CHƯƠNG : ĐỐI CHẤT
Edit: Lan Anh
Du Uyển không biết Dương đại trù lại có một đoạn thời gian chật vật như vậy, nhưng nàng không thể nào liên tưởng được ông ta là người bị người khác sai sử kêu đến kêu đi, khác hoàn toàn với vị đầu bếp ngồi ở vị trí cao của Thiên Hương lâu kia, nhưng chuyện này cũng có lẽ là nguyên nhân của mọi việc.
Sau đó Du Uyển lại hỏi đại bá làm sao Dương đại trù lại biết ông bị thương.
Nào biết là Dương đại trù chủ động tìm tới cửa.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe nói là đại bá lên trấn xem bệnh, lại bị một tiểu nhị của Thiên Hương lâu bắt gặp, tiểu nhị với đại bá không quen nhau nên không cùng đại bá chào hỏi, nhưng sau khi quay lại Thiên Hương lâu thì lại đem việc này nói cho Dương đại trù.
Lúc đại bá ở Thiên Hương lâu cũng từng chiếu cố Dương đại trù, bởi vậy nếu tiểu nhị nói cho ông ta nghe là chuyện hoàn toàn có thể.
Dương đại trù sau khi nghe chuyện thì đầu tiên là khóc rống lên, sau đó tức giận mắng đại bá một phen: “Tại sao ngươi không đi tìm ta? Cho dù ta có nghèo đi chăng nữa thì ta cũng phải đi mượn bạc để đưa ngươi đi chữa chân a!”
Đại bá thở dài: “Nhà hắn cũng không dễ chịu gì, nương của hắn cũng đang bệnh nặng.”
Cho nên cho dù đại bá có cùng đường mạt lộ thì cũng không nghĩ đến việc đi kiếm Dương đại trù giúp đỡ, nhưng Dương đại trù là người trượng nghĩa, biết được thương thế của đại bá, liền dùng tiền mời danh y ở Kinh Thành tới chẩn bệnh cho ông.
Du Uyển, cái này sao có thể gọi là trượng nghĩa? Rõ ràng là có mưu đồ khác, không biết làm sao ông ta lại có thể lấy được bí phương của đại bá.
Du Uyển cân nhắc liên tục, vẫn quyết định trước mắt không nói cho đại bá biết, chờ đến lúc đại bá cần ra mặt thì cũng không muộn.
Đại bá cũng không tò mò vấn đề Du Uyển sinh lòng hiếu kì, ông thấy, Du Uyển chủ động quan tâm quá khứ của ông cũng là một loại biểu hiện của sự thân cận, đại bá vui tươi hớn hở đi nấu cơm.
Tiểu Trăn Trăn ngồi xổm một mình trước đống lửa, nâng cằm nóng lòng nhìn khoai lang trong lửa.
Du Uyển thấp giọng nói: “Hiện tại đại ca đã tin chưa?”
Tiểu Trăn Trăn bị bộ dáng đè thấp âm thanh của Du Uyển hấp dẫn, chớp đôi mắt nhìn qua.
Du Uyển vuốt cái đầu nhỏ của muội muội.
Du Phong trầm mặc không nói gì, nửa ngày sau mới khó khăn phát ra một âm thanh: “Huynh...”
Hắn muốn nói nhưng lại thôi, dường như rất khó mở miệng.
Tiểu Trăn Trăn lại chớp mắt nhìn về phía đại ca.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phản ứng như vậy hoàn toàn nằm trong dự liệu của Du Uyển, dù sao đột nhiên có người chạy tới trước mặt nàng nói rằng đại bá muốn hại nàng, cho dù bằng chứng có chất cao như núi, nàng cũng không dễ dàng gì mà tin tưởng.
Người Du gia có một loại tín nhiệm với Dương đại trù, không hề thua kém sự tín nhiệm của nàng đối với đại bá.
Du Uyển nướng chín khoai lang sau đó dùng kẹp gắp than gắp ra, thần sắc bình tĩnh nói: “Như vậy chỉ còn một biện pháp cuối cùng, đó là đối chất trực tiếp với ông ta. Huynh không cần quyết định ngay lúc này, suy nghĩ kĩ rồi nói cho muội biết.”
Du Uyển nghĩ, nếu đề nghị này bị Du Phong cự tuyệt thì nàng sẽ tự mình động thủ để lấy lại công đạo cho đại bá.
...
Hậu viện, các hương thân đang dùng khí thế ngất trời làm việc, dựa theo tiến độ này, đơn đặt hàng của Ngụy phủ rất nhanh sẽ làm xong.
Nàng phải nhanh chóng bàn chuyện giao dịch đậu hũ thối với Thiên Hương lâu, nhưng nếu không giải quyết được người kia, ngay cả tư cách để tiến nhập vào Thiên Hương lâu nàng cũng không có, cho nên chuyện này không đơn thuần là vì đại bá, cũng vì sinh ý sau này, bắt buộc phải vạch trần người kia.
Lúc trở về phòng thì Khương thị đang gội đầu cho Tiểu Thiết Đản.
Tiểu Thiết Đản oa oa kêu to!
Du Uyển vừa định nói gội đầu thôi mà la cái gì, thì vô tình thấy tóc của Tiểu Thiết Đản rụng đầy đất, nàng đành phải giả vờ câm điếc mà đi qua.
...
Trời vừa tờ mờ sáng, Du Uyển vừa hấp xong bánh bao, sau đó liền quay người đi ra ngoài.
Vừa mới mở cổng thì thấy Du Phong dùng sắc mặt âm trầm đứng bên ngoài, cọng tóc trên người hắn cũng tỏa ra hàn khí, không biết đã đứng bên ngoài chờ bao lâu.
“Đến rồi.” Du Uyển cũng không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng chào rồi cùng Du Phong ra cửa.
Hôm nay vẫn còn là tết Nguyên Tiêu, hôm nay cũng là ngày nghỉ tết cuối cùng, ngày mai sẽ nghênh đón một con đường buôn bán nhộn nhịp của năm mới, nhìn qua thì hôm nay chỉ thưa thớt có mấy cửa hàng mở cửa.
Hai người đi bộ đến dịch trạm, thuê một chiếc xe ngựa vào Kinh Thành.
Trên đường đi Du Phong đều trầm mặc.
Sau khi vào Kinh Thành, Du Uyển bỗng nhiên mở miệng: “Đại ca, huynh định đối phó với ông ta như thế nào? Nói trước một chút để muội còn chuẩn bị.”
“Chưa nghĩ tới...” Du Phong dừng một chút, “Dù sao cũng là người giúp đỡ phụ thân lúc khó khăn, chỉ cần ông ta nhận sai, huynh nghĩ... dựa vào tính tình của phụ thân, sẽ không truy cứu ông ta.”
“Vậy còn huynh thì sao?” Du Uyển hỏi, “Đại bá tân tân khổ khổ tạo ra món ăn mới lại bị người khác ăn cắp, huynh là nhi tử mà có thể thờ ơ sao?”
Du Phong siết chặt ngón tay: “Muội không biết rõ lúc đó hoàn cảnh nhà huynh như thế nào? Nếu không phải ông ta đồng ý xuất thủ tương trợ, chân của cha liền...”
Du Uyển nhàn nhạt gật đầu: “Muội đã minh bạch.”
Ý tưởng của huynh là tốt, chỉ sợ phải làm huynh thất vọng rồi.
Quả nhiên, lúc hai người lần nữa đến Thiên Hương lâu, cũng là lúc nói rõ ý đồ với Dương đại trù, lúc này ông ta trở mặt: “Ngươi nói cái gì? Ta ăn cắp cách làm món ăn mới của phụ thân ngươi?”
Du Phong bị lửa giận của ông ta làm cho ngơ ngác một chút, trong ấn tượng, vị đại bá này luôn ôn hòa hiền lành, chưa bao giờ thấy thần sắc nghiêm nghị như vậy.
Đối phương nắm chắc lý lẽ, ngược lại khiến Du Phong bắt đầu hoài nghi chính mình, chẳng lẽ là hắn đa tâm?
Dương đại trù lạnh lùng vẫy tay áo: “Hừ! Tử chất, ta đối đãi với Du gia các ngươi không tệ, ta cũng không cần các ngươi báo đáp ta cái gì, nhưng ngươi cũng không nên nói xấu ta như vậy.”
Du Phong bị nghẹn đến mức nói không ra lời.
Du Uyển đứng một bên mở miệng: “Thế nhưng chúng ta vừa mới nghe ngóng, mấy món ăn kia không xuất phát từ chỗ Thang sư phụ, mà là từ chính Dương đại trù ngươi, nếu ngươi không phải không yên lòng, sao lại nói láo chúng ta?”
Du Uyển cũng không phải cố ý lừa hắn, mà lúc đi trên đường, Du Uyển cũng có nghe ngóng tin tức của Thiên Hương lâu, không chỉ biết mấy món này xuất phát từ Dương đại trù, mà cũng là lúc ông ta không hề có được sự chú ý, chính là dựa vào mấy món ăn này mà được ông chủ thưởng thức, trở thành tổng quản đầu bếp của chi nhánh này.
Mắt Dương đại trù lóe lên: “Ta là được Thang sư phụ dẫn dắt, nói đến cùng, những món ăn này đều được lấy linh cảm từ chỗ ông ấy, cho nên ta đưa công lao này cho ông ấy cũng không tính là sai.”
Ông ta lại bắt đầu cưỡng từ đoạt lý.
Không chịu thừa nhận mình ăn cắp của đại bá, thà rằng thừa nhận mình ăn cắp của Thang sư phụ.
“Đại ca, bây giờ huynh cảm thấy như thế nào?” Du Uyển nhìn Du Phong hỏi.
Du Phong thực sự thất vọng trong lòng: “Dương bá bá, ta vốn nghĩ rằng, chỉ cần ông đồng ý thừa nhận, ta cùng cha sẽ không truy cứu gì, cũng không nói ra bên ngoài...”
Dương đại trù không chút nghĩ ngợi ngắt ngang lời hắn nói: “Ta thừa nhận cái gì? Việc ta không bao giờ làm, sao ta phải thừa nhận? Thời gian gia đình người gian nan, nói cho ta biết, nhà ngươi đã dùng bao nhiêu bạc của ta? Dựa vào việc ngươi gọi ta một tiếng Dương bá bá, ta cũng không coi ngươi là ngoại nhân, ngươi ngược lại hay rồi, dám dùng biện pháp ti tiện này nói xấu ta!”