(Bíp....
Đây là một chương hack não. Thỉnh để nó sang một bên trước khi đọc))
Hệ thống:........
Từng chap sẽ được post dần dần xin đừng bê đi nơi khác vượt quá số chap đã post trên diedanlequydon. Trang chính cập nhật chương mới nhất ở wattpat - sreach tên truyện là ra. Xin hãy bê bài có tâm. OK?
--- ------ ------
Mạc Khanh sau khi mở xong chỉ số Tài Năng cảm giác như toàn thân được buff sức mạnh, ánh mắt lập tức sáng ngời ngập tràn hăng hái chiến đấu ngồi đối diện với Phó Thanh, nắm trong tay một sấp cờ rồi thả xuống mặt bàn đếm:
" 2.. 4... Tôi cầm quân trắng, anh cầm quân đen, mời đi trước"
Phó Thanh rất tự tin vào năng lực của mình, một người thường xuyên chơi như hắn so với cô gái này chắc thỉnh thoảng chỉ luyện cờ cùng Mạc gia chủ, phần thắng coi như nắm trong tay, nhưng dù sao vẫn phải giữ mặt mũi tránh cô ấy phật lòng nếu có thể đầu ván cũng nên nhường một chút. Hắn ưu nhã nhấp một ngụm trà tăng khí chất thư sinh thấp giọng nói: "Dù sao tôi cũng là kỳ thủ chuyên nghiệp, chi bằng nên chấp tứ tiểu thư vài quân cờ mới phải lẽ, mời đặt xuống tuỳ ý"
Mạc Khanh ngoài mặt bình thản nhưng trong thâm tâm mũi đã phổng to ngược tận trời, hăng hái bàn luận chọn mức độ chơi phù hợp tiện thể tám nhảm với hệ thống:
"Thứ Nguyên, Tiểu Thanh Tử đáng yêu rất khinh thường chị mày. Lên đi cho em ý biết đàn bà giỏi võ mồm không phải người hèn nhát đi"
Thứ Nguyên hưng phấn: [Chủ Nhân, có các cấp bậc để lựa chọn đấu sau:
Kỳ thủ chuyên nghiệp nhất đẳng -> cửu đẳng.
Vương Toạ -> Kỳ Nhân -> Bản Nhân Phường.
Chủ Nhân thích cái nào??]*
(*Lý giải đẳng trong cờ vây: Người chơi nghiệp dư muốn thi lên chuyên nghiệp phải trải qua nhiều kỳ thi gian nan khắc nghiệt kéo dài mấy tháng trời. Thấp nhất là nhất đẳng cho đến cửu đẳng, có thể mất 20 30 năm mới leo hết 9 đẳng là chuyện thường.
Vương Toạ, Kỳ Nhân chỉ những người thâm niên cực cao mới nắm giữ (thường thường 35 tuổi trở lên).
Bản Nhân Phường giới cờ vây tương đương như Vua. (Người nắm giữ vị trí này thường trên 60 tuổi)
Chơi cờ vây cũng có lương, y hệt một công việc bình thường.
Leo đẳng xong còn phải bảo vệ vị trí khi bị thách đấu nếu không sẽ rớt đẳng)
Mạc Khanh nhìn các mục Tài Năng trước mặt lựa như lựa rau cuối cùng chọn mức độ Vương Toạ. Sau đó quay về ngoài hiện thực vô cùng thong dong gác chéo một chân, híp mắt cất tiếng chậm rãi:
"Bản tiểu thư thiết nghĩ đã đấu nên đấu cho công bằng, không cần nhị thiếu nhường. Xin cứ cầm quân đen đặt xuống đi"
Phó Thanh càng nhìn càng cảm thấy cô gái này thực khó đoán không khỏi tăng thêm cho hắn vài phần hứng thú, liền đặt xuống một quân vào điểm 3-5 góc dưới bên trái, trầm tĩnh mỉm cười:
"Vậy mời tiểu thư, hy vọng sau ván đấu này dù kết quả ra sao tình hữu nghị thân thiết giữa hai nhà vẫn không đổi"
Tuy hiện nay hắn đang ngồi ở vị trí ngũ đẳng, nhưng đó là do công việc học hành bận rộn, cộng thêm "mấy việc giải quyết linh tinh khác cho anh trai" không có đủ thời gian cho việc thi lên đẳng. Chứ thực ra với trình độ hiện giờ, đến cha hắn cũng đã phải không keo kiệt khen ngợi hắn đã chạm mức bát đẳng rồi.
Mạc Khanh nhoẻn miệng cười ý vị.
Cô thong dong dùng đầu ngón tay trắng xanh tinh tế cầm một quân cờ trắng lên đặt vào điểm trên góc phải, không biết phông bạt đâu ra cây quạt giấy phe phẩy vài cái che miệng, thấp giọng cười cười e lệ:
"Nhị thiếu yên tâm, không chỉ tình hữu nghị giữa hai nhà, mà tình bạn giữa tôi và nhị thiếu cũng sẽ không đổi"
Chính là lạnh nhạt như nhau, huống hồ lúc ở trường vốn đã không có muối rồi dù anh bao lần thiết kế cho chúng ta chạm mặt đi nữa.
Niệm tình Tiểu Thanh Tử anh trước ánh nhìn của bổn gia rất đáng yêu như em trai nhà bên, bổn gia sẽ lưu tình thu anh vào hậu cung, mỗi ngày chăm nom cẩn thận cùng Tiểu Noãn Nhi lại còn có formalin đóng bánh nhai qua ngày bảo quản da thịt. Ha ha!!!
Hệ thống:................
Một phút mặc niệm cho nhân vật phản diện đáng thương.
Mạc Quân và Phó Vương lúc đầu cho rằng cũng chỉ là ván cờ giãy giụa phản đối mối hôn sự này, vì trái với ngoài mặt vui vẻ vô ý như lão ngoan đồng chứ thực chất trong lòng bọn họ đều cực kỳ để ý. Để cho hai đứa trẻ hai nhà đến với nhau chính là sự lựa chọn tốt nhất, không chỉ trợ giúp tăng tiềm lực kinh thế hai công ty thêm vững chãi, mà bọn họ đều là nhìn con dâu con rể lớn lên từ nhỏ, nắm được bản chất con người nên khi giao phó bọn chúng cho nhau đều cực kỳ yên tâm. Sẽ không lo con mình chịu uỷ khuất.
Thế nhưng khi mỗi bên đều đã đi được khoảng 15 nước cờ bọn họ chợt nhận ra hai đứa trẻ này đang cực kỳ nghiêm túc. Vẻ mặt Phó Thanh khác thời gian đầu đặt cờ rất nhiều chứng tỏ nó cũng đang tập trung cao độ.
Nếu lúc đầu cả cha con Phó Vương, Mạc Quân và Mạc Thiên đều không kỳ vọng gì nhiều vào sức cờ của Mạc Khanh thì khi thực lực của cô đã bộc lộ rõ, bọn họ đều cực kỳ kinh ngạc.
Cô tiểu thư chiều chuộng từ nhỏ suốt ngày chỉ ăn chơi mua sắm lôi đâu ra thời gian học cờ vây???
Sức cờ khủng bố này sao bọn họ lại không nhận ra cơ chứ. Nếu đi thi chuyên nghiệp thì cô cầm vị trí phải ít nhất ngũ đẳng trở lên.
Hèn gì lúc nghe đấu cờ với Phó Thanh thái độ rất tự tin không có ý chùn bước.
Lão già thối này, có con gái chơi hay vậy giấu nhẹm không chịu cho con bé thỉnh thoảng đến hội quán chơi cờ với ông. Giấu có cần phải kỹ như vậy không ông cũng đâu có ăn thịt, huống chi đây còn là con dâu tương lai.
Thấy Phó Vương trừng mắt trách cứ, Mạc Quân cũng hoàn toàn là bất đắc dĩ.
Lúc nhỏ Mạc Quân nhớ khi dạy cho các con chơi cờ cô từng càu nhàu: "Đây là môn thể thao của người già, nếu con chơi một ván sẽ già thêm một tuổi. Con mới không thèm"
Xong quẩy mông bỏ đi, đến hai năm trước ông còn thấy tay cô cầm cờ đúng kiểu dân nghiệp dư sử dụng ngón cái và ngón trỏ, thế quái nào mới chưa được bao lâu đã thuần thục dùng đầu ngón trỏ và ngón giữa cầm cờ? Dù có tiến bộ thần tốc chơi ngày đêm cũng không thể đấu lại kỳ thủ chuyên nghiệp ngũ đẳng được.
Hệ thống:......... (Lớn vậy không biết phần mềm hack code à??)
Huống chi bản update mới nhất của em đã lên 5 chấm, Chỉ số Tài Năng mở ra chính là không thể nghi ngờ nha.
Sau khi chiếm được hoàn toàn mảnh đất góc dưới bên trái bàn cờ, chỗ mà quân đen ban đầu của Phó Thanh chọn làm cứ điểm, Mạc Khanh ung dung nhấc ba quân chết lên thu đất chuyên nghiệp. Phông bạt phẩy phẩy thêm vài quạt cho khí chất phiêu dật mới nhại lại sự ưu nhã ban đầu của Phó Thanh cầm tách trà lên nhấp một ngụm, nhẹ nhàng cười cười như thiếu nữ thôn quê:
"Để nhị thiếu chê cười, không cần nhường Tiểu Khanh như vậy xin cứ đánh bằng thực lực của mình"
Nhường bằng mắt!!
Nhường thế quái nào được khi mà người ta đang đấu hết sức lực rồi kia chứ nữ nhân xấu xa này ~
Tiểu Thanh Tử a~~ em zai có biết vẻ mặt rối rắm lúc này của em có bao nhiêu quyến rũ không (✧ω✧) ♡
[[ Bíp... Chỉ số Tài Năng + 50
Lần đầu đánh nhân vật phản diện số 2 không ngóc đầu lên được, đại náo thành công, chỉ số May Mắn + 100.
Sử dụng chỉ số Tài Năng thành thạo, cộng điểm nhiệm vụ đầu tiên + 20 giờ.
Thỉnh cố gắng. Cảm ơn]]
Hệ thống:......... (buff quá nhanh rồi, không sợ chủ nhân nhận ra sao?????)
Mới đánh nửa ván cờ đã ngầu lòi như vậy, ui chu choa yêu quá ta ta ta..... Cô biết ngay lúc xuyên đến đã nói xuyên không gì đó rất biết chọn người mà, cày nhanh như vậy nếu không hack thì chính là bổn gia quá giỏi.
Tiếng hệ thống điện tử hôm nay phá lệ nghe thực đáng yêu.
Rate 5 sao!!!!!!
Hệ thống:.....................
Không, là hack đó chủ nhân... em chin nhỗi....(ノ_<。)
Trên trán Phó Thanh đã rịn ra một tầng mồ hôi mịn, hắn đã sơ ý coi thường thực lực của cô gái này quá rồi. Tuy lúc đầu đã nhanh chóng nhận ra để nắm lại quyền chủ động, thế nhưng phong cách đi từng nước của cô ta rất chắc chắn, liên tục dồn sức tấn công vào trung tâm và góc phải bàn cờ khiến hắn mất nhiều công sức bảo vệ quân đen ở đó, thành ra sơ sẩy làm mất đất góc trái.
Áp lực lớn này khiến hắn có cảm giác như đấu lên lục đẳng trong phòng riêng, không thể cầu cứu ai lại còn treo trên đầu một cây đao đi lạc một bước máu sẽ chảy là điều không thể nghi ngờ.
Mạc Khanh thấy hắn ta đặt quân đen xuống vùng đất trung tâm hòng chiếm lại thế thượng phong, nụ cười của cô càng sâu hơn điềm nhiêm đặt quân trắng xuống vùng "khí" giãy giụa của Phó Thanh.
Hắn ta dự liệu được cô sẽ đi chỗ đó nên nhanh chóng hạ xuống một quân khác, liên tiếp như vậy 12 quân nối nhau ngươi đặt ta đặt, ngươi thủ ta công, cho đến khi Mạc Khanh nói tiếng ra chiều phát hiện cái gì đó:
"Ừm.... ở đây!!"
Quân trắng hạ cạch một tiếng!
"..."
Phó Thanh bần thần nhận ra mình đã không thể cứu được vùng đất trung tâm nữa. Nhưng cái quan trọng hơn hắn có cảm giác như Mạc Khanh hạ từng quân một đều có ẩn ý, đến lúc buông bỏ vùng trung tâm và nhìn toàn bộ bàn cờ, hắn nhận ra đây là tình cảnh của hắn, và cô ta.
Quân đen là hắn, quân trắng không thể nghi ngờ là cô gái kia, hôn sự chính là toàn bộ bàn cờ này.
Quân đầu tiên hắn hạ xuống vùng đất góc trái thể hiện hắn là người bắt đầu chuyện hôn nhân này trước. Cô không đồng ý, cô giữ vững lập trường phản đối ở góc trên bên phải. Cả hai chiến đấu an tĩnh mà ẩn gió bão, hắn cứ cho rằng cô sẽ bị bức lui tuỳ ý cha mẹ sắp đặt, thì cô lại dập tắt hoàn toàn ý định ban đầu của hắn đi.
Nghĩ rằng còn cách cứu vãn, hắn cự cãi hòng níu kéo, đến cuối cùng vùng trung tâm mất trắng, hắn mới hiểu, dù là ai sắp đặt, ai bắt đầu, cô cũng sẽ phản đối và nắm quyền chủ động đến cùng.
Như năm xưa khi tình cờ biết hôn phu của mình là Phó Kiệt đại minh tinh, cô thản nhiên chấp nhận không hưng phấn, không nháo cũng chẳng có động thái gì, mặc kệ sự việc không quan tâm khi nào hai ông bà công bố hôn sự cho cô biết.
Cô cứ sống cuộc sống của mình, coi trời bằng vung, coi thúng bằng nia, coi thìa bằng môi, lôi thôi làm vá.
Kiêu ngạo đến đáng sợ.
Ra là cô không hề thay đổi, cô chỉ ẩn gai nhọn của mình ra vẻ ôn hoà mà thôi.
Chỉ chực chờ con mồi sập bẫy, sau đó thoải mái nhàn nhã vùi dập đến mảnh giáp đối thủ cũng không còn.
Không cần đợi đến ván cờ kết thúc Phó Thanh cũng đoán được mình thua bao nhiêu, ít nhất cũng phải 6 mục. Kỳ thủ chuyên nghiệp như hắn lại thua người không chút tiếng tăm như cô tận 6 mục.
2 tiếng chơi cùng Mạc Khanh bị cô áp đảo gần như hầu hết thời gian, làm hắn ngẩng đầu để ý đến thái độ ba người đàn ông đứng xem đang trợn mắt há mồm cũng không có.
Năm xưa hắn học cờ là để lấy lòng Phó Vương cha hắn và các gia chủ trong Tứ Đại Thân Vương, hắn rất tự tin, nhưng bây giờ thua thảm hại trước mặt cô gái này, hắn bỗng thấy ngón tay cầm cờ nặng hơn bao giờ hết.
Mỗi quân cờ vây đại biểu cho tính cách và lối suy nghĩ của con người, có những thứ chỉ nói chuyện, chỉ nhìn thôi đều không đủ để đánh giá ai.
Nhưng đấu một ván cờ, thâm tâm của con người sẽ theo đó mà phơi bày sạch sẽ.
Những kế hoạch của hắn... liệu cô có nhìn ra được điều gì không mà lại đuổi cùng giết tuyệt cảnh cáo hắn đến tận mức này?
Hệ thống:.............. ( Lại nghĩ nhiều rồi, mấy người nhà này giống hệt nhau đều hay suy diễn. Bổ não là bệnh, cần phải trị)
Mạc Khanh nhìn ngón tay cầm quân đen của Phó Thanh chần chừ mãi chưa thể hạ xuống, cô nhếch khoé miệng, vẻ mặt thản nhiên lại vương vài phần đắc ý giảo hoạt.
Ngài hôn phu đáng kính đang lưu lạc đâu đó yêu quý ~
Tấm thân thanh khiết của bổn gia.... vì anh mà đã giữ - được - rồi - nha ~
--- ------ ------
Tiểu kịch trường:
Phó Thanh: Tôi chấp nhận rút lui. Mong tiểu thư hãy quên tôi đi và tha thứ cho hành động bồng bột ngày hôm nay.
Mạc Khanh: Haizzz, sao mà tôi có thể quên anh khi mà mỗi ngày ra đường lại gặp toàn đồ vật gợi nhớ đến anh chứ.
Phó Thanh chợt xúc động: Có phải em............
Mạc Khanh: Con mẹ nó, cứ hai ba chục mét lại gặp một thùng rác.
Đây là một chương hack não. Thỉnh để nó sang một bên trước khi đọc))
Hệ thống:........
Từng chap sẽ được post dần dần xin đừng bê đi nơi khác vượt quá số chap đã post trên diedanlequydon. Trang chính cập nhật chương mới nhất ở wattpat - sreach tên truyện là ra. Xin hãy bê bài có tâm. OK?
--- ------ ------
Mạc Khanh sau khi mở xong chỉ số Tài Năng cảm giác như toàn thân được buff sức mạnh, ánh mắt lập tức sáng ngời ngập tràn hăng hái chiến đấu ngồi đối diện với Phó Thanh, nắm trong tay một sấp cờ rồi thả xuống mặt bàn đếm:
" 2.. 4... Tôi cầm quân trắng, anh cầm quân đen, mời đi trước"
Phó Thanh rất tự tin vào năng lực của mình, một người thường xuyên chơi như hắn so với cô gái này chắc thỉnh thoảng chỉ luyện cờ cùng Mạc gia chủ, phần thắng coi như nắm trong tay, nhưng dù sao vẫn phải giữ mặt mũi tránh cô ấy phật lòng nếu có thể đầu ván cũng nên nhường một chút. Hắn ưu nhã nhấp một ngụm trà tăng khí chất thư sinh thấp giọng nói: "Dù sao tôi cũng là kỳ thủ chuyên nghiệp, chi bằng nên chấp tứ tiểu thư vài quân cờ mới phải lẽ, mời đặt xuống tuỳ ý"
Mạc Khanh ngoài mặt bình thản nhưng trong thâm tâm mũi đã phổng to ngược tận trời, hăng hái bàn luận chọn mức độ chơi phù hợp tiện thể tám nhảm với hệ thống:
"Thứ Nguyên, Tiểu Thanh Tử đáng yêu rất khinh thường chị mày. Lên đi cho em ý biết đàn bà giỏi võ mồm không phải người hèn nhát đi"
Thứ Nguyên hưng phấn: [Chủ Nhân, có các cấp bậc để lựa chọn đấu sau:
Kỳ thủ chuyên nghiệp nhất đẳng -> cửu đẳng.
Vương Toạ -> Kỳ Nhân -> Bản Nhân Phường.
Chủ Nhân thích cái nào??]*
(*Lý giải đẳng trong cờ vây: Người chơi nghiệp dư muốn thi lên chuyên nghiệp phải trải qua nhiều kỳ thi gian nan khắc nghiệt kéo dài mấy tháng trời. Thấp nhất là nhất đẳng cho đến cửu đẳng, có thể mất 20 30 năm mới leo hết 9 đẳng là chuyện thường.
Vương Toạ, Kỳ Nhân chỉ những người thâm niên cực cao mới nắm giữ (thường thường 35 tuổi trở lên).
Bản Nhân Phường giới cờ vây tương đương như Vua. (Người nắm giữ vị trí này thường trên 60 tuổi)
Chơi cờ vây cũng có lương, y hệt một công việc bình thường.
Leo đẳng xong còn phải bảo vệ vị trí khi bị thách đấu nếu không sẽ rớt đẳng)
Mạc Khanh nhìn các mục Tài Năng trước mặt lựa như lựa rau cuối cùng chọn mức độ Vương Toạ. Sau đó quay về ngoài hiện thực vô cùng thong dong gác chéo một chân, híp mắt cất tiếng chậm rãi:
"Bản tiểu thư thiết nghĩ đã đấu nên đấu cho công bằng, không cần nhị thiếu nhường. Xin cứ cầm quân đen đặt xuống đi"
Phó Thanh càng nhìn càng cảm thấy cô gái này thực khó đoán không khỏi tăng thêm cho hắn vài phần hứng thú, liền đặt xuống một quân vào điểm 3-5 góc dưới bên trái, trầm tĩnh mỉm cười:
"Vậy mời tiểu thư, hy vọng sau ván đấu này dù kết quả ra sao tình hữu nghị thân thiết giữa hai nhà vẫn không đổi"
Tuy hiện nay hắn đang ngồi ở vị trí ngũ đẳng, nhưng đó là do công việc học hành bận rộn, cộng thêm "mấy việc giải quyết linh tinh khác cho anh trai" không có đủ thời gian cho việc thi lên đẳng. Chứ thực ra với trình độ hiện giờ, đến cha hắn cũng đã phải không keo kiệt khen ngợi hắn đã chạm mức bát đẳng rồi.
Mạc Khanh nhoẻn miệng cười ý vị.
Cô thong dong dùng đầu ngón tay trắng xanh tinh tế cầm một quân cờ trắng lên đặt vào điểm trên góc phải, không biết phông bạt đâu ra cây quạt giấy phe phẩy vài cái che miệng, thấp giọng cười cười e lệ:
"Nhị thiếu yên tâm, không chỉ tình hữu nghị giữa hai nhà, mà tình bạn giữa tôi và nhị thiếu cũng sẽ không đổi"
Chính là lạnh nhạt như nhau, huống hồ lúc ở trường vốn đã không có muối rồi dù anh bao lần thiết kế cho chúng ta chạm mặt đi nữa.
Niệm tình Tiểu Thanh Tử anh trước ánh nhìn của bổn gia rất đáng yêu như em trai nhà bên, bổn gia sẽ lưu tình thu anh vào hậu cung, mỗi ngày chăm nom cẩn thận cùng Tiểu Noãn Nhi lại còn có formalin đóng bánh nhai qua ngày bảo quản da thịt. Ha ha!!!
Hệ thống:................
Một phút mặc niệm cho nhân vật phản diện đáng thương.
Mạc Quân và Phó Vương lúc đầu cho rằng cũng chỉ là ván cờ giãy giụa phản đối mối hôn sự này, vì trái với ngoài mặt vui vẻ vô ý như lão ngoan đồng chứ thực chất trong lòng bọn họ đều cực kỳ để ý. Để cho hai đứa trẻ hai nhà đến với nhau chính là sự lựa chọn tốt nhất, không chỉ trợ giúp tăng tiềm lực kinh thế hai công ty thêm vững chãi, mà bọn họ đều là nhìn con dâu con rể lớn lên từ nhỏ, nắm được bản chất con người nên khi giao phó bọn chúng cho nhau đều cực kỳ yên tâm. Sẽ không lo con mình chịu uỷ khuất.
Thế nhưng khi mỗi bên đều đã đi được khoảng 15 nước cờ bọn họ chợt nhận ra hai đứa trẻ này đang cực kỳ nghiêm túc. Vẻ mặt Phó Thanh khác thời gian đầu đặt cờ rất nhiều chứng tỏ nó cũng đang tập trung cao độ.
Nếu lúc đầu cả cha con Phó Vương, Mạc Quân và Mạc Thiên đều không kỳ vọng gì nhiều vào sức cờ của Mạc Khanh thì khi thực lực của cô đã bộc lộ rõ, bọn họ đều cực kỳ kinh ngạc.
Cô tiểu thư chiều chuộng từ nhỏ suốt ngày chỉ ăn chơi mua sắm lôi đâu ra thời gian học cờ vây???
Sức cờ khủng bố này sao bọn họ lại không nhận ra cơ chứ. Nếu đi thi chuyên nghiệp thì cô cầm vị trí phải ít nhất ngũ đẳng trở lên.
Hèn gì lúc nghe đấu cờ với Phó Thanh thái độ rất tự tin không có ý chùn bước.
Lão già thối này, có con gái chơi hay vậy giấu nhẹm không chịu cho con bé thỉnh thoảng đến hội quán chơi cờ với ông. Giấu có cần phải kỹ như vậy không ông cũng đâu có ăn thịt, huống chi đây còn là con dâu tương lai.
Thấy Phó Vương trừng mắt trách cứ, Mạc Quân cũng hoàn toàn là bất đắc dĩ.
Lúc nhỏ Mạc Quân nhớ khi dạy cho các con chơi cờ cô từng càu nhàu: "Đây là môn thể thao của người già, nếu con chơi một ván sẽ già thêm một tuổi. Con mới không thèm"
Xong quẩy mông bỏ đi, đến hai năm trước ông còn thấy tay cô cầm cờ đúng kiểu dân nghiệp dư sử dụng ngón cái và ngón trỏ, thế quái nào mới chưa được bao lâu đã thuần thục dùng đầu ngón trỏ và ngón giữa cầm cờ? Dù có tiến bộ thần tốc chơi ngày đêm cũng không thể đấu lại kỳ thủ chuyên nghiệp ngũ đẳng được.
Hệ thống:......... (Lớn vậy không biết phần mềm hack code à??)
Huống chi bản update mới nhất của em đã lên 5 chấm, Chỉ số Tài Năng mở ra chính là không thể nghi ngờ nha.
Sau khi chiếm được hoàn toàn mảnh đất góc dưới bên trái bàn cờ, chỗ mà quân đen ban đầu của Phó Thanh chọn làm cứ điểm, Mạc Khanh ung dung nhấc ba quân chết lên thu đất chuyên nghiệp. Phông bạt phẩy phẩy thêm vài quạt cho khí chất phiêu dật mới nhại lại sự ưu nhã ban đầu của Phó Thanh cầm tách trà lên nhấp một ngụm, nhẹ nhàng cười cười như thiếu nữ thôn quê:
"Để nhị thiếu chê cười, không cần nhường Tiểu Khanh như vậy xin cứ đánh bằng thực lực của mình"
Nhường bằng mắt!!
Nhường thế quái nào được khi mà người ta đang đấu hết sức lực rồi kia chứ nữ nhân xấu xa này ~
Tiểu Thanh Tử a~~ em zai có biết vẻ mặt rối rắm lúc này của em có bao nhiêu quyến rũ không (✧ω✧) ♡
[[ Bíp... Chỉ số Tài Năng + 50
Lần đầu đánh nhân vật phản diện số 2 không ngóc đầu lên được, đại náo thành công, chỉ số May Mắn + 100.
Sử dụng chỉ số Tài Năng thành thạo, cộng điểm nhiệm vụ đầu tiên + 20 giờ.
Thỉnh cố gắng. Cảm ơn]]
Hệ thống:......... (buff quá nhanh rồi, không sợ chủ nhân nhận ra sao?????)
Mới đánh nửa ván cờ đã ngầu lòi như vậy, ui chu choa yêu quá ta ta ta..... Cô biết ngay lúc xuyên đến đã nói xuyên không gì đó rất biết chọn người mà, cày nhanh như vậy nếu không hack thì chính là bổn gia quá giỏi.
Tiếng hệ thống điện tử hôm nay phá lệ nghe thực đáng yêu.
Rate 5 sao!!!!!!
Hệ thống:.....................
Không, là hack đó chủ nhân... em chin nhỗi....(ノ_<。)
Trên trán Phó Thanh đã rịn ra một tầng mồ hôi mịn, hắn đã sơ ý coi thường thực lực của cô gái này quá rồi. Tuy lúc đầu đã nhanh chóng nhận ra để nắm lại quyền chủ động, thế nhưng phong cách đi từng nước của cô ta rất chắc chắn, liên tục dồn sức tấn công vào trung tâm và góc phải bàn cờ khiến hắn mất nhiều công sức bảo vệ quân đen ở đó, thành ra sơ sẩy làm mất đất góc trái.
Áp lực lớn này khiến hắn có cảm giác như đấu lên lục đẳng trong phòng riêng, không thể cầu cứu ai lại còn treo trên đầu một cây đao đi lạc một bước máu sẽ chảy là điều không thể nghi ngờ.
Mạc Khanh thấy hắn ta đặt quân đen xuống vùng đất trung tâm hòng chiếm lại thế thượng phong, nụ cười của cô càng sâu hơn điềm nhiêm đặt quân trắng xuống vùng "khí" giãy giụa của Phó Thanh.
Hắn ta dự liệu được cô sẽ đi chỗ đó nên nhanh chóng hạ xuống một quân khác, liên tiếp như vậy 12 quân nối nhau ngươi đặt ta đặt, ngươi thủ ta công, cho đến khi Mạc Khanh nói tiếng ra chiều phát hiện cái gì đó:
"Ừm.... ở đây!!"
Quân trắng hạ cạch một tiếng!
"..."
Phó Thanh bần thần nhận ra mình đã không thể cứu được vùng đất trung tâm nữa. Nhưng cái quan trọng hơn hắn có cảm giác như Mạc Khanh hạ từng quân một đều có ẩn ý, đến lúc buông bỏ vùng trung tâm và nhìn toàn bộ bàn cờ, hắn nhận ra đây là tình cảnh của hắn, và cô ta.
Quân đen là hắn, quân trắng không thể nghi ngờ là cô gái kia, hôn sự chính là toàn bộ bàn cờ này.
Quân đầu tiên hắn hạ xuống vùng đất góc trái thể hiện hắn là người bắt đầu chuyện hôn nhân này trước. Cô không đồng ý, cô giữ vững lập trường phản đối ở góc trên bên phải. Cả hai chiến đấu an tĩnh mà ẩn gió bão, hắn cứ cho rằng cô sẽ bị bức lui tuỳ ý cha mẹ sắp đặt, thì cô lại dập tắt hoàn toàn ý định ban đầu của hắn đi.
Nghĩ rằng còn cách cứu vãn, hắn cự cãi hòng níu kéo, đến cuối cùng vùng trung tâm mất trắng, hắn mới hiểu, dù là ai sắp đặt, ai bắt đầu, cô cũng sẽ phản đối và nắm quyền chủ động đến cùng.
Như năm xưa khi tình cờ biết hôn phu của mình là Phó Kiệt đại minh tinh, cô thản nhiên chấp nhận không hưng phấn, không nháo cũng chẳng có động thái gì, mặc kệ sự việc không quan tâm khi nào hai ông bà công bố hôn sự cho cô biết.
Cô cứ sống cuộc sống của mình, coi trời bằng vung, coi thúng bằng nia, coi thìa bằng môi, lôi thôi làm vá.
Kiêu ngạo đến đáng sợ.
Ra là cô không hề thay đổi, cô chỉ ẩn gai nhọn của mình ra vẻ ôn hoà mà thôi.
Chỉ chực chờ con mồi sập bẫy, sau đó thoải mái nhàn nhã vùi dập đến mảnh giáp đối thủ cũng không còn.
Không cần đợi đến ván cờ kết thúc Phó Thanh cũng đoán được mình thua bao nhiêu, ít nhất cũng phải 6 mục. Kỳ thủ chuyên nghiệp như hắn lại thua người không chút tiếng tăm như cô tận 6 mục.
2 tiếng chơi cùng Mạc Khanh bị cô áp đảo gần như hầu hết thời gian, làm hắn ngẩng đầu để ý đến thái độ ba người đàn ông đứng xem đang trợn mắt há mồm cũng không có.
Năm xưa hắn học cờ là để lấy lòng Phó Vương cha hắn và các gia chủ trong Tứ Đại Thân Vương, hắn rất tự tin, nhưng bây giờ thua thảm hại trước mặt cô gái này, hắn bỗng thấy ngón tay cầm cờ nặng hơn bao giờ hết.
Mỗi quân cờ vây đại biểu cho tính cách và lối suy nghĩ của con người, có những thứ chỉ nói chuyện, chỉ nhìn thôi đều không đủ để đánh giá ai.
Nhưng đấu một ván cờ, thâm tâm của con người sẽ theo đó mà phơi bày sạch sẽ.
Những kế hoạch của hắn... liệu cô có nhìn ra được điều gì không mà lại đuổi cùng giết tuyệt cảnh cáo hắn đến tận mức này?
Hệ thống:.............. ( Lại nghĩ nhiều rồi, mấy người nhà này giống hệt nhau đều hay suy diễn. Bổ não là bệnh, cần phải trị)
Mạc Khanh nhìn ngón tay cầm quân đen của Phó Thanh chần chừ mãi chưa thể hạ xuống, cô nhếch khoé miệng, vẻ mặt thản nhiên lại vương vài phần đắc ý giảo hoạt.
Ngài hôn phu đáng kính đang lưu lạc đâu đó yêu quý ~
Tấm thân thanh khiết của bổn gia.... vì anh mà đã giữ - được - rồi - nha ~
--- ------ ------
Tiểu kịch trường:
Phó Thanh: Tôi chấp nhận rút lui. Mong tiểu thư hãy quên tôi đi và tha thứ cho hành động bồng bột ngày hôm nay.
Mạc Khanh: Haizzz, sao mà tôi có thể quên anh khi mà mỗi ngày ra đường lại gặp toàn đồ vật gợi nhớ đến anh chứ.
Phó Thanh chợt xúc động: Có phải em............
Mạc Khanh: Con mẹ nó, cứ hai ba chục mét lại gặp một thùng rác.