CHƯƠNG : NGẪU NHIÊN GẶP Ở RỪNG CÂY
Edit: Lan Anh
Vương mặt rỗ tên thật là Vương Nhị Cẩu, sinh ra và lớn lên ở thôn Liên Hoa, ước chừng khoảng tám chín tuổi hắn bị bệnh thủy đậu, mà lúc đó người nhà không chú ý để hắn cào lên mặt, khiến khuôn mặt bị sẹo rỗ không có cách nào xóa, nên mới có biệt hiệu là Vương mặt rỗ.
Vương mặt rỗ năm nay cũng sắp ba mươi nhưng vẫn độc thân, lý do một là nhà hắn nghèo, ăn bữa có bữa không, lúc cha nương hắn còn sống cũng không khá hơn bao nhiêu, sau khi qua đời thì hắn lại càng khổ; hai là đầu óc không được nhanh nhẹn, nói là thiểu năng thì cũng không phải, nhưng hắn rất ngốc, dễ dàng bị lừa, mấy năm trước có người nói tìm được tức phụ cho hắn, kêu hắn đưa lễ hỏi, đến lúc hắn đưa hết thì tức phụ không thấy mà còn mất trắng.
Từ đó về sau hắn không bao giờ dám nói muốn cưới tức phụ, một người cứ như vậy sống ngày qua ngày, có đôi khi người trong thôn thấy hắn quá đáng thương, sẽ giúp đỡ hắn một hai, nhưng do mọi người quá nghèo nên đôi khi cũng không chú ý tới hắn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du gia mướn thợ, mới sực nhớ gọi hắn theo, cuối cùng hắn mới có ăn đủ ba bữa.
Vương mặt rỗ xấu xí, nhưng khí lực của hắn lớn, không cần Lý Chính đưa cây trúc đã có thể kéo Quách Tiện Nguyệt lên bờ.
Khi Đỗ Kim Hoa thấy nữ nhi bị một tên nam nhân mặt rỗ cứu lên, nhất thời hai mắt bà tối đen, hận không thể ngất tại chỗ.
Nguyên bản bà ghét bỏ tú tài Triệu Hằng nhà nghèo, nữ nhi gặp vận rủi mới rơi vào trong tay hắn, bây giờ thấy Vương mặt rỗ, mới giật mình rằng gả cho Triệu Hằng mới là đại vận khí.
Đáng tiếc mọi thứ đều muộn.
Đỗ Kim Hoa hối hận tím cả ruột, sớm biết người cứu nữ nhi mình là Vương mặt rỗ, bà sẽ không bao giờ kêu mọi người trong thôn đến, cùng lắm thì Vương mặt rỗ cũng không có cớ nói gì, bà liều chết không nhận cũng không có ai làm chứng thì làm gì được bà!
Nhưng... toàn thôn đều bị bà lớn giọng gọi đến đây!
“Thế nào? Có chuyện gì xảy ra?” Quách Đại Hữu gạt mọi người đi tới.
Trùng hợp lúc này Vương mặt rỗ đặt Quách Tiện Nguyệt lên bãi cỏ.
Quách Đại Hữu thấy nữ nhi nhà mình bị một tên quê mùa đụng chạm thân thể, giận dữ lao qua, vung một nắm đấm vào mặt Vương mặt rỗ.
“Dừng tay!” Lý Chính hét lớn.
Du Tùng nhanh tay lẹ mắt bắt được cánh tay của Quách Đại Hữu.
Quách Đại Hữu giận dữ: “Tiểu Tùng ngươi buông tay! Súc sinh này dám đụng chạm nữ nhi của ta, ta muốn đánh chết hắn!”
Du Tùng mặc dù không ghét Quách Tiện Nguyệt, nhưng cảm thấy người cữu cữu này vô cùng phiền phức, tức giận nói: “Người đừng có không phân biệt đúng sai, Nguyệt biểu muội rơi xuống nước, là hắn cứu Nguyệt biểu muội lên!”
Quách Đại Hữu nghẹn lại, ánh mắt đảo qua mọi người đang đứng ở đây, mọi người đều dùng biểu lộ xác thực là như vậy, Quách Đại Hữu chỉ cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, hắn nắm chặt cổ áo của Du Tùng, giận không kiềm được nói: “Biểu muội ngươi rơi xuống nước, ngươi chỉ biết đứng một bên xem, để ngoại nhân đi cứu sao?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi cũng chỉ vừa mới đến!” Du Tùng vô tội nói.
“Lúc chúng tôi tới thì nữ nhi của ông đã chìm xuống rồi, không nhờ Vương mặt rỗ thì nữ nhi của ông đã sớm chết!” Trương thẩm tận tình nói.
“Đúng vậy a.” Mọi người nhao nhao gật đầu, lúc bọn họ đến đây chỉ thấy huynh muội Triệu Hằng, căn bản không biết Quách Tiện Nguyệt cũng rơi xuống nước.
Nếu không nhờ Vương mặt rỗ vớt người lên, bọn họ có lẽ đã quay đầu bỏ đi, ngày mai chắc chắn thi thể của Quách Tiện Nguyệt sẽ nổi lên.
Quách Đại Hữu cả giận nói: “Không chừng là hắn đẩy nữ nhi của ta xuống!”
Bạch đại thẩm ấn xuống ngực Quách Tiện Nguyệt mấy cái, Quách Tiện Nguyệt liền phun ra mấy ngụm nước.
“Thật kỳ quái, sao nàng ta lại mặc y phục của Du Uyển.” Thúy Hoa nhỏ giọng nói thầm.
“Chả trách ta lại thấy quen mắt.” Tiểu Trần thị nói.
Du Phong nhíu nhíu mày.
Lúc này Quách Tiện Nguyệt đã phun ra mấy ngụm nước, cuối cùng cũng có chút ý thức.
Quách Đại Hữu cũng không chú ý y phục của nữ nhi, chỉ ôm nữ nhi vào trong ngực, hỏi nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Quách Tiện Nguyệt mơ màng há miệng.
Đỗ Kim Hoa cảm thấy không ổn, lặng lẽ đứng lên, muốn nhẹ nhàng rời khỏi đây, chưa đi được hai bước đã bị Quách Đại Hữu níu lấy tóc.
“Bà nương chết tiệt này!”
Ba!
Quách Đại Hữu tặng cho Đỗ Kim Hoa một cái tát, khiến bà lảo đảo, cả người liền ngã xấp xuống đất!
Mọi người một mặt mộng bức, chuyện gì đang diễn ra?
Quách Đại Hữu đạp thêm một cước, quyền đấm cước đá về phía Đỗ Kim Hoa: “Người đàn bà xấu xa này! Ta đánh chết ngươi! Ta đánh chết ngươi!”
Đại bá mẫu cả giận nói: “Quách Đại Hữu ngươi nổi điên cái gì? Ngươi không cao hứng cũng không thể ra tay với nương tử của ngươi!”
Du Phong, Du Tùng bước lên ôm lấy cánh tay của Quách Đại Hữu.
Mọi người không biết rằng Quách Đại Hữu đã biết Đỗ Kim Hoa là người gây ra mọi chuyện, đều nghĩ giống đại bá mẫu, cho rằng ông bất mẫn với việc Vương mặt rỗ có đụng chạm thân thể với Quách Tiện Nguyệt, nên mới trút giận lên người Đỗ Kim Hoa.
Quách Đại Hữu quả thực bị chọc tức, hai huynh đệ Du gia cũng không cản ông nổi, ông ta hung ác đạp Đỗ Kim Hoa mấy cước, khiến bà ta chết đi sống lại, cái mạng nhỏ cũng mất hơn phân nửa.
Cuối cùng, Xuyên Tử với thợ săn phải ra tay, bốn người hợp lực mới trói được Quách Đại Hữu lại.
Bốn người liên tiếp rơi xuống nước, Lý Chính cảm thấy kỳ quặc, Quách Tiện Nguyệt lại ngất đi, không hỏi được lý do, Lý Chính liền gọi Triệu Hằng, Triệu Bảo Muội và Vương mặt rỗ về nhà, ngay trước mặt mọi người trong thôn, cẩn thận nói qua chân tướng sự việc.
Nguyên lai Triệu Hằng là người đầu tiên phát hiện có người rơi xuống nước.
Là lúc Đỗ Kim Hoa la hét ‘A Uyển rơi xuống nước’, lúc đó vô tình hắn lại ở phụ cận, hắn cũng không biết mình nghĩ gì, lúc lấy lại tinh thần thì thấy mình đã đứng cạnh ao cá.
Đương nhiên hắn không nói mình nghe thấy người rơi xuống nước là A Uyển, chỉ nói nghe thấy âm thanh có người rơi xuống nước, thế là đuổi đến cứu người.
Triệu Bảo Muội thì không nghe thấy tiếng kêu của Đỗ Kim Hoa, nàng là đuổi theo ca ca.
Nhưng nàng cũng không rõ làm sao lòng bàn chân trượt xuống liền ngã vào ao cá.
Triệu Hằng đã bơi được một nửa liền quay lại cứu nàng.
Vương mặt rỗ bên kia còn quỷ dị hơn.
“Ta, ta, ta đang ngủ, tỉnh, tỉnh dậy liền...liền ở trong nước.”
Hắn vừa căng thẳng một chút là cà lăm.
Hắn nói rằng hắn không nhìn thấy người rơi xuống nước, hơn nữa cũng không nghe thấy động tĩnh có người rơi xuống, cho là bản thân mình bị mộng du đi đến ao cá.
Lời này nói ra có lẽ mọi người không tin, nhưng Vương mặt rỗ xưa nay thật thà không hề biết nói láo.
Huống chi ngoại trừ việc mộng du thì hắn không có lý do gì khác, cũng không thể nói có người bắt hắn thả vào ao cá, như vậy là dạng cao thủ gì a? Thôn bọn họ không có nhân vật lợi hại như vậy đâu.
Mọi người cảm thán Vương mặt rỗ thật là có diễm phúc, chỉ tùy tiện mộng du mà có thể nhặt về một cô nương như hoa như ngọc.
...
Sự tình của Quách Tiện Nguyệt và Vương mặt rỗ khiến cả thôn sôi trào, nhưng Du Uyển đối với chuyện này không hề hay biết gì cả, lúc này nàng đang ngồi xổm trong rừng tre, hái rau dền.
Sau khi giã rau dền xong liền để cho nó lên men, đến lúc men đổi sang màu xanh thì có thể làm nước cốt cho đậu hủ thối.
Nhưng lúc này vẫn chưa phải là mùa rau dền, nên nàng phải chọn những cây lớn hái.
Du Uyển hái nửa canh giờ, hái xong hai chân cũng run lên.
Nàng đứng thẳng người giãn gân cốt một chút.
Hơn phân nửa sọt, cuối cùng cũng đủ cho mẻ đậu hủ cuối này.
Sắc trời còn sớm, chi bằng đi đào một chút măng mùa xuân.
Du Uyển thu thập xong công cụ, đeo cái sọt lên, cất bước đi về phía rừng tre.
Lúc đi ngang qua mấy bụi hoa, Du Uyển phát hiện ra một bụi tam nguyệt phao, trên thân được gai nhỏ che kín, không để ý sẽ rất khó giải quyết, bởi vậy mới có tên tam nguyệt phao, tên khoa học là phúc bồn tử.
Phúc bồn tử màu đỏ hoặc tím đều có thể ăn, thanh thanh ngon miệng, mang theo một chút vị chua, Du Uyển cực kỳ thích, đáng tiếc lúc này phúc bồn tử vẫn còn màu vàng, Du Uyển tìm nửa ngày chỉ tìm được phúc bồn tử nửa vàng nửa đỏ.
Du Uyển bỏ cuộc, đành phải đi đào măng mùa xuân.
Măng mùa xuân mọc lên trên mặt đất, dễ tìm hơn măng mùa đông, lúc tháng tư đào được măng mùa xuân là lúc măng mới mọc, có hơi nhỏ, Du Uyển đào không đầy một lát cái sọt liền trở nên trĩu nặng.
Du Uyển đi đến bên dòng suối rửa tay, phát hiện ra một đoạn cây trước nay chưa bao giờ thấy, có lẽ là động đất đã làm nó ngã xuống từ trên núi.
Phía trên đoạn cây mọc một mảng lớn mộc nhĩ, còn có một số cây nấm hương kích thước lớn.
Cái sọt đã không chứa nổi, Du Uyển liền mở cái túi treo trên eo, đem mộc nhĩ với nấm hương bỏ vào.
“Nếu có con gà rừng thì càng tốt.”
Nấm hương với mộc nhĩ hầm cách thủy cùng gà rừng, khỏi nói có bao nhiêu mỹ vị, giá trị dinh dưỡng cực kỳ cao, cũng thích hợp cho mấy đứa nhỏ ăn.
Vừa suy nghĩ thì phía đông liền truyền đến động tĩnh.
Du Uyển nắm lấy cái túi: “Chẳng lẽ gà rừng đến thật?”
Chưa bao giờ nàng gặp nguy hiểm trong rừng, chỉ thấy qua Tiểu Tuyết Hồ, gà rừng và thỏ rừng, đương nhiên Du Uyển sẽ không cảm thấy ở trong rừng một mình có bao nhiêu nguy hiểm, song khi lúc nàng tìm thấy được ngọn nguồn của tiếng động thì phát hiện ra đó là một con gấu chó.
Da đầu Du Uyển tê rần.
Rừng tre nàng đã đi qua rất nhiều lần, ở phụ cận cũng tản bộ không ít lần, theo nàng thấy thì phân và nước tiểu của động vật hoang dã không có trên đường đi, hẳn không nên có thú dữ mới đúng, chẳng lẽ cũng là vì động đất, phá hủy chỗ ở của chúng, nên bây giờ chúng phải đi tìm chỗ ở mới?
Mặc dù thị lực của gấu chó không tốt, nhưng lỗ tai và lỗ mũi thính đến dị thường, nó đã nhận ra sự tồn tại của Du Uyển.
Gấu chó cực kỳ ít chủ động tấn công con người, nhưng động đất đã làm chúng cực kỳ sợ hãi, dẫn đến thần kinh của chúng vô cùng mẫn cảm, Du Uyển xuất hiện khiến nó cảm thấy nguy hiểm.
Nó liền công kích về hướng Du Uyển.
Du Uyển biết mình không thể đánh thắng một con gấu trưởng thành, leo cây cũng không lại, đang nghĩ nên trốn thoát bằng cách nào thì đột nhiên, một bóng người màu xanh bay tới, đạp một cước lên đầu con gấu chó.
Gấu chó bị đạp vào rừng cây liền quay người chạy mất.
Du Uyển buông lỏng một hơi, nhưng hơi thở còn chưa thông liền bị ngăn ở họng: “Là ngươi?”
Ngọc Tử Quy cõng bảo kiếm đi tới, khuôn mặt trầm tĩnh nhìn nàng: “Làm sao? Thấy ta ngươi cảm thấy kinh ngạc? Có phải ngươi nghĩ rằng hộ vệ của Yến Cửu Triêu đã giết ta?”
Du Uyển lạnh nhạt nói: “Giang hồ đệ nhất kiếm khách, làm sao có thể bị giết đơn giản như vậy? Nhưng mà ngươi hẳn là đang bị thương a?”
“Đủ để đối phó với ngươi.”
Xem như là hắn biến tướng xác nhận.
Du Uyển thầm nghĩ, có thể khiến ngươi nhiều ngày như vậy không đi tìm ta, sợ là bị thương không nhẹ, bản thân thông minh một chút có lẽ sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Chủy thủ của Ngọc Tử Quy chống đỡ trên cổ Du Uyển: “Ta khuyên ngươi đừng có suy nghĩ lung tung, coi như ta chỉ còn một đầu ngón tay có thể động, thì ngươi cũng không phải là đối thủ của ta.”
Du Uyển thần sắc bình tĩnh: “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
Ngọc Tử Quy: “Cẩm nang.”
Du Uyển khì cười: “Rốt cuộc làm sao ngươi mới tin, cẩm nang thật sự không có nằm trong tay ta. Ngay cả dáng dấp nó như thế nào, màu đen hay trắng, lớn nhỏ ta cũng không rõ, làm sao ngươi cứ nắm lấy ta không tha? Ngươi không sợ ngươi cứ lãng phí thời gian lên người ta, lại bỏ qua người đang cầm cẩm nang thật sự ư?”
Ngọc Tử Quy mặt không thay đổi: “Cẩm nang nằm trong tay ngươi.”
Người này!
Ngọc Tử Quy lại nói: “Ngươi đừng tưởng rằng Thiên Cơ các bị diệt là ngươi có thể thoát, thừa dịp bên thứ ba chưa tra ra được ngươi, ngươi tốt nhất giao cẩm nang ra, nếu không, Yến Cửu Triêu cũng không cứu được ngươi.”
Du Uyển trào phúng: “Làm sao ngươi biết hắn không cứu được ta?”
Ngọc Tử Quy nhìn Du Uyển thật sâu, tựa như trào phúng: “Có lẽ ngươi không biết rõ a...”
Vẻ mặt Du Uyển cứng lại, trong đầu hiện lên câu nói hôm đó hắn chưa nói hết.
Ngọc Tử Quy nói tiếp, cùng với đêm kia, khác biệt là hôm đó hắn bị Yến Cửu Triêu cắt ngang không cho nói ra khỏi miệng.
Du Uyển nắm chặt tay.
“Cho nên hắn cũng không đáng tin là bao đâu, ngươi không cần tự dẫn lửa thiêu thân.”
Ngọc Tử Quy vừa dứt lời, cái xẻng trong tay Du Uyển liền đập vào mặt hắn.
Ngọc Tử Quy không ngờ Du Uyển lại phản ứng như vậy, không kịp chặn lại, cái xẻng của Du Uyển đã làm cánh tay của hắn bị thương.
Du Uyển nhấc chân chạy!
Ngọc Tử Quy điểm mũi chân một cái, thi triển khinh công chặn trước người Du Uyển.
Du Uyển liền xoay chân, chạy về phía bắc.
Ngọc Tử Quy lại thi triển khinh công ngăn lại nàng.
Du Uyển liền quay về phía nam.
Hắn đang muốn thi triển khinh công thì bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt run lên: “Nơi đó không thể đi.”
Đáng tiếc đã chậm, chân Du Uyển đã bước vào không trung.
Động đất đã cải biến mặt đất, ai cũng không ngờ rằng phía sau đám cỏ dại lại là một cái vách núi không thấy đáy.
Ngọc Tử Quy vừa mới chạy tới thì thấy nàng rớt xuống, hắn đưa tay bắt lấy Du Uyển nhưng ngay cả tay áo cũng không bắt được.