Lăng Hảo Hảo kéo Kinh Tung Thiên ra, nhanh chóng đổi vị trí, cầm tay lái, hung hăng đạp chân ga một cái.
Trời! Kinh Tung Thiên cực kì hoảng sợ nhìn Lăng Hảo Hảo, chủ tịch lái xe! Lần này, không chỉ xe của anh bị hủy, chỉ sợ là cái mạng nhỏ của anh cũng mất luôn.
"Chủ.... Chủ tịch, hay là tôi lái......" Thật là nhanh, tốc độ xe nhanh đến mức anh nói chuyện cũng hơi run.
"Câm miệng!" Cô không nhịn được quát, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước, không ngừng tăng nhanh tốc độ xe, muốn so tốc độ với cô sao? Lúc học cấp ba, cô cũng từng là Nữ vương đua xe nổi danh xa gần đấy.
Hallelujah! Chủ tịch đang nổi giận. Kinh Tung Thiên nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng cầu nguyện, Thượng đế! Xin người hãy phù hộ cho con, xe bị hỏng cũng không sao, ít nhất, xin hãy giữ lại cái mạng nhỏ này của con, con còn rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành!
Mười phút sau
Két!
Xe Rolls-Royce màu đen dừng ở một biệt thự ba tầng, theo sát phía sau, chiếc xe màu xanh ngọc dừng ở góc xa vắng vẻ.
Lăng Hảo Hảo híp mắt nhìn bóng dáng cao lớn đi vào biệt thự, không khỏi cười to, Thanh Thủy Ngự Thần, cuối cùng cô cũng biết địa chỉ của anh ta rồi.
Nhưng có điều.....
Nôn! Anh rất buồn nôn! Kinh Tung Thiên chật vật dựa vào ghế ngồi, cố nén lại cảm giác muốn nôn ra, Thượng đế phù hộ, anh vẫn còn sống.
"Chủ tịch…" Anh khó khăn mở miệng gọi: "Đã biết địa chỉ của Thanh Thủy Ngự Thần, về thôi." Bây giờ anh chỉ muốn về nhà sớm một chút, nhức đầu chỉ muốn ngủ một giấc. Trải qua việc khủng bố như thế này, quên càng nhanh càng tốt.
"Về?" Cô cười nhạo một tiếng, sao có thể về được! Đã đến nơi này, đương nhiên phải điều tra một chút, không chừng có thể đào ra tin tức tuyệt mật đấy.
"Đêm nay tôi muốn đột nhập vào nhà Thanh Thủy Ngự Thần." Cô trịnh trọng tuyên bố.
Còn muốn đột nhập vào nửa đêm? A, Thượng Đế, vừa rồi sao không để anh hôn mê luôn cho rồi. "Chủ tịch, nửa đêm đột nhập nơi ở của người khác là phạm pháp đó." Anh nhắc nhở, anh chưa muốn cầm tiền bảo lãnh đến cục cảnh sát bảo lãnh cho cô đâu.
"Chuyện này có hề gì, không bị người ta phát hiện thì không thể coi là phạm pháp được." Lăng Hảo Hảo không để ý mà xua tay nói.
Gì, đây là ngụy biện sao? Về cơ bản, không bị người khác phát hiện vẫn là phạm pháp mà.
"Đợi lát nữa trời tối, tôi đột nhập vào nhà Thanh Thủy Ngự Thần, cậu ở trong xe đợi tôi." Cô quay đầu nói với anh.
"Cái gì? Chủ tịch, cậu định đi một mình sao?" Dù sao thì cô cũng là một cô gái, một người đi vào hang hổ không tốt cho lắm. Dù sao thì anh cũng là một người đàn ông: "Cái kia -- hay là tôi đi cùng cậu." Anh "khổ sở" quyết định, có trời mới biết, anh khó khăn thế nào mới quyết định được.
"Cậu sao?" Ánh mắt khinh bỉ nhìn anh một cái: "Đi với cậu thì trực tiếp vào đồn cảnh sát còn hơn." Đi cùng anh ta chỉ tổ làm liên lụy tới cô.
Thân thể gầy gò bị ánh mắt khinh bỉ nhìn hơi rụt lại, được rồi, anh thừa nhận, anh đánh không bằng chủ tịch, thần kinh vận động cũng không nhanh bằng chủ tịch. Cô không đi cùng anh là vô cùng chính xác.
"Vậy tôi ở đây đợi cậu là được." Anh chỉ có thể làm như vậy. Chỉ mong -- ngày mai anh không phải đến đồn cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho chủ tịch.
※ ※ ※
Nửa đêm, biệt thự ngoại ô chìm trong bóng đêm, gió đêm lay động cành lá, tạo ra âm thanh xào xạc. Chỉ có ánh sáng của vầng trăng, chiếu sáng thế gian muôn màu.
Trong bóng đêm, một bóng dáng mảnh khảnh thon dài lén lút lẻn vào, tránh khỏi bảo vệ ở cửa chính, leo lên một cây tùng um tùm tươi tốt, động tác nhanh nhẹn vượt qua tường cao, mũi chân chạm nhẹ xuống mặt đất. Nhìn bốn phía xung quanh hồi lâu, mới thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng vào trong rồi, Lăng Hảo Hảo hài lòng gật đầu. Ngay lập tức nhẹ nhàng đi qua sân nhỏ, lấy lưỡi dao đã chuẩn bị trước đó, cẩn thận khoét một lỗ trên cửa sổ thủy tinh, mở cửa sổ ra, xoay người tiến vào biệt thự.
Ai, lần đầu tiên đột nhập lúc nửa đêm, cho tới bây giờ mới coi như thuận lợi, trước kia cứ năm ngày ba bữa lại cùng hội trưởng hội học sinh Tư Hiên Dật đánh nhau, cô mới luyện được thân thủ nhanh nhẹn như vậy. A, thiếu chút nữa thì quên, những người trong câu lạc bộ truyền thông kia, nếu không phải bình thường bọn họ quên không mang chìa khóa cửa phòng làm việc câu lạc bộ truyền thông khiến cô phải khoét lỗ nhỏ trên cửa sổ thủy tinh để vào thì cô cũng không học được chiêu này đâu. Có lẽ, cô có thiên phú đi ăn trộm.
Lẳng lặng chờ tại chỗ, cho đến khi mắt thích ứng với bóng tối bên trong căn phòng, cô mới rón rén leo lên cầu thang tầng hai, bắt đầu lục soát từ phòng sách. Cô biết, người bình thường đều để tài liệu, thư từ các loại ở phòng sách, như cha và anh của cô đều như vậy.
A, chỉ mong ông trời phù hộ, hi vọng hôm nay cô có thể tìm được hồ sơ hoặc ảnh chụp các loại của Thanh Thủy Ngự Thần, nếu không thì vở ghi chép trên lớp cũng được. Dù sao chỉ cần là vật có liên quan đến anh, ở trong trường, chắc chắn có thể bán đắt hàng, câu lạc bộ truyền thông bọn họ cũng có thể oai phong trước mặt các câu lạc bộ khác một chút. Dĩ nhiên, chủ tịch câu lạc bộ là cô càng oai phong hơn.
Nhẹ nhàng đẩy cửa căn phòng mà cô nghĩ là cực kì giống phòng sách ra, Lăng Hảo Hảo thò đầu vào dò xét bên trong.... Trời! Thì ra là phòng khách, vừa mới ra quân đã thất bại.
Thất vọng rời khỏi phòng, cô gãi đầu, haizz, chưa ai nói cho cô căn phòng cực giống phòng sách chưa chắc đã là phòng sách, nếu dựa vào trực giác ít ỏi của mình thì không được, cô đành tìm từng gian phòng một, chắc chắn cô sẽ tìm được. Dù sao từ trước đến nay, muốn nếm thử trái ngọt cũng không hề dễ dàng. Cho nên bây giờ cô không tìm được cũng đúng, Lăng Hảo Hảo tự an ủi trong lòng như vậy....
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ba mươi phút sau, Lăng Hảo Hảo tựa vào vách tường trên hành lang không một bóng người, cái miệng nhỏ thở gấp. Cho dù là trái ngọt, vất vả cố gắng như vậy, cũng phải lấy được rồi chứ, nhưng tại sao, cô đã mở hai mươi cánh cửa, nhưng vẫn không tìm thấy phòng đọc sách. Quả thật không có đạo lý chút nào, hay là, căn nhà này hoàn toàn không có phòng sách?
Tiện tay nắm vào tay nắm cửa bên cạnh, Lăng Hảo Hảo thầm nhủ trong lòng, nếu như căn phòng này không phải phòng sách, cô cứ trực tiếp trở về thôi. Tìm tiếp, chỉ lãng phí thanh xuân của cô.
Cửa nhẹ nhàng bị mở ra, cô đưa cổ ngó vào trong, trong phòng rèm cửa sổ kéo lên không như các phòng khác, ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh vào phòng, ghế salon xa hoa bằng da thật đặt trước cửa sổ, bên cạnh nó là cái giường đôi tao nhã lịch sự, nằm trên giường, hóa ra lại là -- Thanh Thủy Ngự Thần?!
Lăng Hảo Hảo ngẩn người, yên lặng nhìn người nằm trên giường. Đây là phòng của anh ta sao? Cô cẩn thận từng li từng tí bước vào phòng, đi tới trước giường.
Người trên giường vẫn trầm lặng ngủ, tóc dài tán loạn trên giường trắng, dung nhan tuyệt mỹ có vẻ thanh tĩnh, lông mi thật dài phủ trên đôi mắt phượng mê người, giờ phút này anh ta bớt đi cảm giác tà mị của ban ngày, thêm một chút ngây thơ, làm cho ánh mắt người khác phải lưu luyến.
Ừ, đúng là rất đẹp. Lăng Hảo Hảo chống cằm, ngồi xổm trên mặt đất, mắt nhìn thẳng người nằm trên giường.
Từ nhỏ, bởi vì ở bên cạnh là anh trai Lăng Tử Nhai và cái kẻ tâm tình bất định Tư Hiên Dật đều là mỹ nam hiếm thấy, cho nên đã nuôi dưỡng ánh mắt cô càng ngày càng kén chọn, nhìn đàn ông hầu như không có cảm giác kinh ngạc. Mà bây giờ, lần thứ hai nhìn thấy anh ta, cô vẫn giật mình vì vẻ xinh đẹp của anh, chẳng trách anh ta đứng đầu bảng xếp hạng Mười đại soái ca của trường. Nghĩ tới đây, Tư Hiên Dật thất bại cũng dễ hiểu.
Ai, nếu bây giờ có máy ảnh thì thật tốt, Lăng Hảo Hảo nuối tiếc nghĩ. Như vậy, cô có thể chụp khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của anh, lông mi tinh tế ưu nhã, đôi môi mỏng phớt hồng, còn cả cặp mắt phượng mê người tà độc nữa... Đôi mắt phượng?!
Trong nháy mắt, đôi mắt sáng chống lại đôi mắt đen xinh đẹp mị hoặc.
"A, anh tỉnh rồi." Lăng Hảo Hảo xoay người ngồi dậy, cô nhìn chằm chằm Thanh Thủy Ngự Thần rồi cười xấu hổ, chậm rãi đứng thẳng người lên. Nè, nửa đêm đột nhập không những không được gì, lại còn bị người ta bắt được, thật sự là vô cùng
thê thảm.
"Bởi vì có con mèo hoang khiến tôi ngủ không yên." Anh đứng lên, chậm rãi tới trước tủ rượu, rót một chén Margaret đỏ tươi. Màu máu, khiến cho anh có cảm giác hưng phấn.
Trời! Tự nhiên mắng cô là mèo hoang.
"Anh tỉnh lúc nào thế?" Cô không nhớ mình có phát ra âm thanh làm anh tỉnh giấc.
"Ngay từ đầu, từ lúc cô lái xe theo dõi tôi." Anh cười tà, ngón tay thon dài xẹt qua sợi tóc đen mềm mại như tơ lụa. Mèo hoang gan dạ, khiến anh không khỏi nghĩ xem phản ứng của cô. Đêm nay, cô cho anh niềm vui săn thú.
"Ngay từ đầu?!" Nói như vậy: "Anh cố ý để tôi vào biệt thự này sao?" Cô kêu lên, giọng bỗng tăng cao. Cô còn nghĩ là mình có thiên phú ăn trộm? Làm cả buổi, hóa ra cô lại giúp anh giải trí.
Anh từ chối cho ý kiến mà nhướn mày, giơ ly rượu lên với cô, hỏi:
"Tìm được thứ cô muốn tìm chưa?"
"Anh biết tôi đang tìm cái gì sao?" Lăng Hảo Hảo giật mình. Không thể nào, cả cái này anh cũng biết sao, chả nhẽ - anh có mắt thần?
"Chắc là đồ của tôi, dù sao, cô từng nói muốn phỏng vấn tôi, phải không?" Anh gảy nhẹ ngón tay, giữa hai lông mày là tà khí âm u.
"Anh --" bị người khác nhìn thấu là cảm giác rất khó chịu, cảm thấy mình như người nguyên thủy không mặc quần áo vậy.
Đi thẳng tới trước mặt Thanh Thủy Ngự Thần, Lăng Hảo Hảo không nói hai lời liền tung một cước. Cô thật sự không quen nhìn vẻ mặt nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay của anh ta, ngay cả hành động của cô cũng giống như nằm trong kế hoạch của anh vậy.
Nhẹ nhàng tung một cước, ngón tay thon dài của anh bao chặt nắm đấm của cô: "Cô không phải đối thủ của tôi." Đây là sự thật, không phải anh cố ý chê bai, coi như thân thủ của cô rất tài giỏi, nhưng anh có thể dễ dàng chế ngự được cô trong vòng năm phút, dù sao, thể lực nam nữ trời sinh đã khác biệt rồi.
Cô dĩ nhiên biết mình không phải đối thủ của anh, lần đầu tiên giao chiến cô đã thua anh. Nhưng, dù đánh không lại, cô cũng muốn đánh, nếu không được phát tiết bằng quyền cước, chỉ sợ cô sẽ tức điên lên mất.
Hai bóng người bay lên nhảy xuống, chốc lát sau, Thanh Thủy Ngự Thần vẻ mặt bình thản nhìn Lăng Hảo Hảo dựa vào quầy bar thở hổn hển: "Mệt rồi hả?" Anh hiếm khi tốt bụng hỏi.
Đối với biểu hiện của cô, anh cảm thấy hài lòng. Có lẽ, phụ nữ không giống như anh nghĩ là chẳng thú vị gì cả. Ít nhất, cô là một người phụ nữ thú vị, tất cả phản ứng đều thể hiện trên mặt.
"Dĩ nhiên." Cô không khách khí liếc anh một cái, ai, thậm chí năm phút đồng hồ cũng không chống đỡ nổi, đây cũng quá... là anh quá mạnh, hay là do tài nghệ của cô gần đây suy giảm? Miễn cưỡng chỉ rượu bên trong tủ, cô mở miệng yêu cầu nói: "Tôi muốn uống." Đánh xong quá mệt, cô hơi khát.
Anh không dị nghị mà lấy ra một ly rượu chân cao, vì cô mà pha chế một ly rượu bạc hà, mùi thơm ngát dịu, rượu mát mẻ thấu đến tận tim là thích hợp nhất cho cô mèo nhỏ uống rồi.
Cô nhận lấy ly rượu, miệng uống một ngụm lớn. Hô, thoải mái quá. Không ngờ anh pha chế rượu cũng không tệ.
"Anh..." Vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy đầu mê mang. Cô nhớ tửu lượng của cô không kém như thế, "Anh bỏ thuốc?" Cô cố gắng mở to hai mắt hỏi.
"Không." Anh chưa đến mức phải hạ thuốc phụ nữ: "Chỉ là một ly rượu mạnh tác dụng rất chậm, mà cô, uống một hơi hết một nửa." Anh mỉm cười giải thích. Anh thích nhìn biểu cảm giãy giụa của người khác, đặc biệt là một người tỏa sáng đang giãy giụa, nó khiến cho anh có cảm giác sung sướng.
"Anh..." Tại sao không nói trước cho cô. Cô cố gắng trừng mắt nhìn anh, cuối cùng mệt không chịu nổi, khép lại mí mắt nặng trĩu.
Nhàn nhạt nhìn người kia ngủ mà ngã xuống đất, Thanh Thủy Ngự khẽ giơ ly rượu lên với vầng trăng, uống cạn sạch. Rượu đỏ tươi tràn ra ngoài chảy xuống cổ, giống như đang thưởng thức máu: nét mặt tà mị lộ ra, như là hoàng tử Satan, nắm trong tay thế gian tà ác và sa đọa...
Đại học G – trường đại học nổi tiếng nhất cả nước, với trang thiết bị đầy đủ và lực lượng giáo viên hùng hậu. Không những giáo viên đều là người có uy tín trong ngành giáo dục, mà còn là những người tốt nghiệp từ trường này ra, có rất nhiều công ty lớn từ khắp mọi nơi muốn mời họ về làm, hơn nữa còn có rất nhiều nhân vật quan trọng của giới chính trị, giới kinh tế muốn đưa con tới trường này học, cho nên Đại học G dần trở thành trường học quý tộc, vì vậy mặc dù học phí đắt quá mức bình thường, nhưng nguyện vọng đầu tiên của học sinh vẫn là trường này.
Tháng chín ở Đại học G, ánh mặt trời ấm áp rọi xuống sân trường, khắp nơi đều là tiếng con trùng kêu, tiếng chim hót, một cảnh tượng tràn đầy sức sống.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen sang trọng im lặng dừng ở cửa trường Đại học G, hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường, cũng làm cho bảo vệ ở cổng trường Đại học G và bảo vệ trong phòng thường trực xốc lại vạn phần tinh thần, cực kì phô trương, chắc chắn là nhân vật quan trọng đến.
Ngồi ở ghế lái, tài xế mặc đồng phục cung kính xuống xe, vòng qua đầu xe đến chỗ ngồi phía sau, khom lưng độ mở cửa xe: "Thiếu gia, cậu đã đến trường học." Giọng tràn đầy cung kính.
Một đôi giày thể thao WEIDA màu trắng lộ ra ở cửa xe, ngay sau đó, một thân hình cao lớn màu trắng từ trong xe bước ra.
A! Dù là người đi đường hay bảo vệ đều lặng lẽ than thở một tiếng. Đẹp trai quá!
Mái tóc đen nhánh dài tới eo được buộc lên bằng một sợi dây lụa màu xanh nhạt, làn da trắng nõn mịn màng, trên khuôn mặt trái xoan lạnh lùng là một đôi mắt to, xinh đẹp mê người. Sống mũi cao thẳng kết hợp với đôi môi trái tim phấn hồng xinh đẹp. Anh đẹp trai đến mức tinh xảo, đẹp trai đến mức khó tin nổi, nhưng lại là vẻ đẹp trai mang theo khí chất u ám, khiến người khác cảm thấy giống như Quỷ Satan, trong lòng thầm sợ hãi.
Nếu là con cưng của thần, vì sao lại tản ra hơi thở tà mị khiến cho lòng người sợ hãi?
Nếu như...... trên người của anh không tản ra hơi thở mà lại khiến cho người khác sợ hãi kia, thì chắc chắn sẽ là một hình ảnh tuyệt mỹ khiến cho mọi người phải dừng chân thưởng thức.
Cố nén sự kích động đến phát run, bảo vệ ra khỏi phòng thường trực, lạnh quá. Càng lại gần người trẻ tuổi trước mắt, ông đổ mồ hôi lạnh càng nhiều. Chưa bao giờ thấy một người đã bốn mươi tuổi như ông lại có thể sợ một chàng trai trẻ mới có hai mươi tuổi. Cố gắng dừng lại đứng trước người kia năm bước, bảo vệ trường nhún nhường lễ phép hỏi: "Xin hỏi các cậu tới tìm người hay là......"
"Thiếu gia nhà chúng tôi năm nay là sinh viên trao đổi của trường Đại học Tokyo, xin hỏi phòng hiệu trưởng ở đâu?" Tài xế đứng sau lưng người trẻ tuổi tiến lên một bước trả lời thay. Anh biết, thiếu gia luôn không thích nói chuyện với nhiều người.
"Năm nay Đại học Tokyo có sinh viên trao đổi sao?" Bảo vệ vội sắp xếp lại thông tin trong đầu mình, năm nay Đại học Tokyo chỉ trao đổi một người - "Chẳng lẽ... ngài chính là, là Thanh Thủy Ngự Thần?" Sau khi nhìn thấy tài xế gật đầu, đôi mắt của bảo vệ liền mở to, nhìn về phía người trẻ tuổi đang nhắm mắt, tỏa ra hơi thở tà mị. Anh chính là con trai duy nhất của Tổng giám đốc Thanh Thủy Long Giới – Tổng giám đốc của tập đoàn Thanh Thủy lớn thứ ba Nhật Bản, người thừa kế duy nhất của gia tộc Thanh Thủy!
Lẩm bẩm nói ra vị trí phòng của Hiệu trưởng, bảo vệ ngây ngốc đứng tại chỗ khoảng phút......
※ ※ ※
"Ai......" Tiếng thở dài thứ lần nữa truyền ra từ trong phòng làm việc của câu lạc bộ truyền thông, Lăng Hảo Hảo ngồi cạnh bàn tròn chuyên dụng trong phòng họp của câu lạc bộ truyền thông, một tay chống cằm, không nhịn được mà thở dài.
Sự ngu ngốc khi còn trẻ đã dẫn đến kết quả thê thảm ngày hôm nay, nói cô tự làm tự chịu cũng không quá đáng. Nhớ năm đó khi mới vào trường năm nhất, chưa quen cuộc sống ở đây, cô dễ dàng bị chủ tịch câu lạc bộ Triệu học năm ba dùng một xiên mực nướng và một hộp sữa tươi kéo vào câu lạc bộ truyền thông.
Ở câu lạc bộ truyền thông rỗi rãi hơn một năm cho đến khi học trưởng Triệu tốt nghiệp đại học, anh ta liền phóng khoáng vỗ mông rời đi, mà trước khi đi còn không quên đặt gánh nặng của chủ tịch câu lạc bộ lên người cô, thời gian hạnh phúc của cô coi như hoàn toàn kết thúc. Không phải cô than phiền nhưng chủ tịch các câu lạc bộ khác so với câu lạc bộ truyền thông đều tốt hơn nhiều. Giống như cô, chẳng những phải chống đỡ cả câu lạc bộ truyền thông, mà còn phải đi khắp nơi bắt những thành viên "chạy trốn".
Điều đáng mừng duy nhất là câu lạc bộ truyền thông ít thành viên đến đáng thương, tính cả cô cũng chỉ có mười người, người mới nhất là vào ngày nhập học năm ngoái cô vất vả lắm mới chiếm được lợi thế mà cướp về. Vốn nghĩ rằng vẻ mặt của người mới Hứa Thiên Ái trông hiền lành như vậy, nhất định sẽ rất nghe lời mà viết nhiều bài báo, giảm bớt gánh nặng cho cô. Ai ngờ mới vào trường, liền bị chủ tịch Hội học sinh Tư Hiên Dật theo đuổi, điên cuồng rơi vào bể tình, cách đây không lâu vừa tổ chức lễ đính hôn.
Từ đó về sau, chỉ thấy Tiểu Ái vào cửa hội học sinh, không thấy cô trở lại cửa câu lạc bộ truyền thông. Xem ra đi tìm tay mơ mới có vẻ còn có hi vọng hơn là trông cậy vào Tiểu Ái trở về viết báo.
Trừ tay mơ Hứa Thiên Ái ở ngoài, còn những người khác càng không phải nói, trong đó có một người tên là Phi Đắc mà cô chưa bao giờ thấy bóng dáng, họp không đến, giao bản thảo cũng không đến, thậm chí ngay cả khi cô muốn đuổi anh ta ra khỏi câu lạc bộ, anh ta cũng có thể không quan tâm, cô tức giận coi anh ta là âm hồn, cứ bỏ mặc đó.
Ngoài ra còn mấy người khác thì ai cũng lười, vốn tưởng mình đã rất lười, ai ngờ bọn họ còn lười hơn cô, gửi gắm hi vọng lên người bọn họ, cô thà gửi hy vọng vào chính bản thân mình còn hơn.
Ít ra, cô nghỉ hè vẫn còn cố sống cố chết viết ra một bài báo, coi như "Chất" không thể cao nhưng "Lượng" cũng phải có. Mà mấy người lười biếng kia, ngay cả một tiêu đề cũng lười viết, tới ngày khai giảng cô giục họ nộp bản thảo, họ còn rất "thành thật" mà nói với cô họ "quên". Cô giận đến mức suýt chút nữa hộc máu chết ngay tại chỗ. Thật là một đám người vô sỉ, xem ra lúc nào đó cô nên dạy bảo mấy người kia thật tốt, để bọn họ biết ai mới là lão đại.
"Ai......" Tiếng thở dài thứ lần nữa truyền ra từ miệng Lăng Hảo Hảo, trong âm thanh tràn đầy bất đắc dĩ.
Thối quá, phòng làm việc của câu lạc bộ ở ngay cạnh toa-lét giống như sự thất bại của câu lạc bộ truyền thông, cho dù cô có xịt hết một chai nước hoa nhưng trong không khí vẫn có mùi hôi, và cứ hai ba phút lại truyền đến âm thanh xả nước. Ai, tai thính quá cũng thật khổ, ai bảo độ cách âm của vách tường và cánh cửa không thông qua chứng thực chất lượng IS, muốn không nghe thấy cũng khó.
"Chủ tịch, cậu đừng than thở nữa được không." Khang Mỹ Lệ ăn mặc mát mẻ ở bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa nói. Nghe chủ tịch thở dài khiến cho tâm trạng cắn hạt dưa của cô cũng không còn.
"Muốn tôi không than thở?" Âm thanh than thở bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt tràn đầy lửa giận quét mắt nhìn đám người đang nói chuyện quanh bàn tròn một lần: "Vậy mấy con rùa các người mau nộp bản thảo cho tôi đi!" Hung hăng ngửa đầu uống một ngụm sữa tươi, Lăng Hảo Hảo tức giận quát. Cứ tiếp tục như vậy, câu lạc bộ truyền thông không sớm thì muộn cũng giải tán trên tay cô, cô cũng không muốn trở thành chủ tịch cuối cùng của câu lạc bộ, để lại tiếng xấu muôn đời.
Âm thanh gầm thét vây quanh câu lạc bộ truyền thông một lúc, vây quanh cái bàn tròn chất đầy hạt dưa, nhưng động tác ăn uống, nói chuyện của đám người kia vẫn không dừng lại. Âm thanh uống bia "ừng ực, ừng ực" của người nào đấy vang lên trong cổ họng, bình tĩnh như không hề nghe thất tiếng quát giận dữ, mà chỉ là nhạc nhẹ thoáng qua.
Cuộc họp của câu lạc bộ truyền thông từ trước đến nay đều như vậy, tháng nào cũng họp một lần, mọi người vây quanh cái bàn ăn một bữa, tâm sự, nhờ vào việc đó mà tiêu hết số tiền ít ỏi của câu lạc bộ. Tiền nha, sinh không tự nhiên đến, chết không thể mang theo, không bằng cứ xài thoải mái.
Thấy sự giận giữ của mình chưa đủ khiến cho đám người kia có cảm giác áy náy, Lăng Hảo Hảo đành chủ động ra trận, trực tiếp chĩa mũi dùi về phía người ngồi bên cạnh cô, đang gác đôi chân lên bàn, trong miệng còn không ngừng nhai kẹo cao su - Phó chủ tịch câu lạc bộ truyền thông: "Này, Hạ Thạch, cậu chết đi! Không nói câu gì sao? Dù sao cậu cũng là Phó Chủ tịch câu lạc bộ." Chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô hành động, đúng là không còn gì để nói.
"Nói gì?" Hạ Thạch miễn cưỡng liếc Lăng Hảo Hảo một cái: "Chủ tịch câu lạc bộ là cậu, không phải tôi, cậu nói là đủ rồi." Anh vẫn nên tiếp tục nhai kẹo cao su của mình là tốt nhất, không có chuyện gì thì hà tất phải gây khó dễ cho người khác.
"Chủ tịch câu lạc bộ?!" Âm thanh tức giận chợt tăng cao, Lăng Hảo Hảo tức kinh khủng, anh ta còn không biết xấu hổ nói cô là chủ tịch câu lạc bộ!
Lúc đầu khi học trưởng Triệu từ bỏ vị trí chủ tịch câu lạc bộ truyền thông, bởi vì không có ai chịu tự động nhảy xuống cái hố lửa này, gánh vác trách nhiệm nặng nề của chủ tịch câu lạc bộ, nên đành bỏ phiếu lựa chọn chủ tịch câu lạc bộ. Lúc kiểm phiếu, mọi người đều bỏ phiếu trắng, chỉ có một phiếu, trong lúc các phiếu khác đều mơ hồ thì nó lại rõ ràng nhất, ghi tên cô nổi bật trên giấy. Mà bất hạnh hơn chính là, cô chỉ chiếm ưu thế bởi phiếu đó, "cực kỳ vinh hạnh" làm chủ tịch câu lạc bộ truyền thông. Còn rốt cuộc là người nào chán sống viết tên của cô, đến tận bây giờ cô vẫn chưa tìm ra, nếu ngày nào đó cô biết được, cô nhất định lột da róc xương người này, cắt thành tám khúc, để giải tỏa mối hận trong lòng.
"Hạ Thạch, cậu ngứa đòn phải không?" Lăng Hảo Hảo đứng dậy, một tay nắm cổ áo Hạ Thạch, giữ chặt người anh, cô cao khoảng m cũng không chênh lệch lắm so với người cao m như Hạ Thạch, hai người trừng mắt nhìn nhau, chóp mũi chạm vào nhau, một người trợn mắt nhìn, một người không thèm để ý đến người kia đang tức giận, tiếp tục nhai kẹo cao su trong miệng, nhàn nhã tự đắc.
"Này, Vũ Chiến, cậu nghĩ hôm nay hai người bọn họ ai sẽ thắng?" Giang Nội Xương đeo kính, để râu, tóc dài, đẩy kính lên, hỏi Vũ Chiến đang uể oải bên cạnh.
"Hạ Thạch." Miễn cưỡng phấn chấn một chút, Vũ Chiến lấy ra một tờ chi phiếu, ghi số tiền và họ tên: "Luật cũ, một vạn."
Giang Nội Xương nhận lấy chi phiếu, để lên bàn, đã có người muốn đặt cược, anh không có lý do gì không chấp nhận, đứng tại chỗ nhận làm chủ bắt đầu phiên giao dịch: "Này, các cậu có ai muốn đặt cược không?" Anh hỏi thăm những người xung quanh trước nay vẫn luôn "thông đồng làm bậy" với anh.
"Mọi người nhớ đặt cược cho chủ tịch nhé." Quý Tuyên Tuyên ném viên ô mai vào trong miệng, nhìn hai người đánh cược: "Cẩn thận làm việc này nhiều sẽ bị chủ tịch đánh cho tàn phế."
"Sao thế, hôm nay cậu chuẩn bị hoàn lương, rửa tay gác kiếm rồi hả?" Giang Nội Xương có chút không hiểu, quái lạ, bình thường không phải Tuyên Tuyên thích làm chuyện này nhất sao?
"Dĩ nhiên không!" Nhanh chóng phun hột ô mai vào sọt rác bên cạnh, Quý Tuyên Tuyên móc ra chi phiếu điền vào một vạn, ném lên bàn. Vui một mình, không bằng vui chung. Đặc biệt là việc cá cược này, phải nhiều người mới vui.
"Một vạn, cược cho chủ tịch."
"Tuyên Tuyên đã đặt cược, tôi đương nhiên cũng phải đặt." Ngay sau đó, Khang Mỹ Lệ gia nhập đánh cuộc, vừa ký chi phiếu, vừa "sảng khoái" phun vỏ hạt dưa, mặt không đỏ, hơi thở không gấp vứt trên mặt đất: "Một vạn, đặt cho chủ tịch." Phụ nữ nha, cũng nên ủng hộ phụ nữ, tránh khỏi dương thịnh âm suy, làm cho đàn ông xưng bá thiên hạ.
"Chúng ta đặt Hạ Thạch......" Ngay sau đó, hai giọng nói đồng thanh gia nhập đánh cuộc, còn chưa kịp dứt lời, thấy Lăng Hạo Hạo quay đầu trừng mắt nhìn chằm chằm thì liền im lặng.
Nhìn hai cái đầu nhuộm đủ màu sắc như chim công, cặp sinh đôi nhà họ Kinh - Kinh Tung Thiên và Kinh Hoành Địa vội vàng gió chiều nào theo chiều ấy sửa lại: "Chúng tôi đương nhiên là đặt cho chủ tịch." Đừng đùa, chủ tịch từng là quán quân giải quyền anh toàn quốc giành cho nữ. Quả đấm của cô rất mạnh mẽ. Bọn họ cũng không phải là người ăn no rỗi việc đi trêu đùa cọp mẹ. Chọc giận chủ tịch, rất có thể sẽ bị đánh đến mức cha mẹ cũng không nhận ra.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lăng Hảo Hảo kéo Kinh Tung Thiên ra, nhanh chóng đổi vị trí, cầm tay lái, hung hăng đạp chân ga một cái.
Trời! Kinh Tung Thiên cực kì hoảng sợ nhìn Lăng Hảo Hảo, chủ tịch lái xe! Lần này, không chỉ xe của anh bị hủy, chỉ sợ là cái mạng nhỏ của anh cũng mất luôn.
"Chủ.... Chủ tịch, hay là tôi lái......" Thật là nhanh, tốc độ xe nhanh đến mức anh nói chuyện cũng hơi run.
"Câm miệng!" Cô không nhịn được quát, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước, không ngừng tăng nhanh tốc độ xe, muốn so tốc độ với cô sao? Lúc học cấp ba, cô cũng từng là Nữ vương đua xe nổi danh xa gần đấy.
Hallelujah! Chủ tịch đang nổi giận. Kinh Tung Thiên nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng cầu nguyện, Thượng đế! Xin người hãy phù hộ cho con, xe bị hỏng cũng không sao, ít nhất, xin hãy giữ lại cái mạng nhỏ này của con, con còn rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành!
Mười phút sau
Két!
Xe Rolls-Royce màu đen dừng ở một biệt thự ba tầng, theo sát phía sau, chiếc xe màu xanh ngọc dừng ở góc xa vắng vẻ.
Lăng Hảo Hảo híp mắt nhìn bóng dáng cao lớn đi vào biệt thự, không khỏi cười to, Thanh Thủy Ngự Thần, cuối cùng cô cũng biết địa chỉ của anh ta rồi.
Nhưng có điều.....
Nôn! Anh rất buồn nôn! Kinh Tung Thiên chật vật dựa vào ghế ngồi, cố nén lại cảm giác muốn nôn ra, Thượng đế phù hộ, anh vẫn còn sống.
"Chủ tịch…" Anh khó khăn mở miệng gọi: "Đã biết địa chỉ của Thanh Thủy Ngự Thần, về thôi." Bây giờ anh chỉ muốn về nhà sớm một chút, nhức đầu chỉ muốn ngủ một giấc. Trải qua việc khủng bố như thế này, quên càng nhanh càng tốt.
"Về?" Cô cười nhạo một tiếng, sao có thể về được! Đã đến nơi này, đương nhiên phải điều tra một chút, không chừng có thể đào ra tin tức tuyệt mật đấy.
"Đêm nay tôi muốn đột nhập vào nhà Thanh Thủy Ngự Thần." Cô trịnh trọng tuyên bố.
Còn muốn đột nhập vào nửa đêm? A, Thượng Đế, vừa rồi sao không để anh hôn mê luôn cho rồi. "Chủ tịch, nửa đêm đột nhập nơi ở của người khác là phạm pháp đó." Anh nhắc nhở, anh chưa muốn cầm tiền bảo lãnh đến cục cảnh sát bảo lãnh cho cô đâu.
"Chuyện này có hề gì, không bị người ta phát hiện thì không thể coi là phạm pháp được." Lăng Hảo Hảo không để ý mà xua tay nói.
Gì, đây là ngụy biện sao? Về cơ bản, không bị người khác phát hiện vẫn là phạm pháp mà.
"Đợi lát nữa trời tối, tôi đột nhập vào nhà Thanh Thủy Ngự Thần, cậu ở trong xe đợi tôi." Cô quay đầu nói với anh.
"Cái gì? Chủ tịch, cậu định đi một mình sao?" Dù sao thì cô cũng là một cô gái, một người đi vào hang hổ không tốt cho lắm. Dù sao thì anh cũng là một người đàn ông: "Cái kia -- hay là tôi đi cùng cậu." Anh "khổ sở" quyết định, có trời mới biết, anh khó khăn thế nào mới quyết định được.
"Cậu sao?" Ánh mắt khinh bỉ nhìn anh một cái: "Đi với cậu thì trực tiếp vào đồn cảnh sát còn hơn." Đi cùng anh ta chỉ tổ làm liên lụy tới cô.
Thân thể gầy gò bị ánh mắt khinh bỉ nhìn hơi rụt lại, được rồi, anh thừa nhận, anh đánh không bằng chủ tịch, thần kinh vận động cũng không nhanh bằng chủ tịch. Cô không đi cùng anh là vô cùng chính xác.
"Vậy tôi ở đây đợi cậu là được." Anh chỉ có thể làm như vậy. Chỉ mong -- ngày mai anh không phải đến đồn cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho chủ tịch.
※ ※ ※
Nửa đêm, biệt thự ngoại ô chìm trong bóng đêm, gió đêm lay động cành lá, tạo ra âm thanh xào xạc. Chỉ có ánh sáng của vầng trăng, chiếu sáng thế gian muôn màu.
Trong bóng đêm, một bóng dáng mảnh khảnh thon dài lén lút lẻn vào, tránh khỏi bảo vệ ở cửa chính, leo lên một cây tùng um tùm tươi tốt, động tác nhanh nhẹn vượt qua tường cao, mũi chân chạm nhẹ xuống mặt đất. Nhìn bốn phía xung quanh hồi lâu, mới thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng vào trong rồi, Lăng Hảo Hảo hài lòng gật đầu. Ngay lập tức nhẹ nhàng đi qua sân nhỏ, lấy lưỡi dao đã chuẩn bị trước đó, cẩn thận khoét một lỗ trên cửa sổ thủy tinh, mở cửa sổ ra, xoay người tiến vào biệt thự.
Ai, lần đầu tiên đột nhập lúc nửa đêm, cho tới bây giờ mới coi như thuận lợi, trước kia cứ năm ngày ba bữa lại cùng hội trưởng hội học sinh Tư Hiên Dật đánh nhau, cô mới luyện được thân thủ nhanh nhẹn như vậy. A, thiếu chút nữa thì quên, những người trong câu lạc bộ truyền thông kia, nếu không phải bình thường bọn họ quên không mang chìa khóa cửa phòng làm việc câu lạc bộ truyền thông khiến cô phải khoét lỗ nhỏ trên cửa sổ thủy tinh để vào thì cô cũng không học được chiêu này đâu. Có lẽ, cô có thiên phú đi ăn trộm.
Lẳng lặng chờ tại chỗ, cho đến khi mắt thích ứng với bóng tối bên trong căn phòng, cô mới rón rén leo lên cầu thang tầng hai, bắt đầu lục soát từ phòng sách. Cô biết, người bình thường đều để tài liệu, thư từ các loại ở phòng sách, như cha và anh của cô đều như vậy.
A, chỉ mong ông trời phù hộ, hi vọng hôm nay cô có thể tìm được hồ sơ hoặc ảnh chụp các loại của Thanh Thủy Ngự Thần, nếu không thì vở ghi chép trên lớp cũng được. Dù sao chỉ cần là vật có liên quan đến anh, ở trong trường, chắc chắn có thể bán đắt hàng, câu lạc bộ truyền thông bọn họ cũng có thể oai phong trước mặt các câu lạc bộ khác một chút. Dĩ nhiên, chủ tịch câu lạc bộ là cô càng oai phong hơn.
Nhẹ nhàng đẩy cửa căn phòng mà cô nghĩ là cực kì giống phòng sách ra, Lăng Hảo Hảo thò đầu vào dò xét bên trong.... Trời! Thì ra là phòng khách, vừa mới ra quân đã thất bại.
Thất vọng rời khỏi phòng, cô gãi đầu, haizz, chưa ai nói cho cô căn phòng cực giống phòng sách chưa chắc đã là phòng sách, nếu dựa vào trực giác ít ỏi của mình thì không được, cô đành tìm từng gian phòng một, chắc chắn cô sẽ tìm được. Dù sao từ trước đến nay, muốn nếm thử trái ngọt cũng không hề dễ dàng. Cho nên bây giờ cô không tìm được cũng đúng, Lăng Hảo Hảo tự an ủi trong lòng như vậy....
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ba mươi phút sau, Lăng Hảo Hảo tựa vào vách tường trên hành lang không một bóng người, cái miệng nhỏ thở gấp. Cho dù là trái ngọt, vất vả cố gắng như vậy, cũng phải lấy được rồi chứ, nhưng tại sao, cô đã mở hai mươi cánh cửa, nhưng vẫn không tìm thấy phòng đọc sách. Quả thật không có đạo lý chút nào, hay là, căn nhà này hoàn toàn không có phòng sách?
Tiện tay nắm vào tay nắm cửa bên cạnh, Lăng Hảo Hảo thầm nhủ trong lòng, nếu như căn phòng này không phải phòng sách, cô cứ trực tiếp trở về thôi. Tìm tiếp, chỉ lãng phí thanh xuân của cô.
Cửa nhẹ nhàng bị mở ra, cô đưa cổ ngó vào trong, trong phòng rèm cửa sổ kéo lên không như các phòng khác, ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh vào phòng, ghế salon xa hoa bằng da thật đặt trước cửa sổ, bên cạnh nó là cái giường đôi tao nhã lịch sự, nằm trên giường, hóa ra lại là -- Thanh Thủy Ngự Thần?!
Lăng Hảo Hảo ngẩn người, yên lặng nhìn người nằm trên giường. Đây là phòng của anh ta sao? Cô cẩn thận từng li từng tí bước vào phòng, đi tới trước giường.
Người trên giường vẫn trầm lặng ngủ, tóc dài tán loạn trên giường trắng, dung nhan tuyệt mỹ có vẻ thanh tĩnh, lông mi thật dài phủ trên đôi mắt phượng mê người, giờ phút này anh ta bớt đi cảm giác tà mị của ban ngày, thêm một chút ngây thơ, làm cho ánh mắt người khác phải lưu luyến.
Ừ, đúng là rất đẹp. Lăng Hảo Hảo chống cằm, ngồi xổm trên mặt đất, mắt nhìn thẳng người nằm trên giường.
Từ nhỏ, bởi vì ở bên cạnh là anh trai Lăng Tử Nhai và cái kẻ tâm tình bất định Tư Hiên Dật đều là mỹ nam hiếm thấy, cho nên đã nuôi dưỡng ánh mắt cô càng ngày càng kén chọn, nhìn đàn ông hầu như không có cảm giác kinh ngạc. Mà bây giờ, lần thứ hai nhìn thấy anh ta, cô vẫn giật mình vì vẻ xinh đẹp của anh, chẳng trách anh ta đứng đầu bảng xếp hạng Mười đại soái ca của trường. Nghĩ tới đây, Tư Hiên Dật thất bại cũng dễ hiểu.
Ai, nếu bây giờ có máy ảnh thì thật tốt, Lăng Hảo Hảo nuối tiếc nghĩ. Như vậy, cô có thể chụp khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của anh, lông mi tinh tế ưu nhã, đôi môi mỏng phớt hồng, còn cả cặp mắt phượng mê người tà độc nữa... Đôi mắt phượng?!
Trong nháy mắt, đôi mắt sáng chống lại đôi mắt đen xinh đẹp mị hoặc.
"A, anh tỉnh rồi." Lăng Hảo Hảo xoay người ngồi dậy, cô nhìn chằm chằm Thanh Thủy Ngự Thần rồi cười xấu hổ, chậm rãi đứng thẳng người lên. Nè, nửa đêm đột nhập không những không được gì, lại còn bị người ta bắt được, thật sự là vô cùng
thê thảm.
"Bởi vì có con mèo hoang khiến tôi ngủ không yên." Anh đứng lên, chậm rãi tới trước tủ rượu, rót một chén Margaret đỏ tươi. Màu máu, khiến cho anh có cảm giác hưng phấn.
Trời! Tự nhiên mắng cô là mèo hoang.
"Anh tỉnh lúc nào thế?" Cô không nhớ mình có phát ra âm thanh làm anh tỉnh giấc.
"Ngay từ đầu, từ lúc cô lái xe theo dõi tôi." Anh cười tà, ngón tay thon dài xẹt qua sợi tóc đen mềm mại như tơ lụa. Mèo hoang gan dạ, khiến anh không khỏi nghĩ xem phản ứng của cô. Đêm nay, cô cho anh niềm vui săn thú.
"Ngay từ đầu?!" Nói như vậy: "Anh cố ý để tôi vào biệt thự này sao?" Cô kêu lên, giọng bỗng tăng cao. Cô còn nghĩ là mình có thiên phú ăn trộm? Làm cả buổi, hóa ra cô lại giúp anh giải trí.
Anh từ chối cho ý kiến mà nhướn mày, giơ ly rượu lên với cô, hỏi:
"Tìm được thứ cô muốn tìm chưa?"
"Anh biết tôi đang tìm cái gì sao?" Lăng Hảo Hảo giật mình. Không thể nào, cả cái này anh cũng biết sao, chả nhẽ - anh có mắt thần?
"Chắc là đồ của tôi, dù sao, cô từng nói muốn phỏng vấn tôi, phải không?" Anh gảy nhẹ ngón tay, giữa hai lông mày là tà khí âm u.
"Anh --" bị người khác nhìn thấu là cảm giác rất khó chịu, cảm thấy mình như người nguyên thủy không mặc quần áo vậy.
Đi thẳng tới trước mặt Thanh Thủy Ngự Thần, Lăng Hảo Hảo không nói hai lời liền tung một cước. Cô thật sự không quen nhìn vẻ mặt nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay của anh ta, ngay cả hành động của cô cũng giống như nằm trong kế hoạch của anh vậy.
Nhẹ nhàng tung một cước, ngón tay thon dài của anh bao chặt nắm đấm của cô: "Cô không phải đối thủ của tôi." Đây là sự thật, không phải anh cố ý chê bai, coi như thân thủ của cô rất tài giỏi, nhưng anh có thể dễ dàng chế ngự được cô trong vòng năm phút, dù sao, thể lực nam nữ trời sinh đã khác biệt rồi.
Cô dĩ nhiên biết mình không phải đối thủ của anh, lần đầu tiên giao chiến cô đã thua anh. Nhưng, dù đánh không lại, cô cũng muốn đánh, nếu không được phát tiết bằng quyền cước, chỉ sợ cô sẽ tức điên lên mất.
Hai bóng người bay lên nhảy xuống, chốc lát sau, Thanh Thủy Ngự Thần vẻ mặt bình thản nhìn Lăng Hảo Hảo dựa vào quầy bar thở hổn hển: "Mệt rồi hả?" Anh hiếm khi tốt bụng hỏi.
Đối với biểu hiện của cô, anh cảm thấy hài lòng. Có lẽ, phụ nữ không giống như anh nghĩ là chẳng thú vị gì cả. Ít nhất, cô là một người phụ nữ thú vị, tất cả phản ứng đều thể hiện trên mặt.
"Dĩ nhiên." Cô không khách khí liếc anh một cái, ai, thậm chí năm phút đồng hồ cũng không chống đỡ nổi, đây cũng quá... là anh quá mạnh, hay là do tài nghệ của cô gần đây suy giảm? Miễn cưỡng chỉ rượu bên trong tủ, cô mở miệng yêu cầu nói: "Tôi muốn uống." Đánh xong quá mệt, cô hơi khát.
Anh không dị nghị mà lấy ra một ly rượu chân cao, vì cô mà pha chế một ly rượu bạc hà, mùi thơm ngát dịu, rượu mát mẻ thấu đến tận tim là thích hợp nhất cho cô mèo nhỏ uống rồi.
Cô nhận lấy ly rượu, miệng uống một ngụm lớn. Hô, thoải mái quá. Không ngờ anh pha chế rượu cũng không tệ.
"Anh..." Vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy đầu mê mang. Cô nhớ tửu lượng của cô không kém như thế, "Anh bỏ thuốc?" Cô cố gắng mở to hai mắt hỏi.
"Không." Anh chưa đến mức phải hạ thuốc phụ nữ: "Chỉ là một ly rượu mạnh tác dụng rất chậm, mà cô, uống một hơi hết một nửa." Anh mỉm cười giải thích. Anh thích nhìn biểu cảm giãy giụa của người khác, đặc biệt là một người tỏa sáng đang giãy giụa, nó khiến cho anh có cảm giác sung sướng.
"Anh..." Tại sao không nói trước cho cô. Cô cố gắng trừng mắt nhìn anh, cuối cùng mệt không chịu nổi, khép lại mí mắt nặng trĩu.
Nhàn nhạt nhìn người kia ngủ mà ngã xuống đất, Thanh Thủy Ngự khẽ giơ ly rượu lên với vầng trăng, uống cạn sạch. Rượu đỏ tươi tràn ra ngoài chảy xuống cổ, giống như đang thưởng thức máu: nét mặt tà mị lộ ra, như là hoàng tử Satan, nắm trong tay thế gian tà ác và sa đọa...