CHƯƠNG : TRỊ LIỆU CHO BÒ
Edit: Lan Anh
Sau khi xảy ra chuyện ở chuồng bò thì người Du gia mới chạy đến, bọn họ không phải không nghe thấy Triệu thị xảy ra chuyện, nhưng náo nhiệt ở Triệu gia bọn họ không thích xem, sự tình ở Triệu gia bọn họ cũng không rảnh đi quản, nhưng nhà Xuyên Tử lại khác, nhà hắn ai cũng là người trung hậu thành thật, hơn nữa còn nuôi bò, nhân duyên ở trong thôn khá tốt.
Đại bá, đại bá mẫu vẫn còn bận rộn làm đồ ăn cho đêm giao thừa, đến xem là huynh đệ Du Phong.
Hai người thấy tam thẩm với Du Uyển đứng trong đám người, liền tiến lên chào hỏi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Phong: “Tam thẩm, A Uyển.”
Du Tùng: “Tam thẩm.”
Không để ý tới Du Uyển.
Du Uyển cười thầm, thật là một hài tử khó chịu.
“Đã xảy ra chuyện gì a?” Du Tùng nhìn đám người đứng trước mặt , bị che khuất tầm mắt hỏi.
Du Uyển tiếc hận nói: “Chuồng bò bị sập, tình huống của con bò có vẻ không được tốt.”
Du Tùng khẽ nói: “Ta mới không hỏi ngươi! Người ta muốn hỏi là tam thẩm!”
Tam thẩm u oán lườm hắn một cái.
Du Tùng bị lườm liền hậm hực sờ sờ mũi, sau đó chú ý động tĩnh bên trong.
“Giống với bò của Trương thẩm, năm trước cũng đột nhiên đi cà nhắc, không bao lâu liền bị bệnh chết.”
“Bò nhà Xuyên Tử sẽ không sao chứ? Đây là con bò cuối cùng trong thôn...”
“Đầu xuân tới ta còn đang muốn trông cậy vào nó, định mượn nó đến cày mà bây giờ...”
“Chuyện này làm sao mới tốt đây?”
Các hương thân phụ lão đều lo lắng bàn tán.
Du Phong mặc dù không thấy tình huống bên trong, nhưng nghe mọi người nói cũng có thể đoán được tám phần, con bò của Trương thẩm hắn vẫn còn ấn tượng, hình như lúc trước bị thương cũng đi tìm người trị, sau đó nó có thể tiếp tục làm việc, nhưng cũng không được mấy ngày liền phát sốt, nửa tháng sau không trị được nữa mới chết.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu bò nhà Xuyên Tử giống bò Trương thẩm, thì thật đúng là dữ nhiều lành ít a.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Du Phong quay đầu nhìn về phía Du Uyển: “A Uyển muội...”
Hắn vừa mới cất tiếng thì bị giọng nói của Bạch đại thẩm cắt ngang: “Nhường một chút nhường một chút! Lão Thôi đầu đến rồi!”
Cách đó không xa, Xuyên Tử đang lôi kéo một lang trung có mái tóc đen điểm chút hoa râm chạy tới bên này.
Lang trung đã có tuổi, chạy không kịp còn phải hít thở lấy hơi, đến đây thiếu điều con mắt muốn trợn trắng.
Đây cũng là vị lang trung chữa bò cho nhà Trương thẩm, thôn bên cạnh có lang trung, bình thường xem bệnh cho mọi người, lâu lâu ngẫu nhiên cũng chữa cho gia súc gia cầm, ông họ Thôi, mọi người gọi một tiếng Lão Thôi.
“Ngài nhanh nhanh chút!” Xuyên Tử đem Lão Thôi đang trợn trắng mắt kéo vào hậu viện nhà mình nhanh như chớp.
Lão Thôi sau khi bình tĩnh lại thì phản ứng đầu tiên không phải là chữa bệnh cho bò, mà nhìn cái chuồng bị sụp, cổ quái nói: “Cái chuồng bò này bị sập cũng kỳ lạ a...”
Xuyên Tử vừa mới buông tay thì thấy ông không đi cùng mình, thúc giục nói: “Ai nha ngài đừng lề mề nữa! Bò sắp chết rồi!”
Lão Thôi đi đến chỗ con bò bị thương, vừa đi vừa nhíu mày nói thầm: “Thật kỳ lạ a.”
Khương thị đứng sau đám người, nhàn nhạt vuốt cái khăn tay, ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt gầy gò của bà, chiếu lên da thịt của bà nhìn qua như trong suốt.
Lão Thôi bắt đầu chẩn bệnh.
Bạch đại thẩm đứng một bên mở miệng: “Có thể trị hết không? Bò nhà Trương thẩm là do ông ta trị đến chết đó.”
Lão Thôi không vui, mặt đen lại xoay qua nhìn: “Ngươi nói lời này là có ý gì, cái gì là do ta trị chết? Nó hôm đó chắc chắn chết, là ta giúp nó sống thêm nửa tháng!”
Bạch đại thẩm bĩu môi: “Hôm đó ngươi cũng nói A Uyển cứu không nổi, không phải bây giờ con bé đang sống rất tốt sao?”
Lão Thôi nghĩ nghĩ, dường như đang cố nhớ A Uyển là ai, sau một lúc lâu mới buồn bực nói: “Cái con bé đó gắng gượng qua rồi? Làm sao có thể?”
“Sao không thể? Ta thấy ngươi chính là cái đồ lang băm.” Bạch đại thẩm lẩm bẩm.
Thực sự không thể trách Bạch đại thẩm nghĩ như vậy, thật ra Lão Thôi làm lang trung mới được mấy năm, không có chữa tốt cho ai nhưng cứ tự nói mình là thần y.
“Nhớ năm đó...” Lão Thôi lại bắt đầu kể câu chuyện mình được phong làm ‘Thần y’.
Xuyên Tử cắt ngang lời ông: “Có thể trị hay không? Không thể thì để tôi đi mời người khác.”
Lão Thôi ngậm miệng.
Một lúc sau lại há mồm.
Xuyên Tử: “Chữa bệnh.”
Lão Thôi lúc này mới triệt để im lặng, đàng hoàng chẩn bệnh cho bò.
Một lần xem bệnh này liền mất nửa ngày.
“Đến cùng như thế nào?” Cha Xuyên Tử nhịn không được hỏi.
Lão Thôi giật giật ngón tay, trong mắt lướt qua một tia phức tạp: “Trị không được.”
“Vậy còn chờ gì? Nhanh lên trấn mời đại phu a!” Bạch đại thẩm thúc giục.
Thường đại phu trên trấn chỉ chữa bệnh cho người, chưa chắc người ta sẽ chữa bệnh cho bò.
Lý Chính nghĩ đến điểm này, trầm tư nói: “Vẫn là nên đến trạm dịch mời dịch y đi.”
“Mấy ngày trước tôi có đi qua trạm dịch, dịch y đã hồi hương.”
Một giọng nói thâm trầm trong đám người vang lên, mọi người quay đầu nhìn thì thấy Du Phong đang chen đi lên.
Du Phong nhìn về phía Lý Chính nói: “Để cho muội muội ta xem một chút!”
“Muội muội của ngươi? A Uyển?” Lý Chính sửng sốt hỏi.
Du Phong gật đầu: “A Uyển đã chữa khỏi cho con ngựa ở trạm dịch, đầu bò này, có lẽ muội ấy cũng có biện pháp.”
“Cái này...” Không ai nghe nói qua là Du Uyển biết y thuật a, Lý Chính nửa tin nửa ngờ nhìn Du Uyển đang thong dong đi tới.
Là ảo giác hay sao, sao ông cảm thấy nha đầu này không giống trước đây.
Lão Thôi cũng nhìn về phía Du Uyển, không sai, là nha đầu này, nha đầu này rõ ràng lúc đó mạch tượng biểu thị là sắp chết, không thuốc nào có thể trị... Làm sao lại sống? Còn khôi phục nhanh như vậy?
Lý Chính không đáp ứng cũng không từ chối việc cho Du Uyển chẩn bệnh, Du Uyển liền đi thẳng tới chỗ con bò rồi ngồi xổm xuống, đầu tiên nàng kiểm tra ngoại thương, bỏ qua việc gãy xương nứt xương, nàng kiểm tra kĩ nơi bắp đùi trái bị đi cà nhắc, chỉ thấy đùi sưng to nghiêm trọng, không có miệng vết thương nhưng lại bị chảy máu bên trong.
“Là bị bầm.” Du Uyển chẩn bệnh xong.
Bầm tím là một vết thương bị chảy máu trong da, do một ngoại lực nào đó gây nên không làm rách da nhưng vẫn gây ra chảy máu bên trong, giống với triệu chứng của bò nhà Xuyên Tử, thời gian sau có khả năng sẽ gây sốt, không thể ăn uống, sẽ có các triệu chứng gây khó chịu cho cơ thể.
Vết bầm tím bình thường đều có thể tự khỏi, nhưng đầu bò này bị thương nghiêm trọng, nên phải can thiệp vào để trị thương.
Trừ cái đó ra, Du Uyển còn phát hiện thêm một vết thương cũ chưa lành, có thể nói, vết thương cũ mới là mấu chốt dẫn đến tổn thương, bất quá việc sưng cùng với cảm giác đau cũng không quá rõ ràng, nếu không phải lần này xảy ra sự cố, sợ là cũng không phát hiện được.
May là phát hiện được, bằng không nếu chậm một chút nữa thì hậu quả rất nghiêm trọng.
“Có thể trị không?” Xuyên Tử nghe không hiểu, hắn chỉ quan tâm có trị được hay không thôi.
“Có thể.” Du Uyển trả lời không chút nghĩ ngợi.
“Ngươi định chữa như thế nào?” Lão Thôi nói, cũng không biết là do không yên lòng hay là do ông chỉ đơn thuần hiếu kỳ.
Du Uyển nói chi tiết: “Đại hoàng, hoàng bách, cây nghệ, bạch chi mỗi thứ tiền, thiên nam tinh, trần bì, thương truật, thiên hoa phấn, hậu phác, cam thảo mỗi thứ tiền, nghiền vụn hết ra, dùng dầu vừng trộn đều lên, đậm đặc đừng loãng quá là được, đây là dược thoa ngoài da.”
Du Uyển nói tiếp: “Còn có thuốc để uống, xuyên khung tiền, nguyên hồ tiền, hồng hoa tiền, bạch chi tiền, cũng nghiền vụn với nhau, đun chung với nước sôi, để nguội rồi cho uống, đây chỉ là thuốc cho một liều, trước tiên đi mua hai liều cho uống trước để xem hiệu quả, nếu không sai thì không cần đổi phương thuốc.”
P/s: Lúc đầu mị đọc không hiểu tại sao chuồng bò kỳ lạ, bây giờ đọc lại mới biết là do Khương thị, nương Du Uyển thật ngầu, sắp đặt tất cả đường đi nước bước.