Xoan Đào cứ đứng ngập ngừng mãi trước cổng của tập đoàn Nguyễn Lâm. Cô đang phân vân không biết có nên vào hay không. Rốt cuộc, Cát Nguyên là người như thế nào? Cô chỉ mới quen anh ta và chưa hiểu hết anh ta. Liệu cô có nên tin anh ta không? Nhưng...số tiền anh ta cho gia đình cô quá lớn. 20 triệu đối với gia đình cô không hề nhỏ một tí nào cả...
_ Xoan Đào?
Xoan Đào vội quay lại và nhận ra Cát Nguyên.
_ Cuối cùng em cũng tới rồi!- Cát Nguyễn mỉm cười.- Anh chờ em hơn năm ngày nay.
_ Em về quê!- Xoan Đào đáp ngắn gọn.- Chúng ta ra ngoài quán nói chuyện được không?
_ Ok!- Cát Nguyên gật đầu.
Cát Nguyên và Xoan Đào chậm rãi bước ra quán café gần đó. Bầu không khí im lặng bao trùm lên cả hai. Cái im lặng thật lạ...
...Lặng im đã lâu rồi nhưng hai người vẫn chưa ai nói với ai một câu nào cả. Có vẻ như Xoan Đào đang cân nhắc thật kỹ về những gì cô cần nói với Cát Nguyên. Cô khẽ cắn nhẹ môi, suy nghĩ lung lắm.
_ Em tới tìm anh có chuyện gì?- Cát Nguyên khẽ mỉm cười hỏi Xoan Đào.
_ Là...về số tiền hai mươi triệu.
_ Có vấn đề gì sao?- Cát Nguyên bình thản hỏi.
_ Tại sao anh lại đưa cho Nguyên Anh số tiền lớn như vậy?
Vừa dứt câu ấy, Xoan Đào đã khẽ nhăn mặt hối hận.
_ Vậy ý em là em muốn anh đưa tiền trực tiếp cho em?- Cát Nguyên nén cười trước nét mặt của Xoan Đào
_ Không phải vậy!- Xoan Đào vội nói.- Ý tôi là tôi với anh mới chỉ biết nhau, tại sao anh lại cho tôi số tiền lớn như vậy?
_ Vì anh muốn giúp đỡ gia đình em. Bố em đang bệnh nặng, em cần tiền để chăm sóc ông. Anh chỉ là giúp em một phần nhỏ mà thôi.
_ Nhưng tôi với anh đâu có thân thiết gì đâu. Hơn nữa tôi không quen nhận tiền từ người lạ.
_ Người lạ?- Cát Nguyên nhíu mày.- Tính tới thời điểm này, đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau. Người xưa có câu “quá tam ba vận”, em và anh đã gặp nhau ba lần rồi mà vẫn là người lạ sao?
_ Tôi...- Xoan Đào lúng túng hẳn.
Cát Nguyên thật sự đau. Anh ta không nghĩ rằng Xoan Đào lại cho anh là người lạ. Chẳng lẽ...cô không có chút tình cảm nào với anh sao? Đau thật! Anh không muốn chưa chi mà đã trở thành kẻ thất bại.
_ Được rồi! Thế này nhé! Số tiền đó, anh sẽ cho em mượn...
_ Cho mượn?- Xoa Đào nghi hoặc nhìn Cát Nguyên và cắt lời anh ta.
_ Đúng thế! Anh có ý này! Em sẽ vào công ty của anh làm việc. Mỗi tháng, anh sẽ trừ vào lương của em một khoảng cố định.
_ Nhưng em mới là sinh viên năm ba.
_ Em học chuyên ngành kế toán kiểm toán. Lên năm tư, em sẽ phải đi thực tập tại một doanh nghiệp nào đó mới có đủ điều kiện để dự thi tốt nghiệp.
_ Sao anh biết?- Xoan Đào ngạc nhiên.
_ Điều đó không quan trọng! Em có đồng ý với ý kiến của anh không? Nếu em vào công ty anh làm việc, em không chỉ có tiền để lo cho ba và cho em trai em mà đến năm tư, em cũng không phải tìm công ty thực tập. Anh sẽ chứng nhận em đã thực tập tại công ty của anh. Hơn nữa, sau khi ra trường, anh sẽ nhận em về công ty ngay mà không cần xét tuyển. Em thấy thế nào?
Xoan Đào lại cắn nhẹ môi mình. Cô khẽ nhăn trán lại. Tương lai quả thật rất sáng lạn trước mắt cô. Nhưng nó đến với cô bất ngờ quá khiến cô khó có thể nghĩ thông vấn đề...
_ Vừa có tiền lo cho ba và em trai, vừa có được kinh nghiệm thực tiễn. Ra trường không phải đi xin việc. Rất tốt đấy chứ.- Cát Nguyên mỉm cười.
_ Nhưng hiện em đang đi học. Em không có thời gian.
_ Em đưa thời khóa biểu cho anh, anh sẽ sắp xếp thời gian cho em.
Xoa Đào khẽ nhíu mày.
_ Yên tâm!- Cát Nguyên khẽ bật cười.- Anh sẽ không bóc lột sức lao động của em đâu.
_ Được rồi! Em cần thời gian để suy nghĩ kỹ chuyện này.
_ Ok! Suy nghĩ kỹ rồi thì gọi điện cho anh.
******************
Quả thực rất rất áp lực! Đi học lại gần một tuần nay, Quỳnh Băng cảm thấy áp lực vô cùng. Học sinh trong trường không nói gì vì sợ thế lực của gia đình Thanh San. Nhưng điều đó vẫn không đồng nghĩa với chuyện mọi việc đang trở lại mức bình thường. Nó vẫn phải hứng chịu những ánh mắt đầy săm soi, kinh miệt; những nụ cười đầy kinh bỉ của bạn bè. Hải Luân và Thanh San trở thành vợ chồng chưa cưới của nhau, vô hình chung trong mắt mọi người, nó trở thành kẻ thứ ba cho dù sự thật vốn nó là người đến trước. Đúng là oan nghiệt người đời!
Quỳnh Băng đang cố gắng chịu đựng nhưng có lẽ...mọi cố gắng của nó đang bị đánh bại. Vì Hải Luân, nó sẵn sàng chịu đựng tất cả. Nhưng nó không thể nào chịu đựng được miệng lưỡi thiên hạ. Nó ước gì nó không phải nghe, không phải nhìn thấy bất kỳ điều gì cả. Cái cảm giác vụn vỡ đang ngày càng lớn dần lên trong nó khiến nó đau không thể tả xiết...
...Thật sự, mọi chuyện đã vượt quá giới hạn của Quỳnh Băng. Nó không thể để và cũng không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối, phức tạp thêm được nữa. Có lẽ, nó cần đưa ra quyết định của riêng mình. Nó cố hít lấy bầu không khí trong lành để suy nghĩ thật kỹ về những gì đã diễn ra trong suốt hơn một tuần trở lại đây. Hơn một tuần ấy có quá nhiều bất ngờ khiến nó không thể nghĩ thông suốt được điều gì rồi. Giờ, đã đến lúc nó phải tỉnh táo trở lại.
.................................
_ Bây giờ, tình hình đang căng, cậu định thế nào?- Thanh San quay sang nhìn Hải Luân.
_ Tớ vẫn chưa biết nên làm gì tiếp theo.- Hải Luân khẽ thở dài.- Tớ biết chuyện này không thể để lâu được. Nếu cứ để tình hình này kéo dài, tớ lo Quỳnh Băng sẽ bị khủng hoảng mất.
Gió chiều thổi nhẹ khiến mái tóc của Thanh San nhẹ bay, nó giúp cho gương mặt xinh đẹp kia giấu được nỗi buồn man mác.
_ Quỳnh Băng mạnh mẽ hơn cậu nghĩ nhiều!- Thanh San chậm rãi lên tiếng.
_ Nhưng cô ấy cũng rất yếu đuối!- Hải Luân nhắm hờ đôi mắt lại.
Bầu không khí chìm vào im lặng và theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình. Những suy nghĩ rất mông lung. Con đường phía trước họ phải đi như thế nào? Họ còn quá trẻ để hiểu hết được những khó khăn mà xã hội cũng như tầng lớp của họ đã, đang và sẽ mang lại. Sinh ra trong tầng lớp thượng lưu không đồng nghĩa họ sẽ hiểu hết tất cả những gì về thế giới đó. Đây mới chỉ là thử thách đầu tiên mà họ gặp phải khi bắt đầu ra đời mà thôi.
_ Cậu...nên đến thăm Quỳnh Băng đi.
Hải Luân quay lại nhìn Thanh San đầy ngạc nhiên. Hơn ai hết, cả hai người đều hiểu rõ nếu Hải Luân đến thăm Quỳnh Băng, ngay ngày hôm sau cả hai sẽ lại có mặt trên trang nhất của những tờ báo, đặc biệt là báo lá cải.
_ Trong lúc này, Quỳnh Băng rất cần cậu đấy. Cậu ấy là một cô gái đơn giản, nên những gì vừa xảy ra rất dễ khiến cậu ấy bị trét. Chuyện cậu ấy nghỉ học ba ngày chắc cậu cũng biết rồi phải không?- Thanh San nhẹ mỉm cười.
Hải Luân chậm rãi gật đầu.
_ Cậu nói đúng! Quỳnh Băng mạnh mẽ nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cậu ấy không yếu đuối. Dù gì cậu ấy cũng là con gái mà.
_ Thế còn cậu?
Câu hỏi ấy của Hải Luân khiến trái tim của Thanh San chợt thắt lại vì đau. Phải cô cũng đau lắm, ai bảo cô lại yêu Hải Luân cơ chứ? Bây giờ, cô phải làm thế nào để tim mình khỏi đau đây? Cố gượng cười, Thanh San trả lời.
_ Tớ ấy à, đương nhiên là vẫn giúp cậu cho tới khi mọi việc êm xuôi. Xong việc rồi mà tớ bị ống chề, tớ sẽ tìm cậu tính sổ.
Hải Luân bật cười. Thanh San cũng bật cười. Tiếng cười trong những lúc như thế này có lẽ sẽ giúp ích cho cả hai rất nhiều.
“Reng...reng...reng...”, điện thoại của Hải Luân đổ một hồi thật dài báo có cuộc gọi đến.
_ Alô! Quỳnh Băng!
_ Hải Luân! Bây giờ...anh...có rãnh không?
_ Có! Em có chuyện gì không?
_ Em...em muốn gặp anh. Nhưng sợ...
_ Không sao đâu!- Hải Luân cắt ngang lời Quỳnh Băng.
_ Thật không sao không?- Quỳnh Băng dè dặt hỏi.
_ Uhm!
_ Vậy...em muốn gặp anh một lát. Là chỗ công viên hôm trước.
_ Được! Anh sẽ đến.
Đóng điện thoại, Hải Luân quay về phía Thanh San.
_ Quỳnh Băng muốn gặp tớ.
_ Tớ nghe thấy rồi! Cậu đi đi!
_ Uhm! Vậy tớ đi đây!
Thanh San khẽ mỉm cười và gật đầu.
Hải Luân vội đứng lên vào rảo bước ra khỏi công viên. Thanh San nhìn theo dáng hình ấy mà không khỏi nhói đau. Trái tim này đau quá! Phải làm sao để cho nó hết đau đây?! Và rồi...một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Thanh San.
Nửa tiếng sau...
Nằm sau trong một con hẻm gần công viên mà Quỳnh Băng hẹ Hải Luân, quán trà sữa Kana là nơi thuận lợi để cho những cặp gà bông có thể hẹn hò...lén lút, không ai biết. Bầu không gian trầm lắng, yên tĩnh giúp cho hai trái tim đồng điệu dễ dàng xích lại gần nhau hơn.
Không gian yên tĩnh vang lên một bản nhạc nhẹ khiến ọi suy nghĩ của ai đó lại trở nên lộn xộn. Từ khi vào quán đến giờ, Quỳnh Băng và Hải Luân đã im lặng như vậy rất lâu rồi. Hải Luân muốn mở lời trước, cậu có rất nhiều điều muốn nói với nó. Nhưng những lúc mở miệng, cậu lại không biết nên bắt đầu như thế nào. Còn Quỳnh Băng, nó vẫn đang miên man trong những dòng suy nghĩ của mình. Một chút cố gắng, nó níu giữ suy nghĩ ấy, không để nó trôi trong vô định.
_ Hải Luân!- Quỳnh Băng hơi cụp mắt xuống. Nó cố giữ cho chất giọng của mình không vỡ òa.- Chúng ta...chúng ta...chia...chia tay đi.
Hải Luân thất thần nhìn Quỳnh Băng. Dường như cậu không tin vào những gì nó vừa nói. Là ảo giác chăng? Cậu khẽ lắc đầu và quan sát thật kỹ gương mặt nó.
_ Em...nói sao?
Quỳnh Băng hít một hơi thật sâu và khẽ nhắm mắt lại.
_ Chúng ta chia tay đi!
Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Quỳnh Băng.
_ Tại sao? Tại sao lại chia tay? Chúng ta mới vừa gặp lại nhau mà. Tại sao thế? Chẳng lẽ...em...không còn yêu anh nữa? Không đúng! Là vì scandan mấy ngày nay phải không? Quỳnh Băng à! Nếu là vì chuyện này, anh xin em đừng quyết định như thế. Rồi mọi chuyện sẽ lắng xuống thôi. Em cũng biết anh đang tìm mọi cách để ngăn chặn những lời bàn tán đó mà. Chỉ cần em cho anh thêm thời gian. Nhất định anh sẽ giải quyết ổn thoải chuyện này. Anh sẽ không để em phải chịu ấm ức đâu. Anh sẽ bảo vệ em mà.
Trong khi Hải Luân ra sức khuyên giải và níu kéo Quỳnh Băng ở lại, những giọt nước mắt của nó đã bắt đầu rời khỏi bờ mi. Nó đã khóc thật nhiều, thật nhiều rồi...
_ Anh sẽ giải quyết trong bao lâu? Một tuần, một tháng hay là một năm.
_ Anh...- Hải Luân không biết phải nói sao.
_ Hải Luân vì anh em có thể chịu tất cả. Nhưng em chỉ là một đứa con gái chưa từng trải sự đời. Miệng lưỡi thiên hạ rất đáng sợ đối với em anh biết không?! Em như phát điên và chỉ muốn chết khi nghe thấy những gì họ nói và bàn tán về mình. Mọi người độc địa thật! Không hiểu chuyện gì mà cũng bàn tán. Anh nghĩ em có chịu nỗi không? Một ngày, hai ngày, ba ngày em còn có thể chịu được. Nhưng đằng này...Hải Luân em là con người và sức chịu đựng của em có giới hạn anh biết không? Hơn nữa...lí do em chia tay không phải là vì vụ scandan.
_ Thế thì là vì lí do gì?- Hải Luân khẽ nhíu mày.
_ Là vì chuyện của anh, em và Thanh San. Anh và Thanh San đã đính hôn rồi. Bây giờ, em chả khác nào là kẻ thứ ba cả.
_ Quỳnh Băng à...em biết là chuyện giữa anh và Thanh San vốn là giao kèo của cả hai mà. Sau khi giải quyết xong chuyện tập đoàn, bọn anh sẽ tuyên bố...em biết mà.
_ Đó là chuyện của tương lai Hải Luân à. Mà tương lai thì không ai có thể định trước được. Hơn nữa...Thanh San yêu anh. Em không muốn cả ba chúng ta rơi vào bế tắc và đau khổ.- Hít một hơi thật sâu, Quỳnh Băng chậm rãi lên tiếng.- Quyết định như vậy đi.
Dứt câu, Quỳnh Băng vội đứng lên. Hải Luân vội nắm tay nó lại.
_ Quỳnh Băng à!
_ Hải Luân em yêu anh và cũng rất muốn ở bên anh nhưng em không muốn mình là kẻ thứ ba.
Quỳnh Băng vội gạt tay của Hải Luân ra và bắt đầu chạy.
Còn lại một mình, Hải Luân thẫn thờ nhìn ra ngoài ô cửa sổ. Bầu trời quang đãng đã bị thấy thế bởi những áng mây đen xám xịt. Màu trong suốt của từng giọt mưa khiến cho trái tim của cậu quặng thắt lại vì đau...
_ Xoan Đào?
Xoan Đào vội quay lại và nhận ra Cát Nguyên.
_ Cuối cùng em cũng tới rồi!- Cát Nguyễn mỉm cười.- Anh chờ em hơn năm ngày nay.
_ Em về quê!- Xoan Đào đáp ngắn gọn.- Chúng ta ra ngoài quán nói chuyện được không?
_ Ok!- Cát Nguyên gật đầu.
Cát Nguyên và Xoan Đào chậm rãi bước ra quán café gần đó. Bầu không khí im lặng bao trùm lên cả hai. Cái im lặng thật lạ...
...Lặng im đã lâu rồi nhưng hai người vẫn chưa ai nói với ai một câu nào cả. Có vẻ như Xoan Đào đang cân nhắc thật kỹ về những gì cô cần nói với Cát Nguyên. Cô khẽ cắn nhẹ môi, suy nghĩ lung lắm.
_ Em tới tìm anh có chuyện gì?- Cát Nguyên khẽ mỉm cười hỏi Xoan Đào.
_ Là...về số tiền hai mươi triệu.
_ Có vấn đề gì sao?- Cát Nguyên bình thản hỏi.
_ Tại sao anh lại đưa cho Nguyên Anh số tiền lớn như vậy?
Vừa dứt câu ấy, Xoan Đào đã khẽ nhăn mặt hối hận.
_ Vậy ý em là em muốn anh đưa tiền trực tiếp cho em?- Cát Nguyên nén cười trước nét mặt của Xoan Đào
_ Không phải vậy!- Xoan Đào vội nói.- Ý tôi là tôi với anh mới chỉ biết nhau, tại sao anh lại cho tôi số tiền lớn như vậy?
_ Vì anh muốn giúp đỡ gia đình em. Bố em đang bệnh nặng, em cần tiền để chăm sóc ông. Anh chỉ là giúp em một phần nhỏ mà thôi.
_ Nhưng tôi với anh đâu có thân thiết gì đâu. Hơn nữa tôi không quen nhận tiền từ người lạ.
_ Người lạ?- Cát Nguyên nhíu mày.- Tính tới thời điểm này, đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau. Người xưa có câu “quá tam ba vận”, em và anh đã gặp nhau ba lần rồi mà vẫn là người lạ sao?
_ Tôi...- Xoan Đào lúng túng hẳn.
Cát Nguyên thật sự đau. Anh ta không nghĩ rằng Xoan Đào lại cho anh là người lạ. Chẳng lẽ...cô không có chút tình cảm nào với anh sao? Đau thật! Anh không muốn chưa chi mà đã trở thành kẻ thất bại.
_ Được rồi! Thế này nhé! Số tiền đó, anh sẽ cho em mượn...
_ Cho mượn?- Xoa Đào nghi hoặc nhìn Cát Nguyên và cắt lời anh ta.
_ Đúng thế! Anh có ý này! Em sẽ vào công ty của anh làm việc. Mỗi tháng, anh sẽ trừ vào lương của em một khoảng cố định.
_ Nhưng em mới là sinh viên năm ba.
_ Em học chuyên ngành kế toán kiểm toán. Lên năm tư, em sẽ phải đi thực tập tại một doanh nghiệp nào đó mới có đủ điều kiện để dự thi tốt nghiệp.
_ Sao anh biết?- Xoan Đào ngạc nhiên.
_ Điều đó không quan trọng! Em có đồng ý với ý kiến của anh không? Nếu em vào công ty anh làm việc, em không chỉ có tiền để lo cho ba và cho em trai em mà đến năm tư, em cũng không phải tìm công ty thực tập. Anh sẽ chứng nhận em đã thực tập tại công ty của anh. Hơn nữa, sau khi ra trường, anh sẽ nhận em về công ty ngay mà không cần xét tuyển. Em thấy thế nào?
Xoan Đào lại cắn nhẹ môi mình. Cô khẽ nhăn trán lại. Tương lai quả thật rất sáng lạn trước mắt cô. Nhưng nó đến với cô bất ngờ quá khiến cô khó có thể nghĩ thông vấn đề...
_ Vừa có tiền lo cho ba và em trai, vừa có được kinh nghiệm thực tiễn. Ra trường không phải đi xin việc. Rất tốt đấy chứ.- Cát Nguyên mỉm cười.
_ Nhưng hiện em đang đi học. Em không có thời gian.
_ Em đưa thời khóa biểu cho anh, anh sẽ sắp xếp thời gian cho em.
Xoa Đào khẽ nhíu mày.
_ Yên tâm!- Cát Nguyên khẽ bật cười.- Anh sẽ không bóc lột sức lao động của em đâu.
_ Được rồi! Em cần thời gian để suy nghĩ kỹ chuyện này.
_ Ok! Suy nghĩ kỹ rồi thì gọi điện cho anh.
******************
Quả thực rất rất áp lực! Đi học lại gần một tuần nay, Quỳnh Băng cảm thấy áp lực vô cùng. Học sinh trong trường không nói gì vì sợ thế lực của gia đình Thanh San. Nhưng điều đó vẫn không đồng nghĩa với chuyện mọi việc đang trở lại mức bình thường. Nó vẫn phải hứng chịu những ánh mắt đầy săm soi, kinh miệt; những nụ cười đầy kinh bỉ của bạn bè. Hải Luân và Thanh San trở thành vợ chồng chưa cưới của nhau, vô hình chung trong mắt mọi người, nó trở thành kẻ thứ ba cho dù sự thật vốn nó là người đến trước. Đúng là oan nghiệt người đời!
Quỳnh Băng đang cố gắng chịu đựng nhưng có lẽ...mọi cố gắng của nó đang bị đánh bại. Vì Hải Luân, nó sẵn sàng chịu đựng tất cả. Nhưng nó không thể nào chịu đựng được miệng lưỡi thiên hạ. Nó ước gì nó không phải nghe, không phải nhìn thấy bất kỳ điều gì cả. Cái cảm giác vụn vỡ đang ngày càng lớn dần lên trong nó khiến nó đau không thể tả xiết...
...Thật sự, mọi chuyện đã vượt quá giới hạn của Quỳnh Băng. Nó không thể để và cũng không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối, phức tạp thêm được nữa. Có lẽ, nó cần đưa ra quyết định của riêng mình. Nó cố hít lấy bầu không khí trong lành để suy nghĩ thật kỹ về những gì đã diễn ra trong suốt hơn một tuần trở lại đây. Hơn một tuần ấy có quá nhiều bất ngờ khiến nó không thể nghĩ thông suốt được điều gì rồi. Giờ, đã đến lúc nó phải tỉnh táo trở lại.
.................................
_ Bây giờ, tình hình đang căng, cậu định thế nào?- Thanh San quay sang nhìn Hải Luân.
_ Tớ vẫn chưa biết nên làm gì tiếp theo.- Hải Luân khẽ thở dài.- Tớ biết chuyện này không thể để lâu được. Nếu cứ để tình hình này kéo dài, tớ lo Quỳnh Băng sẽ bị khủng hoảng mất.
Gió chiều thổi nhẹ khiến mái tóc của Thanh San nhẹ bay, nó giúp cho gương mặt xinh đẹp kia giấu được nỗi buồn man mác.
_ Quỳnh Băng mạnh mẽ hơn cậu nghĩ nhiều!- Thanh San chậm rãi lên tiếng.
_ Nhưng cô ấy cũng rất yếu đuối!- Hải Luân nhắm hờ đôi mắt lại.
Bầu không khí chìm vào im lặng và theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình. Những suy nghĩ rất mông lung. Con đường phía trước họ phải đi như thế nào? Họ còn quá trẻ để hiểu hết được những khó khăn mà xã hội cũng như tầng lớp của họ đã, đang và sẽ mang lại. Sinh ra trong tầng lớp thượng lưu không đồng nghĩa họ sẽ hiểu hết tất cả những gì về thế giới đó. Đây mới chỉ là thử thách đầu tiên mà họ gặp phải khi bắt đầu ra đời mà thôi.
_ Cậu...nên đến thăm Quỳnh Băng đi.
Hải Luân quay lại nhìn Thanh San đầy ngạc nhiên. Hơn ai hết, cả hai người đều hiểu rõ nếu Hải Luân đến thăm Quỳnh Băng, ngay ngày hôm sau cả hai sẽ lại có mặt trên trang nhất của những tờ báo, đặc biệt là báo lá cải.
_ Trong lúc này, Quỳnh Băng rất cần cậu đấy. Cậu ấy là một cô gái đơn giản, nên những gì vừa xảy ra rất dễ khiến cậu ấy bị trét. Chuyện cậu ấy nghỉ học ba ngày chắc cậu cũng biết rồi phải không?- Thanh San nhẹ mỉm cười.
Hải Luân chậm rãi gật đầu.
_ Cậu nói đúng! Quỳnh Băng mạnh mẽ nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cậu ấy không yếu đuối. Dù gì cậu ấy cũng là con gái mà.
_ Thế còn cậu?
Câu hỏi ấy của Hải Luân khiến trái tim của Thanh San chợt thắt lại vì đau. Phải cô cũng đau lắm, ai bảo cô lại yêu Hải Luân cơ chứ? Bây giờ, cô phải làm thế nào để tim mình khỏi đau đây? Cố gượng cười, Thanh San trả lời.
_ Tớ ấy à, đương nhiên là vẫn giúp cậu cho tới khi mọi việc êm xuôi. Xong việc rồi mà tớ bị ống chề, tớ sẽ tìm cậu tính sổ.
Hải Luân bật cười. Thanh San cũng bật cười. Tiếng cười trong những lúc như thế này có lẽ sẽ giúp ích cho cả hai rất nhiều.
“Reng...reng...reng...”, điện thoại của Hải Luân đổ một hồi thật dài báo có cuộc gọi đến.
_ Alô! Quỳnh Băng!
_ Hải Luân! Bây giờ...anh...có rãnh không?
_ Có! Em có chuyện gì không?
_ Em...em muốn gặp anh. Nhưng sợ...
_ Không sao đâu!- Hải Luân cắt ngang lời Quỳnh Băng.
_ Thật không sao không?- Quỳnh Băng dè dặt hỏi.
_ Uhm!
_ Vậy...em muốn gặp anh một lát. Là chỗ công viên hôm trước.
_ Được! Anh sẽ đến.
Đóng điện thoại, Hải Luân quay về phía Thanh San.
_ Quỳnh Băng muốn gặp tớ.
_ Tớ nghe thấy rồi! Cậu đi đi!
_ Uhm! Vậy tớ đi đây!
Thanh San khẽ mỉm cười và gật đầu.
Hải Luân vội đứng lên vào rảo bước ra khỏi công viên. Thanh San nhìn theo dáng hình ấy mà không khỏi nhói đau. Trái tim này đau quá! Phải làm sao để cho nó hết đau đây?! Và rồi...một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Thanh San.
Nửa tiếng sau...
Nằm sau trong một con hẻm gần công viên mà Quỳnh Băng hẹ Hải Luân, quán trà sữa Kana là nơi thuận lợi để cho những cặp gà bông có thể hẹn hò...lén lút, không ai biết. Bầu không gian trầm lắng, yên tĩnh giúp cho hai trái tim đồng điệu dễ dàng xích lại gần nhau hơn.
Không gian yên tĩnh vang lên một bản nhạc nhẹ khiến ọi suy nghĩ của ai đó lại trở nên lộn xộn. Từ khi vào quán đến giờ, Quỳnh Băng và Hải Luân đã im lặng như vậy rất lâu rồi. Hải Luân muốn mở lời trước, cậu có rất nhiều điều muốn nói với nó. Nhưng những lúc mở miệng, cậu lại không biết nên bắt đầu như thế nào. Còn Quỳnh Băng, nó vẫn đang miên man trong những dòng suy nghĩ của mình. Một chút cố gắng, nó níu giữ suy nghĩ ấy, không để nó trôi trong vô định.
_ Hải Luân!- Quỳnh Băng hơi cụp mắt xuống. Nó cố giữ cho chất giọng của mình không vỡ òa.- Chúng ta...chúng ta...chia...chia tay đi.
Hải Luân thất thần nhìn Quỳnh Băng. Dường như cậu không tin vào những gì nó vừa nói. Là ảo giác chăng? Cậu khẽ lắc đầu và quan sát thật kỹ gương mặt nó.
_ Em...nói sao?
Quỳnh Băng hít một hơi thật sâu và khẽ nhắm mắt lại.
_ Chúng ta chia tay đi!
Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Quỳnh Băng.
_ Tại sao? Tại sao lại chia tay? Chúng ta mới vừa gặp lại nhau mà. Tại sao thế? Chẳng lẽ...em...không còn yêu anh nữa? Không đúng! Là vì scandan mấy ngày nay phải không? Quỳnh Băng à! Nếu là vì chuyện này, anh xin em đừng quyết định như thế. Rồi mọi chuyện sẽ lắng xuống thôi. Em cũng biết anh đang tìm mọi cách để ngăn chặn những lời bàn tán đó mà. Chỉ cần em cho anh thêm thời gian. Nhất định anh sẽ giải quyết ổn thoải chuyện này. Anh sẽ không để em phải chịu ấm ức đâu. Anh sẽ bảo vệ em mà.
Trong khi Hải Luân ra sức khuyên giải và níu kéo Quỳnh Băng ở lại, những giọt nước mắt của nó đã bắt đầu rời khỏi bờ mi. Nó đã khóc thật nhiều, thật nhiều rồi...
_ Anh sẽ giải quyết trong bao lâu? Một tuần, một tháng hay là một năm.
_ Anh...- Hải Luân không biết phải nói sao.
_ Hải Luân vì anh em có thể chịu tất cả. Nhưng em chỉ là một đứa con gái chưa từng trải sự đời. Miệng lưỡi thiên hạ rất đáng sợ đối với em anh biết không?! Em như phát điên và chỉ muốn chết khi nghe thấy những gì họ nói và bàn tán về mình. Mọi người độc địa thật! Không hiểu chuyện gì mà cũng bàn tán. Anh nghĩ em có chịu nỗi không? Một ngày, hai ngày, ba ngày em còn có thể chịu được. Nhưng đằng này...Hải Luân em là con người và sức chịu đựng của em có giới hạn anh biết không? Hơn nữa...lí do em chia tay không phải là vì vụ scandan.
_ Thế thì là vì lí do gì?- Hải Luân khẽ nhíu mày.
_ Là vì chuyện của anh, em và Thanh San. Anh và Thanh San đã đính hôn rồi. Bây giờ, em chả khác nào là kẻ thứ ba cả.
_ Quỳnh Băng à...em biết là chuyện giữa anh và Thanh San vốn là giao kèo của cả hai mà. Sau khi giải quyết xong chuyện tập đoàn, bọn anh sẽ tuyên bố...em biết mà.
_ Đó là chuyện của tương lai Hải Luân à. Mà tương lai thì không ai có thể định trước được. Hơn nữa...Thanh San yêu anh. Em không muốn cả ba chúng ta rơi vào bế tắc và đau khổ.- Hít một hơi thật sâu, Quỳnh Băng chậm rãi lên tiếng.- Quyết định như vậy đi.
Dứt câu, Quỳnh Băng vội đứng lên. Hải Luân vội nắm tay nó lại.
_ Quỳnh Băng à!
_ Hải Luân em yêu anh và cũng rất muốn ở bên anh nhưng em không muốn mình là kẻ thứ ba.
Quỳnh Băng vội gạt tay của Hải Luân ra và bắt đầu chạy.
Còn lại một mình, Hải Luân thẫn thờ nhìn ra ngoài ô cửa sổ. Bầu trời quang đãng đã bị thấy thế bởi những áng mây đen xám xịt. Màu trong suốt của từng giọt mưa khiến cho trái tim của cậu quặng thắt lại vì đau...