CHƯƠNG : HÔN NHÂN TỚI CỬA
Edit: Lan Anh
Hôm sau đại bá mẫu dậy thật sớm, làm điểm tâm cho cả nhà, vừa mới bước vào bếp thì thấy Đỗ Kim Hoa đang bận rộn trước bếp lò.
Đại bá mẫu cho rằng mình bị hoa mắt, từ lúc Đỗ Kim Hoa tới Du gia chưa bao giờ giúp đỡ làm việc gì, vào nhà bếp thì chỉ có tìm đồ ăn, cũng không bao giờ tự làm gì để ăn.
“Ngươi...” Đại bá mẫu há to miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đại tỷ, tỷ muốn nấu ăn sao? Sao không ngủ thêm chút nữa? Điểm tâm sắp có rồi!” Đỗ Kim Hoa cười ha hả chào hỏi, cắt gọn tỏi tươi bỏ vào một cái chén không, sau đó cắt thêm một củ gừng.
Đại bá mẫu nhìn bộ dạng này của bà ta không giống như đang khách sáo, không khỏi buồn bực.
Là mình trúng tà hay Đỗ Kim Hoa trúng tà? Đỗ Kim Hoa lại giúp cả nhà làm điểm tâm sáng? Cái này nếu không phải bà tận mắt thấy thì ai có nói bà cũng không tin.
Đỗ Kim Hoa với Triệu thị cũng không giống nhau về sự lười biếng, mà Đỗ Kim Hoa ưa làm dáng, nhất là trước mặt bà, một cô nãi nãi không chỉ chỏ người này người kia hầu hạ đã là không tệ, còn giúp bà làm điểm tâm?
Đỗ Kim Hoa không những làm điểm tâm, mà còn gánh nước đổ đầy vạc, quét chuồng gà sạch sẽ, ngay cả trứng của gà rừng cũng giúp bà thu...cũng không nuốt riêng cái nào.
Đại bá mẫu thực sự bị dọa sợ, “Có... có phải ngươi muốn mượn tiền không?”
Đỗ Kim Hoa liếc giận bà: “Nhìn đại tỷ kìa, ta giống loại người hay ngửa tay xin bạc sao? Ở nhà tỷ, ăn nhà tỷ đã đủ khiến ta băn khoăn, lại tìm tỷ đòi tiền thì ta thành người như thế nào?”
Ngươi còn biết như vậy ư...
Đỗ Kim Hoa xào hai dĩa dưa cải, chưng một chồng bánh bao nhân rau, làm bánh ngô nướng, lập lòe cười nói: “Ta cũng đem qua cho Khương muội muội một ít.”
Muốn đưa qua nhà lão tam? Đã quên A Uyển đánh Quách Tiện Xảo như thế nào rồi sao?
Sau khi Đỗ Kim Hoa đi, đại bá mẫu vội vàng quay về phòng, lay tỉnh đại bá đang buồn ngủ: “Hỏng hỏng! Đỗ Kim Hoa bị điên rồi!”
...
Lại nói đến Đỗ Kim Hoa, bà ta mang một rổ bánh bao và bánh ngô đi ra cửa, đi thẳng đến nhà Du Uyển, nhưng trên thực tế chưa tới nhà Du Uyển thì bà ta đã dừng bước.
Đại bá mẫu quả nhiên đoán không sai, trừ phi Đỗ Kim Hoa bị điên, nếu không tuyệt đối không có khả năng tặng đồ cho nhà Du UYển.
Đỗ Kim Hoa đã tính toán tốt từ đêm qua rồi, đầu tiên, vị Vạn công tử này không phải là nhân vật vạn dặm mới tìm được một người? Nữ nhi của bà cũng vậy không phải sao? Bởi cái gọi môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, quả đúng là một hôn sự tuyệt phối.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù bà không thể trực tiếp tới cửa cầu hôn, nhưng bà cũng có thể nói bóng gió đưa chút tin tức ra ngoài a~
Vạn công tử nếu biết nữ nhi bà xinh đẹp như hoa, còn không mau mau đưa người về nhà chẳng lẽ để người khác nẫng tay trên?
Đương lúc dương dương đắc ý, Đỗ Kim Hoa đã tới trước cửa nhà Vạn công tử.
Không hổ là nhà có tiền, ngay cả cửa nhỏ cũng sơn màu hồng.
Đỗ Kim Hoa chỉnh chỉnh trâm cài tóc, sau đó gõ cửa đại môn.
“Ai nha?” Người mở cửa là Vạn thúc.
Đỗ Kim Hoa vì muốn được Vạn gia coi trọng mà hảo hảo ăn bận một phen, đem y phục cùng đồ trang sức đẹp nhất mang lên người, lại bôi son phấn, bà tự nhận là mình có thể trấn áp sắc đẹp mười dặm tám thôn.
Lại không biết lúc Vạn thúc thấy bà, trong lòng liền hung ác nhảy lên, không biết xấu phụ đến từ đâu?
Vạn thúc đã gặp qua không biết bao nhiêu mỹ nhân, gần đây nhất là Khương thị, xa thì có Vương phi, dầu gì tên mắc bệnh tiểu xà tinh trong nhà cũng có bộ dạng thần tiên, cho nên liễu yếu đào tơ như Đỗ Kim Hoa thật đúng là làm gai mắt ông.
Đỗ Kim Hoa không phát giác được sự ghét bỏ của Vạn thúc, còn coi bộ dáng của ông là bị bà làm cho kinh diễm, cười càng lúc càng xán lạn: “Xin hỏi Vạn công tử có đây không?”
“Người tìm thiếu... cháu của ta có chuyện gì?” Vạn thúc đáp được một nửa, liền nhớ thân phận của mình ở đây là đại bá của Vạn công tử.
“Nguyên lai là đại bá của Vạn công tử a...” Đỗ Kim Hoa đưa cái rổ trong tay ra, “Nhà tôi có làm chút bánh bao, bánh ngô và bánh nhân thịt!”
Vạn thúc hiếm lạ mấy thứ này?
“Tôi để trên bàn a!” Đỗ Kim Hoa không mời mà tự bước vào nhà, vừa đi vừa quan sát mọi thứ trong phòng, một bên lại đặt rổ lên bàn trong nhà chính.
Bà đối với hoàn cảnh của Vạn gia hoàn toàn hài lòng, chí ít nơi này cũng được dọn dẹp sạch sẽ, theo bà xem xét thì đúng là nhà của thư sinh, không có vàng bạc đá quý, xem chừng không có tiền bằng La gia.
“Sao không thấy cha nương của Vạn công tử a?” Đỗ Kim Hoa hỏi.
“Không có ở đây.” Vạn thúc nói.
Đỗ Kim Hoa hai mắt lóe lên, không có cha nương mà có đại bá, chẳng lẽ cha nương chết rồi?
“Ngươi là ai? Tìm cháu của ta có chuyện gì?” Vạn thúc hỏi lần thứ hai, hắn có chút không thích người diễn xuất, ngữ khí bắt đầu không tốt.
Đỗ Kim Hoa vẫn không nghe ra, cười đáp: “Tôi là em dâu của A Hương, tôi tìm Vạn công tử cũng không có việc gì, chẳng qua muội phu của tôi cũng có một nhi tử đang thi khoa khảo, nghe nói học thức của Vạn công tử rất tốt, muốn thỉnh giáo hắn một chút.”
Lời này nếu nói với người khác thì chắc họ sẽ tin, nhưng Vạn thúc là ai? Ở Lãnh cung bồi Yến vương và Đế Vương từ hồi niên thiếu, tạo ra một lão thái giám không ai địch lại, sẽ không nhìn ra rắp tâm khác của bà ta sao?
Quả nhiên, Đỗ Kim Hoa không hỏi bao lâu, ở ngoài cửa liền xuất hiện một thiếu nữ thanh tú, nhìn qua có lẽ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, không cách Du cô nương bao nhiêu niên kỷ, lại được nuông chiều hơn Du cô nương, mặc đồ tơ lụa, mang vàng bạc châu báu, một cái nhăn mày hay một nụ cười đều hiển thị sự ngây ngô cùng mềm mại.
“Nương, người ở chỗ này a? Mọi người đều đang chờ người ăn điểm tâm a.”
Quách Tiện Nguyệt có chút khẩn trương nói.
Nàng ta vừa tới gần ngôi nhà này thì tim liền đập bịch bịch, nhưng nương bắt nàng phải tới cửa lộ mặt.
Đỗ Kim Hoa thỏa mãn nhìn nữ nhi một chút: “Nguyệt nhi a, mau vào chào hỏi, đây là đại bá của Vạn công tử.”
Quách Tiện Nguyệt cúi đầu đi lên, quỳ gối thi lễ một cái: “Vạn đại bá.”
“Nữ nhi của tôi, Nguyệt nhi.” Đỗ Kim Hoa tự hào nói.
Tiếp đó ông ta hẳn sẽ hỏi nữ nhi bà bao lớn, có hôn phối hay chưa...
Đến lúc đó bà sẽ thuận nước đẩy thuyền mà nói, nữ nhi bà mười bảy, do không nỡ xa nữ nhi nên mới một mực giữ bên người, bất quá cũng đang cân nhắc đến chuyện chung thân đại sự.
Nào biết Vạn thúc cười thoải mái nói: ‘Nhìn không khác niên kỷ của Du cô nương lắm, chắc đã có hôn phối rồi? Đến lúc đó nhớ mời tôi đến uống chén rượu mừng a!”
Đúng là lời cự tuyệt trực tiếp!
...
Đỗ Kim Hoa giận quá chừng, lôi kéo nữ nhi ra khỏi Vạn gia.
“Lão già mắt mù!” Đỗ Kim Hoa thực sự là bị tức chết, xưa nay chỉ có bà không nhìn trúng người khác, còn chưa có ai dám không chịu nữ nhi bà!
“Nương!” Quách Tiện Nguyệt đã sớm khóc, không biết là khóc do quá mất mặt, hay là khóc vì kế hoạch thất bại.
Đỗ Kim Hoa khẽ nói: “Lão già kia thì biết cái gì? Cũng không phải cha ruột của Vạn công tử, ông ta có thể quyết được cái gì? Hôm nay là do nương thất sách, không ngờ không thấy Vạn công tử, còn bị đại bá hắn thò một chân vào, con yên tâm, chỉ cần Vạn công tử gặp con, chắc chắn sẽ động tâm!”
Đỗ Kim Hoa lại tính toán một phen, cuối cùng mới dỗ Quách Tiện Nguyệt nín khóc được.
Đỗ Kim Hoa nói Quách Tiện Nguyệt về nhà đại bá trước, bà sẽ về sau.
Nhớ năm đó Quách gia cũng không đồng ý cho Quách Đại Hữu cưới bà, nói tính cách bà quá mạnh mẽ, không phải là người dễ sống chung, nhưng lúc đó bà khiến Quách Đại Hữu mê mệt, Quách Đại Hữu quyết không phải bà không cưới, hôn sự này cuối cùng cũng thành.
Bây giờ bà định lặp lại chiêu cũ, ra tay từ trên người Vạn công tử.
Bà ta đi dạo ra phía sau của rừng tre.
Trùng hợp lúc này Du Uyển cũng cõng cái sọt đi ra từ nhà bếp.
“Du cô nương!”
Là giọng của Vạn thúc.
Đỗ Kim Hoa trốn phía sau một cây đại thụ.
“Vạn thúc.” Du Uyển xoay người, mỉm cười chào hỏi.
“Du cô nương muốn đi đâu?” Vạn thúc nhìn cái sọt trên lưng nàng.
Du Uyển nói: “Con lên núi đào một chút măng mùa xuân và rau dại.”
Vạn thúc cười ha hả đem một cái bát sứ được che kín đưa cho nàng: “Đây là chút bánh ngọt a giao, giúp nương của con bồi bổ thân thể.”
Không đợi Du Uyển cự tuyệt, Vạn thúc lại nói: “Chỗ chúng ta toàn là nam nhân, không ăn được mấy cái này, con giữ đi.”
Đỗ Kim Hoa lúc này nhíu mày, cái lão già mắt mù này, lúc trước ở trước mặt bà và nữ nhi thì bày vẻ mặt thanh cao, vậy mà đối với xú nha đầu này lại tốt như vậy?! Bánh ngọt a giao bà cũng chưa bao giờ ăn đây, lão già này lại dám vung tay tặng cho nha đầu này!
Vạn gia đúng là người có tiền.
Hai người họ nói thêm gì đó nhưng Đỗ Kim Hoa thất thần nên không nghe thấy, đợi đến lúc bà hoàn hồn thì Vạn thúc đã đi, Du Uyển ôm cái chén bánh ngọt a giao muốn mang về phòng, thì có một bóng dáng từ cửa sau đi ra.
Đây là bóng lưng của trích tiên đúng không? Hắn mặc áo choàng màu trắng bạc, thân hình cao lớn, tóc đen như mực, ngọc quan trắng nhuận, rừng trúc thăm thẳm như được người này thắp sáng lên.
Không cần phải nói, Đỗ Kim Hoa cũng đoán được thân phận của đối phương, không hổ là nam nhân khiến nữ nhi bà động tâm, chỉ bóng lưng thôi cũng tuấn mỹ vô song.
Đỗ Kim Hoa thấy Vạn công tử đi về phía Du Uyển, không biết nói với Du Uyển cái gì mà nó đỏ mặt như vậy, Du Uyển thẹn quá thành giận mà trừng hắn, bả vai hắn hơi động một chút, dường như cười ra tiếng.
....
BÁNH A GIAO