_ Đồ ngu! Sao tụi bây ngu thế hả? Không biết nghĩ cách để đối phó lại bà ta hay sao?
Chất giọng phẫn nộ đã lên đến cực điểm của cậu Hai khiến cho lũ đệ tử của cậu ta co rúm người lại đầy lo sợ.
_ Toàn một lũ ăn hại! Tao nuôi chúng bây để làm gì hả?
_ Cậu Hai! Cậu tha lỗi! Việc này đúng là chúng tôi không thể lường trước được. Vả lại...không có gì chắc chắn rằng việc chặn đánh này là do bà Ba bảo kê cả.
_ Sao tụi bây ngu thế hả?- Cậu Hai chỉ thẳng vào mặt tên vừa phát ngôn.- Nghĩ bằng cái móng chân thôi là cũng biết được bà ta đứng sau vụ này. Đất Sài thành này, ai dám đụng đến tao? Trừ phi thằng đó chán sống mà thôi.
_ Vậy cậu Hai, cậu định như thế nào?
Thở hắt ra một hơi thật dài, cậu Hai nhắm hờ đôi mắt. Trong phòng lúc này không có bất kì tiếng động nào cả. Im lặng tuyệt đối. Cái im lặng của một sự tính toán, mưu mô. Cái im lặng của sự nham hiểm...
_ Chúng ta phải cẩn thận hơn! Coi như thằng đó gặp may!- Cậu Hai nhếch miệng lên cười. -Tụi bây tạm lánh đi một thời gian đã. Nhớ đừng có chạy lung tung. Đứa nào bị túm được thì nhảy sông Sài Gòn đi.
_ Dạ!
_ Đi đi!
_ Cậu Hai chúng tôi đi!
Nói đoạn cả bọn lại lục đục kéo nhau ra khỏi phòng. Trong phòng lúc này chỉ con lại mỗi một chàng trai trẻ có gương mặt tuấn tú nhưng ẩn hiện trên đó là sự nham hiểm, xảo quyệt. Và trong đầu hắn bắt đầu hình thành nên một phi vụ để thao túng toàn bộ tập đoàn mà cha hắn đã mất cả đời để gây dựng nên. “Bà được lắm! Tôi sẽ để cho đứa con trai quý hóa của bà sống đến ngày công bố chúc thư. Nhưng bà...tôi sẽ không để yên đâu. Tôi sẽ không để cho tập đoàn thuộc về tay hai mẹ con bà đâu”
_ Bà Ba mọi việc không quả nằm ngoài dự tính của bà.
_ Hoài Thu thế nào rồi?- Bà Ba lên tiếng hỏi.
_ Cô Ba vẫn ổn thưa bà!
_ Tốt! Hãy chăm sóc tốt cho cô Ba. Việc này thành công là nhờ có nó đấy.
_ Tôi hiểu! Tôi xin phép.
_ Khoan đã!
Bà Ba gọi người đàn ông trung niên ấy lại. Một cách chậm rãi, bà kéo ngăn bàn ra. Bàn tay thon dài mảnh dẻ của bà lấy ra một tập giấy.
_ Nó sắp vào tập đoàn làm việc rồi! Dĩ nhiên với danh phận của nó, nó không thể là một nhân viên quèn được.
_ Vậy bà Ba định sắp xếp cho cậu Hai vào vị trí nào?- Người đàn ông nhăn trán.
_ Vào vị trí mà nó buộc phải có trách nhiệm với tập đoàn.
_ Tổng giám đốc?!- Người đàn ông thốt lên.
_ Đúng thế!- Cười nhẹ, bà Ba gật đầu khẳng định.
_ Đó là vị trí dưới một người, trên vạn người. Ở vị trí đó, cậu Hai sẽ dễ dàng thao túng mọi hoạt động của tập đoàn. Với sự xảo quyệt của mình, cậu Hai sẽ nhanh chóng lật đổ bà và cậu Út. Khi đó, cho dù chúc thư có hiệu lực thì cũng không thể nào cứu vãn được tình hình.
_ Nhưng nó là một người có tài. Nếu chúng ta biết cách khai thác điểm mạnh và khống chế điểm yếu của nó, tôi chắc chắn nó sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời. Tập đoàn này, nó cũng có phần nên vì vậy, khi hành động nó chắc chắn phải nghĩ đến quyền lợi của tập đoàn. Quyền lợi của tập đoàn gắn chặt với quyền lợi của nó.
_ Vậy bà muốn tôi làm gì?
_ Cầm lấy cái này, anh sẽ hiểu mình cần phải làm gì. Hãy làm càng sớm càng tốt.
Nói đoạn bà Ba đẩy tập giấy về phía người đàn ông. Người đàn ông cầm lấy tập giấy rồi cho vào túi áo trong.
_ Tôi xin phép!
_ Được rồi! Nhớ hãy làm việc này một cách cẩn thận.
_ Tôi hiểu!
Người đàn ông ra ngoài để lại trong căn phòng rộng lớn tràn ngập ánh nắng này một người phụ nữ mà trong lòng bà đang bộn bề với bao nhiêu nghĩ suy. “Điều gì có thể khiến con tránh xa bản ngã xấu xa đây? Mẹ yêu con và luôn xem con là con ruột của mình. Nhưng vì con của mẹ, vì tập đoàn của ba con, mẹ xin lỗi!”
*********
Ngày thứ 7
Vừa cột tóc lên cao, Quỳnh Băng vừa chạy xuống lầu. Những bước chân nện xuống nền nhà thật không thể khiến cho người ta không nghĩ đến một trận hỗn chiến đang xảy ra hay những gì tương tự như thế.
_ Đi đâu thế Băng?- Hoàng Chương từ trong phòng bếp vọng tiếng ra.
_ Em đi có chuyện!- Vừa xỏ giày, Quỳnh Băng vừa đáp.
_ Chuyện gì gấp đến nỗi chạy cứ như là ma đuổi vậy hả? Con gái con lứa gì đâu!
_ Anh!- Quỳnh Băng quay ngoắt về phía Hoàng Chương.- Em có việc gấp! Có gì muốn nói, tối rồi nói nha.
Nói đoạn Quỳnh Băng chạy một mạch ra sân và dắt cây xe đạp.
_ Này nhớ về sớm đấy! Về muộn là biết tay anh!
_ Em biết rồi!
Cha mẹ hai anh em Quỳnh Băng mất sớm. Từ nhỏ hai anh em đã phải sống trong cô nhi viện. Nên Hoàng Chương rất yêu thương Quỳnh Băng. Sau khi học xong đại học, Hoàng Chương xin chuyển về đây làm, anh từ bỏ tất cả: sự nghiệp với mức lương khiến bao nhiêu người phải mơ ước, tiền đồ với cơ hội được đề bạc lên những vị trí cao hơn. Với biết bao nhiêu cô gái, anh là mẫu bạn trai lý tưởng. Bạn bè trong trường đại học của anh đã từng nói rằng với tài năng của anh, chắc chắn anh sẽ giàu lên một cách nhanh chóng. Nhưng đối với Hoàng Chương, không gì quan trọng bằng cô em gái bé bỏng của mình cả. Anh dành tất cả tình yêu thương của mình cho Quỳnh Băng. Nên vì vậy, đôi khi tình yêu thương ấy của anh có phần áp lực cho Quỳnh Băng. Quỳnh Băng không phải là một đứa thích suy nghĩ nhiều và suy nghĩ sâu sắc nhưng nó hiểu được tình yêu vô bờ bến của Hoàng Chương dành cho nó và nó thật sự cảm thấy hạnh phúc khi có một người anh tuyệt vời như thế. Nên vì vậy, đôi khi hai anh em nó xảy ra bất hòa về tình yêu thái quá của Hoàng Chương, dù rất giận nhưng nó luôn tìm cách tốt nhất để dung hòa hai anh em...
...Đạp từng vòng xe ra đường lớn, Quỳnh Băng nở một nụ cười thật là tươi. Trong đầu nó lúc này đang vẽ ra những viễn cảnh tươi đẹp trong buổi đi chơi với Gia Huy chiều nay. Nó mong rằng nó có thể tận dụng thật tốt cơ hội này để rút bớt khoảng cách giữa nó và Gia Huy. Và cũng là để Gia Huy có thể cởi mở trở lại. Nó không mong Gia Huy sẽ giống như trước. Nhưng chỉ cần cậu ấy chịu hợp tác, việc nó giúp Gia Huy đạt điều mà cậu mong muốn sẽ không còn xa vời nữa. Bỗng nhiên trước mắt nó hiện lên một khung cảnh thanh bình. Khung cảnh ấy thật nên thơ biết bao! Ở đó có một cuộc sống bình dị và luôn tràn ngập tiếng cười hạnh phúc...
Đã gần 1 tiếng đồng hồ trôi qua rồi thế nhưng Gia Huy vẫn chưa thấy mặt mũi của Quỳnh Băng đâu cả. Biết Quỳnh Băng có tính nướng nên cậu đã chủ động hẹn nó vào lúc 3h chiều. Thế nhưng đã gần 4h rồi mà nó vẫn chưa tới. Biết bao nhiêu dấu chấm hỏi lơ lửng trên đầu khiến cho đầu cậu muốn nổ tung “Sao lại muộn thế này? Chẳng lẽ ngủ giờ này vẫn chưa dậy sao? Quỳnh Băng! Em đang ở đâu thế? Có gặp phải chuyện gì bất trắc không thế? Hay là...không...không thể xảy ra chuyện đó được. Rốt cuộc là em gặp phải chuyện gì thế Quỳnh Băng?” Các ngón tay của Gia Huy xiết mỗi lúc một chặt hơn khiến cho những đường gân xanh cùng cơ bắp lộ của cậu rõ cả ra. Cơ mặt của cậu căng cứng cả lên. Đôi mắt đang mỗi lúc một tối lại của Gia Huy vẫn hướng chăm chăm về phía cánh cửa của quán kem...
“Leng...keng...”, tiếng chuông gió treo ngay cửa vang lên báo hiệu một vị khách bước vào quán. Lúc này, Gia Huy mới có thể thả lỏng toàn bộ cơ thể của mình và đôi mắt đong đầy nỗi hoang mang, lo sợ của cậu cũng từ từ dịu lại.
_ Sao đến muộn thế?- Gia Huy hỏi sau khi Quỳnh Băng ngồi xuống đối diện cậu. Chất giọng của cậu vẫn đều đều như ngày nào nhưng ẩn chứa thật sâu trong đó là mối quam tâm, lo lắng.
_ Sorry!- Quỳnh Băng nở một nụ cười thật tươi.- Lúc nãy tớ gặp vụ tai nạn. Nên tớ tới trễ.
_ Gặp tai nạn?- Vừa hỏi, Gia Huy vừa đưa mắt nhìn khắp người Quỳnh Băng một lượt.
_ Uhm! Hai xe máy đâm đầu vào nhau. Cảnh sát giao thông đứng đầy đường. Máu chảy lênh láng trên nền đường. Trông mà...- Vừa nói, Quỳnh Băng vừa rùng mình.- Hình như có người tử vong nữa. Người đi qua đi lại dừng lại xem nên chật cả một khu. Vất vả lắm tới mới thoát ra khỏi chỗ đó được.
Gia Huy đến lên cơn đau tim với Quỳnh Băng mất thôi. Thì ra là cô nàng này gặp một vụ tai nạn trên đường, vì kẹt xe nên đến trễ.
_ Vậy à?- Khẽ thở ra, Gia Huy hỏi.
_ Wey!- Quỳnh Băng nhăn trán lại.- Cậu máu lạnh vừa thôi chứ. Nghe nói có người chết đấy.
_ Người chết có phải là người tôi quen biết không?
Vốn không định vô tình vô nghĩa đâu nhưng để phạt tội Quỳnh Băng đến trễ gần cả tiếng đồng hồ, nên Gia Huy cố tình chọc tức nó.
_ Không biết!
_ Thế thì tốt rồi! Người chết không phải là cậu, không phải là tôi. Cũng không phải là người mà cả tôi và cậu quen biết. Nên chả có gì đáng bận tâm cả.
_ Cậu...- Quỳnh Băng phát hỏa.- Thật không ngờ cậu lại vô lương tâm đến như vậy. Tôi những tưởng cậu chỉ lạnh lùng ngoài mặt thôi, không ngờ trái tim cậu lại được cấu tạo từ băng trường cữu và đá. Cậu đúng là tên vô nhân đạo, vô nhân tính, không có tình người. Trái tim của cậu đúng là bị đuôi rồi. Tôi thật là ngu hết chỗ nói nên mới đi thích một thằng con trai còn tệ hơn cả động vật như cậu. Động vật nó còn có tình thương đồng loại. Còn cậu thì chả có tí tế bào tình thương nào cả. Nếu biết sớm cậu như thế này tôi thà ở nhà ngồi vuốt ve con Nin của tôi còn hơn là suốt ngày nghĩ vẩn nghĩ vơ, lo lắng, quan tâm tới cậu.
Nói dứt câu, Quỳnh Băng đứng phắt lên và bước thẳng ra khỏi quán mà không hề để ý rằng Gia Huy đã ngồi bất động khá lâu rồi...
...Quỳnh Băng vừa nói gì ấy nhỉ? Gia Huy không chắc mình có nghe nhầm không nữa. Rằng Quỳnh Băng thích cậu, Quỳnh Băng lo lắng cho cậu, Quỳnh Băng quan tâm đến cậu. Cậu chỉ nói đùa thôi nhưng không ngờ lại đụng phải dây thần kinh dễ bị kích động của nó. Gia Huy vội đưa mắt nhìn ra cửa, lúc này Quỳnh Băng đang tra chìa khóa vào ổ khóa của xe. Cậu vội chạy ra ngoài...
...Quỳnh Băng thật không ngờ Gia Huy lại là một kẻ đáng khinh tởm đến vậy. Bàn tay nó run lên cầm cập khi nhận ra gương mặt đáng sợ của tên Cải Bắp mà nó thầm thương trộm nhớ bao lâu nay. Và nó cảm thấy đau nhói ở trong tim. Một phần vì run, một phần vì vụng về nên chìa khóa xe của nó rơi xuống đất. Nó vội nhặt lên tra chìa vào ổ nhưng đã bị một bàn tay rắn chắc khác giữ chặt lại. Và không cần nhìn lên nó cũng biết người đó là ai.
_ Thả tôi ra!- Quỳnh Băng gằng từng tiếng một.
_ Không!- Gia Huy dứt khoát.- Cậu chưa nghe tôi nói gì mà đã bỏ đi. Tôi sao có thể để cậu đi dễ dàng như thế được.
_ Tại sao tôi lại phải ở lại nghe cậu nói?
_ Bởi vì...
_ Là vì cậu muốn cho tôi biết tôi ngu ngốc đến thế nào phải không? Cảm ơn nhiều! Nhưng tôi biết rồi! Tôi ngu nên mới tưởng cậu là người tốt. Đúng là sự thật phũ phàng mà! Nhưng không sao! Từ giờ tôi sẽ làm đúng theo những gì cậu nói. Tránh thật xa cậu! Càng xa càng tốt!
Nói đoạn Quỳnh Băng gạt tay Gia Huy ra và quay đầu xe.
_ Nếu bây giờ cậu không nghe tôi nói thì cậu mới đúng là ngu ngốc nhất thế giới, ngu đến độ không ai bằng đấy.
Chất giọng đều đều ấy có uy lực một cách lạ lùng và nó khiến cho Quỳnh Băng không thể không nghe theo. Nó quay ngoắt về phía Gia Huy và bắn hàng loạt quả rocket về phía cậu. Phớt lờ ánh mắt của nó, Gia Huy chậm rãi tiến về phía nó.
_ Cậu nghĩ tôi là người máu lạnh, là kẻ không có trái tim sao? Lúc nãy, chẳng qua tôi muốn chọc tức cậu để phạt cái tội tới trễ của cậu mà thôi.
_ Cậu nói cái gì?- Quỳnh Băng nheo mắt lại, chất giọng của nó đầy hoang mang.- Cậu giỡn tôi? Cố tình chọc tức tôi?
_ Đúng thế!- Gia Huy khẽ mỉm cười.- Bây giờ thì xin lỗi tôi đi!
_ Xin lỗi cái đầu cậu ấy!- Quỳnh Băng lại phát hỏa.
Gia Huy những tưởng sau khi giải thích xong, Quỳnh Băng sẽ nguôi giận nhưng không ngờ nó lại tiếp tục phát hỏa. (Gọi xe cứu hỏa lẫn cứu thương đi Gia Huy, lửa lần này cháy lớn lắm đấy. Có ai nhớ số cứu hỏa và cứu thương ko? Trina quên rùi!)
_ Trần Gia Huy! Cậu xem tôi là con rối đấy à! Trông mặt tôi ngu lắm hay sao mà cậu lại đùa cợt với tôi bằng cách này. Cái gì mà trừng phạt tội tôi đến trễ? Cậu muốn phạt tôi thì thiếu gì cách. Tại sao lại biến tôi thành kẻ ngốc thế hả? Đùa giỡn tôi như thế cậu thấy vui lắm phải không? Tôi đúng là bị cậu làm cho tức chết mà! Cậu lấy cái quyền gì mà bỡn cợt tôi như thế? Ngay đến Hoàng Chương cũng chưa bao giờ dám đùa cợt tôi kiểu như thế này. Vui thật nhỉ?! Gia Huy! Trò đùa của cậu tôi chịu không nổi đâu! Cậu nói tôi ngu nhưng xem ra đầu của cậu cũng chỉ bằng hột nho mà thôi. Chắc là cậu không ăn I-ốt thường xuyên phải không? Nếu cậu thích những trò đùa kiểu đó thì cậu tìm người khác đi, tôi không phải là con rối để cậu thích làm gì thì làm đâu. CẬU QUÁ LẮM!
Dứt câu, Quỳnh Băng leo lên xe đạp bỏ đi thẳng, bỏ mặc Gia Huy đứng đó...
Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má của Quỳnh Băng. “Trần Gia Huy! Cậu quá đáng lắm! Tại sao lại cố tình làm tôi tức giận cơ chứ? Tại sao? Cậu có biết rằng những gì tôi nói lúc ngồi trong quán hoàn toàn là thật không? Tôi thích cậu! Rất thích cậu! Vậy mà không ngờ lời nói ấy lại biến tôi thành kẻ ngốc trước mặt cậu. Tại sao cậu lại có thể nghĩ ra cái trò trẻ con này cơ chứ? Cậu làm như thế, thử hỏi từ nay về sau tôi phải đối diện với cậu như thế nào đây? Thà rằng không nói ra, tôi còn có thể tiến về phía cậu. Nhưng giờ thì toàn bộ sự dũng cảm của tôi đã bị trò đùa của cậu làm cho bay biến mất tiêu rồi. Cậu ác lắm! Đồ lạnh lùng vô nhân tính!”
Nhẹ nhàng đặt tấm ảnh cũ lên đùi, chàng trai trẻ ngắm bức ảnh thật kỹ. Trên gương mặt điểm trai của cậu hé nở một nụ cười nhưng đấy không phải là một nụ cười tươi nguyên. Và từ sâu trong đáy mắt của cậu, nỗi buồn man mác hiện lên mỗi lúc một rõ hơn “Anh xin lỗi em! Anh sẽ không làm như thế nữa đâu!”
_ Cậu Út!
Tiếng người đàn ông trung niên vọng lên bên ngoài cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng trai.
_ Ông vào đi!
Chàng trai chậm rãi quay đầu lại nhìn người đàn ông trung niên đang chầm chậm bước vào phòng và trên gương mặt của ông ta, nét lo lắng hiện lên rất rõ.
_ Có chuyện gì thế?- Chàng trai nhẹ nhàng hỏi.
_ Chúng ta có...rắc rối rồi.
Chất giọng phẫn nộ đã lên đến cực điểm của cậu Hai khiến cho lũ đệ tử của cậu ta co rúm người lại đầy lo sợ.
_ Toàn một lũ ăn hại! Tao nuôi chúng bây để làm gì hả?
_ Cậu Hai! Cậu tha lỗi! Việc này đúng là chúng tôi không thể lường trước được. Vả lại...không có gì chắc chắn rằng việc chặn đánh này là do bà Ba bảo kê cả.
_ Sao tụi bây ngu thế hả?- Cậu Hai chỉ thẳng vào mặt tên vừa phát ngôn.- Nghĩ bằng cái móng chân thôi là cũng biết được bà ta đứng sau vụ này. Đất Sài thành này, ai dám đụng đến tao? Trừ phi thằng đó chán sống mà thôi.
_ Vậy cậu Hai, cậu định như thế nào?
Thở hắt ra một hơi thật dài, cậu Hai nhắm hờ đôi mắt. Trong phòng lúc này không có bất kì tiếng động nào cả. Im lặng tuyệt đối. Cái im lặng của một sự tính toán, mưu mô. Cái im lặng của sự nham hiểm...
_ Chúng ta phải cẩn thận hơn! Coi như thằng đó gặp may!- Cậu Hai nhếch miệng lên cười. -Tụi bây tạm lánh đi một thời gian đã. Nhớ đừng có chạy lung tung. Đứa nào bị túm được thì nhảy sông Sài Gòn đi.
_ Dạ!
_ Đi đi!
_ Cậu Hai chúng tôi đi!
Nói đoạn cả bọn lại lục đục kéo nhau ra khỏi phòng. Trong phòng lúc này chỉ con lại mỗi một chàng trai trẻ có gương mặt tuấn tú nhưng ẩn hiện trên đó là sự nham hiểm, xảo quyệt. Và trong đầu hắn bắt đầu hình thành nên một phi vụ để thao túng toàn bộ tập đoàn mà cha hắn đã mất cả đời để gây dựng nên. “Bà được lắm! Tôi sẽ để cho đứa con trai quý hóa của bà sống đến ngày công bố chúc thư. Nhưng bà...tôi sẽ không để yên đâu. Tôi sẽ không để cho tập đoàn thuộc về tay hai mẹ con bà đâu”
_ Bà Ba mọi việc không quả nằm ngoài dự tính của bà.
_ Hoài Thu thế nào rồi?- Bà Ba lên tiếng hỏi.
_ Cô Ba vẫn ổn thưa bà!
_ Tốt! Hãy chăm sóc tốt cho cô Ba. Việc này thành công là nhờ có nó đấy.
_ Tôi hiểu! Tôi xin phép.
_ Khoan đã!
Bà Ba gọi người đàn ông trung niên ấy lại. Một cách chậm rãi, bà kéo ngăn bàn ra. Bàn tay thon dài mảnh dẻ của bà lấy ra một tập giấy.
_ Nó sắp vào tập đoàn làm việc rồi! Dĩ nhiên với danh phận của nó, nó không thể là một nhân viên quèn được.
_ Vậy bà Ba định sắp xếp cho cậu Hai vào vị trí nào?- Người đàn ông nhăn trán.
_ Vào vị trí mà nó buộc phải có trách nhiệm với tập đoàn.
_ Tổng giám đốc?!- Người đàn ông thốt lên.
_ Đúng thế!- Cười nhẹ, bà Ba gật đầu khẳng định.
_ Đó là vị trí dưới một người, trên vạn người. Ở vị trí đó, cậu Hai sẽ dễ dàng thao túng mọi hoạt động của tập đoàn. Với sự xảo quyệt của mình, cậu Hai sẽ nhanh chóng lật đổ bà và cậu Út. Khi đó, cho dù chúc thư có hiệu lực thì cũng không thể nào cứu vãn được tình hình.
_ Nhưng nó là một người có tài. Nếu chúng ta biết cách khai thác điểm mạnh và khống chế điểm yếu của nó, tôi chắc chắn nó sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời. Tập đoàn này, nó cũng có phần nên vì vậy, khi hành động nó chắc chắn phải nghĩ đến quyền lợi của tập đoàn. Quyền lợi của tập đoàn gắn chặt với quyền lợi của nó.
_ Vậy bà muốn tôi làm gì?
_ Cầm lấy cái này, anh sẽ hiểu mình cần phải làm gì. Hãy làm càng sớm càng tốt.
Nói đoạn bà Ba đẩy tập giấy về phía người đàn ông. Người đàn ông cầm lấy tập giấy rồi cho vào túi áo trong.
_ Tôi xin phép!
_ Được rồi! Nhớ hãy làm việc này một cách cẩn thận.
_ Tôi hiểu!
Người đàn ông ra ngoài để lại trong căn phòng rộng lớn tràn ngập ánh nắng này một người phụ nữ mà trong lòng bà đang bộn bề với bao nhiêu nghĩ suy. “Điều gì có thể khiến con tránh xa bản ngã xấu xa đây? Mẹ yêu con và luôn xem con là con ruột của mình. Nhưng vì con của mẹ, vì tập đoàn của ba con, mẹ xin lỗi!”
*********
Ngày thứ 7
Vừa cột tóc lên cao, Quỳnh Băng vừa chạy xuống lầu. Những bước chân nện xuống nền nhà thật không thể khiến cho người ta không nghĩ đến một trận hỗn chiến đang xảy ra hay những gì tương tự như thế.
_ Đi đâu thế Băng?- Hoàng Chương từ trong phòng bếp vọng tiếng ra.
_ Em đi có chuyện!- Vừa xỏ giày, Quỳnh Băng vừa đáp.
_ Chuyện gì gấp đến nỗi chạy cứ như là ma đuổi vậy hả? Con gái con lứa gì đâu!
_ Anh!- Quỳnh Băng quay ngoắt về phía Hoàng Chương.- Em có việc gấp! Có gì muốn nói, tối rồi nói nha.
Nói đoạn Quỳnh Băng chạy một mạch ra sân và dắt cây xe đạp.
_ Này nhớ về sớm đấy! Về muộn là biết tay anh!
_ Em biết rồi!
Cha mẹ hai anh em Quỳnh Băng mất sớm. Từ nhỏ hai anh em đã phải sống trong cô nhi viện. Nên Hoàng Chương rất yêu thương Quỳnh Băng. Sau khi học xong đại học, Hoàng Chương xin chuyển về đây làm, anh từ bỏ tất cả: sự nghiệp với mức lương khiến bao nhiêu người phải mơ ước, tiền đồ với cơ hội được đề bạc lên những vị trí cao hơn. Với biết bao nhiêu cô gái, anh là mẫu bạn trai lý tưởng. Bạn bè trong trường đại học của anh đã từng nói rằng với tài năng của anh, chắc chắn anh sẽ giàu lên một cách nhanh chóng. Nhưng đối với Hoàng Chương, không gì quan trọng bằng cô em gái bé bỏng của mình cả. Anh dành tất cả tình yêu thương của mình cho Quỳnh Băng. Nên vì vậy, đôi khi tình yêu thương ấy của anh có phần áp lực cho Quỳnh Băng. Quỳnh Băng không phải là một đứa thích suy nghĩ nhiều và suy nghĩ sâu sắc nhưng nó hiểu được tình yêu vô bờ bến của Hoàng Chương dành cho nó và nó thật sự cảm thấy hạnh phúc khi có một người anh tuyệt vời như thế. Nên vì vậy, đôi khi hai anh em nó xảy ra bất hòa về tình yêu thái quá của Hoàng Chương, dù rất giận nhưng nó luôn tìm cách tốt nhất để dung hòa hai anh em...
...Đạp từng vòng xe ra đường lớn, Quỳnh Băng nở một nụ cười thật là tươi. Trong đầu nó lúc này đang vẽ ra những viễn cảnh tươi đẹp trong buổi đi chơi với Gia Huy chiều nay. Nó mong rằng nó có thể tận dụng thật tốt cơ hội này để rút bớt khoảng cách giữa nó và Gia Huy. Và cũng là để Gia Huy có thể cởi mở trở lại. Nó không mong Gia Huy sẽ giống như trước. Nhưng chỉ cần cậu ấy chịu hợp tác, việc nó giúp Gia Huy đạt điều mà cậu mong muốn sẽ không còn xa vời nữa. Bỗng nhiên trước mắt nó hiện lên một khung cảnh thanh bình. Khung cảnh ấy thật nên thơ biết bao! Ở đó có một cuộc sống bình dị và luôn tràn ngập tiếng cười hạnh phúc...
Đã gần 1 tiếng đồng hồ trôi qua rồi thế nhưng Gia Huy vẫn chưa thấy mặt mũi của Quỳnh Băng đâu cả. Biết Quỳnh Băng có tính nướng nên cậu đã chủ động hẹn nó vào lúc 3h chiều. Thế nhưng đã gần 4h rồi mà nó vẫn chưa tới. Biết bao nhiêu dấu chấm hỏi lơ lửng trên đầu khiến cho đầu cậu muốn nổ tung “Sao lại muộn thế này? Chẳng lẽ ngủ giờ này vẫn chưa dậy sao? Quỳnh Băng! Em đang ở đâu thế? Có gặp phải chuyện gì bất trắc không thế? Hay là...không...không thể xảy ra chuyện đó được. Rốt cuộc là em gặp phải chuyện gì thế Quỳnh Băng?” Các ngón tay của Gia Huy xiết mỗi lúc một chặt hơn khiến cho những đường gân xanh cùng cơ bắp lộ của cậu rõ cả ra. Cơ mặt của cậu căng cứng cả lên. Đôi mắt đang mỗi lúc một tối lại của Gia Huy vẫn hướng chăm chăm về phía cánh cửa của quán kem...
“Leng...keng...”, tiếng chuông gió treo ngay cửa vang lên báo hiệu một vị khách bước vào quán. Lúc này, Gia Huy mới có thể thả lỏng toàn bộ cơ thể của mình và đôi mắt đong đầy nỗi hoang mang, lo sợ của cậu cũng từ từ dịu lại.
_ Sao đến muộn thế?- Gia Huy hỏi sau khi Quỳnh Băng ngồi xuống đối diện cậu. Chất giọng của cậu vẫn đều đều như ngày nào nhưng ẩn chứa thật sâu trong đó là mối quam tâm, lo lắng.
_ Sorry!- Quỳnh Băng nở một nụ cười thật tươi.- Lúc nãy tớ gặp vụ tai nạn. Nên tớ tới trễ.
_ Gặp tai nạn?- Vừa hỏi, Gia Huy vừa đưa mắt nhìn khắp người Quỳnh Băng một lượt.
_ Uhm! Hai xe máy đâm đầu vào nhau. Cảnh sát giao thông đứng đầy đường. Máu chảy lênh láng trên nền đường. Trông mà...- Vừa nói, Quỳnh Băng vừa rùng mình.- Hình như có người tử vong nữa. Người đi qua đi lại dừng lại xem nên chật cả một khu. Vất vả lắm tới mới thoát ra khỏi chỗ đó được.
Gia Huy đến lên cơn đau tim với Quỳnh Băng mất thôi. Thì ra là cô nàng này gặp một vụ tai nạn trên đường, vì kẹt xe nên đến trễ.
_ Vậy à?- Khẽ thở ra, Gia Huy hỏi.
_ Wey!- Quỳnh Băng nhăn trán lại.- Cậu máu lạnh vừa thôi chứ. Nghe nói có người chết đấy.
_ Người chết có phải là người tôi quen biết không?
Vốn không định vô tình vô nghĩa đâu nhưng để phạt tội Quỳnh Băng đến trễ gần cả tiếng đồng hồ, nên Gia Huy cố tình chọc tức nó.
_ Không biết!
_ Thế thì tốt rồi! Người chết không phải là cậu, không phải là tôi. Cũng không phải là người mà cả tôi và cậu quen biết. Nên chả có gì đáng bận tâm cả.
_ Cậu...- Quỳnh Băng phát hỏa.- Thật không ngờ cậu lại vô lương tâm đến như vậy. Tôi những tưởng cậu chỉ lạnh lùng ngoài mặt thôi, không ngờ trái tim cậu lại được cấu tạo từ băng trường cữu và đá. Cậu đúng là tên vô nhân đạo, vô nhân tính, không có tình người. Trái tim của cậu đúng là bị đuôi rồi. Tôi thật là ngu hết chỗ nói nên mới đi thích một thằng con trai còn tệ hơn cả động vật như cậu. Động vật nó còn có tình thương đồng loại. Còn cậu thì chả có tí tế bào tình thương nào cả. Nếu biết sớm cậu như thế này tôi thà ở nhà ngồi vuốt ve con Nin của tôi còn hơn là suốt ngày nghĩ vẩn nghĩ vơ, lo lắng, quan tâm tới cậu.
Nói dứt câu, Quỳnh Băng đứng phắt lên và bước thẳng ra khỏi quán mà không hề để ý rằng Gia Huy đã ngồi bất động khá lâu rồi...
...Quỳnh Băng vừa nói gì ấy nhỉ? Gia Huy không chắc mình có nghe nhầm không nữa. Rằng Quỳnh Băng thích cậu, Quỳnh Băng lo lắng cho cậu, Quỳnh Băng quan tâm đến cậu. Cậu chỉ nói đùa thôi nhưng không ngờ lại đụng phải dây thần kinh dễ bị kích động của nó. Gia Huy vội đưa mắt nhìn ra cửa, lúc này Quỳnh Băng đang tra chìa khóa vào ổ khóa của xe. Cậu vội chạy ra ngoài...
...Quỳnh Băng thật không ngờ Gia Huy lại là một kẻ đáng khinh tởm đến vậy. Bàn tay nó run lên cầm cập khi nhận ra gương mặt đáng sợ của tên Cải Bắp mà nó thầm thương trộm nhớ bao lâu nay. Và nó cảm thấy đau nhói ở trong tim. Một phần vì run, một phần vì vụng về nên chìa khóa xe của nó rơi xuống đất. Nó vội nhặt lên tra chìa vào ổ nhưng đã bị một bàn tay rắn chắc khác giữ chặt lại. Và không cần nhìn lên nó cũng biết người đó là ai.
_ Thả tôi ra!- Quỳnh Băng gằng từng tiếng một.
_ Không!- Gia Huy dứt khoát.- Cậu chưa nghe tôi nói gì mà đã bỏ đi. Tôi sao có thể để cậu đi dễ dàng như thế được.
_ Tại sao tôi lại phải ở lại nghe cậu nói?
_ Bởi vì...
_ Là vì cậu muốn cho tôi biết tôi ngu ngốc đến thế nào phải không? Cảm ơn nhiều! Nhưng tôi biết rồi! Tôi ngu nên mới tưởng cậu là người tốt. Đúng là sự thật phũ phàng mà! Nhưng không sao! Từ giờ tôi sẽ làm đúng theo những gì cậu nói. Tránh thật xa cậu! Càng xa càng tốt!
Nói đoạn Quỳnh Băng gạt tay Gia Huy ra và quay đầu xe.
_ Nếu bây giờ cậu không nghe tôi nói thì cậu mới đúng là ngu ngốc nhất thế giới, ngu đến độ không ai bằng đấy.
Chất giọng đều đều ấy có uy lực một cách lạ lùng và nó khiến cho Quỳnh Băng không thể không nghe theo. Nó quay ngoắt về phía Gia Huy và bắn hàng loạt quả rocket về phía cậu. Phớt lờ ánh mắt của nó, Gia Huy chậm rãi tiến về phía nó.
_ Cậu nghĩ tôi là người máu lạnh, là kẻ không có trái tim sao? Lúc nãy, chẳng qua tôi muốn chọc tức cậu để phạt cái tội tới trễ của cậu mà thôi.
_ Cậu nói cái gì?- Quỳnh Băng nheo mắt lại, chất giọng của nó đầy hoang mang.- Cậu giỡn tôi? Cố tình chọc tức tôi?
_ Đúng thế!- Gia Huy khẽ mỉm cười.- Bây giờ thì xin lỗi tôi đi!
_ Xin lỗi cái đầu cậu ấy!- Quỳnh Băng lại phát hỏa.
Gia Huy những tưởng sau khi giải thích xong, Quỳnh Băng sẽ nguôi giận nhưng không ngờ nó lại tiếp tục phát hỏa. (Gọi xe cứu hỏa lẫn cứu thương đi Gia Huy, lửa lần này cháy lớn lắm đấy. Có ai nhớ số cứu hỏa và cứu thương ko? Trina quên rùi!)
_ Trần Gia Huy! Cậu xem tôi là con rối đấy à! Trông mặt tôi ngu lắm hay sao mà cậu lại đùa cợt với tôi bằng cách này. Cái gì mà trừng phạt tội tôi đến trễ? Cậu muốn phạt tôi thì thiếu gì cách. Tại sao lại biến tôi thành kẻ ngốc thế hả? Đùa giỡn tôi như thế cậu thấy vui lắm phải không? Tôi đúng là bị cậu làm cho tức chết mà! Cậu lấy cái quyền gì mà bỡn cợt tôi như thế? Ngay đến Hoàng Chương cũng chưa bao giờ dám đùa cợt tôi kiểu như thế này. Vui thật nhỉ?! Gia Huy! Trò đùa của cậu tôi chịu không nổi đâu! Cậu nói tôi ngu nhưng xem ra đầu của cậu cũng chỉ bằng hột nho mà thôi. Chắc là cậu không ăn I-ốt thường xuyên phải không? Nếu cậu thích những trò đùa kiểu đó thì cậu tìm người khác đi, tôi không phải là con rối để cậu thích làm gì thì làm đâu. CẬU QUÁ LẮM!
Dứt câu, Quỳnh Băng leo lên xe đạp bỏ đi thẳng, bỏ mặc Gia Huy đứng đó...
Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má của Quỳnh Băng. “Trần Gia Huy! Cậu quá đáng lắm! Tại sao lại cố tình làm tôi tức giận cơ chứ? Tại sao? Cậu có biết rằng những gì tôi nói lúc ngồi trong quán hoàn toàn là thật không? Tôi thích cậu! Rất thích cậu! Vậy mà không ngờ lời nói ấy lại biến tôi thành kẻ ngốc trước mặt cậu. Tại sao cậu lại có thể nghĩ ra cái trò trẻ con này cơ chứ? Cậu làm như thế, thử hỏi từ nay về sau tôi phải đối diện với cậu như thế nào đây? Thà rằng không nói ra, tôi còn có thể tiến về phía cậu. Nhưng giờ thì toàn bộ sự dũng cảm của tôi đã bị trò đùa của cậu làm cho bay biến mất tiêu rồi. Cậu ác lắm! Đồ lạnh lùng vô nhân tính!”
Nhẹ nhàng đặt tấm ảnh cũ lên đùi, chàng trai trẻ ngắm bức ảnh thật kỹ. Trên gương mặt điểm trai của cậu hé nở một nụ cười nhưng đấy không phải là một nụ cười tươi nguyên. Và từ sâu trong đáy mắt của cậu, nỗi buồn man mác hiện lên mỗi lúc một rõ hơn “Anh xin lỗi em! Anh sẽ không làm như thế nữa đâu!”
_ Cậu Út!
Tiếng người đàn ông trung niên vọng lên bên ngoài cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng trai.
_ Ông vào đi!
Chàng trai chậm rãi quay đầu lại nhìn người đàn ông trung niên đang chầm chậm bước vào phòng và trên gương mặt của ông ta, nét lo lắng hiện lên rất rõ.
_ Có chuyện gì thế?- Chàng trai nhẹ nhàng hỏi.
_ Chúng ta có...rắc rối rồi.