Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Trong đường hầm im lìm truyền đến âm thanh vỡ nổ, thiêu hủy, lửa từ phòng chứa củi lan khắp nơi, rất nhanh nuốt sống nhà dân nho nhỏ xung quanh.
Khi Ngự Lâm quân mai phục phản ứng kịp, muốn xông vào thì tất cả đều đã quá muộn. Không thấy ai từ bên trong ra ngoài. Bạch thống lĩnh được hoàng đế mới phong dẫn nghịch tặc đến thật vất vả, vậy mà, dưới nhiều đôi mắt như vậy, cứ thế biến mất.
Khi lửa vẫn đốt ở trên, nhiệt độ dưới đất cũng tăng. Lý Giám ôm Thẩm Xán Nhược đi theo sau một bóng dáng. Hắn không biết, thì ra đường hầm này lại có vài đường ngầm khác mà mình không biết. Người kia chưa nói đường này dẫn đến đâu, từ trước đến giờ ông rất ít nói nhưng Lý Giám hiểu, ông sẽ không gây bất lợi cho mình. Tin tưởng, vào lúc này vô cùng quan trọng.
Cửa ngầm cuối đường hẹp hơn, hơn nữa mặt đất cũng không bằng phẳng, nhìn qua giống như vội vàng làm.
"Sư phụ, sư phụ!" Lý Giám cảm thấy hơi thở người trong ngực thay đổi: "Hình như hắn sắp tỉnh, trán rất nóng."
"Hắn không sao." Giọng nói Lưu Phong bằng bằng vang trong đường hầm sâu thẳm.
Mặc dù Lý Giám tin tưởng sư phụ không ra tay thì thôi, vừa ra tay là có thể hù chết người, nhưng muốn hắn hoàn toàn không lo lắng cũng không thể. Ở trong đường hầm, mặc dù thấy chủy thủ lạnh lẽo của lão Vương, nhưng muốn trong thời gian ngắn có thể tránh hoàn toàn cũng rất khó. die/nd,anl.eq/uyd.on Đúng lúc đó, hắn bị người từ bên cạnh kéo ra, lại bị kéo vào trong "vách tường". Không đợi hắn lên tiếng, đã điểm huyệt đạo. Về sau hắn hỏi sư phụ, vì sao không lên tiếng cảnh báo, Lưu Phong ném cho hắn hai chữ: "Phiền toái."
Lưu Phong không nói một chữ nào về chuyện vương phủ, sau đó mang hắn đi theo sau Thẩm Xán Nhược và Bạch Thiên Hạc. Hắn nghe thấy rất nhiều âm thanh, về sau còn có tiếng đánh nhau. Cho đến khi cung tiễn thủ hành động thì Lưu Phongmới ra tay. Võ công của hắn là do Lưu Phong dạy, nhưng, hắn không biết võ công của cái người im hơi lặng tiếng trong vương phủ mười năm lại cao như thế.
Nếu không phải trước đó được cho biết những nơi có thể di chuyển thì có lẽ hắn cũng chịu nội thương. Nhưng Thẩm Xán Nhược lại không may mắn như vậy.
Lúc Lưu Phong bắt mạch, trong mắt có một tia ánh sáng kỳ dị thoáng qua. Ông hỏi một câu: "Các ngươi đã từng gặp một người mà không thể nhìn thấy ánh mắt của hắn rồi sao?"
Lý Giám nhớ lại vị lão đại phu kia, cẩn thận nhớ lại lần nữa, xác thực không chạm vào ánh mắt đối phương. Hơn nữa có cảm giác, cái khí chất đó, không giống một đại phu ở nông thôn có thể có.
Trước mặt xuất hiện một vách đá, Lưu Phong dừng lại: "Ngươi lui ra."
Lý Giám thầm nghĩ, không lẽ sư phụ lại dùng nội lực phá vỡ......
Không đợi hắn nghĩ xong, liền nghe "oanh"một tiếng, vách đá có độ dày như thế mà dưới một chưởng của Lưu Phong vỡ thành một đống đá nhỏ. Lý Giám bị sặc bụi, ho hai tiếng, dùng ống tay áo che kín miệng mũi của Thẩm Xán Nhược, theo sau Lưu Phong ra ngoài.
"Sư phụ, không có cơ quan sao?" Biện pháp mở kiểu này, nếu là người bình thường thì đúng là không có cách nào ra ngoài được.
"Lười làm." Lưu Phong vẫn trả lời rất đơn giản.
Lý Giám không nói gì, hắn ngồi xuống, để Thẩm Xán Nhược dựa vào nghỉ ngơi một chút. die/nd.an'l[eq/uyd0n Sắc mặt của hắn đã tốt hơn rất nhiều, có lẽ là do Lưu Phong vận công giúp hắn chữa thương. Lưu Phong nhìn hắn một cái, đưa mắt nhìn sang nơi xa.
Không tới một khắc, Thẩm Xán Nhược từ từ tỉnh lại: "...... Lý...... Huynh?"
"Là ta. Đệ thấy sao?"
"Rất khỏe." Thẩm Xán Nhược nâng đầu đứng lên, "Không nên ở nơi này lâu, chúng ta vẫn......"
"Nơi này đã là ngoài thành, truy binh sẽ không nghĩ tới."
Lúc này Thẩm Xán Nhược mới nhìn kỹ hoàn cảnh chung quanh, quả nhiên rất giống rừng hoa hạnh ở ngoại ô, bọn họ lại trở về nơi đầu tiên gặp mặt. Hỏi hắn: "Vương phi sao rồi? Huynh có cứu được bà không?"
Ánh mắt Lý Giám âm u, cố nén tức giận: "Chúng ta rời đi không lâu, hoàng thượng đã hạ mật chỉ, để Bạch Thiên Hạc bí mật xử tử phụ vương và mẫu phi. Cái gọi là ba ngày sau lăng trì, còn cả Vĩnh Khang vương phủ, đều là cục diện do hắn bố trí, chỉ vì muốn một lưới bắt hết thế lực của phụ vương."
Thẩm Xán Nhược lộ khuôn mặt khiếp sợ, "Tại sao? Vương gia trung với triều đình như vậy, vì sao hoàng thượng lại...."
"Vì một câu nói." Lý Giám ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt phẫn hận nói: "Không biết hoàng thượng cải trang đi tuần lúc nào, nghe được người ta nói ‘Nước có Vĩnh Khang, quốc thái dân an', sau khi trở về thì mặt rồng giận dữ. Hắn đã sớm bất mãn với việc phụ vương cầm quân quyền trên tay rồi, nhưng hắn lại không dám vọng động. Lần này, hắn lợi dụng thời cơ phụ vương điều binh bắt ta, ra tay trước để chiếm lợi thế. Ngay cả cơ hội cãi một lời, phụ vương cũng không được đã bị......"
Thẩm Xán Nhược vòng tay ôm thật chặt thân thể hơi run rẩy của hắn, Lý Giám móc ra một phong thư từ trong ngực, hắn nhận lấy, mỗi chữ mỗi câu phía trên đều là những lời giáo huấn của phụ thân dành cho nhi tử thân ái. die/nd.anl;eq/uyd.0n Cho dù phía sau dính vết máu, nét bút cũng dần dần loạn, nhưng vẫn không giảm phần hào hùng do chinh chiến sa trường mười mấy năm tạo thành.
Cuối thư còn có một dòng chữ nhỏ hơn: "Cha đã an bài thỏa đáng mọi chuyện, con chỉ cần nghe lời của sư phụ, chớ khiến cha ở dưới cửu tuyền chết không nhắm mắt."
Hắn đưa mắt nhìn người cách đó không xa kia, vậy mà ông lại được Vĩnh Khang vương gia tin tưởng, ủy thác trước lúc lâm chung?
Hắn tiến lên, cúi thấp người thi lễ.
Lưu Phong đứng ở nơi đó nhận lễ.
Thẩm Xán Nhược không khỏi thầm nói: quả nhiên là một đại trượng phu ngay thẳng bộc trực!
"Xán Nhược có chuyện muốn hỏi, không biết Lưu sư phụ có thể giải đáp hay không."
"Ngươi hỏi đi."
"Làm sao mà Lưu sư phụ biết được đường hầm bí mật này?"
"Có người cho biết."
"Người nào?"
"Vương gia."
Thẩm Xán Nhược giật mình, cùng Lý Giám liếc mắt nhìn nhau.
Lưu Phong nói: "Vương gia lệnh cho ta đào thêm vài đường hầm bí mật trong địa đạo, nói ngày sau chắc chắn sẽ hữu dụng."
"Phụ vương biết?" Lý Giám sợ ngây người, "Ngày đó ta cùng với Tâm Di bỏ trốn....."
"Vương gia và vương phi đứng ở đây nhìn."
Lý Giám không nói được câu nào.
Thẩm Xán Nhược hỏi "Chẳng lẽ vương gia cố ý để Lý huynh đi, để tránh liên lụy sao?"
"Có thể nói như thế."
"Vương gia đã sớm đoán được hoàng thượng muốn gây bất lợi với người, vì sao người không đi?"
Lưu Phong móc một lá thư khác từ trong lòng ngực ra: "Nhìn lá thư này tự nhiên các ngươi sẽ hiểu."
Lý Giám nhận lấy, vội vàng mở ra, một hồi lâu, hắn chết đứng.
"Lý huynh? Lý huynh?" Thẩm Xán Nhược gọi mấy tiếng, hắn như vừa tỉnh mộng, đưa bức thư đang cầm trong tay cho hắn.
Thẩm Xán Nhược nghi ngờ nhận lấy, nhìn một lúc cũng không khỏi kinh sợ, đờ người ra như Lý Giám.
Diễn đàn
"Vương gia...... Người muốn huynh làm hoàng đế?"
Suy nghĩ của Lý Giám rối loạn, ánh mắt hắn đầy mê man.
"Vương gia đã truyền tin cho chư tướng tập trung ở Giang Bắc từ sớm, chỉ đợi thế tử đến là có thể dựng cờ khởi nghĩa."
Thẩm Xán Nhược lẩm bẩm nói: "Thì ra những người đó đều là quan binh ngụy trang...... Vương gia đúng là nhìn xa trông rộng......"
"Như vậy, vì sao phụ vương không chạy trốn, còn bị tên cẩu hoàng đế kia....."
"Vương gia nói, hành quân quan trọng nhất là sĩ khí, hắn tự nguyện lấy mình tế cờ, chúc thế tử sớm ngày hoàn thành tốt, trèo lên ngôi đại bảo."
Lý Giám cầm lá thư này lên lần nữa, nhìn tới câu cuối cùng, chợt hét lớn một tiếng.
Lý Giám con ta, cha khổ cực nửa đời, đến hôm nay dưới một người trên vạn người, vốn đã biết đủ. Nhưng mong ước lại không được như ý, hoàng đế không biết điều, cha cũng không thể không vì con cháu mà tính kế. Chỉ mong ngươi có thể hăng hái đánh thẳng vào kinh thành (*), tuy cha không chính mắt thấy được, nhưng nhi tử là hoàng đế, lão tử coi như ở dưới địa phủ cũng sẽ tươi cười đi đầu thai.
(*)Nhất Cổ Tác Khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Lý Giám chợt ngã quỵ trên đất, chỉ trời thề rằng: "Trời xanh ở trên cao, đất đai ở dưới. Ta. Lý Giám ở chỗ này thề, trong vòng một năm, ta sẽ đoạt lấy sơn hà vạn dặm này, để an ủi vong linh của cha ta trên trời."
Thẩm Xán Nhược ở phía sau hắn, lẳng lặng nhìn.
Xa xa bầu trời hiện lên những tia sáng trắng, ánh sáng mờ mờ ảo ảo muốn phá tan bóng đêm xuất hiện.
Trời, sắp sáng.
Trong đường hầm im lìm truyền đến âm thanh vỡ nổ, thiêu hủy, lửa từ phòng chứa củi lan khắp nơi, rất nhanh nuốt sống nhà dân nho nhỏ xung quanh.
Khi Ngự Lâm quân mai phục phản ứng kịp, muốn xông vào thì tất cả đều đã quá muộn. Không thấy ai từ bên trong ra ngoài. Bạch thống lĩnh được hoàng đế mới phong dẫn nghịch tặc đến thật vất vả, vậy mà, dưới nhiều đôi mắt như vậy, cứ thế biến mất.
Khi lửa vẫn đốt ở trên, nhiệt độ dưới đất cũng tăng. Lý Giám ôm Thẩm Xán Nhược đi theo sau một bóng dáng. Hắn không biết, thì ra đường hầm này lại có vài đường ngầm khác mà mình không biết. Người kia chưa nói đường này dẫn đến đâu, từ trước đến giờ ông rất ít nói nhưng Lý Giám hiểu, ông sẽ không gây bất lợi cho mình. Tin tưởng, vào lúc này vô cùng quan trọng.
Cửa ngầm cuối đường hẹp hơn, hơn nữa mặt đất cũng không bằng phẳng, nhìn qua giống như vội vàng làm.
"Sư phụ, sư phụ!" Lý Giám cảm thấy hơi thở người trong ngực thay đổi: "Hình như hắn sắp tỉnh, trán rất nóng."
"Hắn không sao." Giọng nói Lưu Phong bằng bằng vang trong đường hầm sâu thẳm.
Mặc dù Lý Giám tin tưởng sư phụ không ra tay thì thôi, vừa ra tay là có thể hù chết người, nhưng muốn hắn hoàn toàn không lo lắng cũng không thể. Ở trong đường hầm, mặc dù thấy chủy thủ lạnh lẽo của lão Vương, nhưng muốn trong thời gian ngắn có thể tránh hoàn toàn cũng rất khó. die/nd,anl.eq/uyd.on Đúng lúc đó, hắn bị người từ bên cạnh kéo ra, lại bị kéo vào trong "vách tường". Không đợi hắn lên tiếng, đã điểm huyệt đạo. Về sau hắn hỏi sư phụ, vì sao không lên tiếng cảnh báo, Lưu Phong ném cho hắn hai chữ: "Phiền toái."
Lưu Phong không nói một chữ nào về chuyện vương phủ, sau đó mang hắn đi theo sau Thẩm Xán Nhược và Bạch Thiên Hạc. Hắn nghe thấy rất nhiều âm thanh, về sau còn có tiếng đánh nhau. Cho đến khi cung tiễn thủ hành động thì Lưu Phongmới ra tay. Võ công của hắn là do Lưu Phong dạy, nhưng, hắn không biết võ công của cái người im hơi lặng tiếng trong vương phủ mười năm lại cao như thế.
Nếu không phải trước đó được cho biết những nơi có thể di chuyển thì có lẽ hắn cũng chịu nội thương. Nhưng Thẩm Xán Nhược lại không may mắn như vậy.
Lúc Lưu Phong bắt mạch, trong mắt có một tia ánh sáng kỳ dị thoáng qua. Ông hỏi một câu: "Các ngươi đã từng gặp một người mà không thể nhìn thấy ánh mắt của hắn rồi sao?"
Lý Giám nhớ lại vị lão đại phu kia, cẩn thận nhớ lại lần nữa, xác thực không chạm vào ánh mắt đối phương. Hơn nữa có cảm giác, cái khí chất đó, không giống một đại phu ở nông thôn có thể có.
Trước mặt xuất hiện một vách đá, Lưu Phong dừng lại: "Ngươi lui ra."
Lý Giám thầm nghĩ, không lẽ sư phụ lại dùng nội lực phá vỡ......
Không đợi hắn nghĩ xong, liền nghe "oanh"một tiếng, vách đá có độ dày như thế mà dưới một chưởng của Lưu Phong vỡ thành một đống đá nhỏ. Lý Giám bị sặc bụi, ho hai tiếng, dùng ống tay áo che kín miệng mũi của Thẩm Xán Nhược, theo sau Lưu Phong ra ngoài.
"Sư phụ, không có cơ quan sao?" Biện pháp mở kiểu này, nếu là người bình thường thì đúng là không có cách nào ra ngoài được.
"Lười làm." Lưu Phong vẫn trả lời rất đơn giản.
Lý Giám không nói gì, hắn ngồi xuống, để Thẩm Xán Nhược dựa vào nghỉ ngơi một chút. die/nd.an'l[eq/uyd0n Sắc mặt của hắn đã tốt hơn rất nhiều, có lẽ là do Lưu Phong vận công giúp hắn chữa thương. Lưu Phong nhìn hắn một cái, đưa mắt nhìn sang nơi xa.
Không tới một khắc, Thẩm Xán Nhược từ từ tỉnh lại: "...... Lý...... Huynh?"
"Là ta. Đệ thấy sao?"
"Rất khỏe." Thẩm Xán Nhược nâng đầu đứng lên, "Không nên ở nơi này lâu, chúng ta vẫn......"
"Nơi này đã là ngoài thành, truy binh sẽ không nghĩ tới."
Lúc này Thẩm Xán Nhược mới nhìn kỹ hoàn cảnh chung quanh, quả nhiên rất giống rừng hoa hạnh ở ngoại ô, bọn họ lại trở về nơi đầu tiên gặp mặt. Hỏi hắn: "Vương phi sao rồi? Huynh có cứu được bà không?"
Ánh mắt Lý Giám âm u, cố nén tức giận: "Chúng ta rời đi không lâu, hoàng thượng đã hạ mật chỉ, để Bạch Thiên Hạc bí mật xử tử phụ vương và mẫu phi. Cái gọi là ba ngày sau lăng trì, còn cả Vĩnh Khang vương phủ, đều là cục diện do hắn bố trí, chỉ vì muốn một lưới bắt hết thế lực của phụ vương."
Thẩm Xán Nhược lộ khuôn mặt khiếp sợ, "Tại sao? Vương gia trung với triều đình như vậy, vì sao hoàng thượng lại...."
"Vì một câu nói." Lý Giám ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt phẫn hận nói: "Không biết hoàng thượng cải trang đi tuần lúc nào, nghe được người ta nói ‘Nước có Vĩnh Khang, quốc thái dân an', sau khi trở về thì mặt rồng giận dữ. Hắn đã sớm bất mãn với việc phụ vương cầm quân quyền trên tay rồi, nhưng hắn lại không dám vọng động. Lần này, hắn lợi dụng thời cơ phụ vương điều binh bắt ta, ra tay trước để chiếm lợi thế. Ngay cả cơ hội cãi một lời, phụ vương cũng không được đã bị......"
Thẩm Xán Nhược vòng tay ôm thật chặt thân thể hơi run rẩy của hắn, Lý Giám móc ra một phong thư từ trong ngực, hắn nhận lấy, mỗi chữ mỗi câu phía trên đều là những lời giáo huấn của phụ thân dành cho nhi tử thân ái. die/nd.anl;eq/uyd.0n Cho dù phía sau dính vết máu, nét bút cũng dần dần loạn, nhưng vẫn không giảm phần hào hùng do chinh chiến sa trường mười mấy năm tạo thành.
Cuối thư còn có một dòng chữ nhỏ hơn: "Cha đã an bài thỏa đáng mọi chuyện, con chỉ cần nghe lời của sư phụ, chớ khiến cha ở dưới cửu tuyền chết không nhắm mắt."
Hắn đưa mắt nhìn người cách đó không xa kia, vậy mà ông lại được Vĩnh Khang vương gia tin tưởng, ủy thác trước lúc lâm chung?
Hắn tiến lên, cúi thấp người thi lễ.
Lưu Phong đứng ở nơi đó nhận lễ.
Thẩm Xán Nhược không khỏi thầm nói: quả nhiên là một đại trượng phu ngay thẳng bộc trực!
"Xán Nhược có chuyện muốn hỏi, không biết Lưu sư phụ có thể giải đáp hay không."
"Ngươi hỏi đi."
"Làm sao mà Lưu sư phụ biết được đường hầm bí mật này?"
"Có người cho biết."
"Người nào?"
"Vương gia."
Thẩm Xán Nhược giật mình, cùng Lý Giám liếc mắt nhìn nhau.
Lưu Phong nói: "Vương gia lệnh cho ta đào thêm vài đường hầm bí mật trong địa đạo, nói ngày sau chắc chắn sẽ hữu dụng."
"Phụ vương biết?" Lý Giám sợ ngây người, "Ngày đó ta cùng với Tâm Di bỏ trốn....."
"Vương gia và vương phi đứng ở đây nhìn."
Lý Giám không nói được câu nào.
Thẩm Xán Nhược hỏi "Chẳng lẽ vương gia cố ý để Lý huynh đi, để tránh liên lụy sao?"
"Có thể nói như thế."
"Vương gia đã sớm đoán được hoàng thượng muốn gây bất lợi với người, vì sao người không đi?"
Lưu Phong móc một lá thư khác từ trong lòng ngực ra: "Nhìn lá thư này tự nhiên các ngươi sẽ hiểu."
Lý Giám nhận lấy, vội vàng mở ra, một hồi lâu, hắn chết đứng.
"Lý huynh? Lý huynh?" Thẩm Xán Nhược gọi mấy tiếng, hắn như vừa tỉnh mộng, đưa bức thư đang cầm trong tay cho hắn.
Thẩm Xán Nhược nghi ngờ nhận lấy, nhìn một lúc cũng không khỏi kinh sợ, đờ người ra như Lý Giám.
Diễn đàn
"Vương gia...... Người muốn huynh làm hoàng đế?"
Suy nghĩ của Lý Giám rối loạn, ánh mắt hắn đầy mê man.
"Vương gia đã truyền tin cho chư tướng tập trung ở Giang Bắc từ sớm, chỉ đợi thế tử đến là có thể dựng cờ khởi nghĩa."
Thẩm Xán Nhược lẩm bẩm nói: "Thì ra những người đó đều là quan binh ngụy trang...... Vương gia đúng là nhìn xa trông rộng......"
"Như vậy, vì sao phụ vương không chạy trốn, còn bị tên cẩu hoàng đế kia....."
"Vương gia nói, hành quân quan trọng nhất là sĩ khí, hắn tự nguyện lấy mình tế cờ, chúc thế tử sớm ngày hoàn thành tốt, trèo lên ngôi đại bảo."
Lý Giám cầm lá thư này lên lần nữa, nhìn tới câu cuối cùng, chợt hét lớn một tiếng.
Lý Giám con ta, cha khổ cực nửa đời, đến hôm nay dưới một người trên vạn người, vốn đã biết đủ. Nhưng mong ước lại không được như ý, hoàng đế không biết điều, cha cũng không thể không vì con cháu mà tính kế. Chỉ mong ngươi có thể hăng hái đánh thẳng vào kinh thành (*), tuy cha không chính mắt thấy được, nhưng nhi tử là hoàng đế, lão tử coi như ở dưới địa phủ cũng sẽ tươi cười đi đầu thai.
(*)Nhất Cổ Tác Khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Lý Giám chợt ngã quỵ trên đất, chỉ trời thề rằng: "Trời xanh ở trên cao, đất đai ở dưới. Ta. Lý Giám ở chỗ này thề, trong vòng một năm, ta sẽ đoạt lấy sơn hà vạn dặm này, để an ủi vong linh của cha ta trên trời."
Thẩm Xán Nhược ở phía sau hắn, lẳng lặng nhìn.
Xa xa bầu trời hiện lên những tia sáng trắng, ánh sáng mờ mờ ảo ảo muốn phá tan bóng đêm xuất hiện.
Trời, sắp sáng.