Đường phố tiêu điều không bóng người, bầu trời mây đen xám xịt, có thứ gì đó đang lắc lư trên đường, quần áo nó đầy máu, chân tay cong vẹo khác thường thịt da bong tróc chảy đầy dịch nhớt, đâu đó lại vang lên tiếng trẻ con kêu khóc.
-" con đàn bà vô dụng này! Còn không mau bảo nó im mồm lại ! Muốn cả đám cùng chết à?!"
-" Cả mày cũng im đi! Muốn kéo lũ quái vật đó vào đây hay sao?!"_giọng đàn ông the thé vang lên trong căn phòng chung cư cũ nát nhỏ hẹp át cả tiếng khóc của đứa trẻ rồi lại nhanh chóng im ắng lại. Bọn họ ko dám lên tiếng, bọn họ sợ hãi thứ quái vật mà kẻ kia nói tới chúng đang chực chờ tóm lấy bọn họ nhai nuốt. Chỉ mới hôm qua thôi mọi thứ vẫn còn rất bình thường, bọn họ vẫn ra cửa dạo phố mua sắm, đi làm như bao ngày khác không ai chú ý tới bảng tin ghi nhận những người đột nhiên phát điên bị nhốt lại vậy mà sáng nay thức dậy thế giới đã đảo điên dường như trở thành luyện ngục, những kẻ phát điên lao ra đường cắn xé người khác, có người mẹ đột nhiên cắn cổ con mình, những nơi đông đúc thoáng chốc bị nhuộm bởi máu tiếng thét và nỗi khiếp đảm khôn cùng. Thành phố giờ tiêu điều đến đáng thương, nào đâu dáng vẻ nhộn nhịp như trước nữa, trên đường lớn xác xe oto đâm sầm vào nhau nằm lặng im, máu vung vẩy khắp nơi, những phần chân tay đứt lìa treo trên cửa kính lởm chởm, có kẻ phát điên trong nhà không rời đi được bám vào cửa kính liên tục cào xé, những cổ tử thi bị gặm nham nhở đầy ruồi bọ hôi thối. Tiếng cắn xé nhai nuốt khiến người ta rợn tóc gáy thỉnh thoảng lại truyền ra từ góc nào đó, những cái xác biết đi lê lếch trên đường thịt da thối nát rơi ra , cái miệng mở to đầy nước bọt và máu me tởm lợm gầm gừ, ánh mắt bọn nó xám xịt mờ mịt đảo vòng quanh ý thức cuối cùng còn sót lại chỉ có : tìm thức ăn mà con người chính là thức ăn của chúng. Người phụ nữ đầu tóc rối bù gương mặt chưa vơi nét kinh hoàng ôm chặt đứa con trai nhỏ trong lòng, cả người run rẩy nhưng không dám kêu lên dù chỉ tiếng, mấy người đàn ông tụ tập bên bàn, trầm mặt gương mặt thô lỗ giờ phờ phạt cáu gắt, người có giọng the thé không nhịn được lại gắt lên
-" Mẹ nó, giờ bọn mày nói xem phải làm sao đây! Chẳng lẻ cứ phải ngồi đây chờ chết đói cả lũ sao?!"
-" Thế mày muốn ra ngoài à? Không thấy lũ tang thi còn lượn lờ khắp nơi à! Không phải quân đội nói đang cử người tới cứu nạn sao?! Chờ đi!
-" Chờ! chờ! Mày còn tin vào quân đội! Tao thấy là bọn nó đã biết trước chuyện này rồi, lại không công bố ra thì có! Còn mong bọn nó gõ cửa từng nhà à!"_ Người đàn ông trọc đầu vẻ mặt dữ tợn đập bàn. Mọi người trong phòng đều im lặng dường như đều có ý đồng tình với lời hắn vừa nói, cuối cùng kẻ nãy giờ vẫn luôn không lên tiếng có vẻ là người đứng đầu trong nhóm này, hắn nghiền ngẵm chốc rồi thở dài lên tiếng.
-" Được rồi, lão tam nói cũng có lí, cứ chờ ở đây hoài cũng không phải là cách, đi thôi chúng ta rời đi tìm chỗ nào đông người chút tập hợp rồi tính tiếp!"_ Nói xong hắn đuổi mấy kẻ khác đi thu xếp đồ đạc, gom hết đồ ăn còn lại trong nhà, tên nhỏ thó ngõ dáo dác sau đó nhanh tay nhét tiền bạc, trang sức đắt tiền trong ngăn kéo vào túi. đoàn người gần chục nhân khẩu bắt đầu rời đi, kẻ gọi lão tam đi dẫn đầu nấp vào sau cửa tay cằm gậy sắt bọn họ đang nhắm đến chiếc xe chỗ đậu đầu kia con đường cách chỗ này chừng - m. Quan sát xung quanh lần nữa để chắc chắn không có con tang thi nào lảng vảng, hắn phất tay ra hiệu cả bọn nhanh chóng di chuyển tới chỗ chiếc xe kia, người phụ nữ trên người vác theo đồ đạc kéo tay đứa nhỏ gắng sức chạy theo, đứa bé chỉ khoảng tuổi gầy gò ốm yếu đang lên cơn sốt không đủ sức duy trì liền chậm chạp kéo người phụ nữ tụt lại phía sau, tên đàn ông giọng the thé nhìn thấy lẩm bẩm câu chửi tục liền xông tới giằng tay đứa bé ra đẩy nó ngã xuống đường, mặc kệ người phụ nữ khóc lóc lôi người cô ta về phía xe
-" Con ngu này mày còn muốn mang theo cái của nợ đó à! Nhanh lên!"
Đứa trẻ yếu ớt không hề có sức đuổi theo nằm im bắt đầu òa khóc , tay nhỏ chân nhỏ cạ xuống mặt đường bắt đầu rỉ máu, mùi máu tanh kích thích lũ tang thi đang ở gần khu vực đó, ngay lập tức đã có vài con mò ra từ mấy tòa nhà, hẻm nhỏ xung quanh bọn chúng mở ra khoang miệng đỏ au lắc lư tiến lại chỗ đám người cùng đứa trẻ.
-" Không ổn! Lên xe nhanh! Ai ko nhanh thì cút!"_ lão tam giơ gậy đập nát đầu con tang thi ở gần hắn máu cùng óc trắng đục hôi thối bắn lên mặt hắn, gắng kìm lại cơn nôn mữa nắm lấy người phụ nữ đang gào khóc cùng tên đàn ông giọng the thé nhét vào ghế sau xong liền nhảy lên ghế phó lái cứ thế lao đi thật sự bỏ mặc đứa trẻ đối diện với bầy tang thi đói khát.
-" Chậc, chỉ mới ngày thôi mà con người đã có thể máu lạnh tới mức này rồi sao ?"_ giọng nói thiếu niên bất chợt vang lên, Chữ Diệp ngán ngẩm nhìn chiếc xe chạy như bay điên cuồng cán qua từng con tang thi cản đường phía trước, cậu đi đến vươn tay ôm lấy đứa trẻ nằm co ro dưới chân, lũ tang thi phản ứng có phần chậm chạp giận dữ xông về phía ccậu biểu thị là muốn nhai luôn kẻ đột nhiên xuất hiện đoạt đi thức ăn của chúng nó này. Chữ Diệp đối diện với lũ tang thi cấp thấp chỉ biết có ăn này hoàn toàn không chút nao núng, cậu tay ôm đứa bé, tay kia rút từ bao da sậm màu đeo sau lưng ra thanh trường kiếm dài thướt, lưỡi kiếm sáng bóng từng luồn gió cuồn cuộn chui ra từ bên trong kiếm chạy dọc quanh thân làm cho nó càng thêm sắc bén dường như có thể cắt nát bất kì thứ gì sơ sẩy chạm vào , Chữ Diệp nâng kiếm lên ngang cổ nhắm thẳng về phía trước bổ xuống kiếm chỉ thấy thân thể con tang thi ngay trước mặt cậu hoàn hảo bị cắt đôi thành nữa nhanh chóng ngã xuống nội tạng ào ào đổ ra văng tung tóe , kiếm phong chưa từng dừng lại vẫn mang theo từng lưỡi đao gió vô hình tiếp tục chém xuyên qua lũ tang thi bị náo động vừa nãy kéo đến từng con từng con ngã xuống lả tả. Người ngoài đứng xem chỉ có thể thấy hình ảnh thiếu niên tay ôm đứa trẻ tay cầm kiếm đứng yên, mà lũ tang thi xung quanh lại như đang bị kẻ vô hình cuồng dã tàn sát từng khối thân thể bị chém nát rơi đầy trên mặt đường, nội tạng, óc vung vãi đầy đất cảnh tượng hoành tráng lại khiến người buồn nôn vô cùng.
-" Bẩn chết được!"_ Chữ Diệp nhăn mặt ghét bỏ nhìn đoạn đường trước mặt bày đầy thi thể do mình làm ra, động suy nghĩ liền ôm đứa trẻ đã mất ý thức vào không gian, ở bên trong Đô Đô giờ đã là con cún cao gần mét nhìn thấy Chữ Diệp mang theo người lạ vào liền tò mò tiến lại gần quan sát_" Đô Đô tới nhìn đứa trẻ này lát tao phải tìm thuốc cho nó!"
Chữ Diệp xoa xoa lông trên cái tai khổng lồ của nó căn dặn, tuy rằng để thuận tiện cho sau này Đô Đô đã phải chịu hi sinh để cậu tỉa bớt đi bộ lông dài đáng tự hào của nó nhưng đến khi biến dị trở nên to lớn mọi thứ bị phóng đại lên nhiều lần nên nhìn vào vẫn còn cảm thấy rất rất dài, tuy vậy cuối cùng vẫn đành phải chấp nhận vì nếu cậu còn cắt ngắn nữa có khi Đô Đô sẽ trầm cảm mất, hơn nữa cảm giác lông nhiều vẫn có điểm rất tuyệt, rất êm ái. Đô Đô nằm bẹp xuống dùng đuôi làm nệm cho đứa trẻ, Chữ Diệp vội lo lục lội trong đống vật tư tìm thuốc hạ sốt, nhanh chóng đút thuốc cho đứa trẻ băng bó vết thương trên tay chân xong lại cho nó uống chút nước trong hồ. Chữ Diệp ngồi dựa vào bụng của Đô Đô nhìn đứa nhỏ mặt đã không còn đỏ bừng yên lặng ngủ bên. Chỉ mới ngày mà người ta đã có thể vì chạy trốn mà vứt bỏ con mình rồi, thực chất lòng người không thể chỉ trong thời gian ngắn như vậy liền có thể hóa đen chẳng qua là do nó đã sớm có bóng tối rồi đụng vào nguy hiểm thì bùng phát lên là điều sớm muộn. Mạt thế nói dễ hiểu thì chính là bài toán chọn lọc tự nhiên ở đó những kẻ đủ mạnh, đủ nhẫn tâm sẽ tiếp tục tồn tại còn những người yếu đuối như đứa trẻ này chẳng qua là khối sinh vật tựa như vật hy sinh sẽ bị đào thải dần dần đến cuối cùng còn sót lại trên đỉnh không phải là kẻ mạnh thì chính là kẻ yếu được kẻ mạnh bảo vệ. Đời trước cậu cũng giống như vậy là quân tốt hy sinh để ả đàn bà kia sắp đặt, cầm cờ chạy trước cho ả ta để khi ả ta bước lên đỉnh tháp thì tiện tay ném cậu xuống dưới chân. Nhưng bây giờ còn chưa biết ai sẽ là người bị đá xuống đâu cậu không tin là không có cậu bảo vệ mà cô ta còn có thể trở lại vị trí như đời trước, nên để cho cô ta trải nghiệm cảm giác mà những người yếu đuối khác đều phải trải qua mới là lẽ đúng.
-" Được rồi Đô Đô ra ngoài thôi, chúng ta đến trường học!"_ Chữ Diệp rời khỏi không gian trở lại con đường lúc nãy lần này bênh cạnh cậu có thêm con thú biến dị m, dáng đứng hiên ngang sừng sững như núi. Nhẹ nhàng nhảy lên lưng Đô Đô thoắt cái là nó đã bắt đầu lao vun vút trên đường, nhìn qua chỉ có thể bắt được cái bóng trắng khổng lồ lướt qua trước mắt. Vào buổi tối trước ngày mạt thế nổ ra Đô Đô đã bắt đầu biến dị, Chữ Diệp không muốn để nó chịu quá nhiều đau đớn khi thanh tẩy cơ thể nên chỉ cho nó uống bình linh thủy còn bản thân cậu cũng ở bên vừa quan sát cũng như chuyên tâm kích phát dị năng. Nhưng cho dù không ngâm linh thủy thì bản thân Đô Đô cũng là bản biến dị cực kì thành công còn ngoài ý muốn kích phát được dị năng hệ kim tương đối hiếm, phải biết thú cưng được nuôi trong nhà có dị năng kể cả ở đời trước cũng là thiểu số trong thiểu số chỉ những giống như Doberman hoặc Becgie thì tỉ lệ mới ổn định, có lẽ huyết thống và tiềm năng cơ thể thật sự là trợ lực cực tốt cho việc biến dị của cả người và thú.
Với tốc độ của Đô Đô- cao -m rất nhanh đã có thể nhìn thấy tháp đồng hồ trong sân trường học. Cổng trường học đóng kín, đám tang thi toàn bộ là sinh viên trong trường ở bên trong vô cùng nhiều, có lẽ là những sinh viên muốn chạy ra ngoài nhưng chưa kịp thì đã bị cắn nên mới quanh quẩn ở cổng, xung quanh không thấy người sống nào hết Chữ Diệp vỗ đầu Đô Đô nó liền giữ nguyên tốc độ chạy tiếp tục lao tới, biến dị xong giữa bọn họ liền hình thành liên kết đặc biệt giữa chủ nuôi và thú cưng biến dị có thể giao tiếp trực tiếp qua sóng của não bộ, có thể hiểu chính là thần giao cách cảm người ta vẫn nói. Đô Đô trực tiếp nhảy qua cổng hoàn hảo tiếp đất rồi giữ nguyên tốc độ lao đi, bộ lông của nó soát cái liền biến thành những gai kim loại bạc sáng loáng hơi hướng xuống dễ dàng cứa đứt thân thể tang thi không có mắt nhìn dám xông tới Chữ Diệp ở trên lưng chỉ việc ngồi yên không cần động tay . đường thuận lợi xông vào trong khu phòng học đổ nát, Đô Đô lắc thân mình gai kim loại tự rũ sạch máu tang thi tự động mềm xuống trở lại thành lông mềm phất phơ, Chữ Diệp nhìn xung quanh vì hôm qua là ngày nghĩ nên khu phòng học hầu như không có người, tuy nhiên nếu là người thông minh chút khi biến cố xảy ra liền biết đường mà chạy đến trốn ở đây, nơi không có người chính là nơi an toàn nhất. Cậu nhảy xuống khỏi người Đô Đô vừa muốn tiến lên thăm dò từng phòng thì có bóng người đột nhiên chạy ra từ phòng thực hành sinh hóa gần đó lao về phía cậu, âm thanh vui sướng quen thuộc.
-" Tiểu Diệp!"
-" A Toàn!"_ Chữ Diệp vui vẻ ôm lấy người lao đến.
-" May quá cậu vẫn còn sống, tại sao cậu lại đến đây ở đây rất nguy hiểm đó!"_ A Toàn bừng tỉnh vội vã kéo Chữ Diệp đi vào phòng, cửa phòng quá nhỏ Đô Đô không thể vào trong liền cứ vậy nằm ở ngoài canh chừng. Bên trong đều là người quen của cậu, nhưng xem như quen thuộc thì chỉ có Trương Gia Hàn, A Toàn với Hữu Thiệu, mấy người còn lại là bạn học cùng khoa không thân thiết, mấy người thấy Chữ Diệp xuất hiện lành lặn lại sạch sẽ ở đều rất bất ngờ lại trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn con chó khổng lồ ngoài cửa cậu phải giải thích cho họ là hiện tại thú vật ngẫu nhiên sẽ có mấy con biến thành bộ dáng to lớn như vậy hơn nữa đây là thú cưng của cậu sẽ không tùy tiện tấn công để họ yên tâm, Hữu Thiệu nhường chỗ cho cậu ngồi cạnh, lo lắng hỏi hang
-" Đã thế này rồi cậu còn quay lại làm gì thật là... không biết nguy hiểm sao?!"
-" Tôi thấy lo cho mọi người mà! Được rồi bỏ qua đi! thật ra tôi nghe được tin là quân đội sẽ đến đây cứu nạn những bạn học khác đang ở đâu?"
-" Mọi người có lẽ đều đang trốn trong dãy phòng học, lúc đó hoảng loạn quá anh không chú ý nhiều đã bị Gia Hàn kéo đi trốn rồi. Cơ mà quân đội thật sẽ đến sao?"_ Hữu Thiệu thở dài dường như không tin tưởng.
-" Ừ."_ Chữ Diệp cũng không định giải thích gì nhiều nhưng cậu dám cam đoan dù gì chính phủ cũng không thể bỏ mặt dân chúng không lo được.
-" Vậy chúng ta cứ chờ ở đây hả lỡ như..."_ cậu bạn trong nhóm nãy giờ vẫn thu mình trong góc không lên tiếng hơi do dự mở lời cậu muốn nói là lỡ như họ không đến thì sao? nhưng lại ko thốt ra được dù không hiểu tại sao nhưng linh cảm của cậu mách bảo rằng nên nghe theo Chữ Diệp là bọn họ sẽ sống sót.
-" Không sao đâu!"_ Chữ Diệp vỗ vai trấn an cậu ta_" Mọi người chắc chưa ăn gì, tranh thủ lấp đầy bụng trước đã!"
Chữ Diệp lấy mấy thứ thực phẩm ăn liền trong ba lô ra chia cho mấy người bọn họ nhưng thực chất là lấy từ không gian ba lô chỉ là vật ngụy trang để tránh người khác nghi ngờ. Mọi người cũng không nói chuyện nữa chậm rãi nhai nuốt , giờ sống chết bọn họ còn chưa định được ăn vào miệng cũng không thấy ngon chẳng qua là bọn họ cũng chỉ có lựa chọn tin tưởng Chữ Diệp.
----------------------------'--------
Mọi người ở yên trong phòng được khoảng hơn giờ, Chữ Diệp giữa chừng không ở cùng họ mà ra ngoài với Đô Đô lại dùng suy nghĩ kiểm tra đứa nhỏ chút nhận thấy nó vẫn đang ngủ yên ổn mới trở lại. Vừa lúc này đột nhiên có tiếng nổ vang lên từ hướng cổng chính sau đó là tiếng súng máy không có quy tắc như mưa ào ạt nổ ra dường như hướng về phía bọn họ mà tiến tới.
-" Là quân đội! Chắc chắn là họ đến cứu chúng ta!"_ A Toàn mừng rỡ hét lên ôm chầm lấy Chữ Diệp bên cạnh. Mọi người không biểu hiện quá mức như cậu ta nhưng từ vẻ mặt của họ có thể nhìn ra được mừng rỡ và nhẹ nhõm. Chữ Diệp dẫn đầu đi ra hành lang không có tiếng động cũng không có người chạy ra thăm dò có lẽ bọn họ đều đang chờ người khác đến cứu. Nếu ở yên chờ người tới nơi này không biết lúc đó sẽ loạn thành thế nào nữa tâm lí bọn họ dều yếu như vậy gặp kicg động liền hỗn loạn khi đó dễ tăng nguy cơ bị tấn công dẫm đạp phải tranh thủ thời cơ đi trước bước mới là đúng đắn.
-" Chúng ta đi đến chỗ quân đội trước tránh lát nữa nhiều người dễ gặp phải hỗn loạn"_ Chữ Diệp dẫn đầu rời đi mấy người Hữu Thiệu liền không do dự nhanh chóng theo sau trong tay họ cầm theo mấy thanh gỗ trong phòng dụng cụ để phòng thân bọn họ nhiều người cũng đâu thể trông chờ Chữ Diệp bảo vệ hết được, cậu thì ngược lại không nghĩ gì sẵn sàng bảo vệ hết người bọn họ bao gồm cả người bạn không thân kia đương nhiên là trong trường hợp bọn họ biết điều ngoan ngoãn phối hợp với cậu chứ không phải là cản trở gây rối. Vì số lượng tang thi trong trường thật sự rất nhiều quân đội vừa mở đầu đã dùng vũ khí nóng gây ra âm thanh dẫn dụ chúng nó chạy ra từ các khu túc xá đoạn đường Chữ Diệp đi cũng gặp phải mấy nhóm lớn, cậu giết rất nhàn tay không cần thả dị năng thực tế dù có sử dụng cũng không tổn hao quá nhiều khí lực vì dị năng của cậu đã bước qua cấp sơ cấp tiêu hao so với cấp chênh lệch rất rõ ràng, mấy người Hữu Thiệu đã sớm kiệt sức rất biết điều nép phía dưới đuôi Đô Đô để nó che chở còn Trương Gia Hàn biểu hiện không quá bình thường tuy có vẻ đã rất mỏi mệt vẫn cố gắng giết tang thi bên cạnh Chữ Diệp, cậu đã chú ý người này từ nãy chắc hẳn là cậu ta đã thức tỉnh dị năng nhưng bản thân thì vẫn chưa nhận ra.
-" Gia Hàn, cậu mới thức tỉnh dị năng thôi đừng cố sức quá!"
-" Dị năng? Là cái gì?"_ Trương Gia Hàn đập vỡ đầu con tang thi muốn tiếp cận từ bên trái, thở hổn hển thắc mắc.
-" Cậu bình tĩnh hít thở sâu xem, có phải cảm thấy có dòng năng lượng đang xoay chuyển trong cơ thể cậu ko?! Ví dụ như tôi chính là dị năng!"_ Chữ Diệp dứt lời vung kiếm cắt ngang thân con tang thi kiếm phong mang hình dạng như lưỡi dao theo sự điều khiển của cậu xuyên qua đám tang thi cắt đứt lượt hơn cái đầu, để chúng nó lăn lốc rơi rụng trên sân.
Trương Gia Hàn và mấy người phía sau nhìn Chữ Diệp xuất chiêu đều há hốc, chẳng ai ngờ thứ kì diệu như dị năng này không ngờ lại có ngày thật sự có thể bị con người nắm bắt. Trương Gia Hàn làm theo lời Chữ Diệp tập trung cảm thụ ngay lập tức vẻ mặt đều là không thể tin cùng vui sướng, hắn hưng phấn hỏi.
-" Đây... tôi là dị năng gì? Là sức mạnh sao? Giống như là siêu nhân?"
-" Có lẽ, được rồi cậu đừng chiến đấu nữa dị năng của cậu còn rất yếu sử dụng cạn kiệt sẽ nguy hiểm!"_ Tiếng súng xa xa càng lúc càng tiến lại gần tang thi xung quanh bọn họ cũng ngày càng nhiều gần như vây kín thành vòng tròn ép bọn họ vào chính giữa Đô Đô chợt ngẩng đầu nhìn về hướng tiếng súng mãnh liệt nhất nãy giờ vẫn là từ phía đó , Chữ Diệp hiểu ý nó muốn biểu đạt có lẽ người sắp đến rồi. Lưỡi kiếm trong tay lại lóe lên, Từng luồn gió cậu tạo ra được lưỡi kiếm trợ giúp đều mang theo uy lực cực kì sắc bén chấn tới cây cối xung quanh đều ngiêng ngã, chiêu này là đại chiêu kích phát phạm vi lớn để dọn đường, lần liền diệt được khoảng lớn tang thi dễ dàng chống trả khi bị vây công nhưng vì phải điều khiển cùng lúc nhiều đao gió nên chỉ có thể dùng khi dị năng vẫn còn dư dả nếu không sẽ không kiếm soát được dễ ngộ sát người phe mình hiện tại Chữ Diệp mới bước vào cấp ngày tối đa chỉ có thể dùng chiêu này lần bây giờ cậu đã trông thấy bóng dáng mấy người quân nhân cầm súng chạy về phía này người đi đầu quân hàm đại tá nhìn thấy bọn họ đang bị vây đã nhanh chóng đuổi tới, Chữ Diệp vung kiếm lên thì bất ngờ có tiếng con gái kinh hoảng hét lớn hướng về phía cậu.
-" Á á á á! Chữ Diệp cứu mình với!"_ Đường Tuyết Nhạn! Ả điên này tại sao lại xuất hiện ở đây! Chữ Diệp nghiến răng nhìn cô ta dáng vẻ hoa dung thất sắc biểu tình sợ hãi chạy về phía cậu phía sau còn nhiệt tình kéo theo đám lớn tang thi làm cho tình hình càng thêm rối rắm. Cậu kìm lại tức giận đang trào dâng trong huyết quản trước tiên tiếp tục tập trung quét sạch quân đoàn tang thi đang bao vây nhóm bọn họ. Xác tang thi bị cắt nát rơi vãi khắp nơi có con bị cắt đứt ngang người nội tạng đổ ra vẫn lì lợm lê lết tay tiến tới dưới chân cậu bàn tay móng đen nhọn hoắc vươn ra tóm lấy chân Chữ Diệp.