Chỉ sau vài ngày mạt thế mà phố xá sầm uất đông đúc đã tan hoang, thành phố là nơi tập trung đông người nên số lượng zombie cũng đông không kém, nơi này đã không còn là nơi an toàn nữa, tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ cần tìm một nơi an toàn, trên đường hiện giờ chỉ còn zombie cứng nhắc lảng vảng, những người di chuyển cố thoát ra khỏi thành phố và những người tìm kiếm vật tư, lúc này quân đội hay chính phủ đã bất lực không còn biện pháp nào nữa họ đã mất quyền kiểm soát đất nước.
Lăng Khả Hân cùng gia đình đang trên đường ngược về X thị, ba ngày này khá yên ả, 2 chiếc xe bọn họ đang sử dụng đã được chế tạo lại nên không có vấn đề gì, zombie còn rất yếu nên đối với Lăng Khả Tâm chuyện giết zombie nhẹ nhàng như uống một ly nước. Ba ngày di chuyển này phải nói đến Lăng Hình Chiến Và 2 anh em họ Lưu, ban đầu khi gặp ba người đã rất sợ không có tinh thần nhưng khi nhìn Lăng Khả Hân không cần dùng đến dị năng mà vẫn có thể giết chúng thoải mái như vậy làm cho ba người nâng lên ý chí, cũng biết được nhược điểm của zombie nên kinh nghiệm mấy ngày giết zombie liên tục giúp cho bọn họ ngày càng thuận tay hơn.
Hai chiếc xe của bọn họ đang đi thong thả trên đường thì bất ngờ bị một nhóm thanh niên chặn lại. Thanh niên tóc đỏ dẫn đầu một đám ăn mặc hầm hố nhìn cũng biết không phải người tốt lành gì, trong tay chúng còn cầm dao, côn, hung khí dữ khác.... chúng thong thả tiến lại chiếc có Lăng Hình Chiến, Lăng Khả Hân và các bảo bảo.
Lăng Hình Chiến bước xuống xe đối diện với tên cầm đầu " Các người đây là định làm gì? " cậu bất chợt nhăn mày khi đám người này đến gần.
Khi nghe câu hỏi này cả đám du côn bật cười như thể chúng được nghe cái gì buồn cười lắm. " mày nói xem chúng tao muốn làm gì? mày gọi mấy người trong xe xuống ngay, không là mày sẽ biết bọn tao muốn gì.." Mấy ngày qua chúng đã thủ ở chỗ này chỉ cần có xe đi qua là chúng đánh cướp, giờ nhìn thấy hai chiếc xe vừa nhìn là biết là hàng tốt chúng lại tác nghiệp thôi.
" Tôi khuyên các người nên tránh ra thì hơn, không thì hối hận không kịp đâu"
" Khẩu khí to nhỉ, tao cũng muốn nhìn xem mày làm được cái gì " gã trong lúc nói chuyện đã âm thầm quát sát 2 chiếc xe có phụ nữ người già trẻ nhỏ, cộng thêm cái tên mặt trắng đang nói chuyện vừa nhìn là biết công tử bột gã càng không sợ gì nữa,xong lập tức cả đám tiến lên.
Mấy hôm nay giết zombie nhưng kỹ thuật đánh cận chiến của Lăng Hình Chiến chưa có nhiều nên cậu nghĩ đây là cơ hội luyện tập rất tốt, đừng thấy cậu thân hình thư sinh mà coi thường gia, ở Mỹ cậu đã học võ trong thời gian dài và đây là lúc để cậu vận dụng. Nên nay lập tức cậu đã đánh trả lại.
Bên trong xe Lăng Khả Tâm lạnh lùng nhìn diễn biến bên ngoài, cô nghĩ đây là cơ hội tốt để em trai cô tập luyện nên chỉ ngồi quan sát. Còn các bảo bảo thì không cần phải nói cả năm ngồi trong xe vỗ tay cổ vũ cậu nhỏ của chúng rồi " Cố lên cậu!!!!!!!.." " Đánh chết lũ người xấu đi cậu " " Ồ cú đá chân của cậu tuyệt vời quá... " "...... " Lăng Khả Hân bên cạnh chỉ biết lắc đầu, có ai như các bảo bảo nhà cô không thay vì cổ vũ chúng nên lo lắng cho cậu chứ nhỉ.
Trong lúc này không ai cảm thấy khó chịu như Lăng Thúc Vân, khi bọn lưu manh xuất hiện ông đã muốn xuống để giải quyết nhưng được vợ ông khuyên không nên làm các con vướng bận nên cũng không tự ý xuống xe, ông cảm thấy không thoải mái khi là trụ cột gia đình mà gặp tình huống như vậy ông không thể làm gì được, còn phải để các con ra mặt ông chịu nguy hiểm. Ngô Mẫn Bên cạnh đang lo lắng xem tình hình nên cũng không biết cảm xúc này của chồng.
Sau một hồi Lăng Hình Chiến đã thấm mệt, tuy cậu hơn lũ du côn ở võ thuật nhưng chúng đông hơn và dùng hung khí, cậu còn phải tránh liên lục và chưa có kinh nghiệm nên dần rơi vào thế hạ phong. Lúc này Lăng Khả Hân đã cảm thấy đủ cô bước xuống xe đi lại gần trận chiến.
Đám du côn vừa thấy đã ngẩn ngơ, thực sự chúng ở cái vùng hẻo lánh này chưa được ai xinh đẹp đến mức này đâu, nhưng chúng còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì bị tiếng súng của Lăng Khả Hân làm cho rơi mất mật. " Chị hai à chúng tôi chỉ đùa một chút thôi chúng ta có gì từ từ nói! " Lúc này đám du côn dừng tất cả động tác chỉ sợ phát súng của tiên nữa không may vào người thì chúng sao chiu nổi, chúng chỉ chuyên làm trộm cướp vặt chứ món đồ chơi này chúng còn chưa được sờ đến đâu.
Lăng Khả Hân cũng không có thời gian để quan tâm đến bọn chúng cô chỉ lạnh lùng " Cút " nhưng cũng để đám lưu manh như được ân xá chúng biến mất như gặp ma phía sau vậy, trong đầu chúng lúc này chỉ nghĩ đến được ma đầu hiện giờ lại có thể xinh đẹp như vậy, chúng sau này nên lựa lại tình hình thôi.
Đuổi được đám người chặn đường đi cô đi ra chiếc xe phía sau " Cha mẹ yên tâm, chúng đi cả rồi "
" May quá suýt hù mẹ rồi, bọn lưu manh bây giờ dám ngang nhiên lộng hành như vậy chúng ta để ý chút thôi " Ngô Mẫn vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
" Bây giờ đã không còn luật pháp hay thể chế gì nữa, sau này gặp trường hợp như thế này cũng rất bình thường, nhưng cha mẹ yên tâm có con ở đây con không để cha mẹ gặp chuyện gì đâu" Cô nói với giọng bình thản và tự tin, thử hỏi bây giờ cô nên sợ loại người như thế nào chứ.
" Chị nói gì vậy đâu phải mình chị mà có cả em ở đây nữa " Lăng Hình Chiến tiến lên khoác vai Lăng Khả Hân cười cười. Lúc này các bảo bảo nhảy xuống xe vây quanh cậu nhỏ, tay các bảo bảo túm lấy chân Lăng Hình Chiến chúng ngước mắt lên nhìn trông rất đáng yêu, Lăng Hình Chiến bế Noãn Noãn lên hôn một cái lên mặt cô bé rồi hỏi " Các cháu thấy cậu thế nào? "
" Tất nhiên trông cậu trông thật soái đi "
" Cậu nhỏ là gỏi nhất "
" Cháu cũng muốn làm anh hùng như cậu nhỏ nữa "
Trông các bảo bảo vậy quanh Lăng Hình Chiến như mấy con sóc nhỏ cả gia đình họ Lăng và anh em họ Lưu cảm thấy cho dù mạt thế thì cũng có sao. Bỗng chốc vang lên hét và tiếng chạy về phía này Lưu Thi Thi vội đưa các bảo bảo lên xe, còn Lăng Khả Hân và Lăng Khả Chiến đi về phái âm thanh để xem có chuyện gì. Đi lên một đoạn thì thấy một con trăn lớn hình như nó còn đang cuốn lấy vài người, 2 chị em lập tức nhận ra ngay đây là mấy tên trong nhóm du côn ban nãy, chúng bị con trăn siết cho không còn huyết sắc mặt, do con trăn quá lớn nên bọn chúng đã chết ngay tức khắc.
" Tại sao lại có con trăn to như vậy được chứ??? " Lăng Hình Chiến lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh, cậu chưa từng thấy con trăn nào to như thế này, động vật bình thường sao có thể lớn như vậy được chứ. Còn đối với Lăng Khả Tâm cô rất bình tĩnh vì cô đã rất nhiều lần thấy động vật biến dị và biết con trăn này chưa thăng cấp nên nên thoải mái xông lên. Đối với hành động bất ngờ của Lăng Khả Hân, lăng Hình Chiến chỉ kịp hô một tiếp " Chị " bất giác cậu nhìn thấy chị đã cầm theo một thanh kiếm bay lên đánh nhau vơi con trăn. " Em tránh xa ra " Lăng Khả Hân quát to lên một tiếng. ( Thanh kiếm chắc các bạn cũng đoán lấy ở đâu ra rồi nhỉ ^-^)
Mấy hôm nay con trăn vì thân hình nó tăng lên nó có thể cắn chết bất cứ vật nào nó muốn mà không bị một vết thương nào, vậy mà con người nhỏ bé này đã đấm nó chảy máu khiến nó bắt đầu nổi điên lên, dùng đuôi quyết nhiều lần về phía Lăng Khả Tâm.
Cô lộn nhào nhiều lần và biết được điểm yếu của nó cho dù có dị năng nhưng cô tạm thời chưa muốn dùng đến, cô muốn luyện tay trước đã, xong cô nhảy lên đâm một phát vào mắt trái của con trăn khiến nó nổi cơn khát máu, nhưng không đợi nó quét về phía cô cô đã chặt đứt một phần đuôi của con trăn khiến nó rãy lên vì đau đớn. Đánh được một lúc cô thấy thể lực giảm dần biết là đánh thế này đã đủ, ngay lập tức cô dùng dị năng tạo thành một cột nước màu tím, sau năm năm cô hiện tại đã đạt cấp 10 sơ cấp và còn điều hòa được nước chiến đấu và nước sinh hoạt đó là bước ngoặt mới trước kia cô chỉ từng được nghe nói đến. Cột nước bắt đầu uốn thành vòng xiết chặt cổ con Trăn, nó bị dòng nước vây hãm và xiết chặt cho đến khi không thể dãy dụa nữa.
Lăng Khả Hân cùng gia đình đang trên đường ngược về X thị, ba ngày này khá yên ả, 2 chiếc xe bọn họ đang sử dụng đã được chế tạo lại nên không có vấn đề gì, zombie còn rất yếu nên đối với Lăng Khả Tâm chuyện giết zombie nhẹ nhàng như uống một ly nước. Ba ngày di chuyển này phải nói đến Lăng Hình Chiến Và 2 anh em họ Lưu, ban đầu khi gặp ba người đã rất sợ không có tinh thần nhưng khi nhìn Lăng Khả Hân không cần dùng đến dị năng mà vẫn có thể giết chúng thoải mái như vậy làm cho ba người nâng lên ý chí, cũng biết được nhược điểm của zombie nên kinh nghiệm mấy ngày giết zombie liên tục giúp cho bọn họ ngày càng thuận tay hơn.
Hai chiếc xe của bọn họ đang đi thong thả trên đường thì bất ngờ bị một nhóm thanh niên chặn lại. Thanh niên tóc đỏ dẫn đầu một đám ăn mặc hầm hố nhìn cũng biết không phải người tốt lành gì, trong tay chúng còn cầm dao, côn, hung khí dữ khác.... chúng thong thả tiến lại chiếc có Lăng Hình Chiến, Lăng Khả Hân và các bảo bảo.
Lăng Hình Chiến bước xuống xe đối diện với tên cầm đầu " Các người đây là định làm gì? " cậu bất chợt nhăn mày khi đám người này đến gần.
Khi nghe câu hỏi này cả đám du côn bật cười như thể chúng được nghe cái gì buồn cười lắm. " mày nói xem chúng tao muốn làm gì? mày gọi mấy người trong xe xuống ngay, không là mày sẽ biết bọn tao muốn gì.." Mấy ngày qua chúng đã thủ ở chỗ này chỉ cần có xe đi qua là chúng đánh cướp, giờ nhìn thấy hai chiếc xe vừa nhìn là biết là hàng tốt chúng lại tác nghiệp thôi.
" Tôi khuyên các người nên tránh ra thì hơn, không thì hối hận không kịp đâu"
" Khẩu khí to nhỉ, tao cũng muốn nhìn xem mày làm được cái gì " gã trong lúc nói chuyện đã âm thầm quát sát 2 chiếc xe có phụ nữ người già trẻ nhỏ, cộng thêm cái tên mặt trắng đang nói chuyện vừa nhìn là biết công tử bột gã càng không sợ gì nữa,xong lập tức cả đám tiến lên.
Mấy hôm nay giết zombie nhưng kỹ thuật đánh cận chiến của Lăng Hình Chiến chưa có nhiều nên cậu nghĩ đây là cơ hội luyện tập rất tốt, đừng thấy cậu thân hình thư sinh mà coi thường gia, ở Mỹ cậu đã học võ trong thời gian dài và đây là lúc để cậu vận dụng. Nên nay lập tức cậu đã đánh trả lại.
Bên trong xe Lăng Khả Tâm lạnh lùng nhìn diễn biến bên ngoài, cô nghĩ đây là cơ hội tốt để em trai cô tập luyện nên chỉ ngồi quan sát. Còn các bảo bảo thì không cần phải nói cả năm ngồi trong xe vỗ tay cổ vũ cậu nhỏ của chúng rồi " Cố lên cậu!!!!!!!.." " Đánh chết lũ người xấu đi cậu " " Ồ cú đá chân của cậu tuyệt vời quá... " "...... " Lăng Khả Hân bên cạnh chỉ biết lắc đầu, có ai như các bảo bảo nhà cô không thay vì cổ vũ chúng nên lo lắng cho cậu chứ nhỉ.
Trong lúc này không ai cảm thấy khó chịu như Lăng Thúc Vân, khi bọn lưu manh xuất hiện ông đã muốn xuống để giải quyết nhưng được vợ ông khuyên không nên làm các con vướng bận nên cũng không tự ý xuống xe, ông cảm thấy không thoải mái khi là trụ cột gia đình mà gặp tình huống như vậy ông không thể làm gì được, còn phải để các con ra mặt ông chịu nguy hiểm. Ngô Mẫn Bên cạnh đang lo lắng xem tình hình nên cũng không biết cảm xúc này của chồng.
Sau một hồi Lăng Hình Chiến đã thấm mệt, tuy cậu hơn lũ du côn ở võ thuật nhưng chúng đông hơn và dùng hung khí, cậu còn phải tránh liên lục và chưa có kinh nghiệm nên dần rơi vào thế hạ phong. Lúc này Lăng Khả Hân đã cảm thấy đủ cô bước xuống xe đi lại gần trận chiến.
Đám du côn vừa thấy đã ngẩn ngơ, thực sự chúng ở cái vùng hẻo lánh này chưa được ai xinh đẹp đến mức này đâu, nhưng chúng còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì bị tiếng súng của Lăng Khả Hân làm cho rơi mất mật. " Chị hai à chúng tôi chỉ đùa một chút thôi chúng ta có gì từ từ nói! " Lúc này đám du côn dừng tất cả động tác chỉ sợ phát súng của tiên nữa không may vào người thì chúng sao chiu nổi, chúng chỉ chuyên làm trộm cướp vặt chứ món đồ chơi này chúng còn chưa được sờ đến đâu.
Lăng Khả Hân cũng không có thời gian để quan tâm đến bọn chúng cô chỉ lạnh lùng " Cút " nhưng cũng để đám lưu manh như được ân xá chúng biến mất như gặp ma phía sau vậy, trong đầu chúng lúc này chỉ nghĩ đến được ma đầu hiện giờ lại có thể xinh đẹp như vậy, chúng sau này nên lựa lại tình hình thôi.
Đuổi được đám người chặn đường đi cô đi ra chiếc xe phía sau " Cha mẹ yên tâm, chúng đi cả rồi "
" May quá suýt hù mẹ rồi, bọn lưu manh bây giờ dám ngang nhiên lộng hành như vậy chúng ta để ý chút thôi " Ngô Mẫn vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
" Bây giờ đã không còn luật pháp hay thể chế gì nữa, sau này gặp trường hợp như thế này cũng rất bình thường, nhưng cha mẹ yên tâm có con ở đây con không để cha mẹ gặp chuyện gì đâu" Cô nói với giọng bình thản và tự tin, thử hỏi bây giờ cô nên sợ loại người như thế nào chứ.
" Chị nói gì vậy đâu phải mình chị mà có cả em ở đây nữa " Lăng Hình Chiến tiến lên khoác vai Lăng Khả Hân cười cười. Lúc này các bảo bảo nhảy xuống xe vây quanh cậu nhỏ, tay các bảo bảo túm lấy chân Lăng Hình Chiến chúng ngước mắt lên nhìn trông rất đáng yêu, Lăng Hình Chiến bế Noãn Noãn lên hôn một cái lên mặt cô bé rồi hỏi " Các cháu thấy cậu thế nào? "
" Tất nhiên trông cậu trông thật soái đi "
" Cậu nhỏ là gỏi nhất "
" Cháu cũng muốn làm anh hùng như cậu nhỏ nữa "
Trông các bảo bảo vậy quanh Lăng Hình Chiến như mấy con sóc nhỏ cả gia đình họ Lăng và anh em họ Lưu cảm thấy cho dù mạt thế thì cũng có sao. Bỗng chốc vang lên hét và tiếng chạy về phía này Lưu Thi Thi vội đưa các bảo bảo lên xe, còn Lăng Khả Hân và Lăng Khả Chiến đi về phái âm thanh để xem có chuyện gì. Đi lên một đoạn thì thấy một con trăn lớn hình như nó còn đang cuốn lấy vài người, 2 chị em lập tức nhận ra ngay đây là mấy tên trong nhóm du côn ban nãy, chúng bị con trăn siết cho không còn huyết sắc mặt, do con trăn quá lớn nên bọn chúng đã chết ngay tức khắc.
" Tại sao lại có con trăn to như vậy được chứ??? " Lăng Hình Chiến lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh, cậu chưa từng thấy con trăn nào to như thế này, động vật bình thường sao có thể lớn như vậy được chứ. Còn đối với Lăng Khả Tâm cô rất bình tĩnh vì cô đã rất nhiều lần thấy động vật biến dị và biết con trăn này chưa thăng cấp nên nên thoải mái xông lên. Đối với hành động bất ngờ của Lăng Khả Hân, lăng Hình Chiến chỉ kịp hô một tiếp " Chị " bất giác cậu nhìn thấy chị đã cầm theo một thanh kiếm bay lên đánh nhau vơi con trăn. " Em tránh xa ra " Lăng Khả Hân quát to lên một tiếng. ( Thanh kiếm chắc các bạn cũng đoán lấy ở đâu ra rồi nhỉ ^-^)
Mấy hôm nay con trăn vì thân hình nó tăng lên nó có thể cắn chết bất cứ vật nào nó muốn mà không bị một vết thương nào, vậy mà con người nhỏ bé này đã đấm nó chảy máu khiến nó bắt đầu nổi điên lên, dùng đuôi quyết nhiều lần về phía Lăng Khả Tâm.
Cô lộn nhào nhiều lần và biết được điểm yếu của nó cho dù có dị năng nhưng cô tạm thời chưa muốn dùng đến, cô muốn luyện tay trước đã, xong cô nhảy lên đâm một phát vào mắt trái của con trăn khiến nó nổi cơn khát máu, nhưng không đợi nó quét về phía cô cô đã chặt đứt một phần đuôi của con trăn khiến nó rãy lên vì đau đớn. Đánh được một lúc cô thấy thể lực giảm dần biết là đánh thế này đã đủ, ngay lập tức cô dùng dị năng tạo thành một cột nước màu tím, sau năm năm cô hiện tại đã đạt cấp 10 sơ cấp và còn điều hòa được nước chiến đấu và nước sinh hoạt đó là bước ngoặt mới trước kia cô chỉ từng được nghe nói đến. Cột nước bắt đầu uốn thành vòng xiết chặt cổ con Trăn, nó bị dòng nước vây hãm và xiết chặt cho đến khi không thể dãy dụa nữa.