Có điều, Mạc Phinh Đình chân chính làm sao có thể gọi Tiêu Nặc là tướng công? Hắn rõ ràng là giả mạo a…
Tiêu Nặc giãy giụa kêu lên: “Cứu mạng a, ai tới giúp ta kéo nàng ra, ta không…”
Tâm trí ta chớp động, lập tức chặn họng hắn nói: “Thiếu gia! Chúc mừng thiếu gia cùng phu nhân đoàn tụ!” Đồng thời âm thầm nháy mắt Tiêu Nặc.
Đúng vậy, việc này hết thảy phát sinh quá nhanh, trong nháy mắt giống như dưới ánh đèn đặt cược tài xỉu, đặt tài, hay là đặt xỉu, đều quan hệ trực tiếp đến kết cục cuối cùng.
Mà nguyên nhân thúc đẩy ta quyết định tiếp tục diễn theo kịch bản này, chính là vì thấy trong mắt gã hắc y nhân phía sau Thất ca kia, có ngạc nhiên, có cười nhạo, nhưng không hề có chút hoài nghi.
Đây chính là điểm mấu chốt trong đánh bạc.
Tiêu Nặc vốn là người cực kỳ thông minh, chỉ vì sự việc phát sinh đột ngột, nhất thời ngỡ ngàng, nghe ta nói như thế, liền nhíu mày, mím môi, rốt cục, rốt cuộc, vẫn là dùng tiếng nói vặn vẹo, giống kiểu như gặp quỷ, thanh âm méo mó kêu khổ: “Nương… tử.”
Hồng y nữ nhân kia cực kỳ vui vẻ, ôm hắn vừa xoa vừa đánh, đúng là chút không ngại ngùng, ta xem mà da gà nổi lên cả.
Tiêu Nặc ráng giãy giụa thoát ra, chật vật vạn phần hô: “Chuyện này… Nương tử… Nàng từ xa mới đến, chắc là đã mệt mỏi, về trước nghỉ ngơi một lát đi được không? Ta cùng với Thất ca còn bàn việc làm ăn nữa, Tiểu Thần Thần…” Vừa nói vừa hướng ta nháy mắt.
Ta ho khan một tiếng, thanh âm cung kính nói: “Phu nhân, tiểu nhân xin mang người đi nghỉ ngơi trước.”
Ai ngờ hắc y nhân kia đã đi trước một bước đến trước mặt Mạc Phinh Đình: “Hay là để ta đưa phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi.” Dứt lời cũng không xem Tiêu Nặc có đồng ý hay không, liền trực tiếp mang nàng rời khỏi. Xem biểu tình mọi người ở đây, hẳn là đã chấp nhận thân phận Trương Tiên Phóng của Tiêu Nặc, nhưng còn muốn thủ sẵn thê tử của hắn làm con tin, để phòng ngừa bất trắc.
Tâm tư này của Thất ca, thật đúng là quá đa nghi, làm việc đến giọt nước cũng không rỉ.
Chỉ là ta thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao Mạc Phinh Đình không vạch trần Tiêu Nặc. Chẳng lẽ trong chuyện này còn ẩn giấu huyền cơ gì sao? Nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Thất ca cười nói: “Trương huynh đệ…”
Tiêu Nặc bỗng phất tay áo, cả giận nói: “Ta xem Thất ca đối với việc mua bán này căn bản không hề có thành ý, không cần bàn tiếp nữa, Tiểu Thần Thần, chúng ta đi!”
“Đứng lại!” Thất ca quát một tiếng, lại xuất ra thanh âm mềm mại nói, “Phu nhân còn tại đây, Trương huynh đệ vẫn còn muốn chạy à?”
Tiêu Nặc bước chân ngừng lại, biểu tình trên mặt thay đổi vài đợt, từ ảo não đến do dự lại chuyển sang nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng suy sụp thở dài, một lần nữa ngồi xuống.
Thất ca vẻ mặt tươi cười nói: “Ta biết chuyện này là ta làm sai, ta đáng chết, để ta giải thích, Trương huynh đệ ngàn vạn lần chớ để trong lòng, cùng lắm thì đợi lát nữa ta giúp công tử tìm cớ đưa hiền nội trở về nhà là được. Gia sự là gia sự, buôn bán là buôn bán, không cần nhập làm một.”
Tiêu Nặc hừ lạnh một tiếng, phụng phịu không nói lời nào.
Thất ca lại tới gần vài bước, kề bên hắn nói: “Trở lại chuyện chính, chúng ta vẫn là đem chính sự làm trước đi. Căn cứ theo lời ngày hôm qua, công tử đưa ra phối phương, ta phân công thuộc hạ mua thuốc luyện đan, thu vào chia cho công tử sáu phần.”
“Không thành vấn đề.” Tiêu Nặc đáp ứng thật sảng khoái, ta thấy đám người Thất ca trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng.
“Vậy lập khế ước đi.” Thất ca vung tay lên, lập tức có thuộc hạ mang lên giấy và bút mực, không cần đỡ tay, nhưng vẫn viết ra nét ngay ngắn.
Nàng đem chứng từ viết xong đưa tới trước mặt Tiêu Nặc nói: “Trương huynh đệ xem, điều khoản có vấn đề gì không?”
Tiêu Nặc tiếp nhận, nhìn lướt qua nói: “Điều khoản không có vấn đề. Chỉ là——”
“Chỉ là cái gì?”
Tiêu Nặc đem chứng từ lười biếng thảy lên bàn, khoanh tay ôm ngực nhìn nàng nói: “Chỉ là người giao kèo có chút vấn đề.”
Biểu tình Thất ca cứng đờ, nheo mắt lại nói: “Người giao kèo có vấn đề gì?”
Tiêu Nặc lại cười không nói.
Nét mặt Thất ca càng ngày càng khó coi, cuối cùng chậm rãi nói: “Hóa ra Trương công tử vẫn là không tin ta…”
Ta khịt mũi nói: “Cũng thế thôi, ngươi có thể hoài nghi thiếu gia nhà ta có phải thật sự là Trương Tiên Phóng hay không, thiếu gia nhà ta vì sao không thể hoài nghi ngươi có phải Thất ca thật sự?”
Trong mắt Thất ca hiện lên ánh giận dữ, nhưng rất nhanh chuyển sang cười duyên nói: “Hóa ra Trương công tử vẫn là trách ta nhiều chuyện mời tới lão bà, ta cũng chỉ là muốn mua bán sòng phẳng, trong lòng không còn nghi vấn mà thôi…”
Ta cắt lời nàng: “Giống nhau cả, thiếu gia nhà ta cũng chỉ là muốn trong lòng không còn nghi vấn.”
“Ngươi!” Thất ca trừng mắt lườm ta một cái, lạnh lùng nói, “Ta cùng chủ tử nhà ngươi đàm luận mua bán, một tên hạ nhân như ngươi dám lên tiếng a?”
Tiêu Nặc cười nhẹ: “Tiểu Thần Thần nói, cũng chính là lời ta muốn nói.”
Thất ca mím chặt môi, cuối cùng lạnh lùng nói: “Ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, ta chính là Thất ca!”
“Vậy thì có vẻ như không cần bàn tiếp nữa.” Tiêu Nặc làm thế đứng dậy, Thất ca gấp giọng nói: “Công tử vì sao lại hoài nghi Thất ca có một thân phận khác? Ta thật muốn nghe xem rốt cuộc nghi ngờ ở đâu!”
“Rất đơn giản.” Tiêu Nặc hơi hơi mỉm cười, “Bởi vì nàng rất xinh đẹp, nhưng võ công lại không được tốt lắm.”
Thất ca biến sắc.
Ta sợ nàng nghe không hiểu, liền giải thích: “Ý tứ thiếu gia nhà ta chính là: nữ nhân muốn nam nhân yêu nàng thật dễ dàng, chỉ cần xinh đẹp là được, nhưng muốn nam nhân phục nàng, không thể không có thủ đoạn cùng võ công giỏi. Nhóm hầu cận phía sau ngươi võ công không kém, có vài kẻ còn liếc nhìn ngươi, ngươi chẳng lẽ không phát giác, ánh mắt của bọn họ nhìn ngươi đều là háo sắc meo meo sao?”
Thất ca lập tức quay đầu, hai gò má giống lửa bùng đỏ ửng, có vài tên vội vàng cúi đầu xuống, không dám đối diện cùng nàng.
Tiêu Nặc từ từ nói: “Tiểu Thần Thần, nếu ngươi là nữ nhân, thủ hạ của ngươi dám như vậy meo meo nhìn ngươi, ngươi sẽ làm gì?”
“Móc đi hai mắt quăng ra đường cho chó ăn.”
“Nếu bọn họ đều là thủ hạ tốt?”
“Thủ hạ tốt nhất là phải biết chữ trung, chứ không phải chỉ mạnh là được.”
“Không sai.” Tiêu Nặc gật đầu, “Trong ánh mắt bọn họ có thể biểu lộ quý mến, có thể biểu lộ sùng bái, nhưng tuyệt đối không thể là mê muội.”
Ta nhìn thẳng Thất ca, chậm rãi nói: “Ngươi hiện tại biết bản thân sơ hở ở đâu chưa?”
Bàn tay Thất ca run run nắm chặt ở bên người.
Tiêu Nặc cầm lấy chén trà trên bàn, ung dung nhấp hai ngụm: “Ta đối với chuyện mua bán này rất có thành ý, cho nên ta nguyện ý cho các người thêm một cơ hội. Trong vòng một nén hương, mời Thất ca chân chính xuất hiện đi.”
“Không sai!” Ta họa theo nói, “Nếu Thất ca vẫn là trốn trốn tránh tránh, không chịu ra gặp, vậy thì đừng trách chúng ta về sau không nể mặt. Thích đi đường lớn hay đi cầu độc mộc, tùy các ngươi chọn a!”
“Được, được… Tốt lắm…” Thất ca tức giận đến cả người phát run.
Nàng càng nổi điên, ta càng trấn định, cười nói: “Vị Thất tẩu này nếu không thể làm chủ được, có thể trở về xin chỉ thị Thất ca một chút.”
Nữ nhân kia nhìn ta, vốn gương mặt đang đỏ bừng bừng, phút chốc trở nên trắng bệch như tuyết.
Ta cùng Tiêu Nặc trao đổi ánh mắt bất động thanh sắc——xem ra chúng ta không có đoán sai, nàng quả nhiên là tình nhân của Thất ca, thậm chí ta gọi nàng như vậy, cũng chưa thấy nàng phản bác.
Ngay tại lúc ta cho rằng đã hoàn toàn nắm trọn tình thế trong tay, đưa đối phương bức tới tuyệt cảnh, thắng lợi đã gần trước mắt, nữ nhân kia đột nhiên xoay thân ngồi trở lại chỗ của mình, giọng the thé nói: “Thành ý thành ý, ngươi luôn miệng nói ta không cho các ngươi gặp Thất ca là không có thành ý, vậy còn người thì sao?”
Ánh mắt âm hiểm kia nhìn ta đăm đăm, ta bỗng thấy trong lòng chột dạ, như là dự cảm điềm xấu.
“Ngươi!” Nàng vươn ngón trỏ chỉa vào ta, từng chữ từng chữ một nói, “Ngươi chẳng phải cũng là che giấu thân phận của mình đó sao? Không cần tiếp tục diễn trò nữa, Phong Thần Hi!”
Cùng lúc gọi lên cái tên kia, tay nàng hạ xuống, vỗ lên tay vịn ghế dựa, chỉ nghe cạch một tiếng vang ra, trong lòng ta vừa kêu một câu hỏng bét, dưới chân liền nhẹ hẫng, người đã rớt thẳng xuống.
Dưới Xuân Tiêu các này lại có cơ quan!
Thêm vào đó, ta càng không thể tưởng tượng được là, nàng thế mà biết được thân phận của ta!
Trong nháy mắt kia, bởi vì quá kinh ngạc mà thân thể cứng đờ, nếu tỉnh táo hẳn là đã ra sức phản kích tìm lấy đường thoát, nhưng tay chân giống bị thứ gì đó vây cuốn lấy, thế nào cũng không động được.
Ta tưởng thế là xong, một khắc sơ suất thành thiên cổ hận, thất bại trong gang tấc!
Ngay tại lúc đó, một bàn tay lao xuống dưới, ở giữa lúc chỉ mành treo chuông bắt được cổ tay trái của ta. Cùng lúc cánh tay vừa được kéo căng ra, một luồng nhiệt lực xuyên thấu khắp người, tay chân cứng ngắc lập tức linh hoạt trở lại.
Ngẩng đầu lên, đối diện cặp mắt đen tuyền kia, trong con ngươi thanh tĩnh như thủy phản chiếu đôi mắt của ta, cứ như thế mắt soi trong mắt, quanh quẩn tuần hoàn, tưởng chừng như còn ở nhân gian——
Tiêu Nặc!
Lo lắng như vậy, hoảng loạn như vậy, mà hắn vẫn hướng ta nở nụ cười!
Nụ cười này giống như trong sắc sương nồng đậm rọi xuyên một tia nắng sớm, ánh sáng mấy ngày liền đến hoặc tận lực hoặc vô tình che lấp tâm sự, trong phút chốc ngọt bùi cay đăng, trăm loại tư vị dâng lên, ngâm bên trong cả thể xác lẫn tinh thần.
Tiêu Nặc dùng sức lôi kéo, ta mượn lực bay lên, sau khi lao ra khỏi miệng cơ quan vẫn không ngừng lại, bay thẳng lên xà ngang phía trên. Nhưng mà quay đầu, bên cạnh trống trơn, bỗng nhiên chợt lạnh——Tiêu Nặc vẫn chưa cùng ta bay ra!
Cúi đầu nhìn xuống, đúng ngay vị trí cửa hầm khép lại, một góc áo bào gấm hoa lộ ra, cả người ta trùng trùng chấn động!
Tiêu Nặc!
Tay theo bản năng vươn ra, tưởng tượng hắn vừa rồi bắt lấy ta mà bắt lấy hắn như vậy, nhưng mà khoảng cách xa thế, một trận xé gió nổi lên, vô số viên ám khí thẳng hướng ta đánh tới, tự bảo vệ mình còn không xong, thế nào cứu hắn được?
Trong lúc nhất thời hoảng hốt, trên cánh tay trái lập tức trung mấy mũi tên độc, miệng vết thương đau buốt, giống như hỏa thiêu.
Tiêu Nặc!
Ta cắn răng, ngón tay rút đạn, thừa dịp đám người Thất ca trong lúc né tránh khói độc đánh vào thanh xà ngang, phá tan mái ngói bay lên đỉnh, chỉ nghe ầm vang một tiếng, đại sảnh vỡ mất một góc, bốn bề khói bụi nổi lên.
Nhưng mà tứ phía chung quanh trên lầu, trong vườn trúc, xoát xoát xoát lộ ra mười mấy tên cung thủ, không có mũi tên nào ngoại lệ, tất cả đều hướng thẳng ta, cung căng như trăng tròn, giữ sức chờ phát động.
Thất ca thong thả bước ra, ngẩng đầu lên hướng ta gọi: “Phong Thần Hi, đồng bọn của ngươi đã ở trong cơ quan, ngươi tốt hơn vẫn là nên ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi! Ta có thể giữ lại tính mệnh của ngươi, không để ngươi chết.”
Không để ta chết? Cười lạnh! Xem trận địa này, rõ ràng đã sớm có dự mưu, muốn đưa ta vào chỗ chết. Chỉ cần ta có thể đào thoát, phương pháp bào chế hàn phục tán một ngày không giao cho chúng, ngày đó chúng sẽ không dám đối Tiêu Nặc làm càn. Ta sao có thể ngu dốt như vậy, khoanh tay đầu hàng?
Ta quay đầu nói: “Muốn bắt ta, phải xem các ngươi có bản lĩnh đó hay không đã!” Nếu bọn chúng đã biết ta là ai, vậy thì không cần giữ lại thực lực sợ bọn họ nhận ra lai lịch của mình, cho nên tay phải vung ra, nhất thời một mảnh sương tím.
Sương sắc trung mọi người quá sợ hãi hô: “Tử du hương mạn! Là tử du hương mạn...”
Không sai, tử du hương mạn, gặp khí sinh lưu, theo gió mà truyền, gió không dừng thì hương sẽ không dừng, người ngửi thấy sẽ trong nháy mắt hôn mê—— kì độc lừng danh nhất của sư phụ năm đó.
Ở thời khắc mấu chốt cuối cùng, lại cứu ta một mạng! Mà ta lại hận, lúc trước rớt xuống cơ quan vì sao không nghĩ tới mà dùng, vì sao khi đó ta phản ứng trì độn như vậy! Hại bản thân đã đành, còn liên lụy luôn cả Tiêu Nặc!
Hắn nếu không phải vì cứu ta, căn bản sẽ không ngã xuống! Ta hận!
Ta lảo đảo chạy ra khỏi Xuân Tiêu các mai phục trùng trùng, trong tai lẫn trong lòng đều chỉ có một thanh âm, một ý niệm duy nhất trong đầu——
Phải cứu Tiêu Nặc! Phải cứu Tiêu Nặc!! Phải cứu Tiêu Nặc!!!
Có điều——cứu hắn thế nào đây?
Hai bên phố xá bay xẹt qua thân mình, tầm mắt mơ hồ một mảnh, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay hận bản thân ngu dốt, hận bản thân bất lực đến vậy. Trời đất mênh mang, vạn vật mờ nhạt, tối tăm một mảnh, không thấy ánh sáng mặt trời.
Hình ảnh cuối cùng Tiêu Nặc cười hiện lên trước mắt, lo lắng như vậy, hoảng loạn như vậy, lại vẫn cười vui mừng. Hắn là vui mừng bởi hắn đã bắt được ta sao?
Đứa ngốc! Đứa ngốc! Tiêu Nặc ngươi thật là đứa đại ngốc!
Ta từ nhỏ theo Quỷ Phủ Thần Công học nghệ, cơ quan tầm thường căn bản không vây hãm được ta, cho dù có ngã xuống cũng sẽ không có chuyện gì, hơn nữa nếu ngươi chạy thoát, hoàn toàn có thể trở về thành cầu viện cứu ta, hiện tại chỉ còn một mình ta thế này, cả đường đến Thành Trăm Dặm còn chẳng biết, ngươi bảo ta làm sao bây giờ? Bảo ta như thế nào cứu ngươi?
Trong mắt chua xót, nước mắt ứa ra, dù biết rõ giờ này khắc này không phải lúc sụt sịt, nhưng vẫn là kiềm nén không được nước mắt, tách tách rớt xuống dưới.
Tiêu Nặc, vì sao muốn thay ta chịu khổ? Vì sao? Ngươi quả nhiên là đứa ngu ngốc! Ngu ngốc nhất trên đời này!
Ta lao nhanh về phía khách điếm Trăm Dặm, chạy đến nửa đường lại thu bước, trong lòng đột nhiên kinh động: không được! Ta có thể nghĩ đến việc đi tìm Kim Nhất Đấu xin giúp đỡ, Thất ca nhất định cũng có thể nghĩ đến. Nếu như sáng sớm đặt mai phục ở khách điếm, ta đi thế này chẳng phải chui đầu vào lưới rồi sao? Hơn nữa, ai có thể đảm bảo Kim Nhất Đấu không bị mua chuộc?
Thời điểm then chốt này, ta không thể sai sót, một khi mắc phải lỗi lầm, không chỉ là ta, cả Tiêu Nặc cũng tiêu tùng!
Ám khí có độc, do chạy hết tốc lực nên càng lan truyền nhanh hơn, dù là bên trong cơ thể ta còn có kháng độc, nhưng vẫn đau đớn không chịu nổi, mới vừa rồi trong lúc chạy như điên nên không để tâm, lúc này bước chân vừa chậm, mới biết quần áo trên người mình, đã bị ướt sũng mồ hôi lạnh. Hơn nữa trên mặt một mảng lạnh lẽo, tất cả đều là nước mắt.
Trước tiên ta phải tìm một chỗ giải độc mới được, bằng không chưa cần bàn tới việc cứu Tiêu Nặc, cả tính mạng bản thân cũng khó bảo toàn. Có điều đâu mới là nơi là an toàn, có thể để ta chữa thương đây?
Có lẽ là người trong tuyệt cảnh ngược lại càng có thể kích thích linh cảm, ta rốt cục nghĩ đến một nơi tuyệt diệu——hòm treo Bặc Nhân ngoài Trấn Trăm Dặm.
Bọn người Thất ca dù có giảo hoạt, sao có thể nghĩ đến nơi đó a?
Lúc này xoay người về hướng bắc, nhắm chỗ hòm treo chạy hết tốc lực mà đi.
Tiêu Nặc, ngươi phải ráng cầm cự, đợi ta tới cứu ngươi! Tuyệt đối tuyệt đối không thể có chuyện gì! Ngươi nếu xảy ra chút gì không hay, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, tuyệt đối không tha thứ cho ngươi!
Bởi vì ——
Lúc mới bắt đầu biết ngươi, ngươi đã bá đạo không phân rõ phải trái đoạt đi yên tĩnh vốn có của ta.
Từ đó về sau, cả trái tim, cứ thấp thỏm phập phồng, khó mà yên tĩnh lại được nữa!