Bạch Cảnh cũng không quản ý tưởng của bọn họ, trầm tư trong chốc lát, cảm thấy vẫn nên chờ Tiêu Táp về rồi lại nói, về phần xử lý như thế nào, giỏi lắm là đánh một hồi, nhiều người lại như thế nào, không có thực lực cũng không làm nên chuyện.
Tiếp, Bạch Cảnh để Trần Đại Vĩ hỗ trợ tìm nơi cư trú cho bọn hắn, có thể có người làm cho mình, hắn tự nhiên đỡ phải nơi nơi chạy loạn.
Trần Đại Vĩ chần chừ một hơi, hỏi một chút yêu cầu của Bạch Cảnh, liền nói ra một nơi cũng không tệ lắm, là một nhà lầu hai tầng ở khu mới khai phá, một loạt nhà ở liền một chỗ, nguyên là chính phủ quy hoạch để nguyên chủ rời đi, không nghĩ tới loạn thế lại đến, bọn họ nếu là muốn dùng thì cần không gian dị năng giả dọn ra một chút gia cụ mới được.
Bạch Cảnh vui sướng, gia cụ với hắn chỉ là chút chuyện nhỏ, lúc này liền để Trần Đại Vĩ dẫn hắn đi xem, nếu hoàn cảnh không tồi, liền gọi bọn họ tới hết, dù sao cũng xem như người mình như thế nào cũng muốn chiếu cố một chút.
Ra cửa thấy xe trượt tuyết, Trần Đại Vĩ phản ứng giống hệt mọi người, ánh mắt đều trừng thẳng. Đi vào nói hắn đã nói, kỳ thật cũng không xa, chủ yếu là bị tuyết lớn che kín cho nên mọi người vẫn luôn không phát hiện.
Chính là tâm tình tốt không duy trì được bao lâu, xa xa có một đám người đến, dùng ván trượt, thấy bọn họ, ánh mắt tham lam ẩn dấu chiếm đoạt, giống như nhìn thấy miếng thịt béo, trong mắt toát ra quang mang nóng cháy.
Sắc mặt Trần Đại Vĩ thực khó coi, gắt gao nhìn chằm chằm người mới tới, khuôn mặt kiên nghị buộc chặt, cảnh giác nói: “Bọn họ tất cả đều là dị năng giả, đã đầu nhập vào phương thế lực kia, trong tay bọn họ có súng.”
Bạch Cảnh nhướn mi, liếc Trần Đại Vĩ một cái, nam nhân này hẳn cũng không tệ lắm, sức quan sát tốt, có tâm trách nhiệm, thu vào dưới tay kỳ thật buôn bán lời, thản nhiên nói: “Bọn họ từng khi dễ ngươi?”
Ánh mắt Trần Đại Vĩ ảm đạm, nhếch môi, trầm mặc thật lâu sau mới lên tiếng: “Là ta vô dụng.”
Bạch Cảnh cười cười một chút cũng không để ý: “Được rồi, Tào Lỗi đều nói ngươi là nam nhân tốt, đừng ở chỗ này tự coi nhẹ mình, về sau đi theo ta đi, ta tin cách làm người của Tào Lỗi, cho nên cũng tin các ngươi, đừng làm cho ta thất vọng.” Bên trong mạt thế cường thực nhược nhục, bọn họ mang theo một đám trẻ nhỏ bị người khi dễ cũng là điều không thể tránh khỏi, nói như thế, vừa là cho Tào Lỗi mặt mũi cũng là lung lạc nhân tâm.
Trần Đại Vĩ nghe xong, quả nhiên vui vẻ, trong lòng mặc dù đã sớm có dự đoán, nhưng đến khi nghe Bạch Cảnh nói ra, mới chính thức nhẹ nhàng thở ra.
Đang định nói gì đó, đám người kia đã tới gần, chính mình bốn người so sánh với bọn họ, người ta đi một chuyến hai mươi mấy người đích xác xem như đội ngũ khổng lồ.
“Nha, là ai, hôm nay như thế nào không làm rùa đen rút đầu, ta còn tưởng rằng ngươi đã chui xuống dưới nền đất.” Một thanh niên kiêu ngạo nở nụ cười, một đám người phía sau hắn cũng ha ha cười theo.
Bạch Cảnh thực không cao hứng, nếu nói che chở người ta, tự nhiên không được để người ngoài khi dễ, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, bọn họ tới vừa lúc, vừa định đi ngủ đã có người tới đưa gối đầu, đang không có biện pháp thăm dò thật hư của Dương Văn Hoa, cơ hội như thế hắn như thế nào có thể buông tha.
Nam nhân bên đối phương lộ vẻ mặt tàn nhẫn, ánh mắt nhìn họ giống như sơn dương đang đợi làm thịt, hung tợn nói: “Thức thời liền đem đồ vật giao ra đây, chúng ta không muốn đánh, nói, ai là không gian dị năng giả?”
Đôi mắt Bạch Cảnh tối sầm lại: “Các ngươi là người của Dương Văn Hoa?”
“Tên của Hoa ca các ngươi có thể kêu sao, nhanh lên, giao đồ vật ra đây, nếu không lão tử cho các ngươi ăn đạn.”
Bạch Cảnh nghe xong cũng không có tức giận, thản nhiên nở nụ cười một chút, tỏ vẻ thực rộng lượng, ngữ khí ôn hòa bất khả tư nghị: “Nếu các ngươi đã là nhóm người của Dương Văn Hoa, hiện nay ta cũng không muốn gây xung đột, nhanh trở về đi.”
Vương Học Binh vô lực đỡ trán, trong lòng kinh ngạc, thiếu gia lúc nào thì nói về đạo lý, Trần Đại Vĩ lại thấy áy náy, nếu không phải bởi vì hắn cũng sẽ không gặp đám người kia, hắn không biết thực lực của Bạch Cảnh và Tào Lỗi thế nào, hắn chỉ biết là không thể đối địch với chúng.
Tào Lỗi như có điều suy nghĩ, trong lòng âm thầm đề phòng súng ống trong áo bành tô đã nắm trên tay, ẩn ẩn đứng bên người Vương Học Binh, trạng thái tùy thời có thể bảo vệ.
“Ha, ha, ha, có nghe thấy không, hắn nói để chúng ta trở về.” Nam nhân không kiêng nể gì lớn tiếng cười nhạo.
Sau đó lại châm chọc: “Hắn cho hắn là ai vậy nha.”
Cũng có người nhìn Bạch Cảnh từ trên xuống dưới, mê đắm nói: “Không nghĩ tới tướng mạo tiểu tử này cũng không tệ, tế da nộn thịt, Lưu ca khẳng định thích, chúng ta đem hắn…”
Người này còn chưa nói xong, vẻ mặt Bạch Cảnh đầy lệ khí, cả người phát ra sát khí, một cái không gian nhận lướt qua cổ họng người nọ, máu tươi phun ra như suối, tuyết trắng trên mặt đất nháy mắt nhiễm đỏ.
“Lưu một người trở về báo tin, còn lại giết toàn bộ.” Ngữ điệu của Bạch Cảnh cực kỳ đạm mạc, thanh âm lạnh như băng lãnh khốc vô tình, nện trên người giống như đá nặng, làm người ta không kìm lòng nổi mà lạnh run.
Vừa dứt lời, người của đối phương còn không kịp phản ứng, mấy viên đạn liền quét ngang, mắt thấy Trần Đại Vĩ ngẩn người, Bạch Cảnh một phen ném súng cho hắn, mấy người toàn bộ đều luyện bắn qua, cũng không so với đám gà mờ vừa mới khai phá dị năng, Vương Học Binh dựng một cái tường đất thật lớn trước người, Tào Lỗi mặt không đổi sắc, một người một súng, không đến thời gian nháy con mắt, nơi sân chỉ còn lại một người đang đứng.
“Tha mạng, ta không dám, chuyện không liên quan đến ta, ta cũng chỉ là nghe lệnh làm việc.” Người nọ bị dọa cả người phát run, dưới quần ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy một bãi ẩm thấp.
Bạch Cảnh chán ghét nhìn hắn một cái, thấy Tào Lỗi đang chờ hắn lên tiếng, thản nhiên nói: “Lưu hắn một mạng.” Nếu không như thế nào có người mật báo, việc hôm nay coi như là đá dò đường của hắn, hắn chính là có ý tốt khuyên nhủ người ta, chính là người ta không nghe, hắn cũng không có biện pháp, việc này hắn có một cái lý, kế tiếp liền nhìn Dương Văn Hoa có phản ứng gì.
“Nói cho lão đại ngươi biết, người là Bạch Cảnh ta giết, chuyện hôm nay không cho ta một cái công đạo không được.”
Người cầu xin tha thứ trợn tròn mắt, còn không có hồi phục tinh thần từ trong vui mừng tránh được một mạng đã bị quả bom này tạc hôn mê, hiện là cái tình huống gì, bọn họ đến tột cùng đến đây vì cái gì, còn để Hòa ca cho một cái công đạo, trong lòng âm thầm hối hận, sớm biết không nên đánh chủ ý bọn họ, hiện tại người chết không nói, hắn trở về khẳng định cũng không chiếm được chỗ tốt, dù sao cũng là bọn họ sai trước, tài nghệ không bằng người chết cũng đáng.
“Cút.” Tào Lỗi quát lạnh một tiếng, một cước đá vào người nọ, hắn mặc dù không hợp với Trần Đại Vĩ, nhưng mắt thấy người đã từng là chiến hữu bị khi dễ, trong lòng chung quy vô cùng khó chịu.
Bạch Cảnh không nhìn đám thi thể một cái, thản nhiên nói một câu: “Đót.” Sau đó bắt đầu phân bố nhiệm vụ, khiến họ quét tước phòng ở, người ở tiểu viện trước cũng mang đến.
Trải qua một hồi vừa rồi, quan sát thần sắc Trần Đại Vĩ, trong lòng Bạch Cảnh thực vừa lòng, giết người không lưu tay, sau đó cũng không có không đành lòng, càng không truy vấn nguyên nhân, mấy ngày nay khẳng định ăn khổ không ít, từ thần sắc kinh ngạc của Vương Học Binh là có thể phỏng đoán ra, Trần Đại Vĩ chỉ sợ cũng đã từng là một nam nhân nhiệt huyết, hiện giờ trở thành một người giết người không chớp mắt, bọn họ đối diện nhau không ai hỏi ai, hiện giờ thế đạo này làm sao có thể nhiều lời.
Quét dọn xong phòng ở, Bạch Cảnh sai Vương Học Binh mở điện, sau đó làm bộ làm tịch ở phụ cận cướp đoạt một phen, giường, chăn, đệm, ấm điện, dụng cụ trong phòng bếp, cùng với đồ dùng sinh hoạt, nhất nhất chuẩn bị đầy đủ hết, sau khi bận bịu xong, lúc này mới mở máy liên lạc ra, thông với Tiêu Táp bên kia, nói lại một lần chuyện hôm nay.
Tiêu Táp nghe xong, cũng nói chuyện hôm nay gặp được, nói đến còn rất khéo, hắn cũng từ trong miệng người khác biết được sự tích của Dương Văn Hoa, đồng dạng gặp người khác đánh cướp, chẳng qua, bọn họ là vô tội liên lụy vừa vặn gặp một đám người vây công một tiểu tổ, nguyên bản cũng không tính xen vào chuyện của người khác, ai biết đám người kia chính là muốn chết, vừa thấy bọn họ liền giơ súng bắt bọn họ giao ra đồ vật, kết quả có thể nghĩ đều bị Tiêu Táp tiêu diệt, sau đó từ trong miệng tiểu tổ bảy người kia biết đám người kia lại cũng là thủ hạ của Dương Văn Hoa.
Trong lòng Bạch Cảnh khinh thường, mệt Tiêu Táp lúc trước còn tán dương Dương Văn Hoa, trong mắt hắn bất quá cũng chỉ là đám ô hợp mà thôi, đánh giá Dương Văn Hoa trong lòng liên tục thấp vài bậc, người như vậy vẫn là không nên thu nhận, hắn cũng không yên tâm.
Trời còn chưa tối, Tiêu Táp từ bên ngoài trở về, Bạch Cảnh đơn giản giới thiệu bọn Trần Đại Vĩ một chút, sau khi đám người đánh so chiêu, Tiêu Táp chỉ chỉ tiểu tổ bảy người phía sau, hiện giờ xem như nhân viên bên ngoài, hai người bọn họ đều tính là rất có thu hoạch.
Vừa vặn Trần Đại Vĩ và bảy người kia cũng có nhận thức, chỉ chốc lát sau, một đám người liền hòa trộn ở trong phòng ấm áp, thanh âm cười đùa cũng tăng lên rất nhiều.
Tiếp, Tiêu Táp lại nói về Dư Nhạc thăm dò tình huống, ngục giam lúc này rất nhiều tang thi, tựa như đang ngủ đông, bên ngoài thoạt nhìn giống như tất cả đều lâm vào trạng thái cứng ngắc, hắn để người đi thử một chút, hơi làm ra động tĩnh, không nghĩ tới tang thi nháy mắt bừng tỉnh, động tác càng thêm hung hãn, rõ ràng là tang thi cấp 0, thân thể lại vô cùng nhanh nhẹn có thể so với tang thi bậc 1, hoàn hảo bọn họ chạy nhanh, nếu kinh động nhiều tang thi đằng sau, còn không biết sẽ gặp phiền toái gì.
Bạch Cảnh im lặng, con thỏ đối đến nóng nảy sẽ cắn người, tang thi lâu như vậy chưa ăn, có thể đói khát tới trình độ này, có lẽ đó cũng là nguyên nhân không ai đi chiếm lĩnh ngục giam, đánh không lại, không có biện pháp!
Bạch Cảnh thích phủi tay làm chưởng quầy( ý là thích nhàn nhã), lúc này liền đem mọi chuyện toàn bộ giao cho Tiêu Táp xử lý, dù sao tình huống chung quanh đã thăm dò rõ ràng, phiền toái cũng đã chọc đến, kế tiếp là chờ Dương Văn Hoa đáp lại, hắn quyết định, nếu trong vòng ba ngày không trả lời, liền rõ ràng giết tới cửa là được, chuyện động não rất phiền toái, không kiên nhẫn ở ngoài tranh háo thắng, rõ ràng căn cứ ở ngay trước mắt nhìn được lại không thể đi vào, loại cảm giác nơi chốn dùng thế lực bắt ép thực khó chịu.
Chính là hắn thật không ngờ, mọi người vừa mới ăn cơm xong, Dương Văn Hoa mang theo Liên tỷ ngồi trên xe trượt tuyết lại đây, vào phòng thấy Tiêu Táp và Bạch Cảnh đầu tiên là cúi đầu giải thích: “Hôm nay thật không phải, còn mong Tiêu lão đại và Bạch thiếu gia thứ lỗi, là người bên ta lỗ mãng gây thêm phiền toái cho các ngươi, đã sớm nghe Bạch thiếu gia có tình cảm sâu sắc với ngọc thạch, chỗ này của ta vừa lúc có một khối, mông Bạch thiếu gia đừng ghét bỏ.”
Dương Văn Hoa nói xong liền từ trong túi quần lấy ra một cái hộp đóng gói cẩn thận, mở ra, ngọc thạch không lớn là một chuỗi phật châu, trong suốt thông thấu, ẩn ẩn có lưu quang chớp động, vừa thấy liền biết là thượng phẩm.
Tiêu Táp mặt mày vừa động liếc nhìn Bạch Cảnh một cái, thực bình tĩnh đem lễ vật thu vào, Dương Văn Hoa tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, sau đó lộ một tia cười khổ: “Vẫn là Tiêu lão đại sáng suốt, thời điểm đi lưu loát rõ ràng, ném cơ nghiệp tốt Sí Diễm Minh, làm việc quả quyết, có thể thấu hiểu, ta thật sự mặc cảm.”
Bạch Cảnh nhíu mày, thực không quen nhìn người như thế, không rõ hắn nói những lời này là ý gì, nghe mạc danh kỳ diệu, nguyên bản ấn tượng với Dương Văn Hoa không tốt, lúc này gặp mặt như thế nào cũng không thể vừa mắt.
Tiêu Táp trong lòng buồn cười, nhẹ nhàng ôm Bạch Cảnh, trước hống tốt người yêu sau đó tiến đến bên tai nhẹ giọng nói: “Đừng nóng giận, nghe hắn nói xong, ngươi nếu không cao hứng, tùy tiện thích thế nào làm như thế ấy.”
Bạch Cảnh trừng y một cái, mặt đỏ lên: “Ta nào có không nói đạo lý như vậy.” Hắn biết hiện nay nhân lực của bọn họ quá ít, chân chính có một căn cứ để kinh doanh sao có thể từ từ tính đến, bên trong có rất nhiều việc quanh quanh quẩn quẩn, hắn không thích tự hỏi, lại không phải không rõ, một căn cứ cường đại, trừ bỏ bản thân thủ lĩnh ra, quan trọng nhất chính là người tiến đến căn cứ, mặc kệ người tốt hay kẻ xấu, có những người này, mới có thể tuyên bố nhiệm vụ, mới có thể phồn vinh, mới có thể hưng thịnh, tang thi xung quanh sẽ bị tiêu diệt, bằng không lộ vẻ là người già yêu còn xây căn cứ cái gì, rõ ràng có thể thu vào, cho dù Dương Văn Hoa không tốt đẹp gì, nhưng làm người cư trú căn cứ, Bạch Cảnh thừa nhận, thực lực của hắn không tồi.
Hống tốt người yêu trong ngực, Tiêu Táp bắt đầu suy nghĩ sâu xa, thản nhiên nói: “Dương lão đại quá khiêm nhường, thuộc hạ của ngươi đều có thể là người.”
Dương Văn Hoa như thế nào không biết hắn nói móc, thở dài một tiếng bất đắc dĩ nói: “Tiêu lão đại hà tất phải châm chọc ta, hiện giờ bang hội cũng không phải ta nói là được.”
“Ngươi nói lời này có ý gì?” Mâu quang Bạch Cảnh lạnh lùng, mặc kệ hắn có nỗi khổ hay không, nếu Dương Văn Hoa sảng khoái một chút, hắn có lẽ sẽ xem trọng mà liếc một cái, hiện giờ ma ma chít chít như vậy làm người ta phiền chán, nói cái gì trong tai hắn cũng trở thành lấy cớ.
Liên tỷ hắn đã nói qua với hắn về tính tình của Bạch Cảnh, Dương Văn Hoa vội vàng lắc đầu giải thích: “Cảnh thiếu hiểu lầm, ta không có từ chối trách nhiệm, hôm nay thuộc hạ gây chuyện, đích thật là ta không đúng, chính là lúc này không thể so với ngày xưa, ta chỉ hối hận không học Tiêu lão đại, chỉ vì luyến tiếc cơ nghiệp to lớn như vậy, hiện giờ thế đạo loạn, ai…”
Dương Văn Hoa còn chưa nói xong, trong lòng Tiêu Táp lại hiểu rõ, chỉ bằng bản lĩnh của Dương Văn Hoa, sinh tồn ở mạt thế cũng không khó khăn, chính là có một bang thủ hạ liền khác biệt, huống chi, nếu là hắn đoán không sai, tương đối với ông chủ mà nói, cùng thuộc hạ càng thêm thân cận giống nhau đều là trợ thủ đắc lực, Dương Văn Hoa khẳng định không dự đoán được, trợ thủ của mình sẽ phản bội, mạt thế chỉ nói chuyện bằng thực lực, hiện giờ còn không có xé rách da mặt chỉ sợ là thế lực tương đương, tạm thời ẩn nhẫn chưa phát mà thôi.
Trong lòng Bạch Cảnh thoáng tưởng tượng, liền thấy vui sướng khi người gặp họa, ai biểu hắn tham, xứng đáng!
Tiêu Táp vỗ vỗ đầu hắn, để hắn đừng quá làm càn, tốt xấu gì người ta cũng là lão đại một phương cũng có thể là cộng sự, dù sao cũng phải chừa cho người ta chút mặt mũi, thản nhiên nhìn Dương Văn Hoa thực tùy ý nói: “Dương phu nhân hẳn đã nói với ngươi, hiện giờ có tính toán gì không?”
Dương Văn Hoa cười khổ, hắn còn có thể tính toán gì, con trai hiện còn nhỏ, bên trong bang hội không an toàn, trừ bỏ đầu nhập vào Tiêu Táp, hắn còn có thể làm như thế nào, cũng không thể mang theo vợ con tiếp tục lưu lạc, huống chi mang của con trai cũng do Bạch Cảnh hỗ trợ cứu về, ngoan tâm nói: “Tiêu lão đại nếu không chê, ta liền mang thủ hạ lại đây chiếm một phần cơm, chính là Lưu Vạn Phát bên kia chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Tiêu Táp đối với cái này thực vừa lòng, nhẹ nhàng ôm Bạch Cảnh, mang theo vài phần khoe khoang: “Dương lão đại cứ việc yên tâm, nếu không phải bởi vì ngươi, tính tình tiểu Cảnh nhà ta không tốt, đã sớm dẫn người giết qua, hiện tại càng không cần cố kỵ.”
Dương Văn Hoa nghe mồ hôi lạnh chảy ròng ròng cũng không biết Tiêu Táp nói có thực hay không, chính là hôm nay nghe thuộc hạ hồi báo, Bạch Cảnh dường như là một ngoan nhân vật(nhẫn tâm, độc ác), mà theo thuyết pháp của vợ, bọn họ hẳn là có dị năng giả bậc 1.
Bạch Cảnh cũng không quản ý tưởng của bọn họ, trầm tư trong chốc lát, cảm thấy vẫn nên chờ Tiêu Táp về rồi lại nói, về phần xử lý như thế nào, giỏi lắm là đánh một hồi, nhiều người lại như thế nào, không có thực lực cũng không làm nên chuyện.
Tiếp, Bạch Cảnh để Trần Đại Vĩ hỗ trợ tìm nơi cư trú cho bọn hắn, có thể có người làm cho mình, hắn tự nhiên đỡ phải nơi nơi chạy loạn.
Trần Đại Vĩ chần chừ một hơi, hỏi một chút yêu cầu của Bạch Cảnh, liền nói ra một nơi cũng không tệ lắm, là một nhà lầu hai tầng ở khu mới khai phá, một loạt nhà ở liền một chỗ, nguyên là chính phủ quy hoạch để nguyên chủ rời đi, không nghĩ tới loạn thế lại đến, bọn họ nếu là muốn dùng thì cần không gian dị năng giả dọn ra một chút gia cụ mới được.
Bạch Cảnh vui sướng, gia cụ với hắn chỉ là chút chuyện nhỏ, lúc này liền để Trần Đại Vĩ dẫn hắn đi xem, nếu hoàn cảnh không tồi, liền gọi bọn họ tới hết, dù sao cũng xem như người mình như thế nào cũng muốn chiếu cố một chút.
Ra cửa thấy xe trượt tuyết, Trần Đại Vĩ phản ứng giống hệt mọi người, ánh mắt đều trừng thẳng. Đi vào nói hắn đã nói, kỳ thật cũng không xa, chủ yếu là bị tuyết lớn che kín cho nên mọi người vẫn luôn không phát hiện.
Chính là tâm tình tốt không duy trì được bao lâu, xa xa có một đám người đến, dùng ván trượt, thấy bọn họ, ánh mắt tham lam ẩn dấu chiếm đoạt, giống như nhìn thấy miếng thịt béo, trong mắt toát ra quang mang nóng cháy.
Sắc mặt Trần Đại Vĩ thực khó coi, gắt gao nhìn chằm chằm người mới tới, khuôn mặt kiên nghị buộc chặt, cảnh giác nói: “Bọn họ tất cả đều là dị năng giả, đã đầu nhập vào phương thế lực kia, trong tay bọn họ có súng.”
Bạch Cảnh nhướn mi, liếc Trần Đại Vĩ một cái, nam nhân này hẳn cũng không tệ lắm, sức quan sát tốt, có tâm trách nhiệm, thu vào dưới tay kỳ thật buôn bán lời, thản nhiên nói: “Bọn họ từng khi dễ ngươi?”
Ánh mắt Trần Đại Vĩ ảm đạm, nhếch môi, trầm mặc thật lâu sau mới lên tiếng: “Là ta vô dụng.”
Bạch Cảnh cười cười một chút cũng không để ý: “Được rồi, Tào Lỗi đều nói ngươi là nam nhân tốt, đừng ở chỗ này tự coi nhẹ mình, về sau đi theo ta đi, ta tin cách làm người của Tào Lỗi, cho nên cũng tin các ngươi, đừng làm cho ta thất vọng.” Bên trong mạt thế cường thực nhược nhục, bọn họ mang theo một đám trẻ nhỏ bị người khi dễ cũng là điều không thể tránh khỏi, nói như thế, vừa là cho Tào Lỗi mặt mũi cũng là lung lạc nhân tâm.
Trần Đại Vĩ nghe xong, quả nhiên vui vẻ, trong lòng mặc dù đã sớm có dự đoán, nhưng đến khi nghe Bạch Cảnh nói ra, mới chính thức nhẹ nhàng thở ra.
Đang định nói gì đó, đám người kia đã tới gần, chính mình bốn người so sánh với bọn họ, người ta đi một chuyến hai mươi mấy người đích xác xem như đội ngũ khổng lồ.
“Nha, là ai, hôm nay như thế nào không làm rùa đen rút đầu, ta còn tưởng rằng ngươi đã chui xuống dưới nền đất.” Một thanh niên kiêu ngạo nở nụ cười, một đám người phía sau hắn cũng ha ha cười theo.
Bạch Cảnh thực không cao hứng, nếu nói che chở người ta, tự nhiên không được để người ngoài khi dễ, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, bọn họ tới vừa lúc, vừa định đi ngủ đã có người tới đưa gối đầu, đang không có biện pháp thăm dò thật hư của Dương Văn Hoa, cơ hội như thế hắn như thế nào có thể buông tha.
Nam nhân bên đối phương lộ vẻ mặt tàn nhẫn, ánh mắt nhìn họ giống như sơn dương đang đợi làm thịt, hung tợn nói: “Thức thời liền đem đồ vật giao ra đây, chúng ta không muốn đánh, nói, ai là không gian dị năng giả?”
Đôi mắt Bạch Cảnh tối sầm lại: “Các ngươi là người của Dương Văn Hoa?”
“Tên của Hoa ca các ngươi có thể kêu sao, nhanh lên, giao đồ vật ra đây, nếu không lão tử cho các ngươi ăn đạn.”
Bạch Cảnh nghe xong cũng không có tức giận, thản nhiên nở nụ cười một chút, tỏ vẻ thực rộng lượng, ngữ khí ôn hòa bất khả tư nghị: “Nếu các ngươi đã là nhóm người của Dương Văn Hoa, hiện nay ta cũng không muốn gây xung đột, nhanh trở về đi.”
Vương Học Binh vô lực đỡ trán, trong lòng kinh ngạc, thiếu gia lúc nào thì nói về đạo lý, Trần Đại Vĩ lại thấy áy náy, nếu không phải bởi vì hắn cũng sẽ không gặp đám người kia, hắn không biết thực lực của Bạch Cảnh và Tào Lỗi thế nào, hắn chỉ biết là không thể đối địch với chúng.
Tào Lỗi như có điều suy nghĩ, trong lòng âm thầm đề phòng súng ống trong áo bành tô đã nắm trên tay, ẩn ẩn đứng bên người Vương Học Binh, trạng thái tùy thời có thể bảo vệ.
“Ha, ha, ha, có nghe thấy không, hắn nói để chúng ta trở về.” Nam nhân không kiêng nể gì lớn tiếng cười nhạo.
Sau đó lại châm chọc: “Hắn cho hắn là ai vậy nha.”
Cũng có người nhìn Bạch Cảnh từ trên xuống dưới, mê đắm nói: “Không nghĩ tới tướng mạo tiểu tử này cũng không tệ, tế da nộn thịt, Lưu ca khẳng định thích, chúng ta đem hắn…”
Người này còn chưa nói xong, vẻ mặt Bạch Cảnh đầy lệ khí, cả người phát ra sát khí, một cái không gian nhận lướt qua cổ họng người nọ, máu tươi phun ra như suối, tuyết trắng trên mặt đất nháy mắt nhiễm đỏ.
“Lưu một người trở về báo tin, còn lại giết toàn bộ.” Ngữ điệu của Bạch Cảnh cực kỳ đạm mạc, thanh âm lạnh như băng lãnh khốc vô tình, nện trên người giống như đá nặng, làm người ta không kìm lòng nổi mà lạnh run.
Vừa dứt lời, người của đối phương còn không kịp phản ứng, mấy viên đạn liền quét ngang, mắt thấy Trần Đại Vĩ ngẩn người, Bạch Cảnh một phen ném súng cho hắn, mấy người toàn bộ đều luyện bắn qua, cũng không so với đám gà mờ vừa mới khai phá dị năng, Vương Học Binh dựng một cái tường đất thật lớn trước người, Tào Lỗi mặt không đổi sắc, một người một súng, không đến thời gian nháy con mắt, nơi sân chỉ còn lại một người đang đứng.
“Tha mạng, ta không dám, chuyện không liên quan đến ta, ta cũng chỉ là nghe lệnh làm việc.” Người nọ bị dọa cả người phát run, dưới quần ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy một bãi ẩm thấp.
Bạch Cảnh chán ghét nhìn hắn một cái, thấy Tào Lỗi đang chờ hắn lên tiếng, thản nhiên nói: “Lưu hắn một mạng.” Nếu không như thế nào có người mật báo, việc hôm nay coi như là đá dò đường của hắn, hắn chính là có ý tốt khuyên nhủ người ta, chính là người ta không nghe, hắn cũng không có biện pháp, việc này hắn có một cái lý, kế tiếp liền nhìn Dương Văn Hoa có phản ứng gì.
“Nói cho lão đại ngươi biết, người là Bạch Cảnh ta giết, chuyện hôm nay không cho ta một cái công đạo không được.”bg-ssp-{height:px}
Người cầu xin tha thứ trợn tròn mắt, còn không có hồi phục tinh thần từ trong vui mừng tránh được một mạng đã bị quả bom này tạc hôn mê, hiện là cái tình huống gì, bọn họ đến tột cùng đến đây vì cái gì, còn để Hòa ca cho một cái công đạo, trong lòng âm thầm hối hận, sớm biết không nên đánh chủ ý bọn họ, hiện tại người chết không nói, hắn trở về khẳng định cũng không chiếm được chỗ tốt, dù sao cũng là bọn họ sai trước, tài nghệ không bằng người chết cũng đáng.
“Cút.” Tào Lỗi quát lạnh một tiếng, một cước đá vào người nọ, hắn mặc dù không hợp với Trần Đại Vĩ, nhưng mắt thấy người đã từng là chiến hữu bị khi dễ, trong lòng chung quy vô cùng khó chịu.
Bạch Cảnh không nhìn đám thi thể một cái, thản nhiên nói một câu: “Đót.” Sau đó bắt đầu phân bố nhiệm vụ, khiến họ quét tước phòng ở, người ở tiểu viện trước cũng mang đến.
Trải qua một hồi vừa rồi, quan sát thần sắc Trần Đại Vĩ, trong lòng Bạch Cảnh thực vừa lòng, giết người không lưu tay, sau đó cũng không có không đành lòng, càng không truy vấn nguyên nhân, mấy ngày nay khẳng định ăn khổ không ít, từ thần sắc kinh ngạc của Vương Học Binh là có thể phỏng đoán ra, Trần Đại Vĩ chỉ sợ cũng đã từng là một nam nhân nhiệt huyết, hiện giờ trở thành một người giết người không chớp mắt, bọn họ đối diện nhau không ai hỏi ai, hiện giờ thế đạo này làm sao có thể nhiều lời.
Quét dọn xong phòng ở, Bạch Cảnh sai Vương Học Binh mở điện, sau đó làm bộ làm tịch ở phụ cận cướp đoạt một phen, giường, chăn, đệm, ấm điện, dụng cụ trong phòng bếp, cùng với đồ dùng sinh hoạt, nhất nhất chuẩn bị đầy đủ hết, sau khi bận bịu xong, lúc này mới mở máy liên lạc ra, thông với Tiêu Táp bên kia, nói lại một lần chuyện hôm nay.
Tiêu Táp nghe xong, cũng nói chuyện hôm nay gặp được, nói đến còn rất khéo, hắn cũng từ trong miệng người khác biết được sự tích của Dương Văn Hoa, đồng dạng gặp người khác đánh cướp, chẳng qua, bọn họ là vô tội liên lụy vừa vặn gặp một đám người vây công một tiểu tổ, nguyên bản cũng không tính xen vào chuyện của người khác, ai biết đám người kia chính là muốn chết, vừa thấy bọn họ liền giơ súng bắt bọn họ giao ra đồ vật, kết quả có thể nghĩ đều bị Tiêu Táp tiêu diệt, sau đó từ trong miệng tiểu tổ bảy người kia biết đám người kia lại cũng là thủ hạ của Dương Văn Hoa.
Trong lòng Bạch Cảnh khinh thường, mệt Tiêu Táp lúc trước còn tán dương Dương Văn Hoa, trong mắt hắn bất quá cũng chỉ là đám ô hợp mà thôi, đánh giá Dương Văn Hoa trong lòng liên tục thấp vài bậc, người như vậy vẫn là không nên thu nhận, hắn cũng không yên tâm.
Trời còn chưa tối, Tiêu Táp từ bên ngoài trở về, Bạch Cảnh đơn giản giới thiệu bọn Trần Đại Vĩ một chút, sau khi đám người đánh so chiêu, Tiêu Táp chỉ chỉ tiểu tổ bảy người phía sau, hiện giờ xem như nhân viên bên ngoài, hai người bọn họ đều tính là rất có thu hoạch.
Vừa vặn Trần Đại Vĩ và bảy người kia cũng có nhận thức, chỉ chốc lát sau, một đám người liền hòa trộn ở trong phòng ấm áp, thanh âm cười đùa cũng tăng lên rất nhiều.
Tiếp, Tiêu Táp lại nói về Dư Nhạc thăm dò tình huống, ngục giam lúc này rất nhiều tang thi, tựa như đang ngủ đông, bên ngoài thoạt nhìn giống như tất cả đều lâm vào trạng thái cứng ngắc, hắn để người đi thử một chút, hơi làm ra động tĩnh, không nghĩ tới tang thi nháy mắt bừng tỉnh, động tác càng thêm hung hãn, rõ ràng là tang thi cấp , thân thể lại vô cùng nhanh nhẹn có thể so với tang thi bậc , hoàn hảo bọn họ chạy nhanh, nếu kinh động nhiều tang thi đằng sau, còn không biết sẽ gặp phiền toái gì.
Bạch Cảnh im lặng, con thỏ đối đến nóng nảy sẽ cắn người, tang thi lâu như vậy chưa ăn, có thể đói khát tới trình độ này, có lẽ đó cũng là nguyên nhân không ai đi chiếm lĩnh ngục giam, đánh không lại, không có biện pháp!
Bạch Cảnh thích phủi tay làm chưởng quầy( ý là thích nhàn nhã), lúc này liền đem mọi chuyện toàn bộ giao cho Tiêu Táp xử lý, dù sao tình huống chung quanh đã thăm dò rõ ràng, phiền toái cũng đã chọc đến, kế tiếp là chờ Dương Văn Hoa đáp lại, hắn quyết định, nếu trong vòng ba ngày không trả lời, liền rõ ràng giết tới cửa là được, chuyện động não rất phiền toái, không kiên nhẫn ở ngoài tranh háo thắng, rõ ràng căn cứ ở ngay trước mắt nhìn được lại không thể đi vào, loại cảm giác nơi chốn dùng thế lực bắt ép thực khó chịu.
Chính là hắn thật không ngờ, mọi người vừa mới ăn cơm xong, Dương Văn Hoa mang theo Liên tỷ ngồi trên xe trượt tuyết lại đây, vào phòng thấy Tiêu Táp và Bạch Cảnh đầu tiên là cúi đầu giải thích: “Hôm nay thật không phải, còn mong Tiêu lão đại và Bạch thiếu gia thứ lỗi, là người bên ta lỗ mãng gây thêm phiền toái cho các ngươi, đã sớm nghe Bạch thiếu gia có tình cảm sâu sắc với ngọc thạch, chỗ này của ta vừa lúc có một khối, mông Bạch thiếu gia đừng ghét bỏ.”
Dương Văn Hoa nói xong liền từ trong túi quần lấy ra một cái hộp đóng gói cẩn thận, mở ra, ngọc thạch không lớn là một chuỗi phật châu, trong suốt thông thấu, ẩn ẩn có lưu quang chớp động, vừa thấy liền biết là thượng phẩm.
Tiêu Táp mặt mày vừa động liếc nhìn Bạch Cảnh một cái, thực bình tĩnh đem lễ vật thu vào, Dương Văn Hoa tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, sau đó lộ một tia cười khổ: “Vẫn là Tiêu lão đại sáng suốt, thời điểm đi lưu loát rõ ràng, ném cơ nghiệp tốt Sí Diễm Minh, làm việc quả quyết, có thể thấu hiểu, ta thật sự mặc cảm.”
Bạch Cảnh nhíu mày, thực không quen nhìn người như thế, không rõ hắn nói những lời này là ý gì, nghe mạc danh kỳ diệu, nguyên bản ấn tượng với Dương Văn Hoa không tốt, lúc này gặp mặt như thế nào cũng không thể vừa mắt.
Tiêu Táp trong lòng buồn cười, nhẹ nhàng ôm Bạch Cảnh, trước hống tốt người yêu sau đó tiến đến bên tai nhẹ giọng nói: “Đừng nóng giận, nghe hắn nói xong, ngươi nếu không cao hứng, tùy tiện thích thế nào làm như thế ấy.”
Bạch Cảnh trừng y một cái, mặt đỏ lên: “Ta nào có không nói đạo lý như vậy.” Hắn biết hiện nay nhân lực của bọn họ quá ít, chân chính có một căn cứ để kinh doanh sao có thể từ từ tính đến, bên trong có rất nhiều việc quanh quanh quẩn quẩn, hắn không thích tự hỏi, lại không phải không rõ, một căn cứ cường đại, trừ bỏ bản thân thủ lĩnh ra, quan trọng nhất chính là người tiến đến căn cứ, mặc kệ người tốt hay kẻ xấu, có những người này, mới có thể tuyên bố nhiệm vụ, mới có thể phồn vinh, mới có thể hưng thịnh, tang thi xung quanh sẽ bị tiêu diệt, bằng không lộ vẻ là người già yêu còn xây căn cứ cái gì, rõ ràng có thể thu vào, cho dù Dương Văn Hoa không tốt đẹp gì, nhưng làm người cư trú căn cứ, Bạch Cảnh thừa nhận, thực lực của hắn không tồi.
Hống tốt người yêu trong ngực, Tiêu Táp bắt đầu suy nghĩ sâu xa, thản nhiên nói: “Dương lão đại quá khiêm nhường, thuộc hạ của ngươi đều có thể là người.”
Dương Văn Hoa như thế nào không biết hắn nói móc, thở dài một tiếng bất đắc dĩ nói: “Tiêu lão đại hà tất phải châm chọc ta, hiện giờ bang hội cũng không phải ta nói là được.”
“Ngươi nói lời này có ý gì?” Mâu quang Bạch Cảnh lạnh lùng, mặc kệ hắn có nỗi khổ hay không, nếu Dương Văn Hoa sảng khoái một chút, hắn có lẽ sẽ xem trọng mà liếc một cái, hiện giờ ma ma chít chít như vậy làm người ta phiền chán, nói cái gì trong tai hắn cũng trở thành lấy cớ.
Liên tỷ hắn đã nói qua với hắn về tính tình của Bạch Cảnh, Dương Văn Hoa vội vàng lắc đầu giải thích: “Cảnh thiếu hiểu lầm, ta không có từ chối trách nhiệm, hôm nay thuộc hạ gây chuyện, đích thật là ta không đúng, chính là lúc này không thể so với ngày xưa, ta chỉ hối hận không học Tiêu lão đại, chỉ vì luyến tiếc cơ nghiệp to lớn như vậy, hiện giờ thế đạo loạn, ai…”
Dương Văn Hoa còn chưa nói xong, trong lòng Tiêu Táp lại hiểu rõ, chỉ bằng bản lĩnh của Dương Văn Hoa, sinh tồn ở mạt thế cũng không khó khăn, chính là có một bang thủ hạ liền khác biệt, huống chi, nếu là hắn đoán không sai, tương đối với ông chủ mà nói, cùng thuộc hạ càng thêm thân cận giống nhau đều là trợ thủ đắc lực, Dương Văn Hoa khẳng định không dự đoán được, trợ thủ của mình sẽ phản bội, mạt thế chỉ nói chuyện bằng thực lực, hiện giờ còn không có xé rách da mặt chỉ sợ là thế lực tương đương, tạm thời ẩn nhẫn chưa phát mà thôi.
Trong lòng Bạch Cảnh thoáng tưởng tượng, liền thấy vui sướng khi người gặp họa, ai biểu hắn tham, xứng đáng!
Tiêu Táp vỗ vỗ đầu hắn, để hắn đừng quá làm càn, tốt xấu gì người ta cũng là lão đại một phương cũng có thể là cộng sự, dù sao cũng phải chừa cho người ta chút mặt mũi, thản nhiên nhìn Dương Văn Hoa thực tùy ý nói: “Dương phu nhân hẳn đã nói với ngươi, hiện giờ có tính toán gì không?”
Dương Văn Hoa cười khổ, hắn còn có thể tính toán gì, con trai hiện còn nhỏ, bên trong bang hội không an toàn, trừ bỏ đầu nhập vào Tiêu Táp, hắn còn có thể làm như thế nào, cũng không thể mang theo vợ con tiếp tục lưu lạc, huống chi mang của con trai cũng do Bạch Cảnh hỗ trợ cứu về, ngoan tâm nói: “Tiêu lão đại nếu không chê, ta liền mang thủ hạ lại đây chiếm một phần cơm, chính là Lưu Vạn Phát bên kia chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Tiêu Táp đối với cái này thực vừa lòng, nhẹ nhàng ôm Bạch Cảnh, mang theo vài phần khoe khoang: “Dương lão đại cứ việc yên tâm, nếu không phải bởi vì ngươi, tính tình tiểu Cảnh nhà ta không tốt, đã sớm dẫn người giết qua, hiện tại càng không cần cố kỵ.”
Dương Văn Hoa nghe mồ hôi lạnh chảy ròng ròng cũng không biết Tiêu Táp nói có thực hay không, chính là hôm nay nghe thuộc hạ hồi báo, Bạch Cảnh dường như là một ngoan nhân vật(nhẫn tâm, độc ác), mà theo thuyết pháp của vợ, bọn họ hẳn là có dị năng giả bậc .
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bạch Cảnh cũng không quản ý tưởng của bọn họ, trầm tư trong chốc lát, cảm thấy vẫn nên chờ Tiêu Táp về rồi lại nói, về phần xử lý như thế nào, giỏi lắm là đánh một hồi, nhiều người lại như thế nào, không có thực lực cũng không làm nên chuyện.
Tiếp, Bạch Cảnh để Trần Đại Vĩ hỗ trợ tìm nơi cư trú cho bọn hắn, có thể có người làm cho mình, hắn tự nhiên đỡ phải nơi nơi chạy loạn.
Trần Đại Vĩ chần chừ một hơi, hỏi một chút yêu cầu của Bạch Cảnh, liền nói ra một nơi cũng không tệ lắm, là một nhà lầu hai tầng ở khu mới khai phá, một loạt nhà ở liền một chỗ, nguyên là chính phủ quy hoạch để nguyên chủ rời đi, không nghĩ tới loạn thế lại đến, bọn họ nếu là muốn dùng thì cần không gian dị năng giả dọn ra một chút gia cụ mới được.
Bạch Cảnh vui sướng, gia cụ với hắn chỉ là chút chuyện nhỏ, lúc này liền để Trần Đại Vĩ dẫn hắn đi xem, nếu hoàn cảnh không tồi, liền gọi bọn họ tới hết, dù sao cũng xem như người mình như thế nào cũng muốn chiếu cố một chút.
Ra cửa thấy xe trượt tuyết, Trần Đại Vĩ phản ứng giống hệt mọi người, ánh mắt đều trừng thẳng. Đi vào nói hắn đã nói, kỳ thật cũng không xa, chủ yếu là bị tuyết lớn che kín cho nên mọi người vẫn luôn không phát hiện.
Chính là tâm tình tốt không duy trì được bao lâu, xa xa có một đám người đến, dùng ván trượt, thấy bọn họ, ánh mắt tham lam ẩn dấu chiếm đoạt, giống như nhìn thấy miếng thịt béo, trong mắt toát ra quang mang nóng cháy.
Sắc mặt Trần Đại Vĩ thực khó coi, gắt gao nhìn chằm chằm người mới tới, khuôn mặt kiên nghị buộc chặt, cảnh giác nói: “Bọn họ tất cả đều là dị năng giả, đã đầu nhập vào phương thế lực kia, trong tay bọn họ có súng.”
Bạch Cảnh nhướn mi, liếc Trần Đại Vĩ một cái, nam nhân này hẳn cũng không tệ lắm, sức quan sát tốt, có tâm trách nhiệm, thu vào dưới tay kỳ thật buôn bán lời, thản nhiên nói: “Bọn họ từng khi dễ ngươi?”
Ánh mắt Trần Đại Vĩ ảm đạm, nhếch môi, trầm mặc thật lâu sau mới lên tiếng: “Là ta vô dụng.”
Bạch Cảnh cười cười một chút cũng không để ý: “Được rồi, Tào Lỗi đều nói ngươi là nam nhân tốt, đừng ở chỗ này tự coi nhẹ mình, về sau đi theo ta đi, ta tin cách làm người của Tào Lỗi, cho nên cũng tin các ngươi, đừng làm cho ta thất vọng.” Bên trong mạt thế cường thực nhược nhục, bọn họ mang theo một đám trẻ nhỏ bị người khi dễ cũng là điều không thể tránh khỏi, nói như thế, vừa là cho Tào Lỗi mặt mũi cũng là lung lạc nhân tâm.
Trần Đại Vĩ nghe xong, quả nhiên vui vẻ, trong lòng mặc dù đã sớm có dự đoán, nhưng đến khi nghe Bạch Cảnh nói ra, mới chính thức nhẹ nhàng thở ra.
Đang định nói gì đó, đám người kia đã tới gần, chính mình bốn người so sánh với bọn họ, người ta đi một chuyến hai mươi mấy người đích xác xem như đội ngũ khổng lồ.
“Nha, là ai, hôm nay như thế nào không làm rùa đen rút đầu, ta còn tưởng rằng ngươi đã chui xuống dưới nền đất.” Một thanh niên kiêu ngạo nở nụ cười, một đám người phía sau hắn cũng ha ha cười theo.
Bạch Cảnh thực không cao hứng, nếu nói che chở người ta, tự nhiên không được để người ngoài khi dễ, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, bọn họ tới vừa lúc, vừa định đi ngủ đã có người tới đưa gối đầu, đang không có biện pháp thăm dò thật hư của Dương Văn Hoa, cơ hội như thế hắn như thế nào có thể buông tha.
Nam nhân bên đối phương lộ vẻ mặt tàn nhẫn, ánh mắt nhìn họ giống như sơn dương đang đợi làm thịt, hung tợn nói: “Thức thời liền đem đồ vật giao ra đây, chúng ta không muốn đánh, nói, ai là không gian dị năng giả?”
Đôi mắt Bạch Cảnh tối sầm lại: “Các ngươi là người của Dương Văn Hoa?”
“Tên của Hoa ca các ngươi có thể kêu sao, nhanh lên, giao đồ vật ra đây, nếu không lão tử cho các ngươi ăn đạn.”
Bạch Cảnh nghe xong cũng không có tức giận, thản nhiên nở nụ cười một chút, tỏ vẻ thực rộng lượng, ngữ khí ôn hòa bất khả tư nghị: “Nếu các ngươi đã là nhóm người của Dương Văn Hoa, hiện nay ta cũng không muốn gây xung đột, nhanh trở về đi.”
Vương Học Binh vô lực đỡ trán, trong lòng kinh ngạc, thiếu gia lúc nào thì nói về đạo lý, Trần Đại Vĩ lại thấy áy náy, nếu không phải bởi vì hắn cũng sẽ không gặp đám người kia, hắn không biết thực lực của Bạch Cảnh và Tào Lỗi thế nào, hắn chỉ biết là không thể đối địch với chúng.
Tào Lỗi như có điều suy nghĩ, trong lòng âm thầm đề phòng súng ống trong áo bành tô đã nắm trên tay, ẩn ẩn đứng bên người Vương Học Binh, trạng thái tùy thời có thể bảo vệ.
“Ha, ha, ha, có nghe thấy không, hắn nói để chúng ta trở về.” Nam nhân không kiêng nể gì lớn tiếng cười nhạo.
Sau đó lại châm chọc: “Hắn cho hắn là ai vậy nha.”
Cũng có người nhìn Bạch Cảnh từ trên xuống dưới, mê đắm nói: “Không nghĩ tới tướng mạo tiểu tử này cũng không tệ, tế da nộn thịt, Lưu ca khẳng định thích, chúng ta đem hắn…”
Người này còn chưa nói xong, vẻ mặt Bạch Cảnh đầy lệ khí, cả người phát ra sát khí, một cái không gian nhận lướt qua cổ họng người nọ, máu tươi phun ra như suối, tuyết trắng trên mặt đất nháy mắt nhiễm đỏ.
“Lưu một người trở về báo tin, còn lại giết toàn bộ.” Ngữ điệu của Bạch Cảnh cực kỳ đạm mạc, thanh âm lạnh như băng lãnh khốc vô tình, nện trên người giống như đá nặng, làm người ta không kìm lòng nổi mà lạnh run.
Vừa dứt lời, người của đối phương còn không kịp phản ứng, mấy viên đạn liền quét ngang, mắt thấy Trần Đại Vĩ ngẩn người, Bạch Cảnh một phen ném súng cho hắn, mấy người toàn bộ đều luyện bắn qua, cũng không so với đám gà mờ vừa mới khai phá dị năng, Vương Học Binh dựng một cái tường đất thật lớn trước người, Tào Lỗi mặt không đổi sắc, một người một súng, không đến thời gian nháy con mắt, nơi sân chỉ còn lại một người đang đứng.
“Tha mạng, ta không dám, chuyện không liên quan đến ta, ta cũng chỉ là nghe lệnh làm việc.” Người nọ bị dọa cả người phát run, dưới quần ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy một bãi ẩm thấp.
Bạch Cảnh chán ghét nhìn hắn một cái, thấy Tào Lỗi đang chờ hắn lên tiếng, thản nhiên nói: “Lưu hắn một mạng.” Nếu không như thế nào có người mật báo, việc hôm nay coi như là đá dò đường của hắn, hắn chính là có ý tốt khuyên nhủ người ta, chính là người ta không nghe, hắn cũng không có biện pháp, việc này hắn có một cái lý, kế tiếp liền nhìn Dương Văn Hoa có phản ứng gì.
“Nói cho lão đại ngươi biết, người là Bạch Cảnh ta giết, chuyện hôm nay không cho ta một cái công đạo không được.”
Người cầu xin tha thứ trợn tròn mắt, còn không có hồi phục tinh thần từ trong vui mừng tránh được một mạng đã bị quả bom này tạc hôn mê, hiện là cái tình huống gì, bọn họ đến tột cùng đến đây vì cái gì, còn để Hòa ca cho một cái công đạo, trong lòng âm thầm hối hận, sớm biết không nên đánh chủ ý bọn họ, hiện tại người chết không nói, hắn trở về khẳng định cũng không chiếm được chỗ tốt, dù sao cũng là bọn họ sai trước, tài nghệ không bằng người chết cũng đáng.
“Cút.” Tào Lỗi quát lạnh một tiếng, một cước đá vào người nọ, hắn mặc dù không hợp với Trần Đại Vĩ, nhưng mắt thấy người đã từng là chiến hữu bị khi dễ, trong lòng chung quy vô cùng khó chịu.
Bạch Cảnh không nhìn đám thi thể một cái, thản nhiên nói một câu: “Đót.” Sau đó bắt đầu phân bố nhiệm vụ, khiến họ quét tước phòng ở, người ở tiểu viện trước cũng mang đến.
Trải qua một hồi vừa rồi, quan sát thần sắc Trần Đại Vĩ, trong lòng Bạch Cảnh thực vừa lòng, giết người không lưu tay, sau đó cũng không có không đành lòng, càng không truy vấn nguyên nhân, mấy ngày nay khẳng định ăn khổ không ít, từ thần sắc kinh ngạc của Vương Học Binh là có thể phỏng đoán ra, Trần Đại Vĩ chỉ sợ cũng đã từng là một nam nhân nhiệt huyết, hiện giờ trở thành một người giết người không chớp mắt, bọn họ đối diện nhau không ai hỏi ai, hiện giờ thế đạo này làm sao có thể nhiều lời.
Quét dọn xong phòng ở, Bạch Cảnh sai Vương Học Binh mở điện, sau đó làm bộ làm tịch ở phụ cận cướp đoạt một phen, giường, chăn, đệm, ấm điện, dụng cụ trong phòng bếp, cùng với đồ dùng sinh hoạt, nhất nhất chuẩn bị đầy đủ hết, sau khi bận bịu xong, lúc này mới mở máy liên lạc ra, thông với Tiêu Táp bên kia, nói lại một lần chuyện hôm nay.
Tiêu Táp nghe xong, cũng nói chuyện hôm nay gặp được, nói đến còn rất khéo, hắn cũng từ trong miệng người khác biết được sự tích của Dương Văn Hoa, đồng dạng gặp người khác đánh cướp, chẳng qua, bọn họ là vô tội liên lụy vừa vặn gặp một đám người vây công một tiểu tổ, nguyên bản cũng không tính xen vào chuyện của người khác, ai biết đám người kia chính là muốn chết, vừa thấy bọn họ liền giơ súng bắt bọn họ giao ra đồ vật, kết quả có thể nghĩ đều bị Tiêu Táp tiêu diệt, sau đó từ trong miệng tiểu tổ bảy người kia biết đám người kia lại cũng là thủ hạ của Dương Văn Hoa.
Trong lòng Bạch Cảnh khinh thường, mệt Tiêu Táp lúc trước còn tán dương Dương Văn Hoa, trong mắt hắn bất quá cũng chỉ là đám ô hợp mà thôi, đánh giá Dương Văn Hoa trong lòng liên tục thấp vài bậc, người như vậy vẫn là không nên thu nhận, hắn cũng không yên tâm.
Trời còn chưa tối, Tiêu Táp từ bên ngoài trở về, Bạch Cảnh đơn giản giới thiệu bọn Trần Đại Vĩ một chút, sau khi đám người đánh so chiêu, Tiêu Táp chỉ chỉ tiểu tổ bảy người phía sau, hiện giờ xem như nhân viên bên ngoài, hai người bọn họ đều tính là rất có thu hoạch.
Vừa vặn Trần Đại Vĩ và bảy người kia cũng có nhận thức, chỉ chốc lát sau, một đám người liền hòa trộn ở trong phòng ấm áp, thanh âm cười đùa cũng tăng lên rất nhiều.
Tiếp, Tiêu Táp lại nói về Dư Nhạc thăm dò tình huống, ngục giam lúc này rất nhiều tang thi, tựa như đang ngủ đông, bên ngoài thoạt nhìn giống như tất cả đều lâm vào trạng thái cứng ngắc, hắn để người đi thử một chút, hơi làm ra động tĩnh, không nghĩ tới tang thi nháy mắt bừng tỉnh, động tác càng thêm hung hãn, rõ ràng là tang thi cấp 0, thân thể lại vô cùng nhanh nhẹn có thể so với tang thi bậc 1, hoàn hảo bọn họ chạy nhanh, nếu kinh động nhiều tang thi đằng sau, còn không biết sẽ gặp phiền toái gì.
Bạch Cảnh im lặng, con thỏ đối đến nóng nảy sẽ cắn người, tang thi lâu như vậy chưa ăn, có thể đói khát tới trình độ này, có lẽ đó cũng là nguyên nhân không ai đi chiếm lĩnh ngục giam, đánh không lại, không có biện pháp!
Bạch Cảnh thích phủi tay làm chưởng quầy( ý là thích nhàn nhã), lúc này liền đem mọi chuyện toàn bộ giao cho Tiêu Táp xử lý, dù sao tình huống chung quanh đã thăm dò rõ ràng, phiền toái cũng đã chọc đến, kế tiếp là chờ Dương Văn Hoa đáp lại, hắn quyết định, nếu trong vòng ba ngày không trả lời, liền rõ ràng giết tới cửa là được, chuyện động não rất phiền toái, không kiên nhẫn ở ngoài tranh háo thắng, rõ ràng căn cứ ở ngay trước mắt nhìn được lại không thể đi vào, loại cảm giác nơi chốn dùng thế lực bắt ép thực khó chịu.
Chính là hắn thật không ngờ, mọi người vừa mới ăn cơm xong, Dương Văn Hoa mang theo Liên tỷ ngồi trên xe trượt tuyết lại đây, vào phòng thấy Tiêu Táp và Bạch Cảnh đầu tiên là cúi đầu giải thích: “Hôm nay thật không phải, còn mong Tiêu lão đại và Bạch thiếu gia thứ lỗi, là người bên ta lỗ mãng gây thêm phiền toái cho các ngươi, đã sớm nghe Bạch thiếu gia có tình cảm sâu sắc với ngọc thạch, chỗ này của ta vừa lúc có một khối, mông Bạch thiếu gia đừng ghét bỏ.”
Dương Văn Hoa nói xong liền từ trong túi quần lấy ra một cái hộp đóng gói cẩn thận, mở ra, ngọc thạch không lớn là một chuỗi phật châu, trong suốt thông thấu, ẩn ẩn có lưu quang chớp động, vừa thấy liền biết là thượng phẩm.
Tiêu Táp mặt mày vừa động liếc nhìn Bạch Cảnh một cái, thực bình tĩnh đem lễ vật thu vào, Dương Văn Hoa tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, sau đó lộ một tia cười khổ: “Vẫn là Tiêu lão đại sáng suốt, thời điểm đi lưu loát rõ ràng, ném cơ nghiệp tốt Sí Diễm Minh, làm việc quả quyết, có thể thấu hiểu, ta thật sự mặc cảm.”
Bạch Cảnh nhíu mày, thực không quen nhìn người như thế, không rõ hắn nói những lời này là ý gì, nghe mạc danh kỳ diệu, nguyên bản ấn tượng với Dương Văn Hoa không tốt, lúc này gặp mặt như thế nào cũng không thể vừa mắt.
Tiêu Táp trong lòng buồn cười, nhẹ nhàng ôm Bạch Cảnh, trước hống tốt người yêu sau đó tiến đến bên tai nhẹ giọng nói: “Đừng nóng giận, nghe hắn nói xong, ngươi nếu không cao hứng, tùy tiện thích thế nào làm như thế ấy.”
Bạch Cảnh trừng y một cái, mặt đỏ lên: “Ta nào có không nói đạo lý như vậy.” Hắn biết hiện nay nhân lực của bọn họ quá ít, chân chính có một căn cứ để kinh doanh sao có thể từ từ tính đến, bên trong có rất nhiều việc quanh quanh quẩn quẩn, hắn không thích tự hỏi, lại không phải không rõ, một căn cứ cường đại, trừ bỏ bản thân thủ lĩnh ra, quan trọng nhất chính là người tiến đến căn cứ, mặc kệ người tốt hay kẻ xấu, có những người này, mới có thể tuyên bố nhiệm vụ, mới có thể phồn vinh, mới có thể hưng thịnh, tang thi xung quanh sẽ bị tiêu diệt, bằng không lộ vẻ là người già yêu còn xây căn cứ cái gì, rõ ràng có thể thu vào, cho dù Dương Văn Hoa không tốt đẹp gì, nhưng làm người cư trú căn cứ, Bạch Cảnh thừa nhận, thực lực của hắn không tồi.
Hống tốt người yêu trong ngực, Tiêu Táp bắt đầu suy nghĩ sâu xa, thản nhiên nói: “Dương lão đại quá khiêm nhường, thuộc hạ của ngươi đều có thể là người.”
Dương Văn Hoa như thế nào không biết hắn nói móc, thở dài một tiếng bất đắc dĩ nói: “Tiêu lão đại hà tất phải châm chọc ta, hiện giờ bang hội cũng không phải ta nói là được.”
“Ngươi nói lời này có ý gì?” Mâu quang Bạch Cảnh lạnh lùng, mặc kệ hắn có nỗi khổ hay không, nếu Dương Văn Hoa sảng khoái một chút, hắn có lẽ sẽ xem trọng mà liếc một cái, hiện giờ ma ma chít chít như vậy làm người ta phiền chán, nói cái gì trong tai hắn cũng trở thành lấy cớ.
Liên tỷ hắn đã nói qua với hắn về tính tình của Bạch Cảnh, Dương Văn Hoa vội vàng lắc đầu giải thích: “Cảnh thiếu hiểu lầm, ta không có từ chối trách nhiệm, hôm nay thuộc hạ gây chuyện, đích thật là ta không đúng, chính là lúc này không thể so với ngày xưa, ta chỉ hối hận không học Tiêu lão đại, chỉ vì luyến tiếc cơ nghiệp to lớn như vậy, hiện giờ thế đạo loạn, ai…”
Dương Văn Hoa còn chưa nói xong, trong lòng Tiêu Táp lại hiểu rõ, chỉ bằng bản lĩnh của Dương Văn Hoa, sinh tồn ở mạt thế cũng không khó khăn, chính là có một bang thủ hạ liền khác biệt, huống chi, nếu là hắn đoán không sai, tương đối với ông chủ mà nói, cùng thuộc hạ càng thêm thân cận giống nhau đều là trợ thủ đắc lực, Dương Văn Hoa khẳng định không dự đoán được, trợ thủ của mình sẽ phản bội, mạt thế chỉ nói chuyện bằng thực lực, hiện giờ còn không có xé rách da mặt chỉ sợ là thế lực tương đương, tạm thời ẩn nhẫn chưa phát mà thôi.
Trong lòng Bạch Cảnh thoáng tưởng tượng, liền thấy vui sướng khi người gặp họa, ai biểu hắn tham, xứng đáng!
Tiêu Táp vỗ vỗ đầu hắn, để hắn đừng quá làm càn, tốt xấu gì người ta cũng là lão đại một phương cũng có thể là cộng sự, dù sao cũng phải chừa cho người ta chút mặt mũi, thản nhiên nhìn Dương Văn Hoa thực tùy ý nói: “Dương phu nhân hẳn đã nói với ngươi, hiện giờ có tính toán gì không?”
Dương Văn Hoa cười khổ, hắn còn có thể tính toán gì, con trai hiện còn nhỏ, bên trong bang hội không an toàn, trừ bỏ đầu nhập vào Tiêu Táp, hắn còn có thể làm như thế nào, cũng không thể mang theo vợ con tiếp tục lưu lạc, huống chi mang của con trai cũng do Bạch Cảnh hỗ trợ cứu về, ngoan tâm nói: “Tiêu lão đại nếu không chê, ta liền mang thủ hạ lại đây chiếm một phần cơm, chính là Lưu Vạn Phát bên kia chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Tiêu Táp đối với cái này thực vừa lòng, nhẹ nhàng ôm Bạch Cảnh, mang theo vài phần khoe khoang: “Dương lão đại cứ việc yên tâm, nếu không phải bởi vì ngươi, tính tình tiểu Cảnh nhà ta không tốt, đã sớm dẫn người giết qua, hiện tại càng không cần cố kỵ.”
Dương Văn Hoa nghe mồ hôi lạnh chảy ròng ròng cũng không biết Tiêu Táp nói có thực hay không, chính là hôm nay nghe thuộc hạ hồi báo, Bạch Cảnh dường như là một ngoan nhân vật(nhẫn tâm, độc ác), mà theo thuyết pháp của vợ, bọn họ hẳn là có dị năng giả bậc 1.