CHƯƠNG : TÌM KIẾM TRONG ĐÊM
Edit: Lan Anh
Chuyện Quách gia và Vương mặt rỗ huyên náo cả thôn, nhưng lúc này người Du gia cũng không để tâm lắm là vì, mặt trời đã sắp xuống núi rồi mà Du Uyển vẫn chưa về nhà.
Du Uyển thường đi lên núi nhưng không về quá muộn như vậy, hơn nữa thường đi cùng Du Phong hoặc Du Tùng, một mình nàng lên núi thì cùng lắm đến chiều đã về đến nhà.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong nhà đại bá, Quách gia Quách Tiện Nguyện vì chuyện xảy ra với Vương mặt rỗ mà khóc lóc, nhốn nháo, người nhà Du gia nhìn mà đau mắt, liền đi qua nhà lão tam.
Người một nhà ngồi với nhau, lo sợ bất an đan xen.
“Con đi xem một lần nữa!” Tiểu Thiết Đản không biết đã chạy bao nhiêu lần xuống nhà bếp, vẫn không thấy thân ảnh của Du Uyển.
“Không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?” Đại bá mẫu lo âu hỏi.
Du Tùng đứng lên: “Con đi tìm!”
“Quay lại!” Đại bá mẫu gọi hắn lại, “Đầu ngươi vẫn còn bị thương, đi cũng chỉ thêm phiền, chờ tin tức của đại ca con đi.”
Nửa canh giờ trước Du Phong đã xuất phát đi tìm Du Uyển.
Đại bá vẫn trầm mặc không nói gì.
Tiểu khuê nữ ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu, nhìn người lớn trong nhà, lại nhìn Thiết Đản ca ca, hiểu chuyện không có làm ầm ĩ.
Khương thị nhìn về phía nhà bếp, một đầu ngón tay nhẹ gãi mặt bàn.
Két ~
Cửa sau của nhà bếp bị người đẩy ra.
“A tỷ!” Tiểu Thiết Đản hào hứng nhảy xuống ghế, thẳng một đường chạy ra ngoài.
Rất nhanh liền truyền đến tiếng thất vọng của Tiểu Thiết Đản: “Đại ca a...”
Du Phong bước vào phòng, lắc đầu nói: “Không thấy A Uyển, muội ấy nói muốn đi hái rau dền ở ngay phụ cận rừng tre, ở chỗ hái rau dền con cẩn thận tìm thì thấy rau dền đã có người hái qua, con nghĩ... A Uyển đã đi qua đó.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nó có nói sau khi hái xong sẽ đi chỗ khác không?” Đại bá mẫu hỏi.
“Huynh có đi qua chỗ dòng suối coi chưa? Có khi nào muội ấy lại đi câu cá?” Du Tùng gấp gáp hỏi.
Du Phong lắc đầu lần thứ hai: “Ta đã tìm bên dòng suối rồi!”
Quan trọng hơn là cần câu và thùng đựng cá vẫn còn để trong nhà, hẳn là A Uyển không có dự định đi câu cá.
“Con lại đi tìm.” Du Phong nói.
Sắc trời càng ngày càng tối, không bao lâu nữa cả ngọn núi sẽ chìm trong bóng đêm, lúc đó ngay cả năm ngón tay cũng không thấy nên hắn mới phải quay lại lấy đuốc.
“Đệ cũng đi!” Du Tùng vỗ bàn nói.
Lần này đại bá mẫu không ngăn hắn nữa.
Hai huynh đệ cầm đuốc, tra dầu đốt lửa rồi ra cửa.
“Ta đi tìm Lý Chính.” Đại bá cầm quải trượng đứng dậy, nhưng không ngờ vừa tới cửa thì thấy Lý Chính hối hả chạy vào.
Nguyên lai không chỉ đại bá muốn tìm Lý Chính, mà Lý Chính cũng muốn tìm đại bá.
Lý Chính vừa chạy từ bên nhà đại bá qua là vì chuyện của Quách Tiện Nguyệt và Vương mặt rỗ.
“A Uyển không thấy đâu!”
Đại bá mở miệng trước.
Lý Chính sững sờ, lời vừa định nói đến môi liền nuốt xuống: “Tại sao không thấy? Là đi lên trấn hay là...”
“Nó đi ra sau núi.” Đại bá nói.
Lý Chính trừng mắt: “Một tiểu cô nương... còn dám đi ra sau núi?”
Đại bá cũng chỉ mới biết tiểu nha đầu này thường đi lên núi một mình, ông cho rằng Du Phong với nàng thường đi chung với nhau.
Đại bá hối hận nói: “Tiểu Phong với đệ đệ của nó đã đi tìm, ta nghĩ nên nói với Lý Chính ông...” Nói đến đây đại bá liền dừng lại.
Lý Chính nói: “Không cần nói nữa, tôi đã rõ, để tôi đi gọi người!”
Ngọn núi phía sau nguy hiểm như vậy, ngay cả nam nhân cũng không dám đi một mình mà một tiểu cô nương lại dám, thực sự quá to gan rồi!
Lý Chính không dám trì hoãn, vô cùng lo lắng chạy đi.
Ông gọi mấy tráng đinh trong thôn, hỏi phương hướng Du Uyển rời đi, rồi cùng với mọi người tốp năm tốp ba đi ra cửa sau.
Còn bên Vạn gia, ba tiểu bánh bao đợi mãi không thấy Du Uyển, một mặt lo lắng ngồi ở ngưỡng cửa.
Sáng sớm mỗi ngày mấy đứa nhỏ sẽ chạy qua tìm Du Uyển thân thiết một chút, hôm nay không thấy Du Uyển đâu, tổng cảm thấy thật khó chịu.
Ba người ngồi trên bậc thang đợi đã lâu, đợi đến mức cảm thấy sợ hãi, liền khập khiễng đi vào phòng Yến Cửu Triêu, nắm lấy ống tay áo hắn, ủy khuất nhìn ba ba của mình.
“Ảnh Lục.”
Yến Cửu Triêu nhàn nhạt mở miệng.
Ảnh Lục đi vào rừng dò xét một vòng liền quay lại, nhìn ba tiểu công tử một chút, thấp giọng nói: “Hình như Du cô nương đã xảy ra chuyện.”
Tiểu bánh bao oa khóc ngay tại chỗ!
...
“A Uyển~”
“A Uyển~”
Bên trong rừng, mọi người giơ đuốc, một bên vừa tìm một bên vừa hô tên Du Uyển.
“Coi chừng a!” Thợ săn mở đường phía trước bỗng nhiên đưa tay ngăn đám người Lý Chính lại, một tay hắn giơ cây đuốc, một tay cầm cây gậy chọc chọc bụi cỏ, “Đúng là đã đi qua đây!”
Cách đó không xa truyền đến tiếng hét của Xuyên Tử.
Lý Chính chạy vội lại hỏi: “Thế nào?”
Xuyên Tử kêu lên: “Tôi dẫm lên một cây măng!”
Lý Chính trợn mắt nói: “Một cây măng thôi mà cũng la?!”
Xuyên Tử hô: “Không đúng a, cây măng này không phải nằm trong đất, mà đã được người ta đào lên! Có phải đã được Du Uyển đào lên không?”
Lý Chính tâm động, nói với thợ săn: “Đi! Mau tới xem xem!”
Du Phong với Du Tùng cũng bị động tĩnh bên này hấp dẫn.
Du Tùng đang muốn nhảy qua bụi cỏ thì bị thợ săn bắt cánh tay.
Nhưng Du Tùng dùng lực quá lớn nên lòng bàn chân hơi trượt một chút, cả người ngã vào trong bụi cỏ, một chân đạp vào không khí!
“Ô hô – “ Xuyên Tử bị dọa đến kêu to.
Thợ săn dùng lực kéo hắn lên, gắt gao nắm chặt cánh tay Du Tùng không dám buông lỏng.
Du Phong không ngờ người đệ đệ luôn tỏ vẻ chán ghét Du Uyển vậy mà lại xông tới nhanh nhất, hắn bước lên phụ túm Du Tùng lên.
Du Tùng mặc dù không nói gì, nhưng trán và lưng đều đổ mồ hôi lạnh.
Không bước vào quỷ môn quan không biết, một bước kia bước vào không trung, gió lạnh thổi sưu sưu sau lưng cảm giác như lũ quỷ dưới địa ngục muốn kéo hắn xuống, nếu không có thợ săn, có lẽ hắn đã ngã xuống vực, ngay cả hài cốt cũng không còn.
Xuyên Tử nghĩ đến vừa rồi bản thân cũng định nhảy qua bụi cỏ nhìn một cái, cảm thấy hoảng sợ không thôi.
Lý Chính cầm cây gậy gạt mấy bụi cỏ ra, gió lạnh liền thổi tới, mọi người sợ run cả người!
“Cái đó... A Uyển... có khi nào bị té xuống dưới không?” Xuyên Tử nhìn mấy cây măng mùa xuân trên đất nói.
Du Tùng nhìn qua sợi dây thừng được Vương mặt rỗ đeo trên vai, lấy một đầu cột vào người mình, một đầu khác đưa cho Du Phong cầm: “Đệ xuống dưới nhìn một cái.”
Chưa bao giờ thấy hắn nghiêm túc như vậy.
Du Phong há to miệng, hắn có cảm giác, dường như đệ đệ mình đã trưởng thành.
Du Phong cùng với mấy tráng hán nắm chặt đầu dây, Du Tùng dứt khoát leo xuống.
Thợ săn mang theo Xuyên Tử và mấy người Vương mặt rỗ xuống đáy vực tìm kiếm, nhưng bọn họ hy vọng không thấy thi thể của Du Uyển dưới đó, bởi vì nếu thấy thì đó chỉ có thể là thi thể lạnh băng mà thôi.
Một bên khác, Ngọc Tử Quy cũng đi xuống đáy vực, từ địa phương cao như vậy mà ngã xuống, có lẽ không thể sống nổi, nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bất kể như thế nào hắn phải tìm được nàng ta.