CHƯƠNG : ĐIỀU TRA CHÂN TƯỚNG
Edit: Lan Anh
Du Uyển được tự do liền đưa tay ôm lấy tiểu bàn cầu đang treo trên người mình, nói với nam tử đứng trước mặt: “Đa tạ Hứa công tử.”
Du Phong cũng nói cám ơn.
Sau đó Du Phong nhìn vào tiểu bàn cầu đang nằm trong lòng Du Uyển, tiểu bàn cầu này hình như mắc bệnh rụng lông, còn hơi ho khan mấy tiếng, Du Phong liền biết rõ đây là con vật nằm trong lồng lần trước Hứa công tử mang tới.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật quá lợi hại, Du Phong nghĩ.
Có thể nuôi được một sủng vật lợi hại như vậy, vị Hứa công tử này không phú thì cũng quý, nhưng hắn vẫn không hề liên hệ thân phận của vị Hứa công tử này với nhà họ Hứa kia, dù sao trên đời này, người họ Hứa nhiều lắm.
“Hứa công tử, sao ngươi lại ở đây?” Du Uyển quan sát chiếc xe ngựa đỗ ở đằng kia, nhìn phương hướng có lẽ là đi ra từ Kinh Thành.
Hứa công tử nhìn tiểu bàn cầu một chút, trầm thấp nói: “Nó không chịu uống thuốc, cũng không cho người khác sức thuốc.”
Nói bóng nói gió là muốn Du Uyển hỗ trợ.
Tiểu bàn cầu bị cáo trạng liền trợn trắng mắt với chủ nhân của mình, rồi lại ghé vào trong ngực Du Uyển mà cọ.
Du Uyển sờ lên lưng của nó: “Nhất định phải uống thuốc, sức thuốc thì bệnh mới khỏi.”
Tiểu bàn cầu nũng nịu ai oán vài tiếng.
Du Uyển vốn còn muốn nói vài lời, nhưng nếu không nhờ vào tiểu bàn cầu không chịu uống thuốc sức thuốc, thì cũng sẽ không đi ngang qua đây rồi cứu mình, nghĩ vậy, nàng lại càng cảm kích nó vì không nghe lời.
Hứa công tử đối với việc Du Uyển bị đám giặc cướp này truy sát cũng không có bao nhiêu hứng thú, dư quang nhìn ra phía sau, nhàn nhạt phân phó: “Trường An, báo quan.”
“Tuân lệnh!” Bên cạnh xe ngựa có một người cưỡi tuấn mã, có lẽ là người hầu của Hứa công tử, hắn kéo cương ngựa nhanh chóng rời đi.
Du Uyển ôm tiểu bàn cầu đi đến bên cạnh đám người bịt mặt, trong bọn họ, ba người định khinh bạc nàng thì bị thương nặng nhất, lúc này đã ngất xỉu vì mất máu, còn cái người có vẻ bình tĩnh nhất kia là tên đầu lĩnh.
Du Uyển không hề quên, hắn là người điểm huyệt đạo nàng, rồi giao nàng cho những tên kia.
Du Uyển đi đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống: “Ai sai khiến các ngươi tới giết ta?”
Tên đầu lĩnh mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, nằm trên mặt đất quật cường không chịu mở miệng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu bàn cầu nhảy xuống đất, giơ lên một trảo nhắm ngay hạ bộ của hắn, rất có khí thế của hung thần ác sát, như muốn nói: “Có nói hay không? Không nói thì ta sẽ bạo trứng trứng của ngươi.”
Tên bịt mặt run rẩy.
Đây là mèo bệnh thật sao? Trên đầu nó có hoa văn của chữ Vương, có khi nào là hổ con?
Tiểu bàn cầu đang muốn bạo hắn, thì tên đầu lĩnh liền bị dọa đến mức mất hết cốt khí, khàn giọng kêu lên: “Ta nói ta nói... Là một tên tiểu tử trẻ tuổi! Có lẽ bằng tuổi của đại ca ngươi, dáng người nhỏ con, khẩu âm là người Kinh Thành chính gốc.”
Du Uyển như có chút suy nghĩ, người nhỏ con, giọng người Kinh Thành... Nghe qua thì có lẽ là tên chạy việc, người khôn khéo sẽ không bao giờ tự mình ra mặt.
“Nếu bây giờ cho ngươi nhìn, ngươi có thể nhận ra hắn không?” Du Uyển hỏi.
“Có thể có thể!” Tên đầu lĩnh gật đầu như giã tỏi, thực sự cầu sự sống trong cái chết thật quá khổ.
Du Uyển coi như thỏa mãn mà ừ một tiếng, sau đó mặc kệ hắn nằm đó.
Tên đầu lĩnh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn vẫn còn giá trị lợi dụng, nên tính mạng sẽ không sao...
Nào biết hắn đang thở phào nhẹ nhõm, thì một cái móng vuốt nhẹ nhàng vỗ xuống trứng trứng...
Dù sao thì nhận thức bằng đầu chứ đâu phải bằng chỗ này, đúng không?
Tiểu bàn cầu kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ, nện từng bước ưu nhã bước về phía Du Uyển, sau đó nhẹ nhàng nhảy vào lòng nàng mà meo một tiếng.
Quan phủ nghe nói có kẻ muốn giết người vô tội, một đám lính giơ đao cầm kiếm, ngựa không ngừng vó mà chạy đến, nhưng lúc đến nơi...
Ách... đây là ai giết ai a...
Đám bịt mặt chưa bao giờ cầu mong quan phủ tới sớm như vậy, từng người nước mắt nước mũi nhào qua, xin quan sai mau mau bắt nhốt bọn họ vào trong lao.
Đám quan sai hỗn độn đứng trong gió...
Tiểu bàn cầu cuối cùng vẫn không thể lưu lại, sau khi được Du Uyển cho uống thuốc, sức thuốc xong, nó liền bị Hứa công tử nhốt vào lồng mang đi.
Vừa lên xe ngựa, tiểu bàn cầu liền cắn đứt cửa lồng, đi ra đặt chân lên mấy cái nghiên mực trị giá liên thành, phanh phanh phanh đập nát mấy cái.
Thật là một tiểu bàn cầu vô cùng bạo lực.
Phu xe lúc nãy chạy trốn bây giờ đã quay trở lại, tiếp tục đánh xe cho huynh muội bọn họ.
Hắn vô tội nên hai người họ cũng không nói gì.
Nhưng sau khi xuống xe, Du Phong và Du Uyển nhắc tới người bịt mặt, mặc dù có nhân chứng, nhưng Du Uyển nghĩ rằng quan phủ cũng không dễ dàng gì mà tìm được tên trẻ tuổi kia, nếu như nàng đoán không sai, có lẽ hắn đã được đưa ra khỏi Kinh Thành, tìm một địa phương trốn đi một thời gian, chắc chắn sẽ không để quan phủ phát hiện.
“Đại ca, huynh thấy sao?”
“Cái gì?” Du Phong hiển nhiên đang thất thần.
Du Uyển hỏi: “Sự việc lần này, huynh có nghĩ đến người đứng phía sau màn là ai không?”
Du Phong rũ mắt xuống: “Muội... đang hoài nghi Thiên Hương lâu?”
Du Uyển cũng không hề chớp mắt mà nhìn ánh mắt tránh né của đại ca mình: “Đại ca, huynh biết là muội không hề hoài nghi Thiên Hương lâu.”
Du Phong cũng không ngốc, một lần có thể không minh bạch, nhưng Du Uyển nhiều lần chỉ điểm cho hắn, cho dù hắn có ngu dốt thì hắn cũng biết người Du Uyển đang nói là ai, nhưng hắn thực sự không muốn hoài nghi người kia.
Dù sao thời điểm gia đình hắn tuyệt vọng nhất, là người kia đã xuất hiện cứu giúp phụ thân hắn.
Đại ân đại đức của người đó đối với Du gia, không thể so sánh với những việc bình thường khác.
“Nếu hắn muốn, sẽ trực tiếp đi hỏi cha, nếu cha không cho, hắn cũng sẽ không đi trộm.” Du Phong nói.
Lấy cách làm người của đại bá, nếu ân nhân mở miệng, có lẽ đại bá sẽ đưa cách làm cho họ, nhưng Du Uyển một khi đã dấy lên nghi ngờ, nàng sẽ không để cho mấy điều đó đánh tan hoài nghi của mình.
“Như vậy đi, đại ca.” Du Uyển nói, “Trước mắt chúng ta đừng nói gì về vấn đề thực đơn hay bị đám bịt mặt kia đuổi giết, vì để ngăn ngừa đại bá vì chuyện xưa mà đắn đo, huynh xem như thế nào?”
Du Phong trầm tư một lát, gật gật đầu: “...Được.”
...
“Các con nói Dương bá bá? Các con gặp hắn sao?” Bên trong nhà chính, đại bá đang ôm tiểu khuê nữ ăn khoai nướng, kinh ngạc nhìn Du Phong và Du Uyển.
Du Uyển thần sắc như thường nói: “Đúng vậy a, lúc chúng con đi ngang qua Thiên Hương lâu, trùng hợp đụng phải ông ấy, là đại ca nhận ra.”
Đại bá bừng tỉnh đại ngộ nói:”Cũng đúng, lúc hắn tới nhà chúng ta lúc đó, không có con ở đây.”
“Đúng rồi đại bá, tụi con còn gặp một người là Thang sư phụ, ở cùng với Dương bá bá, quan hệ tựa hồ không sai.”
“Thang? Thang Bình sao?”
Du Uyển cũng không biết đối phương tên gì, chỉ nói: “Thang sư phụ nói, lúc trước ông ấy cùng đại bá từng làm việc chung với nhau.”
“Đó chính là hắn, kỳ quái, hai người này sao có thể ở chung một chỗ?”
“Làm sao ạ? Trước kia họ không hợp nhau sao?”
Đại bá cau mày nghĩ: “Ngược lại không phải không hợp nhau, lúc trước ba người chúng ta đều cùng làm việc cho Thiên Hương lâu, Thang Bình là người ở Kinh Thành, gia thế tựa hồ không tệ lắm, ta và Dương bá bá là người nơi khác, kiến thức không bằng Thang Bình, Thang Bình không bao giờ đặt chúng ta vào trong mắt, cũng khinh thường lui tới.”
Du Uyển dừng một chút: “Cái kia... sau khi đại bá xảy ra chuyện, Thang Bình cũng không tới thăm đại bá?”
Đại bá cười nói: “Sao hắn lại phải tới thăm ta?”
Thang Bình đã bị Du Uyển loại bỏ hiềm nghi, một người không giao thiệp với đại bá, đi trộm thực đơn trong tay đại bá không có nhiều khả năng.
Huống chi qua lời đại bá kể, Thang Bình là một người tâm cao khí ngạo, sao có thể xem trọng thực đơn của đại bá.
“Vậy còn Dương bá bá thì sao? Ông ta làm người như thế nào?” Du Uyển hỏi.
Đối với sự hiếu kỳ của Du Uyển, đại bá lúc nào cũng có kiên nhẫn để thỏa mãn nàng, ông hiền lành nói: “Đây chính là người tốt, mặc dù thiên phú không tốt nhưng cực kỳ chăm chỉ.”
Nói trắng ra là, ở một nơi như Thiên Hương lâu thì cao thủ nhiều như mây, Dương đại trù chỉ là một đầu bếp không có sức thu hút, tất cả đầu bếp ở đó đều không nhìn trúng ông ta, chỉ có thể làm người bị sai sử, cũng chỉ có đại bá tâm địa hiền lành, khách khí gọi ông ta một tiếng Dương sư phụ.
Có lẽ là vì duyên cớ này, Dương đại trù cùng với đại bá mới thân thiết với nhau.
Mặc dù đại bá không nói rõ, nhưng Du Uyển có thể đoán được địa vị năm đó của đại bá ở Thiên Hương lâu rất cao, từ khi lui tới với đại bá, nhân duyên của Dương đại trù liền tốt lên, trù nghệ cũng tiến bộ.