“Là đàn kiến” Tinh thần dị năng giả hô lớn cũng không biết là nhìn thấy cái gì sắc mặt trở nên khó coi tới cực điểm.
“Ta muốn đi cứu đại ca.” Thiếu niên hoảng sợ khóc, liều lĩnh phóng vào trong đường hầm.
Người bên cạnh vội vàng giữ chặt hắn: “Đừng đi qua, ngụy hiểm, bảo mệnh trước rồi lại nói, nếu không đại ca của ngươi cũng không yên lòng.”
Chung quanh cãi nhau ầm ĩ thành một mảnh, huynh đệ tình thâm, nghĩa tình bằng hữu, duy nhất chỉ tiếc, vô luận ngoài miệng kêu to như thế nào lại không có một ai hành động, mặc kệ là người bị người giữ lại vẫn đem mũi giáo chĩa vào Trương Thu Thành, cho dù trong lòng sợ hãi, tinh thần buộc chặt đến điểm cực hạn, ánh mắt nhìn loạn xung quanh, thân thể đề phòng, không ai là không lui về phía sau, giống như chỉ cần như vậy là có thể bài trừ nguy hiểm ở bên ngoài.
Bạch Cảnh cong cong khóe môi, mắt lạnh nhìn hết thảy xung quanh mình, trong lòng một mảnh im lặng, tình cảm mạt thế a, chính là bạc nhược như vậy, tình thân, tình bạn thì như thế nào cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của chính mình, buồn cười là mọi người thường thường thích phô trương thanh thế, rõ ràng sợ muốn chết, rõ ràng lùi bước về phía sau, ngoài miệng còn không ngừng vì mình lấy cớ, giống như chỉ cần đem tội lỗi quy hết về trên người Trương Thu Thành là bọn họ có thể yên tâm thoải mái tránh ở phía sau, cũng có thể yên tâm để cho Trương Thu Thành phụ trách bọn họ, dù sao, thân nhân bọn họ đều là vì khai thông đường hầm mới chết, không phải sao?
“Bên trong là tình huống gì?” Mặt Trương Thu Thành không đổi sắc, mắt điếc tai ngơ với những tiếng kêu chung quanh mình, để tinh thần dị năng giả báo tình huống. Thuộc hạ của hắn vận sức chờ phát động, đội ngũ chỉnh tề nghiêm chỉnh huấn luyện cũng với đám người hỗn độn bên cạnh tạo thành hình ảnh đối lập.
“Đàn kiến lớn nhỏ như một đứa trẻ sơ sinh, số lượng rất nhiều, tốc độ rất nhanh, thân thể cứng rắn, chỉ có đầu và các đốt ngón tay là nhược điểm, sợ lửa.” Trả lời ngắn gọn giống như một viên thuốc an thần khiến huyên náo chung quanh dần an tĩnh lại.
Trương Thu Thành nghe xong, đôi mắt lạnh chợt lóe rất nhanh liền khôi phục không chút gợn sóng, ngữ điệu lạnh như băng không chút tình cảm, hỏi ngược lại: “Tình huống trong đường hầm thế nào?”
“Đất chặn còn rất nhiều, khai thông chưa được một nửa.”
“Nhặt củi, đốt lửa, dị năng giả hệ hỏa chuẩn bị công kích.” Thanh âm lạnh băng lộ ra cảm xúc máy móc, theo một tiếng ra lệnh mọi người nhanh chóng hành động, về phần người bị bao vây trong đường hầm, tất cả mọi người rất là ăn ý không ai nhắc tới, so với những người không có người tâm phúc vừa rồi sợ hãi, lúc này có mệnh lệnh, biết dược nhươc điểm của quân đich, người hy sinh trong đường hầm rất ít, thuận theo lý thường mà làm việc, không có ai có bất luận dị nghị gì.
Đôi mắt Bach Cảnh xoay chuyển, liền biết tính toán của hắn, Trương Thu Thành là muốn dùng hỏa công để đàn kiến hỗ trợ đào hầm, so với phí sức người tốn thời gian còn không bằng lợi dụng tài nguyên tại chỗ, quả thật là biện pháp thông minh, không biết là thông minh có bị thông minh hại hay không.
Không đến chốc lát công phu, dị năng giả hệ hỏa đã sắp xếp thành một đội ngũ đứng trước cửa đường hầm, cửi đốt lấy từ trong núi rừng.
“Cứu…Cứu mạng…” Trong đường hầm có người trốn thoát, thân hình chật vật, thanh âm run rẩy không một ai là không biết hắn sợ hãi.
Trương Thu Thành khẽ gật đầu, dị năng giả ở lối vào đường hầm nhanh chóng cứu người, con kiến phía sau hắn múa may lợi trảo, thân thể màu đen như khôi giáp cứng rắn, râu dài nhỏ từ môt chỗ bí mất gần đó lóng lánh quang mang, người tới trên người đều là mùi máu tươi hấp dẫn khứu giác chúng nó, mỹ thực gần ngay trước mắt khiến chúng nó không thể chờ đợi được mà phóng ngay đến.
Một mảnh sóng triều đông nghìn nghịt đánh úp lại, nhìn nơi đèn pin trên tay chiếu xuống, Trương Thu Thành hít một ngụm khí lạnh, lòng người vừa mới yên ổn lại bắt đầu dao động.
“Nhanh! Đốt lửa.” Cũng không biết là ai rống to một tiếng.
“Oanh!” Dị năng giả hệ hỏa phát động công kích, liệt hỏa hừng hực từ củi bốc lên, nguyên bản tối đen chốc lát ánh lửa tận trời.
Mọi người mới vừa rồi còn hoảng sợ nhanh chóng bắt đầu hành động, như không muốn sống ném củi gỗ vào đống lửa, con kiến dùng đôi râu linh mẫn thăm dò xung quanh, thực rõ ràng có thể phát hiện có một loại kiến màu đỏ sậm tựa hồ thông minh hơn một chút, ánh lửa nóng rực khiến chúng không ngừng lùi bước về sau, cho dù mỹ thực gần ngay trước mặt, thiên tính cảm giác nguy cơ khiến chúng nó không muốn mạo hiểm một chút phiêu lưu, an tĩnh ẩn núp trong góc, là tiến hay lùi chờ thời mà định, thật giống như liệp báo đang kiếm ăn, nguy hiểm lại khó lường.
Có một loại kiến màu đen khác, thân thể nhìn cứng ngắc hơn nhiều, răng nanh sắc bén lộ ra vết máu loang lổ, không hề hay biết phá tan ***g sưởi giống như con đường phía trước không bị ngăn trở, thi triển sáu chân cứng rắn nhanh chóng hướng theo mùi máu tươi bò tới, cho dù trên người đã cháy, cho dù đã gãy chân thân mình cong vẹo vẫn như cũ không ngừng tiến tới, cho đến lúc triệt triệt để để chết đi, không thể động nữa mới ngừng lại.
Đợt sóng triều thứ nhất nhanh chóng bị tiêu diệt, lòng người như được ủng hộ, ai cũng không có tâm tình truy cứu sinh mệnh biến mất trong đường hầm lúc trước, không ngừng chặt cây cối xung quanh vứt vào trong đống lửa, dường như chỉ cần như vậy là có thể nghênh đón thắng lợi.
Lại một đám kiến đi ra, dị năng giả đảm đương tiên phong không ngừng tiến hành công kích, cũng có đội ngũ giơ súng bắn, đến hiện giờ xem ra, tình thế khá tốt, chính là ai cũng không dám phớt lờ.
“A….Cứu ta…” Núi rừng phía sau truyền đến tiếng hét thảm.
“Không….Có quái vật….” Ngay sau đó lại một thanh âm vang lên.
Đội ngũ chặt cây chạy lui về phía sau, hoảng sợ hiện lên trên mặt mỗi người.
“Biến…Thực vật biến dị!” Chung quanh lối vào đường hầm được ánh lửa chiếu sáng, thực rõ ràng có thể nhìn thấy, một dây đằng thật lớn cuồn cuộn cuốn lên bắp đùi người sau cấp tốc kéo duỗi, không kịp phản ứng bóng người biến mất vô tung, mà ngay cả dây đằng công kích cũng không thấy đâu.
Nhìn không thấy địch nhân, sờ không rõ nguy cơ ở đâu, nơi chốn đều lộ ra yên lặng quỷ dị, trước có sói sau có hổ, bóng ma thật lớn bao trùm trong lòng mỗi người.
Sắc mặt Trương Thu Thành trở nên khó coi, quay đầu nhìn về phía tinh thần dị năng giả bên cạnh: “Tình huống trong đường hầm như thế nào?”
Trong lòng biết tính toán của hắn, Hoàng Văn Cường trả lời thực ngắn gọn: “Trong đường hầm rất loạn, giữa có núi đá đã bế tắc, kiến rất nhiều, sào huyệt ở đáy đường hầm.”
“Có thể mạnh mẽ xông qua hay không?” Đây mới là vấn đề hắn muốn hỏi nhất.
“Có thể, bất quá cần dị năng giả mở đường, còn có nơi sụp xuống, đất đá phải rời đi.”
Hiểu biết cụ thể tình huống, Trương Thu Thành làm bộ làm tịch nhìn về phía Bạch Cảnh, hắn tin tưởng Hoàng Văn Cường nói Bạch Cảnh và Tiêu Táp tuyệt đối nghe thấy, nếu đã ở trên cùng một thuyền đây cũng là lúc bọn họ xuất chút lực.
Bạch Cảnh lạnh lùng mỉm cười, tất nhiên hiểu được tính toán của Trương Thu Thành, chính là muốn bọn họ làm cu li cũng không dễ dàng như vậy. Chuyện mở đường này rõ ràng chính là làm tiên phong cùng như làm pháo hôi, hắn không ngốc đâu.
Sau một phen cò kè mặc cả, hau tương súng ống đan dược, ba thùng đạn, Bạch Cảnh không hề cố kỵ lấy Hummer từ trong không gian ra, vỏ ngoài cứng rắn, trước mắt Trương Thu Thành sáng ngời, nháy mắt biết tính toán của Bạch Cảnh, sắc mặt cũng đen xuống, sau một lát mới khôi phục thành vân đạm phong khinh, ngay sau đó vội vàng phân phó thuộc hạ từng người lên xe.
Đối với lòng dạ hẹp hòi của Bạch Cảnh, Tiêu Táp có chút dở khóc dở cười, thực tự giác ngồi lên trên phòng điều khiển, chờ đợi đại nhân lên tiếng.
“Trương chốc lát ta dùng không gian ngăn cách, ngươi trực tiếp lái xe tiến thẳng, bùn đất trên đường đừng động vào nó, ta sẽ thu vào không gian trước.” Kể từ đó vạn vô nhất thất, nếu muốn hắn đi mở đường liền phải chuẩn bị nhận hậu quả, bọn họ với Trương Thu Thành vốn là không có giao tình gì, cùng đi là lợi ích cho phép, Bạch Cảnh yên tâm thoải mái đào hầm, cũng coi như có trợ giúp nho nhỏ cho đám người phía sau, có Trương Thu Thành giảm xóc, cơ hội sống của bọn họ sẽ lớn hơn nhiều.
Tiêu Táp gật đầu, đối với tính năng của Hummer thực tự tin, ngăn cản công kích của đàn kiến tuyệt đối là chút chuyện nhỏ, hắn và ý tưởng của Trương Thu Thành không mưu mà hợp, sơ với thực vật biến dị không biết, hắn càng tình nguyện đối mặt với hàng ngàn con kiến này.
Dưới chân giẫm ga, Hummer phóng nhanh, xe của Trương Thu Thành theo sát phía sau Hummer, Bạch Cảnh nhìn kính chiếu hậu, trên mặt lộ tia tươi cười âm trầm xót xa, Tiêu Táp khó hiểu mà lạnh run, chân giẫm ga đến mức lớn nhất.
Chiếc xe gào thét mà qua, con kiến bị nghiền dưới lốp xe óc văng khắp nơi, Bạch Cảnh hơi thở nhẹ ra, hoàn hảo lần này gặp chính là con kiến lớn, nếu là chuột, muỗi hoặc là loài chim, hôm nay chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu, bất quá may mắn là hắn có không gian ngăn cách, quay đầu nhìn chiếc xe phía sau, rậm rạp kiến bò lên thân xe, Bạch Cảnh thực không phúc hậu mà vui sướng khi người gặp họa, hắn chỉ biết, Trương Thu Thành hàng này tuyệt đối sẽ theo sát xe bọn họ.