*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Được rồi được rồi..." Bị đại ca trừng đến nao nao, Chung Nghi Bân đầu hàng, xoay người đi bán vòng tay. Mới vừa đi được hai bước đã bị đại ca lôi trở lại, kéo lấy anh dặn dò vài câu.
Khán giả không nghe thấy họ nói cái gì, nhưng hậu kỳ lại chèn vào một hàng chữ 【 Để cạnh tranh, đang tiếp thu đợt huấn luyện tạm thời của đại ca 】.
Khu du lịch, khắp nơi đều là mấy bác gái xách sọt bán cái này. Chỉ là đa số khách du lịch đều cảnh giác với mấy người chủ động chào hàng, nên bán không được tốt lắm. Nhưng Chung Nghi Bân lại không giống như vậy, anh ăn mặc chỉnh tề, dáng dấp lại đẹp trai, cười rộ lên ôn hòa lễ độ, lúc anh chào hàng vòng tay, căn bản không giống như là đang bán vật kỷ niệm trên vỉa hè, trái lại giống với đang bán hàng hiệu bản giới hạn hơn.
"Vòng tay này được bện từ dây thừng, kỳ thực có cùng ý tưởng với Hermès, chính là hàng thủ công 100%..." Chung Nghi Bân cười đến chân thành, cô gái trẻ tuổi bị chặn được nhịn không được bụm mặt.
Hermès: là một công ty có trụ sở ở Paris, Pháp. Công ty này thành lập vào năm 1837, ngày nay chuyên sản xuất hàng da, phụ kiện phong cách sống, nước hoa, hàng xa xỉ, và quần áo may sẵn
"Vậy để tôi mua một cái..." Nghe nói chỉ cần 10 tệ, cô gái mua không chút do dự.
"Vị tiểu thư xinh đẹp này không mua một cái sao?" Chung Nghi Bân nhìn về phía cô bạn đi cùng, "Cô ấy mua màu hồng nhạt, cô mua màu xanh nhạt, bạn thân mua đồ cặp đeo chung đi."
Không đến 15 phút, Chung Nghi Bân đã bán sạch 10 cái vòng tay ra ngoài, ngoan ngoãn nộp 100 tệ mình vừa kiếm được lên cho ca ca. Chung Gia Bân nhận lấy tiền, dẫn đệ đệ đến cửa hàng tiếp theo.
Hậu kỳ nhịn không được chèn đầy màn hình 【 Tiền đã đủ rồi đây này! 】 nhưng mà, anh em Chung gia kiếm tiền thành nghiện không hề định dừng lại. Bởi vì ê kíp có nói, tiền kiếm được ngoại trừ dùng để trả tiền xe và bữa trưa, còn lại đều là tiền riêng của hai người. Không biết đằng trước sẽ còn chuyện gì đang chờ đợi bọn họ nữa, Chung Gia Bân có thói quen phòng ngừa chu đáo nhất định phải kiếm được đủ tiền.
Thế là, show truyền hình thực tế trải nghiệm cuộc sống gian khổ, tới chỗ anh em Chung gia lại biến thành show truyền hình thực tế đại phú ông...
Đột nhiên màn ảnh náo nhiên bị thay đổi, có một hàng chữ không hợp với đường lớn náo nhiệt 【 Vào giờ phút này anh em Hoàng Thượng... 】, cạnh thành du lịch có một trại nuôi ngựa, cung cấp ngựa cho khách du lịch cưỡi. So với đường lớn ồn ào náo nhiệt, nơi này có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Hai anh em Ngu Đường và Ngu Lân ngồi song song ở trên hàng rào gỗ lùn lùn. Ngu Đường đạp một chân lên thanh chắn thứ 2, chống tay, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn ngựa trong sân, trong tay cầm bịch bánh bích quy. Bạn nhỏ Ngu Lân thì nhìn chằm chằm vào ca ca, vẻ mặt sống không thể yêu.
"Ngu Lân, em nói xem, chúng ta phải làm thế nào mới có thể lấy được một con ngựa?" Ngu Đường ăn một miếng bánh crốp crốp.
"Hứa cho người ta vinh hoa phú quý." Ngu Lân duỗi tay, muốn giành lấy một miếng bánh.
"Vị này có hơi mặn, trở về kêu bọn họ điều chỉnh lại một chút mới được." Ngu Đường giơ tay lên, không cho đệ đệ lấy, tiếp tục nhai crốp crốp.
Người của ê kip có chút hỏng mất, Ngu tổng, đây là sản phẩm của công ty ngài, đang lên TV đó, không thể nói tốt vài câu được sao? Nhưng mà Ngu Đường vẫn đang soi mói cái bánh này không ngon, đồng thời lại không cho đệ đệ ăn.
Khán giả trước màn ảnh thấy một màn như vậy, vừa cảm thấy buồn cười lại vừa có hơi bất mãn với Ngu Đường. Ca ca lớn như vậy, không biết chăm sóc cho đệ đệ, đã vậy còn ăn sạch đồ ăn vặt của tổ bánh bao nữa. Có hình tượng của đại ca Chung gia đối nghịch, đệ đệ Ngu Lân không khác gì em ghẻ cả.
Sau khi ăn sạch cả bịch bánh bích quy, Ngu Đường vỗ vỗ tay đứng dậy, nắm lấy lỗ tai dão của Ngu Lân, kéo đệ đệ đang buồn bã ỉu xìu dậy.
"Em đói bụng, đi không nổi." Ngu Lân rũ đầu ngồi ì ra.
Ngu Đường nhíu mày nhìn nhóc trong chốc lát, thoạt nhìn là sắp nổi giận. Nhất thời khán giả đều sợ hết hồn, không cho đệ đệ ăn thì thôi đi, còn định ép buộc một bạn nhỏ như vậy tự đi nữa hay sao? Mọi người không khỏi mở to hai mắt nhìn, thấy Ngu Đường chậm rãi giơ tay lên, nhạc nền đổi thành âm hiệu vô cùng khẩn trương.
Nhưng không ngờ bàn tay to thon dài hữu lực đã túm lấy Ngu Lân, nhấc nhóc con kia lên, ôm chặt vào lòng."Em ăn gì mà mập vậy hả." Ngu Đường chê đệ đệ một chút, nhấc nhấc cái mông của nhóc, nhấc chân đi vào phố trung tâm.
Khán giả ngớ người ra, nhìn bạn nhỏ Ngu Lân đỏ bừng mặt trong màn ảnh, còn có Ngu Đường đi đường mà đầy mặt nhịn không được, bỗng nhiên hiểu ra.
【 Lẽ nào đây chính là miệng ngại mà cơ thể lại thành thật trong truyền thuyết? 】
【 Á á á, tổng tài ngạo kiều và vân vân, manh quá manh quá! 】
Ngu Lân cảm thấy bị ca ca ôm vào trong ngực trước mặt khán giả cả nước vô cùng mất mặt, nhưng lại không dám lộn xộn, chỉ có thể cương cứng thân thể để ca ca ẵm đi. Thể lực của Ngu Đường rất tốt, ẵm đệ đệ đi nửa ngày mà lại không đỏ mặt không thở mạnh.
Sau khi Mộ Thần và Mộ Sa bị vây quanh liền đưa tới sự chú ý của ông chủ quán cơm, ông kéo hai người đi làm tiếp tân, một ngày 100 tệ, bao cơm trưa. Tiệm này tên là "Hoàng gia ngự yến", là quán ăn ngon nhất thành này. Hai người làm tiếp tân ở chỗ này, trong nháy mắt đã hấp dẫn rất nhiều du khách. Nhưng giá cả lại quá cao, khiến cho rất nhiều fan chùn bước, chỉ có thể chụp ảnh ở bên ngoài.
Đúng lúc anh em Ngu gia cũng đi tới đây, thấy hai người đang làm tiếp tân, nhịn không được cười ra tiếng. Ảnh đế ảnh hậu đều đeo một miếng vải "Kính chào quý khách" đứng ở trước cửa tiếp đón. Ngu Lân cũng nhịn không được cười ngã vào vai ca ca.
"Ồ, Ngu tổng." Mộ Thần giơ tay lên chào hỏi anh, biết rõ Ngu Đường không có tiền, liền mở miệng châm chọc, "Tới dùng cơm hả."
"Ừ." Ngu Đường lạnh nhạt đáp lời, ẵm đệ đệ đi thẳng vào.
Ê kip và khán giả đều vô cùng hiếu kỳ, Ngu tổng đang không có đồng nào trên người mà đang định làm gì đây.
Ngu Đường đi vào, nhàn nhạt nhìn lướt qua đại sảnh, thấy có một bàn vừa gọi món xong, thức ăn còn chưa được dọn lên, mặt không đổi sắc đi tới, vẫn là bộ dáng không ai bì nổi kia: "Có thể ăn cơm chung với mọi người được không? Tiền của tôi đã bị ê kip tịch thu, mấy ngày nữa chờ tôi về rồi sẽ trả tiền lại cho mọi người."
"Hoàng... Hoàng Thượng..." Một cô gái trẻ tuổi ngồi trong bàn nhận ra Ngu Đường.
"Wow! Thật là đáng yêu!" Một dì đã có tuổi bị cách nói của Ngu Đường chọc cho có chút khó chịu, ngẩng đầu nhìn đến Ngu Lân trong lòng Ngu Đường đang giả vờ đáng thương, nhất thời đã quên sạch sành sanh.
Ngu Lân vốn lớn lên đẹp mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn nộn có mi mắt trong sáng, gò má phúng phính mang theo nét riêng của trẻ con. Một đôi tai dão rũ xuống hai bên, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Ngu Đường vỗ vỗ mông của đệ đệ, ý bảo nhóc bán manh một cái. Ngu Lân xoắn xuýt nhăn cặp chân mày nhỏ lại, muốn trừng ca ca rồi lại không dám, chỉ có thể cắn răng nhìn về phía dì đang bắn tim hồng, ngại ngùng cười cười, sau đó dùng giọng nói mềm mềm nói: "Con chào chú dì anh chị ạ, có thể cho hai anh em tụi con ăn cơm chung có được không?"
Người trên bàn nhìn cặp mắt sáng long lanh kia, tim đều nhũn ra, nhiệt tình lôi kéo Ngu Đường và Ngu Lân ngồi xuống ăn. Ngu Đường cũng không khách khí, thực sự ngồi xuống, cùng ăn một bữa hoành tráng với mọi người.
Khán giả xem mà trợn mắt há mồm.
【 Như... như vầy là đang xin cơm đó hả? 】
【 Ha ha ha ha, lần đầu thấy có người xin cơm mà xin đến khí phách như vậy đó! 】
【 Bạn nhỏ Ngu Lân, nhanh đến chén của chị nà, chị mời cưng ăn một bữa hoành tráng luôn, ấu ấu! 】
Thế là, đến bữa trưa. Chị em Ôn Tình được phát cơm hộp của vũ đoàn, Triệu Hú làm xiếc kiếm được hơn 10 tệ dẫn muội muội đi ăn mì lạnh, chị em Mộ gia phải đợi hết giờ cao điểm mới được chủ tiệm phát cho một tô miến và màn thầu. Cho tới trưa đại ca Chung gia đã kiếm được hơn 1000 tệ, dẫn đệ đệ đi ăn buffet 80 tệ/người.
Nhưng mà, món Ngu Đường dẫn đệ đệ đi ăn lại chính là sơn hào hải vị, tôm hùm bào ngư. Là người ăn ngon nhất cả bọn, vậy mà lại không hề bỏ công sức gì cả, anh em Hoàng Thượng dùng đệ đệ bán manh để đi xin cơm.
Khán giả được mở rộng tầm mắt.
Sau khi ăn xong, Ngu Đường thấy anh em Chung gia đã kiếm tiền đầy túi, hai người đang mua đồ, chuẩn bị đến điểm dừng chân trong thôn sẽ dùng.
"Hai người đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi?" Ngu Đường tò mò hỏi.
"Tính đâu ra đấy, 1000 tệ." Chung Nghi Bân khoe khoang lấy ra một xấp tiền, lắc lắc trước mặt Ngu Đường. Chưa nói được mấy câu đã bị ca ca lôi đi, thời gian của bọn họ rất gấp gáp, phải nhanh chạy đi mua đồ mới được.
Ngu Đường nhíu mày, kéo lấy đệ đệ đến một tiệm bán giấy bút, để đệ đệ ở lại đó, mua thiếu triệu một ít giấy Tuyên Thành, bút lông và mực nước, anh bày một sạp ở trên đường, dùng chữ của Cảnh Nguyên đế viết chữ lưu niệm.
Cái tòa thành du lịch này vốn chính là dựa vào hành cung của Cảnh Nguyên đế để nổi tiếng, trên đường cũng có rất nhiều người lấy chuyện viết chữ lưu niệm, khắc ấn làm mánh lới, nhưng mà lại không có ai viết đẹp như Ngu Đường, thật sự không khác gì bút tích thật cả.
Tới chỗ này du lịch, có rất nhiều người yêu thích văn hóa thời Ngu. Lúc đầu bởi vì sạp của Ngu Đường quá đơn sơ, không có ai tới hỏi thăm, nhưng kể từ lúc có một người biết nhìn nghỉ chân ở đây, dần dần đã thu hút rất nhiều người đến.
"Hể, chữ này viết đẹp quá à, giống y như bảng chữ mẫu của Cảnh Nguyên đế tôi từng mua lúc trước!"
"Wow wow, anh là Ngu Đường hả? Các anh đang quay chương trình hả?"
"Tôi muốn một chữ, bao nhiêu tiền nha?"
Mọi người mồm năm miệng mười vây thành một vòng, số ít là thật sự coi trọng chữ, đa số là do phát hiện Ngu Đường. Người yêu thích văn hóa thời Đại Ngu làm sao có thể không biết tổng tài Ngu Đường có tướng mạo quá giống với Cảnh Nguyên đế này được chứ?
"100 tệ 1 chữ, số lượng 10 phần, nhiều hơn nữa sẽ không viết." Ngu Đường miễn cưỡng nói, bán đồ còn lợi hại hơn cả mua đồ, lại không hề chọc người chán ghét, cái loại ngạo mạn bẩm sinh này, làm cho người khác không tự chủ được phải thuận theo anh.
Bạn nhỏ Ngu Lân ngồi trong tiệm giấy bút, mắt lớn trừng mắt nhỏ với ông chủ. Hai cái chân ngắn ngủn rũ xuống trên chiếc ghế cao, không chạm tới đất, nhưng lại không nghịch ngợm lắc lắc lư lư, mà vẫn duy trì trạng thái rũ xuống cách nhau hơi xa một cách tự nhiên. Cả người nho nhỏ, ngồi ổn như núi Thái Sơn y như đang ngồi trên long ỷ vậy.
=====================================================
Tiểu kịch trường
Ngư Đường: Ông chủ, cầm đệ đệ tôi ở lại đây
Ông chủ: Không được
Ngư Đường: Tại sao không được, đệ đệ của tôi đáng yêu vậy mà
Ông chủ: Nhìn mặt của cậu, liền biết là sẽ không trở về đón người rồi
Ngư Đường: ...
"Được rồi được rồi..." Bị đại ca trừng đến nao nao, Chung Nghi Bân đầu hàng, xoay người đi bán vòng tay. Mới vừa đi được hai bước đã bị đại ca lôi trở lại, kéo lấy anh dặn dò vài câu.
Khán giả không nghe thấy họ nói cái gì, nhưng hậu kỳ lại chèn vào một hàng chữ 【 Để cạnh tranh, đang tiếp thu đợt huấn luyện tạm thời của đại ca 】.
Khu du lịch, khắp nơi đều là mấy bác gái xách sọt bán cái này. Chỉ là đa số khách du lịch đều cảnh giác với mấy người chủ động chào hàng, nên bán không được tốt lắm. Nhưng Chung Nghi Bân lại không giống như vậy, anh ăn mặc chỉnh tề, dáng dấp lại đẹp trai, cười rộ lên ôn hòa lễ độ, lúc anh chào hàng vòng tay, căn bản không giống như là đang bán vật kỷ niệm trên vỉa hè, trái lại giống với đang bán hàng hiệu bản giới hạn hơn.
"Vòng tay này được bện từ dây thừng, kỳ thực có cùng ý tưởng với Hermès, chính là hàng thủ công 100%..." Chung Nghi Bân cười đến chân thành, cô gái trẻ tuổi bị chặn được nhịn không được bụm mặt.
Hermès: là một công ty có trụ sở ở Paris, Pháp. Công ty này thành lập vào năm 1837, ngày nay chuyên sản xuất hàng da, phụ kiện phong cách sống, nước hoa, hàng xa xỉ, và quần áo may sẵn
"Vậy để tôi mua một cái..." Nghe nói chỉ cần 10 tệ, cô gái mua không chút do dự.
"Vị tiểu thư xinh đẹp này không mua một cái sao?" Chung Nghi Bân nhìn về phía cô bạn đi cùng, "Cô ấy mua màu hồng nhạt, cô mua màu xanh nhạt, bạn thân mua đồ cặp đeo chung đi."
Không đến 15 phút, Chung Nghi Bân đã bán sạch 10 cái vòng tay ra ngoài, ngoan ngoãn nộp 100 tệ mình vừa kiếm được lên cho ca ca. Chung Gia Bân nhận lấy tiền, dẫn đệ đệ đến cửa hàng tiếp theo.
Hậu kỳ nhịn không được chèn đầy màn hình 【 Tiền đã đủ rồi đây này! 】 nhưng mà, anh em Chung gia kiếm tiền thành nghiện không hề định dừng lại. Bởi vì ê kíp có nói, tiền kiếm được ngoại trừ dùng để trả tiền xe và bữa trưa, còn lại đều là tiền riêng của hai người. Không biết đằng trước sẽ còn chuyện gì đang chờ đợi bọn họ nữa, Chung Gia Bân có thói quen phòng ngừa chu đáo nhất định phải kiếm được đủ tiền.
Thế là, show truyền hình thực tế trải nghiệm cuộc sống gian khổ, tới chỗ anh em Chung gia lại biến thành show truyền hình thực tế đại phú ông...
Đột nhiên màn ảnh náo nhiên bị thay đổi, có một hàng chữ không hợp với đường lớn náo nhiệt 【 Vào giờ phút này anh em Hoàng Thượng... 】, cạnh thành du lịch có một trại nuôi ngựa, cung cấp ngựa cho khách du lịch cưỡi. So với đường lớn ồn ào náo nhiệt, nơi này có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Hai anh em Ngu Đường và Ngu Lân ngồi song song ở trên hàng rào gỗ lùn lùn. Ngu Đường đạp một chân lên thanh chắn thứ 2, chống tay, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn ngựa trong sân, trong tay cầm bịch bánh bích quy. Bạn nhỏ Ngu Lân thì nhìn chằm chằm vào ca ca, vẻ mặt sống không thể yêu.
"Ngu Lân, em nói xem, chúng ta phải làm thế nào mới có thể lấy được một con ngựa?" Ngu Đường ăn một miếng bánh crốp crốp.
"Hứa cho người ta vinh hoa phú quý." Ngu Lân duỗi tay, muốn giành lấy một miếng bánh.
"Vị này có hơi mặn, trở về kêu bọn họ điều chỉnh lại một chút mới được." Ngu Đường giơ tay lên, không cho đệ đệ lấy, tiếp tục nhai crốp crốp.
Người của ê kip có chút hỏng mất, Ngu tổng, đây là sản phẩm của công ty ngài, đang lên TV đó, không thể nói tốt vài câu được sao? Nhưng mà Ngu Đường vẫn đang soi mói cái bánh này không ngon, đồng thời lại không cho đệ đệ ăn.
Khán giả trước màn ảnh thấy một màn như vậy, vừa cảm thấy buồn cười lại vừa có hơi bất mãn với Ngu Đường. Ca ca lớn như vậy, không biết chăm sóc cho đệ đệ, đã vậy còn ăn sạch đồ ăn vặt của tổ bánh bao nữa. Có hình tượng của đại ca Chung gia đối nghịch, đệ đệ Ngu Lân không khác gì em ghẻ cả.
Sau khi ăn sạch cả bịch bánh bích quy, Ngu Đường vỗ vỗ tay đứng dậy, nắm lấy lỗ tai dão của Ngu Lân, kéo đệ đệ đang buồn bã ỉu xìu dậy.
"Em đói bụng, đi không nổi." Ngu Lân rũ đầu ngồi ì ra.
Ngu Đường nhíu mày nhìn nhóc trong chốc lát, thoạt nhìn là sắp nổi giận. Nhất thời khán giả đều sợ hết hồn, không cho đệ đệ ăn thì thôi đi, còn định ép buộc một bạn nhỏ như vậy tự đi nữa hay sao? Mọi người không khỏi mở to hai mắt nhìn, thấy Ngu Đường chậm rãi giơ tay lên, nhạc nền đổi thành âm hiệu vô cùng khẩn trương.
Nhưng không ngờ bàn tay to thon dài hữu lực đã túm lấy Ngu Lân, nhấc nhóc con kia lên, ôm chặt vào lòng."Em ăn gì mà mập vậy hả." Ngu Đường chê đệ đệ một chút, nhấc nhấc cái mông của nhóc, nhấc chân đi vào phố trung tâm.
Khán giả ngớ người ra, nhìn bạn nhỏ Ngu Lân đỏ bừng mặt trong màn ảnh, còn có Ngu Đường đi đường mà đầy mặt nhịn không được, bỗng nhiên hiểu ra.
【 Lẽ nào đây chính là miệng ngại mà cơ thể lại thành thật trong truyền thuyết? 】
【 Á á á, tổng tài ngạo kiều và vân vân, manh quá manh quá! 】
Ngu Lân cảm thấy bị ca ca ôm vào trong ngực trước mặt khán giả cả nước vô cùng mất mặt, nhưng lại không dám lộn xộn, chỉ có thể cương cứng thân thể để ca ca ẵm đi. Thể lực của Ngu Đường rất tốt, ẵm đệ đệ đi nửa ngày mà lại không đỏ mặt không thở mạnh.
Sau khi Mộ Thần và Mộ Sa bị vây quanh liền đưa tới sự chú ý của ông chủ quán cơm, ông kéo hai người đi làm tiếp tân, một ngày 100 tệ, bao cơm trưa. Tiệm này tên là "Hoàng gia ngự yến", là quán ăn ngon nhất thành này. Hai người làm tiếp tân ở chỗ này, trong nháy mắt đã hấp dẫn rất nhiều du khách. Nhưng giá cả lại quá cao, khiến cho rất nhiều fan chùn bước, chỉ có thể chụp ảnh ở bên ngoài.
Đúng lúc anh em Ngu gia cũng đi tới đây, thấy hai người đang làm tiếp tân, nhịn không được cười ra tiếng. Ảnh đế ảnh hậu đều đeo một miếng vải "Kính chào quý khách" đứng ở trước cửa tiếp đón. Ngu Lân cũng nhịn không được cười ngã vào vai ca ca.
"Ồ, Ngu tổng." Mộ Thần giơ tay lên chào hỏi anh, biết rõ Ngu Đường không có tiền, liền mở miệng châm chọc, "Tới dùng cơm hả."
"Ừ." Ngu Đường lạnh nhạt đáp lời, ẵm đệ đệ đi thẳng vào.
Ê kip và khán giả đều vô cùng hiếu kỳ, Ngu tổng đang không có đồng nào trên người mà đang định làm gì đây.
Ngu Đường đi vào, nhàn nhạt nhìn lướt qua đại sảnh, thấy có một bàn vừa gọi món xong, thức ăn còn chưa được dọn lên, mặt không đổi sắc đi tới, vẫn là bộ dáng không ai bì nổi kia: "Có thể ăn cơm chung với mọi người được không? Tiền của tôi đã bị ê kip tịch thu, mấy ngày nữa chờ tôi về rồi sẽ trả tiền lại cho mọi người."
"Hoàng... Hoàng Thượng..." Một cô gái trẻ tuổi ngồi trong bàn nhận ra Ngu Đường.
"Wow! Thật là đáng yêu!" Một dì đã có tuổi bị cách nói của Ngu Đường chọc cho có chút khó chịu, ngẩng đầu nhìn đến Ngu Lân trong lòng Ngu Đường đang giả vờ đáng thương, nhất thời đã quên sạch sành sanh.
Ngu Lân vốn lớn lên đẹp mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn nộn có mi mắt trong sáng, gò má phúng phính mang theo nét riêng của trẻ con. Một đôi tai dão rũ xuống hai bên, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Ngu Đường vỗ vỗ mông của đệ đệ, ý bảo nhóc bán manh một cái. Ngu Lân xoắn xuýt nhăn cặp chân mày nhỏ lại, muốn trừng ca ca rồi lại không dám, chỉ có thể cắn răng nhìn về phía dì đang bắn tim hồng, ngại ngùng cười cười, sau đó dùng giọng nói mềm mềm nói: "Con chào chú dì anh chị ạ, có thể cho hai anh em tụi con ăn cơm chung có được không?"
Người trên bàn nhìn cặp mắt sáng long lanh kia, tim đều nhũn ra, nhiệt tình lôi kéo Ngu Đường và Ngu Lân ngồi xuống ăn. Ngu Đường cũng không khách khí, thực sự ngồi xuống, cùng ăn một bữa hoành tráng với mọi người.
Khán giả xem mà trợn mắt há mồm.
【 Như... như vầy là đang xin cơm đó hả? 】
【 Ha ha ha ha, lần đầu thấy có người xin cơm mà xin đến khí phách như vậy đó! 】
【 Bạn nhỏ Ngu Lân, nhanh đến chén của chị nà, chị mời cưng ăn một bữa hoành tráng luôn, ấu ấu! 】
Thế là, đến bữa trưa. Chị em Ôn Tình được phát cơm hộp của vũ đoàn, Triệu Hú làm xiếc kiếm được hơn 10 tệ dẫn muội muội đi ăn mì lạnh, chị em Mộ gia phải đợi hết giờ cao điểm mới được chủ tiệm phát cho một tô miến và màn thầu. Cho tới trưa đại ca Chung gia đã kiếm được hơn 1000 tệ, dẫn đệ đệ đi ăn buffet 80 tệ/người.
Nhưng mà, món Ngu Đường dẫn đệ đệ đi ăn lại chính là sơn hào hải vị, tôm hùm bào ngư. Là người ăn ngon nhất cả bọn, vậy mà lại không hề bỏ công sức gì cả, anh em Hoàng Thượng dùng đệ đệ bán manh để đi xin cơm.
Khán giả được mở rộng tầm mắt.
Sau khi ăn xong, Ngu Đường thấy anh em Chung gia đã kiếm tiền đầy túi, hai người đang mua đồ, chuẩn bị đến điểm dừng chân trong thôn sẽ dùng.
"Hai người đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi?" Ngu Đường tò mò hỏi.
"Tính đâu ra đấy, 1000 tệ." Chung Nghi Bân khoe khoang lấy ra một xấp tiền, lắc lắc trước mặt Ngu Đường. Chưa nói được mấy câu đã bị ca ca lôi đi, thời gian của bọn họ rất gấp gáp, phải nhanh chạy đi mua đồ mới được.
Ngu Đường nhíu mày, kéo lấy đệ đệ đến một tiệm bán giấy bút, để đệ đệ ở lại đó, mua thiếu triệu một ít giấy Tuyên Thành, bút lông và mực nước, anh bày một sạp ở trên đường, dùng chữ của Cảnh Nguyên đế viết chữ lưu niệm.
Cái tòa thành du lịch này vốn chính là dựa vào hành cung của Cảnh Nguyên đế để nổi tiếng, trên đường cũng có rất nhiều người lấy chuyện viết chữ lưu niệm, khắc ấn làm mánh lới, nhưng mà lại không có ai viết đẹp như Ngu Đường, thật sự không khác gì bút tích thật cả.
Tới chỗ này du lịch, có rất nhiều người yêu thích văn hóa thời Ngu. Lúc đầu bởi vì sạp của Ngu Đường quá đơn sơ, không có ai tới hỏi thăm, nhưng kể từ lúc có một người biết nhìn nghỉ chân ở đây, dần dần đã thu hút rất nhiều người đến.
"Hể, chữ này viết đẹp quá à, giống y như bảng chữ mẫu của Cảnh Nguyên đế tôi từng mua lúc trước!"
"Wow wow, anh là Ngu Đường hả? Các anh đang quay chương trình hả?"
"Tôi muốn một chữ, bao nhiêu tiền nha?"
Mọi người mồm năm miệng mười vây thành một vòng, số ít là thật sự coi trọng chữ, đa số là do phát hiện Ngu Đường. Người yêu thích văn hóa thời Đại Ngu làm sao có thể không biết tổng tài Ngu Đường có tướng mạo quá giống với Cảnh Nguyên đế này được chứ?
"100 tệ 1 chữ, số lượng 10 phần, nhiều hơn nữa sẽ không viết." Ngu Đường miễn cưỡng nói, bán đồ còn lợi hại hơn cả mua đồ, lại không hề chọc người chán ghét, cái loại ngạo mạn bẩm sinh này, làm cho người khác không tự chủ được phải thuận theo anh.
Bạn nhỏ Ngu Lân ngồi trong tiệm giấy bút, mắt lớn trừng mắt nhỏ với ông chủ. Hai cái chân ngắn ngủn rũ xuống trên chiếc ghế cao, không chạm tới đất, nhưng lại không nghịch ngợm lắc lắc lư lư, mà vẫn duy trì trạng thái rũ xuống cách nhau hơi xa một cách tự nhiên. Cả người nho nhỏ, ngồi ổn như núi Thái Sơn y như đang ngồi trên long ỷ vậy.
=====================================================
Tiểu kịch trường
Ngư Đường: Ông chủ, cầm đệ đệ tôi ở lại đây
Ông chủ: Không được
Ngư Đường: Tại sao không được, đệ đệ của tôi đáng yêu vậy mà
Ông chủ: Nhìn mặt của cậu, liền biết là sẽ không trở về đón người rồi
Ngư Đường: ...