Trong sân lâm vào an tĩnh quỷ dị, mọi người ở đây hoảng sợ mà trừng mắt thân ảnh toàn là máu tươi kia.
Tiếng rống từ dưới mái hiên trong một góc truyền tới, chỉ có thể nhìn thấy một sinh vật đứng ngược từ bên dưới mái hiên, máu tươi từ trên người nó chảy tí tách xuống.
Hai nam nhân đứng gần đó nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ của nó, dồn dập mà kêu một tiếng, súng cầm trên tay không tự chủ được mà bắn tới.
Sinh vật không rõ hình thù phẫn nộ hí lên, liên tục nhảy lên vài cái, cơ hồ chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của nó.
Chờ sau khi tiếng súng hỗn loạn dừng lại, sinh vật kia mới rốt cuộc lộ ra chân dung, đây là một tang thi nhỏ xíu, dài cỡ năm đến sáu mươi centimet, tứ chi đều là vảy, một đôi mắt đỏ rực.
Chính là tang thi mà Đường Mặc Kỳ gặp được ở viện nghiên cứu.
Tiểu tang thi căm tức nhìn về phía đám người, bọn cướp cầm súng hoảng loạn bị dọa đến mặt không còn chút máu, sợ tè ra quần muốn chạy ra bên ngoài, chỉ là còn không kịp ra đến cửa, tiểu tang thi đã nhảy tới trên cổ một nam nhân, cổ nam nhân kia bị cắt thấy cả xương bên trong, máu tươi lập tức phun ra, chảy đầy lên mặt tuyết trắng tinh.
Theo người nam nhân này ngã xuống, mười mấy người phía trước tức khắc run rẩy, thực rõ ràng, tang thi này có mục đích công kích.
Tiếng kêu sợ hãi vang vọng ở khu này, mọi người ở tứ hợp viện cũng sợ tới mức tái mặt, ông lão ban nãy cản người run run môi, nhìn tộc nhân trắc trở chạy trốn từ thảo nguyên đến đây, bi thống nói: "Chạy đi, chạy trốn càng xa càng tốt."
Bảy tám chục người trợn to mắt nhìn ông, tiếp sau đó mới kịp phản ứng lại, nghiêng ngả lảo đảo chạy về thu thập đồ vật, chỉ trong năm phút sau, toàn bộ sân đều không còn một bóng người, chỉ còn một mình lão nhân ngã ngồi ở trong sân.
Ngay khi tiểu tang thi xuất hiện Đường Kiếm Phong đã mang theo Ngụy Vũ đuổi theo, Đường Mặc Kỳ cùng Trần Vĩ Lương chờ những người này rời đi rồi mới đi vào sân, ông lão giống như không có phát hiện ra bọn họ, ngẩn người xuất thần.
Đường Mặc Kỳ đi qua ngồi xổm xuống trước mặt ông, nói: "Các người vì sao lại mang theo nó?"
Ông lão lúc này mới phản ứng lại, nhìn thoáng qua Đường Mặc Kỳ, đôi mắt vẩn đục chảy ra vài giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: "Chúng tôi cũng không có cách nào a, nó tới tìm tôi, chính nó tự tới tìm tôi."
Đường Mặc Kỳ nâng ông lão đứng lên, khó hiểu nói: "Nó tìm tới ông? Vì cái gì?"
Ông lão tức khắc gào khóc lên: "Nó là cháu nội của tôi, là cháu nội tôi a....."
Đường Mặc Kỳ tức khắc nhíu mày, Trần Vĩ Lương cũng sửng sốt, nói: "Cháu nội ông? Đã thành như vậy mà ông vẫn nhận ra được?"
Ông lão lau mặt, trầm trọng nói: "Không phải là tôi nhận ra được nó, là nó....!chính nó nói cho tôi biết."
"Nói cho ông? Ông là nói quái vật này biết nói chuyện đi?" Trần Vĩ Lương không tin mà đánh gãy lời nói của ông lão.
Ông lão lắc đầu, nói: "Nó báo mộng cho tôi, lúc ấy chúng tôi bị nhốt ở trong tuyết đã một tháng, mỗi ngày đều có người bị chết lạnh, nơi nơi còn có quái vật ăn thịt người, tất cả mọi người đều tuyệt vọng.
Buổi tối nào đó tôi mơ một giấc mộng, đặc biệt chân thật, tôi mơ thấy đứa nhỏ đó, nó nói với tôi nó là cháu nội của tôi, ở chỗ đó đang chờ tôi."
Trong lòng Đường Mặc Kỳ nhảy dựng, ý bảo ông lão tiếp tục nói.
"Chỗ đó không xa, cho nên ngày hôm sau tôi liền hốt hoảng đi tìm, nhưng mà không nghĩ tới căn bản không phải là đứa cháu, mà là một quái vật."
"Nếu là quái vật, vậy vì sao ông còn nói nó là cháu nội ông?" Trần Vĩ Lương nghe được câu chuyện cũng không hiểu ra làm sao.
Ông lão lại nổi lên một mạt nước mắt, nói: "Lúc ấy tôi cũng rất hoảng sợ, chuẩn bị bỏ chạy nhưng cháu nội tôi đột nhiên mở miệng...."
"Không phải vừa rồi ông nói nó không mở miệng nói chuyện sao?" Trần Vĩ Lương hiển nhiên cho rằng ông lão đang kể chuyện xưa, không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của ông.
Đường Mặc Kỳ bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy, sau đó gật đầu với ông lão, ý bảo ông tiếp tục nói.
Ông lão nhớ lại cảnh tượng khi đó, trong mắt còn mang theo hoảng sợ, cảm xúc kinh sợ cùng với cuồng nhiệt từ từ phức tạp lên, thanh âm run rẩy nói: "Nó trực tiếp nói chuyện ở trong đầu tôi, các cậu....!các cậu hiểu được không?" Ông lão nuốt một ngụm nước miếng, trong mắt đều là kinh sợ.
Đường Mặc Kỳ nắm chặt tay, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Ông lão giống như đang lâm vào trong hồi ức, xoa xoa tay mình, thở dài nói: "Nó nói mẹ nó chính là con dâu tôi, bị người xấu giết, người xấu tra tấn nó.
Ban đầu tôi cũng không tin, cho rằng nó là yêu quái, sau lại....!sau lại......"
Trần Vĩ Lương cau mày, không kiên nhẫn hỏi: "Sau đó lại làm sao?"
"Tôi ôm nó trở về, một là bởi vì tôi không dám chọc nó, hai là muốn đưa cho các bô lão trong tộc nhìn xem đây là yêu quái gì, chỉ là không nghĩ tới....!Không nghĩ tới bản lĩnh của nó không nhỏ, những quái vật ăn thịt người không dám lại gần nó, chạy rất xa.
Sau đó người trong tộc quyết định thu nó."
"Thu nó? Các người nuôi một con tang thi như vậy, không phải là đi tìm chết sao?"
Ông lão run lên một chút, cười khổ mà nói: "Ngay từ đầu nó rất bình thường, huống hồ có nó ở đây, đám quái vật kia không dám lại gần, ai cũng muốn sống sót cả, cho nên....!cho nên....."
"Cho nên các người liền nuôi nó?" Đường Mặc Kỳ càng thêm khẳng định ở trong lòng suy đoán này, tiểu tang thi này không chỉ có chỉ số thông minh cao, còn có dị năng, dựa theo lời nói của ông lão, có thể là dị năng hệ tinh thần.
Mà dựa theo đời trước, phải đến lần tiến hóa thứ tư thì tang thi vẫn chỉ là những con quái vật cấp thấp, trước giờ chưa từng xuất hiện tang thi có chỉ số thông minh cao.
Nước mắt ông lão lại chảy ra, khóc tang nói: "Chúng tôi giữ lại để tránh bớt nguy hiểm từ quái vật ăn thịt người.
Nhưng chúng tôi khóa nó vào trong lồng sắt, vật nhỏ này lại không quá an phận, lồng sắt không thể giữ được nó.
Nó bắt chúng tôi phải đi tới thủ đô, chỉ cần có ai không chịu thì nó liền giết chết người đó, chờ đến khi mọi người phát hiện không thể khống chế được nó thì đã muộn."
"Đều do tôi hồ đồ, nếu tôi vừa thấy nó thì giết nó ngay lúc đó, cũng sẽ không tạo thành tình cảnh như bây giờ." Ông lão nhìn sân nhà đầy thi thể thì rơi vài giọt nước mắt.
"Nó có từng lộ ra nguyên nhân vì sao muốn đến khu an toàn ở thủ đô chưa?" Ánh mắt Đường Mặc Kỳ sắc bén nhìn chằm chằm ông lão.
Ông lão đờ đẫn gật đầu, lộ ra vết thương chồng chất trên cánh tay, nói: "Là người, nó muốn máu của con người để duy trì sinh mạng."
Sau khi Đường Mặc Kỳ cùng Trần Vĩ Lương làm rõ thân thế của tiểu tang thi liền tiến đến nơi phát ra trận xôn xao.
Lúc này trời đã sáng, tiếng súng cùng tiếng thét chói tai ở một nơi nào đó phát ra, Đường Mặc Kỳ dùng tốc độ nhanh nhất để chạy qua.
Lúc Đường Mặc Kỳ chạy đến, đột ngột bị một tường băng xuất hiện trước mặt, cái cảm giác quen thuộc này, đây chính là hơi thở của dị năng.
Quả nhiên, ngay khi cậu đi qua tương băng thì nhìn thấy một nam nhân đang đứng trên một đài băng, phóng ra băng trùy với tiểu tang thi đang chạy trốn khắp nơi.
Đường Kiếm Phong cũng đang ở một hướng khác ngăn chặn tiểu tang thi, ngọn lửa màu lam nhạt thi triển ở trước mặt người khác lần đầu tiên, từng mảng tuyết liên tục bị nóng chảy, lộ ra từng mảnh xi măng màu đen.
Xa xa vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa.
Đường Mặc Kỳ biết, virus đã bắt đầu tiến hóa đến lần thứ ba rồi, mà nhân loại cũng nghênh đón một bùng nổ cực lớn.
Tiểu tang thi thét chói tai, không cam lòng trừng mắt nhìn Đường Kiếm Phong, hiển nhiên là nó nhận ra Đường Kiếm Phong chính là người tấn công nó ở bãi phế tích của viện nghiên cứu, đôi mắt đỏ như máu hiện lên sợ hãi.
Đường Kiếm Phong cũng không nhớ rõ tiểu tang thi, nhưng anh từng nghe Đường Mặc Kỳ kể qua, từ đó cũng ý thức được con tang thi không giống với những tang thi khác, anh ra tay không chút lưu tình, chiêu thức tung ra đều muốn giết chết người khác.
Tiểu tang thi sau khi ăn vài lần mệt thì cũng học được chút thông minh, nó bắt đầu tránh Đường Kiếm Phong, người dị năng hệ băng kia cũng tiến công, dị năng giả này vừa mới thức tỉnh dị năng duy trì lâu như vậy đã không dễ dàng.
Đôi mắt Đường Mặc Kỳ nhìn chằm chằm vào nó, lúc này nó đang nhào lại đây, lập tức cầm lấy súng bắn ba phát vào nó, ba phát trúng một phát, nhưng tang thi vẫn như cũ không giảm tốc độ, ngược lại nó càng thêm phẫn nộ hơn.
Bên này đang đánh nhau hết sức kịch liệt, khu an toàn lại đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo chói tai, đám người bắt đầu la hét bỏ chạy, tang thi vây thành!
Tay Đường Mặc Kỳ run lên một chút, híp mắt nhìn chằm chằm tiểu tang thi, nhớ tới lời kể của ông lão, tang thi chưa bao giờ dám tiếp cận gần nó, mà bây giờ lại có tang thi vây thành, Đường Mặc Kỳ không thể không liên hệ điều này với tiểu tang thi.
Thừa dịp dị năng giả hệ băng ngây người chốc lát, tiểu tang thi gào rống một tiếng sắc nhọn xuyên qua không khí, truyền ra rất xa.
Mọi người chỉ cảm thấy đại não một trận choáng váng, đến khi tập trung nhìn lại, tang thi đã xuyên qua động băng chạy trốn, một khắc cuối cùng, Đường Kiếm Phong ném qua một ngọn lửa thật lớn, chỉ nghe được một tiếng kêu thê lương truyền tới xa xa.
Đường Mặc Kỳ chạy đến ôm chặt Đường Kiếm Phong, một chiêu lớn cuối cùng hao hết toàn bộ dị năng của anh, hai chân đều có chút mất đi thăng bằng.
Bên ngoài tường thành truyền đến tiếng lửa đạn, chứng minh rằng tang thi đã bị triệu tập lại đây.
Đường Mặc Kỳ không kịp nghĩ nhiều, ôm Đường Kiếm Phong đến một nơi bí ẩn, nói với Ngụy Vỹ cùng Trần Vĩ Lương: "Hai anh đi tìm ông lão người Mông Cổ kia, canh chừng ông ta, đừng để ông ta chạy trốn.
Mặt khác, trở về báo cho mọi người tùy thời chạy trốn."
"Chạy trốn?" Ngụy Vũ khó hiểu, hẳn là không đến mức này đi?
Đường Mặc Kỳ lung tung gật đầu nói: "Tình huống thực không ổn, các anh trước đi tìm ông lão kia."
Đường Mặc Kỳ trong nháy mắt phát hiện có điểm đáng ngờ, ông lão kia lộ ra cánh tay đầy rẫy vết thương cho thấy ông ta vẫn luôn dùng máu để đút cho tang thi, nhưng nguyên lý kí sinh của virus chính là đoạt lấy thân thể của sinh vật, do đó nó sẽ ký chủ trên người nhân loại mà sinh sôi nảy nở, đây là bản năng sinh mệnh.
Mà máu rời khỏi sinh vật căn bản là không có hơi thở sinh mệnh, đối với virus là không có lực hấp dẫn.
Con tang thi kia dù thông minh nhưng bản chất của nó vẫn là tang thi, không có khả năng sẽ khắc phục được.
Như vậy ông lão kia khẳng định lấy máu để ông ta tự sử dụng, rất có thể điều ông ta giấu giếm chính là mấu chốt để cho ông ta và tiểu tang thi ở chung!.
Diệp Trạch Việt vốn là đang ở chỗ Thẩm Giản Khê chăm sóc hắn, trong số những người thức tỉnh, triệu chứng của Thẩm Giản Khê là kịch liệt nhất, nửa đêm liền sốt cao, mẹ Trương sợ hắn sốt đến hỏng người, nên giao cho Diệp Trạch Việt giúp hắn hạ nhiệt độ bằng vật lý.
Lúc này nghe được tiếng nổ oanh tạc, lập tức chạy ra ngoài, nhìn đến cánh cửa phòng ngủ của anh trai bị hỏng một cái lỗ lớn, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.
Đường Kiếm Phong cùng Đường Mặc Kỳ cũng lập tức đuổi tới đây, cùng Diệp Trạch Việt trực tiếp mở cửa phòng ra.
Không chờ Diệp Trạch Việt chen đi vào, bên trong đã truyền ra một trận âm thanh ho khan, Diệp Trạch Việt lập tức kích động mà hét lên một tiếng "Ca!".
Sau một trận ầm ĩ, Diệp Cẩn vừa ho vừa đáp lại: "Việt Việt, đừng vào đây, anh ra liền đây."
Nghe thấy Diệp Cẩn không xảy ra chuyện gì, Đường Mặc Kỳ nhìn xà nhà trên đỉnh đầu lung lay sắp đổ, vội vàng lôi kéo Diệp Trạch Việt đứng ở bên ngoài.
Lát sau, ngay khi Diệp Cẩn vừa lết ra bên ngoài thì xà nhà trên đỉnh đầu cũng vừa nổ mạnh.
Cả người hắn giống như được bom đạn rửa qua, trên mặt đen tới không thể nhìn ra ngũ quan, một hàm răng trắng tinh cười tươi với bọn họ.
Diệp Trạch Việt kéo anh trai đứng dậy cũng dở khóc dở cười, xác nhận hắn không bị thương mới buông ra để hắn đi rửa mặt.
Diệp Cẩn rửa mặt xong bị mọi người ngăn lại, kêu hắn phô bày chút dị năng, tất cả mọi người đều rất hiếu kì rốt cuộc là cái dị năng gì mà chấn động lớn đến như vậy.
Diệp Cẩn tựa hồ nghĩ tới một màn vừa rồi, lòng còn sợ hãi mà lau mặt một cái, kêu mọi người đứng cách xa ra rồi mới nâng tay lên.
Ngay lập tức, trên tay Diệp Cẩn xuất hiện một tia sáng màu lam, sau đó nháy mắt liền biến mất không thấy, nhưng khi tập trung nhìn vào mới phát hiện không phải là biến mất, mà là một ít tia điện đang chợt lóe, giống như một đạo điện lưu.
Dần dần một quả cầu lam xuất hiện ở trên tay Diệp Cẩn, quả cầu rất nhỏ, chỉ lớn hơn trái bóng tennis một chút, nhưng bên trong có rất nhiều điện lưu di chuyển, thoạt nhìn tràn ngập năng lượng.
Diệp Cẩn vung tay, quả cầu màu lam nháy mắt rời tay, bắn thẳng ra bên ngoài ngay chỗ đất trồng ngoài đình viện, sau đó oanh một tiếng, đất trồng rau bị nổ mạnh, lá cải bùn đất bay tán loạn nơi nơi.
"Vậy mà lại là lôi hệ dị năng!" Đường Mặc Kỳ kinh hỉ mà giải thích với Diệp Cẩn, "Cũng có thể nói là dị năng hệ điện, Diệp ca, anh thật sự quá may mắn, đây là dị năng có lực sát thương lớn nhất."
Diệp Cẩn hiển nhiên cũng thật vừa lòng với dị năng chính mình, trước đó khi Đường Kiếm Phong thức tỉnh hỏa hệ dị năng, hắn ngoài miệng tuy rằng chưa nói gì, nhưng trong lòng vẫn thực khao khát.
Hiện giờ nghe được sức mạnh dị năng của mình, ngoài mặt thì rụt rè gật gật đầu, nhưng trên thực tế bàn tay to đang không ngừng xoa đầu tóc của em trai hắn, hưng phấn cực kỳ.
Bên này Diệp Cẩn vừa mới an tĩnh lại thì bên phía Thẩm Giản Khê lại nháo ra động tĩnh.
Chỉ nghe bang một tiếng, toàn bộ cửa kính trong phòng Thẩm Giản Khê đều vỡ vụn, trong nháy mắt cửa sổ bị mấy ngọn dây đằng đâm nát, vô số sợi dây còn đang múa may muốn bay ra khỏi cửa sổ, hướng tới ánh mặt trời.
Bởi vì bên trên đình viện đều được bao phủ bởi cửa kính cùng sắt thép, tất cả dây đằng đều nhào lên, trong nháy mắt cả đình viện đều bị tối sầm xuống.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đám dây đằng lớn lớn bé bé bao trùm toàn bộ cửa kính.
Diệp Trạch Việt nhanh bừng tỉnh lại, chạy tới phòng của Thẩm Giản Khê, mọi người cũng nhanh chóng chạy qua.
Diệp Trạch Việt vừa mới mở cửa phòng, còn không đợi y thấy rõ tình cảnh bên trong, đã bị một sợi dây đằng quấn lấy eo cuốn lên.
Hai chân Diệp Trạch Việt cách mặt đất khiến y hoảng sợ giãy giụa lên, bất quá sợi dây đằng này cảm thấy rất hiếu kì với y, phần ngọn non mịn của dây đằng xoa xoa lên gương mặt y, có một sợi thậm chí còn vói vào trong miệng, Diệp Trạch Việt lập tức ngậm chặt miệng lại, cắn đứt dây mây, hương vị chua chua tràn ngập khắp khoang miệng, nhưng mà cũng không có khó chịu, ngược lại có một hương vị tươi mát nói không nên lời.
Dây đằng tựa hồ bị đau, hơi hơi run lên một chút, đem y ném lên không trung.
Diệp Cẩn đứng ở bên dưới nhìn đến khóe mắt muốn nứt ra, nhưng không thể với tới, muốn dùng dị năng nhưng lại sợ làm cho Diệp Trạch Việt bị thương, đành phải rống vào trong phòng Thẩm Giản Khê.
Thẩm Giản Khê không biết đã xảy ra chuyện gì, Đường Mặc Kỳ nhìn thấy dây đằng cũng không có ý muốn thương tổn Diệp Trạch Việt, ngược lại trêu đùa không làm y bị thương, cậu liền biết dây đằng cũng không có địch ý.
Đường Mặc Kỳ thử đi vào phòng, nhưng đám dây đằng đều rậm rạp đứng trước cửa phòng cùng cửa sổ, căn bản là nửa bước khó tiến.
Bất đắc dĩ cậu đành để Đường Kiếm Phong dùng hỏa hệ dị năng uy hiếp nó.
Ngọn lửa màu lam nhạt trên tay Đường Kiếm Phong phóng ra, không khí xung quanh bị đốt đến vặn vẹo, theo Đường Kiếm Phong tới gần, đám dây đằng vừa tiếp xúc với hơi nóng lập tức tản ra.
Diệp Trạch Việt cũng được nhẹ nhàng thả xuống.
Chờ đến khi mọi người vào nhà thì những ngọn dây đằng mới lui đi, Thẩm Giản Khê vẫn còn đang hôn mê, chỉ có hai tay hắn đã biến thành dây đằng, phía trên còn xuất hiện vài ngọn lá con màu xanh non, lúc này đang không an phận mà đong đưa.
Diệp Trạch Việt xoa cái eo bị ôm đau, sau đó đi qua đo nhiệt độ cho hắn, Diệp Cẩn tùy tay đẩy y ra, chính mình đi đo nhiệt độ.
"Đã khôi phục bình thường, các cậu nói xem sao bây giờ hắn vẫn chưa tỉnh lại, không phải là đang giả vờ?" Diệp Cẩn nhìn nhiệt kế ác ý suy đoán.
"Không thể nào....." Diệp Trạch Việt nhìn chằm chằm hai tay Thẩm Giản Khê, đột nhiên kinh hô một tiếng: "Tỉnh rồi!"
Mọi người tập trung nhìn vào, chỉ thấy Thẩm Giản Khê vừa rồi còn không có phản ứng đột nhiên tỉnh lại, chỉ là đôi đồng tử của hắn biến thành màu xanh biếc, mang theo ánh sáng sáng ngời thoạt nhìn phi thường xinh đẹp, giống như lưu li vậy.
"Anh thấy thế nào?" Diệp Trạch Việt nhìn hai tay của hắn dần dần trở lại bình thường, nếu không phải ban nãy dây đằng xé rách áo chỗ hai tay của hắn, mọi người còn tưởng chính mình bị ảo giác.
Thẩm Giản Khê lắc lắc cánh tay, mặt vô biểu tình nói: "Cơ thể giống như vừa đi dọn gạch cả ngày, hai cánh tay đặc biệt tê cứng."
"Anh hẳn là thức tỉnh mộc hệ dị năng, anh cảm nhận năng lượng bên trong cơ thể một chút." Đường Mặc Kỳ lật xem đôi mắt hắn, trừ bỏ màu sắc còn lại giống như không có biến hóa gì.
Sau đó hai cha con Trương Tử Thành, cùng Trần Vĩ Lương, Ngụy Vũ cũng thức tỉnh dị năng, trừ bỏ đứa nhỏ Dịch Nam, những người còn lại chưa thấy có động tĩnh.
Mà đứa nhỏ Dịch Nam từ sau khi đem về vẫn luôn trốn một mình ở trong phòng, tựa hồ vẫn chưa thoát khỏi bi thương sau khi mất đi người thân, nhưng vào thời điểm này, dù là đứa nhỏ thì cũng phải kiên cường mới có khả năng sống sót.
Vậy nên Đường Mặc Kỳ mặc kệ nó trốn ở trong phòng, đợi cho nó nghĩ thông suốt, không để bất cứ ai đi dỗ dành nó.
Dịch Nam là phát sốt sớm nhất, thời gian hôn mê cũng dài nhất, có thể là bởi vì quá nhỏ, thân thể không thừa nhận được biến dị, cho nên tới hiện tại vẫn đang sốt cao hôn mê.
Mẹ Trương vẫn đang chăm sóc nó.
Trương Tử Thành thức tỉnh băng hệ dị năng, Đường Mặc Kỳ biết loại dị năng này cũng là loại thức tỉnh nhiều nhất trong các dị năng giả.
Có lẽ là phụ tử tương liên, ba Trương cũng thức tỉnh băng hệ dị năng.
Trần Vĩ Lương cũng thức tỉnh hỏa hệ, nhưng màu của ngọn lửa lại là màu vàng nhạt, cũng không mạnh bằng Đường Kiếm Phong, còn Ngụy Vũ lại thức tỉnh hệ lực lượng, sức lực, tốc độ, năng lực phản ứng đều nhanh hơn người bình thường gấp ba lần.
Trong tứ hợp viện đang lâm vào bầu không khí hưng phấn, thì toàn bộ khu an toàn cũng đang gặp phải kinh hỉ thật lớn, vô số người sau khi hôn mê một đêm thì tỉnh dậy phát hiện bản thân thức tỉnh dị năng, mọi người điên cuồng vui sướng, cuối cùng thiên nhiên cũng không hoàn toàn bỏ rơi nhân loại, vẫn cho nhân loại một hy vọng sinh tồn.
Trừ lần đó ra, khu an toàn lại thu được một tin tức kinh thiên khác.
Từ khi mạt thế xảy ra, liên tục nửa năm thông tin gián đoạn rốt cuộc cũng kết thúc.
Sáng hôm nay khu an toàn đã thu được tín hiệu từ một khu an toàn khác.
Ở những căn cứ khác tỏ vẻ vẫn còn rất nhiều người sống sót vẫn đang đấu tranh, tin tức này phảng phất như tiêm một liều thuốc an thần cho mọi người trong khu an toàn, khiến cho bọn họ cũng hiện ra chút hy vọng.
Hai người Đường Mặc Kỳ cùng Đường Kiếm Phong ở trong không gian bận rộn, Đường Mặc Kỳ gặt lúa nước đã trưởng thành, sau khi tuốt hạt, sơ bộ có thể thu vào tám trăm cân hạt thóc.
Đường Mặc Kỳ nhìn vật tư phía bên kia xếp đầy hạt thóc, trong lòng có chút hụt hẫng, cậu lúc ấy chỉ nghĩ muốn mua sắm thật nhiều vật tư, nhưng nhiều đồ ăn ở trong không gian như vậy, mà bên ngoài vẫn còn rất nhiều người phải chịu chết đói, dù cho cậu có ý chí sắt đá cũng không thể không đau lòng.
Đường Kiếm Phong từ sau lưng ôm lấy cậu, tựa hồ biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nói: "Mặc Mặc, khôn sống dại chết, thiên nhiên rất tàn khốc, một mình em không thể cứu tất cả mọi người."
Đường Mặc Kỳ tự giễu mà cười một tiếng, nói: "Em không định cứu tất cả mọi người, em chỉ nghĩ bản thân sống mà không thẹn với lương tâm."
Đường Kiếm Phong vuốt tóc cậu, đột nhiên nghĩ tới khi còn nhỏ nhìn thấy Đường Mặc Kỳ, lúc ấy anh còn chưa nhận lại Đường gia, Đường Mặc Kỳ còn chưa quen biết anh, cũng không có bắt đầu chán ghét anh.
Tiết Tình mang anh về kinh đô, nói với anh Đường Cận Dân chính là ba anh.
Anh từ chỗ của Tiết Tình mà biết được thân thế, đối với người em trai là Đường Mặc Kỳ phi thường tò mò, trộm chạy đến nhà trẻ mà nhìn cậu, kỳ thật chỉ có chính anh biết rõ, xem em trai chỉ là lấy cớ, chân chính mà anh muốn chính là nhìn ba của mình.
Đáng tiếc Đường Cận Dân chưa từng xuất hiện, anh ngược lại chú ý tới đứa nhỏ này, nhìn cậu một mình ở nhà trẻ chờ tài xế đến đón, xem cậu bị khi dễ cũng chưa bao giờ khóc, xem cậu nghịch ngợm bị giáo viên phạt.
Không biết từ khi nào đối với Đường Mặc Kỳ tràn ngập địch ý biến thành đau lòng, cuối cùng hai mắt lại không thể thoát khỏi trên người cậu, giống như là yêu cậu đã trở thành hơi thở, là điều thiết yếu.
"Mặc Mặc, vô luận là em làm cái gì, ca cũng ủng hộ em." Đường Kiếm Phong từ hồi ức tỉnh lại, đem khuôn mặt của Đường Mặc Kỳ đối diện với mặt anh, có thể đến được với cậu đã là may mắn lớn nhất với anh, cho dù Đường Mặc Kỳ muốn làm gì, anh đều luôn ủng hộ, cho dù cậu ấy có muốn mạng của anh, anh tuyệt đối sẽ không chớp mắt dâng lên.
Đường Mặc Kỳ mỉm cười nhìn anh, đôi mắt sáng như trăng non, há mồm cắn lên cằm anh một chút, hô hấp Đường Kiếm Phong liền có chút thô nặng..