*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng cũng được buông xuống, trong lòng Sở Khâm đã không còn gánh nặng gì nữa, buổi tối vùi vào lòng Chung Nghi Bân ngủ vô cùng yên ổn. Ngược lại Sở ma ma và Sở ba ba trở về phòng rồi nói chuyện đến tận nửa đêm, vậy nên sáng hôm sau vẫn chưa thức dậy nổi.
Sở Khâm rời giường với vẻ mặt sáng lạng, thấy ba mẹ chưa thức, cậu liền chạy vào phòng bếp nấu bữa sáng cho cả nhà.
"Để anh làm cho." Chung Nghi Bân dựa vào cửa, nhìn cậu một cách chăm chú. Hiện tại tay nghề làm bữa sáng của anh đã rất cao, thật vất vả mới được công nhận, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để lấy lòng ba mẹ vợ đó.
Sở Khâm nhíu mày nhìn anh: "Được thôi."
Thế là, đầu bếp chính đổi thành Chung Nghi Bân.
Anh cũng không biết làm món quá phức tạp, nhưng có thể làm bánh rán, trộn một dĩa salad được. Anh nấu một nồi cháo táo đỏ, chiên hai dĩa bánh rán, trộn một dĩa đọt cải trắng, sau đó lại chiên vài cây lạp xưởng, thoạt nhìn sắc hương vị đều có đủ cả.
Sở ma ma ngáp đi ra khỏi phòng ngủ, vừa ra đã ngửi thấy mùi thơm, lấy cùi chỏ chọt chọt Sở ba ba còn đang mơ hồ: "Hê, con trai em dậy nấu bữa sáng kìa."
Hai ông bà lắc lư đến phòng khách, nhìn kỹ lại, con trai bọn họ đang ngồi trên sô pha ăn trái cây xem TV, trái cây kia đã gọt sạch vỏ đồng thời còn được cắt thành miếng nhỏ, đặt trong dĩa dùng nĩa để ghim ăn. Mà trong phòng bếp đang tỏa ra mùi thơm nức mũi, lại có một tổng tài cao 1m86, đang đeo cái tạp dề màu đỏ bận tới bận lui.
Nhìn nhìn bộ dáng y như đại gia của con trai, sau đó lại nhìn nhìn Chung Nghi Bân chăm chỉ như một bé ong mật, đột nhiên Sở ma ma cảm thấy Chung Nghi Bân là một đứa con dâu vừa được cưới về, mới sáng sớm đã phải thức dậy hầu hạ con trai cặn bã không biết thương xót vợ. Đi tới vỗ một cái vào ót Sở Khâm: "Nghi Bân đang nấu cơm, con cũng không biết phụ một tay à?"
Sở Khâm ngồi xếp bằng ở trên ghế sô pha, bị mẹ đánh cho nghiêng ngã, cậu bĩu môi quay đầu: "Một mình ảnh làm được mà." Nói xong, cậu còn ghim một miếng trái cây đưa vào trong miệng.
"Cái thằng nhóc này." Sở ma ma dùng ngón tay chọt ót cậu, xoay người đi vào phòng bếp, "Nghi Bân à, ngưng tay đi, để dì làm cho."
"Mẹ cứ nghỉ ngơi đi, con làm được mà." Chung Nghi Bân nói vô cùng tự nhiên, đẩy Sở ma ma ra khỏi phòng bếp.
"Con... con kêu dì là gì?" Tối hôm qua vừa mới đồng ý, sáng hôm sau đã kêu mẹ, Sở ma ma vẫn chưa kịp thích ứng.
"Dạ là mẹ nha." Chung Nghi Bân cười híp mắt nói, xúc bánh rán ra cho vào đĩa, tắt bếp, dọn thức ăn lên bàn.
Bánh rán được chiên vàng óng xốp giòn, cháo mềm mềm thơm thơm, lạp xưởng nướng vừa chín tới. Vỏ bọc ngoài lạp xưởng phồng lên, tản ra hương thơm ngào ngạt; đọt cải trắng được xắt ngay ngắn xinh xắn, chua ngọt ngon miệng, ăn kèm với bánh rán có chút dầu, vừa vặn đỡ ngán.
"Tay nghề này không tệ đâu à." Sở ba ba ăn mà không thèm ngẩn đầu lên luôn, trước đó còn lo lắng hai nhóc con ở chung với nhau không thể ăn cơm đàng hoàng được, hiện tại đã yên tâm rồi.
"Khâm Khâm đi làm bận quá, không thể ăn bữa sáng ngon miệng được, để em ấy được ăn ngon, con cố ý học hỏi tay nghề ở chỗ đầu bếp nhà con đấy ạ." Chung Nghi Bân trợn mắt nói dóc.
"Ui chao, làm phiền con chăm sóc nó quá." Sở ma ma vui mừng không ngớt, xoay người lại chọt chọt đầu Sở Khâm, "Nhóc con này, không biết tự chăm sóc bản thân mình gì cả." Con dâu nam này thật không tồi, hiện tại có rất nhiều cô gái không biết nấu cơm, vị đại thiếu này lại đi học nấu ăn vì con trai, thực sự là hiếm thấy mà.
Sở Khâm liếc Chung Nghi Bân, yên lặng húp cháo không nói lời nào. Trước đây hai người bọn họ sống cùng nhau, đều là Sở Khâm nấu cơm cho Chung Nghi Bân ăn, cũng chỉ có sau khi mất trí nhớ, trên người cậu có vết thương, Chung Nghi Bân mới bắt đầu học nấu cơm thôi mà. Bất quá nói như vậy có thể lấy được niềm vui của mẹ, cậu cũng chỉ đành giả bộ làm đồ vô dụng thôi.
Chung Nghi Bân cười đến vẻ mặt vô hại, ân cần bới thêm cơm cho Sở ma ma: "Mẹ, trưa nay mình đi ăn lẩu đi, nghe nói lẩu ở đây rất nổi tiếng, con đã đến vài ngày rồi mà còn chưa được ăn thử đâu."
"Được nha, cũng đã có mấy hôm không được ăn lẩu rồi, thèm quá đi." Sở ba ba phụ họa theo, bởi vì Tết đến trong nhà trữ nhiều đồ ăn, Sở ma ma sẽ không cho phép cả nhà đi ra ngoài ăn, phải tiêu diệt sạch toàn bộ hàng tồn kho mới được, ông đã sớm ăn ngán rồi.
"Được." Sở ma ma bất đắc dĩ phải đồng ý, nhìn đôi mắt sáng long lanh của Chung Nghi Bân, bà nhịn không được bật cười, đứa nhỏ này thật sự là càng nhìn càng thấy dễ thương mà. Rõ ràng là đại thiếu gia đặc biệt giàu có, lại có thể thỏa mãn vì được ăn một bữa lẩu, đúng là dễ nuôi mà.
Buổi trưa người một nhà liền thong thả đi đến tiệm lẩu, Chung Nghi Bân chọn vài món xong liền đưa thực đơn cho Sở ma ma. Tự nhiên là Sở ma ma biết con trai nhà mình thích ăn món gì, thấy Chung Nghi Bân toàn chọn món Sở Khâm thích ăn, trong lòng không khỏi càng thêm hài lòng.
Mùng 5 là ngày khai trương, cửa hàng bán quần áo của Sở ma ma cũng sẽ khai trương. Trời còn chưa sáng, Chung Nghi Bân đã bị Sở Khâm kéo ra khỏi chăn: "Đi nào, đi phụ mẹ khai trương thôi."
Buôn bán bắt đầu từ sáng sớm, cho nên phải mở cửa từ lúc trời còn chưa sáng. Hôm nay là ngày khai trương nên phải sắp xếp hàng hóa lại một lần, mỗi tiệm tư nhân đều là cả nhà đến làm việc.
Sở ma ma là một người lanh lẹ, có quan hệ tốt với hàng xóm chung quanh, mọi người thấy Sở Khâm đến đây đều hưng phấn không thôi.
"Á! Sở Khâm!" Con gái của thím béo nhà cách vách, thấy Sở Khâm liền bắt đầu thét chói tai.
"Suỵt ——" Sở Khâm vội cản cô lại, giơ tay lên tặng cô một cục kẹo, "Năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ!" Con gái nhà cách vách cười đến híp mặt, "Em đoán hôm nay anh sẽ đến, nên mới đặc biệt tới đây nằm vùng nè."
"Lại làm việc." Một cánh tay thon dài đưa qua, vòng lấy cổ của Sở Khâm, lôi cậu đi mất.
"Chung... Chung tổng! Trời ạ! Anh đến nhà Sở Khâm ăn Tết hả?" Cô gái phát hiện đại lục mới, hưng phấn không thôi, "Woa woa, em có thể đăng khoảnh khắc được không?"
"Đăng đi." Chung Nghi Bân hào phóng khoát khoát tay, dù sao cô gái đi xem mắt đã chụp hình rồi, cũng không kém một cái này đâu, rất nhanh mọi người trong cả nước đều sẽ biết anh về nhà Sở Khâm ăn Tết thôi.
"Đừng rêu rao." Sở ma ma có chút không vui, "Tiệm này của bà có danh tiếng nhờ chất lượng, không thể dựa vào tên tuổi của con trai được."
"Vâng vâng vâng, bà không dựa vào tên tuổi." Thím béo sát vách bĩu môi, chỉ chỉ vào bảng tên cửa hiệu của Sở ma ma —— Cửa hàng quần áo Khâm Khâm.
"Phụt ——" Chung Nghi Bân nhịn không được khẽ cười.
Sắp hàng lại xong, cũng đến lúc Sở Khâm và Chung Nghi Bân rời đi, hai người bọn họ được nghỉ từ 28, cho nên sẽ bắt đầu đi làm từ mùng 6, đã đặt vé máy bay vào sáng hôm nay rồi.
Bán hàng phụ hết buổi sáng, đã sắp đến trưa, việc kinh doanh mới thong thả bớt.
Sở ma ma cầm một ca trà bự, ngồi ngoài cửa tám với thím béo sát vách.
"Chà, sợi dây chuyền này của bà đẹp quá, mua ở đâu vậy?" Thím béo chú ý tới dây chuyền ngọc bích trên cổ Sở ma ma, lấp lánh tới mức hấp dẫn tầm mắt của thím béo, muốn làm bộ nhìn không thấy cũng khó.
"Cái này hả, ở đây cũng không mua được đâu." Sở ma ma vươn tay, trên tay cũng đeo một chiếc nhẫn ngọc bích cùng bộ, đá quý lớn cỡ trứng bồ câu khiến cho người khác bị chói mù mắt.
"Cái này là của Sở Khâm mua cho hả? Ôi chao, đúng là có hiếu mà." Thím béo đố kị không ngớt, "Sở Khâm nhà bà có thể kiếm tiền như vậy, bà cần gì phải mở cái tiệm này chi nữa."
"Cái này cũng không phải của con trai tôi mua đâu." Sở ma ma thần bí hề hề ngoắc ngón tay, kêu thím béo dựa gần lại, "Đây là của con dâu tặng đó."
"Ồ, Sở Khâm có đối tượng rồi à?" Thím béo rất kinh ngạc, trộm nhìn nhẫn ngọc bích không ngừng hâm mộ, Sở ma ma tháo nhẫn ra cho bà coi, xem trái xem phải, hình như bộ dáng đắt tiền dữ lắm đó, "Coi bộ người con dâu này của bà có tiền lắm đó ha."
"Ừ, trong nhà có một tập đoàn, bản thân là một tổng tài trong công ty nhà mình nữa." Sở ma ma đắc ý nói.
Mấy hàng xóm khác cũng đi tới xem ngọc bích, trong miệng không ngừng tấm tắc, đều nói Sở Khâm thực sự lợi hại, bản thân có thể kiếm tiền chưa nói, còn tìm một người yêu nhà giàu nữa, thật sự khiến cho người khác có muốn đố kị cũng không biết làm sao luôn.
Sở ma ma hưởng thụ ánh mắt hâm mộ ghen tỵ hận của nhà hàng xóm, mỹ mỹ nhấp một ngụm trà.
=============================================
Tiểu kịch trường
《 Tập: Con dâu là dùng để ganh đua 》
Hàng xóm: Con dâu nhà tôi, đang đi làm trong công ty lớn
Mẹ Sở: Con dâu nhà tôi, đang làm tổng tài trong công ty lớn
Hàng xóm: Con dâu nhà tôi, lớn lên trắng nõn nà
Mẹ Sở: Con dâu nhà tôi, xinh đẹp có tiếng cả nước
Hàng xóm: Con dâu nhà tôi, cao 1m68
Mẹ Sở: Con dâu nhà tôi, cao 1m86
Hàng xóm: ... Dạ tại hạ xin nhận thua
Rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng cũng được buông xuống, trong lòng Sở Khâm đã không còn gánh nặng gì nữa, buổi tối vùi vào lòng Chung Nghi Bân ngủ vô cùng yên ổn. Ngược lại Sở ma ma và Sở ba ba trở về phòng rồi nói chuyện đến tận nửa đêm, vậy nên sáng hôm sau vẫn chưa thức dậy nổi.
Sở Khâm rời giường với vẻ mặt sáng lạng, thấy ba mẹ chưa thức, cậu liền chạy vào phòng bếp nấu bữa sáng cho cả nhà.
"Để anh làm cho." Chung Nghi Bân dựa vào cửa, nhìn cậu một cách chăm chú. Hiện tại tay nghề làm bữa sáng của anh đã rất cao, thật vất vả mới được công nhận, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để lấy lòng ba mẹ vợ đó.
Sở Khâm nhíu mày nhìn anh: "Được thôi."
Thế là, đầu bếp chính đổi thành Chung Nghi Bân.
Anh cũng không biết làm món quá phức tạp, nhưng có thể làm bánh rán, trộn một dĩa salad được. Anh nấu một nồi cháo táo đỏ, chiên hai dĩa bánh rán, trộn một dĩa đọt cải trắng, sau đó lại chiên vài cây lạp xưởng, thoạt nhìn sắc hương vị đều có đủ cả.
Sở ma ma ngáp đi ra khỏi phòng ngủ, vừa ra đã ngửi thấy mùi thơm, lấy cùi chỏ chọt chọt Sở ba ba còn đang mơ hồ: "Hê, con trai em dậy nấu bữa sáng kìa."
Hai ông bà lắc lư đến phòng khách, nhìn kỹ lại, con trai bọn họ đang ngồi trên sô pha ăn trái cây xem TV, trái cây kia đã gọt sạch vỏ đồng thời còn được cắt thành miếng nhỏ, đặt trong dĩa dùng nĩa để ghim ăn. Mà trong phòng bếp đang tỏa ra mùi thơm nức mũi, lại có một tổng tài cao 1m86, đang đeo cái tạp dề màu đỏ bận tới bận lui.
Nhìn nhìn bộ dáng y như đại gia của con trai, sau đó lại nhìn nhìn Chung Nghi Bân chăm chỉ như một bé ong mật, đột nhiên Sở ma ma cảm thấy Chung Nghi Bân là một đứa con dâu vừa được cưới về, mới sáng sớm đã phải thức dậy hầu hạ con trai cặn bã không biết thương xót vợ. Đi tới vỗ một cái vào ót Sở Khâm: "Nghi Bân đang nấu cơm, con cũng không biết phụ một tay à?"
Sở Khâm ngồi xếp bằng ở trên ghế sô pha, bị mẹ đánh cho nghiêng ngã, cậu bĩu môi quay đầu: "Một mình ảnh làm được mà." Nói xong, cậu còn ghim một miếng trái cây đưa vào trong miệng.
"Cái thằng nhóc này." Sở ma ma dùng ngón tay chọt ót cậu, xoay người đi vào phòng bếp, "Nghi Bân à, ngưng tay đi, để dì làm cho."
"Mẹ cứ nghỉ ngơi đi, con làm được mà." Chung Nghi Bân nói vô cùng tự nhiên, đẩy Sở ma ma ra khỏi phòng bếp.
"Con... con kêu dì là gì?" Tối hôm qua vừa mới đồng ý, sáng hôm sau đã kêu mẹ, Sở ma ma vẫn chưa kịp thích ứng.
"Dạ là mẹ nha." Chung Nghi Bân cười híp mắt nói, xúc bánh rán ra cho vào đĩa, tắt bếp, dọn thức ăn lên bàn.
Bánh rán được chiên vàng óng xốp giòn, cháo mềm mềm thơm thơm, lạp xưởng nướng vừa chín tới. Vỏ bọc ngoài lạp xưởng phồng lên, tản ra hương thơm ngào ngạt; đọt cải trắng được xắt ngay ngắn xinh xắn, chua ngọt ngon miệng, ăn kèm với bánh rán có chút dầu, vừa vặn đỡ ngán.
"Tay nghề này không tệ đâu à." Sở ba ba ăn mà không thèm ngẩn đầu lên luôn, trước đó còn lo lắng hai nhóc con ở chung với nhau không thể ăn cơm đàng hoàng được, hiện tại đã yên tâm rồi.
"Khâm Khâm đi làm bận quá, không thể ăn bữa sáng ngon miệng được, để em ấy được ăn ngon, con cố ý học hỏi tay nghề ở chỗ đầu bếp nhà con đấy ạ." Chung Nghi Bân trợn mắt nói dóc.
"Ui chao, làm phiền con chăm sóc nó quá." Sở ma ma vui mừng không ngớt, xoay người lại chọt chọt đầu Sở Khâm, "Nhóc con này, không biết tự chăm sóc bản thân mình gì cả." Con dâu nam này thật không tồi, hiện tại có rất nhiều cô gái không biết nấu cơm, vị đại thiếu này lại đi học nấu ăn vì con trai, thực sự là hiếm thấy mà.
Sở Khâm liếc Chung Nghi Bân, yên lặng húp cháo không nói lời nào. Trước đây hai người bọn họ sống cùng nhau, đều là Sở Khâm nấu cơm cho Chung Nghi Bân ăn, cũng chỉ có sau khi mất trí nhớ, trên người cậu có vết thương, Chung Nghi Bân mới bắt đầu học nấu cơm thôi mà. Bất quá nói như vậy có thể lấy được niềm vui của mẹ, cậu cũng chỉ đành giả bộ làm đồ vô dụng thôi.
Chung Nghi Bân cười đến vẻ mặt vô hại, ân cần bới thêm cơm cho Sở ma ma: "Mẹ, trưa nay mình đi ăn lẩu đi, nghe nói lẩu ở đây rất nổi tiếng, con đã đến vài ngày rồi mà còn chưa được ăn thử đâu."
"Được nha, cũng đã có mấy hôm không được ăn lẩu rồi, thèm quá đi." Sở ba ba phụ họa theo, bởi vì Tết đến trong nhà trữ nhiều đồ ăn, Sở ma ma sẽ không cho phép cả nhà đi ra ngoài ăn, phải tiêu diệt sạch toàn bộ hàng tồn kho mới được, ông đã sớm ăn ngán rồi.
"Được." Sở ma ma bất đắc dĩ phải đồng ý, nhìn đôi mắt sáng long lanh của Chung Nghi Bân, bà nhịn không được bật cười, đứa nhỏ này thật sự là càng nhìn càng thấy dễ thương mà. Rõ ràng là đại thiếu gia đặc biệt giàu có, lại có thể thỏa mãn vì được ăn một bữa lẩu, đúng là dễ nuôi mà.
Buổi trưa người một nhà liền thong thả đi đến tiệm lẩu, Chung Nghi Bân chọn vài món xong liền đưa thực đơn cho Sở ma ma. Tự nhiên là Sở ma ma biết con trai nhà mình thích ăn món gì, thấy Chung Nghi Bân toàn chọn món Sở Khâm thích ăn, trong lòng không khỏi càng thêm hài lòng.
Mùng 5 là ngày khai trương, cửa hàng bán quần áo của Sở ma ma cũng sẽ khai trương. Trời còn chưa sáng, Chung Nghi Bân đã bị Sở Khâm kéo ra khỏi chăn: "Đi nào, đi phụ mẹ khai trương thôi."
Buôn bán bắt đầu từ sáng sớm, cho nên phải mở cửa từ lúc trời còn chưa sáng. Hôm nay là ngày khai trương nên phải sắp xếp hàng hóa lại một lần, mỗi tiệm tư nhân đều là cả nhà đến làm việc.
Sở ma ma là một người lanh lẹ, có quan hệ tốt với hàng xóm chung quanh, mọi người thấy Sở Khâm đến đây đều hưng phấn không thôi.
"Á! Sở Khâm!" Con gái của thím béo nhà cách vách, thấy Sở Khâm liền bắt đầu thét chói tai.
"Suỵt ——" Sở Khâm vội cản cô lại, giơ tay lên tặng cô một cục kẹo, "Năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ!" Con gái nhà cách vách cười đến híp mặt, "Em đoán hôm nay anh sẽ đến, nên mới đặc biệt tới đây nằm vùng nè."
"Lại làm việc." Một cánh tay thon dài đưa qua, vòng lấy cổ của Sở Khâm, lôi cậu đi mất.
"Chung... Chung tổng! Trời ạ! Anh đến nhà Sở Khâm ăn Tết hả?" Cô gái phát hiện đại lục mới, hưng phấn không thôi, "Woa woa, em có thể đăng khoảnh khắc được không?"
"Đăng đi." Chung Nghi Bân hào phóng khoát khoát tay, dù sao cô gái đi xem mắt đã chụp hình rồi, cũng không kém một cái này đâu, rất nhanh mọi người trong cả nước đều sẽ biết anh về nhà Sở Khâm ăn Tết thôi.
"Đừng rêu rao." Sở ma ma có chút không vui, "Tiệm này của bà có danh tiếng nhờ chất lượng, không thể dựa vào tên tuổi của con trai được."
"Vâng vâng vâng, bà không dựa vào tên tuổi." Thím béo sát vách bĩu môi, chỉ chỉ vào bảng tên cửa hiệu của Sở ma ma —— Cửa hàng quần áo Khâm Khâm.
"Phụt ——" Chung Nghi Bân nhịn không được khẽ cười.
Sắp hàng lại xong, cũng đến lúc Sở Khâm và Chung Nghi Bân rời đi, hai người bọn họ được nghỉ từ 28, cho nên sẽ bắt đầu đi làm từ mùng 6, đã đặt vé máy bay vào sáng hôm nay rồi.
Bán hàng phụ hết buổi sáng, đã sắp đến trưa, việc kinh doanh mới thong thả bớt.
Sở ma ma cầm một ca trà bự, ngồi ngoài cửa tám với thím béo sát vách.
"Chà, sợi dây chuyền này của bà đẹp quá, mua ở đâu vậy?" Thím béo chú ý tới dây chuyền ngọc bích trên cổ Sở ma ma, lấp lánh tới mức hấp dẫn tầm mắt của thím béo, muốn làm bộ nhìn không thấy cũng khó.
"Cái này hả, ở đây cũng không mua được đâu." Sở ma ma vươn tay, trên tay cũng đeo một chiếc nhẫn ngọc bích cùng bộ, đá quý lớn cỡ trứng bồ câu khiến cho người khác bị chói mù mắt.
"Cái này là của Sở Khâm mua cho hả? Ôi chao, đúng là có hiếu mà." Thím béo đố kị không ngớt, "Sở Khâm nhà bà có thể kiếm tiền như vậy, bà cần gì phải mở cái tiệm này chi nữa."
"Cái này cũng không phải của con trai tôi mua đâu." Sở ma ma thần bí hề hề ngoắc ngón tay, kêu thím béo dựa gần lại, "Đây là của con dâu tặng đó."
"Ồ, Sở Khâm có đối tượng rồi à?" Thím béo rất kinh ngạc, trộm nhìn nhẫn ngọc bích không ngừng hâm mộ, Sở ma ma tháo nhẫn ra cho bà coi, xem trái xem phải, hình như bộ dáng đắt tiền dữ lắm đó, "Coi bộ người con dâu này của bà có tiền lắm đó ha."
"Ừ, trong nhà có một tập đoàn, bản thân là một tổng tài trong công ty nhà mình nữa." Sở ma ma đắc ý nói.
Mấy hàng xóm khác cũng đi tới xem ngọc bích, trong miệng không ngừng tấm tắc, đều nói Sở Khâm thực sự lợi hại, bản thân có thể kiếm tiền chưa nói, còn tìm một người yêu nhà giàu nữa, thật sự khiến cho người khác có muốn đố kị cũng không biết làm sao luôn.
Sở ma ma hưởng thụ ánh mắt hâm mộ ghen tỵ hận của nhà hàng xóm, mỹ mỹ nhấp một ngụm trà.
=============================================
Tiểu kịch trường
《 Tập: Con dâu là dùng để ganh đua 》
Hàng xóm: Con dâu nhà tôi, đang đi làm trong công ty lớn
Mẹ Sở: Con dâu nhà tôi, đang làm tổng tài trong công ty lớn
Hàng xóm: Con dâu nhà tôi, lớn lên trắng nõn nà
Mẹ Sở: Con dâu nhà tôi, xinh đẹp có tiếng cả nước
Hàng xóm: Con dâu nhà tôi, cao 1m68
Mẹ Sở: Con dâu nhà tôi, cao 1m86
Hàng xóm: ... Dạ tại hạ xin nhận thua