Ngoài cửa sổ lá thu xơ xác, gió buốt hiu quạnh, bên trong thì lại lò lửa cháy hừng hực, ấm áp như xuân.
Từ trong không trung không biết mùi hương từ đâu bay đến, tỏa ra khắp phòng ôn nhu, Tiêu Mạch ngả lưng nằm lên chiếc ghế tử đàn, khẽ nhắm mắt lại, nghe một tên thủ hạ bấm báo sự vụ.
Hắn là con trưởng Tiêu gia, Tiêu Tả vừa đi, sự vụ lớn lớn nhỏ nhỏ trong Thành Trăm Dặm toàn bộ rơi xuống trên vai hắn. Thoải mái sao? Không. Phiền chán sao? Cũng không.
Qua mấy bữa nay, mệt tuy có mệt mỏi chút, nhưng với hắn mà nói, đây dù sao vẫn là một lần cơ hội hiếm có, hắn từ nhỏ đến lớn vô số lần trông chờ cơ hội chứng minh thực lực của chính mình với phụ thân.
Nhưng mà, nếu có thể lựa chọn, hắn tình nguyện hi vọng cơ hội này đừng tới, ít nhất, không phải do mẫu thân bệnh nặng, nhị đệ bị hiềm nghi mất tích... Có điều, trên đời này có rất nhiều chuyện đều là không cho người chọn lựa lấy đường sống a.
Mẫu thân bệnh nặng, hắn mặc dù lo lắng, nhưng còn có thể chấp nhận, bởi vì bên cạnh mẫu thân còn có phụ thân. Nhị đệ Tiêu Tiệm mất tích, mới chính là chuyện hiện tại đang làm cuộc sống hàng ngày của hắn khó yên, nóng gan nóng ruột... Nhị đệ mà từ nhỏ được cha mẹ sủng ái, nhị đệ mà khiến ánh mắt cha mẹ chỉ khi nhìn thấy hắn mới có thể nở rộ ra kiêu ngạo rạng ngời, rốt cuộc đã đi nơi nào? Thật sự vĩnh viễn sẽ không trở về nhà luôn sao?
Tiêu Mạch thở dài, chợt nhớ tới tam đệ Tiêu Nặc của mình, vì vậy nói hai ba câu đuổi người bẩm báo đi, rồi xoay mặt hỏi tỳ nữ Tiểu Vãn bên cạnh nói: “Tam thiếu gia làm gì trong mấy ngày qua thế?”
Tiểu Vãn khoanh tay đáp: “Hồi đại thiếu gia, tam thiếu bốn ngày trước ra thành, đêm hôm qua mới trở lại. Xa phu đánh xe đưa thiếu gia đến Trấn Trăm Dặm rồi đón thiếu gia về, cũng không biết rốt cuộc thiếu gia đi đâu.”
Tiêu Mạch cười sảng khoái nói: “Tên tiểu quỷ này, lại ham chơi như thế, phụ thân vừa rời khỏi đã liền bỏ đi chơi, liên tục vài ngày không thấy bóng người... Ngươi đi gọi hắn tới đây, ta muốn hỏi xem suốt mấy ngày qua hắn quậy ở nơi nào.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng kêu la dồn dập: “Đại ca, đại ca... Xem đệ trở về có gì nè!”
Tiêu Mạch lắc đầu, vừa mới đứng thẳng dậy, Tiêu Nặc đã vén rèm xông vào cửa, trên tay cầm cái lồng chim, giống như nâng niu vật quý tiến đến trước mặt Tiêu Mạch, mặt mày hớn hở nói: “Đại ca huynh xem! Đệ ở trong núi sâu rừng thẳm bên ngoài Trấn Trăm Dặm tìm ba ngày hai đêm, rốt cục đã tìm được một con vẹt! Thế nào, xinh đẹp không?”
Tiêu Mạch liếc mắt ngó một cái, thiếu chút cười bể bụng, mắng: “Tên tiểu quỷ này, bộ mắt bị mù hay sao? Đây mà là vẹt gì, rõ ràng là sóc bay mà thôi!”
“Sóc bay?!” Tiêu Nặc thất thanh kêu lên, “Không, không thể nào...”
Tiêu Mạch ha ha cười nói: “Sao lại không thể nào. Đệ xem——lông nó màu nâu sậm, đuôi dài mà thô, đôi mắt to tròn, chi trước ngắn hơn chi sau, trên ngón còn có móng cong, giống hệt như sóc bay. Đệ lại nhìn thử chân của nó, có một màn da màu cam, cho nên còn được gọi là 'Sóc bay chân cam', chính là như vậy. Đây nếu không phải là sóc bay, thì đúng là kỳ quái!”
Tiêu Nặc hai mắt trợn lên, kinh ngạc nhìn con vật kia một hồi lâu, đột nhiên mếu miệng một cái, quả thực giống như sắp khóc tới nơi: “Đệ tìm suốt cả ba ngày hai đêm a, mà chỉ là sóc bay thôi à! Ôi...”
Tiểu Vãn bên cạnh lại che miệng nở nụ cười, vừa cười vừa nói: “Tam thiếu, có phải thiếu gia sợ chú sóc bay này không xây tổ kịp mùa đông sẽ chết, cho nên mới mang về phủ chờ cho qua mùa đông?”
“Tiểu Vãn!” Tiêu Mạch khẽ quát nàng một tiếng, ngược lại an ủi Tiêu Nặc nói: “Không sao không sao, để đại ca phái người kiếm một con vẹt chân chính cho đệ chơi, được không nào?”
Đối với đệ đệ vừa buồn cười ngu ngốc đáng yêu thế này, ở sâu trong nội tâm hắn đều chất đầy nỗi đau lòng cùng che chở ưu thương.
Tiêu Nặc nghe xong, lập tức ngừng khóc mỉm cười, một phen giữ chặt ống tay áo của hắn, kêu lên: “Đại ca, đã nói thì phải giữ lời a!”
“Đại ca có khi nào lừa gạt đệ chưa?” Tiêu Mạch lại ngồi xuống, nhâm nhi ngụm trà, lơ đãng hỏi: “Đúng rồi, mấy ngày qua đệ không ở cùng một chỗ với vị tỷ tỷ kia à?”
Tiêu Nặc còn đang đắm chìm trong vui sướng vì sắp được cho “một con vẹt chân chính”, nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, rồi lập tức phản ứng lại, đem mặt xụ xuống, méo mó đau khổ nói: “Ý đại ca là Phong tỷ tỷ? Lúc bọn đệ cùng nhau xuống xe tại Trấn Trăm Dặm, tỷ ấy bảo với đệ muốn đi lên núi tìm một loại nấm thảo dược gì gì đó, nói là để mẹ chữa bệnh, đệ nài nỉ tỷ ấy mang đệ cùng đi, nhưng tỷ ấy chê đệ ngốc, không chịu đáp ứng, đệ cũng chỉ đành đi chơi một mình. A, đệ ở trong núi tìm được một con v... sóc bay, không biết tỷ tỷ có tìm được thảo dược hay không nữa.”
Dường như là để trả lời nghi vấn của hắn, đúng lúc này, đệ tử ngoài cửa hồi bẩm nói: “Đại thiếu gia, Phong cô nương cầu kiến.”
Tiêu Mạch hơi hơi kinh ngạc: “Hôm nay là ngày gì mà nhắc tới ai người đó liền xuất hiện vậy a? Mau mời!”
Lát sau, Phong Thần Hi mặt nhuốm đầy vẻ phong trần đi vào phòng, trong tay cũng cầm một vật, lại không phải lồng chim, mà là một gốc nâu sẫm như thuộc loại nấm linh chi thân cỏ, không nói hai lời đưa lên tay Tiêu Mạch, nói: “Vật này gọi hạc vĩ cô (nấm đuôi hạc), công dụng kéo dài tuổi thọ, linh dược hiếm có tu âm bổ dương, đại công tử mau mau sai người đưa đến Thiên Thủy Nhất Tuyến các, hẳn là đối với bệnh tình của Tiêu phu nhân có thể giúp ích được.”
Ánh mắt Tiêu Mạch đánh giá nàng một phen từ trên xuống, khóe môi cười gợi lên, nói: “Phong cô nương vì bệnh của gia mẫu ở chốn thâm sơn chịu đủ bôn ba khổ cực, Tiêu Mạch xin khắc ghi trong lòng, đạ tạ.” Lập tức cao giọng gọi Tài Bá, gọi vài tiếng, đệ tử ngoài cửa trả lời: “Đại thiếu gia, Tài Bá không ở đây, hẳn là đã đi Thiên Thủy Nhất Tuyến các.”
Tiêu Mạch “Ừ” một tiếng, thở dài: “Tài Bá chung quy vẫn là lão bộc theo hầu cha mẹ ta nhiều năm, đối với bệnh của mẹ ta lo lắng quan tâm hơn so với bình thường, một ngày phải đi vài lần vấn an... Tiểu Vãn, hay là ngươi đi một chuyến đi. Hạc vĩ cô này không dễ kiếm đâu đấy, trên đường nhớ cẩn thận.”
“Dạ.” Tiểu Vãn tiếp nhận hạc vĩ cô, xoay người sắp sửa ra. Phong Thần Hi tiến lên vài bước đuổi kịp, dặn dò nói: “Hầm ba chén nước thành một chén, liền có thể dùng được rồi.”
Mắt thấy Tiểu Vãn ra cửa, thân mình nàng bỗng nhiên thoảng lung lay, tựa hồ mệt nhọc đến cực điểm, lại gắng gượng chống đỡ.
Tiêu Nặc trông thấy, lập tức đỡ nàng nói: “Tỷ tỷ mệt rồi à? Đệ đưa tỷ trở về phòng a?”
Nói xong, hướng Tiêu Mạch vẫy vẫy tay, một đường dìu Phong Thần Hi trở về phòng, nói một tiếng “Tỷ tỷ hãy nghỉ ngơi sớm chút đi” rồi lui bước ra ngoài.
Phong Thần Hi khép của lại, đi đến trước bàn trang điểm, tự nhìn mình trong gương, cảm thấy sắc mặt tái nhợt có chút dọa người, tự nhiên từ trong gói đồ lục ra chút son phấn bút kẻ linh tinh gì đó, đối diện với gương trang điểm lại.
Nàng trở về phòng là để nghỉ ngơi, hơn nữa giờ phút này trong phòng lại không người, đây là nàng vì ai mà trang điểm như thế? Thực sự là kỳ quái.
Càng kỳ quái là, vừa thoa một chút phấn hồng lên má, nàng không rõ là nhớ tới cái gì, ào ào dùng nước tẩy sạch, lại lỉnh kỉnh thu dọn đồ lại, ngồi vào bên giường, kinh ngạc ngây ngốc, chẳng có chút dáng điệu nghỉ ngơi gì.
Giữa một mảnh yên tĩnh, song cửa sổ bỗng nhiên “Bộp” một tiếng bị đẩy ra, một thân ảnh mạnh mẽ xoay người lẻn vào, tựa như con báo bước lặng yên không một tiếng động.
Chẳng ngờ Phong Thần Hi tuyệt nhiên không thấy kỳ quái, dường như sớm biết trước sẽ có người nhảy cửa sổ mà vào, cứ ngồi yên vị như không ở bên giường, nói: “Tiêu Nặc, Tiêu tam công tử, diễn thì ta đã giúp ngươi diễn rồi, hiện tại có thể nói cho ta vì sao muốn lừa gạt đại ca ngươi được chưa?”
Người tới đúng là Tiêu Nặc.
Hắn cười hì hì đi đến bên giường, ngồi xuống kề bên Phong Thần Hi, thản nhiên nói: “Tỷ tỷ thông minh như vậy, không lẽ nào không thể nghĩ ra được nguyên nhân?”
Trong phòng chỗ có thể ngồi nhiều như vậy, hắn lại cố tình muốn lại bên này ngồi. Phong Thần Hi trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi ấy, ngay cả đại ca ruột thịt của mình còn tính kế, ta cũng không có dư thời gian rảnh như vậy đi phỏng đoán tâm tư của ngươi, muốn nói thì nói, không cần đánh đố.”
“Tỷ tỷ hung dữ thật a!” Tiêu Nặc thè lưỡi nói, “Ta chính là cảm thấy càng ít người biết chuyện ta giả trang Trương Tiên Phóng thì càng an toàn hơn. Đại ca của ta rất khôn lanh, nếu không cho huynh ấy một lời giải thích đáng tin cậy, có khi huynh ấy sẽ nghĩ đến việc chúng ta chính là chủ tớ Trương công tử đột nhiên giá lâm Trấn Trăm Dặm.”
“Ngươi cho rằng đại ca ngươi đã biết được chuyện ở Trấn Trăm Dặm?”
“Không biết mới lạ! Trấn Trăm Dặm là đầu mối liên hệ then chốt của Thành Trăm Dặm với bên ngoài, quản lý trong ngoài mau lẹ sâu sát, đừng nói tại thôn trấn đột nhiên có hơn hai người, dù là nhà ai có người mất, nhà ai mới sinh con, cũng sẽ có tai mắt đưa tin báo cáo vào thành.”
Phong Thần Hi rùng mình, nếu nói như thế, Trấn Trăm Dặm cùng Thành Trăm Dặm thật sự tồn tại một mạng lưới tin tức cực kỳ nghiêm mật! Hai người cùng lắm chỉ mới tới mấy hôm, đã cẩn thận phòng bị đến thế, đúng là luận về tâm tư kín đáo, làm việc trầm ổn, Tiêu Tả thật sự là thiên hạ đệ nhất. Người ta đều nói hổ phụ sinh hổ tử, xem tác phong làm việc này của Tiêu Nặc, thật có phong thái của cha mình.
Nghĩ như vậy, nàng lại hỏi Tiêu Nặc nói: “Ngươi lừa đại ca ngươi, lẽ nào chỉ vì lý do này?”
Tiêu Nặc trên mặt tươi cười gật đầu, trầm mặc sau một lúc lâu mới nói: “Đích thực còn có nguyên nhân khác, nhưng... Tỷ tỷ, ta bây giờ vẫn chưa muốn nói, tỷ đừng bức ta, được không?”
Phong Thần Hi lẳng lặng nhìn hắn, chỉ thấy đáy mắt đuôi mày hắn đều là một vẻ tích tụ khôn kể, tựa hồ thật có lời khó thể nói ra, cảm thấy không khỏi mềm lòng, ôn nhu nói: “Được, ta không bức ngươi. Chỉ là, chúng ta hiện tại ngồi chung thuyền, nếu ngươi cứ thường xuyên có việc giấu giếm, ta sẽ không đáp ứng a.”
Tiêu Nặc lập tức thề thốt hứa hẹn: “Chỉ một lần này, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai!”
“Thật không?” Phong Thần Hi nhìn hắn từ khóe mắt hắn, chậm rì rì nói, “Vậy, vụ Trương Tiên Phóng là thế nào? Hôm qua từ Xuân Tiêu các bước ra, vì ta đáp ứng lời ngươi lên núi tìm thảo dược, cho nên lúc đó vẫn chưa kịp hỏi——ngươi làm sao mà biết Giang Nam thực có một người tên Trương Tiên Phóng, còn đối với gia cảnh của hắn nắm trong lòng bàn tay như vậy?”
Tiêu Nặc chớp mắt mấy cái, rồi kéo dài giọng nói: “Đây là do... ta có bằng hữu ở Giang Nam a.”
“Hả?”
“Là như vầy: bằng hữu của ta từng lui tới nhà Trương Tiên Phóng, đối tình cảnh gia đình hắn tương đối hiểu biết, mà nhà Trương Tiên Phóng lại rất ư là thú vị, cho nên vị bằng hữu kể lại cho ta nghe đó được hắn nói cho rất nhiều chuyện a...”
Phong Thần Hi liếc trắng mắt, nói: “Không sợ lão bà à, vị bằng hữu này của ngươi cũng quá nhàm chán, thật đáng chê cười!”
Tiêu Nặc nói: “Tỷ tỷ có điều không biết, người sợ lão bà, sợ đến mức như Trương Tiên Phóng vậy, thật sự rất hiếm——hắn vì trốn lão bà của hắn kia, mà suốt ngày trốn trong phòng, cả gia nghiệp cũng không thiết. Người Trương gia sợ truyền ra ngoài bị người đời nhạo báng, cho nên đối với bên ngoài nhất trí tuyên bố hắn vì luyện đan dược mà ẩn cư.”
Phong Thần Hi “À” một tiếng: “Cho nên, ngươi mới yên tâm giả mạo người này?”
“Ừ!” Tiêu Nặc gật gật đầu lia lại nói: “Bằng không, ta cũng không cần giả mạo một kẻ không có tiền đồ như vậy! Lão bà của mình cũng quản giáo không tốt, hừ, mất mặt! Cũng không biết nữ nhân kia rốt cuộc là lợi hại đến chừng nào, chẳng lẽ sẽ ăn thịt người sao?”
Phong Thần Hi thản nhiên nói: “Ngươi miệng nói thì hay lắm! Rất có hứng thú với nàng sao? Bao giờ có cơ hội, tự mình đi Giang Nam Trương gia một chuyến không phải có thể thấy nàng còn gì?”
Tiêu Nặc bĩu bĩu môi nói: “Ta chẳng thiết, một con sư tử Hà Đông có cái gì để xem chứ... Đương nhiên, nếu là tỷ tỷ tính tình tốt như vậy, bộ dáng cũng tiên tử giáng trần như thế, cho dù đánh gãy chân ta, ta cũng phải đi bằng được!”
Tên này, cư nhiên dám sỗ sàng trêu ghẹo trên đầu thái tuế! Phong Thần Hi hung hăng lườm trắng mắt, trên mặt lại nóng lên, vội đứng lên che lại, đi đến phía trước cửa sổ, thấp giọng nói: “Còn lâu mới đến giờ hẹn, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta cũng mệt rồi.”
Tiêu Nặc lẳng lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu cũng không lên tiếng, đột nhiên thở dài, nói: “Được, vậy ta... đi đây.”
Ban đêm, Xuân Tiêu các.
Bước vào ngọn đèn trong đại sảnh được thắp sáng như ban ngày, xung quanh lại tĩnh lặng như đang ở nghĩa địa. Trong lòng Tiêu Nặc chợt dấy lên một linh cảm xấu, sau khi ngồi an vị vào chỗ mình, nhịn không được quay đầu nhìn Phong Thần Hi đằng sau mình liếc mắt một cái, trong đôi đồng tử của nàng cũng đọc ra ý tứ hàm xúc như vậy.
May mà chỉ tĩnh tọa một lát, bọn người Thất ca, Hắc Hổ cùng với hắc y nhân kia liền cũng đến, phía sau cư nhiên còn có một cỗ kiệu bốn người hợp nâng.
“Trương huynh đệ.” Tối nay vị nữ Thất ca này tâm tình tựa hồ rất tốt, chẳng những sửa lại xưng hộ với Tiêu Nặc, người nhìn qua cũng càng quyến rũ động lòng người, nũng nịu nói: “Chờ lâu lắm không? Thật sự là thực xin lỗi.”
Tiêu Nặc đứng dậy cười nói: “Không hề không hề, ta cũng là vừa đến.” Ánh mắt hơi đổi, lại nói: “Không biết phu nhân khuê các nơi nào, có vẻ hơi xa, còn ngồi kiệu nữa. Ta vốn tưởng rằng, cho dù không ở trong Xuân Tiêu các này, cũng sẽ không thể quá xa...”
Hắn cười ý vị thâm trường. Hôm qua hắn và Phong Thần Hi thương thảo qua, nữ nhân này, e cũng không phải Thất ca chân chính, nhưng mà cùng Thất ca chân chính quan hệ không nhỏ, vô cùng có khả năng là tình nhân gì đó của hắn, đi trước xem thử ý đồ của Tiêu Nặc, nếu như chấp nhận được, sẽ mời tới gặp chân phật. Mà thân phận nữ nhân này, chỉ sợ dù không phải hoa khôi Xuân Tiêu các, cũng không kém bao nhiêu.
Ai ngờ kia nữ nhân vừa nghe, lại cười khanh khách lên, nói: “Trương huynh đệ hiểu lầm, cỗ kiệu này cũng không phải là chuẩn bị cho ta. Về phần người bên trong kiệu thì...” Trên mặt của nàng đột nhiên lộ ra một loại biểu tình vừa hối hận vừa tự trách, buồn bã nói: “Trương huynh đệ, huynh đệ ngàn vạn lần chớ oán trách ta. Ta cũng là có ý tốt, vốn định chính là huynh đệ rời nhà nhiều ngày, lần này sau khi chúng ta hợp tác tất nhiên trong thời gian ngắn không về nhà được, liền phái người cưỡi ngữa tốc hành tới Giang Nam thay Trương huynh đệ đón người nhà đoàn viên, không nghĩ...”
Lời của nàng tuy rằng uyển chuyển, thái độ cũng thật thành khẩn, có điều ý tứ lại khó hiểu——hôm qua Tiêu Nặc tuy đối với nàng trả lời vấn đề trôi chảy lưu loát, nhưng mà nàng vẫn hoài nghi thân phận của hắn a.
Hôm qua mặc dù Tiêu Nặc thông qua bản tập khảo nghiệm trong tay nàng kia, có điều vẫn là chưa đủ. Khảo nghiệm chân chính, là cỗ kiệu phía sau nàng, là người trong kiệu kia.
Sẽ là ai? Người bên trong kiệu là ai?
Mồ hôi lạnh, dường như trong nháy mắt lấm tấm đầy lưng Tiêu Nặc, cho dù là kẻ ngốc cũng đoán ra, người bên trong kiệu nhất định cùng Trương Tiên Phóng chân chính có quan hệ vô cùng mật thiết, mật thiết đến mức Trương Tiên Phóng hóa thành tro cũng có thể nhận được, đến độ chỉ nghe giọng cũng có thể nghe ra hắn là giả mạo Trương Tiên Phóng!
Tiêu Nặc gắt gao nắm chặt bàn tay, nắm đến khớp tay trắng bệch, nắm đến ngón tay cũng sắp gãy lìa. Hắn không thể tin bản thân vậy mà lại để phạm phải một sai lầm không thể bù đắp như thế——là cho chính kẻ địch của mình có đủ thời gian.
Chờ Hắc Hổ tới cửa, hết cả ba ngày; đêm qua rõ ràng có thể cùng Thất ca tiến hành đàm phán, hắn lại không nghĩ cần thiết phải gấp gáp cho nên mới đem ước hội hẹn tới hôm nay, lại mất thêm một ngày. Thời gian bốn ngày ba đêm, nếu dùng ngựa tốt nhất, cũng đủ để một vòng tới Giang Nam trở về, nếu không phải vì đón người, thậm chí còn nhanh hơn.
Đây cũng là nguyên nhân bản tập kia đã đến sớm hơn cỗ kiệu, tập có thể từ bồ câu đưa tin mang về, còn người thì phải cưỡi ngựa ngồi xe... Mặc kệ thế nào, có một việc không hề nghi ngờ, chính là Thất ca ở ngay thời khắc bọn họ cải trang đến Trấn Trăm Dặm, tự giới thiệu Giang Nam Trương gia công tử kia, đã sai người đi điều tra tỉ mỉ bọn họ.
Còn bọn họ, thế mà lại ngồi chờ kẻ địch, để thời gian cứ như vậy trôi đi! Sai lầm này không chỉ không thể bù đắp lại, hơn nữa ngu xuẩn đến cực điểm! Có thể thấy được, một khi thân phận bọn họ bị vạch trần, cơ hội mà bọn họ dày công cực khổ, trải qua khúc chiết mới đến được lúc sắp sửa tra ra bộ mặt thực của Thất ca này, chẳng khác nào hoàn toàn sụp đổ... Tại một khắc sắp thành công này, không ngờ bọn họ lại thất bại trong gang tấc, thất bại trong gang tấc!
Xoay mặt nhìn Phong Thần Hi, trên mặt nàng tràn ngập bất đắc dĩ cùng bi ai. Giờ này khắc này, hắn cùng nàng đều nghĩ không ra biện pháp gì để giải quyết, đều chìm đắm vô kế khả thi, toàn bộ bó tay đến cuối.
Tiêu Nặc cười khổ mở to mắt lên, quay đầu nhìn nữ nhân kia, lẩm bẩm nói: “Thất ca ngươi thật giỏi a, là ta xem nhẹ ngươi...”
Nữ nhân kia vểnh môi lên nói: “Trương huynh đệ nói như vậy, chính là đang oán trách ta?”
Tiêu Nặc lắc đầu nói: “Ta ai cũng không oán, ta chỉ oán...”
Một lời chưa xong, hắc y nhân kia phảng phất nhìn ra hắn chột dạ, quát: “Trương công tử rời đi lâu như vậy, chẳng lẽ không nóng lòng cùng người nhà gặp nhau sao?”
Nóng lòng gặp nhau? Hắn thật sự là hận không thể vĩnh viễn không gặp nhau mới tốt! Tiêu Nặc lại lần nữa cười khổ, sự tình đến nước này đã không còn khả năng cứu vãn, hắn lại nhìn về phía Phong Thần Hi, hai người tâm ý tương thông, bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt, liền đã quyết định đồng thời ra tay chiếm thế thượng phong.
Ai ngờ đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng đột nhiên từ trong kiệu truyền đến: “Hắn làm sao có thể nóng lòng cùng ta gặp nhau? Ở trong lòng hắn, chỉ sợ là hận không thể vĩnh viễn đừng gặp ta mới tốt!”
“Ngươi làm sao mà biết?” Cùng lúc Tiêu Nặc thốt ra những lời này, một bóng người màu đỏ từ bên trong kiệu vọt ra, một trận gió dường như ào tới trước mặt hắn, một phen nhéo lấy lỗ tai hắn, kéo đến trước mặt, lớn tiếng nói: “Ta làm sao có thể biết hả? Cái tên ma quỷ nhà ngươi trong đầu nghĩ cái gì lão nương ta sao không biết kia chứ? Hừ hừ...”
Tiêu Nặc tràn đầy kinh hãi, quên mất cả phản kháng giãy giụa, si ngốc giương mắt nhìn cái miệng đỏ như máu của hồng y nữ tử càng lúc càng tiếng gần, bỗng nhiên ở trên mặt hắn cắn một phát, sau đó dùng một loại thanh âm đến kẻ điếc nghe xong cũng muốn nổi da gà, khàn khàn nói: “Xấu xa như vậy mà trời không đánh ngươi, thật sự là khiến ta nhớ muốn chết, tướng công.”
Tướng công! Tướng công!! Tướng công!!!
Ngoài cửa sổ lá thu xơ xác, gió buốt hiu quạnh, bên trong thì lại lò lửa cháy hừng hực, ấm áp như xuân.
Từ trong không trung không biết mùi hương từ đâu bay đến, tỏa ra khắp phòng ôn nhu, Tiêu Mạch ngả lưng nằm lên chiếc ghế tử đàn, khẽ nhắm mắt lại, nghe một tên thủ hạ bấm báo sự vụ.
Hắn là con trưởng Tiêu gia, Tiêu Tả vừa đi, sự vụ lớn lớn nhỏ nhỏ trong Thành Trăm Dặm toàn bộ rơi xuống trên vai hắn. Thoải mái sao? Không. Phiền chán sao? Cũng không.
Qua mấy bữa nay, mệt tuy có mệt mỏi chút, nhưng với hắn mà nói, đây dù sao vẫn là một lần cơ hội hiếm có, hắn từ nhỏ đến lớn vô số lần trông chờ cơ hội chứng minh thực lực của chính mình với phụ thân.
Nhưng mà, nếu có thể lựa chọn, hắn tình nguyện hi vọng cơ hội này đừng tới, ít nhất, không phải do mẫu thân bệnh nặng, nhị đệ bị hiềm nghi mất tích... Có điều, trên đời này có rất nhiều chuyện đều là không cho người chọn lựa lấy đường sống a.
Mẫu thân bệnh nặng, hắn mặc dù lo lắng, nhưng còn có thể chấp nhận, bởi vì bên cạnh mẫu thân còn có phụ thân. Nhị đệ Tiêu Tiệm mất tích, mới chính là chuyện hiện tại đang làm cuộc sống hàng ngày của hắn khó yên, nóng gan nóng ruột... Nhị đệ mà từ nhỏ được cha mẹ sủng ái, nhị đệ mà khiến ánh mắt cha mẹ chỉ khi nhìn thấy hắn mới có thể nở rộ ra kiêu ngạo rạng ngời, rốt cuộc đã đi nơi nào? Thật sự vĩnh viễn sẽ không trở về nhà luôn sao?
Tiêu Mạch thở dài, chợt nhớ tới tam đệ Tiêu Nặc của mình, vì vậy nói hai ba câu đuổi người bẩm báo đi, rồi xoay mặt hỏi tỳ nữ Tiểu Vãn bên cạnh nói: “Tam thiếu gia làm gì trong mấy ngày qua thế?”
Tiểu Vãn khoanh tay đáp: “Hồi đại thiếu gia, tam thiếu bốn ngày trước ra thành, đêm hôm qua mới trở lại. Xa phu đánh xe đưa thiếu gia đến Trấn Trăm Dặm rồi đón thiếu gia về, cũng không biết rốt cuộc thiếu gia đi đâu.”
Tiêu Mạch cười sảng khoái nói: “Tên tiểu quỷ này, lại ham chơi như thế, phụ thân vừa rời khỏi đã liền bỏ đi chơi, liên tục vài ngày không thấy bóng người... Ngươi đi gọi hắn tới đây, ta muốn hỏi xem suốt mấy ngày qua hắn quậy ở nơi nào.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng kêu la dồn dập: “Đại ca, đại ca... Xem đệ trở về có gì nè!”
Tiêu Mạch lắc đầu, vừa mới đứng thẳng dậy, Tiêu Nặc đã vén rèm xông vào cửa, trên tay cầm cái lồng chim, giống như nâng niu vật quý tiến đến trước mặt Tiêu Mạch, mặt mày hớn hở nói: “Đại ca huynh xem! Đệ ở trong núi sâu rừng thẳm bên ngoài Trấn Trăm Dặm tìm ba ngày hai đêm, rốt cục đã tìm được một con vẹt! Thế nào, xinh đẹp không?”
Tiêu Mạch liếc mắt ngó một cái, thiếu chút cười bể bụng, mắng: “Tên tiểu quỷ này, bộ mắt bị mù hay sao? Đây mà là vẹt gì, rõ ràng là sóc bay mà thôi!”
“Sóc bay?!” Tiêu Nặc thất thanh kêu lên, “Không, không thể nào...”
Tiêu Mạch ha ha cười nói: “Sao lại không thể nào. Đệ xem——lông nó màu nâu sậm, đuôi dài mà thô, đôi mắt to tròn, chi trước ngắn hơn chi sau, trên ngón còn có móng cong, giống hệt như sóc bay. Đệ lại nhìn thử chân của nó, có một màn da màu cam, cho nên còn được gọi là 'Sóc bay chân cam', chính là như vậy. Đây nếu không phải là sóc bay, thì đúng là kỳ quái!”
Tiêu Nặc hai mắt trợn lên, kinh ngạc nhìn con vật kia một hồi lâu, đột nhiên mếu miệng một cái, quả thực giống như sắp khóc tới nơi: “Đệ tìm suốt cả ba ngày hai đêm a, mà chỉ là sóc bay thôi à! Ôi...”
Tiểu Vãn bên cạnh lại che miệng nở nụ cười, vừa cười vừa nói: “Tam thiếu, có phải thiếu gia sợ chú sóc bay này không xây tổ kịp mùa đông sẽ chết, cho nên mới mang về phủ chờ cho qua mùa đông?”
“Tiểu Vãn!” Tiêu Mạch khẽ quát nàng một tiếng, ngược lại an ủi Tiêu Nặc nói: “Không sao không sao, để đại ca phái người kiếm một con vẹt chân chính cho đệ chơi, được không nào?”
Đối với đệ đệ vừa buồn cười ngu ngốc đáng yêu thế này, ở sâu trong nội tâm hắn đều chất đầy nỗi đau lòng cùng che chở ưu thương.
Tiêu Nặc nghe xong, lập tức ngừng khóc mỉm cười, một phen giữ chặt ống tay áo của hắn, kêu lên: “Đại ca, đã nói thì phải giữ lời a!”
“Đại ca có khi nào lừa gạt đệ chưa?” Tiêu Mạch lại ngồi xuống, nhâm nhi ngụm trà, lơ đãng hỏi: “Đúng rồi, mấy ngày qua đệ không ở cùng một chỗ với vị tỷ tỷ kia à?”
Tiêu Nặc còn đang đắm chìm trong vui sướng vì sắp được cho “một con vẹt chân chính”, nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, rồi lập tức phản ứng lại, đem mặt xụ xuống, méo mó đau khổ nói: “Ý đại ca là Phong tỷ tỷ? Lúc bọn đệ cùng nhau xuống xe tại Trấn Trăm Dặm, tỷ ấy bảo với đệ muốn đi lên núi tìm một loại nấm thảo dược gì gì đó, nói là để mẹ chữa bệnh, đệ nài nỉ tỷ ấy mang đệ cùng đi, nhưng tỷ ấy chê đệ ngốc, không chịu đáp ứng, đệ cũng chỉ đành đi chơi một mình. A, đệ ở trong núi tìm được một con v... sóc bay, không biết tỷ tỷ có tìm được thảo dược hay không nữa.”
Dường như là để trả lời nghi vấn của hắn, đúng lúc này, đệ tử ngoài cửa hồi bẩm nói: “Đại thiếu gia, Phong cô nương cầu kiến.”
Tiêu Mạch hơi hơi kinh ngạc: “Hôm nay là ngày gì mà nhắc tới ai người đó liền xuất hiện vậy a? Mau mời!”
Lát sau, Phong Thần Hi mặt nhuốm đầy vẻ phong trần đi vào phòng, trong tay cũng cầm một vật, lại không phải lồng chim, mà là một gốc nâu sẫm như thuộc loại nấm linh chi thân cỏ, không nói hai lời đưa lên tay Tiêu Mạch, nói: “Vật này gọi hạc vĩ cô (nấm đuôi hạc), công dụng kéo dài tuổi thọ, linh dược hiếm có tu âm bổ dương, đại công tử mau mau sai người đưa đến Thiên Thủy Nhất Tuyến các, hẳn là đối với bệnh tình của Tiêu phu nhân có thể giúp ích được.”
Ánh mắt Tiêu Mạch đánh giá nàng một phen từ trên xuống, khóe môi cười gợi lên, nói: “Phong cô nương vì bệnh của gia mẫu ở chốn thâm sơn chịu đủ bôn ba khổ cực, Tiêu Mạch xin khắc ghi trong lòng, đạ tạ.” Lập tức cao giọng gọi Tài Bá, gọi vài tiếng, đệ tử ngoài cửa trả lời: “Đại thiếu gia, Tài Bá không ở đây, hẳn là đã đi Thiên Thủy Nhất Tuyến các.”
Tiêu Mạch “Ừ” một tiếng, thở dài: “Tài Bá chung quy vẫn là lão bộc theo hầu cha mẹ ta nhiều năm, đối với bệnh của mẹ ta lo lắng quan tâm hơn so với bình thường, một ngày phải đi vài lần vấn an... Tiểu Vãn, hay là ngươi đi một chuyến đi. Hạc vĩ cô này không dễ kiếm đâu đấy, trên đường nhớ cẩn thận.”
“Dạ.” Tiểu Vãn tiếp nhận hạc vĩ cô, xoay người sắp sửa ra. Phong Thần Hi tiến lên vài bước đuổi kịp, dặn dò nói: “Hầm ba chén nước thành một chén, liền có thể dùng được rồi.”
Mắt thấy Tiểu Vãn ra cửa, thân mình nàng bỗng nhiên thoảng lung lay, tựa hồ mệt nhọc đến cực điểm, lại gắng gượng chống đỡ.
Tiêu Nặc trông thấy, lập tức đỡ nàng nói: “Tỷ tỷ mệt rồi à? Đệ đưa tỷ trở về phòng a?”
Nói xong, hướng Tiêu Mạch vẫy vẫy tay, một đường dìu Phong Thần Hi trở về phòng, nói một tiếng “Tỷ tỷ hãy nghỉ ngơi sớm chút đi” rồi lui bước ra ngoài.
Phong Thần Hi khép của lại, đi đến trước bàn trang điểm, tự nhìn mình trong gương, cảm thấy sắc mặt tái nhợt có chút dọa người, tự nhiên từ trong gói đồ lục ra chút son phấn bút kẻ linh tinh gì đó, đối diện với gương trang điểm lại.
Nàng trở về phòng là để nghỉ ngơi, hơn nữa giờ phút này trong phòng lại không người, đây là nàng vì ai mà trang điểm như thế? Thực sự là kỳ quái.
Càng kỳ quái là, vừa thoa một chút phấn hồng lên má, nàng không rõ là nhớ tới cái gì, ào ào dùng nước tẩy sạch, lại lỉnh kỉnh thu dọn đồ lại, ngồi vào bên giường, kinh ngạc ngây ngốc, chẳng có chút dáng điệu nghỉ ngơi gì.
Giữa một mảnh yên tĩnh, song cửa sổ bỗng nhiên “Bộp” một tiếng bị đẩy ra, một thân ảnh mạnh mẽ xoay người lẻn vào, tựa như con báo bước lặng yên không một tiếng động.
Chẳng ngờ Phong Thần Hi tuyệt nhiên không thấy kỳ quái, dường như sớm biết trước sẽ có người nhảy cửa sổ mà vào, cứ ngồi yên vị như không ở bên giường, nói: “Tiêu Nặc, Tiêu tam công tử, diễn thì ta đã giúp ngươi diễn rồi, hiện tại có thể nói cho ta vì sao muốn lừa gạt đại ca ngươi được chưa?”
Người tới đúng là Tiêu Nặc.
Hắn cười hì hì đi đến bên giường, ngồi xuống kề bên Phong Thần Hi, thản nhiên nói: “Tỷ tỷ thông minh như vậy, không lẽ nào không thể nghĩ ra được nguyên nhân?”
Trong phòng chỗ có thể ngồi nhiều như vậy, hắn lại cố tình muốn lại bên này ngồi. Phong Thần Hi trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi ấy, ngay cả đại ca ruột thịt của mình còn tính kế, ta cũng không có dư thời gian rảnh như vậy đi phỏng đoán tâm tư của ngươi, muốn nói thì nói, không cần đánh đố.”
“Tỷ tỷ hung dữ thật a!” Tiêu Nặc thè lưỡi nói, “Ta chính là cảm thấy càng ít người biết chuyện ta giả trang Trương Tiên Phóng thì càng an toàn hơn. Đại ca của ta rất khôn lanh, nếu không cho huynh ấy một lời giải thích đáng tin cậy, có khi huynh ấy sẽ nghĩ đến việc chúng ta chính là chủ tớ Trương công tử đột nhiên giá lâm Trấn Trăm Dặm.”
“Ngươi cho rằng đại ca ngươi đã biết được chuyện ở Trấn Trăm Dặm?”
“Không biết mới lạ! Trấn Trăm Dặm là đầu mối liên hệ then chốt của Thành Trăm Dặm với bên ngoài, quản lý trong ngoài mau lẹ sâu sát, đừng nói tại thôn trấn đột nhiên có hơn hai người, dù là nhà ai có người mất, nhà ai mới sinh con, cũng sẽ có tai mắt đưa tin báo cáo vào thành.”
Phong Thần Hi rùng mình, nếu nói như thế, Trấn Trăm Dặm cùng Thành Trăm Dặm thật sự tồn tại một mạng lưới tin tức cực kỳ nghiêm mật! Hai người cùng lắm chỉ mới tới mấy hôm, đã cẩn thận phòng bị đến thế, đúng là luận về tâm tư kín đáo, làm việc trầm ổn, Tiêu Tả thật sự là thiên hạ đệ nhất. Người ta đều nói hổ phụ sinh hổ tử, xem tác phong làm việc này của Tiêu Nặc, thật có phong thái của cha mình.bg-ssp-{height:px}
Nghĩ như vậy, nàng lại hỏi Tiêu Nặc nói: “Ngươi lừa đại ca ngươi, lẽ nào chỉ vì lý do này?”
Tiêu Nặc trên mặt tươi cười gật đầu, trầm mặc sau một lúc lâu mới nói: “Đích thực còn có nguyên nhân khác, nhưng... Tỷ tỷ, ta bây giờ vẫn chưa muốn nói, tỷ đừng bức ta, được không?”
Phong Thần Hi lẳng lặng nhìn hắn, chỉ thấy đáy mắt đuôi mày hắn đều là một vẻ tích tụ khôn kể, tựa hồ thật có lời khó thể nói ra, cảm thấy không khỏi mềm lòng, ôn nhu nói: “Được, ta không bức ngươi. Chỉ là, chúng ta hiện tại ngồi chung thuyền, nếu ngươi cứ thường xuyên có việc giấu giếm, ta sẽ không đáp ứng a.”
Tiêu Nặc lập tức thề thốt hứa hẹn: “Chỉ một lần này, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai!”
“Thật không?” Phong Thần Hi nhìn hắn từ khóe mắt hắn, chậm rì rì nói, “Vậy, vụ Trương Tiên Phóng là thế nào? Hôm qua từ Xuân Tiêu các bước ra, vì ta đáp ứng lời ngươi lên núi tìm thảo dược, cho nên lúc đó vẫn chưa kịp hỏi——ngươi làm sao mà biết Giang Nam thực có một người tên Trương Tiên Phóng, còn đối với gia cảnh của hắn nắm trong lòng bàn tay như vậy?”
Tiêu Nặc chớp mắt mấy cái, rồi kéo dài giọng nói: “Đây là do... ta có bằng hữu ở Giang Nam a.”
“Hả?”
“Là như vầy: bằng hữu của ta từng lui tới nhà Trương Tiên Phóng, đối tình cảnh gia đình hắn tương đối hiểu biết, mà nhà Trương Tiên Phóng lại rất ư là thú vị, cho nên vị bằng hữu kể lại cho ta nghe đó được hắn nói cho rất nhiều chuyện a...”
Phong Thần Hi liếc trắng mắt, nói: “Không sợ lão bà à, vị bằng hữu này của ngươi cũng quá nhàm chán, thật đáng chê cười!”
Tiêu Nặc nói: “Tỷ tỷ có điều không biết, người sợ lão bà, sợ đến mức như Trương Tiên Phóng vậy, thật sự rất hiếm——hắn vì trốn lão bà của hắn kia, mà suốt ngày trốn trong phòng, cả gia nghiệp cũng không thiết. Người Trương gia sợ truyền ra ngoài bị người đời nhạo báng, cho nên đối với bên ngoài nhất trí tuyên bố hắn vì luyện đan dược mà ẩn cư.”
Phong Thần Hi “À” một tiếng: “Cho nên, ngươi mới yên tâm giả mạo người này?”
“Ừ!” Tiêu Nặc gật gật đầu lia lại nói: “Bằng không, ta cũng không cần giả mạo một kẻ không có tiền đồ như vậy! Lão bà của mình cũng quản giáo không tốt, hừ, mất mặt! Cũng không biết nữ nhân kia rốt cuộc là lợi hại đến chừng nào, chẳng lẽ sẽ ăn thịt người sao?”
Phong Thần Hi thản nhiên nói: “Ngươi miệng nói thì hay lắm! Rất có hứng thú với nàng sao? Bao giờ có cơ hội, tự mình đi Giang Nam Trương gia một chuyến không phải có thể thấy nàng còn gì?”
Tiêu Nặc bĩu bĩu môi nói: “Ta chẳng thiết, một con sư tử Hà Đông có cái gì để xem chứ... Đương nhiên, nếu là tỷ tỷ tính tình tốt như vậy, bộ dáng cũng tiên tử giáng trần như thế, cho dù đánh gãy chân ta, ta cũng phải đi bằng được!”
Tên này, cư nhiên dám sỗ sàng trêu ghẹo trên đầu thái tuế! Phong Thần Hi hung hăng lườm trắng mắt, trên mặt lại nóng lên, vội đứng lên che lại, đi đến phía trước cửa sổ, thấp giọng nói: “Còn lâu mới đến giờ hẹn, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta cũng mệt rồi.”
Tiêu Nặc lẳng lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu cũng không lên tiếng, đột nhiên thở dài, nói: “Được, vậy ta... đi đây.”
Ban đêm, Xuân Tiêu các.
Bước vào ngọn đèn trong đại sảnh được thắp sáng như ban ngày, xung quanh lại tĩnh lặng như đang ở nghĩa địa. Trong lòng Tiêu Nặc chợt dấy lên một linh cảm xấu, sau khi ngồi an vị vào chỗ mình, nhịn không được quay đầu nhìn Phong Thần Hi đằng sau mình liếc mắt một cái, trong đôi đồng tử của nàng cũng đọc ra ý tứ hàm xúc như vậy.
May mà chỉ tĩnh tọa một lát, bọn người Thất ca, Hắc Hổ cùng với hắc y nhân kia liền cũng đến, phía sau cư nhiên còn có một cỗ kiệu bốn người hợp nâng.
“Trương huynh đệ.” Tối nay vị nữ Thất ca này tâm tình tựa hồ rất tốt, chẳng những sửa lại xưng hộ với Tiêu Nặc, người nhìn qua cũng càng quyến rũ động lòng người, nũng nịu nói: “Chờ lâu lắm không? Thật sự là thực xin lỗi.”
Tiêu Nặc đứng dậy cười nói: “Không hề không hề, ta cũng là vừa đến.” Ánh mắt hơi đổi, lại nói: “Không biết phu nhân khuê các nơi nào, có vẻ hơi xa, còn ngồi kiệu nữa. Ta vốn tưởng rằng, cho dù không ở trong Xuân Tiêu các này, cũng sẽ không thể quá xa...”
Hắn cười ý vị thâm trường. Hôm qua hắn và Phong Thần Hi thương thảo qua, nữ nhân này, e cũng không phải Thất ca chân chính, nhưng mà cùng Thất ca chân chính quan hệ không nhỏ, vô cùng có khả năng là tình nhân gì đó của hắn, đi trước xem thử ý đồ của Tiêu Nặc, nếu như chấp nhận được, sẽ mời tới gặp chân phật. Mà thân phận nữ nhân này, chỉ sợ dù không phải hoa khôi Xuân Tiêu các, cũng không kém bao nhiêu.
Ai ngờ kia nữ nhân vừa nghe, lại cười khanh khách lên, nói: “Trương huynh đệ hiểu lầm, cỗ kiệu này cũng không phải là chuẩn bị cho ta. Về phần người bên trong kiệu thì...” Trên mặt của nàng đột nhiên lộ ra một loại biểu tình vừa hối hận vừa tự trách, buồn bã nói: “Trương huynh đệ, huynh đệ ngàn vạn lần chớ oán trách ta. Ta cũng là có ý tốt, vốn định chính là huynh đệ rời nhà nhiều ngày, lần này sau khi chúng ta hợp tác tất nhiên trong thời gian ngắn không về nhà được, liền phái người cưỡi ngữa tốc hành tới Giang Nam thay Trương huynh đệ đón người nhà đoàn viên, không nghĩ...”
Lời của nàng tuy rằng uyển chuyển, thái độ cũng thật thành khẩn, có điều ý tứ lại khó hiểu——hôm qua Tiêu Nặc tuy đối với nàng trả lời vấn đề trôi chảy lưu loát, nhưng mà nàng vẫn hoài nghi thân phận của hắn a.
Hôm qua mặc dù Tiêu Nặc thông qua bản tập khảo nghiệm trong tay nàng kia, có điều vẫn là chưa đủ. Khảo nghiệm chân chính, là cỗ kiệu phía sau nàng, là người trong kiệu kia.
Sẽ là ai? Người bên trong kiệu là ai?
Mồ hôi lạnh, dường như trong nháy mắt lấm tấm đầy lưng Tiêu Nặc, cho dù là kẻ ngốc cũng đoán ra, người bên trong kiệu nhất định cùng Trương Tiên Phóng chân chính có quan hệ vô cùng mật thiết, mật thiết đến mức Trương Tiên Phóng hóa thành tro cũng có thể nhận được, đến độ chỉ nghe giọng cũng có thể nghe ra hắn là giả mạo Trương Tiên Phóng!
Tiêu Nặc gắt gao nắm chặt bàn tay, nắm đến khớp tay trắng bệch, nắm đến ngón tay cũng sắp gãy lìa. Hắn không thể tin bản thân vậy mà lại để phạm phải một sai lầm không thể bù đắp như thế——là cho chính kẻ địch của mình có đủ thời gian.
Chờ Hắc Hổ tới cửa, hết cả ba ngày; đêm qua rõ ràng có thể cùng Thất ca tiến hành đàm phán, hắn lại không nghĩ cần thiết phải gấp gáp cho nên mới đem ước hội hẹn tới hôm nay, lại mất thêm một ngày. Thời gian bốn ngày ba đêm, nếu dùng ngựa tốt nhất, cũng đủ để một vòng tới Giang Nam trở về, nếu không phải vì đón người, thậm chí còn nhanh hơn.
Đây cũng là nguyên nhân bản tập kia đã đến sớm hơn cỗ kiệu, tập có thể từ bồ câu đưa tin mang về, còn người thì phải cưỡi ngựa ngồi xe... Mặc kệ thế nào, có một việc không hề nghi ngờ, chính là Thất ca ở ngay thời khắc bọn họ cải trang đến Trấn Trăm Dặm, tự giới thiệu Giang Nam Trương gia công tử kia, đã sai người đi điều tra tỉ mỉ bọn họ.
Còn bọn họ, thế mà lại ngồi chờ kẻ địch, để thời gian cứ như vậy trôi đi! Sai lầm này không chỉ không thể bù đắp lại, hơn nữa ngu xuẩn đến cực điểm! Có thể thấy được, một khi thân phận bọn họ bị vạch trần, cơ hội mà bọn họ dày công cực khổ, trải qua khúc chiết mới đến được lúc sắp sửa tra ra bộ mặt thực của Thất ca này, chẳng khác nào hoàn toàn sụp đổ... Tại một khắc sắp thành công này, không ngờ bọn họ lại thất bại trong gang tấc, thất bại trong gang tấc!
Xoay mặt nhìn Phong Thần Hi, trên mặt nàng tràn ngập bất đắc dĩ cùng bi ai. Giờ này khắc này, hắn cùng nàng đều nghĩ không ra biện pháp gì để giải quyết, đều chìm đắm vô kế khả thi, toàn bộ bó tay đến cuối.
Tiêu Nặc cười khổ mở to mắt lên, quay đầu nhìn nữ nhân kia, lẩm bẩm nói: “Thất ca ngươi thật giỏi a, là ta xem nhẹ ngươi...”
Nữ nhân kia vểnh môi lên nói: “Trương huynh đệ nói như vậy, chính là đang oán trách ta?”
Tiêu Nặc lắc đầu nói: “Ta ai cũng không oán, ta chỉ oán...”
Một lời chưa xong, hắc y nhân kia phảng phất nhìn ra hắn chột dạ, quát: “Trương công tử rời đi lâu như vậy, chẳng lẽ không nóng lòng cùng người nhà gặp nhau sao?”
Nóng lòng gặp nhau? Hắn thật sự là hận không thể vĩnh viễn không gặp nhau mới tốt! Tiêu Nặc lại lần nữa cười khổ, sự tình đến nước này đã không còn khả năng cứu vãn, hắn lại nhìn về phía Phong Thần Hi, hai người tâm ý tương thông, bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt, liền đã quyết định đồng thời ra tay chiếm thế thượng phong.
Ai ngờ đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng đột nhiên từ trong kiệu truyền đến: “Hắn làm sao có thể nóng lòng cùng ta gặp nhau? Ở trong lòng hắn, chỉ sợ là hận không thể vĩnh viễn đừng gặp ta mới tốt!”
“Ngươi làm sao mà biết?” Cùng lúc Tiêu Nặc thốt ra những lời này, một bóng người màu đỏ từ bên trong kiệu vọt ra, một trận gió dường như ào tới trước mặt hắn, một phen nhéo lấy lỗ tai hắn, kéo đến trước mặt, lớn tiếng nói: “Ta làm sao có thể biết hả? Cái tên ma quỷ nhà ngươi trong đầu nghĩ cái gì lão nương ta sao không biết kia chứ? Hừ hừ...”
Tiêu Nặc tràn đầy kinh hãi, quên mất cả phản kháng giãy giụa, si ngốc giương mắt nhìn cái miệng đỏ như máu của hồng y nữ tử càng lúc càng tiếng gần, bỗng nhiên ở trên mặt hắn cắn một phát, sau đó dùng một loại thanh âm đến kẻ điếc nghe xong cũng muốn nổi da gà, khàn khàn nói: “Xấu xa như vậy mà trời không đánh ngươi, thật sự là khiến ta nhớ muốn chết, tướng công.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngoài cửa sổ lá thu xơ xác, gió buốt hiu quạnh, bên trong thì lại lò lửa cháy hừng hực, ấm áp như xuân.
Từ trong không trung không biết mùi hương từ đâu bay đến, tỏa ra khắp phòng ôn nhu, Tiêu Mạch ngả lưng nằm lên chiếc ghế tử đàn, khẽ nhắm mắt lại, nghe một tên thủ hạ bấm báo sự vụ.
Hắn là con trưởng Tiêu gia, Tiêu Tả vừa đi, sự vụ lớn lớn nhỏ nhỏ trong Thành Trăm Dặm toàn bộ rơi xuống trên vai hắn. Thoải mái sao? Không. Phiền chán sao? Cũng không.
Qua mấy bữa nay, mệt tuy có mệt mỏi chút, nhưng với hắn mà nói, đây dù sao vẫn là một lần cơ hội hiếm có, hắn từ nhỏ đến lớn vô số lần trông chờ cơ hội chứng minh thực lực của chính mình với phụ thân.
Nhưng mà, nếu có thể lựa chọn, hắn tình nguyện hi vọng cơ hội này đừng tới, ít nhất, không phải do mẫu thân bệnh nặng, nhị đệ bị hiềm nghi mất tích... Có điều, trên đời này có rất nhiều chuyện đều là không cho người chọn lựa lấy đường sống a.
Mẫu thân bệnh nặng, hắn mặc dù lo lắng, nhưng còn có thể chấp nhận, bởi vì bên cạnh mẫu thân còn có phụ thân. Nhị đệ Tiêu Tiệm mất tích, mới chính là chuyện hiện tại đang làm cuộc sống hàng ngày của hắn khó yên, nóng gan nóng ruột... Nhị đệ mà từ nhỏ được cha mẹ sủng ái, nhị đệ mà khiến ánh mắt cha mẹ chỉ khi nhìn thấy hắn mới có thể nở rộ ra kiêu ngạo rạng ngời, rốt cuộc đã đi nơi nào? Thật sự vĩnh viễn sẽ không trở về nhà luôn sao?
Tiêu Mạch thở dài, chợt nhớ tới tam đệ Tiêu Nặc của mình, vì vậy nói hai ba câu đuổi người bẩm báo đi, rồi xoay mặt hỏi tỳ nữ Tiểu Vãn bên cạnh nói: “Tam thiếu gia làm gì trong mấy ngày qua thế?”
Tiểu Vãn khoanh tay đáp: “Hồi đại thiếu gia, tam thiếu bốn ngày trước ra thành, đêm hôm qua mới trở lại. Xa phu đánh xe đưa thiếu gia đến Trấn Trăm Dặm rồi đón thiếu gia về, cũng không biết rốt cuộc thiếu gia đi đâu.”
Tiêu Mạch cười sảng khoái nói: “Tên tiểu quỷ này, lại ham chơi như thế, phụ thân vừa rời khỏi đã liền bỏ đi chơi, liên tục vài ngày không thấy bóng người... Ngươi đi gọi hắn tới đây, ta muốn hỏi xem suốt mấy ngày qua hắn quậy ở nơi nào.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng kêu la dồn dập: “Đại ca, đại ca... Xem đệ trở về có gì nè!”
Tiêu Mạch lắc đầu, vừa mới đứng thẳng dậy, Tiêu Nặc đã vén rèm xông vào cửa, trên tay cầm cái lồng chim, giống như nâng niu vật quý tiến đến trước mặt Tiêu Mạch, mặt mày hớn hở nói: “Đại ca huynh xem! Đệ ở trong núi sâu rừng thẳm bên ngoài Trấn Trăm Dặm tìm ba ngày hai đêm, rốt cục đã tìm được một con vẹt! Thế nào, xinh đẹp không?”
Tiêu Mạch liếc mắt ngó một cái, thiếu chút cười bể bụng, mắng: “Tên tiểu quỷ này, bộ mắt bị mù hay sao? Đây mà là vẹt gì, rõ ràng là sóc bay mà thôi!”
“Sóc bay?!” Tiêu Nặc thất thanh kêu lên, “Không, không thể nào...”
Tiêu Mạch ha ha cười nói: “Sao lại không thể nào. Đệ xem——lông nó màu nâu sậm, đuôi dài mà thô, đôi mắt to tròn, chi trước ngắn hơn chi sau, trên ngón còn có móng cong, giống hệt như sóc bay. Đệ lại nhìn thử chân của nó, có một màn da màu cam, cho nên còn được gọi là 'Sóc bay chân cam', chính là như vậy. Đây nếu không phải là sóc bay, thì đúng là kỳ quái!”
Tiêu Nặc hai mắt trợn lên, kinh ngạc nhìn con vật kia một hồi lâu, đột nhiên mếu miệng một cái, quả thực giống như sắp khóc tới nơi: “Đệ tìm suốt cả ba ngày hai đêm a, mà chỉ là sóc bay thôi à! Ôi...”
Tiểu Vãn bên cạnh lại che miệng nở nụ cười, vừa cười vừa nói: “Tam thiếu, có phải thiếu gia sợ chú sóc bay này không xây tổ kịp mùa đông sẽ chết, cho nên mới mang về phủ chờ cho qua mùa đông?”
“Tiểu Vãn!” Tiêu Mạch khẽ quát nàng một tiếng, ngược lại an ủi Tiêu Nặc nói: “Không sao không sao, để đại ca phái người kiếm một con vẹt chân chính cho đệ chơi, được không nào?”
Đối với đệ đệ vừa buồn cười ngu ngốc đáng yêu thế này, ở sâu trong nội tâm hắn đều chất đầy nỗi đau lòng cùng che chở ưu thương.
Tiêu Nặc nghe xong, lập tức ngừng khóc mỉm cười, một phen giữ chặt ống tay áo của hắn, kêu lên: “Đại ca, đã nói thì phải giữ lời a!”
“Đại ca có khi nào lừa gạt đệ chưa?” Tiêu Mạch lại ngồi xuống, nhâm nhi ngụm trà, lơ đãng hỏi: “Đúng rồi, mấy ngày qua đệ không ở cùng một chỗ với vị tỷ tỷ kia à?”
Tiêu Nặc còn đang đắm chìm trong vui sướng vì sắp được cho “một con vẹt chân chính”, nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, rồi lập tức phản ứng lại, đem mặt xụ xuống, méo mó đau khổ nói: “Ý đại ca là Phong tỷ tỷ? Lúc bọn đệ cùng nhau xuống xe tại Trấn Trăm Dặm, tỷ ấy bảo với đệ muốn đi lên núi tìm một loại nấm thảo dược gì gì đó, nói là để mẹ chữa bệnh, đệ nài nỉ tỷ ấy mang đệ cùng đi, nhưng tỷ ấy chê đệ ngốc, không chịu đáp ứng, đệ cũng chỉ đành đi chơi một mình. A, đệ ở trong núi tìm được một con v... sóc bay, không biết tỷ tỷ có tìm được thảo dược hay không nữa.”
Dường như là để trả lời nghi vấn của hắn, đúng lúc này, đệ tử ngoài cửa hồi bẩm nói: “Đại thiếu gia, Phong cô nương cầu kiến.”
Tiêu Mạch hơi hơi kinh ngạc: “Hôm nay là ngày gì mà nhắc tới ai người đó liền xuất hiện vậy a? Mau mời!”
Lát sau, Phong Thần Hi mặt nhuốm đầy vẻ phong trần đi vào phòng, trong tay cũng cầm một vật, lại không phải lồng chim, mà là một gốc nâu sẫm như thuộc loại nấm linh chi thân cỏ, không nói hai lời đưa lên tay Tiêu Mạch, nói: “Vật này gọi hạc vĩ cô (nấm đuôi hạc), công dụng kéo dài tuổi thọ, linh dược hiếm có tu âm bổ dương, đại công tử mau mau sai người đưa đến Thiên Thủy Nhất Tuyến các, hẳn là đối với bệnh tình của Tiêu phu nhân có thể giúp ích được.”
Ánh mắt Tiêu Mạch đánh giá nàng một phen từ trên xuống, khóe môi cười gợi lên, nói: “Phong cô nương vì bệnh của gia mẫu ở chốn thâm sơn chịu đủ bôn ba khổ cực, Tiêu Mạch xin khắc ghi trong lòng, đạ tạ.” Lập tức cao giọng gọi Tài Bá, gọi vài tiếng, đệ tử ngoài cửa trả lời: “Đại thiếu gia, Tài Bá không ở đây, hẳn là đã đi Thiên Thủy Nhất Tuyến các.”
Tiêu Mạch “Ừ” một tiếng, thở dài: “Tài Bá chung quy vẫn là lão bộc theo hầu cha mẹ ta nhiều năm, đối với bệnh của mẹ ta lo lắng quan tâm hơn so với bình thường, một ngày phải đi vài lần vấn an... Tiểu Vãn, hay là ngươi đi một chuyến đi. Hạc vĩ cô này không dễ kiếm đâu đấy, trên đường nhớ cẩn thận.”
“Dạ.” Tiểu Vãn tiếp nhận hạc vĩ cô, xoay người sắp sửa ra. Phong Thần Hi tiến lên vài bước đuổi kịp, dặn dò nói: “Hầm ba chén nước thành một chén, liền có thể dùng được rồi.”
Mắt thấy Tiểu Vãn ra cửa, thân mình nàng bỗng nhiên thoảng lung lay, tựa hồ mệt nhọc đến cực điểm, lại gắng gượng chống đỡ.
Tiêu Nặc trông thấy, lập tức đỡ nàng nói: “Tỷ tỷ mệt rồi à? Đệ đưa tỷ trở về phòng a?”
Nói xong, hướng Tiêu Mạch vẫy vẫy tay, một đường dìu Phong Thần Hi trở về phòng, nói một tiếng “Tỷ tỷ hãy nghỉ ngơi sớm chút đi” rồi lui bước ra ngoài.
Phong Thần Hi khép của lại, đi đến trước bàn trang điểm, tự nhìn mình trong gương, cảm thấy sắc mặt tái nhợt có chút dọa người, tự nhiên từ trong gói đồ lục ra chút son phấn bút kẻ linh tinh gì đó, đối diện với gương trang điểm lại.
Nàng trở về phòng là để nghỉ ngơi, hơn nữa giờ phút này trong phòng lại không người, đây là nàng vì ai mà trang điểm như thế? Thực sự là kỳ quái.
Càng kỳ quái là, vừa thoa một chút phấn hồng lên má, nàng không rõ là nhớ tới cái gì, ào ào dùng nước tẩy sạch, lại lỉnh kỉnh thu dọn đồ lại, ngồi vào bên giường, kinh ngạc ngây ngốc, chẳng có chút dáng điệu nghỉ ngơi gì.
Giữa một mảnh yên tĩnh, song cửa sổ bỗng nhiên “Bộp” một tiếng bị đẩy ra, một thân ảnh mạnh mẽ xoay người lẻn vào, tựa như con báo bước lặng yên không một tiếng động.
Chẳng ngờ Phong Thần Hi tuyệt nhiên không thấy kỳ quái, dường như sớm biết trước sẽ có người nhảy cửa sổ mà vào, cứ ngồi yên vị như không ở bên giường, nói: “Tiêu Nặc, Tiêu tam công tử, diễn thì ta đã giúp ngươi diễn rồi, hiện tại có thể nói cho ta vì sao muốn lừa gạt đại ca ngươi được chưa?”
Người tới đúng là Tiêu Nặc.
Hắn cười hì hì đi đến bên giường, ngồi xuống kề bên Phong Thần Hi, thản nhiên nói: “Tỷ tỷ thông minh như vậy, không lẽ nào không thể nghĩ ra được nguyên nhân?”
Trong phòng chỗ có thể ngồi nhiều như vậy, hắn lại cố tình muốn lại bên này ngồi. Phong Thần Hi trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi ấy, ngay cả đại ca ruột thịt của mình còn tính kế, ta cũng không có dư thời gian rảnh như vậy đi phỏng đoán tâm tư của ngươi, muốn nói thì nói, không cần đánh đố.”
“Tỷ tỷ hung dữ thật a!” Tiêu Nặc thè lưỡi nói, “Ta chính là cảm thấy càng ít người biết chuyện ta giả trang Trương Tiên Phóng thì càng an toàn hơn. Đại ca của ta rất khôn lanh, nếu không cho huynh ấy một lời giải thích đáng tin cậy, có khi huynh ấy sẽ nghĩ đến việc chúng ta chính là chủ tớ Trương công tử đột nhiên giá lâm Trấn Trăm Dặm.”
“Ngươi cho rằng đại ca ngươi đã biết được chuyện ở Trấn Trăm Dặm?”
“Không biết mới lạ! Trấn Trăm Dặm là đầu mối liên hệ then chốt của Thành Trăm Dặm với bên ngoài, quản lý trong ngoài mau lẹ sâu sát, đừng nói tại thôn trấn đột nhiên có hơn hai người, dù là nhà ai có người mất, nhà ai mới sinh con, cũng sẽ có tai mắt đưa tin báo cáo vào thành.”
Phong Thần Hi rùng mình, nếu nói như thế, Trấn Trăm Dặm cùng Thành Trăm Dặm thật sự tồn tại một mạng lưới tin tức cực kỳ nghiêm mật! Hai người cùng lắm chỉ mới tới mấy hôm, đã cẩn thận phòng bị đến thế, đúng là luận về tâm tư kín đáo, làm việc trầm ổn, Tiêu Tả thật sự là thiên hạ đệ nhất. Người ta đều nói hổ phụ sinh hổ tử, xem tác phong làm việc này của Tiêu Nặc, thật có phong thái của cha mình.
Nghĩ như vậy, nàng lại hỏi Tiêu Nặc nói: “Ngươi lừa đại ca ngươi, lẽ nào chỉ vì lý do này?”
Tiêu Nặc trên mặt tươi cười gật đầu, trầm mặc sau một lúc lâu mới nói: “Đích thực còn có nguyên nhân khác, nhưng... Tỷ tỷ, ta bây giờ vẫn chưa muốn nói, tỷ đừng bức ta, được không?”
Phong Thần Hi lẳng lặng nhìn hắn, chỉ thấy đáy mắt đuôi mày hắn đều là một vẻ tích tụ khôn kể, tựa hồ thật có lời khó thể nói ra, cảm thấy không khỏi mềm lòng, ôn nhu nói: “Được, ta không bức ngươi. Chỉ là, chúng ta hiện tại ngồi chung thuyền, nếu ngươi cứ thường xuyên có việc giấu giếm, ta sẽ không đáp ứng a.”
Tiêu Nặc lập tức thề thốt hứa hẹn: “Chỉ một lần này, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai!”
“Thật không?” Phong Thần Hi nhìn hắn từ khóe mắt hắn, chậm rì rì nói, “Vậy, vụ Trương Tiên Phóng là thế nào? Hôm qua từ Xuân Tiêu các bước ra, vì ta đáp ứng lời ngươi lên núi tìm thảo dược, cho nên lúc đó vẫn chưa kịp hỏi——ngươi làm sao mà biết Giang Nam thực có một người tên Trương Tiên Phóng, còn đối với gia cảnh của hắn nắm trong lòng bàn tay như vậy?”
Tiêu Nặc chớp mắt mấy cái, rồi kéo dài giọng nói: “Đây là do... ta có bằng hữu ở Giang Nam a.”
“Hả?”
“Là như vầy: bằng hữu của ta từng lui tới nhà Trương Tiên Phóng, đối tình cảnh gia đình hắn tương đối hiểu biết, mà nhà Trương Tiên Phóng lại rất ư là thú vị, cho nên vị bằng hữu kể lại cho ta nghe đó được hắn nói cho rất nhiều chuyện a...”
Phong Thần Hi liếc trắng mắt, nói: “Không sợ lão bà à, vị bằng hữu này của ngươi cũng quá nhàm chán, thật đáng chê cười!”
Tiêu Nặc nói: “Tỷ tỷ có điều không biết, người sợ lão bà, sợ đến mức như Trương Tiên Phóng vậy, thật sự rất hiếm——hắn vì trốn lão bà của hắn kia, mà suốt ngày trốn trong phòng, cả gia nghiệp cũng không thiết. Người Trương gia sợ truyền ra ngoài bị người đời nhạo báng, cho nên đối với bên ngoài nhất trí tuyên bố hắn vì luyện đan dược mà ẩn cư.”
Phong Thần Hi “À” một tiếng: “Cho nên, ngươi mới yên tâm giả mạo người này?”
“Ừ!” Tiêu Nặc gật gật đầu lia lại nói: “Bằng không, ta cũng không cần giả mạo một kẻ không có tiền đồ như vậy! Lão bà của mình cũng quản giáo không tốt, hừ, mất mặt! Cũng không biết nữ nhân kia rốt cuộc là lợi hại đến chừng nào, chẳng lẽ sẽ ăn thịt người sao?”
Phong Thần Hi thản nhiên nói: “Ngươi miệng nói thì hay lắm! Rất có hứng thú với nàng sao? Bao giờ có cơ hội, tự mình đi Giang Nam Trương gia một chuyến không phải có thể thấy nàng còn gì?”
Tiêu Nặc bĩu bĩu môi nói: “Ta chẳng thiết, một con sư tử Hà Đông có cái gì để xem chứ... Đương nhiên, nếu là tỷ tỷ tính tình tốt như vậy, bộ dáng cũng tiên tử giáng trần như thế, cho dù đánh gãy chân ta, ta cũng phải đi bằng được!”
Tên này, cư nhiên dám sỗ sàng trêu ghẹo trên đầu thái tuế! Phong Thần Hi hung hăng lườm trắng mắt, trên mặt lại nóng lên, vội đứng lên che lại, đi đến phía trước cửa sổ, thấp giọng nói: “Còn lâu mới đến giờ hẹn, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta cũng mệt rồi.”
Tiêu Nặc lẳng lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu cũng không lên tiếng, đột nhiên thở dài, nói: “Được, vậy ta... đi đây.”
Ban đêm, Xuân Tiêu các.
Bước vào ngọn đèn trong đại sảnh được thắp sáng như ban ngày, xung quanh lại tĩnh lặng như đang ở nghĩa địa. Trong lòng Tiêu Nặc chợt dấy lên một linh cảm xấu, sau khi ngồi an vị vào chỗ mình, nhịn không được quay đầu nhìn Phong Thần Hi đằng sau mình liếc mắt một cái, trong đôi đồng tử của nàng cũng đọc ra ý tứ hàm xúc như vậy.
May mà chỉ tĩnh tọa một lát, bọn người Thất ca, Hắc Hổ cùng với hắc y nhân kia liền cũng đến, phía sau cư nhiên còn có một cỗ kiệu bốn người hợp nâng.
“Trương huynh đệ.” Tối nay vị nữ Thất ca này tâm tình tựa hồ rất tốt, chẳng những sửa lại xưng hộ với Tiêu Nặc, người nhìn qua cũng càng quyến rũ động lòng người, nũng nịu nói: “Chờ lâu lắm không? Thật sự là thực xin lỗi.”
Tiêu Nặc đứng dậy cười nói: “Không hề không hề, ta cũng là vừa đến.” Ánh mắt hơi đổi, lại nói: “Không biết phu nhân khuê các nơi nào, có vẻ hơi xa, còn ngồi kiệu nữa. Ta vốn tưởng rằng, cho dù không ở trong Xuân Tiêu các này, cũng sẽ không thể quá xa...”
Hắn cười ý vị thâm trường. Hôm qua hắn và Phong Thần Hi thương thảo qua, nữ nhân này, e cũng không phải Thất ca chân chính, nhưng mà cùng Thất ca chân chính quan hệ không nhỏ, vô cùng có khả năng là tình nhân gì đó của hắn, đi trước xem thử ý đồ của Tiêu Nặc, nếu như chấp nhận được, sẽ mời tới gặp chân phật. Mà thân phận nữ nhân này, chỉ sợ dù không phải hoa khôi Xuân Tiêu các, cũng không kém bao nhiêu.
Ai ngờ kia nữ nhân vừa nghe, lại cười khanh khách lên, nói: “Trương huynh đệ hiểu lầm, cỗ kiệu này cũng không phải là chuẩn bị cho ta. Về phần người bên trong kiệu thì...” Trên mặt của nàng đột nhiên lộ ra một loại biểu tình vừa hối hận vừa tự trách, buồn bã nói: “Trương huynh đệ, huynh đệ ngàn vạn lần chớ oán trách ta. Ta cũng là có ý tốt, vốn định chính là huynh đệ rời nhà nhiều ngày, lần này sau khi chúng ta hợp tác tất nhiên trong thời gian ngắn không về nhà được, liền phái người cưỡi ngữa tốc hành tới Giang Nam thay Trương huynh đệ đón người nhà đoàn viên, không nghĩ...”
Lời của nàng tuy rằng uyển chuyển, thái độ cũng thật thành khẩn, có điều ý tứ lại khó hiểu——hôm qua Tiêu Nặc tuy đối với nàng trả lời vấn đề trôi chảy lưu loát, nhưng mà nàng vẫn hoài nghi thân phận của hắn a.
Hôm qua mặc dù Tiêu Nặc thông qua bản tập khảo nghiệm trong tay nàng kia, có điều vẫn là chưa đủ. Khảo nghiệm chân chính, là cỗ kiệu phía sau nàng, là người trong kiệu kia.
Sẽ là ai? Người bên trong kiệu là ai?
Mồ hôi lạnh, dường như trong nháy mắt lấm tấm đầy lưng Tiêu Nặc, cho dù là kẻ ngốc cũng đoán ra, người bên trong kiệu nhất định cùng Trương Tiên Phóng chân chính có quan hệ vô cùng mật thiết, mật thiết đến mức Trương Tiên Phóng hóa thành tro cũng có thể nhận được, đến độ chỉ nghe giọng cũng có thể nghe ra hắn là giả mạo Trương Tiên Phóng!
Tiêu Nặc gắt gao nắm chặt bàn tay, nắm đến khớp tay trắng bệch, nắm đến ngón tay cũng sắp gãy lìa. Hắn không thể tin bản thân vậy mà lại để phạm phải một sai lầm không thể bù đắp như thế——là cho chính kẻ địch của mình có đủ thời gian.
Chờ Hắc Hổ tới cửa, hết cả ba ngày; đêm qua rõ ràng có thể cùng Thất ca tiến hành đàm phán, hắn lại không nghĩ cần thiết phải gấp gáp cho nên mới đem ước hội hẹn tới hôm nay, lại mất thêm một ngày. Thời gian bốn ngày ba đêm, nếu dùng ngựa tốt nhất, cũng đủ để một vòng tới Giang Nam trở về, nếu không phải vì đón người, thậm chí còn nhanh hơn.
Đây cũng là nguyên nhân bản tập kia đã đến sớm hơn cỗ kiệu, tập có thể từ bồ câu đưa tin mang về, còn người thì phải cưỡi ngựa ngồi xe... Mặc kệ thế nào, có một việc không hề nghi ngờ, chính là Thất ca ở ngay thời khắc bọn họ cải trang đến Trấn Trăm Dặm, tự giới thiệu Giang Nam Trương gia công tử kia, đã sai người đi điều tra tỉ mỉ bọn họ.
Còn bọn họ, thế mà lại ngồi chờ kẻ địch, để thời gian cứ như vậy trôi đi! Sai lầm này không chỉ không thể bù đắp lại, hơn nữa ngu xuẩn đến cực điểm! Có thể thấy được, một khi thân phận bọn họ bị vạch trần, cơ hội mà bọn họ dày công cực khổ, trải qua khúc chiết mới đến được lúc sắp sửa tra ra bộ mặt thực của Thất ca này, chẳng khác nào hoàn toàn sụp đổ... Tại một khắc sắp thành công này, không ngờ bọn họ lại thất bại trong gang tấc, thất bại trong gang tấc!
Xoay mặt nhìn Phong Thần Hi, trên mặt nàng tràn ngập bất đắc dĩ cùng bi ai. Giờ này khắc này, hắn cùng nàng đều nghĩ không ra biện pháp gì để giải quyết, đều chìm đắm vô kế khả thi, toàn bộ bó tay đến cuối.
Tiêu Nặc cười khổ mở to mắt lên, quay đầu nhìn nữ nhân kia, lẩm bẩm nói: “Thất ca ngươi thật giỏi a, là ta xem nhẹ ngươi...”
Nữ nhân kia vểnh môi lên nói: “Trương huynh đệ nói như vậy, chính là đang oán trách ta?”
Tiêu Nặc lắc đầu nói: “Ta ai cũng không oán, ta chỉ oán...”
Một lời chưa xong, hắc y nhân kia phảng phất nhìn ra hắn chột dạ, quát: “Trương công tử rời đi lâu như vậy, chẳng lẽ không nóng lòng cùng người nhà gặp nhau sao?”
Nóng lòng gặp nhau? Hắn thật sự là hận không thể vĩnh viễn không gặp nhau mới tốt! Tiêu Nặc lại lần nữa cười khổ, sự tình đến nước này đã không còn khả năng cứu vãn, hắn lại nhìn về phía Phong Thần Hi, hai người tâm ý tương thông, bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt, liền đã quyết định đồng thời ra tay chiếm thế thượng phong.
Ai ngờ đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng đột nhiên từ trong kiệu truyền đến: “Hắn làm sao có thể nóng lòng cùng ta gặp nhau? Ở trong lòng hắn, chỉ sợ là hận không thể vĩnh viễn đừng gặp ta mới tốt!”
“Ngươi làm sao mà biết?” Cùng lúc Tiêu Nặc thốt ra những lời này, một bóng người màu đỏ từ bên trong kiệu vọt ra, một trận gió dường như ào tới trước mặt hắn, một phen nhéo lấy lỗ tai hắn, kéo đến trước mặt, lớn tiếng nói: “Ta làm sao có thể biết hả? Cái tên ma quỷ nhà ngươi trong đầu nghĩ cái gì lão nương ta sao không biết kia chứ? Hừ hừ...”
Tiêu Nặc tràn đầy kinh hãi, quên mất cả phản kháng giãy giụa, si ngốc giương mắt nhìn cái miệng đỏ như máu của hồng y nữ tử càng lúc càng tiếng gần, bỗng nhiên ở trên mặt hắn cắn một phát, sau đó dùng một loại thanh âm đến kẻ điếc nghe xong cũng muốn nổi da gà, khàn khàn nói: “Xấu xa như vậy mà trời không đánh ngươi, thật sự là khiến ta nhớ muốn chết, tướng công.”