Tại bệnh viện...Ánh đèn phòng cấp cứu vụt tắt, cửa phòng bật mở, vị bác sĩ trung niên bước ra, đưa tay tháo bỏ khẩu trang, gương mặt ông lộ rõ mệt mỏi
- Bác sĩ, cô ấy...
Khiêm chạy vội tới, hai tay siết chặt đến đau nhức, mặt mũi tái xanh, đôi mắt nâu đẹp đẽ giờ đây chỉ ánh lên những tia tuyệt vọng đau thương. Chiếc áo sơ mi trắng trên người cậu vẫn còn loang lổ từng mảng máu lớn. Trên băng ghế dài, bà Sang chỉ lặng lẽ cúi đầu.
- Ca phẫu thuật tuy đã hoàn thành thuận lợi nhưng bệnh nhân hiện đang lâm vào tình trạng hôn mê sâu, tôi e là...
Ông bác sĩ bỏ dở câu cuối, lặng lẽ rời đi. Khiêm nhìn theo bóng ông ấy, lại đưa mắt nhìn vào trong phòng. Dương nằm đó, vầng trán cao lấm tấm mồ hôi, môi mỏng mím chặt, khuôn mặt nhợt nhạt thấy rõ. Dương nằm đó, an tĩnh, nhỏ bé đến nhói lòng.
- Khiêm, ta xin lỗi.
Bà Sang không biết đứng cạnh cậu từ lúc nào, giọng bà trùng hẳn lại. Đúng là bà đã từng có hiềm khích không nhỏ với Dương nhưng hôm nay chứng kiến con bé liều mạng cứu bà, bà thực sự vô cùng cảm kích, và cũng nhận thấy bản thân mình thật có lỗi với nó.
- Có trách, chỉ trách Dương quá cao thượng mà thôi.
Giọng Khiêm điềm đạm không biểu lộ cảm xúc. Mặt trời, cô bé ngốc! Lúc nào cũng ngốc như vậy. Lúc nào cũng để Khiêm phải đau lòng, phải lo lắng. Khiêm cũng ngốc, ngốc vì đã yêu một người ngốc như Dương.
***
Lemon Club....
- Ồ, không phải là Vương thiếu gia đây sao? Thật không nghĩ sẽ gặp được ở đây.
Người con gái tự nhiên ngồi xuống, phía đối diện Nam đặt ly thủy tinh xuống bàn, cười châm chọc
- Shaly Vân, siêu sao thế giới mà cũng dám tới những nơi thế này sao?
- Con rể bộ trưởng bộ ngoại giao còn tới được, sao tôi lại không?
Hai người họ cứ mỗi người một câu châm chọc, không ai chịu nhường nhịn ai. Hắn nâng khóe miệng, nụ cười có phần lạnh lẽo, không muốn tiếp tục đôi co với người trước mặt, chỉ lặng lẽ uống cạn ly Vodka.
- Có một chuyện này.
Shaly Vân dừng lại đôi chút, bộ dáng cao ngạo ban nãy cũng biến mất hoàn toàn biến mất. Hàng mi dài khẽ động, che dấu một chút cảm xúc phức tạp trong ánh mắt.
- Dương yêu cậu nhiều hơn những gì cậu tưởng.
- Sao?
Động tác của Nam trong phút chốc trở nên cứng ngắc, mi tâm hơi nhíu, ánh mắt hắn lộ rõ khó hiểu.
- Tôi cũng là con gái, cũng có những cái được coi là ích kỉ đàn bà, cũng hiểu được cảm giác yêu một người mà không được đền đáp. Nhưng là...dù muốn hay không thì tôi cũng không thể phủ nhận, Dương hơn tôi.
Bởi cô ấy có thể làm một việc mà tôi không thể làm. Tôi yêu, tôi chỉ biết ích kỉ chiếm đoạt, điên cuồng tranh giành. Cô ấy yêu, cô ấy chấp nhận hi sinh. Dù biết làm vậy bản thân mình sẽ đau, nhưng cô ấy vẫn làm. Anh biết vì sao không?
Nam im lặng, biểu hiện trên gương mặt đều tố cáo tâm trạng hiện tại của hắn. Nam chấn động trước câu nói của Vân.
- Bởi vì hạnh phúc của Dương, là có thể nhìn thấy anh hạnh phúc. Buổi lễ đính hôn đó, tôi đã gặp Dương ngay sau khi cô ấy rời khỏi khách sạn. Gương mặt xinh đẹp đẫm lệ, hai mắt sưng đỏ, chân cô ấy còn chảy rất nhiều máu, tôi đoán là Dương đã bị ngã rất nhiều lần. Tôi không giúp cô ấy, chỉ đứng nhìn. Tôi ích kỉ, tôi ghen ghét với Dương, thế nên không giúp cũng là lẽ thường tình đúng không? Nhưng anh biết không, đó là lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi thừa nhận cô ấy quả thực giống như mặt trời, đẹp đẽ, rạng rỡ và lấp lánh. Tôi khâm phục Dương, cô ấy đã dám sống hết mình và dám hi sinh cho tình yêu của mình, cho một thằng chết tiệt như anh. Vương Hạo Nam, anh đúng là may mắn. Nhưng suy cho cùng, anh cũng chỉ là một thằng khốn nạn. Khốn nạn vì đã làm tổn thương một cô gái tốt.
Shaly Vân nói xong không ngần ngại mà xoay người đi thẳng, bỏ lại Nam với mớ suy nghĩ hỗn độn. Nhạc trong Club mở to hết cỡ, những ánh đèn màu sắc chiếu liên tục, và đột nhiên, Nam nhớ nó. Nhớ vô cùng.
Trần Ánh Dương, mặt trời lớn, tình yêu nó giành cho hắn sâu đậm như vậy, to lớn như vậy. Vương Hạo Nam hắn, liệu có xứng không?
Tại bệnh viện...Ánh đèn phòng cấp cứu vụt tắt, cửa phòng bật mở, vị bác sĩ trung niên bước ra, đưa tay tháo bỏ khẩu trang, gương mặt ông lộ rõ mệt mỏi
- Bác sĩ, cô ấy...
Khiêm chạy vội tới, hai tay siết chặt đến đau nhức, mặt mũi tái xanh, đôi mắt nâu đẹp đẽ giờ đây chỉ ánh lên những tia tuyệt vọng đau thương. Chiếc áo sơ mi trắng trên người cậu vẫn còn loang lổ từng mảng máu lớn. Trên băng ghế dài, bà Sang chỉ lặng lẽ cúi đầu.
- Ca phẫu thuật tuy đã hoàn thành thuận lợi nhưng bệnh nhân hiện đang lâm vào tình trạng hôn mê sâu, tôi e là...
Ông bác sĩ bỏ dở câu cuối, lặng lẽ rời đi. Khiêm nhìn theo bóng ông ấy, lại đưa mắt nhìn vào trong phòng. Dương nằm đó, vầng trán cao lấm tấm mồ hôi, môi mỏng mím chặt, khuôn mặt nhợt nhạt thấy rõ. Dương nằm đó, an tĩnh, nhỏ bé đến nhói lòng.
- Khiêm, ta xin lỗi.
Bà Sang không biết đứng cạnh cậu từ lúc nào, giọng bà trùng hẳn lại. Đúng là bà đã từng có hiềm khích không nhỏ với Dương nhưng hôm nay chứng kiến con bé liều mạng cứu bà, bà thực sự vô cùng cảm kích, và cũng nhận thấy bản thân mình thật có lỗi với nó.
- Có trách, chỉ trách Dương quá cao thượng mà thôi.
Giọng Khiêm điềm đạm không biểu lộ cảm xúc. Mặt trời, cô bé ngốc! Lúc nào cũng ngốc như vậy. Lúc nào cũng để Khiêm phải đau lòng, phải lo lắng. Khiêm cũng ngốc, ngốc vì đã yêu một người ngốc như Dương.
Lemon Club....
- Ồ, không phải là Vương thiếu gia đây sao? Thật không nghĩ sẽ gặp được ở đây.
Người con gái tự nhiên ngồi xuống, phía đối diện Nam đặt ly thủy tinh xuống bàn, cười châm chọc
- Shaly Vân, siêu sao thế giới mà cũng dám tới những nơi thế này sao?
- Con rể bộ trưởng bộ ngoại giao còn tới được, sao tôi lại không?
Hai người họ cứ mỗi người một câu châm chọc, không ai chịu nhường nhịn ai. Hắn nâng khóe miệng, nụ cười có phần lạnh lẽo, không muốn tiếp tục đôi co với người trước mặt, chỉ lặng lẽ uống cạn ly Vodka.
- Có một chuyện này.
Shaly Vân dừng lại đôi chút, bộ dáng cao ngạo ban nãy cũng biến mất hoàn toàn biến mất. Hàng mi dài khẽ động, che dấu một chút cảm xúc phức tạp trong ánh mắt.
- Dương yêu cậu nhiều hơn những gì cậu tưởng.
- Sao?
Động tác của Nam trong phút chốc trở nên cứng ngắc, mi tâm hơi nhíu, ánh mắt hắn lộ rõ khó hiểu.
- Tôi cũng là con gái, cũng có những cái được coi là ích kỉ đàn bà, cũng hiểu được cảm giác yêu một người mà không được đền đáp. Nhưng là...dù muốn hay không thì tôi cũng không thể phủ nhận, Dương hơn tôi.
Bởi cô ấy có thể làm một việc mà tôi không thể làm. Tôi yêu, tôi chỉ biết ích kỉ chiếm đoạt, điên cuồng tranh giành. Cô ấy yêu, cô ấy chấp nhận hi sinh. Dù biết làm vậy bản thân mình sẽ đau, nhưng cô ấy vẫn làm. Anh biết vì sao không?
Nam im lặng, biểu hiện trên gương mặt đều tố cáo tâm trạng hiện tại của hắn. Nam chấn động trước câu nói của Vân.
- Bởi vì hạnh phúc của Dương, là có thể nhìn thấy anh hạnh phúc. Buổi lễ đính hôn đó, tôi đã gặp Dương ngay sau khi cô ấy rời khỏi khách sạn. Gương mặt xinh đẹp đẫm lệ, hai mắt sưng đỏ, chân cô ấy còn chảy rất nhiều máu, tôi đoán là Dương đã bị ngã rất nhiều lần. Tôi không giúp cô ấy, chỉ đứng nhìn. Tôi ích kỉ, tôi ghen ghét với Dương, thế nên không giúp cũng là lẽ thường tình đúng không? Nhưng anh biết không, đó là lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi thừa nhận cô ấy quả thực giống như mặt trời, đẹp đẽ, rạng rỡ và lấp lánh. Tôi khâm phục Dương, cô ấy đã dám sống hết mình và dám hi sinh cho tình yêu của mình, cho một thằng chết tiệt như anh. Vương Hạo Nam, anh đúng là may mắn. Nhưng suy cho cùng, anh cũng chỉ là một thằng khốn nạn. Khốn nạn vì đã làm tổn thương một cô gái tốt.
Shaly Vân nói xong không ngần ngại mà xoay người đi thẳng, bỏ lại Nam với mớ suy nghĩ hỗn độn. Nhạc trong Club mở to hết cỡ, những ánh đèn màu sắc chiếu liên tục, và đột nhiên, Nam nhớ nó. Nhớ vô cùng.
Trần Ánh Dương, mặt trời lớn, tình yêu nó giành cho hắn sâu đậm như vậy, to lớn như vậy. Vương Hạo Nam hắn, liệu có xứng không?