CHƯƠNG : TẬP KÍCH BAN ĐÊM
Edit: Lan Anh
Đêm giao thừa ngày hôm đó, một trận tuyết lớn chưa bao giờ có lại xuất hiện ở biên quan, hoa tuyết bay ngập trời, từ xa nhìn đến đài quan sát giống như một tòa tháp trắng nhỏ.
Du Thiệu Thanh đứng trên đài, tập trung tinh thần làm đúng cương vị của mình.
Từ lúc Nhan Tùng Minh nếm được lợi lộc của chức vụ Quy Đức Lang Tướng, thì mỗi đêm Du Thiệu Thanh đều bị ban cho công việc gian nan nhất.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuyết lớn cản tầm nhìn của Du Thiệu Thanh, ông chỉ có thể nghe thấy lờ mờ tiếng tộc Hung Nô đang uống rượu mua vui trong doanh địa của chúng.
Đại quân tộc Hung Nô cũng ăn mừng năm mới, theo lệ cũ thì giao thừa hằng năm, song phương đều đạt chung một ý nghĩ luật bất thành văn, đó là không bên nào được động binh.
Những năm qua đều như thế, tựa hồ năm nay... cũng không có gì khác biệt.
Bất quá mấy năm nay Du Thiệu Thanh không có đứng ở cương vị quan sát này, đối với ông đây là lần đầu tiên nghe thấy âm thanh náo nhiệt của hai doanh địa.
“Lão Du!” Ngô Tam từ trong gió tuyết leo lên đài quan sát, mở cái áo bông đang che kín ra, lấy ra một cái bình rượu nữ nhi hồng, “Uống miếng rượu làm nóng người a!”
Du Thiệu Thanh nói: “Ta đang làm nhiệm vụ, không thể uống rượu.”
Ngô Tam hừm một tiếng... lấy bình rượu nhét vào tay ông: “Ngươi cứ an tâm thoải mái uống đi!”
Du Thiệu Thanh không uống, chỉ hỏi: “Những năm qua đều như vậy sao?”
“Loại nào?” Ngô Tam nhìn theo ánh mắt của Du Thiệu Thanh về phía doanh địa tộc Hung Nô, mới ngộ ra mà ồ một tiếng: “Giao thừa sẽ không xuất binh!”
“Làm sao ngươi biết?”
“Quy củ luôn là như vậy!”
“Ai quy định ra nó?”
“...” Ngô Tam nghèo từ, dừng một chút rồi vò đầu nói: “Ngươi cũng không phải là ngày đầu tiên ở đại doanh, sao lại không biết quy củ là giao thừa sẽ không khai chiến? Nghe nói Tiêu tướng quân với tướng quân tộc Hung Nô cùng định ra, đã nhiều năm như vậy, không ai có ý định đánh nhau vào ngày này.”
“Có đúng vậy không?” ánh mắt Du Thiệu Thanh thâm thúy.
Ngô Tam lại khuyên ông uống ít rượu, nhưng Du Thiệu Thanh nhất định không uống, Ngô Tam thở phì phì rời đi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Thiệu Thanh giống như người đồng đứng lặng trong gió tuyết tận hai canh giờ, một mực chờ vị binh sĩ kế tiếp lên đổi vị trí, lúc này mới đi xuống.
Lúc này song phương đều ăn mừng năm mới xong, hai bên doanh địa cũng giống nhau lâm vào sự tĩnh lặng.
Du Thiệu Thanh giẫm lên tuyết trắng hồi doanh trướng.
Vừa mới vén màn vải lên, ông cảm nhận được trong doanh trướng có một cỗ khí tức lạ lẫm, ánh mắt ông lạnh lại, rút kiếm vung xuống giường.
“Là ta!”
Một âm thanh nữ tữ mang theo chút sợ hãi vang lên.
Du Thiệu Thanh dừng động tác tay lại.
Nữ tử đứng dậy, lấy ra cây châm lửa, đốt lên ngọn đèn yếu ớt.
Dưới ngọn đèn, dung mạo cùng dáng người của nữ tử không giữ lại chút nào đều lộ hết ra, chính là nữ nhân trong doanh trướng của Nhan Tùng Minh hôm đó.
Du Thiệu Thanh xoay người: “Mặc quần áo vào.”
Nữ nhân chân trần giẫm lên mặt đất lạnh như băng, khom người nhặt lên y phục rơi đầy đất, nhặt lên nhưng cũng không nhanh không chậm mà mặc vào, còn cười quyến rũ một tiếng: “Lần đầu tiên ta thấy đại nhân liền bị đại nhân hấp dẫn, đêm nay để ta phục vụ ngài được chứ?”
“Ra ngoài.”
Nàng đi từng bước đến sau lưng Du Thiệu Thanh: “Đã nhiều năm như vậy, ngài không thấy tịch mịch sao?”
Ánh mắt của nàng ta phóng đáng nhìn thân hình cường tráng của Du Thiệu Thanh từ trên xuống dưới: “Ngài không tịch mịch, nó cũng tịch mịch a, nên để nô gia giúp ngài giải tỏa a...”
Du Thiệu Thanh đột nhiên xoay người lại, trong mắt tràn đầy sát khí: “Lăn!”
Nữ nhân bị dọa đến ngã trên đất, ý thức được Du Thiệu Thanh thật sự động sát tâm mới vội ôm váy chạy trối chết!
Doanh trướng liền yên tĩnh trở lại.
Du Thiệu Thanh chán nản ngồi trên giường.
Tịch mịch...
Ông làm sao không tịch mich?
Ông nhớ nhà, nhớ vợ nhớ con, nghĩ đến tâm liền đau đớn.
Du Thiệu Thanh đem hai cái bình sáng bóng mà người nhà gửi tới, quần áo cũng không thay mà ôm hai cái bình nằm lên trên giường.
Canh bốn vừa qua, trong doanh địa truyền đến tiếng binh sĩ hét lên: “Tập kích! Có tập kích!”
Du Thiệu Thanh đột ngột mở mắt ra.
Nhìn ra xa thấy binh sĩ trên đài quan sát đang say rượu ngủ, tiếng hét là của một tân binh nửa đêm chạy vào nhà xí, vô tình gặp tên Hung Nô đang chui vào đại doanh, lúc này mới phát giác là bị địch tập kích.
Chỉ tiếc thời gian phát hiện ra quá muộn, tử sĩ của tộc Hung Nô đã hoàn toàn đột nhập vào đại doanh.
Quân Hung Nô cũng đã điều động vạn đại quân đứng bên ngoài doanh trướng.
“Chết tiệt!” Ngô Tam quơ lấy trường mâu, chạy đến chỗ doanh trướng của Du Thiệu Thanh.
Tiêu tướng quân xuất ra kỵ binh, từ giữa quân Hung Nô mở đường đánh ra.
Nhan Tùng Minh nhận được mệnh lệnh đi giết Hung Nô tử sĩ trong doanh địa.
Nhưng mà tử sĩ quỷ dị khó lường, Nhan Tùng Minh chạy đi bắt nửa ngày cũng chưa bắt được tên Hung Nô nào.
”Lão Đặng đầu! Lão Đặng đầu...” Nhan Tùng Minh vén chăn của một tên thiên phu trưởng do một tay hắn đề bạt, vừa vén lên thì thấy một khối tròn xoạt xoạt lăn xuống đất, Nhan Tùng Minh như rớt xuống hầm băng!
“Quy Đức Lang Tướng! Lưu Thiên phu trưởng bị giết!”
“Quy Đức Lang Tướng! Lục Bách phu trưởng bị giết!”
“Quy Đức Lang Tướng! Chu Thiên phu trưởng bị giết!”
“Quy Đức Lang Tướng...”
“Quy Đức Lang Tướng...”
Các phu trưởng đều bị giết, đội ngũ giống như rắn mất đầu khiến lòng người bàng hoàng.
Cuối cùng hắn bắt được mấu chốt, Nhan Tùng Minh nghĩ đến Du Thiệu Thanh: “Du Bách phu trưởng đâu?”
Một binh sĩ nói: “Đi kho lương!”
Nghe thấy tin tức Du Thiệu Thanh còn sống, Nhan Tùng Minh nhẹ nhàng thở ra.
“Đi gọi hắn tới đây! Kêu hắn giữ vững đại doanh!” Nhan Tùng Minh hoảng loạn nói, “Được rồi, để bản tướng tự mình đi!”
Nhan Tùng Minh đi đến kho lương thì nghe Du Thiệu Thanh đang hạ lệnh cho giội dầu hỏa.”
“Ngươi làm cái gì?” Nhan Tùng Minh lạnh lùng hỏi.
Du Thiệu Thanh nói: “Đốt lương thảo.”
Nhan Tùng Minh giận tím mặt: “Ngươi bị điên sao?! Đây là toàn bộ lương thảo, ngươi đốt thì chúng ta lấy gì ăn?”
Du Thiệu Thanh nghiêm mặt nói: “Không đốt thì chúng sẽ thành lương thảo của tộc Hung Nô! Bọn chúng đến đây là vì lương thảo, lương thực của chúng thiếu thốn, không giành được lương thảo của đại doanh Tây Bắc thì chúng chỉ có thể chờ chết thôi!”
“Vậy chúng ta cũng chết đói theo!”
Nhan Tùng Minh không cho đốt.
Tiêu tướng quân không có ở đây, hắn là người chỉ huy trực tiếp của đại doanh, quân lệnh của hắn là cao nhất: “Du Thiệu Thanh! Bản tướng hiện tại lệnh cho ngươi dẫn theo tinh binh đi thanh lý toàn bộ tử sĩ trong đại doanh này! Nếu dám để một con cá lọt lưới, thì ngươi biết bổn phận của mình rồi đó!”
P/S: muốn tát cho thằng cha Nhan một tát ghê! Cha nào con nấy mà! –“–