Không khí giữa Hạ Hoa và Sơ Nguyệt thay đổi rõ rệt.
Dễ nhận thấy nhất là khi Sơ Nguyệt kể chuyện, Hạ Hoa ngẫu nhiên sẽ hơi mỉm cười.
Dần dần Sơ Nguyệt không sợ Hạ Hoa nữa, thậm chí cô bé còn đến gần cô hỏi chuyện.
Đối với sự thay đổi này, Lưu Đại Bảo khăng khăng do Dương Chí nhúng tay vào.
Lưu Ninh không cho là vậy, cô bé nói Hạ Hoa bên ngoài khó gần bên trong rất tốt, lúc nào cũng nhận việc nguy hiểm nhất, luôn gánh vác trách nhiệm dẫn đầu.
Còn Sơ Nguyệt tính tình tiểu thư phách lối nhưng không xấu, một người sinh ra đã hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp dĩ nhiên không thể chấp nhận hiện đảo lộn ngay được.
Chỉ cần để cô ấy điều chỉnh trạng thái, tự khắc hai người sẽ hoà hoãn.
Lưu Đại Bảo: "Thế anh thì sao? Sao chị ấy chưa bao giờ cười với anh? Ngày nào cũng nhìn với ánh mắt không vừa ý!"
Lưu Ninh: "Do anh mập!"
Lưu Đại Bảo: "..."
Huhu, cậu đã cố lắm rồi mà, không giảm được cân đâu phải lỗi của cậu.
Nhìn hai anh em họ chí choé, Dương Chí can ngăn: "Thôi nào, Đại Bảo vẫn đang xuống cân mà, Hoa nói thế thôi chứ không bắt đúng cân đâu."
"Huhu, Tiểu Chí, cậu đúng là bạn tốt nhất của mình!" Lưu Đại Bảo cảm động khua tay.
"Hay cậu bảo chị Hoa đối tốt với mình đi."
Dương Chí thở dài: "Cậu thì không được đâu."
Lưu Đại Bảo: "Vì sao?"
Dương Chí: "Vì cậu ngốc!"
Lưu Đại Ngốc: "..."
Bắt nạt, cậu bị bắt nạt trắng trợn! Ở cái nhà này ai cũng hùa nhau bắt nạt cậu, số cậu đúng là khổ quá mà!
Thời tiết vẫn không dễ chịu hơn, nhiều hôm nắng gắt đến độ không ai dám ra ngoài, mỗi khi bước đi đều có cảm giác đế giày bị nóng chảy, dính xuống mặt đường.
Dường như chưa đủ tồi tệ, hôm nay bị mất điện.
Thời gian sinh hoạt phải thay đổi.
Nếu muốn ra ngoài phải đi lúc trời chưa sáng, trở về khi trời tối hẳn.
Nắng rất độc, lũ zombie bị cháy da xèo xèo, vậy mà chúng nó vẫn không biết đau, cà nhắc bước dưới nắng rên hừ hừ.
Cả thành phố chìm trong sự tĩnh lặng đến rợn người.
Chiều tà, nhiệt độ bớt gay gắt.
Đằng sau biệt thự, tại một góc cây cối vẫn còn xanh tươi, tạo thành bóng râm mát mẻ hiếm hoi trong nhà.
Hạ Hoa vẫn miệt mài rèn luyện thân thể.
Mồ hôi rơi tí tách, chỉ vài giây sau lập tức thấm vào đất.
Dị năng của cô tên là sức mạnh tổng hợp, nghe có vẻ khoa học nhưng thật ra nó chỉ là loại dị năng cường hoá thân thủ mà thôi.
Ví dụ như người bình thường có tốc sẽ có sức mạnh, tốc độ bình thường.
Dị năng giả thì nhanh hơn mạnh hơn người bình thường một chút.
Dị năng tốc độ có tốc độ vượt trội, dị năng sức mạnh sẽ khoẻ mạnh kinh hồn, dị năng cường hoá thân thể thì có thể biến bộ phận trên cơ thể cứng rắn, chịu được các đòn tấn công vật lý.
Dị năng khiến thân thủ cô nhanh hơn các dị năng giả phép thuật, lại kém dị năng tốc độ.
Mạnh hơn dị năng giả phép thuật, vẫn kém dị năng sức mạnh.
Chịu được các đòn vật lý, nhưng không bằng cường hoá thân thể cứng rắn.
Nếu nói một nghề cho chín, còn hơn chín nghề.
Thì cô chính là loại "chín nghề".
Cái gì cũng có, chỉ không có mạnh như người ta.
Dị năng dở dở ương ương như vậy, các nhà nghiên cứu cũng nảy sinh tranh cãi, dị năng sức mạnh tổng hợp có thật sự là dị năng?
Chậc, tiến hoá!
Cô thường gọi ngắn gọn là dị năng thân thủ, do cái tên sức mạnh tổng hợp vừa dài dòng vừa khó hiểu.
Lúc này Hạ Hoa đang lộn nhào, cô nhón chân, tung thân thể dẻo dai lên mét rưỡi, lộn một vòng rồi đáp xuống đất.
Mồ hôi ướt đẫm da đầu, tóc tai bết dính.
Cô đã tập nhiều ngày mà mới chỉ thuần thục lộn vòng.
Còn cách yêu cầu rất xa.
Trí nhớ, cảm giác vẫn còn, chỉ tiếc rằng cơ thể mới thức tỉnh dị năng không theo kịp nên không thể hiện nổi.
Dù biết để luyện lại tuyệt chiêu mà mình mất nhiều năm mới đúc thành trong vòng vài tháng là bất khả thi, nhưng cô cần ép buộc bản thân hơn nữa để thuần thục càng sớm càng tốt.
Tung mình lên mét, lộn vòng, cùng lúc tay rút dao đại khai sát giới.
Chiêu thức giúp cô sống sót trong vòng vây zombie.
Nhất định phải luyện thành!
Tiếng chân thu hút sự chú ý của Hạ Hoa, cô ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy Sơ Nguyệt tay cầm cốc nước đi tới.
Liếc mắt chai nước đã hết bên cạnh, cô không chần chừ nhận cốc nước.
"Sao?"
"Anh Dương Chí bảo cơm nấu xong rồi."
Hạ Hoa gật đầu, uống cạn cốc nước rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Mãi không nghe tiếng Sơ Nguyệt rời đi, cô nhướn mày hỏi: "Chờ tôi à?"
"À vâng.
Chị để em cầm áo cho." Nói xong cô bé nhặt chiếc áo khoác vắt trên ghế đá.
Hai người yên lặng bước về nhà.
Ngập ngừng vài giây, Sơ Nguyệt cất tiếng: "Chị Hạ Hoa này, em nghe anh Dương Chí nói zombie tiến hoá đấy."
"Ừm."
"Vậy, có phải bên ngoài sẽ nguy hiểm hơn không?"
Thay vì trả lời đương nhiên, cô nhếch môi cười: "Sao thế, sợ à?"
Bỗng Sơ Nguyệt dừng lại, Hạ Hoa cũng không đi tiếp.
"Em, em chỉ nghĩ...!Hay em ở lại đây, giờ em biết giết zombie, kiếm vật tư rồi, em có thể tự lo cho bản thân, em nên ở đây chờ cha mẹ đến đón." Cô bé vặn vẹo ngón tay, đôi mắt long lanh nước.
"Được không chị?"
Hạ Hoa từ chối trả lời.
"Không phải em sợ đâu." Thấy cô không nói gì, Sơ Nguyệt vội lên tiếng phủ nhận.
Rồi cảm thấy lời mình nói không đúng, cô bé sửa lại.
"Không, em sợ thật.
Nhưng em sợ, nếu em có thể quay về thành phố C, cha mẹ em đã mất...!không, đã gặp chuyện thì sao?"
Đã một tháng kể từ ngày tận thế bắt đầu, họ hoàn toàn mất liên lạc, chỉ e rằng...
Những lời đã khiến cô bé nảy sinh động lực về thành phố C, giờ lại trở thành tảng đá chắn đường.
"Vậy nên mày tính quay đầu à?" Hạ Hoa "kiên nhẫn" hỏi thẳng.
"Không, em chỉ..."
"Chỉ rúc đầu ở xó này, chờ bố mẹ không rõ sống chết của mày tới, tới thì tới đéo tới thì thôi?"
"..."
Sơ Nguyệt cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Hạ Hoa trừng mắt cạn lời.
Trời ạ, nếu khóc có thể giải quyết được mọi thứ, cô thề sẽ khóc đến mù mắt.
Nhớ Dương Chí từng dặn cô nên đối tốt với con bé này, tuy nó ngu si yếu đuối, nhưng vẫn cứu được, cô vò đầu bứt tai nghĩ xem nên nói thế nào để không đả kích nó.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Hoa nghiêm giọng gọi: "Sơ Nguyệt."
Sơ Nguyệt thút thít khóc, nhìn cô, đáp: "Vâng."
"Hãy nhớ rằng cha mẹ mày vẫn chờ mày phía trước." Cô ngừng mấy giây, cố gắng biên soạn từ ngữ.
"Họ không thể tới tìm mày, có thể vì họ đang chờ mày tìm họ."
"Sao cơ?" Hiển nhiên cô bé bị những lời này làm cho mơ hồ.
"Ừmm, mày thấy đấy, thành phố C to như vậy, zombie nhiều như thế, bị kẹt lại cũng là bình thường." Cô cố giải thích.
Mắt Sơ Nguyệt chớp chớp, cô bé bối rối: "Ý chị là...? Nhưng em không thức tỉnh dị năng, em chẳng biết mình làm được không."
"Mày biết giết zombie, moi tinh hạch, kiếm vật tư rồi còn gì?" Hạ Hoa nhún vai.
"Chưa kể mày đi với hai anh em Lưu Đại Bảo nữa chứ, có phải một thân một mình đâu."
Cô nhìn Sơ Nguyệt bắt đầu nín khóc, thầm mắng con nhãi này nhát gan, phải bồi thêm nhát nữa.
"Mày hãy nhớ, phía trước luôn có người chờ mình.
Dù nguy hiểm thế nào, vất vả khổ sở ra sao, chỉ cần mày tiến về phía trước thì mày sẽ thấy họ.
Đừng dừng bước, đừng quay đầu, đằng sau chẳng có ai cả đâu."
Giơ tay vỗ vỗ bờ vai nhỏ bé kia, cô nói tiếp: "Bọn Lưu Đại bảo chẳng sợ chết khiếp à, nhưng nó không đi thì bao giờ mới thấy mẹ mình?"
Sơ Nguyệt ngẩn ngơ, thật lâu sau mới gật đầu, bày tỏ đã hiểu.
Tốt rồi.
Cô phẩy tay ra hiệu cho nó vào nhà trước, mình cất đồ đã.
Sơ Nguyệt đi vài bước, đột nhiên cô bé quay đầu.
Hạ Hoa: "?" Gì nữa?
"Chị Hạ Hoa này, ừm chị nói luôn có người chờ mình ở phía trước, vậy ai chờ chị thế?"
"..."
Lần đầu tiên kể từ khi gặp gỡ, Sơ Nguyệt được chứng kiến sự sững sờ trên mặt Hạ Hoa, dù điều đó chỉ hiện hữu ba giây rồi thay vào đó là cái cau mày.
"Con nhãi này, tao nói đạo lý với mày để mày dùng nó hỏi vặn tao à?" Cô quát.
"Lưu Ninh chưa kể cho mày tao mồ côi hay sao?"
"Em xin lỗi." Cô bé lí nhí, song thấy cơ mặt Hạ Hoa chưa dãn ra thì sợ hãi bỏ chạy, thoáng chốc khuất bóng sau cánh cửa.
Hạ Hoa đứng yên chỗ cũ, cô thu hồi vẻ giận dữ, mím môi ngẩng đầu nhìn bầu trời không một gợn mây, trăng sao lấp ló phía trên.
Ai đang chờ cô à?
Khi nghe Sơ Nguyệt hỏi, không rõ tại sao trong đầu cô bỗng hiện ra dáng vẻ gầy gò, thân mình đầy thương tích, mặt bầm dập sưng vù.
Mái tóc vàng bết dính bởi máu và chất bẩn, nặng nề áp vào ngực cô.
Giọng nói trầm thấp thì thào bảo cô mau chạy đi, bọn chúng đã tìm ra nơi đây.
Liệu lần này phía trước của cô có hắn không?.