Hiện tại tâm tình Bạch Cảnh thực tốt, không chỉ thuận lợi giải quyết xong phiền toái, hắn càng kinh hỉ phát hiện, chính mình lại khai phá ra một loại dị năng, có thể phong tỏa không gian trong một phạm vi nhỏ, còn có thể khống chế không khí lưu động trong không gian, nhanh chóng tìm tòi chung quanh một lần, Bạch Cảnh không chút cố kỵ mà lục tung cả phòng, đồ đạc có thể lấy đều cầm, lúc này mới lắc mình thuấn di trở về.
Dưới chân vừa mới đứng vững liền thấy đập vào mắt là thi thể loạn thất bát tao cùng với dấu vết lộn xộn trong phòng ở.
Bạch Cảnh chán ghét nhíu mày, phát hiện Tào Lỗi và Tần Dịch không ở trong phòng, còn lại là Trần Hạo Dương đứng ngồi không yên, Dư Nhạc hết nhìn đông lại nhìn tây và Tiêu Táp nhắm mắt trầm tư.
“Trở lại.” Tiêu Táp mở hai mắt, đường cong trên mặt nháy mắt trở nên nhu hòa, không có hỏi Bạch Cảnh thế nào, hắn biết tiểu Cảnh có thể an toàn trở về khẳng định đã thành công, đối với người yêu không chỉ là tin tưởng mà còn phải có đầy đủ tín nhiệm.
“Ân!” Bạch Cảnh gật đầu, trực tiếp hỏi: “Tần Dịch và Tào Lỗi đâu?”
Tiêu Táp một khắc cũng không chậm trễ nã thẳng súng vào thi thể” Bọn họ đi ra ngoài tạo quan hệ, chúng ta hành động theo kế hoạch.”
Bạch Cảnh thấy thế không chút do dự, “phanh! phanh!” vài tiếng súng vang lên, phòng ở nguyên bản hỗn loạn lúc này càng thêm bất kham, lạnh lùng liếc nhìn Trần Hạo Dương một cái.
“Ta biết nên làm thế nào.” Cả người Trần Hạo Dương lạnh run, nhanh chóng chỉ tay lên trời phát thệ, trong lòng khẩn trương, sợ hãi, hưng phấn, cái cảm xúc gì đều có, hắn không nghĩ tới, Nghiêm Lượng sẽ chết nhanh như vậy, mà lại là vô thanh vô tức….
Bạch Cảnh thản nhiên thu hồi ánh mắt, hắn không sợ Trần Hạo Dương phản bội, hắn hiện đã không có bất kỳ đường lui nào, chính là cho hắn chút mặt mũi rất tất yếu, cũng là nể mặt Trương Bảo Cường, người này nhất định phải cùng quân đội trở về căn cứ, Bạch Cảnh cũng không hy vọng, Cảnh Táp thành sẽ nhiều ra một tên nói dối tiết lộ tin tức cơ mật của căn cứ.
Thấy bọn họ hành động, Dư Nhạc nhanh chóng nhằm ra ngoài cửa, khi đi tới cửa liền ngã lăn một cái, cả người đều là máu chạy ra ngoài, hô to rách cổ họng: “Người mau tới nha, bảo hộ thiếu gia…”
Tần Dịch và Tào Lỗi đang nói chuyện với binh sĩ, bọn họ cũng xuất thân quân đội tự nhiên có chung đề tài, Chỉ cần có lòng giao lưu, không cần nói nhiều, chỉ bằng thân phận đặc thù của hai người bọn họ, thượng vị giả và hạ vị giả, thường xuyên qua lại thực dễ dàng tạo ra giao tình.
Nghe thấy động tĩnh, hai người biến sắc, vội vàng chạy tới, binh sĩ chung quanh cũng vội vàng đi theo, không nói đến nơi này là chức trách của bọn họ, chỉ bằng vừa rồi Tào Lỗi nói thiếu gia nhà hắn có công văn điều nhiệm, có khả năng sẽ trở thành người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, thế nào cũng phải tới nhìn xem.
Còn chưa đi đến địa điểm chuyện phát sinh, một chuỗi tiếng vang loảng xoảng vang lên kèm theo vài tiếng giận mắng, rất nhiều binh sĩ bừng tỉnh, người đi đầu đúng là cấp dưới tâm phúc bên người Nghiêm Cương.
Bạch Cảnh lạnh mặt đứng ở ngoài cửa, làm bảo tiêu, Tiêu Táp ẩn ẩn đem hắn bảo hộ sau người, Dư Nhạc đề phòng trừng người tới, cúi đầu liền mắng: “Vì cái gì lại có người tới ám sát, các ngươi thật to gan, thế nhưng nghĩ phản bội quốc gia, một mình thành lập tư quân.”
Trước hết cứ chụp mũ đi, chẳng sợ là biết rõ trong lòng đây là sự thật, nhưng ở quốc gia chính phủ không có tan rã lúc trước, đây là nhược điểm tốt để kích động nhân tâm, người phía trên biết chuyện gì xảy ra nhưng binh lính phía dưới không biết chuyện, Tiêu Táp nguyên bản chỉ tính tiếp thu quân đội, về phần quan quân, coi như hết! Trừ bỏ Trần Hạo Dương và vài người đội trưởng tạm thời lưu lại có chỗ dùng, còn lại nhân mã của Chu gia, chết là tốt nhất! Đó cũng là nguyên nhân vì sao Tào Lỗi lại nói chuyện với binh sĩ.
Lưu Triêu Huy rét run cả người, hắn nhìn ra được, mười lăm cổ thi thể đều là một súng toi mạng, không nghĩ tới mạng bọn họ thật lớn, mắt thấy binh sĩ phía dưới xôn xao, Tần Dịch và Tào Lỗi lại mang một nhóm người đến, không đợi hắn nghĩ ra đối sách, chợt có người la lớn: “Không tốt, Nghiêm Thượng giáo gặp chuyện đã bỏ mình.”
Theo một tiếng la này, toàn trường ồ lên, ngay sau đó có người chỉ vào thi thể dưới đất hô lên: “Bọn họ là thủ hạ dị năng giả của Lưu Trung úy.”
“Chuyện không liên quan đến ta.” Lưu Triêu Huy ứa ra mồ hôi lạnh, chuyện ngày hôm nay nhất định là một cái bẫy, Nghiêm Lượng đã chết, Nghiêm Cương nhất định không tha cho hắn, hung tợn nhìn Bạch Cảnh: “Bọn họ giả mạo nhân viên quốc gia, hạ gục toàn bộ….”
Trường hợp hết sức căng thẳng, người liên can phía sau Lưu Triêu Huy nhanh chóng giơ súng, dị năng giả đương trường làm khó dễ, còn lại binh lính đi theo Tần Dịch và Tào Lỗi mà đến thì mờ mịt không biết làm sao.
“Xảy ra chuyện gì, như thế nào….” Xa xa lại có một đám người đến.
“Phanh! phanh! phanh!” Trong nháy mắt đó viên đạn bay loạn, kỳ quái chính là, người nã súng đầu đầy mồ hôi, người tới đột nhiên dừng thanh âm, không thể tin trừng mắt nhìn máu tươi chảy ra từ chính ngực mình, ầm ầm ngã xuống đất.
“Lưu Triêu Huy, ngươi muốn tạo phản.” Người phía sau hắn hô lên, không có gì so với chính mắt nhìn thấy quan trên nhà mình tử vong càng đáng tin hơn chứng cớ.
Lưu Triêu Huy hết đường chối cãi, mà lúc này lại tới hai nhóm người nữa, trường hợp lúc ấy liền loạn cả lên, Tiêu Táp không chuyển mắt nhìn chằm chằm phía trước, dị năng phân hóa thành thiên ti vạn lũ, cực kỳ cẩn thận khống chế hướng đi của đạn lạc, đây là sau khi hắn tiến giai khai phá ra, hắn muốn tiếp thu chính là quân đội chứ không phải là một bang nhân sĩ thương tàn.
Tào Lỗi và Tần Dịch ẩn ẩn có chút cố sức, con kiến nhiều cắn chết voi, lời này một chút cũng không sai, nếu thật sự chém giết, bọn họ rất có tự tin, giết người không thành vấn đề, nhưng hiện tại này tính là xảy ra chuyện gì, tuy rằng kế sách của Tiêu Táp dùng rất tốt, ngắn ngủi mấy phút đồng hồ, bọn họ liền lĩnh không ít nhân tình, chính là, mệt a…
So với ở trong mưa bom bão đạn đánh một hồi còn hao tâm cố sức hơn, bọn họ không chỉ bảo vệ mình không bị thương còn phải bảo hộ người khác, mà cùng lúc đó còn phải diệt trừ người không vừa mắt, trong lòng hai người thực nghẹn khuất, còn chưa từng đánh nhau không thoải mái như vậy.
Trần Hạo Dương xem mà kinh hãi, đối với mấy người kia thực kính sợ, đạt tới một độ cao từ trước tới nay chưa từng có, việc hôm nay, hắn cũng tham gia, nguyên là bất đắc dĩ bị bức, trái phải đều là chết, lòng mang may mắn mới buông tay thử một lần, không nghĩ tới sự tình lại thuận lợi hư vậy, thuận lợi tới mức bất khả tư nghị.
Mắt thấy thanh lý những người bài xích hoàn tất, Bạch Cảnh lấy ra súng tiểu liên bắn về phía không người xa xa.
“Oanh!” Tiếng vang thật lớn làm cho mọi người căng thẳng, động tác đều hơi dừng.
“Dừng tay!” Bạch Cảnh gầm lên, ánh mắt nghiêm túc/ Dư Nhạc nháy mắt ngắm trung Lưu Triêu Huy, nếu đã không dùng vậy hắn cũng không cần lên tiếng nữa.
“Phanh—-”
Mắt thấy lại muốn loạn lần nữa, Bạch Cảnh lớn tiếng dọa người, quát: “Đều dừng tay lại cho ta, nhìn xem bộ dáng hiện tại của các ngươi giống cái gì, xã hội đen sao? Nếu phải làm xã hội đen, sớm cút cho ta, trong quân đội của ta không cần quân nhân không tuân thủ kỷ luật.”
Xung quanh lặng ngắt như tờ, bọn lính đều trầm mặc, mờ mịt nhìn bốn phía, còn có chiến hữu chết đi, nghi vấn dần nổi lên trong lòng, bọn họ đây là đang làm cái gì, tang thi còn không giết xong, thế nhưng người một nhà còn nội đấu, bọn họ vẫn là quân nhân sao? Hoặc là bọn họ thật sự chính là tư binh mà thôi…”
Tiêu Táp ý vị sâu xa liếc Bạch Cảnh một cái, Tào Lỗi vui sướng khi người gặp họa, Tiêu Táp thế nhưng là lão đại xã hội đen, bất quá nói đi phải nói lại, thủ lĩnh quân đội là xã hội đen, trong lòng ngẫm lại, hắn đã cảm thấy cả người không thoải mái, bản thân hắn thế nhưng cũng là người xuất thân quân chính quy.
Bạch Cảnh chột dạ cúi đầu xuống, đem quyền nói chuyện cấp cho Tiêu Táp, hắn phát thệ, hắn vừa rồi không có ý tứ khinh thường xã hội đen, chính là trường hợp vừa rồi, mặc cho ai thấy chỉ sợ đều sẽ tưởng là xã hội đen sống mái với nhau, bất quá như thế cũng may mắn, bọn họ mới có chỗ hở mà chui vào.
“Các ngươi là ai?” Có người nhịn không được hỏi.
Cũng có người không phục: “Dựa vào cái gì mà nói là quân đội của ngươi?”
Hiện tại tâm tình Bạch Cảnh thực tốt, không chỉ thuận lợi giải quyết xong phiền toái, hắn càng kinh hỉ phát hiện, chính mình lại khai phá ra một loại dị năng, có thể phong tỏa không gian trong một phạm vi nhỏ, còn có thể khống chế không khí lưu động trong không gian, nhanh chóng tìm tòi chung quanh một lần, Bạch Cảnh không chút cố kỵ mà lục tung cả phòng, đồ đạc có thể lấy đều cầm, lúc này mới lắc mình thuấn di trở về.
Dưới chân vừa mới đứng vững liền thấy đập vào mắt là thi thể loạn thất bát tao cùng với dấu vết lộn xộn trong phòng ở.
Bạch Cảnh chán ghét nhíu mày, phát hiện Tào Lỗi và Tần Dịch không ở trong phòng, còn lại là Trần Hạo Dương đứng ngồi không yên, Dư Nhạc hết nhìn đông lại nhìn tây và Tiêu Táp nhắm mắt trầm tư.
“Trở lại.” Tiêu Táp mở hai mắt, đường cong trên mặt nháy mắt trở nên nhu hòa, không có hỏi Bạch Cảnh thế nào, hắn biết tiểu Cảnh có thể an toàn trở về khẳng định đã thành công, đối với người yêu không chỉ là tin tưởng mà còn phải có đầy đủ tín nhiệm.
“Ân!” Bạch Cảnh gật đầu, trực tiếp hỏi: “Tần Dịch và Tào Lỗi đâu?”
Tiêu Táp một khắc cũng không chậm trễ nã thẳng súng vào thi thể” Bọn họ đi ra ngoài tạo quan hệ, chúng ta hành động theo kế hoạch.”
Bạch Cảnh thấy thế không chút do dự, “phanh! phanh!” vài tiếng súng vang lên, phòng ở nguyên bản hỗn loạn lúc này càng thêm bất kham, lạnh lùng liếc nhìn Trần Hạo Dương một cái.
“Ta biết nên làm thế nào.” Cả người Trần Hạo Dương lạnh run, nhanh chóng chỉ tay lên trời phát thệ, trong lòng khẩn trương, sợ hãi, hưng phấn, cái cảm xúc gì đều có, hắn không nghĩ tới, Nghiêm Lượng sẽ chết nhanh như vậy, mà lại là vô thanh vô tức….
Bạch Cảnh thản nhiên thu hồi ánh mắt, hắn không sợ Trần Hạo Dương phản bội, hắn hiện đã không có bất kỳ đường lui nào, chính là cho hắn chút mặt mũi rất tất yếu, cũng là nể mặt Trương Bảo Cường, người này nhất định phải cùng quân đội trở về căn cứ, Bạch Cảnh cũng không hy vọng, Cảnh Táp thành sẽ nhiều ra một tên nói dối tiết lộ tin tức cơ mật của căn cứ.
Thấy bọn họ hành động, Dư Nhạc nhanh chóng nhằm ra ngoài cửa, khi đi tới cửa liền ngã lăn một cái, cả người đều là máu chạy ra ngoài, hô to rách cổ họng: “Người mau tới nha, bảo hộ thiếu gia…”
Tần Dịch và Tào Lỗi đang nói chuyện với binh sĩ, bọn họ cũng xuất thân quân đội tự nhiên có chung đề tài, Chỉ cần có lòng giao lưu, không cần nói nhiều, chỉ bằng thân phận đặc thù của hai người bọn họ, thượng vị giả và hạ vị giả, thường xuyên qua lại thực dễ dàng tạo ra giao tình.
Nghe thấy động tĩnh, hai người biến sắc, vội vàng chạy tới, binh sĩ chung quanh cũng vội vàng đi theo, không nói đến nơi này là chức trách của bọn họ, chỉ bằng vừa rồi Tào Lỗi nói thiếu gia nhà hắn có công văn điều nhiệm, có khả năng sẽ trở thành người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, thế nào cũng phải tới nhìn xem.
Còn chưa đi đến địa điểm chuyện phát sinh, một chuỗi tiếng vang loảng xoảng vang lên kèm theo vài tiếng giận mắng, rất nhiều binh sĩ bừng tỉnh, người đi đầu đúng là cấp dưới tâm phúc bên người Nghiêm Cương.
Bạch Cảnh lạnh mặt đứng ở ngoài cửa, làm bảo tiêu, Tiêu Táp ẩn ẩn đem hắn bảo hộ sau người, Dư Nhạc đề phòng trừng người tới, cúi đầu liền mắng: “Vì cái gì lại có người tới ám sát, các ngươi thật to gan, thế nhưng nghĩ phản bội quốc gia, một mình thành lập tư quân.”
Trước hết cứ chụp mũ đi, chẳng sợ là biết rõ trong lòng đây là sự thật, nhưng ở quốc gia chính phủ không có tan rã lúc trước, đây là nhược điểm tốt để kích động nhân tâm, người phía trên biết chuyện gì xảy ra nhưng binh lính phía dưới không biết chuyện, Tiêu Táp nguyên bản chỉ tính tiếp thu quân đội, về phần quan quân, coi như hết! Trừ bỏ Trần Hạo Dương và vài người đội trưởng tạm thời lưu lại có chỗ dùng, còn lại nhân mã của Chu gia, chết là tốt nhất! Đó cũng là nguyên nhân vì sao Tào Lỗi lại nói chuyện với binh sĩ.
Lưu Triêu Huy rét run cả người, hắn nhìn ra được, mười lăm cổ thi thể đều là một súng toi mạng, không nghĩ tới mạng bọn họ thật lớn, mắt thấy binh sĩ phía dưới xôn xao, Tần Dịch và Tào Lỗi lại mang một nhóm người đến, không đợi hắn nghĩ ra đối sách, chợt có người la lớn: “Không tốt, Nghiêm Thượng giáo gặp chuyện đã bỏ mình.”
Theo một tiếng la này, toàn trường ồ lên, ngay sau đó có người chỉ vào thi thể dưới đất hô lên: “Bọn họ là thủ hạ dị năng giả của Lưu Trung úy.”
“Chuyện không liên quan đến ta.” Lưu Triêu Huy ứa ra mồ hôi lạnh, chuyện ngày hôm nay nhất định là một cái bẫy, Nghiêm Lượng đã chết, Nghiêm Cương nhất định không tha cho hắn, hung tợn nhìn Bạch Cảnh: “Bọn họ giả mạo nhân viên quốc gia, hạ gục toàn bộ….”
Trường hợp hết sức căng thẳng, người liên can phía sau Lưu Triêu Huy nhanh chóng giơ súng, dị năng giả đương trường làm khó dễ, còn lại binh lính đi theo Tần Dịch và Tào Lỗi mà đến thì mờ mịt không biết làm sao.bg-ssp-{height:px}
“Xảy ra chuyện gì, như thế nào….” Xa xa lại có một đám người đến.
“Phanh! phanh! phanh!” Trong nháy mắt đó viên đạn bay loạn, kỳ quái chính là, người nã súng đầu đầy mồ hôi, người tới đột nhiên dừng thanh âm, không thể tin trừng mắt nhìn máu tươi chảy ra từ chính ngực mình, ầm ầm ngã xuống đất.
“Lưu Triêu Huy, ngươi muốn tạo phản.” Người phía sau hắn hô lên, không có gì so với chính mắt nhìn thấy quan trên nhà mình tử vong càng đáng tin hơn chứng cớ.
Lưu Triêu Huy hết đường chối cãi, mà lúc này lại tới hai nhóm người nữa, trường hợp lúc ấy liền loạn cả lên, Tiêu Táp không chuyển mắt nhìn chằm chằm phía trước, dị năng phân hóa thành thiên ti vạn lũ, cực kỳ cẩn thận khống chế hướng đi của đạn lạc, đây là sau khi hắn tiến giai khai phá ra, hắn muốn tiếp thu chính là quân đội chứ không phải là một bang nhân sĩ thương tàn.
Tào Lỗi và Tần Dịch ẩn ẩn có chút cố sức, con kiến nhiều cắn chết voi, lời này một chút cũng không sai, nếu thật sự chém giết, bọn họ rất có tự tin, giết người không thành vấn đề, nhưng hiện tại này tính là xảy ra chuyện gì, tuy rằng kế sách của Tiêu Táp dùng rất tốt, ngắn ngủi mấy phút đồng hồ, bọn họ liền lĩnh không ít nhân tình, chính là, mệt a…
So với ở trong mưa bom bão đạn đánh một hồi còn hao tâm cố sức hơn, bọn họ không chỉ bảo vệ mình không bị thương còn phải bảo hộ người khác, mà cùng lúc đó còn phải diệt trừ người không vừa mắt, trong lòng hai người thực nghẹn khuất, còn chưa từng đánh nhau không thoải mái như vậy.
Trần Hạo Dương xem mà kinh hãi, đối với mấy người kia thực kính sợ, đạt tới một độ cao từ trước tới nay chưa từng có, việc hôm nay, hắn cũng tham gia, nguyên là bất đắc dĩ bị bức, trái phải đều là chết, lòng mang may mắn mới buông tay thử một lần, không nghĩ tới sự tình lại thuận lợi hư vậy, thuận lợi tới mức bất khả tư nghị.
Mắt thấy thanh lý những người bài xích hoàn tất, Bạch Cảnh lấy ra súng tiểu liên bắn về phía không người xa xa.
“Oanh!” Tiếng vang thật lớn làm cho mọi người căng thẳng, động tác đều hơi dừng.
“Dừng tay!” Bạch Cảnh gầm lên, ánh mắt nghiêm túc/ Dư Nhạc nháy mắt ngắm trung Lưu Triêu Huy, nếu đã không dùng vậy hắn cũng không cần lên tiếng nữa.
“Phanh—-”
Mắt thấy lại muốn loạn lần nữa, Bạch Cảnh lớn tiếng dọa người, quát: “Đều dừng tay lại cho ta, nhìn xem bộ dáng hiện tại của các ngươi giống cái gì, xã hội đen sao? Nếu phải làm xã hội đen, sớm cút cho ta, trong quân đội của ta không cần quân nhân không tuân thủ kỷ luật.”
Xung quanh lặng ngắt như tờ, bọn lính đều trầm mặc, mờ mịt nhìn bốn phía, còn có chiến hữu chết đi, nghi vấn dần nổi lên trong lòng, bọn họ đây là đang làm cái gì, tang thi còn không giết xong, thế nhưng người một nhà còn nội đấu, bọn họ vẫn là quân nhân sao? Hoặc là bọn họ thật sự chính là tư binh mà thôi…”
Tiêu Táp ý vị sâu xa liếc Bạch Cảnh một cái, Tào Lỗi vui sướng khi người gặp họa, Tiêu Táp thế nhưng là lão đại xã hội đen, bất quá nói đi phải nói lại, thủ lĩnh quân đội là xã hội đen, trong lòng ngẫm lại, hắn đã cảm thấy cả người không thoải mái, bản thân hắn thế nhưng cũng là người xuất thân quân chính quy.
Bạch Cảnh chột dạ cúi đầu xuống, đem quyền nói chuyện cấp cho Tiêu Táp, hắn phát thệ, hắn vừa rồi không có ý tứ khinh thường xã hội đen, chính là trường hợp vừa rồi, mặc cho ai thấy chỉ sợ đều sẽ tưởng là xã hội đen sống mái với nhau, bất quá như thế cũng may mắn, bọn họ mới có chỗ hở mà chui vào.
“Các ngươi là ai?” Có người nhịn không được hỏi.
Cũng có người không phục: “Dựa vào cái gì mà nói là quân đội của ngươi?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hiện tại tâm tình Bạch Cảnh thực tốt, không chỉ thuận lợi giải quyết xong phiền toái, hắn càng kinh hỉ phát hiện, chính mình lại khai phá ra một loại dị năng, có thể phong tỏa không gian trong một phạm vi nhỏ, còn có thể khống chế không khí lưu động trong không gian, nhanh chóng tìm tòi chung quanh một lần, Bạch Cảnh không chút cố kỵ mà lục tung cả phòng, đồ đạc có thể lấy đều cầm, lúc này mới lắc mình thuấn di trở về.
Dưới chân vừa mới đứng vững liền thấy đập vào mắt là thi thể loạn thất bát tao cùng với dấu vết lộn xộn trong phòng ở.
Bạch Cảnh chán ghét nhíu mày, phát hiện Tào Lỗi và Tần Dịch không ở trong phòng, còn lại là Trần Hạo Dương đứng ngồi không yên, Dư Nhạc hết nhìn đông lại nhìn tây và Tiêu Táp nhắm mắt trầm tư.
“Trở lại.” Tiêu Táp mở hai mắt, đường cong trên mặt nháy mắt trở nên nhu hòa, không có hỏi Bạch Cảnh thế nào, hắn biết tiểu Cảnh có thể an toàn trở về khẳng định đã thành công, đối với người yêu không chỉ là tin tưởng mà còn phải có đầy đủ tín nhiệm.
“Ân!” Bạch Cảnh gật đầu, trực tiếp hỏi: “Tần Dịch và Tào Lỗi đâu?”
Tiêu Táp một khắc cũng không chậm trễ nã thẳng súng vào thi thể” Bọn họ đi ra ngoài tạo quan hệ, chúng ta hành động theo kế hoạch.”
Bạch Cảnh thấy thế không chút do dự, “phanh! phanh!” vài tiếng súng vang lên, phòng ở nguyên bản hỗn loạn lúc này càng thêm bất kham, lạnh lùng liếc nhìn Trần Hạo Dương một cái.
“Ta biết nên làm thế nào.” Cả người Trần Hạo Dương lạnh run, nhanh chóng chỉ tay lên trời phát thệ, trong lòng khẩn trương, sợ hãi, hưng phấn, cái cảm xúc gì đều có, hắn không nghĩ tới, Nghiêm Lượng sẽ chết nhanh như vậy, mà lại là vô thanh vô tức….
Bạch Cảnh thản nhiên thu hồi ánh mắt, hắn không sợ Trần Hạo Dương phản bội, hắn hiện đã không có bất kỳ đường lui nào, chính là cho hắn chút mặt mũi rất tất yếu, cũng là nể mặt Trương Bảo Cường, người này nhất định phải cùng quân đội trở về căn cứ, Bạch Cảnh cũng không hy vọng, Cảnh Táp thành sẽ nhiều ra một tên nói dối tiết lộ tin tức cơ mật của căn cứ.
Thấy bọn họ hành động, Dư Nhạc nhanh chóng nhằm ra ngoài cửa, khi đi tới cửa liền ngã lăn một cái, cả người đều là máu chạy ra ngoài, hô to rách cổ họng: “Người mau tới nha, bảo hộ thiếu gia…”
Tần Dịch và Tào Lỗi đang nói chuyện với binh sĩ, bọn họ cũng xuất thân quân đội tự nhiên có chung đề tài, Chỉ cần có lòng giao lưu, không cần nói nhiều, chỉ bằng thân phận đặc thù của hai người bọn họ, thượng vị giả và hạ vị giả, thường xuyên qua lại thực dễ dàng tạo ra giao tình.
Nghe thấy động tĩnh, hai người biến sắc, vội vàng chạy tới, binh sĩ chung quanh cũng vội vàng đi theo, không nói đến nơi này là chức trách của bọn họ, chỉ bằng vừa rồi Tào Lỗi nói thiếu gia nhà hắn có công văn điều nhiệm, có khả năng sẽ trở thành người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, thế nào cũng phải tới nhìn xem.
Còn chưa đi đến địa điểm chuyện phát sinh, một chuỗi tiếng vang loảng xoảng vang lên kèm theo vài tiếng giận mắng, rất nhiều binh sĩ bừng tỉnh, người đi đầu đúng là cấp dưới tâm phúc bên người Nghiêm Cương.
Bạch Cảnh lạnh mặt đứng ở ngoài cửa, làm bảo tiêu, Tiêu Táp ẩn ẩn đem hắn bảo hộ sau người, Dư Nhạc đề phòng trừng người tới, cúi đầu liền mắng: “Vì cái gì lại có người tới ám sát, các ngươi thật to gan, thế nhưng nghĩ phản bội quốc gia, một mình thành lập tư quân.”
Trước hết cứ chụp mũ đi, chẳng sợ là biết rõ trong lòng đây là sự thật, nhưng ở quốc gia chính phủ không có tan rã lúc trước, đây là nhược điểm tốt để kích động nhân tâm, người phía trên biết chuyện gì xảy ra nhưng binh lính phía dưới không biết chuyện, Tiêu Táp nguyên bản chỉ tính tiếp thu quân đội, về phần quan quân, coi như hết! Trừ bỏ Trần Hạo Dương và vài người đội trưởng tạm thời lưu lại có chỗ dùng, còn lại nhân mã của Chu gia, chết là tốt nhất! Đó cũng là nguyên nhân vì sao Tào Lỗi lại nói chuyện với binh sĩ.
Lưu Triêu Huy rét run cả người, hắn nhìn ra được, mười lăm cổ thi thể đều là một súng toi mạng, không nghĩ tới mạng bọn họ thật lớn, mắt thấy binh sĩ phía dưới xôn xao, Tần Dịch và Tào Lỗi lại mang một nhóm người đến, không đợi hắn nghĩ ra đối sách, chợt có người la lớn: “Không tốt, Nghiêm Thượng giáo gặp chuyện đã bỏ mình.”
Theo một tiếng la này, toàn trường ồ lên, ngay sau đó có người chỉ vào thi thể dưới đất hô lên: “Bọn họ là thủ hạ dị năng giả của Lưu Trung úy.”
“Chuyện không liên quan đến ta.” Lưu Triêu Huy ứa ra mồ hôi lạnh, chuyện ngày hôm nay nhất định là một cái bẫy, Nghiêm Lượng đã chết, Nghiêm Cương nhất định không tha cho hắn, hung tợn nhìn Bạch Cảnh: “Bọn họ giả mạo nhân viên quốc gia, hạ gục toàn bộ….”
Trường hợp hết sức căng thẳng, người liên can phía sau Lưu Triêu Huy nhanh chóng giơ súng, dị năng giả đương trường làm khó dễ, còn lại binh lính đi theo Tần Dịch và Tào Lỗi mà đến thì mờ mịt không biết làm sao.
“Xảy ra chuyện gì, như thế nào….” Xa xa lại có một đám người đến.
“Phanh! phanh! phanh!” Trong nháy mắt đó viên đạn bay loạn, kỳ quái chính là, người nã súng đầu đầy mồ hôi, người tới đột nhiên dừng thanh âm, không thể tin trừng mắt nhìn máu tươi chảy ra từ chính ngực mình, ầm ầm ngã xuống đất.
“Lưu Triêu Huy, ngươi muốn tạo phản.” Người phía sau hắn hô lên, không có gì so với chính mắt nhìn thấy quan trên nhà mình tử vong càng đáng tin hơn chứng cớ.
Lưu Triêu Huy hết đường chối cãi, mà lúc này lại tới hai nhóm người nữa, trường hợp lúc ấy liền loạn cả lên, Tiêu Táp không chuyển mắt nhìn chằm chằm phía trước, dị năng phân hóa thành thiên ti vạn lũ, cực kỳ cẩn thận khống chế hướng đi của đạn lạc, đây là sau khi hắn tiến giai khai phá ra, hắn muốn tiếp thu chính là quân đội chứ không phải là một bang nhân sĩ thương tàn.
Tào Lỗi và Tần Dịch ẩn ẩn có chút cố sức, con kiến nhiều cắn chết voi, lời này một chút cũng không sai, nếu thật sự chém giết, bọn họ rất có tự tin, giết người không thành vấn đề, nhưng hiện tại này tính là xảy ra chuyện gì, tuy rằng kế sách của Tiêu Táp dùng rất tốt, ngắn ngủi mấy phút đồng hồ, bọn họ liền lĩnh không ít nhân tình, chính là, mệt a…
So với ở trong mưa bom bão đạn đánh một hồi còn hao tâm cố sức hơn, bọn họ không chỉ bảo vệ mình không bị thương còn phải bảo hộ người khác, mà cùng lúc đó còn phải diệt trừ người không vừa mắt, trong lòng hai người thực nghẹn khuất, còn chưa từng đánh nhau không thoải mái như vậy.
Trần Hạo Dương xem mà kinh hãi, đối với mấy người kia thực kính sợ, đạt tới một độ cao từ trước tới nay chưa từng có, việc hôm nay, hắn cũng tham gia, nguyên là bất đắc dĩ bị bức, trái phải đều là chết, lòng mang may mắn mới buông tay thử một lần, không nghĩ tới sự tình lại thuận lợi hư vậy, thuận lợi tới mức bất khả tư nghị.
Mắt thấy thanh lý những người bài xích hoàn tất, Bạch Cảnh lấy ra súng tiểu liên bắn về phía không người xa xa.
“Oanh!” Tiếng vang thật lớn làm cho mọi người căng thẳng, động tác đều hơi dừng.
“Dừng tay!” Bạch Cảnh gầm lên, ánh mắt nghiêm túc/ Dư Nhạc nháy mắt ngắm trung Lưu Triêu Huy, nếu đã không dùng vậy hắn cũng không cần lên tiếng nữa.
“Phanh—-”
Mắt thấy lại muốn loạn lần nữa, Bạch Cảnh lớn tiếng dọa người, quát: “Đều dừng tay lại cho ta, nhìn xem bộ dáng hiện tại của các ngươi giống cái gì, xã hội đen sao? Nếu phải làm xã hội đen, sớm cút cho ta, trong quân đội của ta không cần quân nhân không tuân thủ kỷ luật.”
Xung quanh lặng ngắt như tờ, bọn lính đều trầm mặc, mờ mịt nhìn bốn phía, còn có chiến hữu chết đi, nghi vấn dần nổi lên trong lòng, bọn họ đây là đang làm cái gì, tang thi còn không giết xong, thế nhưng người một nhà còn nội đấu, bọn họ vẫn là quân nhân sao? Hoặc là bọn họ thật sự chính là tư binh mà thôi…”
Tiêu Táp ý vị sâu xa liếc Bạch Cảnh một cái, Tào Lỗi vui sướng khi người gặp họa, Tiêu Táp thế nhưng là lão đại xã hội đen, bất quá nói đi phải nói lại, thủ lĩnh quân đội là xã hội đen, trong lòng ngẫm lại, hắn đã cảm thấy cả người không thoải mái, bản thân hắn thế nhưng cũng là người xuất thân quân chính quy.
Bạch Cảnh chột dạ cúi đầu xuống, đem quyền nói chuyện cấp cho Tiêu Táp, hắn phát thệ, hắn vừa rồi không có ý tứ khinh thường xã hội đen, chính là trường hợp vừa rồi, mặc cho ai thấy chỉ sợ đều sẽ tưởng là xã hội đen sống mái với nhau, bất quá như thế cũng may mắn, bọn họ mới có chỗ hở mà chui vào.
“Các ngươi là ai?” Có người nhịn không được hỏi.
Cũng có người không phục: “Dựa vào cái gì mà nói là quân đội của ngươi?”