Đường Mặc Kỳ trông coi Đường Kiếm Phong cả một đêm, quả nhiên không có hiện tượng xấu nào phát sinh, Diệp Trạch Việt cũng tương tự, Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn cũng thoáng yên lòng.
Trương Tử Thành cùng ba Trương thay phiên canh gác một đêm ở cửa, sau khi sắc trời dần sáng, thanh âm ồn ào bên ngoài cũng nhỏ đi.
Tiếng thét chói tai cùng âm thanh thê lương thảm thiết đều dần ngừng lại, đại đa số gia đình trong ngõ nhỏ gần tứ hợp viện đều là những người ngoại lai thuê lại, ý thức an toàn thấp, thường thường chỉ cần một tang thi trong nhà xuất hiện, cả gia đình đều sẽ gặp tao ương.
Huống hồ cánh cửa bình thường đó căn bản là không ngăn được những nhân loại điên cuồng kia, mặc dù vận khí có tốt không bị cảm nhiễm virus tang thi, nhưng cũng sẽ bị trộm cướp hạ độc thủ.
Trải qua một đêm điên cuồng, người chạy trốn trên đường đều núp đi, quân đội bắt đầu bao vây và xử lý tang thi cùng đám người cướp bóc trong phạm vi lớn.
Đêm này, trong không khí tràn ngập huyết tinh cùng tuyệt vọng, nhưng khi mà mặt trời lần nữa dâng lên, đến tột cùng là mang theo hy vọng hay lại càng thêm tuyệt vọng dày đặc? Phần lớn mọi người đều đang lâm vào mê mang và sợ hãi.
Bởi vì tính nghiêm trọng của dịch bệnh, quốc gia đã tiến hành hình thức quản lý quân sự hóa, bên đường có các loại xe sắp hàng lần lượt, mang đến chút hy vọng cho người dân đang lâm vào tuyệt vọng.
Nhưng phần lớn người dân vẫn trốn ở trong nhà, lạnh nhạt cùng hoảng sợ mà nhìn từng khối thi thể được dọn ra.
Nhưng quân đội cũng không phải vạn năng, súng ống đạn dược cũng không ngăn lại được những người đang điên cuồng kia.
Đối với thành phố đang lâm vào khủng hoảng, chỉ cần chút xao động nhỏ, lập tức sẽ tạo thành một hồi bạo động.
Đã từng sinh sống trong hoàn cảnh hòa bình, mọi người sẽ rất khó tưởng tượng được những người khủng hoảng giãy giụa cùng bạo động suy nghĩ thế nào, bởi vì tuyệt vọng tích lũy dần dần, đến một thời khắc sẽ đem tinh thần bức đến hỏng mất.
So với phần lớn người bị nhiễm virus trở thành tang thi và đám người cướp bóc, rất nhiều người bình tĩnh lựa chọn trốn ở trong nhà, hoặc trốn trong một không gian kín.
Tứ hợp viện của Đường Mặc Kỳ được coi là thành lũy an toàn nhất trong tai nạn lần này, Trương Vân Phi phi thường tán đồng đối với cách nhìn xa trông rộng của Đường Mặc Kỳ.
Toàn bộ tứ hợp viện được cải tạo không thể nghi ngờ là vì cung cấp hoàn cảnh càng thêm an toàn cho bọn họ.
Đường Mặc Kỳ bị một trận thanh âm điện thoại đánh thức khi vừa ghé vào mép giường ngủ, nhìn đồng hồ một chút, ngủ nửa tiếng.
Mất nửa ngày tìm di động, mới phát hiện không phải di động của cậu kêu.
Tiếng chuông vang lên từ đống quần áo ở dưới mặt đất, bám riết không tha mà đổ chuông liên tục.
Đường Mặc Kỳ từ túi quần của Đường Kiếm Phong móc điện thoại ra, trên màn hình hiển thị tên tiểu đệ, cậu biết người tên tiểu đệ này là ai, chính là mẹ Đường Kiếm Phong cùng cha Đường sinh ra thêm một đứa con trai thứ hai, cũng là em trai cùng cha khác mẹ của Đường Mặc Kỳ, Đường Thanh Thù.
Đường Thanh Thù nhỏ hơn Đường Mặc Kỳ bốn tuổi, còn chưa có thành niên.
Cậu nhận điện thoại, tay lại duỗi ra kiểm tra độ ấm trên trán của Đường Kiếm Phong.
Bên kia điện thoại thực ồn ào, truyền đến thanh âm nữ nhân chửi bậy, qua vài giây thì thanh âm Đường Thanh Thù mới truyền tới: "Anh, anh đang ở nơi nào? Vị hôn thê của anh đang náo loạn ở đây."
Đường Mặc Kỳ nghe vậy, lông mày nhăn một chút, "Vị hôn thê" của Đường Kiếm Phong cũng chính là người Trương gia, Trương Tinh Nhàn.
Vào đời trước, sau khi virus tang thi bùng nổ, Trương Tinh Nhàn được Trương gia bảo hộ, sau khi thế cục ổn định liền cậy nhờ người nắm quyền lúc ấy, nhị thiếu gia Thẩm gia.
Mà đời này bởi vì Đường Kiếm Phong trước đó đã cung cấp tin tức cho quân đội, lập được công lớn, Đường gia được bảo vệ nghiêm mật.
Toàn bộ các cán bộ cấp cao của thủ đô đều muốn cảm kích cùng làm tốt quan hệ với Đường gia.
Gần đây thế giới loạn lạc, quyền lợi chính trị cũng yếu đi, vào thời điểm này Trương gia cũng biết lợi dụng quân cờ, tránh cho trở thành pháo hôi ở mạt thế.
"Này, anh, anh có đang nghe không? Trương Tinh Nhàn muốn gặp anh." Đường Thanh Thù cũng không biết Đường Kiếm Phong đang ở bên cạnh Đường Mặc Kỳ, chỉ cho rằng anh hắn đang ở quân đội chưa về.
Vốn dĩ không nghĩ rằng anh trai sẽ nhận điện thoại, nhưng Trương Tinh Nhàn vẫn luôn nháo loạn ở nhà, Đường Thanh Thù chỉ có thể theo ý ông nội mà gọi điện thoại.
Đường Mặc Kỳ vừa định mở miệng, trong điện thoại liền truyền đến một thanh âm của nữ nhân, thực rõ ràng là điện thoại của Đường Thanh Thù bị cướp đi, Trương Tinh Nhàn bộ mặt dữ tợn, thanh âm run rẩy, nói: "Kiếm Phong ca, anh ở nơi nào, em muốn gặp anh, em thật sự rất sợ hãi." Trương Tinh Nhàn tựa hồ càng nói càng hoảng sợ, cách một cái điện thoại cũng cảm nhận được thanh âm điềm đạm đáng yêu.
Chỉ tiếc là Đường Mặc Kỳ đối với cô ta không có kiên nhẫn, âm thanh lạnh lùng, nói: "Đừng có con mẹ nó là giả bộ, Đường Kiếm Phong là của tôi!" Đường Mặc Kỳ "Bang" một phát đem điện thoại ngắt kết nối.
Trương Tinh Nhàn ngây ra một lúc mới phản ứng đầu dây bên kia là ai, hét lên một tiếng quăng ngã di động, lập tức mắng lên vài câu ác độc.
Trương phu nhân thấy con gái mình thất thố, lập tức tiến lên giữ chặt cô, một bên hướng người nhà Đường gia xin lỗi.
Đường lão gia tử xem xong một màn khôi hài, trong lòng thở dài, nhưng trên mặt lại không có chút biểu tình nào, chỉ phân phó quản gia tiễn Trương tiểu thư cùng Trương phu nhân ra ngoài phòng khách nghỉ ngơi.
Đường Mặc Kỳ cũng không có đi quản mấy chuyện phiền toái ở Đường gia cùng Trương gia, mà là tiếp tục chăm sóc Đường Kiếm Phong.
Nếu mạt thế đã đến, cậu còn sợ cái gì nữa? Cậu có không gian, có vật tư, cậu so với bất luận kẻ nào càng sống tự tại hơn.
Không có người nào có thể áp bách ép buộc được cậu, cũng không có kẻ nào có thể dễ như trở bàn tay mà thương tổn cậu.
Cậu có thể làm theo ý cậu muốn, bảo vệ người mà cậu muốn bảo vệ.
Mẹ Trương làm chút điểm tâm đơn giản cho mọi người ăn, mọi người đều nôn nóng chờ đợi Diệp Trạch Việt và Đường Kiếm Phong.
Cho đến hơn hai giờ chiều, tình trạng của Diệp Trạch Việt mới ổn định lại, nhiệt độ cơ thể mới khôi phục lại bình thường.
Diệp Cẩn hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn không quan tâm Diệp Trạch Việt có thức tỉnh dị năng hay không, hắn chỉ hy vọng Diệp Trạch Việt có thể bình bình an an mà sống tốt là được.
Sau khi Diệp Trạch Việt tỉnh lại đã là hơn năm giờ chiều, mơ mơ màng màng mà nhìn Diệp Cẩn, nói: "Anh ơi, đói quá."
Diệp Cẩn dở khóc dở cười mà nhéo nhéo mặt y, nói: "Đứa nhỏ hư, làm anh sợ muốn chết."
Diệp Trạch Việt còn chưa biết y đã hôn mê một ngày một đêm, chỉ cảm thấy bản thân mới ngủ một giấc, thập phần thoải mái, hiện tại tinh thần mạnh mẽ mười phần.
Diệp Trạch Việt cảm thấy cơ thể của y có gì đó khác thường, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ thúc giục anh trai mau đi lấy gì đó để ăn.
Diệp Cẩn đương nhiên không muốn để em trai chịu đói, lập tức đi vào phòng bếp, mẹ Trương làm rất nhiều mỳ Ý phô mai, Diệp Cẩn hâm nóng lại một chút, lại chiên thêm một quả trứng gà, chỉ mất vài phút đã mang đồ ăn tới.
Hắn bưng đồ ăn đến phòng nghỉ, lại bị thân ảnh thiếu niên đang đứng giữa phòng dọa sợ tới mức nhảy dựng.
Chờ tới khi phản ứng lại được thì vẻ mặt mừng như điên, mì sợi trong tay bất tri bất giác mà rơi xuống đất.
Diệp Cẩn hoàn toàn không có chú ý tới, nhào qua ôm lấy Diệp Trạch Việt, sờ sờ đứa nhỏ đang hưng phấn mà đỏ bừng cả mặt, "Anh! Anh! Chân của em, chân của em!"
Diệp Cẩn nhịn xuống nước mắt đang trào ra, ôm chặt lấy đứa nhỏ, "Việt Việt thật lợi hại!"
Diệp Trạch Việt ngây ngô cười hắc hắc, trong mắt vui sướng mà chảy ra vài giọt nước mắt, lung tung mà xoa đi, nói: "Anh, thật tốt quá."
Diệp Cẩn gật gật đầu, trong lòng có chút ích kỷ mà nghĩ, nếu chân em trai tốt lên được đổi bằng tận thế, hắn cũng vui vẻ mà chịu đựng..
Chờ mọi người một lần nữa trở lại phòng tắm, Đường Kiếm Phong đang chật vật mà từ trên mặt đất bò dậy, đợi đến khi bọn họ nhìn thấy hiện trường xung quanh phòng tắm thì vẻ mặt hoàn toàn thay đổi, há to miệng.
Trời ạ! Phòng tắm vừa rồi vẫn còn ngăn nắp sạch sẽ hiện tại đã hoàn toàn bị hủy, gạch men sứ trắng tinh trên tường lúc này đã thành một màu đen tuyền, vết nứt trên đó còn đặc biệt có cảm giác nghệ thuật, mành tắm đều bị thiêu không thấy thi thể, trên mặt đất đều là các chai, lọ, bình nhựa bị thiêu đốt, chỉ còn có chai thủy tinh nguyên vẹn mà nằm la liệt trên mặt đất, đây giống như một hiện trường nổ mạnh vậy.
Khó mà tin được chính là Đường Kiếm Phong lông tóc vô thương, chỉ té ngã trên mặt đất.
Không thể nghi ngờ, Đường Kiếm Phong thức tỉnh chính là hỏa hệ dị năng, hơn nữa thoạt nhìn uy lực phi thường cường đại, chỉ là hình như anh vẫn chưa thể kiểm soát được dị năng của bản thân.
Bất quá thức tỉnh dị năng vẫn làm cho mọi người ở đây yên tâm không ít, từ lúc bắt đầu bọn họ đã tránh ở trong tứ hợp viện này, đối với những tình huống bên ngoài cũng có kinh sợ ở trong lòng, huống chi là những người gian nan sống sót trước trực diện máu tươi cũng đa số tang thi.
Chết không đáng sợ, đáng sợ chính là biết rõ tùy thời đều có khả năng tử vong nhưng lại vô năng vô lực.
Thực lực càng mạnh, sinh tồn ở mạt thế càng có thêm hi vọng, người được thức tỉnh dị năng chính là con cưng của thiên nhiên, là trình độ tiến hóa đi trước nhân loại.
Không đợi mọi người thu thập tốt cho phòng tắm, Trương Vân Phi đang canh giữ ngoài cổng đã vội vàng chạy vào.
Sợ rằng Đường Kiếm Phong lại hủy hoại tài sản lần nữa, Đường Mặc Kỳ liền đuổi anh ra ngoài luyện tập khống chế dị năng, ngọn lửa màu lam từ bàn tay của anh đánh ra, phóng tới một cái lon bằng nhôm được đặt lên hành lang gấp khúc.
Thấy Trương Vân Phi chạy tới, anh liền thu dị năng lại.
Trương Vân Phi gật gật đầu với anh, chỉ chỉ ra bên ngoài nói: "Có người lại đây, là người của quân đội, con qua xem tình hình như thế nào đi."
Đường Kiếm Phong gật gật đầu, đi ra phía bên ngoài, còn chưa đi đến gần đã nghe được tiếng đập cửa "Loảng xoảng loảng xoảng", Đường Kiếm Phong bước nhanh ra kéo then cửa sắt.
Một vị quan quân cùng hai vị tiểu binh đang vác súng trên vai, đạn đã lên nòng đứng ở bên ngoài, trong tay vị quản lý cầm một tệp tài liệu, lúc này Đường Kiếm Phong không có mặc quân trang, mà vị quản lý này thực hiển nhiên cũng không có quen biết anh, thái độ làm việc đều là một bộ xử lý công việc theo phép công.
Đường Kiếm Phong cũng không nhiều lời, nhưng cũng chỉ đứng ở cửa không mời người vào, ý tứ chính là có việc mau nói, tiến vào liền miễn.
Chức vụ quản lý là được mua quan bán chức nên cũng không cưỡng cầu vào cửa, ở thủ đô sơ xuất một bước cũng không còn mạng mà sống đều không phải đùa, tuy hiện tại thế đạo rối loạn, quan chức cũng không còn quyền lợi gì, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa, có tâm cẩn thận vẫn hơn.
Đường Kiếm Phong đại khái cũng biết những người này tới đây làm gì, thời điểm virus bùng nổ, bởi vì được anh nhắc nhở, quân đội lập tức phản ứng nhanh chóng, thành lập khu an toàn, mà mấy trăm vạn dân chưa kịp chạy thoát ra khỏi thành phố đều bị vây khốn bên trong khu an toàn, lúc này nhà ở là vấn đề cấp bách cần được giải quyết, phòng chừng chính phủ hiếu thắng muốn thu một số bất động sản để an bài cho người sống sót.
Quả nhiên vị quản lý kia yêu cầu giấy chứng nhận đăng kí bất động sản cùng với kiểm kê số lượng người ở cùng thân phận, vừa lúc này Đường Mặc Kỳ cũng đi tới trước cổng, nghe bọn họ nói chuyện xong liền quay đầu lại đi lấy giấy chứng nhận.
Vị quản lý sau khi nhận được giấy chứng minh thân phận của Đường Kiếm Phong cũng sửng sốt một chút, hai vị tiểu binh đứng đằng sau hiển nhiên cũng thấy được tên của anh, từng người yên lặng liếc mắt nhìn nhau một cái.
Tuy hiện giờ Đường gia không bằng với Thẩm gia và Trần gia nắm giữ quân sự toàn thủ đô, nhưng thực lực của Đường gia cũng không thể khinh thường.
Gần đây tuy rằng sinh hoạt cá nhân của bọn họ hơi hoang đường một chút, nhưng xảy ra chuyện thì thủ đoạn của bọn họ cũng không mềm lòng, có Đường lão gia tử bao che, người Đường gia bò lên địa vị cao hơn vào trước mạt thế.
Hơn nữa còn có Đường Kiếm Phong lập công lớn trước thời điểm "bùng nổ virus tang thi" bằng sự quan sát siêu chuẩn của mình, người Đường gia coi như là người nổi bật nhất bên trong quân đội dạo gần đây, không nhìn thấy Trương Tinh Nhàn đã hoàn toàn không nhịn được rồi sao? Hoàn toàn buông xuống thái độ rụt rè với Đường Kiếm Phong, mà bắt đầu trắng trợn táo bạo bức hôn.
Thái độ của ba người lập tức cung kính lên, đối với hộ khẩu ngoại tịch của Trương gia cũng không có làm khó dễ.
Sau khi đăng xong vị quản lý để lại hai biển số nhà màu vàng lớn cỡ bàn tay cùng một quyển chứng nhận công ước cho thị dân.
Biển số nhà là để bọn họ đính lên trước cổng nhà, còn quyển sổ khoảng tầm mười trang, không lớn không nhỏ, chủ yếu là các chế độ điều lệ người dân cần tuân thủ trong khu an toàn.
Còn về trình độ chấp hành đối với những điều lệ này như thế nào thì cần phải xem thái độ của người cầm quyền.
Trong sổ có một hạng mục hấp dẫn người nhất chính là việc phân phối vật tư.
Dựa theo quy định, mỗi người cần phải nhận một công việc nhất định mới có thể lấy được một phần đồ ăn và nước uống sạch từ khu an toàn.
Trừ bỏ công tác bên trong trung tâm khu an toàn, còn có thể tự nguyện cùng quân đội ra ngoài khu an toàn để săn giết tang thi và sưu tầm vật tư.
Đối với trẻ em từ ba tuổi đến mười tuổi được thống nhất cùng đưa đến trường học được chính phủ an bài.
Đường Mặc Kỳ không biết đời trước có phải như vậy hay không, bởi vì cậu sau đó được trực tiếp đưa về Đường gia, trước khi xuất hiện dị năng cũng vẫn ở tại Đường gia, sau khi thức tỉnh thì cảnh ngộ còn muốn thảm hơn, cho nên đối với hoàn cảnh sinh sống của dân chúng trong trung tâm khu an toàn hoan toàn không hiểu biết nhiều.
Sau khi tiễn ba người kia đi, mọi người liền bắt đầu nghiên cứu nội dung trong quyển sổ, rốt cuộc nhiều người ở nơi này, ăn uống như thế nào cũng đều là một vấn đề.
Diệp Cẩn cảm thấy lương thực tồn lại cũng là miệng ăn núi lở.
Trương Vân Phi lại cảm thấy không có khả năng luôn trốn ở chỗ này mãi, nếu như không tính tang thi sẽ tới đây, chỉ nghĩ thời kỳ nhân loại đang dần tiến bộ đổi mới hơn, nếu không tích cực vươn lên, rèn luyện chính mình mà lùi bước trốn tránh, như vậy chỉ có thể bị đào thải.
Nhưng trong nhà cũng cần phải an bài người trông coi, bắt đầu từ hôm qua di động đã hoàn toàn mất tín hiệu, ngay cả điện cũng không quá ổn định, nếu tất cả mọi người đều đi ra ngoài thì sau đó rất khó để liên hệ với nhau.
Mọi người thương lượng một chút, bởi vì mẹ Trương là bác sĩ, ngày mai bà sẽ đi trung tâm chữa bệnh để đưa tin, còn có nhìn xem tình huống ở nơi đó.
Diệp Trạch Việt và Trương Vân Phi canh giữ ở nhà, tuy rằng hai chân của Diệp Trạch Việt đã trở lại tình trạng ban đầu, nhưng bởi vì hàng năm không vận động tập luyện, cơ bắp đều mềm xốp, vì thế còn cần phải tập luyện nhiều hơn.
Trương Vân Phi thì có thể một bên vừa canh nhà, một bên chỉ đạo Diệp Trạch Việt rèn luyện cơ thể.
Đường Kiếm Phong tiếp tục vào quân bộ, còn dư lại ba người Đường Mặc Kỳ, Diệp Cẩn, Trương Tử Thành thì đến chỗ phân phối công tác mà chính phủ bố trí để nhìn xem có công việc nào thích hợp hay không.
Chờ mọi người thương lượng xong mới phát hiện trời đã sáng, mẹ Trương thúc giục mọi người mau đi nghỉ ngơi, bọn họ liền về phòng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, tuy rằng nước vẫn chưa ngừng cung cấp, nhưng chất lượng không được như lúc trước, bằng mắt thường có thể thấy được vài vật chất đen đen.
Nhưng mùa hè nóng nực nên không ai quản được nhiều như vậy, tùy tiện tắm rửa.
Lăn lộn cả một ngày dài, Đường Mặc Kỳ nằm lên giường cực kỳ thỏa mãn mà cọ cọ, chỉ chốc lát sau liền ngủ rồi.
Một lát sau, Đường Kiếm Phong nhẹ nhàng đi đến, đứng ở mép giường cẩn thận mà dùng ánh mắt vuốt v e dung nhan tinh xảo của cậu..