Mạc Khanh chậm rãi đi trên hành lang bệnh viện, cái chân bị trật bó thành một cục khiến bước chân của cô có chút khó khăn. Cảm thấy hơi bực mình, Mạc Khanh trực tiếp ra lệnh: "A Nhất, bế ta ra xe"
A Nhất không chút do dự vòng tay nhẹ nhàng bế Mạc Khanh lên theo kiểu bế công chúa, sau đó bỏ mặc tiếng hú hét phấn khích của mấy nữ bệnh nhân và y tá thản nhiên di chuyển ra ngoài chiếc xe đã đợi sẵn, cẩn thận bố trí chủ nhân của mình ngồi an ổn rồi phóng đi mất.
Thế nên lúc ba người Phó Kiệt, Khiêm Tấn Hạo và Đường Vũ Hán cùng đứng ở lan can thảo luận về cô gái họ vừa mới gặp thì bắt gặp tình cảnh này. Khoé miệng Đường Vũ Hán giật giật: "Nếu là anh em họ thì thế này cũng quá sặc mùi gian tình đi"
Phó Kiệt hừ một tiếng: "Bớt quản nhiều, lát tôi có hẹn thu âm ca khúc mới, đi trước đây"
Nhìn bạn thân đã đi xa, Đường Vũ Hán chậc lưỡi: "A Hạo, cậu nói xem vì sao A Kiệt càng ngày càng dễ sinh khí vậy a ~?"
Vẫn như cũ nghiên cứu chỉ số xét nghiệm của cô gái lúc nãy, Khiêm Tấn Hạo thở dài một hơi ra chiều mệt mỏi: "Dạo này cậu ấy hay bị gặp ác mộng nên tinh thần hơi kém. Tôi có kê đơn thuốc cho A Kiệt rồi cậu bớt càm ràm thì đến tôi cũng sẽ đỡ nhức đầu" Sau đó bỏ đi luôn mặc kệ Đường Vũ Hán ở đó tiếp tục trách móc.
----------
Khoảng 30 phút sau chiếc Audi chuyên đưa đón Mạc Khanh cũng dừng trước cửa chung cư L, hệt như lúc lên xe cô tuỳ ý để A Nhất bế mình vào thang máy, 2 vệ sĩ và lái xe được bố trí ở ngay căn hộ bên cạnh phòng ngừa có chuyện bất trắc, nên cũng lập tức đi theo mở chìa khoá căn hộ giúp Nhất đội trưởng đang bế tiểu thư không tiện tay rồi cũng về phòng của mình.
Mạc Khanh đứng ở giữa phòng khách gật đầu hài lòng với bố trí đơn giản ấm cúng cô đã yêu cầu lúc sáng. Để tránh việc di chuyển đồ đạc gây nhiều chú ý cô đã bảo A Nhất mua lại toàn bộ đồ dùng của người sống trong căn hộ này sau đó bố trí nơi ở mới cho người ta. Khi đã làm lại một chút không gian cho phù hợp với cuộc sống sắp tới của mình Mạc Khanh mới thong thả lên lầu báo A Nhất có thể có thời gian tự do cá nhân, còn cô cũng đã khá mệt mỏi với những chuyện xảy ra hôm nay rồi.
Vào phòng nằm nhoài trên chiếc nệm êm ái, cô vô thức nghĩ đến đống đồ dùng mình mới mua số lượng lớn hôm trước vẫn bảo quản xếp gọn gàng ở nhà chính Mạc gia, số lượng lớn như vậy biết cất ở đâu a... tuy thủ đô sẽ là địa điểm xây dựng căn cứ an toàn lớn nhất nước, nhưng số phận Mạc Khanh được định làm tang thi lang bạt ra bên ngoài tránh con người truy quét là điều không thể tránh khỏi, nên đống đồ kia nhất quyết phải mang theo mới được.
Bỗng nhiên cô nhớ tới tình tiết trong truyện mạt thế mấy cái không gian gì gì đó hay ẩn mình trong mặt ngọc cổ xưa quý giá, thế nên không chút chậm trễ Mạc Khanh liền với tay mở ngăn kéo để đồ trang sức ra tìm tất cả những vòng lắc làm bằng ngọc, lấy trâm cài rạch một đường ở đầu ngón tay rồi để máu tiếp xúc lên tất cả chỗ đó. Nhưng qua một lúc lâu vẫn chẳng có cái nào phản ứng, không lẽ mặt ngọc có linh khí không nhận tang thi làm chủ nhân??
Mạc Khanh chán nản ném tất cả vào lại chỗ cũ thở dài thườn thượt quyết định đi ngủ thì đúng lúc này điện thoại trong túi áo rung lên liên tục, nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình Mạc Khanh vui vẻ nhấn nút xanh:
"Alo ba, có việc gì sao?"
Mạc Quân nghe giọng con gái cưng đã bắt máy lập tức sốt sắng hỏi: "Tiểu Khanh, ba nghe A Nhất báo con gặp côn đồ không cẩn thận bị thương, sao mới chuyển ra ngoài ở 1 ngày đã gặp chuyện vậy? Có phải bọn chúng theo dõi nhắm vào con không để ba xé xác chúng"
Mạc Khanh nghe giọng nói quan tâm của Mạc Quân nhất thời xúc động tủi thân dâng cao. Khi còn nhỏ xíu cô bị thương là cha luôn hiền từ dỗ dành nựng cô cho đến khi nín mới thôi, vết thương ở bả vai rõ ràng từ khi xảy ra chuyện cho đến khi về đến đây đều không mảy may làm bản thân để tâm chút nào, thế nhưng bây giờ nghe thấy sự quan tâm của cha khối thân thể này Mạc Khanh bất giác sụt sịt hai tiếng ủy khuất, sau đó liền trấn an: "Không có, con chỉ bị xây sát nhẹ. Người đừng lo"
Thế nhưng chưa kịp nghe thấy tiếng Mạc Quân đáp lại, bỗng có tiếng va đập nhẹ ở đầu dây bên kia, tiếp đó là giọng một người phụ nữ nói như hét: "Con giỏi lắm!! Trường học không chịu đi ta thuê giáo viên về nhà dạy được dăm bữa nửa tháng con tự ý cho nghỉ sạch, bây giờ nháo đòi ra ngoài ở chưa tròn một ngày thì côn đồ suýt nữa phế luôn cánh tay.
Cái gì mà trải nghiệm cuộc sống xã hội để làm luận văn?? Bao lâu rồi chưa vác xác đến trường luận luận cái con khỉ mốc, chỉ có lão ba ngu ngốc của ngươi mới dễ dàng tin mấy lời lừa phỉnh con nít 3 tuổi như vậy thôi.
Cứ đợi đó chuẩn bị lĩnh án cấm túc hai tháng không được ra khỏi nhà chính Mạc gia đi!!"
Giọng nói cực kỳ quen thuộc đã mấy năm rồi không được nghe, Mạc Khanh có chút không nhịn được nước mắt tuôn như mưa khóc ô ô mặc kệ Đường Lệ ngớ người có bao nhiêu lúng túng, lời mắng mỏ định nói tiếp cũng tắc nghẽn trong cổ họng không tài nào phát ra được.
"Ể... Tiểu Khanh, mọi khi ta mắng nặng hơn thế này không phải con còn khinh thường không muốn nghe sao...
Vết thương đau quá hả sao không chịu ở lại bệnh viện để bác sĩ theo dõi"
Mạc Khanh dùng mu bàn tay lau hết nước mắt, âm vực có chút ngắt quãng nghèn ngẹn nói: "Mẹ, con biết sai rồi, ba mẹ đang ở đâu con rất nhớ hai người"
Mạc Quân thông qua loa ngoài điện thoại biết con gái đang uỷ khuất, nhất thời nóng lòng nói vọng vào điện thoại: "Tiểu Khanh ngoan, ba lập tức về với con" Sau đó cúp máy.
Nhìn màn hình cuộc trò chuyện đã kết thúc, Mạc Khanh tủi thân càng dâng cao. Cô đã sớm không còn được cảm nhận sự quan tâm của cha vì tai nạn xe cộ, mẹ thì đau ốm liên miên nhưng vẫn gắng sức bươn chải nuôi hai chị em ăn học khiến nhiều lúc vô tình không có đủ thời gian bồi hai chị em học hành hoặc đi chơi. Một lần nữa được nhận tình thân từ thế giới ảo, Mạc Khanh lần đầu tiên thấy cuộc sống xuyên không này đáng giá vô cùng cho dù không biết lúc nào nó sẽ kết thúc. Bỗng nhiên cô có ý niệm sẽ bảo hộ bọn họ thật tốt vượt qua mạt thế u ám sắp tới, dù có trở thành tang thi đi chăng nữa hơi ấm có phần hư ảo này cô sẽ cố gắng bảo vệ bằng tất cả sức lực.
Dao động cảm xúc của Mạc Khanh vô tình làm một chiếc nhẫn kim loại trong khay trang sức phát ra ánh sáng chói loá. Lúc nãy mang hết lắc vòng có mặt ngọc ra cô vẫn chưa sập ngăn kéo vào hết nên thông qua khe hẹp Mạc Khanh có thể dễ dàng chú ý thấy dị trạng phát sinh.
Khi vừa động vào tay nắm ngăn kéo, ánh sáng đã dịu bớt đi nhiều cho đến lúc chiếc nhẫn kim loại chỉ còn phát ra ánh sáng dìu dịu. Mạc Khanh chậm rãi cầm chiếc nhẫn lên xoay xoay một hồi có chút khó hiểu, thân nhẫn đến một viên đá bé tin hin như đầu tăm cũng không có thì lấy đâu ra mặt ngọc có linh khí để xảy ra biến hoá như vừa rồi chứ??
Thế nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, trước con ngươi trừng lên kinh sợ của Mạc Khanh ký hiệu mặt trời khắc trên đó vươn ra một cái gai sắc nhọn đâm thẳng vào ngón tay trỏ của cô, giọt máu đỏ thẫm trích ra bị cái gai hút sạch khiến cô có ảo giác chẳng mấy chốc nữa mình sẽ biến thành cái xác khô có phải không??? Thế nhưng hiện tượng hút máu đến giọt cuối cùng không xảy ra, thay vào đó là giọng nói điện tử vang lên:
[Bắt đầu quá trình sơ cấp nhận máu. Hoàn tất.
Bắt đầu quá trình nạp đầy máu khởi động hệ thống. Hoàn tất
Bảo bối hộ mệnh của bạn - Nhẫn Thứ Nguyên. Xin hãy giữ cẩn thận]
Mạc Khanh:.... Hết rồi?
[Xin hết]
Trên đầu Mạc Khanh treo một dấu hỏi to bự đợi chờ cái hệ thống gì gì đó vừa lảm nhảm trong suy nghĩ của mình, thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy nó có động tĩnh gì khác, cô lập tức mở cửa sổ chuẩn bị làm động tác ném xuống hồ nước phía dưới chung cư, gằn giọng phát hoả: "Ta còn lạ đếch gì cái loại nhẫn Thứ Nguyên như mi nữa hả? Khôn hồn thì cút ra đây cho gia hỏi chuyện không thì từ giờ cho đến lúc con tang thi cuối cùng chết đi mi cũng đừng hòng thấy ánh mặt trời"
[Không đừng... Thỉnh bớt nóng giận...] Σ(°△°|||)︴
Tiếng hệ thống điện tử biến mất trở lại nguyên bản là giọng nói trẻ con hốt hoảng van xin.
[Tác giả đại nhân, chiếc nhẫn này rất dễ lẫn vào bùn đất khó phát hiện... Xin nhẹ tay a...]
Nó cứ tưởng vị tác giả bất đắc dĩ xuyên không này chỉ biết viết thôi sẽ không nắm rõ tình tiết chi li trong thế giới này, ai ngờ đâu thông qua xúc giác chiếc nhẫn với lòng bàn tay nó có thể cảm nhận được vị tổ tông này là sẽ ném nó đi thật luôn a.... Hu hu, hệ thống ở thế giới khác ngầu lòi con giòi được chủ nhân nâng niu coi như bách khoa toàn thư chuyện gì cũng cẩn thận hỏi, hàng này mới sờ được 10s đã thấy ngổn ngang bệnh thần kinh không thể cứu a... Chỉ số ngầu bản hệ thống sắp tới có phải hay không ném hết cho chó gặm?? (╥_╥)
Mạc Khanh dùng biểu tình thờ ơ nhìn cái nhẫn kim loại đang tự thẩm du cảm xúc, có chút không kiên nhẫn bóp bóp:
"Mi là hệ thống của Phó Kiệt, hắn còn chưa trùng sinh đã xuất hiện làm cái vẹo gì vậy hả??"
[Hức, chủ nhân ngài khi nãy đã lấy máu mình sờ hết các vòng lắc mặt ngọc trong đó vô tình chạm đến cái nhẫn này, tiếp đó cảm xúc "thánh mẫu" nhân vật chính nên có đã xuất hiện trong suy nghĩ của chủ nhân nên bản hệ thống mới bị bức thức tỉnh không đợi nam chính a...] (-ω-、)
"Hả? Vậy mi biết không gian Thứ Nguyên mặc định khác cho Phó Kiệt đang ở đâu chứ?" Bỏ qua cái giọng nói loli đầy uỷ khuất kia Mạc Khanh trực tiếp chất vấn, cái này cực kỳ quan trọng nha nam chính có thể an ổn đánh boss ở cuối truyện phần lớn là nhờ không gian Thứ Nguyên góp sức chỉ điểm, nếu chẳng may không gian thất lạc thì cô không chắc hắn ta sẽ gặp bàn tay vàng nào cao hơn cái nhẫn này đâu à... biết đâu sẽ có hai cái...
[ Nhẫn Thứ Nguyên là duy nhất, mặc định gì nữa a hả chủ nhân, không gian đang ở đây rồi tìm nữa cũng không ra cái khác đâu a ~]
Cái suy nghĩ vừa loé lên trong đầu khiến Mạc Khanh bất giác rùng mình, cô nuốt một ngụm nước bọt thử vớt vát tình tiết đang bị đi lệch:
"Hệ... hệ thống, cái này... mi hẳn là nên bay về bên người nam chính Phó Kiệt hộ tống hắn đi đánh boss, có cần ta giúp mi không?"
Tiếng trẻ con ngờ vực cứ vậy vang lên như không hề để ý đến cảm xúc của Mạc Khanh:
[ Sao có thể được, Nhẫn Thứ Nguyên sẽ không nhận người thứ hai trong vòng 100 năm tới, chủ nhân của bản hệ thống là người vừa để chiếc nhẫn hút máu. Tác giả đại nhân, chính là người đó a ~] Kèm theo đó có cả tiếng pháo hoa vỗ tay bập bùng lách tách. ☆*:.。.o(≧▽≦)o
Mạc Khanh:.... Không gian của nam chính.... nhận xong con mẹ nó chủ rồi... ( ̄  ̄|||)
-------------
Tiểu kịch trường:
Phó Kiệt: Cái nhẫn không gian này thực quen, tại sao nó lại nhận thức cô rồi??
Mạc Khanh (phóng dị năng):.... Cái nhẫn thối nát ngu si đần độn. Ai dạy mi nhận chủ bừa bãi như vậy hả???
ヽ( 'д'*)ノ
Nhẫn Thứ Nguyên:.....
A Nhất không chút do dự vòng tay nhẹ nhàng bế Mạc Khanh lên theo kiểu bế công chúa, sau đó bỏ mặc tiếng hú hét phấn khích của mấy nữ bệnh nhân và y tá thản nhiên di chuyển ra ngoài chiếc xe đã đợi sẵn, cẩn thận bố trí chủ nhân của mình ngồi an ổn rồi phóng đi mất.
Thế nên lúc ba người Phó Kiệt, Khiêm Tấn Hạo và Đường Vũ Hán cùng đứng ở lan can thảo luận về cô gái họ vừa mới gặp thì bắt gặp tình cảnh này. Khoé miệng Đường Vũ Hán giật giật: "Nếu là anh em họ thì thế này cũng quá sặc mùi gian tình đi"
Phó Kiệt hừ một tiếng: "Bớt quản nhiều, lát tôi có hẹn thu âm ca khúc mới, đi trước đây"
Nhìn bạn thân đã đi xa, Đường Vũ Hán chậc lưỡi: "A Hạo, cậu nói xem vì sao A Kiệt càng ngày càng dễ sinh khí vậy a ~?"
Vẫn như cũ nghiên cứu chỉ số xét nghiệm của cô gái lúc nãy, Khiêm Tấn Hạo thở dài một hơi ra chiều mệt mỏi: "Dạo này cậu ấy hay bị gặp ác mộng nên tinh thần hơi kém. Tôi có kê đơn thuốc cho A Kiệt rồi cậu bớt càm ràm thì đến tôi cũng sẽ đỡ nhức đầu" Sau đó bỏ đi luôn mặc kệ Đường Vũ Hán ở đó tiếp tục trách móc.
----------
Khoảng 30 phút sau chiếc Audi chuyên đưa đón Mạc Khanh cũng dừng trước cửa chung cư L, hệt như lúc lên xe cô tuỳ ý để A Nhất bế mình vào thang máy, 2 vệ sĩ và lái xe được bố trí ở ngay căn hộ bên cạnh phòng ngừa có chuyện bất trắc, nên cũng lập tức đi theo mở chìa khoá căn hộ giúp Nhất đội trưởng đang bế tiểu thư không tiện tay rồi cũng về phòng của mình.
Mạc Khanh đứng ở giữa phòng khách gật đầu hài lòng với bố trí đơn giản ấm cúng cô đã yêu cầu lúc sáng. Để tránh việc di chuyển đồ đạc gây nhiều chú ý cô đã bảo A Nhất mua lại toàn bộ đồ dùng của người sống trong căn hộ này sau đó bố trí nơi ở mới cho người ta. Khi đã làm lại một chút không gian cho phù hợp với cuộc sống sắp tới của mình Mạc Khanh mới thong thả lên lầu báo A Nhất có thể có thời gian tự do cá nhân, còn cô cũng đã khá mệt mỏi với những chuyện xảy ra hôm nay rồi.
Vào phòng nằm nhoài trên chiếc nệm êm ái, cô vô thức nghĩ đến đống đồ dùng mình mới mua số lượng lớn hôm trước vẫn bảo quản xếp gọn gàng ở nhà chính Mạc gia, số lượng lớn như vậy biết cất ở đâu a... tuy thủ đô sẽ là địa điểm xây dựng căn cứ an toàn lớn nhất nước, nhưng số phận Mạc Khanh được định làm tang thi lang bạt ra bên ngoài tránh con người truy quét là điều không thể tránh khỏi, nên đống đồ kia nhất quyết phải mang theo mới được.
Bỗng nhiên cô nhớ tới tình tiết trong truyện mạt thế mấy cái không gian gì gì đó hay ẩn mình trong mặt ngọc cổ xưa quý giá, thế nên không chút chậm trễ Mạc Khanh liền với tay mở ngăn kéo để đồ trang sức ra tìm tất cả những vòng lắc làm bằng ngọc, lấy trâm cài rạch một đường ở đầu ngón tay rồi để máu tiếp xúc lên tất cả chỗ đó. Nhưng qua một lúc lâu vẫn chẳng có cái nào phản ứng, không lẽ mặt ngọc có linh khí không nhận tang thi làm chủ nhân??
Mạc Khanh chán nản ném tất cả vào lại chỗ cũ thở dài thườn thượt quyết định đi ngủ thì đúng lúc này điện thoại trong túi áo rung lên liên tục, nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình Mạc Khanh vui vẻ nhấn nút xanh:
"Alo ba, có việc gì sao?"
Mạc Quân nghe giọng con gái cưng đã bắt máy lập tức sốt sắng hỏi: "Tiểu Khanh, ba nghe A Nhất báo con gặp côn đồ không cẩn thận bị thương, sao mới chuyển ra ngoài ở 1 ngày đã gặp chuyện vậy? Có phải bọn chúng theo dõi nhắm vào con không để ba xé xác chúng"
Mạc Khanh nghe giọng nói quan tâm của Mạc Quân nhất thời xúc động tủi thân dâng cao. Khi còn nhỏ xíu cô bị thương là cha luôn hiền từ dỗ dành nựng cô cho đến khi nín mới thôi, vết thương ở bả vai rõ ràng từ khi xảy ra chuyện cho đến khi về đến đây đều không mảy may làm bản thân để tâm chút nào, thế nhưng bây giờ nghe thấy sự quan tâm của cha khối thân thể này Mạc Khanh bất giác sụt sịt hai tiếng ủy khuất, sau đó liền trấn an: "Không có, con chỉ bị xây sát nhẹ. Người đừng lo"
Thế nhưng chưa kịp nghe thấy tiếng Mạc Quân đáp lại, bỗng có tiếng va đập nhẹ ở đầu dây bên kia, tiếp đó là giọng một người phụ nữ nói như hét: "Con giỏi lắm!! Trường học không chịu đi ta thuê giáo viên về nhà dạy được dăm bữa nửa tháng con tự ý cho nghỉ sạch, bây giờ nháo đòi ra ngoài ở chưa tròn một ngày thì côn đồ suýt nữa phế luôn cánh tay.
Cái gì mà trải nghiệm cuộc sống xã hội để làm luận văn?? Bao lâu rồi chưa vác xác đến trường luận luận cái con khỉ mốc, chỉ có lão ba ngu ngốc của ngươi mới dễ dàng tin mấy lời lừa phỉnh con nít 3 tuổi như vậy thôi.
Cứ đợi đó chuẩn bị lĩnh án cấm túc hai tháng không được ra khỏi nhà chính Mạc gia đi!!"
Giọng nói cực kỳ quen thuộc đã mấy năm rồi không được nghe, Mạc Khanh có chút không nhịn được nước mắt tuôn như mưa khóc ô ô mặc kệ Đường Lệ ngớ người có bao nhiêu lúng túng, lời mắng mỏ định nói tiếp cũng tắc nghẽn trong cổ họng không tài nào phát ra được.
"Ể... Tiểu Khanh, mọi khi ta mắng nặng hơn thế này không phải con còn khinh thường không muốn nghe sao...
Vết thương đau quá hả sao không chịu ở lại bệnh viện để bác sĩ theo dõi"
Mạc Khanh dùng mu bàn tay lau hết nước mắt, âm vực có chút ngắt quãng nghèn ngẹn nói: "Mẹ, con biết sai rồi, ba mẹ đang ở đâu con rất nhớ hai người"
Mạc Quân thông qua loa ngoài điện thoại biết con gái đang uỷ khuất, nhất thời nóng lòng nói vọng vào điện thoại: "Tiểu Khanh ngoan, ba lập tức về với con" Sau đó cúp máy.
Nhìn màn hình cuộc trò chuyện đã kết thúc, Mạc Khanh tủi thân càng dâng cao. Cô đã sớm không còn được cảm nhận sự quan tâm của cha vì tai nạn xe cộ, mẹ thì đau ốm liên miên nhưng vẫn gắng sức bươn chải nuôi hai chị em ăn học khiến nhiều lúc vô tình không có đủ thời gian bồi hai chị em học hành hoặc đi chơi. Một lần nữa được nhận tình thân từ thế giới ảo, Mạc Khanh lần đầu tiên thấy cuộc sống xuyên không này đáng giá vô cùng cho dù không biết lúc nào nó sẽ kết thúc. Bỗng nhiên cô có ý niệm sẽ bảo hộ bọn họ thật tốt vượt qua mạt thế u ám sắp tới, dù có trở thành tang thi đi chăng nữa hơi ấm có phần hư ảo này cô sẽ cố gắng bảo vệ bằng tất cả sức lực.
Dao động cảm xúc của Mạc Khanh vô tình làm một chiếc nhẫn kim loại trong khay trang sức phát ra ánh sáng chói loá. Lúc nãy mang hết lắc vòng có mặt ngọc ra cô vẫn chưa sập ngăn kéo vào hết nên thông qua khe hẹp Mạc Khanh có thể dễ dàng chú ý thấy dị trạng phát sinh.
Khi vừa động vào tay nắm ngăn kéo, ánh sáng đã dịu bớt đi nhiều cho đến lúc chiếc nhẫn kim loại chỉ còn phát ra ánh sáng dìu dịu. Mạc Khanh chậm rãi cầm chiếc nhẫn lên xoay xoay một hồi có chút khó hiểu, thân nhẫn đến một viên đá bé tin hin như đầu tăm cũng không có thì lấy đâu ra mặt ngọc có linh khí để xảy ra biến hoá như vừa rồi chứ??
Thế nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, trước con ngươi trừng lên kinh sợ của Mạc Khanh ký hiệu mặt trời khắc trên đó vươn ra một cái gai sắc nhọn đâm thẳng vào ngón tay trỏ của cô, giọt máu đỏ thẫm trích ra bị cái gai hút sạch khiến cô có ảo giác chẳng mấy chốc nữa mình sẽ biến thành cái xác khô có phải không??? Thế nhưng hiện tượng hút máu đến giọt cuối cùng không xảy ra, thay vào đó là giọng nói điện tử vang lên:
[Bắt đầu quá trình sơ cấp nhận máu. Hoàn tất.
Bắt đầu quá trình nạp đầy máu khởi động hệ thống. Hoàn tất
Bảo bối hộ mệnh của bạn - Nhẫn Thứ Nguyên. Xin hãy giữ cẩn thận]
Mạc Khanh:.... Hết rồi?
[Xin hết]
Trên đầu Mạc Khanh treo một dấu hỏi to bự đợi chờ cái hệ thống gì gì đó vừa lảm nhảm trong suy nghĩ của mình, thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy nó có động tĩnh gì khác, cô lập tức mở cửa sổ chuẩn bị làm động tác ném xuống hồ nước phía dưới chung cư, gằn giọng phát hoả: "Ta còn lạ đếch gì cái loại nhẫn Thứ Nguyên như mi nữa hả? Khôn hồn thì cút ra đây cho gia hỏi chuyện không thì từ giờ cho đến lúc con tang thi cuối cùng chết đi mi cũng đừng hòng thấy ánh mặt trời"
[Không đừng... Thỉnh bớt nóng giận...] Σ(°△°|||)︴
Tiếng hệ thống điện tử biến mất trở lại nguyên bản là giọng nói trẻ con hốt hoảng van xin.
[Tác giả đại nhân, chiếc nhẫn này rất dễ lẫn vào bùn đất khó phát hiện... Xin nhẹ tay a...]
Nó cứ tưởng vị tác giả bất đắc dĩ xuyên không này chỉ biết viết thôi sẽ không nắm rõ tình tiết chi li trong thế giới này, ai ngờ đâu thông qua xúc giác chiếc nhẫn với lòng bàn tay nó có thể cảm nhận được vị tổ tông này là sẽ ném nó đi thật luôn a.... Hu hu, hệ thống ở thế giới khác ngầu lòi con giòi được chủ nhân nâng niu coi như bách khoa toàn thư chuyện gì cũng cẩn thận hỏi, hàng này mới sờ được 10s đã thấy ngổn ngang bệnh thần kinh không thể cứu a... Chỉ số ngầu bản hệ thống sắp tới có phải hay không ném hết cho chó gặm?? (╥_╥)
Mạc Khanh dùng biểu tình thờ ơ nhìn cái nhẫn kim loại đang tự thẩm du cảm xúc, có chút không kiên nhẫn bóp bóp:
"Mi là hệ thống của Phó Kiệt, hắn còn chưa trùng sinh đã xuất hiện làm cái vẹo gì vậy hả??"
[Hức, chủ nhân ngài khi nãy đã lấy máu mình sờ hết các vòng lắc mặt ngọc trong đó vô tình chạm đến cái nhẫn này, tiếp đó cảm xúc "thánh mẫu" nhân vật chính nên có đã xuất hiện trong suy nghĩ của chủ nhân nên bản hệ thống mới bị bức thức tỉnh không đợi nam chính a...] (-ω-、)
"Hả? Vậy mi biết không gian Thứ Nguyên mặc định khác cho Phó Kiệt đang ở đâu chứ?" Bỏ qua cái giọng nói loli đầy uỷ khuất kia Mạc Khanh trực tiếp chất vấn, cái này cực kỳ quan trọng nha nam chính có thể an ổn đánh boss ở cuối truyện phần lớn là nhờ không gian Thứ Nguyên góp sức chỉ điểm, nếu chẳng may không gian thất lạc thì cô không chắc hắn ta sẽ gặp bàn tay vàng nào cao hơn cái nhẫn này đâu à... biết đâu sẽ có hai cái...
[ Nhẫn Thứ Nguyên là duy nhất, mặc định gì nữa a hả chủ nhân, không gian đang ở đây rồi tìm nữa cũng không ra cái khác đâu a ~]
Cái suy nghĩ vừa loé lên trong đầu khiến Mạc Khanh bất giác rùng mình, cô nuốt một ngụm nước bọt thử vớt vát tình tiết đang bị đi lệch:
"Hệ... hệ thống, cái này... mi hẳn là nên bay về bên người nam chính Phó Kiệt hộ tống hắn đi đánh boss, có cần ta giúp mi không?"
Tiếng trẻ con ngờ vực cứ vậy vang lên như không hề để ý đến cảm xúc của Mạc Khanh:
[ Sao có thể được, Nhẫn Thứ Nguyên sẽ không nhận người thứ hai trong vòng 100 năm tới, chủ nhân của bản hệ thống là người vừa để chiếc nhẫn hút máu. Tác giả đại nhân, chính là người đó a ~] Kèm theo đó có cả tiếng pháo hoa vỗ tay bập bùng lách tách. ☆*:.。.o(≧▽≦)o
Mạc Khanh:.... Không gian của nam chính.... nhận xong con mẹ nó chủ rồi... ( ̄  ̄|||)
-------------
Tiểu kịch trường:
Phó Kiệt: Cái nhẫn không gian này thực quen, tại sao nó lại nhận thức cô rồi??
Mạc Khanh (phóng dị năng):.... Cái nhẫn thối nát ngu si đần độn. Ai dạy mi nhận chủ bừa bãi như vậy hả???
ヽ( 'д'*)ノ
Nhẫn Thứ Nguyên:.....