*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Gần đây tôi không thể đến công ty được, có vấn đề gì cứ báo cáo ngay cho tôi." Chung Nghi Bân nghe tình hình gần đây cùng với các hạng mục lớn sắp sửa triển khai của công ty xong, liền dặn dò thư ký Kim một câu như vậy.
Thư ký Kim – người cảm thấy trách nhiệm của bản thân rất trọng đại – đã trịnh trọng gật đầu một cái.
Chung Nghi Bân cúi đầu nhìn thoáng qua di động, anh đứng dậy đưa thư ký Kim ra cửa, lúc đi tới cửa phòng khách đột nhiên anh lại nhớ tới chuyện gì đó: "Cậu có nhớ mật khẩu hộp thư của tôi không?"
"Ngài quên sao?" Thư ký Kim sửng sốt một chút, nhớ tới ông chủ nhà mình đều cài chế độ tự động ghi nhớ mật khẩu trên di động máy tính, chắc là khi đổi qua xài máy tính nhà Sở Khâm sẽ không nhớ được đi. “Lát nữa tôi sẽ gởi qua di động của ngài."
Chung Nghi Bân gật đầu một cái, ý bảo thư ký Kim có thể đi về được rồi.
Chờ đến khi thư ký Kim rời đi, biểu tình nghiêm túc thâm trầm của Chung Nghi Bân lập tức biến mất, anh cười híp mắt trở về phòng ngủ: "May mà có em nhắc anh."
Mới vừa rồi Sở Khâm ở trong phòng gởi cho Chung Nghi Bân một tin nhắn, kêu anh hỏi thư ký Kim về mật khẩu của hộp thư. Hộp thư công việc của ông chủ, bình thường cũng sẽ để cho thư ký biết mật khẩu, để tiện cho việc thư ký hỗ trợ xử lý mấy cái mail không quan trọng. Trước đây Sở Khâm đã từng thấy Chung Nghi Bân phân phó thư ký Kim trả lời mail, cho nên hỏi thư ký Kim sẽ không sai vào đâu được.
Có hộp thư công việc, Chung Nghi Bân liền có thể hiểu được đại khái nội dung công tác trước đây, đến công ty sẽ không tới mức lộ tẩy.
Chỉ chốc lát sau, thư ký Kim đã gởi mật khẩu tới. Ngược lại Chung Nghi Bân cũng không vội xem mà chỉ muốn thảo luận với Sở Khâm cái chuyện hôn hôn chưa xong hồi nãy mà thôi.
"Đừng quậy." Nhìn cái đầu lớn đang chu môi sáp lại gần, Sở Khâm nhịn không được cười tràng, cậu xòe năm ngón tay ra đè cái khuôn mặt điển trai kia lại, "Tổng tài đại nhân, nhanh đi làm việc đi."
Cười tràng: là một danh từ riêng chỉ diễn viên đang diễn lại thoát ly tình tiết với nhân vật mà bật cười, phá hủy tính chân thực và nghiêm túc của sân khấu nghệ thuật
"Anh bị mất trí nhớ, mới không muốn làm việc đâu." Chung Nghi Bân nương theo lực đè ở trên mặt mình, nằm lăn ra giường ăn vạ.
Sở Khâm đưa tay ra chọc lét anh: "Mất trí nhớ nha, vậy để chú kiểm tra sức khỏe cho con có được không?"
Chung Nghi Bân giương mắt nhìn cậu, trong cặp mắt trong suốt tràn đầy vẻ vô tội và ngây thơ. Sở Khâm ho khan một tiếng, bình thường đã quen đùa như vậy rồi, quên mất có lẽ là hiện tại người này nghe không hiểu được...
Còn chưa tự trách xong, Chung Nghi Bân đã nhích đầu lên trên đùi của Sở Khâm, dùng thanh âm của một bé loli đáng thương hề hề: "Vậy chú nhớ làm nhẹ một chút nha!"
"Phụt há há há..." Sở Khâm nhịn không được phì cười.
Hai người quậy một trận ầm ĩ, nhất thời cảm giác hơi xa lạ bởi vì bị mất một phần ký ức cũng hóa thành hư ảo. Uống chút sữa bò thay cho bữa tối xong thì cũng đã đến giờ ngủ rồi.
Diện tích căn nhà của Sở Khâm cũng không tính là nhỏ, nhưng kiểu kiến trúc của căn hộ độc thân lại không có không gian quá lớn, có rất ít phòng. Chưa từng nghĩ tới chuyện để Chung Nghi Bân ngủ trên ghế sô pha, thế nhưng bây giờ người này không hề nhớ gì cả, đối mặt với người yêu ngây thơ, Sở Khâm cứ luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng, có loại cảm giác quẫn bách kiểu như chiếm tiện nghi của người khác nhân lúc người ta đang gặp nguy hiểm vậy.
Không có cách nào xua đi cái loại cảm giác kỳ quái này, cậu đành phải kêu Chung Nghi Bân lấy thêm một cái chăn khác tới.
Tắt đèn, cả căn phòng rơi vào bầu không khí yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió nhè nhẹ phát ra từ máy điều hòa. Chung Nghi Bân nằm bên cạnh Sở Khâm, dùng cặp mắt lấp lánh nhìn cậu chằm chằm. Mấy ngày nay ở Chung gia, anh vẫn luôn ngủ không ngon giấc, bởi vì mọi thứ chung quanh đều quá xa lạ, khiến anh cảm thấy vô cùng khẩn trương. Hôm nay có Sở Khâm ở bên cạnh, anh chỉ cảm thấy trong lòng ấm ấm áp áp, nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.
Nhịn không được nhích về phía trước một chút, nhẹ nhàng dời đầu qua gối nằm của Sở Khâm.
Sở Khâm cảm nhận được có hơi nóng phà vào mặt, mở mắt ra liền nhìn thấy tổng tài đại nhân đã chiếm hết một góc gối: "Làm gì đó?"
"Trước đây, chúng ta cũng nằm riêng mỗi người một cái chăn như vầy sao?" Chung Nghi Bân vô tội nhìn cậu.
Trước đây... Gò má của Sở Khâm đỏ lên, trước đây lúc hai người cùng nằm trên giường, nhất định sẽ phát sinh chút gì đó, làm sao có thể ngủ riêng mỗi người một cái chăn cho được. Bất quá lại có chút xấu hổ khi phải nói ra lời như vậy, Sở Khâm định nói qua loa cho qua chuyện, thế nhưng khi đối diện với cặp mắt chuyên chú kia cậu liền thỏa hiệp, thành thật trả lời: "Cũng không phải..."
Chung Nghi Bân nghe thấy vậy, không nói hai liền vứt cái chăn ở trên người mình ra ngay lập tức.
Sở Khâm thở dài, giơ tay vén chăn lên, trùm Chung Nghi Bân lại: "Đang bật máy điều hòa đó, rút tay vào đi, không thôi ngày mai lại đau khớp nữa."
"Xương sườn còn đau không?" Chung Nghi Bân ngoan ngoãn để yên cho Sở Khâm nhét cả người mình vào chăn, cẩn thận sợ đụng tới lồng ngực của cậu.
"Không đau, nằm sẽ không sao." Sở Khâm ngáp một cái, mấy ngày nay cậu nằm trong bệnh viện cũng ngủ không ngon, giờ phút này bên người có nhiệt độ cơ thể quen thuộc, rất nhanh cơn buồn ngủ đã ập tới.
Thấy cậu buồn ngủ, Chung Nghi Bân cũng không nói gì thêm, cọ đầu lên bả vai của Sở Khâm, cái tay sờ soạng ở trong chăn một lúc thì nắm trúng bàn tay của Sở Khâm, áp mặt vào gối nằm ngửi ngửi, hương chanh nhàn nhạt, là mùi dầu gội Sở Khâm thường dùng. Thân thể ấm áp, mùi hương quen thuộc khiến cho người đã không được ngủ ngon vài bữa ngủ đến vô cùng ngọt ngào tựa như chim non tìm về với tổ.
Hôm sau, Chung Nghi Bân bắt đầu học làm bữa sáng. Sở Khâm đứng trước cửa phòng bếp hướng dẫn anh chiên hai cái trứng gà và lạp xưởng, hâm một bình sữa bò. Sau khi đập vỡ ba cái, chiên khét một cái trứng gà, Chung Nghi Bân mới thuận lợi làm ra bữa sáng.
Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào bàn ăn làm bằng gỗ thô, khăn trải bàn caro màu xanh da trời mang đến cảm giác nhu hòa, bình thủy tinh miệng rộng chứa đầy nước chanh hiện lên ánh sáng trong suốt, nhìn qua vừa yên bình vừa dễ chịu. Sở Khâm cắt một miếng trứng chiên, đưa đến bên mép, ở phía đối diện đang có một đôi mắt chờ được khen ngợi nhìn mình chằm chằm khiến cho cậu cảm thấy áp lực rất lớn, cậu nhanh chóng đưa miếng trứng vào miệng...
"Chiên không tệ, lửa vừa đủ, nhưng mà muối này có hơi mặn, dùng để chiên trứng sẽ không ngon, hôm khác đi siêu thị mua chút muối bọt là được rồi." Sở Khâm mặt không đổi sắc nói.
Chung Nghi Bân tự nếm thử một miếng, mặn quá! Anh vội uống một ngụm nước. Đang định nói gì đó thì di động của Sở Khâm lại reo lên.
Sở Khâm ra hiệu cho anh ăn nhanh lên rồi mới cầm lấy điện thoại lên nhìn thử, là tổ đạo diễn chương trình gọi tới.
"Hôm nay hả?" Sở Khâm nhìn qua Chung Nghi Bân ở phía đối diện, có hơi do dự, "Chắc là tuần này tôi vẫn chưa đi làm được."
"Chỉ bổ sung vài đoạn thôi, nếu không sẽ không có cách nào phát sóng kỳ này được cả." Đạo diễn ở đầu bên kia xem lại băng ghi hình, thở dài.
Tuần trước tìm Tiễn Lương đến thế một kỳ, vốn nên chiếu vào cuối tuần này, thế nhưng nội dung chương trình liên quan đến việc tuyên truyền một bộ phim, mà bộ phim đó sẽ được chiếu vào tuần này. Cấp trên của đoàn phim tìm đến Thịnh Thế, nghĩ hết biện pháp chen vào kỳ này để quảng bá. Như vậy cũng dẫn đến việc không có cách nào dùng được mấy kỳ Sở Khâm đã quay sẵn trước đó.
Bởi vì trong chương trình sẽ dính tới vài câu có liên quan tới mốc thời gian, ví dụ như các loại "Sắp tới ngày thành lập quân đội rồi" "Hôm nay là sinh nhật của tiền bối XX", cho nên phải quay bù thêm.
《 Món thập cẩm yêu dấu 》 là chương trình do một tay Sở Khâm làm ra, không bao lâu nữa liền tròn 8 năm, so với bất kỳ ai khác cậu đều coi trọng cái chương trình này hơn cả. Quay bổ sung là cần thiết, nếu không cũng không có cách nào chiếu mấy kỳ khác được. Vậy nên Sở Khâm liền đáp ứng, hẹn 2h chiều nay sẽ đến trường quay.
Ê kíp chương trình bên Thịnh Thế TV thở phào nhẹ nhõm, bởi vì mấy lời thoại gần đây có cảnh đặc biệt thú vị, quả thực không nỡ cắt bỏ. Nhưng tuần này Sở Khâm vẫn chưa thể quay chương trình được đã khiến cho bọn họ rất thất vọng. Thầy Lương – chủ nhiệm chương trình – vò vò đầu, chạy qua trường quay sát vách than thở.
Tiễn Lương đang đọc kịch bản ở sát vách, chiều nay anh cũng phải quay Talk show của mình, thấy thầy Lương tới, anh liền đứng dậy chào hỏi. Thầy Lương là một tiểu lão đầu tóc lưa thưa, mặc dù nhìn qua người này có hơi bảo thủ, thế nhưng khả năng sáng tạo lại không hề thua kém người trẻ tuổi, có địa vị rất cao trong đài truyền hình.
"Tiểu Tiễn à, bên Món thập cẩm, sợ là tuần này lại phải làm phiền cậu nữa rồi." Thầy Lương có hơi ngượng ngùng.
Mặt Tiễn Lương bí xị, lấy di động ra mở weibo lên, đưa cho thầy Lương: "Thầy coi thử đi, cư dân mạng sắp chửi em thúi đầu luôn rồi kìa."
Weibo đang hiển thị là weibo chính thức của 《 Món thập cẩm yêu dấu 》, hôm qua thầy Lương đã lướt cả ngày trời, đương nhiên là ông cũng biết cư dân mạng nói thế nào rồi. Nói chửi cũng quá khoa trương rồi đó, nói cho đúng là trào phúng Tiễn Lương mới phải.
Bởi vì Tiễn Lương xuất thân từ đài truyền hình quốc gia, thoạt nhìn lúc nào cũng nghiêm trang, mặc dù Talk show của anh mang tính chất giải trí, nhưng lại càng thiên về văn nghệ và cười lạnh (những chuyện cười phải suy nghĩ mới thấm) hơn, khác xa một trời một vực với chương trình cười giỡn như điên của Sở Khâm. Nhất thời khán giả chưa tiếp thu được, nhao nhao so sánh anh với Sở Khâm, nói Tiễn Lương là mắt cá chết mặt quan tài, không ngừng comment đòi Sở Khâm trở về.
"Thế nhưng kỳ này mời được Mộ Thần, cậu cũng biết cậu ta bận rộn tới cỡ nào, có thể trích ra một ngày đã là tốt lắm rồi, cũng không thể đợi đến khi Sở Khâm đi làm lại mới quay được." Thầy Lương cũng rất khó xử, mặc dù vẫn còn hai kỳ thu sẵn chống đỡ được, nhưng cũng không thể để cho ảnh đế người ta đợi như vậy chứ.
"Rốt cuộc Sở Khâm bị làm sao vậy?" Ở đoàn phim bên kia có vài nhân viên tụm lại khẽ thầm thì.
"Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bị thương nhập viện." Tổ quản lý sân khấu chương trình Món thập cẩm thở dài.
"Uầy, tôi nghe nói, là bởi vì Sở Khâm và Chung tổng rất mờ ám, bị người dạy dỗ." Có người len lén nói một câu, "Có phải là sự thật không hén?"
Cửa phòng hóa trang sát vách đang mở, Trần Kỷ Minh – MC của một chương trình mới đang ngồi trang điểm ở bên trong đã nghe được mấy câu này một cách rõ ràng.
=============================================
Tiểu kịch trường
《 Tập: Bác bỏ tin đồn phải nghiêm túc 》
Phóng viên giáp: Nghe nói hai vị có quan hệ mờ ám.
Nhị Bính: Nói bậy, đều là tin vịt.
Phóng viên ất: Vậy tình huống thật sự là thế nào ạ?
Nhị Bính: Quan hệ chồng chồng đặc biệt rõ ràng.
Chúng phóng viên: ..
"Gần đây tôi không thể đến công ty được, có vấn đề gì cứ báo cáo ngay cho tôi." Chung Nghi Bân nghe tình hình gần đây cùng với các hạng mục lớn sắp sửa triển khai của công ty xong, liền dặn dò thư ký Kim một câu như vậy.
Thư ký Kim – người cảm thấy trách nhiệm của bản thân rất trọng đại – đã trịnh trọng gật đầu một cái.
Chung Nghi Bân cúi đầu nhìn thoáng qua di động, anh đứng dậy đưa thư ký Kim ra cửa, lúc đi tới cửa phòng khách đột nhiên anh lại nhớ tới chuyện gì đó: "Cậu có nhớ mật khẩu hộp thư của tôi không?"
"Ngài quên sao?" Thư ký Kim sửng sốt một chút, nhớ tới ông chủ nhà mình đều cài chế độ tự động ghi nhớ mật khẩu trên di động máy tính, chắc là khi đổi qua xài máy tính nhà Sở Khâm sẽ không nhớ được đi. “Lát nữa tôi sẽ gởi qua di động của ngài."
Chung Nghi Bân gật đầu một cái, ý bảo thư ký Kim có thể đi về được rồi.
Chờ đến khi thư ký Kim rời đi, biểu tình nghiêm túc thâm trầm của Chung Nghi Bân lập tức biến mất, anh cười híp mắt trở về phòng ngủ: "May mà có em nhắc anh."
Mới vừa rồi Sở Khâm ở trong phòng gởi cho Chung Nghi Bân một tin nhắn, kêu anh hỏi thư ký Kim về mật khẩu của hộp thư. Hộp thư công việc của ông chủ, bình thường cũng sẽ để cho thư ký biết mật khẩu, để tiện cho việc thư ký hỗ trợ xử lý mấy cái mail không quan trọng. Trước đây Sở Khâm đã từng thấy Chung Nghi Bân phân phó thư ký Kim trả lời mail, cho nên hỏi thư ký Kim sẽ không sai vào đâu được.
Có hộp thư công việc, Chung Nghi Bân liền có thể hiểu được đại khái nội dung công tác trước đây, đến công ty sẽ không tới mức lộ tẩy.
Chỉ chốc lát sau, thư ký Kim đã gởi mật khẩu tới. Ngược lại Chung Nghi Bân cũng không vội xem mà chỉ muốn thảo luận với Sở Khâm cái chuyện hôn hôn chưa xong hồi nãy mà thôi.
"Đừng quậy." Nhìn cái đầu lớn đang chu môi sáp lại gần, Sở Khâm nhịn không được cười tràng, cậu xòe năm ngón tay ra đè cái khuôn mặt điển trai kia lại, "Tổng tài đại nhân, nhanh đi làm việc đi."
Cười tràng: là một danh từ riêng chỉ diễn viên đang diễn lại thoát ly tình tiết với nhân vật mà bật cười, phá hủy tính chân thực và nghiêm túc của sân khấu nghệ thuật
"Anh bị mất trí nhớ, mới không muốn làm việc đâu." Chung Nghi Bân nương theo lực đè ở trên mặt mình, nằm lăn ra giường ăn vạ.
Sở Khâm đưa tay ra chọc lét anh: "Mất trí nhớ nha, vậy để chú kiểm tra sức khỏe cho con có được không?"
Chung Nghi Bân giương mắt nhìn cậu, trong cặp mắt trong suốt tràn đầy vẻ vô tội và ngây thơ. Sở Khâm ho khan một tiếng, bình thường đã quen đùa như vậy rồi, quên mất có lẽ là hiện tại người này nghe không hiểu được...
Còn chưa tự trách xong, Chung Nghi Bân đã nhích đầu lên trên đùi của Sở Khâm, dùng thanh âm của một bé loli đáng thương hề hề: "Vậy chú nhớ làm nhẹ một chút nha!"
"Phụt há há há..." Sở Khâm nhịn không được phì cười.
Hai người quậy một trận ầm ĩ, nhất thời cảm giác hơi xa lạ bởi vì bị mất một phần ký ức cũng hóa thành hư ảo. Uống chút sữa bò thay cho bữa tối xong thì cũng đã đến giờ ngủ rồi.
Diện tích căn nhà của Sở Khâm cũng không tính là nhỏ, nhưng kiểu kiến trúc của căn hộ độc thân lại không có không gian quá lớn, có rất ít phòng. Chưa từng nghĩ tới chuyện để Chung Nghi Bân ngủ trên ghế sô pha, thế nhưng bây giờ người này không hề nhớ gì cả, đối mặt với người yêu ngây thơ, Sở Khâm cứ luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng, có loại cảm giác quẫn bách kiểu như chiếm tiện nghi của người khác nhân lúc người ta đang gặp nguy hiểm vậy.
Không có cách nào xua đi cái loại cảm giác kỳ quái này, cậu đành phải kêu Chung Nghi Bân lấy thêm một cái chăn khác tới.
Tắt đèn, cả căn phòng rơi vào bầu không khí yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió nhè nhẹ phát ra từ máy điều hòa. Chung Nghi Bân nằm bên cạnh Sở Khâm, dùng cặp mắt lấp lánh nhìn cậu chằm chằm. Mấy ngày nay ở Chung gia, anh vẫn luôn ngủ không ngon giấc, bởi vì mọi thứ chung quanh đều quá xa lạ, khiến anh cảm thấy vô cùng khẩn trương. Hôm nay có Sở Khâm ở bên cạnh, anh chỉ cảm thấy trong lòng ấm ấm áp áp, nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.
Nhịn không được nhích về phía trước một chút, nhẹ nhàng dời đầu qua gối nằm của Sở Khâm.
Sở Khâm cảm nhận được có hơi nóng phà vào mặt, mở mắt ra liền nhìn thấy tổng tài đại nhân đã chiếm hết một góc gối: "Làm gì đó?"
"Trước đây, chúng ta cũng nằm riêng mỗi người một cái chăn như vầy sao?" Chung Nghi Bân vô tội nhìn cậu.
Trước đây... Gò má của Sở Khâm đỏ lên, trước đây lúc hai người cùng nằm trên giường, nhất định sẽ phát sinh chút gì đó, làm sao có thể ngủ riêng mỗi người một cái chăn cho được. Bất quá lại có chút xấu hổ khi phải nói ra lời như vậy, Sở Khâm định nói qua loa cho qua chuyện, thế nhưng khi đối diện với cặp mắt chuyên chú kia cậu liền thỏa hiệp, thành thật trả lời: "Cũng không phải..."
Chung Nghi Bân nghe thấy vậy, không nói hai liền vứt cái chăn ở trên người mình ra ngay lập tức.
Sở Khâm thở dài, giơ tay vén chăn lên, trùm Chung Nghi Bân lại: "Đang bật máy điều hòa đó, rút tay vào đi, không thôi ngày mai lại đau khớp nữa."
"Xương sườn còn đau không?" Chung Nghi Bân ngoan ngoãn để yên cho Sở Khâm nhét cả người mình vào chăn, cẩn thận sợ đụng tới lồng ngực của cậu.
"Không đau, nằm sẽ không sao." Sở Khâm ngáp một cái, mấy ngày nay cậu nằm trong bệnh viện cũng ngủ không ngon, giờ phút này bên người có nhiệt độ cơ thể quen thuộc, rất nhanh cơn buồn ngủ đã ập tới.
Thấy cậu buồn ngủ, Chung Nghi Bân cũng không nói gì thêm, cọ đầu lên bả vai của Sở Khâm, cái tay sờ soạng ở trong chăn một lúc thì nắm trúng bàn tay của Sở Khâm, áp mặt vào gối nằm ngửi ngửi, hương chanh nhàn nhạt, là mùi dầu gội Sở Khâm thường dùng. Thân thể ấm áp, mùi hương quen thuộc khiến cho người đã không được ngủ ngon vài bữa ngủ đến vô cùng ngọt ngào tựa như chim non tìm về với tổ.
Hôm sau, Chung Nghi Bân bắt đầu học làm bữa sáng. Sở Khâm đứng trước cửa phòng bếp hướng dẫn anh chiên hai cái trứng gà và lạp xưởng, hâm một bình sữa bò. Sau khi đập vỡ ba cái, chiên khét một cái trứng gà, Chung Nghi Bân mới thuận lợi làm ra bữa sáng.
Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào bàn ăn làm bằng gỗ thô, khăn trải bàn caro màu xanh da trời mang đến cảm giác nhu hòa, bình thủy tinh miệng rộng chứa đầy nước chanh hiện lên ánh sáng trong suốt, nhìn qua vừa yên bình vừa dễ chịu. Sở Khâm cắt một miếng trứng chiên, đưa đến bên mép, ở phía đối diện đang có một đôi mắt chờ được khen ngợi nhìn mình chằm chằm khiến cho cậu cảm thấy áp lực rất lớn, cậu nhanh chóng đưa miếng trứng vào miệng...
"Chiên không tệ, lửa vừa đủ, nhưng mà muối này có hơi mặn, dùng để chiên trứng sẽ không ngon, hôm khác đi siêu thị mua chút muối bọt là được rồi." Sở Khâm mặt không đổi sắc nói.
Chung Nghi Bân tự nếm thử một miếng, mặn quá! Anh vội uống một ngụm nước. Đang định nói gì đó thì di động của Sở Khâm lại reo lên.
Sở Khâm ra hiệu cho anh ăn nhanh lên rồi mới cầm lấy điện thoại lên nhìn thử, là tổ đạo diễn chương trình gọi tới.
"Hôm nay hả?" Sở Khâm nhìn qua Chung Nghi Bân ở phía đối diện, có hơi do dự, "Chắc là tuần này tôi vẫn chưa đi làm được."
"Chỉ bổ sung vài đoạn thôi, nếu không sẽ không có cách nào phát sóng kỳ này được cả." Đạo diễn ở đầu bên kia xem lại băng ghi hình, thở dài.
Tuần trước tìm Tiễn Lương đến thế một kỳ, vốn nên chiếu vào cuối tuần này, thế nhưng nội dung chương trình liên quan đến việc tuyên truyền một bộ phim, mà bộ phim đó sẽ được chiếu vào tuần này. Cấp trên của đoàn phim tìm đến Thịnh Thế, nghĩ hết biện pháp chen vào kỳ này để quảng bá. Như vậy cũng dẫn đến việc không có cách nào dùng được mấy kỳ Sở Khâm đã quay sẵn trước đó.
Bởi vì trong chương trình sẽ dính tới vài câu có liên quan tới mốc thời gian, ví dụ như các loại "Sắp tới ngày thành lập quân đội rồi" "Hôm nay là sinh nhật của tiền bối XX", cho nên phải quay bù thêm.
《 Món thập cẩm yêu dấu 》 là chương trình do một tay Sở Khâm làm ra, không bao lâu nữa liền tròn 8 năm, so với bất kỳ ai khác cậu đều coi trọng cái chương trình này hơn cả. Quay bổ sung là cần thiết, nếu không cũng không có cách nào chiếu mấy kỳ khác được. Vậy nên Sở Khâm liền đáp ứng, hẹn 2h chiều nay sẽ đến trường quay.
Ê kíp chương trình bên Thịnh Thế TV thở phào nhẹ nhõm, bởi vì mấy lời thoại gần đây có cảnh đặc biệt thú vị, quả thực không nỡ cắt bỏ. Nhưng tuần này Sở Khâm vẫn chưa thể quay chương trình được đã khiến cho bọn họ rất thất vọng. Thầy Lương – chủ nhiệm chương trình – vò vò đầu, chạy qua trường quay sát vách than thở.
Tiễn Lương đang đọc kịch bản ở sát vách, chiều nay anh cũng phải quay Talk show của mình, thấy thầy Lương tới, anh liền đứng dậy chào hỏi. Thầy Lương là một tiểu lão đầu tóc lưa thưa, mặc dù nhìn qua người này có hơi bảo thủ, thế nhưng khả năng sáng tạo lại không hề thua kém người trẻ tuổi, có địa vị rất cao trong đài truyền hình.
"Tiểu Tiễn à, bên Món thập cẩm, sợ là tuần này lại phải làm phiền cậu nữa rồi." Thầy Lương có hơi ngượng ngùng.
Mặt Tiễn Lương bí xị, lấy di động ra mở weibo lên, đưa cho thầy Lương: "Thầy coi thử đi, cư dân mạng sắp chửi em thúi đầu luôn rồi kìa."
Weibo đang hiển thị là weibo chính thức của 《 Món thập cẩm yêu dấu 》, hôm qua thầy Lương đã lướt cả ngày trời, đương nhiên là ông cũng biết cư dân mạng nói thế nào rồi. Nói chửi cũng quá khoa trương rồi đó, nói cho đúng là trào phúng Tiễn Lương mới phải.
Bởi vì Tiễn Lương xuất thân từ đài truyền hình quốc gia, thoạt nhìn lúc nào cũng nghiêm trang, mặc dù Talk show của anh mang tính chất giải trí, nhưng lại càng thiên về văn nghệ và cười lạnh (những chuyện cười phải suy nghĩ mới thấm) hơn, khác xa một trời một vực với chương trình cười giỡn như điên của Sở Khâm. Nhất thời khán giả chưa tiếp thu được, nhao nhao so sánh anh với Sở Khâm, nói Tiễn Lương là mắt cá chết mặt quan tài, không ngừng comment đòi Sở Khâm trở về.
"Thế nhưng kỳ này mời được Mộ Thần, cậu cũng biết cậu ta bận rộn tới cỡ nào, có thể trích ra một ngày đã là tốt lắm rồi, cũng không thể đợi đến khi Sở Khâm đi làm lại mới quay được." Thầy Lương cũng rất khó xử, mặc dù vẫn còn hai kỳ thu sẵn chống đỡ được, nhưng cũng không thể để cho ảnh đế người ta đợi như vậy chứ.
"Rốt cuộc Sở Khâm bị làm sao vậy?" Ở đoàn phim bên kia có vài nhân viên tụm lại khẽ thầm thì.
"Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bị thương nhập viện." Tổ quản lý sân khấu chương trình Món thập cẩm thở dài.
"Uầy, tôi nghe nói, là bởi vì Sở Khâm và Chung tổng rất mờ ám, bị người dạy dỗ." Có người len lén nói một câu, "Có phải là sự thật không hén?"
Cửa phòng hóa trang sát vách đang mở, Trần Kỷ Minh – MC của một chương trình mới đang ngồi trang điểm ở bên trong đã nghe được mấy câu này một cách rõ ràng.
=============================================
Tiểu kịch trường
《 Tập: Bác bỏ tin đồn phải nghiêm túc 》
Phóng viên giáp: Nghe nói hai vị có quan hệ mờ ám.
Nhị Bính: Nói bậy, đều là tin vịt.
Phóng viên ất: Vậy tình huống thật sự là thế nào ạ?
Nhị Bính: Quan hệ chồng chồng đặc biệt rõ ràng.
Chúng phóng viên: ..