Thảo kích động đập bàn một cái thật mạnh, sắc mặt nhỏ trở nên u tối, ánh mắt mang theo hàn ý giết người.
- Tên khốn Vương Hạo Nam đó, hắn lại dám…
Minh ngồi cạnh khóe miệng giật liên tục. Cái này gọi là gì đây? Nếu một ngày hắn cũng giống Vương Hạo Nam thì không phải sẽ hoàn toàn mất mạng dưới tay người con giá này sao?
- Thôi bỏ đi.
Giọng Dương trầm xuống, nếu không phải họ tận mắt chứng kiến Dương là người nới câu đó thì thật sự không ai dám tin. Mặt trời thế nhưng lại có thể mang tâm trạng nặng nề như vậy.
- Mày không thế để như vậy.
- Đã bảo thôi đi.
Lần này thì dương thật sự tức giận. Minh liếc qua nó, bộ dạng của nó bây giờ của nó còn đáng sợ hơn cả Thảo ban nãy. Ánh mắt lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt li cà phê còn đang bốc hơi nóng.
- Trời ơi Dương, mau bỏ tay ra, mày bị bỏng mất.
Thanh hốt hoảng đưa tray về phía nó nhưng ngay lập tức bị Dương gạt mạnh một cái, giọng nó rất bất cần.
- Mặc kệ tao.
Không gian chìm vào im lặng, không ai muốn nói thêm gì nữa, họ đều đang theo đuổi dòng suy nghĩ của riêng mình.
Được một lúc nó buông li cà phê trong tay ra, hai lòng bàn tay đều đã sưng đỏ, đau rát. Lại đưa tay đổ toàn bộ cà phê trong li xuống chậu hoa bên cạnh, giọng nó có phần lạnh nhạt.
- Cà phê đổ hết rồi, muốn lấy lại thì phải làm sao?
Ba người bên kia lập tức bị câu này của nó thu hút. Đổ hết rồi? Muốn lấy lại? Đúng. Muốn lấy lại thì phải làm sao? Họ cùng cau mày, nhăn mặt, ai cũng bày ra dáng vẻ rất tư lự. Dương hướng mắt nhìn ra bên ngoài, không xác định được tâm trạng của bản thân bây giờ là gì, chỉ biết nó không tốt.
- Thì gọi li khác, đúng là một lũ ngốc.
Nó bất ngờ đứng dậy, bỉ lại một câu vô thưởng vô phạt kèm theo một tiếng cười giễu cợt rồi tiến thẳng ra ngoài.
Ba người ở lại sau khi ngơ ngẩn một hồi thì đồng thanh gầm lên hai chữ: “Mặt trời…..!”
Một tháng trôi qua nhanh chóng, nhanh như cái cách nó tự ổn định tinh thần của mình. Trần Ánh Dương, nó thật sự đã bật chế độ “don’t care” với Vương Hạo Nam hắn. Với nó ý mà, bình thường thôi, ăn khỏe, ngủ khỏe, chơi khỏe, giống như trước kia, khi mà cuộc sống của nó chưa từng tồn tại ba chữ “Vương Hạo Nam”. Nhưng mà nó không hề biết rằng, có một đã không thể chịu đựng nổi mà phát điên đến nơi rồi.
- Mặt trời!
- Cậu có việc gì sao?
Lại là câu này. Nam có chút bất mãn tiến lên nắm chặt tay nó, gằn giọng:
- Cậu không thể nói câu gì khác sao?
- Có việc gì sao?
- Câu khác.
- Việc gì?
- Câu khác.
- Gì?
- …….
Nam á khẩu, thực sự cảm thấy bất lực trước cô nhóc bướng bỉnh này.
- Mặt trời, cậu giận tôi sao?
- Tôi không có lá gan đó.
Nam không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ trút ra tiếng thở dài, buông tay nó rồi cứ thế quay người bỏ đi. Bóng dáng hắn xa dần, lạnh lẽo và có phần đơn độc….
Thế nhưng ra khỏi trường học, hắn dường như trở thành một con người hoàn toàn khác. Hay phải chăng đây mới là con người thật của hắn và hắn chỉ khác với một người duy nhất thôi: Trần Ánh Dương – mặt trời lớn, người duy nhất không biết được hắn lạnh lùng cỡ nào, thủ đoạn tàn nhẫn cỡ nào, người duy nhất có lá gan và có quyền đặt ba chữ “Vương Hạo Nam” đạp ở dưới chân.
- Cậu chủ.
Hai người đàn ông cao lớn trong bộ vest đen kính cẩn cúi đầu khi trông thấy hắn, một trong số họ còn đưa tay mở cửa.
- Cô ta đâu rồi?
- Vẫn không chịu ăn và còn…
Hắn ta bỏ dở câu nói, có chút e dè nhìn cậu chủ của mình.
- Còn gì nữa?
- Không ngừng chửi cậu.
- Rất tốt.
Nam cười nửa miệng đưa ra câu đánh giá, điệu cười này thế nhưng lại dễ dàng làm cho hai người vệ sĩ cảm thấy run sợ. Điệu cười này chính là đại diện cho một âm mưu tàn ác mà cậu chủ của họ sẽ thực hiện.
Hạ Bảo Nhi! Cô sống lâu hơn tôi tưởng.
Cánh cửa khép lại, Nam nhìn chăm chú vào người con gái co người ở góc phòng, hai chân đều bị xích lại bởi một dây xích lớn.
Vương Hạo Nam, anh là đồ tồi, anh…
Nửa câu cuối cùng cô buộc phải nuốt ngược trở lại, cơ miệng co rút đau đớn, cánh tay rắn chắc của hắn lại không ngừng siết chặt.
Tôi là đồ khốn hay cô là đồ ngu. Hạ Bảo Nhi, cô nghĩ tôi ngu đến mức không biết mình đã lên giường với ai sao? Cô nghĩ tôi ngu tới mức yêu loai người như cô? Cô xứng sao?
Giọng nói đanh thép không hề có ý cho đối phương phản kháng. Còn muốn được làm thiếu phu nhân sao? Hạ Bảo Nhi cô nghĩ cũng đừng nghĩ.
Vương Hạo Nam, nếu không phải anh lừa tôi, nói những lời ngon ngọt dụ dỗ tôi lấy hợp đồng và đĩa CD của ba tôi cho anh, nếu…
Câm miệng.
Những thứ anh cần tôi đều đã đưa cho anh, anh còn muốn điều gì?
Hạ Bảo Nhi tiếp tục ngoan cố, ánh mắt trừng lên đầy căm phẫn. Cô quá ngu ngốc nên mới tin những lời hắn nói.
Cô hỏi tôi muốn gì?
Hắn nhìn cô nở ra nụ cười lạnh lẽo, giọng nói lại càng thêm lạnh lẽo:
Hạ Thị sụp đổ. Thế nào?
Cái gì?
Hạ Bảo Nhi, những thứ cô đưa cho tôi chính là bằng chứng về những vụ làm ăn phi pháp của Hạ Thị, một tập đoàn như vậy không nên tồn tại làm gì.
Anh…
Điều thú vị là ở tập cuối bộ phim không phải sao?
Hắn bỏ lại câu nói, mặc kệ những lời đay nghiến chửi mắng thậm tệ của Hạ Bảo Nhi, cao ngạo rời khỏi phòng. Tất nhiên, trong bộ phim này, tập đoàn Kim Ngọc của Lưu gia cũng không tránh khỏi lien quan.
Cạch!
Cửa phòng đóng lại, giọng nói trầm khàn truyền ra mệnh lệnh:
Liên hệ với người của toà soạn, ngày mai mở cuộc họp báo.