Hơn mười năm trước, ma giáo Hủ Thần giáo tái xuất giang hồ, dấy lên sóng to gió lớn!
Tứ đại trưởng lão và bát đại hộ pháp của Hủ Thần giáo trong một tháng ngắn ngủi, ngay cả cao thủ mười hai đại môn phái trong võ lâm cũng bị đánh bại, tổn thất nặng nề.
Trong khoảng thời gian đó cả giang hồ đều là gió tanh mưa máu, làm lòng người bàng hoàng.
Thời điểm ma giáo sắp xưng bá thiên hạ, minh chủ võ lâm đương nhiệm giống như thiên thần hạ xuống ở trước mặt mọi người.
Lâu Trụy dùng võ nghệ cao siêu, lấy một chọi mười, phá tan Đam Mỹ trận của tứ đại trưởng lão, phá hủy Đài Hoa Cúc của bát đại hộ pháp.
Nhân sĩ võ lâm đều tưởng rằng con đường phía trước sẽ luôn ảm đạm nay lại thấy được ánh sáng hy vọng của chính nghĩa được tỏa sáng ở trên người Lâu Trụy.
Tuy rằng chiến dịch này khiến cho Hủ Thần giáo tổn thương nguyên khí nặng nề, nhưng căn cơ đã có trăm năm, muốn hủy từ gốc thì các nhân sĩ chính phái còn một đoạn đường rất dài phải đi.
Vì vậy, Lâu Trụy triệu tập các thanh niên nhiệt huyết, thành lập liên minh võ lâm. Cũng tính dùng số phiếu áp đảo, chiến thắng trưởng lão Mi Thanh đạo nhân của Ngũ Lương phái và Hư Huyễn hòa thượng phương trượng của Đạo Minh Tự, lấy được vị trí minh chủ võ lâm.
Vào hôm tổ chức lễ nhậm chức, Lâu Trụy phát biểu một thiên diễn thuyết khích lệ lòng người khiến cho toàn thể rung động, đến nay vẫn khiến đám người đó hăng say kể chuyện bài diễn thuyết ——《 Bàn về trường kỳ kháng chiến 》!
Lâu Trụy trong lúc hăng say nói《 Bàn về trường kỳ kháng chiến 》phân tích rằng lúc này phe ta yếu hơn so với kẻ địch, trong lúc tình hình bất lợi này phải dùng phương pháp trường kỳ kháng chiến, chỉ cần áp dụng phương pháp này thì ắt thắng. Dưới tình huống thế này nếu muốn “đánh nhanh thắng nhanh” thì bởi vì địch mạnh hơn ta nên cách này rất phi thực tế, tất nhiên sẽ đưa đến thất bại khách quan.
Mà đối chọi với ma giáo Hủ thần giáo là một trận chiến trường kỳ phải vượt mọi khó khăn gian khổ!
… … …
“Sau đó thì sao, sau đó thì sao??”
Ta đá đá chân La lão đầu, thúc giục ông nói tiếp.
Mà La lão đầu lại chậm rãi uống một ngụm rượu, nói: “Ngươi không phải nói cùng ta uống à? Sao không thấy ngươi động vào bình?”
Ta nghe lời cầm cái bình lên uống một hớp lớn: “Cháu uống, La gia gia ông kể tiếp mau!!”
“Trời tối rồi. Ngươi về ngủ trước đi, ngày mai tới ta sẽ kể tiếp.”
Ta nhịn xuống vẻ mặt muốn một chưởng đánh bay La lão đầu “Muốn biết chuyện về sau như thế nào chờ nghe hồi sau sẽ rõ.” Giả vờ bày ra bộ dạng nôn nóng, nũng nịu túm tay ông lắc lắc: “Gia gia, ông kể tiếp cho Tiểu Nặc, Tiểu Nặc muốn nghe mà ~~ ”
“Ngủ đi.”
La lão đầu bỏ lại vỏn vẹn hai chữ, bay vào trong phòng.
Ta tức giận cầm cái bình ngửa đầu uống sạch, hậm hực rời đi.
Trở lại trong phòng, ta như mọi ngày tiễn Thất Tịch trở về nhà, tắm rửa rồi lừa Tiểu Bạch và A Hoàng lên giường ngủ như xác chết.
Nhàm chán nằm ở trên giường, ta bắt đầu nhớ lại xem hôm nay xảy ra những chuyện gì.
Lúc La lão đầu hỏi ta cùng với Hủ Thần giáo có quan hệ gì, phản ứng đầu tiên của ta chính là —— Mẫu thân!
Vì vậy ta liền nói cho hắn biết, Trần Thiên Ngữ là mẹ ta, công phu và bản lĩnh của ta đều là mẫu thân dạy.
Nghe lời này, La lão đầu chỉ là cau mày.
Sau đó ta hỏi ông quen với mẫu thân ta sao lại không kể cho ta biết, rồi sau đó lão lại hỏi ta có quen người nào của Hủ Thần giáo không ta lại nói không quen. Thế rồi ta hỏi lão xem là lão có biết giang hồ mười năm trước có xảy ra đại sự gì không thì nói cho ta biết đi.
Cứ nói qua nói lại bọn ta tự nhiên thành tán gẫu chuyện phiếm lúc nào không biết.
Trò chuyện vui vẻ đến mức La lão đầu lập tức đi vào hầm rượu lấy ra hai vò Tinh Khiết Tửu và đem từ trong nhà ra ba đĩa đồ nhắm. Vừa uống vừa kể cho ta nghe trận chiến có một không hai của mười năm trước.
Ta nghe đến say mê quên cả uống rượu nhắm đồ thật tiện nghi cho lão già kia.
Nhưng mà La lão đầu kể chuyện rất hấp dẫn, so với tin tình báo của Thất Tịch thì hay hơn nhiều.
...... Hay là La lão nhân từng dựa vào việc kể chuyện để kiếm cơm rồi?
Hắc hắc hắc......
Nghĩ đến đây ta vùi đầu vào trong chăn cười trộm.
Ôi, núi băng La lão nhân là người tốt! Ta nhất định phải cùng xây dựng quan hệ tốt với ông ấy!
……
Ta ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, vừa nghe thấy tiếng gà gáy đã dứt khoát không làm việc vô vị nữa, ngọ nguậy bò dậy đi tìm La lão đầu.
Nghênh đón ta là căn phòng không một bóng người của La lão đầu.
Lão đầu bỏ nhiệm vụ! Ta đi tố cáo ông cho Lãnh Diệp Thanh đánh ông!
Hừ!
Mấy ngày kế tiếp ta kiên định không thay đổi đi xem La lão đầu chạy đi đâu, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của lão.
Người này, lại đi chơi mất tiêu rồi!
Thời gian ồn ào qua đi, trong nháy mắt đã sắp đến tháng sáu rồi.
Nữ đệ tử Ngũ Lương phái đột nhiên diêm dúa lộng lẫy hẳn lên.
Hương phấn son tràn đầy núi đồi, khiến ta bị sặc, ho khan liên tục.
Tháng sáu là kỳ động tình của nữ đệ tử Ngũ Lương Phái à? Tại sao lại giống yêu quái như thế?
Ta lấy khăn tay nhỏ lau đi nước mũi, hoang mang nhìn một đám đông nữ đệ tử của Ngũ Lương Phái đang uốn éo đi từng bước nhỏ tiến tới.
Thất Tịch hình như cũng rất bận rộn, từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trăng lặn vẫn chưa trở về, cùng La lão đầu chơi trò mất tích.
Còn Hứa Lâm không có ở đây, Tề Ngôn không phải bận bịu vì làm chân chạy việc cho Lãnh Diệp Thanh thì chính là bận bịu đi gặp sư tỷ hắn
Ta thật sự là nhàm chán đến chết.
Ý định xuống núi cũng nảy sinh.
Lúc ta quyết định đem ý niệm xuống núi chuyển thành hành động thực tế thì trong phòng của ta xuất hiện hai người khách không mời mà đến.
“Các ngươi… Tại sao lại ở đây?”
Ta nhìn hai người trong phòng giống Tư Không Cảnh như đúc, đặt câu hỏi.
Hai người đều không nói, nhưng rất vô cùng hài hòa giơ lên một bức thư pháp ——
“Tiểu Nặc Nặc muội đoán xem trong hai chúng ta ai là Cảnh ca ca của muội~~ ”
Ta xem thường.
Hai người thấy vậy, lộn ngược bức thư pháp lại, phía trên xuất hiện một hàng chữ ——
“Tiểu Nặc Nặc không muốn tức đến trợn trắng mắt thì mau đoán đi ~~ ”
“… …”
Tư Không Cảnh này coi như là hiểu ta… Ta sẽ đoán bừa một người.
Ta giơ tay lên vừa muốn tùy tiện chỉ một người, hai ngươi kia lại tiếp tục giơ lên một bức thư pháp khác ——
“Tiểu Nặc Nặc, muội không được qua loa, phải nghiêm túc mà đoán ~~ đoán sai thì Cảnh ca ca sẽ đánh mông muội đấy ~~ ”
… Nổi giận.
“Tư Không Cảnh, ngươi biết điều thì đứng ra cho ta! Cất ngay mấy cái trò đùa giỡn này với ta đi!”
Ta hét lớn một tiếng, làm cho Tiểu Bạch và A Hoàng sợ hãi đồng loạt chui vào dưới đáy bàn ngước đầu nhỏ nhìn bọn ta.
“Được rồi, được rồi, không chơi.” Nam nhân bên phải đi tới ôm lấy ta dỗ dành: “Tiểu Nặc Nặc những ngày qua có nhớ Cảnh ca ca không ~~?”
Ta quay đầu tránh hắn: “Không có.”
“Tiểu Nặc Nặc vẫn đáng yêu như trước nha ~~~ Cảnh ca ca nhớ muội muốn chết ~~~ ”
Tư Không Cảnh không đếm xỉa đến ánh mắt giết người của ta, lai ở trên mặt ta thể hiện nhớ nhung.
Ta liều mạng tránh khỏi ngực hắn: “Bớt nói nhảm, nói! Các ngươi tới nơi này làm gì?!”
Tư Không Cảnh lúc này mới thu hồi lại bộ dáng lưu manh, trả lời: “Mấy ngày nay Lâu Trụy đến tìm Lãnh Diệp Thanh uống rượu tâm sự, ta cùng Tuần đến đây chờ tìm hắn có chút việc.”
“Hắn?”
“Minh chủ võ lâm Lâu Trụy.”
“Như vậy các ngươi tối nay muốn ngủ lại tại chỗ của ta sao?
“Tiểu Nặc Nặc muốn cùng Cảnh ca ca ngủ chung sao? Cảnh ca ca thật là cảm động đấy ~~~ ”
Tư Không Cảnh cảm động đến tột đỉnh.
“Đi chết đi!” Ta dùng sức đẩy hắn một cái, khinh thường nhìn hắn đang giả vờ rên rỉ, nhìn về phía Tư Không Tuần: “Như vậy các ngươi muốn thế nào?”
“Lâu Trụy võ công cao cường, ta cùng Cảnh cả hai đều không phải là đối thủ của hắn.” Tư Không Tuần ngồi nghiêm chỉnh nói.
“Hả ~? Các ngươi muốn bắt cóc hắn?”
“… Không phải, chỉ đơn thuần muốn gặp mặt hắn, muốn hắn đáp ứng chúng ta một chuyện.”
“… Vậy tại sao phải ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này tìm chứ?”
“Lâu Truỵ theo như lời đồn đại là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ có hàng năm cố định vào ngày sáu tháng sáu tới Ngũ Lương Phái tìm lão bằng hữu Lãnh Diệp Thanh uống rượu.”
“Nha. Vậy, việc này cùng với việc các ngươi đến thăm ta có liên quan sao?”
“Dĩ nhiên không có rồi, Tiểu Thiên Ngữ ~~ Cảnh ca ca làm sao cam lòng đem muội đẩy tới đầu sóng ngọn gió chứ~~~” tìm được cơ hội Tư Không Cảnh lập tức nói chen vào: “Cảnh ca ca ta tới là để nhìn Tiểu Nặc Nặc một chút xem có trở nên gầy hơn không, lão rùa đen Lãnh Diệp Thanh có khi dễ Tiểu Nặc Nặc của ta hay không mà thôi ~~~ ”
“… …”
Ta trầm mặc đem Tư Không cảnh đẩy ra ngoài cửa, đóng cửa rầm một tiếng: “Tạm biệt không tiễn!”
Tư Không Tuần ở trong phòng cười một tiếng: “Tính tình ngươi cùng với Thiên Ngữ tỷ thật có chút giống nhau. Lão Cảnh còn nói hai ngươi không giống.”
Nghe vậy, trên đầu ta nổi gân xanh.
Hắn lại còn nói ta tính cách nóng nảy giống như mẫu thân!
Vô cùng nhục nhã!
Sau khi dùng phương phác giống vậy giải quyết hết Tư Không Tuần, ta đến trước giường, ngủ!
Nửa giờ trước khi ngủ thật sự là một khoảng thời gian rất tốt để suy tính vấn đề.
Tối hôm đó trước khi đi ngủ, ta đã có một quyết định vô cùng trọng đại ——
Ở lại Ngũ Lương phái, chờ Lâu Trụy!
Tứ đại trưởng lão và bát đại hộ pháp của Hủ Thần giáo trong một tháng ngắn ngủi, ngay cả cao thủ mười hai đại môn phái trong võ lâm cũng bị đánh bại, tổn thất nặng nề.
Trong khoảng thời gian đó cả giang hồ đều là gió tanh mưa máu, làm lòng người bàng hoàng.
Thời điểm ma giáo sắp xưng bá thiên hạ, minh chủ võ lâm đương nhiệm giống như thiên thần hạ xuống ở trước mặt mọi người.
Lâu Trụy dùng võ nghệ cao siêu, lấy một chọi mười, phá tan Đam Mỹ trận của tứ đại trưởng lão, phá hủy Đài Hoa Cúc của bát đại hộ pháp.
Nhân sĩ võ lâm đều tưởng rằng con đường phía trước sẽ luôn ảm đạm nay lại thấy được ánh sáng hy vọng của chính nghĩa được tỏa sáng ở trên người Lâu Trụy.
Tuy rằng chiến dịch này khiến cho Hủ Thần giáo tổn thương nguyên khí nặng nề, nhưng căn cơ đã có trăm năm, muốn hủy từ gốc thì các nhân sĩ chính phái còn một đoạn đường rất dài phải đi.
Vì vậy, Lâu Trụy triệu tập các thanh niên nhiệt huyết, thành lập liên minh võ lâm. Cũng tính dùng số phiếu áp đảo, chiến thắng trưởng lão Mi Thanh đạo nhân của Ngũ Lương phái và Hư Huyễn hòa thượng phương trượng của Đạo Minh Tự, lấy được vị trí minh chủ võ lâm.
Vào hôm tổ chức lễ nhậm chức, Lâu Trụy phát biểu một thiên diễn thuyết khích lệ lòng người khiến cho toàn thể rung động, đến nay vẫn khiến đám người đó hăng say kể chuyện bài diễn thuyết ——《 Bàn về trường kỳ kháng chiến 》!
Lâu Trụy trong lúc hăng say nói《 Bàn về trường kỳ kháng chiến 》phân tích rằng lúc này phe ta yếu hơn so với kẻ địch, trong lúc tình hình bất lợi này phải dùng phương pháp trường kỳ kháng chiến, chỉ cần áp dụng phương pháp này thì ắt thắng. Dưới tình huống thế này nếu muốn “đánh nhanh thắng nhanh” thì bởi vì địch mạnh hơn ta nên cách này rất phi thực tế, tất nhiên sẽ đưa đến thất bại khách quan.
Mà đối chọi với ma giáo Hủ thần giáo là một trận chiến trường kỳ phải vượt mọi khó khăn gian khổ!
… … …
“Sau đó thì sao, sau đó thì sao??”
Ta đá đá chân La lão đầu, thúc giục ông nói tiếp.
Mà La lão đầu lại chậm rãi uống một ngụm rượu, nói: “Ngươi không phải nói cùng ta uống à? Sao không thấy ngươi động vào bình?”
Ta nghe lời cầm cái bình lên uống một hớp lớn: “Cháu uống, La gia gia ông kể tiếp mau!!”
“Trời tối rồi. Ngươi về ngủ trước đi, ngày mai tới ta sẽ kể tiếp.”
Ta nhịn xuống vẻ mặt muốn một chưởng đánh bay La lão đầu “Muốn biết chuyện về sau như thế nào chờ nghe hồi sau sẽ rõ.” Giả vờ bày ra bộ dạng nôn nóng, nũng nịu túm tay ông lắc lắc: “Gia gia, ông kể tiếp cho Tiểu Nặc, Tiểu Nặc muốn nghe mà ~~ ”
“Ngủ đi.”
La lão đầu bỏ lại vỏn vẹn hai chữ, bay vào trong phòng.
Ta tức giận cầm cái bình ngửa đầu uống sạch, hậm hực rời đi.
Trở lại trong phòng, ta như mọi ngày tiễn Thất Tịch trở về nhà, tắm rửa rồi lừa Tiểu Bạch và A Hoàng lên giường ngủ như xác chết.
Nhàm chán nằm ở trên giường, ta bắt đầu nhớ lại xem hôm nay xảy ra những chuyện gì.
Lúc La lão đầu hỏi ta cùng với Hủ Thần giáo có quan hệ gì, phản ứng đầu tiên của ta chính là —— Mẫu thân!
Vì vậy ta liền nói cho hắn biết, Trần Thiên Ngữ là mẹ ta, công phu và bản lĩnh của ta đều là mẫu thân dạy.
Nghe lời này, La lão đầu chỉ là cau mày.
Sau đó ta hỏi ông quen với mẫu thân ta sao lại không kể cho ta biết, rồi sau đó lão lại hỏi ta có quen người nào của Hủ Thần giáo không ta lại nói không quen. Thế rồi ta hỏi lão xem là lão có biết giang hồ mười năm trước có xảy ra đại sự gì không thì nói cho ta biết đi.
Cứ nói qua nói lại bọn ta tự nhiên thành tán gẫu chuyện phiếm lúc nào không biết.
Trò chuyện vui vẻ đến mức La lão đầu lập tức đi vào hầm rượu lấy ra hai vò Tinh Khiết Tửu và đem từ trong nhà ra ba đĩa đồ nhắm. Vừa uống vừa kể cho ta nghe trận chiến có một không hai của mười năm trước.
Ta nghe đến say mê quên cả uống rượu nhắm đồ thật tiện nghi cho lão già kia.
Nhưng mà La lão đầu kể chuyện rất hấp dẫn, so với tin tình báo của Thất Tịch thì hay hơn nhiều.
...... Hay là La lão nhân từng dựa vào việc kể chuyện để kiếm cơm rồi?
Hắc hắc hắc......
Nghĩ đến đây ta vùi đầu vào trong chăn cười trộm.
Ôi, núi băng La lão nhân là người tốt! Ta nhất định phải cùng xây dựng quan hệ tốt với ông ấy!
……
Ta ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, vừa nghe thấy tiếng gà gáy đã dứt khoát không làm việc vô vị nữa, ngọ nguậy bò dậy đi tìm La lão đầu.
Nghênh đón ta là căn phòng không một bóng người của La lão đầu.
Lão đầu bỏ nhiệm vụ! Ta đi tố cáo ông cho Lãnh Diệp Thanh đánh ông!
Hừ!
Mấy ngày kế tiếp ta kiên định không thay đổi đi xem La lão đầu chạy đi đâu, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của lão.
Người này, lại đi chơi mất tiêu rồi!
Thời gian ồn ào qua đi, trong nháy mắt đã sắp đến tháng sáu rồi.
Nữ đệ tử Ngũ Lương phái đột nhiên diêm dúa lộng lẫy hẳn lên.
Hương phấn son tràn đầy núi đồi, khiến ta bị sặc, ho khan liên tục.
Tháng sáu là kỳ động tình của nữ đệ tử Ngũ Lương Phái à? Tại sao lại giống yêu quái như thế?
Ta lấy khăn tay nhỏ lau đi nước mũi, hoang mang nhìn một đám đông nữ đệ tử của Ngũ Lương Phái đang uốn éo đi từng bước nhỏ tiến tới.
Thất Tịch hình như cũng rất bận rộn, từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trăng lặn vẫn chưa trở về, cùng La lão đầu chơi trò mất tích.
Còn Hứa Lâm không có ở đây, Tề Ngôn không phải bận bịu vì làm chân chạy việc cho Lãnh Diệp Thanh thì chính là bận bịu đi gặp sư tỷ hắn
Ta thật sự là nhàm chán đến chết.
Ý định xuống núi cũng nảy sinh.
Lúc ta quyết định đem ý niệm xuống núi chuyển thành hành động thực tế thì trong phòng của ta xuất hiện hai người khách không mời mà đến.
“Các ngươi… Tại sao lại ở đây?”
Ta nhìn hai người trong phòng giống Tư Không Cảnh như đúc, đặt câu hỏi.
Hai người đều không nói, nhưng rất vô cùng hài hòa giơ lên một bức thư pháp ——
“Tiểu Nặc Nặc muội đoán xem trong hai chúng ta ai là Cảnh ca ca của muội~~ ”
Ta xem thường.
Hai người thấy vậy, lộn ngược bức thư pháp lại, phía trên xuất hiện một hàng chữ ——
“Tiểu Nặc Nặc không muốn tức đến trợn trắng mắt thì mau đoán đi ~~ ”
“… …”
Tư Không Cảnh này coi như là hiểu ta… Ta sẽ đoán bừa một người.
Ta giơ tay lên vừa muốn tùy tiện chỉ một người, hai ngươi kia lại tiếp tục giơ lên một bức thư pháp khác ——
“Tiểu Nặc Nặc, muội không được qua loa, phải nghiêm túc mà đoán ~~ đoán sai thì Cảnh ca ca sẽ đánh mông muội đấy ~~ ”
… Nổi giận.
“Tư Không Cảnh, ngươi biết điều thì đứng ra cho ta! Cất ngay mấy cái trò đùa giỡn này với ta đi!”
Ta hét lớn một tiếng, làm cho Tiểu Bạch và A Hoàng sợ hãi đồng loạt chui vào dưới đáy bàn ngước đầu nhỏ nhìn bọn ta.
“Được rồi, được rồi, không chơi.” Nam nhân bên phải đi tới ôm lấy ta dỗ dành: “Tiểu Nặc Nặc những ngày qua có nhớ Cảnh ca ca không ~~?”
Ta quay đầu tránh hắn: “Không có.”
“Tiểu Nặc Nặc vẫn đáng yêu như trước nha ~~~ Cảnh ca ca nhớ muội muốn chết ~~~ ”
Tư Không Cảnh không đếm xỉa đến ánh mắt giết người của ta, lai ở trên mặt ta thể hiện nhớ nhung.
Ta liều mạng tránh khỏi ngực hắn: “Bớt nói nhảm, nói! Các ngươi tới nơi này làm gì?!”
Tư Không Cảnh lúc này mới thu hồi lại bộ dáng lưu manh, trả lời: “Mấy ngày nay Lâu Trụy đến tìm Lãnh Diệp Thanh uống rượu tâm sự, ta cùng Tuần đến đây chờ tìm hắn có chút việc.”
“Hắn?”
“Minh chủ võ lâm Lâu Trụy.”
“Như vậy các ngươi tối nay muốn ngủ lại tại chỗ của ta sao?
“Tiểu Nặc Nặc muốn cùng Cảnh ca ca ngủ chung sao? Cảnh ca ca thật là cảm động đấy ~~~ ”
Tư Không Cảnh cảm động đến tột đỉnh.
“Đi chết đi!” Ta dùng sức đẩy hắn một cái, khinh thường nhìn hắn đang giả vờ rên rỉ, nhìn về phía Tư Không Tuần: “Như vậy các ngươi muốn thế nào?”
“Lâu Trụy võ công cao cường, ta cùng Cảnh cả hai đều không phải là đối thủ của hắn.” Tư Không Tuần ngồi nghiêm chỉnh nói.
“Hả ~? Các ngươi muốn bắt cóc hắn?”
“… Không phải, chỉ đơn thuần muốn gặp mặt hắn, muốn hắn đáp ứng chúng ta một chuyện.”
“… Vậy tại sao phải ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này tìm chứ?”
“Lâu Truỵ theo như lời đồn đại là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ có hàng năm cố định vào ngày sáu tháng sáu tới Ngũ Lương Phái tìm lão bằng hữu Lãnh Diệp Thanh uống rượu.”
“Nha. Vậy, việc này cùng với việc các ngươi đến thăm ta có liên quan sao?”
“Dĩ nhiên không có rồi, Tiểu Thiên Ngữ ~~ Cảnh ca ca làm sao cam lòng đem muội đẩy tới đầu sóng ngọn gió chứ~~~” tìm được cơ hội Tư Không Cảnh lập tức nói chen vào: “Cảnh ca ca ta tới là để nhìn Tiểu Nặc Nặc một chút xem có trở nên gầy hơn không, lão rùa đen Lãnh Diệp Thanh có khi dễ Tiểu Nặc Nặc của ta hay không mà thôi ~~~ ”
“… …”
Ta trầm mặc đem Tư Không cảnh đẩy ra ngoài cửa, đóng cửa rầm một tiếng: “Tạm biệt không tiễn!”
Tư Không Tuần ở trong phòng cười một tiếng: “Tính tình ngươi cùng với Thiên Ngữ tỷ thật có chút giống nhau. Lão Cảnh còn nói hai ngươi không giống.”
Nghe vậy, trên đầu ta nổi gân xanh.
Hắn lại còn nói ta tính cách nóng nảy giống như mẫu thân!
Vô cùng nhục nhã!
Sau khi dùng phương phác giống vậy giải quyết hết Tư Không Tuần, ta đến trước giường, ngủ!
Nửa giờ trước khi ngủ thật sự là một khoảng thời gian rất tốt để suy tính vấn đề.
Tối hôm đó trước khi đi ngủ, ta đã có một quyết định vô cùng trọng đại ——
Ở lại Ngũ Lương phái, chờ Lâu Trụy!