Sáng sớm hôm sau, khi Đường Mặc Kỳ tỉnh lại cũng chỉ còn Diệp Trạch Việt đang ngủ ở giường đối diện, Diệp Cẩn đã không thấy đâu.
Cậu nhớ tới ý định vào tối hôm qua, liền nhảy dựng lên mà chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Lúc Đường Mặc Kỳ rửa mặt ra thì Diệp Trạch Việt đã tỉnh, đang tự chống tay lên ngồi vào xe lăn, cậu nhìn đến hai cánh tay đang run rẩy khi tự chống lên để điều chỉnh thân thể của y, sợ tới mức kinh hồn táng đảm, lập tức chạy tới bế y ngồi lên xe lăn.
Diệp Trạch Việt cười cười với Đường Mặc Kỳ, nói: "Cảm ơn Kỳ ca, anh có biết anh của em đi đâu rồi không?"
Đường Mặc Kỳ lắc đầu, nói: "Anh cũng vừa mới tỉnh lại, anh của em có khả năng đã đi ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi, có đói bụng không?
Cậu từ trong phòng vệ sinh lấy một chậu rửa mặt ra, cầm theo một ly nước và bàn chải đánh răng đã bôi kem lên, đưa cho Diệp Trạch Việt rửa mặt.
Lúc này Diệp Cẩn cũng về tới, trên tay quả nhiên cầm theo không ít đồ ăn.
Diệp Cẩn đưa đồ ăn qua cho Đường Mặc Kỳ, hắn lại giúp Diệp Trạch Việt đổ nước đi.
Chờ ba người ăn xong bữa sáng, cậu mới nói: "Tôi tính toán sẽ ở chỗ này thêm một thời gian, hai người các anh ở đây hay tiếp tục đi tiếp?"
Đường Mặc Kỳ thông báo cho hai anh em Diệp gia, chuyện không gian quá mức ly kì, cậu biết rõ điều này mang ý nghĩa gì, cậu cũng không phải không tín nhiệm hai anh em Diệp gia, mà là bây giờ chưa phải lúc thích hợp.
Cậu tính toán chuyển một phần than đá vào không gian, trước đó tuy rằng cũng thu mua không ít than đá, than củi cùng với không ít vật tư để giữ ấm, nhưng loại đồ vật này vẫn là càng nhiều càng tốt, ai cũng không biết thời kỳ kỷ băng hà này sẽ lạnh trong bao lâu, có khả năng là vài năm, cũng có thể là vài thập niên, thậm chí mấy trăm năm.
Mấy thứ này càng dùng càng thiếu, Đường Mặc Kỳ nghĩ, những thứ này nếu có thể thu nhiều một chút vẫn sẽ tốt hơn.
Diệp Cẩn nâng hạ mi mắt, cong môi cười một tiếng, nói: "Cậu là đánh chủ ý lên mỏ than kia?"
Đường Mặc Kỳ nhìn hắn cợt nhã, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, thật sự không thể đem người quân nhân càng quấy này liên hệ với tính cách tăm tối ở kiếp trước, một thân nam nhân khí khái, khác biệt quá lớn rồi.
Thấy Đường Mặc Kỳ không có phủ định, Diệp Cẩn gõ gõ mặt bàn, chân dài đặt lên tay vịn xe lăn của em trai, hài hước mà nhìn Đường Mặc Kỳ, nói: "Thời điểm chúng ta rời đi, anh của cậu cứ như một con gà mái mẹ nhắc nhở tôi một lần lại một lần, một tấc cũng không rời khỏi để bảo vệ an toàn cho cậu.
Một mình cậu ở lại đây tôi cũng không yên tâm, vạn nhất cậu xảy ra chuyện gì, anh cậu đại khái sẽ chém tôi ra thành mười tám khúc."
Giọng điệu của Diệp Cẩn tăng lên ở đoạn "một tấc cũng không rời", khiến Đường Mặc Kỳ có chút không được tự nhiên khụ khụ hai tiếng, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp nói: "Anh muốn đi theo cũng có thể, nhưng Tiểu Càng thì làm sao bây giờ? Anh muốn để em ấy một mình ở chỗ này?"
Diệp Trạch Việt dùng sức đẩy đôi chân to khỏe của anh trai đang đặt trên tay vịn xe lăn ra, bĩu môi nói: "Em ở chỗ này không có chuyện gì, Kỳ ca, hai anh có việc không cần phải lo cho em."
Diệp Cẩn nhéo nhéo khuôn mặt của em trai, đứa nhỏ này tuy rằng nói như thế, nhưng một đôi mắt to tròn kia cũng không phải tỏ vẻ muốn như vậy, chút ủy khuất kia như muốn hóa thành thực chất.
Diệp Cẩn luyến tiếc em trai ủy khuất chính mình.
Trời đất xa lạ, dù cho Diệp Cẩn có nguyện ý thì Đường Mặc Kỳ cũng không quá yên tâm.
Diệp Trạch Việt hoàn toàn vẫn còn là tâm tính của một đứa trẻ.
Hai ngày ở chung này, cậu đã đem đứa nhỏ trở thành em trai của mình mà chăm sóc.
Huống hồ đôi chân của y lại không tốt, vạn nhất xảy ra tình huống ngoài ý muốn, lúc đó có hối hận cũng không kịp.
Cuối cùng ba người bọn họ thương lượng một chút, trực tiếp lái xe đến mỏ than.
Quặng mỏ này hiện tại đã dừng hoạt động, lúc bọn Đường Mặc Kỳ đến cũng chỉ có một ông lão đang trông cửa, chờ bọn cậu nói rõ ý đồ đến, ông cụ vô cùng vui mừng, lập tức bưng trà rót nước mời bọn họ dùng, nói bọn họ chờ một lát, ông chạy đi kêu người.
Không đến mười phút sau, có hai nam nhân lái xe máy chạy tới.
Hai người vừa xuống xe liền chạy chậm lại đây, nhìn thấy Diệp Trạch Việt đang ngồi trên xe lăn còn sửng sốt một chút, sau đó bất động thanh sắc mà chủ động nhiệt tình bắt tay với Diệp Cẩn.
Đường Mặc Kỳ tự do tự tại vui vẻ đứng đằng sau đẩy xe lăn, không nói tới lại có khi tưởng rằng cậu là bảo tiêu.
Diệp Cẩn cũng không nói nhảm nhiều, liền thẳng thắn nói rõ vấn đề, tỏ vẻ muốn mua than đá của bọn họ.
Cũng vừa may là trước động đất có một đám than đá chưa bán ra ngoài, hơn nữa mấy ngày nay lại khai thác tổng cộng gần năm vạn tấn than đá.
Diệp Cẩn cũng biết được tin tức từ Đường Mặc Kỳ là giữa tháng sáu mạt thế sẽ tiến đến, rồi suy xét một chút đến tình hình giao thông hiện nay và việc vận chuyển về thủ đô, đại khái cũng chỉ có thể vận chuyển được một nửa.
Cuối cùng Diệp Cẩn định thu ba vạn tấn than đá, hai bên báo giá cả hợp lí liền ký hợp đồng, suy xét đến thời gian gấp gáp, Diệp Cẩn kêu quặng mỏ mau chóng an bài xe vận chuyển than đá đến thủ đô, hắn cũng sẽ liên hệ cho người của mình đến lấy đi một phần.
Gia đình kia vội vã muốn nhận tiền đặt cọc, mọi người định đi lên ngân hàng trên trấn để giao dịch, bởi vì lần này Diệp Cẩn muốn thu mua than đá khẩn cấp, tiền đặt cọc rất cao, chỉ có thể đến ngân hàng để giao dịch.
Đường Mặc Kỳ lại không định đi theo bọn họ, cậu vốn dĩ chính là muốn nhặt được của hời, mua than đá chỉ là ngụy trang, số lượng than đá lần này chỉ như là con trâu mất một sợi lông mà thôi.
Cái Đường Mặc Kỳ nhìn trúng chính là quặng mỏ ngầm còn chưa khai thác, vừa rồi cậu dạo qua một vòng, quặng mỏ sụp một nửa, vì để cứu người mà thông đường, còn chưa có tu chỉnh lại.
Đường Mặc Kỳ có không gian trong người, một chút nguy hiểm này cậu không đặt vào mắt.
Diệp Cẩn tuy rằng có nghi hoặc, nhưng hắn đã từng nhìn thấy năng lực "tiên tri" của Đường Mặc Kỳ, hắn đối với năng lực của cậu vẫn là tương đối yên tâm, cũng không hề so đo với câu nói lúc sáng của mình, sảng khoái mang theo Diệp Trạch Việt đi lên trấn trên.
Đường Mặc Kỳ đợi bọn họ đi, ông cụ trông cửa cũng đi về nhà ăn cơm trưa, lúc này mới chậm rì rì đi tới quặng mỏ.
Nguồn điện trong quặng mỏ hẳn là đã hỏng rồi, bên trong một mảnh đen nhánh.
Trong không gian của cậu có không ít đèn pin và nón bảo hộ, lấy ra một cái nón mang lên đầu, tay cũng cầm một cái đèn pin công suất lớn.
Bởi vì khai thác không lâu, nên giếng cũng không quá sâu, hơn nữa trông rất đơn sơ.
Cậu đi vài phút liền đến.
Đường Mặc Kỳ đem hai tay đặt lên mặt than đá, sau đó nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm "thu" nháy mắt liền cảm giác được lòng bàn tay đã không còn đồ vật.
Cậu nhanh chóng mở mắt ra, vừa thấy tức khắc vui mừng khôn xiết, than đá trước mắt thiếu một khối to, ít nhất cũng phải mấy chục mét vuông.
Cứ như vậy Đường Mặc Kỳ một đường đi vào, vừa đi vừa thu vào không gian, thẳng đến khi chính mình tinh bì lực tẫn, mồ hôi lạnh ứa ra, mới lấy một bình nước trong không gian ra uống, ngồi nghỉ ngơi một hồi mới đi ra ngoài.
Vì để giấu tai mắt, sau khi Đường Mặc Kỳ rời khỏi đây, thuận tiện ném một trái lựu đạn vào trong quặng mỏ, quặng mỏ vốn dĩ có nguy cơ sắp sập xuống lập tức sụp đổ hoàn toàn.
Đừng nói mấy ngày có thể đào ra được không, chỉ sợ mất mấy tháng cũng không thể đào thông được..
"Đường Mặc Kỳ, tôi biết cậu đang ở trong đó, cậu mở cửa ra cho tôi." Người gõ cửa đứng ở bên ngoài đợi nửa ngày không có ai đáp lại, có chút không kiên nhẫn mà đạp cửa hai cái.
Đường Mặc Kỳ hít sâu một hơi, mới mở cửa.
Cậu đứng chặn ở cửa không cho người đi vào, đứng ở bên ngoài là một nữ nhân thành thục, một đầu tóc xoăn đen, chiếc váy màu đỏ vừa dài qua mông, giày cao gót màu đen.
Một khuôn mặt thanh thuần mị hoặc vạn nhân mê, trên tay xách theo một cái túi thương hiệu xa xỉ, nhưng sắc mặt lúc này lại đang nén giận, con ngươi ngày thường cao ngạo thanh lãnh lúc này ác ý cùng tức giận muốn phun trào ra ngoài, những cảm xúc ác liệt đó phá hủy toàn bộ mỹ cảm của cô, thoạt nhìn khiến cô ta càng thêm phần dữ tợn.
Nữ nhân kia thấy Đường Mặc Kỳ đứng chặn ở cửa, tức muốn hộc máu, mở miệng nói: "Cậu ý tứ gì hả? Đường Mặc Kỳ, tôi nói cho cậu biết, tôi tới đây tìm cậu là đã thực cho cậu mặt mũi rồi...! A!!!"
Đường Mặc Kỳ căn bản không định nói lý với cô, thấy cô ta duỗi ngón trỏ chỉ vào mặt mình, cậu một phen túm lấy cổ tay cô ta, nhẹ nhàng gập cánh tay ra phía sau rồi hất ra.
Nữ nhân đột nhiên té ngã trên mặt đất, sợ tới mức hét lên.
Đường Mặc Kỳ lạnh lùng mà nhìn Trương Tinh Nhàn ngồi dưới đất la lối khóc lóc, chờ cô ta hét đủ rồi mới bủn xỉn mà phun ra một chữ "Lăn".
Trương Tinh Nhàn phẫn hận nhìn chằm chằm Đường Mặc Kỳ, oán độc mà mở miệng: "Cậu bất quá chỉ là một đứa cháu ở Đường gia, lại dám đối xử với tôi như vậy, chờ tôi cùng Đường Kiếm Phong kết hôn, chuyện đầu tiên tôi làm chính là đem cậu trục xuất hoàn toàn khỏi Đường gia, cậu thì tính là cái thá gì, hạ tiện....."
Ánh mắt Đường Mặc Kỳ bỗng trở nên thực lạnh lùng, nhìn chằm chằm Trương Tinh Nhàn như đang nhìn một người chết, cô ta bị ánh mắt của cậu dọa sợ tới mức run run, lời nói kế tiếp liền bị nuốt vào trong bụng.
Nhưng vẫn không cam lòng yếu thế mà trừng mắt dữ tợn với Đường Mặc Kỳ.
Hai người đang giằng co, cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra.
Diệp Cẩn nghe được tiếng kêu của Trương Tinh Nhàn, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, Diệp Trạch Việt cũng ngồi trên xe lăn đi theo ra ngoài xem bát quái, nhìn thấy nữ nhân ngồi dưới đất lập tức mở to đôi mắt tròn xoe, tràn ngập tò mò.
Trương Tinh Nhàn thấy có người xuất hiện, lập tức thu thập lại bản thân đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy không cam lòng nhìn chằm chằm Đường Mặc Kỳ, nói: "Cậu đừng nghĩ đánh chủ ý gì lên người Đường Kiếm Phong, cậu lại không biết tốt xấu, đừng nói là người khác, chính là Đường gia tuyệt đối cũng sẽ không cho cậu tồn tại."
Trương Tinh Nhàn giống như một con gà trống thị uy, đầy mặt khinh thường, nói ra lời nói tàn nhẫn xong liền chuẩn bị chạy lấy người.
Diệp Trạch Việt đầy mặt khó hiểu, nghiêm túc mà cùng anh trai nói: "Anh, bà chị này bị điên rồi sao? Có phải là cái người anh hay nói đầu óc bị nước vào hay không?"
Thanh âm đứa nhóc không lớn không nhỏ, vừa lúc Trương Tinh Nhàn có thể nghe thấy được, lập tức quay đầu, hung ác mà nhìn chằm chằm y, bất quá lập tức bị Diệp Cẩn chặn lại.
Vẻ mặt Diệp Cẩn tươi cười nhưng trong lòng không cười nhìn Trương Tinh Nhàn, nói: "Vị tiểu thư này, tới cửa coi như là khách đi, ở nơi này của chúng tôi có trẻ em vị thành niên nha, đừng dạy hư trẻ nhỏ."
Đường Mặc Kỳ nhịn không được mà cười ra tiếng, chủ yếu là do vẻ mặt vô tội của Diệp Trạch Việt biểu lộ bộ dáng quá đáng yêu, thật không nghĩ tới đứa nhỏ này còn có tiềm chất tiểu ác ma.
Đứa nhỏ nhìn thấy Đường Mặc Kỳ cười, cũng hướng cậu mà cười ngọt ngào.
Trương Tinh Nhàn đứng bên kia tức chết đi được, bộ ng ực phập phồng lên xuống, ngón tay dùng sức đâm sâu vào túi xách, hận không thể đi lên cắn người.
Bất quá cô tự biết đối phương người đông thế mạnh, nhẫn nhịn, một khuôn mặt tái mét, dẫm giày cao gót "lộc cộc" mà chạy trối chết.
Đường Mặc Kỳ vốn dĩ đều vội vàng đến sắp không nhớ nỗi nữ nhân này, vậy mà cô ta lại cố tình chạy đến trước mặt cậu xoát cảm giác tồn tại.
Trương Tinh Nhàn là vị hôn thê mà người Đường gia kiếm cho Đường Kiếm Phong từ nhỏ.
Khó mà nghĩ được, tuy rằng là liên hôn chính trị, nhưng Trương Tinh Nhàn lại đối với Đường Kiếm Phong nhất vãng tình thâm.
Trương gia ở thủ đô cũng là một đại gia tộc, tuy chủ yếu là ở bên mảng chính trị, nhưng thực lực cũng không thua Đường gia, Trương Tinh Nhàn cũng rất là tự cao.
Nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Đường Kiếm Phong đối với Trương Tinh Nhàn chưa bao giờ có sắc mặt tốt, anh một lòng chỉ có em trai cùng huấn luyện, Trương Tinh Nhàn cũng sớm có chú ý tới Đường Mặc Kỳ.
Sau đó còn vô tình nghe được người Đường gia nhắc tới Đường Kiếm Phong biến chất tình cảm với Đường Mặc Kỳ, cô càng hận thấu xương Đường Mặc Kỳ, gần đây lại nghe nói Đường Mặc Kỳ chủ động tìm Đường Kiếm Phong, càng hận đến thiếu chút nữa phun một ngụm máu.
Phái người điều tra hành tung của Đường Mặc Kỳ, không nghĩ tới Đường Mặc Kỳ lại trở về thủ đô.
Trương Tinh Nhàn vừa nghe xong liền không kiềm chế được, mới sáng sớm liền chạy tới chuẩn bị nhục nhã Đường Mặc Kỳ một trận, không nghĩ tới lại bị khi dễ trở về, uất ức này nuốt không trôi, hai người xem như là hoàn toàn xé rách mặt.
Đáy lòng Đường Mặc Kỳ trào phúng, nữ nhân này buồn cười chính là cô ái mộ Đường Kiếm Phong toàn bộ giới thượng lưu ai ai cũng biết, nhưng ở đời trước, sau khi mạt thế đến, cô ta lại tuyên bố cùng Đường gia đã suy thoái không có quan hệ, cũng tỏ vẻ căn bản không có hôn ước cùng Đường Kiếm Phong.
Quay người liền nhào vào lòng ngực của một thế gia công tử khác có thực quyền hơn.
Sau này Đường Mặc Kỳ bị bắt, bị cậu của Đường Kiếm Phong đem tiến vào viện nghiên cứu đều có bút tích của nữ nhân này.
Đường Mặc Kỳ đem những người này đều vẽ một nét trong đầu, dù sớm hay muộn cậu cũng sẽ tìm tới đòi nợ khiến bọn họ máu chảy đầm đìa.
Ba người bọn họ đều đã dậy, liền chuẩn bị cùng nhau xuống dùng điểm tâm sáng, Đường Mặc Kỳ không hề sốt ruột với chuyện vừa rồi, trước mắt quan trọng nhất chính là đem căn tứ hợp viên kia an bài chu toàn.
Ở khách sạn nhiều cũng sẽ bị hạn chế hành động, phi thường không thuận tiện.
Ăn sáng xong, Diệp Cẩn cùng Đường Mặc Kỳ cùng nhau ra ngoài mua một ít đồ điện, Diệp Trạch Việt ở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Lúc ở Hải thị chạy trốn cho đến bây giờ, trừ bỏ trên đường mua thêm ít vật dụng hằng ngày, hai anh em Diệp gia cái gì cũng không có, cho nên Diệp Trạch Việt phụ trách ở khách sạn đặt đồ trên mạng, Diệp Cẩn đặc biệt dặn dò y, chủ yếu mua những thứ quan trọng nhiều thêm vài phần, tranh thủ xử lý hết tiền để mua vật tư về.
Trước đó vốn dĩ Đường Mặc Kỳ an vị cả ngày trên xe, lúc sau lại lăn lộn trong không gian một đêm, lúc này đều là dựa vào ý chí chống đỡ.
Ở trên phố đi dạo một vòng, trên cơ bản là nhìn thấy cái gì quan trọng liền mua.
Diệp Cẩn hoàn toàn biến thành một tên đệ khống, mua tất cả mọi thứ đều nghĩ cho em trai mình.
Hắn cuối cùng cũng được kiến thức qua cảm giác làm tiểu thiếu gia ăn chơi trác táng của một đại gia tộc nào đó.
Tứ hợp viện tổng cộng có mấy chục căn phòng, quá trình trang hoàng đồ gia dụng, đồ điện là điều tất yếu.
Nhưng các loại đồ đạc riêng tư như giường thì cậu muốn tự mình chuẩn bị.
Trong không gian kỳ thật có rất nhiều đồ đạc, bao gồm các loại giường lớn có các phong cách khác nhau, nhưng vì giấu đi tai mắt người khác, Đường Mặc Kỳ tạm thời không tính toán động vào đồ trong không gian.
Cho nên những vật dụng kia đều là dựa theo thiết kế mà kĩ sư kiến nghị để mua.
Sau đó hai người đi dạo quanh khu mua sắm, mua một đống các loại quần áo, viết địa chỉ để người giao tới tứ hợp viện..