí thật sự quá không bình thường. Phải biết rằng, trải qua việc đích thân nghiệm chứng tối qua, nàng đã sớm phát hiện người đàn ông này không phải là người thương hoa tiếc ngọc đi.
Nếu đã vậy, chuyện bây giờ là sao? Mặc dù đã nhắm mắt lại, nhưng nàng cảm giác được ánh mắt của hắn vừa dịu dàng vừa nghiêm túc. (@Nuy: Có một PN riêng nói về việc tại sao Khang Hi lại như thế, chắc các bạn sẽ đợi hơi lâu để đọc được PN này nhỉ, hơn 200ch lận ak @@)
Vương Mật Hành cũng không dám nói mình có sức quyến rũ lớn đến nỗi trong chỉ đêm thị tẩm làm cho hắn thương tiếc và không đành lòng, không phải nàng coi nhẹ mình, thật sự thì chuyện về nam nhân cặn bã này cũng không phải chuyên ngành của nàng, huống chi, nam nhân cặn bã này lại là một con ngựa đực siêu lớn.
"Hoàng thượng, lưu hay không lưu?" Bên này Vương Mật Hành còn miên mang suy nghĩ, bên ngoài đã truyền đến giọng nói nhỏ.
Vương Mật Hành không ngốc, tự nhiên cũng nghe ra đó là ý gì, vội vàng vểnh tai lên, nghe câu trả lời.
"Lưu!" Tựa hồ Khang Hi ngay cả suy nghĩ cũng không có, liền làm ra quyết định, sau đó, Vương Mật Hành giống như thấy tầm mắt hắn liếc về phía này, lại nói thêm: "Sai người hầu hạ tốt Mật quý nhân."
Khang Hi phất tay áo không có thêu vân vụ rời đi, nhưng Vương Mật Hành lại nằm trên giường mà trợn to hai mắt, đơn giản là không thể tin điều mình nghe nói.
Mật quý nhân? Thì ra là vậy, nàng chính là Hán phi sủng ái nhất của Khang Hi trong lịch sử.
Vương mật Hành lập tức mừng rỡ không dứt, theo nàng biết, kết cục Mật phi nương nương này trong lịch sử vẫn rất tốt, không chỉ sống thật lâu, ngay cả tiểu Tứ vô tình cũng tăng thêm phong hào cho nàng. (*tiểu Tứ: Ung Chính đế Dận Chân)
Bất quá sau một khắc, nàng đã không cao hứng nổi, bởi vì đột nhiên nàng nhớ đến một chuyện, Mật phi này còn là mẹ đẻ của tiểu nhi tử Khang Hi cưng chiều nhất - Thập bát a ca, Khang Hi phế thái tử lần thứ nhất, cũng bởi vì trên đường tuần du, Thập bát a ca Dận Giới vừa tròn bảy tuổi lâm bệnh nặng, Khang Hi đế hết sức lo lắng, mà hoàng thái tử lại thờ ơ.
Mấu chốt nhất là, Thập bát a ca cuối cùng vẫn chết non.
Nghĩ tới đây, trong lòng Vương Mật Hành liền có chút khẩn trương và bất an, nàng không thể tưởng tượng được nếu mình có con trai lại không giữ được, phải làm sao đây?
Vương Mật Hành hít một hơi sâu, cố gắng để cho mình trấn định lại: "Không sao, hiện tại mình còn chưa chính thức tiến cung, nghĩ những thứ này vẫn còn quá sớm. Thật sự không thể, nàng còn có không gian, bên trong có rất nhiều linh đan diệu dược, cuối cùng cũng có cách giải quyết thôi."
Nghĩ đến không gian chính mình, Vương Mật Hành lập tức kéo tay áo lên, giơ cổ tay đặt ngang tầm mắt, một lúc lâu sau, trên cánh tay xuất hiện một cái vòng ngọc trong suốt, cả người nàng tựa hồ bị ánh sáng màu lục từ vòng ngọc bao quanh, thời gian không đến vài chung, hết thảy đều trở về bình thường, mà sắc mặt nàng vốn tái nhợt đã trở nên hồng nhuận lại. Edit by NuyHam
Vương Mật Hành không có ngu xuẩn, tự nhiên không có khả năng đi vào không gian bí ẩn tắm rửa. Thứ nhất là sợ bị người phát hiện, thứ hai là Khang Hi cũng không có ban cho thuốc trị thương, vạn nhất buổi tối Khang Hi còn muộn triệu nàng thị tẩm, nàng cũng không có lý do gì giải thích cho việc biến mất của những vết bầm tím trên người.
Người khác không biết, nhưng Khang Hi nhất định sẽ biết hắn để lại bao nhiêu dấu vết trên người nàng.
Cho nên, chuyện nàng có thể làm là hấp thu linh khí của vòng ngọc trong thời gian ngắn nhất, làm cho bản thân không cần phải quá chật vật.
Dù sao, mới mưa móc xong cũng không thể giống như bị ép một đêm được, Khang Hi có thể không quan tâm, nhưng nàng không thể không quan tâm ánh mắt người xung quanh.
“Quý nhân tỉnh?” Giọng một nữ tử trẻ tuổi truyền qua màn che.
“Ừ.” Vương Mật Hành lên tiếng, nàng kia liền xốc màn che lên, cước bộ nàng rất nhẹ, cơ hồ không có chút tiếng động nào.
“Ngươi tên là gì?” Vương Mật Hành nhìn người trước mặt, mở miệng hỏi.
“Hồi bẩm quý nhân, nô tì tên Thu Nhị, là Lý tổng quản phái đến hầu hạ quý nhân.” Nàng quỳ trên mặt đất, cung kính trả lời.
“Đứng lên đi.” Vương Mật Hành nhìn nữ tử quỳ gối trước mặt mình, trong đầu cũng không cảm thấy quá khó chịu. Dù sao, đây là triều đại hoàng quyền cao nhất, chuyện này cũng bình thường. Cũng giống như câu nói đời sau, cá lớn nuốt cá nhỏ, cá nhỏ nuốt tôm con vậy, càng ở tầng chót, càng không có tôn nghiêm.
Cho nên, vì để cho mình sống lâu, nàng phải toàn tâm toàn ý lấy lòng Khang Hi.
Sau khi tắm rửa xong, sớm có người đưa lên một tấm vải mềm mại, Thu Nhị bước lên nhận lấy, muốn đem cơ thể nàng lau khô, Vương Mật Hành cự tuyệt, nàng không chịu được người khác đụng chạm thân thể mình, mặc dù đó là nữ nhân. (*ý chị là không thích người phục vụ mình lau người tắm rửa ^^)
Thấy được sự xấu hổ của nàng, Thu Nhị lại cầm lấy một tấm vải khác, nhẹ nhàng cẩn thận lau tóc nàng.
Sau khi làm xong, cuối cùng trên người cũng nhẹ nhàng khoan khoái, tâm tình Vương Mật Hành cũng tốt lên rất nhiều.
Thay một bộ quần áo tốt, Thu Nhị giúp nàng trang điểm, cẩn thận hóa trang cho nàng. Vương Mật Hành nhìn nữ nhân sắc mặt hồng nhuận trong gương, lòng có chút hốt hoảng, một đóa kiều hoa tốt như vậy lại bị Khang Hi ngắt đi, ài!
Dùng đồ ăn sáng không bao lâu, thái giám truyền chỉ tới, nói là Khang Hi truyền qua. Edit by NuyHam
Vương Mật Hành đi theo phía sau thái giám, đi qua một hành lang dài, cuối cùng cũng biết, hành cung này rất lớn, chỗ nàng ở lại hẻo lánh, ít nhất, cách chỗ Khang Hi ở xa vạn dặm nha.
Được rồi, có chút khoa trương , nhưng là, trên thực tế cũng không khác bao nhiêu, Vương Mật Hành có thể đoán được, khi đến hoàng cung, khoảng cách này có thể gấp đôi đi.
Đi qua một hành lang dài, Vương Mật Hành mới thấy Khang Hi ngồi trong đình hồ, thích ý uống trà, mà đứng bên cạnh hắn, không ai khác, chính là người nàng đã gặp vài lần – Trần Đình Kính.
Vương Mật Hành đi đến, phúc thân với Khang Hi.
“Đứng lên đi, không cần nhiều lễ như vậy.” Giọng nói Khang Hi hiếm khi mang theo chút ôn hoàn, xem ra tâm tình hắn hẳn là không sai.
Vương Mật Hành phát hiện nàng một chút cũng không đoán ra tâm tư Khang Hi, chẳng lẽ gọi nàng đi bộ xa tới, chỉ để nàng và hắn cùng uống trà, chơi cờ.
Trong lòng Vương Mật Hành thầm mắng một tiếng, còn phải cố tình là ra bộ dạng nhu thuận dịu ngoan, nàng cảm thấy có lẽ Khang Hi đã chán ghét nhìn mấy nữ nhân Mãn Thanh trong cung rồi, ngược lại lại hứng thú với nữ tử xinh đẹp nhu nhược Giang Nam.
Nhưng mà nàng một chút cũng không thấy cái loại thể chất nhu nhược trên người mình nha.
Ở phương diện kì nghệ Vương Mật Hành vẫn có thiên phú, chính là người lười bỏ thời gian nghiên cứu, cho nên luôn chơi thua lão ba mình.
Hiện tại chơi với Khang Hi, tất nhiên là không lập tức bại trận.
“Đình Kính, ngươi xem này ván cờ này như thế nào?” Những lời Khang Hi nói trắng ra này, rơi vài tai Vương Mật Hành lại là một ý vị thâm trường.
Vương Mật Hành ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt ẩn ẩn ý cười của Trần Đình Kính, sau đó nghe ông ta nói: “Nếu quý nhân có thể được hoàng thượng chỉ điểm, kỳ nghệ nhất định sẽ tiến xa.”
Trần Đình Kính còn nói thêm:“Vi thần cảm thấy, chơi cờ thắng ở dụng tâm mà không có tâm.”
Vương Mật Hành cuối cùng cũng hiểu được hắn muốn nói gì, nhưng trời đất chứng giám, nàng thật sự không hề có dụng cái gì tâm á!
Khóe miệng Vương Mật Hành rút rút, chợt nghe Khang Hi chậm rì rì nói: “Trong thư phòng trẫm có một quyển sách dạy đánh cờ Tinh Hữu Thư, Mật Nhi không ngại thì có thể chép lại mười lần.”
Nghe được Khang Hi nói xong, trong lòng Vương Mật Hành đều chất đầy oán niệm! Đáng tiếc địa vị hai người một trên một dưới, bằng không nàng đã sớm tát hắn bay xa. Edit by NuyHam
“Dạ.” Vương Mật Hành thật sự rất ủy khuất, nhưng chỉ có thể nhẹ giọng đáp.
Khang Hi nhìn bộ dáng của nàng, giống như rất vừa lòng, vì thế liền sai người cho nàng một ly trà.
Vương Mật Hành ngửi được mùi vị trà Đông Hải quen thuộc, trong lòng có chút nghĩ vẩn vơ, kiếp trước nàng cũng thường xuyên cùng lão gia tử nhà mình uống trà hảo hạng, ai có thể nghĩ được đến nơi này, vì bồi ngủ mà mới được dùng?
Kỳ thật, cái gì mà cống trà, đối với nàng cũng không phải của hiếm lạ gì.
Đột nhiên Khang Hi nhìn nàng, nói: “Ngày mai sẽ khởi giá hồi cung, đêm nay nàng nghỉ ngơi ở tẩm cung của trẫm. Có trẫm bồi nàng, nàng cũng có thể an tâm hồi cung.”
An tâm hay không an tâm, thật sự ngươi không bồi ta đã giúp ta an tâm được không hả! Vương Mật Hành nghĩ rằng…..
Vương Mật Hành bị Khang Hi hung hăng bóc lột suốt buổi tối, nhưng trời còn chưa sáng nàng đã tỉnh. Vừa tỉnh chẳng sao cả, chỉ kém chút nữa là hồn nàng bay đi rồi.
Nàng phát hiện mình giống như bạch tuột quấn quanh người Khang Hi, nàng luôn biết dáng ngủ của mình không tốt, nhưng không ngờ tới, có một ngày, bên gối nàng đột nhiên xuất hiện một người như Khang Hi được hay không!
Khóe miệng Vương Mật Hành rút rút, muốn từng chút từng chút dời khỏi người Khang Hi, mới vừa cử động, đau nhức giữa hai chân làm nàng không nhịn được hít một hơi lạnh. Nàng sợ động tác của mình quá lớn sẽ đánh thức Khang Hi, cuối cùng chỉ có thể giống như ốc sên nhúc nhích, nhẹ nhàng dời đến mép giường.
Trong lúc bất chợt, thân thể Khang Hi động, giống như sắp tỉnh lại, tâm Vương Mật Hành liền treo lên, theo bản năng nhắm mắt lại, lúc lâu sau, thấy đối phương vẫn không nhúc nhích nữa, nàng mới cẩn thận mở mắt.
Không biết giằng co bao lâu, dù sao khi nàng cách Khang Hi một khoảng an toàn, sắc trời cũng đã sáng lên.
Sống mười mấy năm, nàng chưa bao giờ thức dậy sớm như vậy, Vương Mật Hành có dự cảm xấu, từ ngày trở thành tiểu lão bà Khang Hi, sau này nhất định sẽ rất cực khổ.
Không phải là nàng đoán mò, thật sự lúc này chỉ mới là ngày đầu tiên, nàng cảm thấy được mình bị người đàn ông này ép lăn lộn mất cả nửa cái mạng rồi. Một màn tối hôm qua, bất chợt hiện rõ, nàng nhớ càng về sau nàng khóc lóc cầu xin, nhưng cũng không thể làm cho hắn bỏ qua.
Nếu như không phải trời sinh bá đạo, thì người đàn ông như vậy chính là không đem nữ nhân để trong mắt. Đối với hai loại này, Vương Mật Hành có khuynh hướng người sau hơn.
Nhưng vô luận loại nào, đối với nàng chính là không phải bắt đầu tốt.
Vương Mật Hành nhắm mắt lại, nhưng không có chút buồn ngủ nào, ngựa đực đều giống một bức tường, một tảng đá. Đều nói từ xưa tâm kết là khó tháo nhất, nàng không biết mình như thế nào, không lẽ là già mồm cãi lão? Cuối cùng cũng bị một nam nhân không quen không thích mạnh mẽ đoạt đi mình mà không sinh ra cảm giác mất mác.
Không phải nàng là tâm thủy tinh (), thật sự đối với một nữ nhân mà nói, tối hôm qua tất cả cũng không tính là một đêm hài hòa.
()tâm thủy tinh: nghĩa là trái tim như thủy tinh, dễ vỡ nát.
Vương Mật Hành vừa nghĩ đến, liền nghe thấy tiếng những bước chân nhỏ nhẹ, ngay sau đó, một giọng nói cực kỳ chói tai từ ngoài màn che vang vào.
"Hoàng thượng, hoàng thượng nên tỉnh ạ."
Người nằm bên cạnh khẽ động, Vương Mật Hành lập tức nhắm mắt lại, giờ khắc này, nàng không biết phải đối mặt với nam nhân đã cướp đi trinh tiết của mình như thế nào. Nàng cũng không thể xem như không có chuyện gì xảy ra, càng không thể đem mọi ủy khuất trong lòng phát tiết ra ngoài.
Sau khi gặp Khang Hi, nàng phát hiện mình ngày càng nhát gan, sợ cái này cái kia, thật ra thì nàng chỉ sợ chết, sợ đau, lại sợ bởi vì vô ý chọc giận nam nhân này mà để bản thân lâm vào tình cảm nguy hiểm. Edit by NuyHam
Một giây kế tiếp, nàng cảm giác được có một bàn tay đang vuốt ve trên mặt mình, Vương Mật Hành cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó một mùi hương quen thuộc xông vào mũi, lòng của nàng nhảy bùm bùm, ngay cả hô hấp cũng khó khăn mấy phần, nàng không biết hắn muốn làm gì, cũng may cuối cùng hắn chỉ nhẹ nhàng véo gò má nàng, sau đó thì buông tay.
Những động tác liên tiếp của Khang Hi làm Vương Mật Hành sinh ra cảm giác quỷ dị không nói nên lời, không khí thật sự quá không bình thường. Phải biết rằng, trải qua việc đích thân nghiệm chứng tối qua, nàng đã sớm phát hiện người đàn ông này không phải là người thương hoa tiếc ngọc đi.
Nếu đã vậy, chuyện bây giờ là sao? Mặc dù đã nhắm mắt lại, nhưng nàng cảm giác được ánh mắt của hắn vừa dịu dàng vừa nghiêm túc. (@Nuy: Có một PN riêng nói về việc tại sao Khang Hi lại như thế, chắc các bạn sẽ đợi hơi lâu để đọc được PN này nhỉ, hơn ch lận ak @@)
Vương Mật Hành cũng không dám nói mình có sức quyến rũ lớn đến nỗi trong chỉ đêm thị tẩm làm cho hắn thương tiếc và không đành lòng, không phải nàng coi nhẹ mình, thật sự thì chuyện về nam nhân cặn bã này cũng không phải chuyên ngành của nàng, huống chi, nam nhân cặn bã này lại là một con ngựa đực siêu lớn.
"Hoàng thượng, lưu hay không lưu?" Bên này Vương Mật Hành còn miên mang suy nghĩ, bên ngoài đã truyền đến giọng nói nhỏ.
Vương Mật Hành không ngốc, tự nhiên cũng nghe ra đó là ý gì, vội vàng vểnh tai lên, nghe câu trả lời.
"Lưu!" Tựa hồ Khang Hi ngay cả suy nghĩ cũng không có, liền làm ra quyết định, sau đó, Vương Mật Hành giống như thấy tầm mắt hắn liếc về phía này, lại nói thêm: "Sai người hầu hạ tốt Mật quý nhân."
Khang Hi phất tay áo không có thêu vân vụ rời đi, nhưng Vương Mật Hành lại nằm trên giường mà trợn to hai mắt, đơn giản là không thể tin điều mình nghe nói.
Mật quý nhân? Thì ra là vậy, nàng chính là Hán phi sủng ái nhất của Khang Hi trong lịch sử.
Vương mật Hành lập tức mừng rỡ không dứt, theo nàng biết, kết cục Mật phi nương nương này trong lịch sử vẫn rất tốt, không chỉ sống thật lâu, ngay cả tiểu Tứ vô tình cũng tăng thêm phong hào cho nàng. (tiểu Tứ: Ung Chính đế Dận Chân)
Bất quá sau một khắc, nàng đã không cao hứng nổi, bởi vì đột nhiên nàng nhớ đến một chuyện, Mật phi này còn là mẹ đẻ của tiểu nhi tử Khang Hi cưng chiều nhất - Thập bát a ca, Khang Hi phế thái tử lần thứ nhất, cũng bởi vì trên đường tuần du, Thập bát a ca Dận Giới vừa tròn bảy tuổi lâm bệnh nặng, Khang Hi đế hết sức lo lắng, mà hoàng thái tử lại thờ ơ.
Mấu chốt nhất là, Thập bát a ca cuối cùng vẫn chết non.
Nghĩ tới đây, trong lòng Vương Mật Hành liền có chút khẩn trương và bất an, nàng không thể tưởng tượng được nếu mình có con trai lại không giữ được, phải làm sao đây?
Vương Mật Hành hít một hơi sâu, cố gắng để cho mình trấn định lại: "Không sao, hiện tại mình còn chưa chính thức tiến cung, nghĩ những thứ này vẫn còn quá sớm. Thật sự không thể, nàng còn có không gian, bên trong có rất nhiều linh đan diệu dược, cuối cùng cũng có cách giải quyết thôi."
Nghĩ đến không gian chính mình, Vương Mật Hành lập tức kéo tay áo lên, giơ cổ tay đặt ngang tầm mắt, một lúc lâu sau, trên cánh tay xuất hiện một cái vòng ngọc trong suốt, cả người nàng tựa hồ bị ánh sáng màu lục từ vòng ngọc bao quanh, thời gian không đến vài chung, hết thảy đều trở về bình thường, mà sắc mặt nàng vốn tái nhợt đã trở nên hồng nhuận lại. Edit by NuyHam
Vương Mật Hành không có ngu xuẩn, tự nhiên không có khả năng đi vào không gian bí ẩn tắm rửa. Thứ nhất là sợ bị người phát hiện, thứ hai là Khang Hi cũng không có ban cho thuốc trị thương, vạn nhất buổi tối Khang Hi còn muộn triệu nàng thị tẩm, nàng cũng không có lý do gì giải thích cho việc biến mất của những vết bầm tím trên người.
Người khác không biết, nhưng Khang Hi nhất định sẽ biết hắn để lại bao nhiêu dấu vết trên người nàng.
Cho nên, chuyện nàng có thể làm là hấp thu linh khí của vòng ngọc trong thời gian ngắn nhất, làm cho bản thân không cần phải quá chật vật.
Dù sao, mới mưa móc xong cũng không thể giống như bị ép một đêm được, Khang Hi có thể không quan tâm, nhưng nàng không thể không quan tâm ánh mắt người xung quanh.
“Quý nhân tỉnh?” Giọng một nữ tử trẻ tuổi truyền qua màn che.
“Ừ.” Vương Mật Hành lên tiếng, nàng kia liền xốc màn che lên, cước bộ nàng rất nhẹ, cơ hồ không có chút tiếng động nào.
“Ngươi tên là gì?” Vương Mật Hành nhìn người trước mặt, mở miệng hỏi.
“Hồi bẩm quý nhân, nô tì tên Thu Nhị, là Lý tổng quản phái đến hầu hạ quý nhân.” Nàng quỳ trên mặt đất, cung kính trả lời.
“Đứng lên đi.” Vương Mật Hành nhìn nữ tử quỳ gối trước mặt mình, trong đầu cũng không cảm thấy quá khó chịu. Dù sao, đây là triều đại hoàng quyền cao nhất, chuyện này cũng bình thường. Cũng giống như câu nói đời sau, cá lớn nuốt cá nhỏ, cá nhỏ nuốt tôm con vậy, càng ở tầng chót, càng không có tôn nghiêm.
Cho nên, vì để cho mình sống lâu, nàng phải toàn tâm toàn ý lấy lòng Khang Hi.
Sau khi tắm rửa xong, sớm có người đưa lên một tấm vải mềm mại, Thu Nhị bước lên nhận lấy, muốn đem cơ thể nàng lau khô, Vương Mật Hành cự tuyệt, nàng không chịu được người khác đụng chạm thân thể mình, mặc dù đó là nữ nhân. (ý chị là không thích người phục vụ mình lau người tắm rửa ^^)
Thấy được sự xấu hổ của nàng, Thu Nhị lại cầm lấy một tấm vải khác, nhẹ nhàng cẩn thận lau tóc nàng.
Sau khi làm xong, cuối cùng trên người cũng nhẹ nhàng khoan khoái, tâm tình Vương Mật Hành cũng tốt lên rất nhiều.
Thay một bộ quần áo tốt, Thu Nhị giúp nàng trang điểm, cẩn thận hóa trang cho nàng. Vương Mật Hành nhìn nữ nhân sắc mặt hồng nhuận trong gương, lòng có chút hốt hoảng, một đóa kiều hoa tốt như vậy lại bị Khang Hi ngắt đi, ài!
Dùng đồ ăn sáng không bao lâu, thái giám truyền chỉ tới, nói là Khang Hi truyền qua. Edit by NuyHam
Vương Mật Hành đi theo phía sau thái giám, đi qua một hành lang dài, cuối cùng cũng biết, hành cung này rất lớn, chỗ nàng ở lại hẻo lánh, ít nhất, cách chỗ Khang Hi ở xa vạn dặm nha.
Được rồi, có chút khoa trương , nhưng là, trên thực tế cũng không khác bao nhiêu, Vương Mật Hành có thể đoán được, khi đến hoàng cung, khoảng cách này có thể gấp đôi đi.
Đi qua một hành lang dài, Vương Mật Hành mới thấy Khang Hi ngồi trong đình hồ, thích ý uống trà, mà đứng bên cạnh hắn, không ai khác, chính là người nàng đã gặp vài lần – Trần Đình Kính.
Vương Mật Hành đi đến, phúc thân với Khang Hi.
“Đứng lên đi, không cần nhiều lễ như vậy.” Giọng nói Khang Hi hiếm khi mang theo chút ôn hoàn, xem ra tâm tình hắn hẳn là không sai.
Vương Mật Hành phát hiện nàng một chút cũng không đoán ra tâm tư Khang Hi, chẳng lẽ gọi nàng đi bộ xa tới, chỉ để nàng và hắn cùng uống trà, chơi cờ.
Trong lòng Vương Mật Hành thầm mắng một tiếng, còn phải cố tình là ra bộ dạng nhu thuận dịu ngoan, nàng cảm thấy có lẽ Khang Hi đã chán ghét nhìn mấy nữ nhân Mãn Thanh trong cung rồi, ngược lại lại hứng thú với nữ tử xinh đẹp nhu nhược Giang Nam.
Nhưng mà nàng một chút cũng không thấy cái loại thể chất nhu nhược trên người mình nha.
Ở phương diện kì nghệ Vương Mật Hành vẫn có thiên phú, chính là người lười bỏ thời gian nghiên cứu, cho nên luôn chơi thua lão ba mình.
Hiện tại chơi với Khang Hi, tất nhiên là không lập tức bại trận.
“Đình Kính, ngươi xem này ván cờ này như thế nào?” Những lời Khang Hi nói trắng ra này, rơi vài tai Vương Mật Hành lại là một ý vị thâm trường.
Vương Mật Hành ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt ẩn ẩn ý cười của Trần Đình Kính, sau đó nghe ông ta nói: “Nếu quý nhân có thể được hoàng thượng chỉ điểm, kỳ nghệ nhất định sẽ tiến xa.”
Trần Đình Kính còn nói thêm:“Vi thần cảm thấy, chơi cờ thắng ở dụng tâm mà không có tâm.”
Vương Mật Hành cuối cùng cũng hiểu được hắn muốn nói gì, nhưng trời đất chứng giám, nàng thật sự không hề có dụng cái gì tâm á!
Khóe miệng Vương Mật Hành rút rút, chợt nghe Khang Hi chậm rì rì nói: “Trong thư phòng trẫm có một quyển sách dạy đánh cờ Tinh Hữu Thư, Mật Nhi không ngại thì có thể chép lại mười lần.”
Nghe được Khang Hi nói xong, trong lòng Vương Mật Hành đều chất đầy oán niệm! Đáng tiếc địa vị hai người một trên một dưới, bằng không nàng đã sớm tát hắn bay xa. Edit by NuyHam
“Dạ.” Vương Mật Hành thật sự rất ủy khuất, nhưng chỉ có thể nhẹ giọng đáp.
Khang Hi nhìn bộ dáng của nàng, giống như rất vừa lòng, vì thế liền sai người cho nàng một ly trà.
Vương Mật Hành ngửi được mùi vị trà Đông Hải quen thuộc, trong lòng có chút nghĩ vẩn vơ, kiếp trước nàng cũng thường xuyên cùng lão gia tử nhà mình uống trà hảo hạng, ai có thể nghĩ được đến nơi này, vì bồi ngủ mà mới được dùng?
Kỳ thật, cái gì mà cống trà, đối với nàng cũng không phải của hiếm lạ gì.
Đột nhiên Khang Hi nhìn nàng, nói: “Ngày mai sẽ khởi giá hồi cung, đêm nay nàng nghỉ ngơi ở tẩm cung của trẫm. Có trẫm bồi nàng, nàng cũng có thể an tâm hồi cung.”
An tâm hay không an tâm, thật sự ngươi không bồi ta đã giúp ta an tâm được không hả! Vương Mật Hành nghĩ rằng…..