Con chó này thật khó bảo! Hiếm khi cô có tâm tình như hôm nay, đến phòng sách của Ngự Thần tìm thấy một vài tài liệu không biết tên ghi chép bằng tiếng Nhật (bởi vì cô không biết tiếng Nhật, nên không hiểu tài liệu viết cái gì), trong lúc rảnh rỗi lại muốn làm đẹp cho Sữa tươi, ai ngờ nó lại không biết ơn như vậy.
Quay đầu nhìn Thanh Thủy Ngự Thần đang ngồi ở bàn tròn cạnh hồ bơi xem báo cáo hàng năm của tập đoàn Thanh Thủy, Lăng Hảo Hảo mở miệng bảo anh: "Này, anh bảo nó đừng nhúc nhích nữa."
Nghĩ đến lại thấy tức, rõ ràng cô là chủ của Sữa tươi, nhưng nó lại không nghe lời cô, chỉ khi nào cô dùng nắm đấm, nó mới nghe lời; mà anh, chỉ cần lạnh lùng trừng mắt một cái, không phí chút sức nào đã khiến Sữa tươi nghe theo anh. Không công bằng, quá không công bằng!
Thanh Thủy Ngự Thần miễn cưỡng ngẩng đầu liếc mắt một cái: "Tại sao anh phải bảo nó đừng nhúc nhích?"
"Bởi vì nó nhúc nhích em không thể chải lông giúp nó được."
"Nhưng nó là chó của em, không phải chó của anh, anh không cần phải ra lệnh cho nó." Tay anh vuốt một cái, cười tà với cô: "Em là chủ của nó, nó phải nghe lời em chứ, đúng không?"
Đáng ghét, chắc chắn anh cố ý, biết rõ chỉ cần anh lạnh lùng trừng mắt một cái Sữa tươi liền nằm rạp xuống đất, còn cố ý nói vậy, chắc chắn là muốn nhìn cô khó xử. Lăng Hảo Hảo buông Sữa tươi đang giãy dụa không ngừng ra, hoạt động các đốt ngón tay: "Thanh Thủy, anh..." Các đốt ngón tay kêu răng rắc.
"Ngự Thần." Anh cắt lời của cô, chỉnh sửa vấn đề xưng hô cho cô.
"Anh quản em gọi anh là Thanh Thủy hay Ngự Thần làm gì! Tóm lại hôm nay em phải cho anh biết tay." Anh thật sự quá kiêu ngạo rồi, cười tà ác như vậy, rất muốn đấm cái mặt đang cười của anh. Nhanh chóng vung tay lên, nắm đấm hướng về phía khuôn mặt cực kì xinh đẹp kia.
"Hảo Hảo, không được nói bậy." Anh nhíu mày, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi ghế, nghiêng đầu tránh một đòn của cô.
"Mẹ nó, anh còn quản em có nói bậy hay không!" Anh quản quá nhiều, "Không cho em nói, em càng muốn nói, anh..." Vừa định mang Tam Tự Kinh(*) tích bao ngày qua ra nói cho sướng miệng, một bàn tay trắng nõn thon dài đã che miệng cô lại, hai tay bị giữ chặt bắt chéo sau lưng.
(*) Tam tự kinh là một cuốn sách của Trung Quốc được soạn từ đời Tống, đến đời Minh, Thanh được bổ sung. Sách được dùng để dạy học cho học sinh mới đi học. Ở Việt Nam trước đây cũng dùng sách này. Nội dung cuốn sách hơn 1000 chữ, bố trí ba chữ một câu có vần. Hiện nay những người học chữ Hán cũng học nó để có số vốn 600 chữ để rồi tiếp tục học lên cao.
"Ưmh......" Lăng Hảo Hảo ngẩng đầu nhìn Thanh Thủy Ngự Thần không biết lúc nào đã tới trước mặt giữ chặt cô, cô dùng sức giãy dụa hai tay đang bị giữ chặt.
Tay anh tăng thêm sức, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ híp lại nhìn cô: "Anh nói rồi, không được nói bậy." Anh thích sức sống của cô, nhưng không thích cô nói bậy.
"Ưmh." Cô dùng sức lắc đầu một cái, đôi mắt không phục nhìn anh chằm chằm, nâng một chân hung hăng đá anh.
Anh xoay người tránh, đồng thời cũng buông lỏng tay đang giữ chặt hai tay cô: "Em rất biết cách tấn công nhược điểm của đàn ông." Anh phủi bụi trên người, hứng thú nhìn cô. Mèo hoang nhỏ trở nên thông minh, anh phải khen ngợi.
"Nơi nào, nơi nào, nơi nào của anh là đàn ông thì hãy nói." Bên ngoài cô cười nhưng trong lòng không cười mà nhếch miệng nói, không quên nâng "đùi ngọc" lên hung hăng đá thêm một lần. Thay cho cái vừa rồi đá không trúng.
Ầm!
Tiếng đá vào một vật cùng với tiếng chó sủa vang lên trong sân, Sữa tươi nằm bên cạnh bàn tròn dứt khoát bị chủ nhân một cước đá xuống bể bơi.
Ai, tính sai mục tiêu nghiêm trọng, Lăng Hảo Hảo ngượng ngùng thu chân đang ở giữa không trung về, bước nhanh đến bên cạnh bể bơi: "Sữa tươi!" Cô gọi tên chó cưng, vẫy tay bảo nó bơi lên.
"Ưm gâu." Sữa tươi liều mạng khua bốn chân của nó bơi trong nước, nhưng vẫn không bơi tới, vẫn dậm chân tại chỗ ở trong nước, dù sao đã quen làm thú cưng, cũng sớm quên cách vận động tổ tông chó truyền cho rồi.
Trời! Nó rốt cuộc có phải chó hay không vậy! Đến bơi cũng không được, Lăng Hảo Hảo nhìn Sữa tươi đang giãy dụa trong bể bơi, quay đầu kêu lên với Thanh Thủy Ngự Thần ở một bên xem kịch vui: "Này, anh mau cứu Sữa tươi đi!" Bản thân là vịt trên cạn điển hình, nếu đã không xuống nước được vậy thì đành cầu cứu người khác thôi.
"Không phải rất thú vị sao?" Hai tay anh ôm ngực, đứng nguyên tại chỗ, không hề muốn xuống nước cứu chó, tự sinh tồn vốn là quy luật tự nhiên. Nếu như nó không có khả năng lên bờ, vậy chết đuối cũng chẳng có gì lạ.
"Không bằng đoán xem, nó bơi lên hay cứ thế chìm xuống." Anh cười nhạt đề nghị.
Quả nhiên người máu lạnh không hề có nhân tính, lòng cảm thông ít đến đáng thương. Sớm biết như vậy đã không cầu xin anh rồi. Lăng Hảo Hảo quay đầu lại, cắn môi nhìn Sữa tươi sắp chết đuối dưới nước, trong lòng đã quyết định. Tuy bình thường Sữa tươi không nghe lời cô, nhưng dù sao nó cũng ở cùng cô nhiều năm, nếu muốn cô trơ mắt nhìn nó chết đuối, thật sự cô không làm được, hiện tại chỉ có thể ôm hi vọng vào lòng, kể cả không biết bơi cũng phải bơi, dù sao cũng chỉ là vẩy lên vẩy xuống hai tay hai chân thôi mà.
Vừa mới cúi người, định nhảy xuống nước, sau lưng đột nhiên có một lực kéo khiến cả người cô ngửa ra sau, sợi tóc dài màu đen xẹt qua trước mắt cô, trong nháy mắt, đã không thấy bóng dáng cao lớn trong bể bơi.
Anh đi cứu Sữa tươi?! Không phải vừa nãy anh còn làm bộ dáng xem kịch vui sao? Sao lại... Lăng Hảo Hảo sững sờ nhìn Thanh Thủy Ngự Thần ra khỏi bể bơi, toàn thân ướt đẫm và Sữa tươi bụng căng phồng, đã uống không ít nước.
"Tại sao anh lại cứu Sữa tươi." Cô nhận lấy Sữa tươi trong tay anh, hơi kinh ngạc hỏi. Nhìn ngang nhìn dọc đều không thấy anh có dấu hiệu muốn cứu Sữa tươi.
Anh vuốt mái tóc dài ướt đẫm, lau nước đi, đôi mắt đẹp nhìn cô: "Em không biết bơi, đúng không?" Nếu không phải vì cô muốn nhảy xuống nước, anh tuyệt đối sẽ không tốn sức đi cứu một sinh mệnh vô dụng.
Anh vì cô?
"Anh..." Cô ngơ ngác nhìn anh, kinh ngạc không nói nên lời. Anh biết cô không biết bơi, nên nhảy xuống nước cứu Sữa tươi vì cô, cho nên, anh nói anh yêu cô, là thật sự yêu cô sao.
Satan thật sự sẽ yêu người khác...... Thậm chí còn yêu cô. Mà cô thì sao? Cô yêu anh sao? Hay vẫn quyết định như trước, ngày tập san ra lò sẽ chấm dứt mối quan hệ này?
Cô mê muội nhìn anh. Cô nghĩ đầu óc của cô rối loạn thật rồi...
※ ※ ※
Tắm rửa xong, Thanh Thủy Ngự Thần mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm, thấy Lăng Hảo Hảo ngồi cạnh giường ngửa đầu uống sữa tươi.
"Nó đâu?" Cái anh hỏi là cái con chó ngu xuẩn làm tổn hại danh tiếng chó chăn cừu New Zealand.
"Quản gia đi mời bác sỹ thú y đến khám cho nó." Cô ngừng động tác uống sữa, nhìn anh ra khỏi phòng tắm, cố nén kích động muốn huýt sáo, oa! Như một bông hoa sen mới nở nha.
Tóc đen dài ẩm ướt rối tung ở sau lưng, mắt phượng hẹp dài quyến rũ,môi trái tim đỏ thắm hấp dẫn, lông mi dài đen dày, mũi cao hợp với nước da trắng nõn, dáng người thon dài hoàn mỹ như người mẫu bọc bên trong áo choàng tắm, cổ áo rộng lộ ra vòm ngực rộng lớn, khiến người khác suy nghĩ viển vông.
"Anh biết không? Anh có một khuôn mặt và dáng người rất đẹp." Cô đứng lên, tiến lên phía trước, tay chạm vào lồng ngực anh, nghiêm túc nói. Ừ, cơ bắp rất cường tráng, không giống một số người đàn ông, trông khá mà lại không dùng được, sờ chỗ nào cũng mềm lại nhiều thịt thừa. Thân là học sinh khoa mỹ thuật, mặc dù học về thiết kế, nhưng vài năm học vẽ không uổng phí, khung xương của anh hoàn mỹ khiến cô lại muốn cầm bút chì đã lâu không dùng.
"Em cảm thấy chúng rất đẹp sao?" Anh cúi đầu, nắm bàn tay đang sờ loạn trước ngực. Lời khen ngợi của cô khiến cho anh đang bình tĩnh cũng trở nên hơi kích động.
"Dĩ nhiên." Đây là lời nói thật lòng, có bạn trai đẹp trai như vậy, khó trách cô trở thành tình địch của những người thích Thanh Thủy trong trường, tim đập nhanh hơn: "Đúng rồi, cảm ơn anh vừa nãy cứu Sữa tươi." Cô cảm ơn anh. Anh cứu Sữa tươi vì cô, khiến cho cô được cưng chiều mà hoảng sợ.
Anh không nói gì, chỉ đưa tay cô đến bên môi anh, hôn lên đó. Tâm của anh dường như càng ngày càng đặt nhiều hơn trên người cô, lo lắng cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rồi lại đi cứu con chó ngu xuẩn.
Không khí...... Hình như hơi mập mờ, cô nhìn anh trầm lắng, như bị hấp dẫn mà đắm chìm trong đôi mắt của anh. Không đúng, không phải cô không thích anh sao? Không thích tà khí của anh, không thích cách anh nói chuyện, không thích lòng cảm thông ít đến đáng thương của anh, không thích... Nhưng tại sao, bây giờ tim cô lại đập thình thịch, giống như sau khi chạy Marathon, không khống chế được mà đập nhanh.
Thật ghét cảm giác này, cảm giác như không phải chính mình nữa, chẳng bao lâu sau, cô lại vì cử động của anh mà tim đập nhanh chứ không phải nổi da gà.
"Em --" cô không được tự nhiên giãy dụa cổ tay, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh.
"Mặt em đang đỏ." Khóe môi hoàn mỹ vẽ lên một nụ cười, anh ngậm đầu ngón tay của cô vào miệng, tinh thế thưởng thức.
Oành! Không cần soi gương, Lăng Hảo Hảo cũng biết mặt mình lúc này cực kì đỏ, toàn thân nóng như ngâm trong nước sôi, có thể bốc hơi nước rồi. "Ha ha! Hôm nay nóng quá!" Cô xấu hổ nói, để giải thích cho khuôn mặt đỏ hồng của mình, cái tay không bị nắm chìa ra làm quạt, không ngừng phẩy phẩy cạnh mặt, cố gắng làm dịu đi hơi nóng đang không ngừng toát ra trên người.
"Em nóng lắm sao?" Anh nhìn mặt cô đỏ lên, gặm nhẹ đầu ngón tay cô.
Biết rõ còn hỏi! "Đúng vậy." Cô cố ý nói lớn tiếng. Đặc biệt là đầu ngón tay, nóng đến sắp bỏng rồi, "Anh đừng cắn ngón tay em." Nếu anh cắn tiếp, cô liền muốn đánh vào miệng anh một cái.
Anh nghe đề nghị của cô thì nhíu mày, "hợp tác" mà há miệng ra.
Ai, tay cuối cùng cũng được giải phóng, Lăng Hảo Hảo vẫy vẫy tay, lúc này tinh thần mới được thả lỏng một chút, nhưng ngay lập tức trên cổ có cái gì lạnh lạnh, thân thể liền cứng lại, ông trời ơi! Anh đang làm gì thế?!
Đôi môi trái tim màu đỏ đang dán vào cần cổ mảnh khảnh của cô, anh thỏa mãn nhìn phản ứng của cô, trằn trọc mút vào, để lại dấu ấn của anh trên cổ cô.
Môi từ từ dời lên trên, môi của anh chiếm lấy môi cô, đầu lưỡi anh miêu tả hình dáng môi cô, hô hấp của anh phả vào mặt cô, hơi thở đầy nam tính vờn quanh cô, gương mặt hoàn mỹ gần như thế, gần đến nỗi cô có thể đếm từng sợi lông mi của anh.
"Em....." Cô vừa mới mở miệng, lưỡi của anh liền tiến vào miệng cô, lưỡi của anh và lưỡi của cô dây dưa với nhau. Cô hoảng hốt nhìn anh, vì sao lần đầu tiên hôn có cảm giác buồn nôn, mà lần này lại không có cảm giác buồn nôn ấy, ngược lại có chút.... vẫn chưa thỏa mãn?!
Anh trằn trọc mút môi cô, đôi mắt sâu thẳm, anh -- có dục vọng với cô. Lúc bắt đầu chỉ là trêu chọc, bây giờ thân thể anh lại nổi lên phản ứng với cô, khiến cho lòng anh say mê. Bị cô hấp dẫn, có dục vọng với cô là chuyện tất nhiên, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy, thậm chí -- chỉ là hôn cô.
Bàn tay to của anh đang để ở eo cô di chuyển lên trên, ngón tay thon dài từ từ đi lên, khiến cô hít vào một hơi, trong nháy mắt thần chí liền tỉnh táo --
"Anh lưu manh!" Cô dùng sức đẩy ra anh, đỏ mặt lớn tiếng khiển trách anh. Đáng ghét, tại sao anh lại có thể làm chuyện này với cô! Cô, ách, thích nụ hôn của anh, nhưng không đồng ý anh chạm vào ngực cô.
"Lưu manh?" Anh có chút không vui khi cô né ra, bước về phía trước.
"Đâu chỉ có lưu manh, quả thực là hèn hạ, vô sỉ, tà ác, xấu xa." Cô không quên thêm mấy từ nữa để miêu tả, thể hiện hành động của anh với cô rất quá đáng.
Anh càng không vui, "Còn gì nữa không?" Anh lạnh lùng hỏi. Không ai dám sỉ nhục anh như thế ngay trước mặt anh.
Nhìn dáng vẻ của anh, hình như đang tức giận, Lăng Hảo Hảo ngừng lại một chút, cẩn thận mà kéo dài khoảng cách giữa hai người, "Hình như không còn." Mà cô cũng muốn trốn đi, tránh bị anh "xâm phạm" thêm nữa.
Tiếng nói vừa dứt, cô chợt xoay người, mở cửa phòng, chạy như bay ra khỏi biệt thự, động tác lưu loát một hơi là xong. Đây gọi là đánh không lại kẻ xấu, theo lý thuyết phải là anh chạy cô đuổi mới đúng, nhưng bây giờ lại ngược lại, nếu trình độ võ thuật của cô mạnh hơn thì cũng không cần chạy, chỉ cần một quyền là đánh gãy cái tay phạm tội kia rồi.
Thanh Thủy Ngự Thần đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng nhanh chóng biến mất, đôi mắt tà mị lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ sát đất sau lưng trong phòng...
Lăng Hảo Hảo kéo Kinh Tung Thiên ra, nhanh chóng đổi vị trí, cầm tay lái, hung hăng đạp chân ga một cái.
Trời! Kinh Tung Thiên cực kì hoảng sợ nhìn Lăng Hảo Hảo, chủ tịch lái xe! Lần này, không chỉ xe của anh bị hủy, chỉ sợ là cái mạng nhỏ của anh cũng mất luôn.
"Chủ.... Chủ tịch, hay là tôi lái......" Thật là nhanh, tốc độ xe nhanh đến mức anh nói chuyện cũng hơi run.
"Câm miệng!" Cô không nhịn được quát, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước, không ngừng tăng nhanh tốc độ xe, muốn so tốc độ với cô sao? Lúc học cấp ba, cô cũng từng là Nữ vương đua xe nổi danh xa gần đấy.
Hallelujah! Chủ tịch đang nổi giận. Kinh Tung Thiên nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng cầu nguyện, Thượng đế! Xin người hãy phù hộ cho con, xe bị hỏng cũng không sao, ít nhất, xin hãy giữ lại cái mạng nhỏ này của con, con còn rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành!
Mười phút sau
Két!
Xe Rolls-Royce màu đen dừng ở một biệt thự ba tầng, theo sát phía sau, chiếc xe màu xanh ngọc dừng ở góc xa vắng vẻ.
Lăng Hảo Hảo híp mắt nhìn bóng dáng cao lớn đi vào biệt thự, không khỏi cười to, Thanh Thủy Ngự Thần, cuối cùng cô cũng biết địa chỉ của anh ta rồi.
Nhưng có điều.....
Nôn! Anh rất buồn nôn! Kinh Tung Thiên chật vật dựa vào ghế ngồi, cố nén lại cảm giác muốn nôn ra, Thượng đế phù hộ, anh vẫn còn sống.
"Chủ tịch…" Anh khó khăn mở miệng gọi: "Đã biết địa chỉ của Thanh Thủy Ngự Thần, về thôi." Bây giờ anh chỉ muốn về nhà sớm một chút, nhức đầu chỉ muốn ngủ một giấc. Trải qua việc khủng bố như thế này, quên càng nhanh càng tốt.
"Về?" Cô cười nhạo một tiếng, sao có thể về được! Đã đến nơi này, đương nhiên phải điều tra một chút, không chừng có thể đào ra tin tức tuyệt mật đấy.
"Đêm nay tôi muốn đột nhập vào nhà Thanh Thủy Ngự Thần." Cô trịnh trọng tuyên bố.
Còn muốn đột nhập vào nửa đêm? A, Thượng Đế, vừa rồi sao không để anh hôn mê luôn cho rồi. "Chủ tịch, nửa đêm đột nhập nơi ở của người khác là phạm pháp đó." Anh nhắc nhở, anh chưa muốn cầm tiền bảo lãnh đến cục cảnh sát bảo lãnh cho cô đâu.
"Chuyện này có hề gì, không bị người ta phát hiện thì không thể coi là phạm pháp được." Lăng Hảo Hảo không để ý mà xua tay nói.
Gì, đây là ngụy biện sao? Về cơ bản, không bị người khác phát hiện vẫn là phạm pháp mà.
"Đợi lát nữa trời tối, tôi đột nhập vào nhà Thanh Thủy Ngự Thần, cậu ở trong xe đợi tôi." Cô quay đầu nói với anh.
"Cái gì? Chủ tịch, cậu định đi một mình sao?" Dù sao thì cô cũng là một cô gái, một người đi vào hang hổ không tốt cho lắm. Dù sao thì anh cũng là một người đàn ông: "Cái kia -- hay là tôi đi cùng cậu." Anh "khổ sở" quyết định, có trời mới biết, anh khó khăn thế nào mới quyết định được.
"Cậu sao?" Ánh mắt khinh bỉ nhìn anh một cái: "Đi với cậu thì trực tiếp vào đồn cảnh sát còn hơn." Đi cùng anh ta chỉ tổ làm liên lụy tới cô.
Thân thể gầy gò bị ánh mắt khinh bỉ nhìn hơi rụt lại, được rồi, anh thừa nhận, anh đánh không bằng chủ tịch, thần kinh vận động cũng không nhanh bằng chủ tịch. Cô không đi cùng anh là vô cùng chính xác.
"Vậy tôi ở đây đợi cậu là được." Anh chỉ có thể làm như vậy. Chỉ mong -- ngày mai anh không phải đến đồn cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho chủ tịch.
※ ※ ※
Nửa đêm, biệt thự ngoại ô chìm trong bóng đêm, gió đêm lay động cành lá, tạo ra âm thanh xào xạc. Chỉ có ánh sáng của vầng trăng, chiếu sáng thế gian muôn màu.
Trong bóng đêm, một bóng dáng mảnh khảnh thon dài lén lút lẻn vào, tránh khỏi bảo vệ ở cửa chính, leo lên một cây tùng um tùm tươi tốt, động tác nhanh nhẹn vượt qua tường cao, mũi chân chạm nhẹ xuống mặt đất. Nhìn bốn phía xung quanh hồi lâu, mới thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng vào trong rồi, Lăng Hảo Hảo hài lòng gật đầu. Ngay lập tức nhẹ nhàng đi qua sân nhỏ, lấy lưỡi dao đã chuẩn bị trước đó, cẩn thận khoét một lỗ trên cửa sổ thủy tinh, mở cửa sổ ra, xoay người tiến vào biệt thự.
Ai, lần đầu tiên đột nhập lúc nửa đêm, cho tới bây giờ mới coi như thuận lợi, trước kia cứ năm ngày ba bữa lại cùng hội trưởng hội học sinh Tư Hiên Dật đánh nhau, cô mới luyện được thân thủ nhanh nhẹn như vậy. A, thiếu chút nữa thì quên, những người trong câu lạc bộ truyền thông kia, nếu không phải bình thường bọn họ quên không mang chìa khóa cửa phòng làm việc câu lạc bộ truyền thông khiến cô phải khoét lỗ nhỏ trên cửa sổ thủy tinh để vào thì cô cũng không học được chiêu này đâu. Có lẽ, cô có thiên phú đi ăn trộm.
Lẳng lặng chờ tại chỗ, cho đến khi mắt thích ứng với bóng tối bên trong căn phòng, cô mới rón rén leo lên cầu thang tầng hai, bắt đầu lục soát từ phòng sách. Cô biết, người bình thường đều để tài liệu, thư từ các loại ở phòng sách, như cha và anh của cô đều như vậy.
A, chỉ mong ông trời phù hộ, hi vọng hôm nay cô có thể tìm được hồ sơ hoặc ảnh chụp các loại của Thanh Thủy Ngự Thần, nếu không thì vở ghi chép trên lớp cũng được. Dù sao chỉ cần là vật có liên quan đến anh, ở trong trường, chắc chắn có thể bán đắt hàng, câu lạc bộ truyền thông bọn họ cũng có thể oai phong trước mặt các câu lạc bộ khác một chút. Dĩ nhiên, chủ tịch câu lạc bộ là cô càng oai phong hơn.
Nhẹ nhàng đẩy cửa căn phòng mà cô nghĩ là cực kì giống phòng sách ra, Lăng Hảo Hảo thò đầu vào dò xét bên trong.... Trời! Thì ra là phòng khách, vừa mới ra quân đã thất bại.
Thất vọng rời khỏi phòng, cô gãi đầu, haizz, chưa ai nói cho cô căn phòng cực giống phòng sách chưa chắc đã là phòng sách, nếu dựa vào trực giác ít ỏi của mình thì không được, cô đành tìm từng gian phòng một, chắc chắn cô sẽ tìm được. Dù sao từ trước đến nay, muốn nếm thử trái ngọt cũng không hề dễ dàng. Cho nên bây giờ cô không tìm được cũng đúng, Lăng Hảo Hảo tự an ủi trong lòng như vậy....
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ba mươi phút sau, Lăng Hảo Hảo tựa vào vách tường trên hành lang không một bóng người, cái miệng nhỏ thở gấp. Cho dù là trái ngọt, vất vả cố gắng như vậy, cũng phải lấy được rồi chứ, nhưng tại sao, cô đã mở hai mươi cánh cửa, nhưng vẫn không tìm thấy phòng đọc sách. Quả thật không có đạo lý chút nào, hay là, căn nhà này hoàn toàn không có phòng sách?
Tiện tay nắm vào tay nắm cửa bên cạnh, Lăng Hảo Hảo thầm nhủ trong lòng, nếu như căn phòng này không phải phòng sách, cô cứ trực tiếp trở về thôi. Tìm tiếp, chỉ lãng phí thanh xuân của cô.
Cửa nhẹ nhàng bị mở ra, cô đưa cổ ngó vào trong, trong phòng rèm cửa sổ kéo lên không như các phòng khác, ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh vào phòng, ghế salon xa hoa bằng da thật đặt trước cửa sổ, bên cạnh nó là cái giường đôi tao nhã lịch sự, nằm trên giường, hóa ra lại là -- Thanh Thủy Ngự Thần?!
Lăng Hảo Hảo ngẩn người, yên lặng nhìn người nằm trên giường. Đây là phòng của anh ta sao? Cô cẩn thận từng li từng tí bước vào phòng, đi tới trước giường.
Người trên giường vẫn trầm lặng ngủ, tóc dài tán loạn trên giường trắng, dung nhan tuyệt mỹ có vẻ thanh tĩnh, lông mi thật dài phủ trên đôi mắt phượng mê người, giờ phút này anh ta bớt đi cảm giác tà mị của ban ngày, thêm một chút ngây thơ, làm cho ánh mắt người khác phải lưu luyến.
Ừ, đúng là rất đẹp. Lăng Hảo Hảo chống cằm, ngồi xổm trên mặt đất, mắt nhìn thẳng người nằm trên giường.
Từ nhỏ, bởi vì ở bên cạnh là anh trai Lăng Tử Nhai và cái kẻ tâm tình bất định Tư Hiên Dật đều là mỹ nam hiếm thấy, cho nên đã nuôi dưỡng ánh mắt cô càng ngày càng kén chọn, nhìn đàn ông hầu như không có cảm giác kinh ngạc. Mà bây giờ, lần thứ hai nhìn thấy anh ta, cô vẫn giật mình vì vẻ xinh đẹp của anh, chẳng trách anh ta đứng đầu bảng xếp hạng Mười đại soái ca của trường. Nghĩ tới đây, Tư Hiên Dật thất bại cũng dễ hiểu.
Ai, nếu bây giờ có máy ảnh thì thật tốt, Lăng Hảo Hảo nuối tiếc nghĩ. Như vậy, cô có thể chụp khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của anh, lông mi tinh tế ưu nhã, đôi môi mỏng phớt hồng, còn cả cặp mắt phượng mê người tà độc nữa... Đôi mắt phượng?!
Trong nháy mắt, đôi mắt sáng chống lại đôi mắt đen xinh đẹp mị hoặc.
"A, anh tỉnh rồi." Lăng Hảo Hảo xoay người ngồi dậy, cô nhìn chằm chằm Thanh Thủy Ngự Thần rồi cười xấu hổ, chậm rãi đứng thẳng người lên. Nè, nửa đêm đột nhập không những không được gì, lại còn bị người ta bắt được, thật sự là vô cùng
thê thảm.
"Bởi vì có con mèo hoang khiến tôi ngủ không yên." Anh đứng lên, chậm rãi tới trước tủ rượu, rót một chén Margaret đỏ tươi. Màu máu, khiến cho anh có cảm giác hưng phấn.
Trời! Tự nhiên mắng cô là mèo hoang.
"Anh tỉnh lúc nào thế?" Cô không nhớ mình có phát ra âm thanh làm anh tỉnh giấc.
"Ngay từ đầu, từ lúc cô lái xe theo dõi tôi." Anh cười tà, ngón tay thon dài xẹt qua sợi tóc đen mềm mại như tơ lụa. Mèo hoang gan dạ, khiến anh không khỏi nghĩ xem phản ứng của cô. Đêm nay, cô cho anh niềm vui săn thú.
"Ngay từ đầu?!" Nói như vậy: "Anh cố ý để tôi vào biệt thự này sao?" Cô kêu lên, giọng bỗng tăng cao. Cô còn nghĩ là mình có thiên phú ăn trộm? Làm cả buổi, hóa ra cô lại giúp anh giải trí.
Anh từ chối cho ý kiến mà nhướn mày, giơ ly rượu lên với cô, hỏi:
"Tìm được thứ cô muốn tìm chưa?"
"Anh biết tôi đang tìm cái gì sao?" Lăng Hảo Hảo giật mình. Không thể nào, cả cái này anh cũng biết sao, chả nhẽ - anh có mắt thần?
"Chắc là đồ của tôi, dù sao, cô từng nói muốn phỏng vấn tôi, phải không?" Anh gảy nhẹ ngón tay, giữa hai lông mày là tà khí âm u.
"Anh --" bị người khác nhìn thấu là cảm giác rất khó chịu, cảm thấy mình như người nguyên thủy không mặc quần áo vậy.
Đi thẳng tới trước mặt Thanh Thủy Ngự Thần, Lăng Hảo Hảo không nói hai lời liền tung một cước. Cô thật sự không quen nhìn vẻ mặt nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay của anh ta, ngay cả hành động của cô cũng giống như nằm trong kế hoạch của anh vậy.
Nhẹ nhàng tung một cước, ngón tay thon dài của anh bao chặt nắm đấm của cô: "Cô không phải đối thủ của tôi." Đây là sự thật, không phải anh cố ý chê bai, coi như thân thủ của cô rất tài giỏi, nhưng anh có thể dễ dàng chế ngự được cô trong vòng năm phút, dù sao, thể lực nam nữ trời sinh đã khác biệt rồi.
Cô dĩ nhiên biết mình không phải đối thủ của anh, lần đầu tiên giao chiến cô đã thua anh. Nhưng, dù đánh không lại, cô cũng muốn đánh, nếu không được phát tiết bằng quyền cước, chỉ sợ cô sẽ tức điên lên mất.
Hai bóng người bay lên nhảy xuống, chốc lát sau, Thanh Thủy Ngự Thần vẻ mặt bình thản nhìn Lăng Hảo Hảo dựa vào quầy bar thở hổn hển: "Mệt rồi hả?" Anh hiếm khi tốt bụng hỏi.
Đối với biểu hiện của cô, anh cảm thấy hài lòng. Có lẽ, phụ nữ không giống như anh nghĩ là chẳng thú vị gì cả. Ít nhất, cô là một người phụ nữ thú vị, tất cả phản ứng đều thể hiện trên mặt.
"Dĩ nhiên." Cô không khách khí liếc anh một cái, ai, thậm chí năm phút đồng hồ cũng không chống đỡ nổi, đây cũng quá... là anh quá mạnh, hay là do tài nghệ của cô gần đây suy giảm? Miễn cưỡng chỉ rượu bên trong tủ, cô mở miệng yêu cầu nói: "Tôi muốn uống." Đánh xong quá mệt, cô hơi khát.
Anh không dị nghị mà lấy ra một ly rượu chân cao, vì cô mà pha chế một ly rượu bạc hà, mùi thơm ngát dịu, rượu mát mẻ thấu đến tận tim là thích hợp nhất cho cô mèo nhỏ uống rồi.
Cô nhận lấy ly rượu, miệng uống một ngụm lớn. Hô, thoải mái quá. Không ngờ anh pha chế rượu cũng không tệ.
"Anh..." Vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy đầu mê mang. Cô nhớ tửu lượng của cô không kém như thế, "Anh bỏ thuốc?" Cô cố gắng mở to hai mắt hỏi.
"Không." Anh chưa đến mức phải hạ thuốc phụ nữ: "Chỉ là một ly rượu mạnh tác dụng rất chậm, mà cô, uống một hơi hết một nửa." Anh mỉm cười giải thích. Anh thích nhìn biểu cảm giãy giụa của người khác, đặc biệt là một người tỏa sáng đang giãy giụa, nó khiến cho anh có cảm giác sung sướng.
"Anh..." Tại sao không nói trước cho cô. Cô cố gắng trừng mắt nhìn anh, cuối cùng mệt không chịu nổi, khép lại mí mắt nặng trĩu.
Nhàn nhạt nhìn người kia ngủ mà ngã xuống đất, Thanh Thủy Ngự khẽ giơ ly rượu lên với vầng trăng, uống cạn sạch. Rượu đỏ tươi tràn ra ngoài chảy xuống cổ, giống như đang thưởng thức máu: nét mặt tà mị lộ ra, như là hoàng tử Satan, nắm trong tay thế gian tà ác và sa đọa...