CHƯƠNG : XỬ LÝ
Edit: Lan Anh
Tiếp nhận tinh binh, đây là nhiệm vụ chỉ có Thiên phu trưởng mới có tư cách nhận, Thiên phu trưởng trong doanh địa cũng không phải chết hết, vậy mà giờ phút này, Nhan Tùng Minh chỉ coi trọng Du Thiệu Thanh.
Du Thiệu Thanh đành lĩnh mệnh đi.
Chốc sau trong doanh địa liền xuất hiện cái xác đầu tiên của Hung Nô tử sĩ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong nháy mắt sau đó liền xuất hiện cái thứ hai, thứ ba...
Nguyên một đám tử sĩ có thủ pháp quỷ dị đều bị Du Thiệu Thanh thanh trừ.
Nhưng tinh binh không phải không có thương vong, bọn họ hoàn toàn tương phản với những tử sĩ Hung Nô có võ nghệ cao cường, được huấn luyện nghiêm chỉnh, các tinh binh đơn độc đấu với chúng đều không phải là đối thủ, Nhan Tùng Minh chỉ lo vui mừng khi thấy thi thể của tử sĩ bên địch ngã xuống mà không nhìn thấy địch ngã một thì bên mình ngã ba.
Du Thiệu Thanh giết đỏ cả mắt, một kiếm liền chém được một đầu tử sĩ.
Máu bắn đầy người.
Tiêu tướng quân bị trọng thương được thủ hạ cõng trở về.
Mà cùng ông giết ra một đường máu – kỵ binh không một ai sống sót.
Nguyên lại quân Hung Nô không chỉ có vạn, đánh ra một đường về sau phát hiện ở hậu phương chúng có thêm vạn đại quân.
kỵ binh trước mặt vạn đại quân hoàn toàn không có chút sát thương nào.
Tộc Hung Nô đánh vào doanh địa, đại doanh Tây Bắc tan rã, hơn hai vạn binh sĩ mà chỉ còn hơn một trăm người hộ tống Tiêu tướng quân trốn thoát.
Bọn họ trốn vào Tuyết Sơn, nơi được mệnh danh là tử địa, đây là nơi duy nhất không bị người Hung Nô trấn giữ, đi vào cũng chết nên chúng không có cử người trông coi ở đây.
Sau khi vào núi thì mọi người lại tách nhau ra.
Ngô Tam một mực đi theo Du Thiệu Thanh, cùng bọn họ đi còn có năm tân binh mới nhập doanh hơn một tháng.
Tân binh không phải thủ hạ của Du Thiệu Thanh, Bách phu trưởng của bọn họ đã hy sinh, vốn được Tiêu tướng quân điều động đến trông coi lương thảo, thế nhưng Tiêu tướng quân đi mất rồi, lương thảo cũng không thấy đâu.
Năm người đáng thương đi phía sau, họ sợ Du Thiệu Thanh đuổi bọn họ đi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Thiệu Thanh dừng bước chân lại nói: “Phía trước có một cái sơn động, đi vào đó tránh một chút.”
Ngô Tam xung phong đi trước, trên người hắn cõng một cái bao lớn hì hục tiến vào hang.
“Lão Du!” Ngô Tam kiểm tra sơn động xong, vẫy tay với Du Thiệu Thanh.
Du Thiệu Thanh cất bước đi tới.
Tân binh đưa mắt nhìn nhau rồi đi theo.
Sơn động coi như rộng rãi.
Ngô Tam mở túi đồ ra, lấy lương thảo cùng với hai mươi cái bánh màn thầu trắng bóng, năm cân mật trắng, năm cân gạo tẻ cộng thêm hai cái bình của Du Thiệu Thanh, hắn phải liều chết xông vào để lấy ra đó.
Nhìn thấy hai cái bình, hai mắt Du Thiệu Thanh sáng lên.
Ngô Tam cười hắc hắc: “Biết ngay là ngươi không nỡ! Tẩu tử với tiểu chất nữ đưa đồ tới, ta có chết cũng phải lấy cho ngươi!”
“Đa tạ.” Du Thiệu Thanh nói.
Ngô Tam bĩu môi: “Ở cùng ngươi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nói đa tạ ta đấy.”
Mọi người đều đói, Du Thiệu Thanh chia cho mỗi người một cái bánh màn thầu, đám tân binh như lang như hổ mà gặm, còn chưa gặm được hai cái thì gặp Nhan Tùng Minh với mười tên bộ hạ trốn đến đây.
Nhan Tùng Minh cực kỳ chật vật, búi tóc tán loạn, giày cũng rơi mất một chiếc, vừa vào sơn động liền thả mình ngồi xuống đất.
“Tiêu tướng quân đâu?” Du Thiệu Thanh mười phần trung khí hỏi.
Nhan Tùng Minh vừa thở dốc vừa tức giận nói: “Lời này... ta... ta còn phải.... hỏi ngươi đó!”
“Hỏi chúng ta làm gì?” Ngô Tam khẽ nói. “Chúng tôi phụ trách phía sau, vốn cũng không cùng Tiêu tướng quân ở cùng một chỗ, ông lại là thị vệ cận thân của Tiêu tướng quân!”
Nhan Tùng Minh nghẹn, đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận là do mình chỉ biết bảo mệnh, bỏ lại Tiêu tướng quân đang bị thương.
Du Thiệu Thanh nhìn đám binh sĩ đứng sau lưng Nhan Tùng Minh đang cõng cái gì đó.
Ngô Tam hiểu ý: “Bọn họ đang cõng cái gì? Đừng nói là lương thảo nha!”
Nhan Tùng Minh: “Khục!”
Ngô Tam xù lông: “Ngươi bỏ lại tướng quân, lại cầm lương thảo đi, ngươi là muốn bỏ đói Tiêu tướng quân sao?”
“Ngươi nói chuyện sao lại khó nghe như vậy? Cái gì mà ta bỏ lại tướng quân, lại cầm lương thảo đi?” Mặc dù đây là sự thật, nhưng ở trong chiến trường hắn có thể sống sót đến bây giờ, cũng không giống thiết cốt như Du Thiệu Thanh, mà có thể nói là vô sỉ mới có đường sống, lương thảo đâu hắn ở đó, tướng quân có thể không cần nhưng lương thảo bắt buộc phải có.
“Ngươi ngươi ngươi...” Ngô Tam quả thật không nói lại hắn.
“Ngô Tam, tới đây.” Du Thiệu Thanh trầm giọng nói.
Ngô Tam liếc mắt, đi về bên cạnh Du Thiệu Thanh.
“Ai nha nha nha, các ngươi cũng thật có bản lĩnh, nói bản tướng lừa tướng quân cầm lương thảo, ta thấy các ngươi cũng có không ít nha!”
“Đây là do ta tự mang đi!” Ngô Tam nghiêm mặt nói.
Nhan Tùng Minh hừ lạnh: “Nói ngươi đi giết địch, nhưng ngươi lại dám trộm lấy lương thảo, tội tăng thêm một bậc.”
Năm tân binh bị dọa sợ, màn thầu trong miệng cũng không dám nuốt xuống.
Cuối cùng Nhan Tùng Minh cũng không dùng quân quy xử trí Ngô Tam, mà lấy điều này làm yêu cầu, tịch thu toàn bộ lương thảo mà Ngô Tam mang theo, cũng đuổi hắn với Du Thiệu Thanh ra khỏi sơn động.
Về phần hai bình thức ăn mà Du Uyển làm, Nhan Tùng Minh không thích nên trả lại cho Du Thiệu Thanh.
Sau đó hắn kiêu căng nhìn năm tên tân binh nói: “Nguyện ý đi theo bản tướng, đoạn thời gian sắp tới, bản tướng ăn một miếng các ngươi sẽ có một miếng, quyết sẽ không để các ngươi bị đói, nếu đi theo bọn họ thì bản tướng cũng không nói hai lời, nhưng lúc đó các ngươi tự sinh tự diệt.”
Trong năm người, chỉ có một người gọi là Đại Ngưu không lưu lại, còn lại bốn người đều đi theo Nhan Tùng Minh.
Làm ra lựa chọn này cũng không kỳ quái, bỏ qua chức quan không nói, trong tay Nhan Tùng Minh còn có lương thảo.
Ba người Du Thiệu Thanh đi thêm nặm dặm thì tìm được một cái sơn động khác.
Ngô Tam đau khổ nói: “Không có lương thảo, chỉ có thể ăn tuyết đỡ đói.”
Được xếp vào hàng ngũ không thể ăn ‘Bánh nướng, thịt viên cùng với rau ngâm’: ...
Nhan Tùng Minh ở trong sơn động bắt đầu ăn uống no say.
Đã nói là lương thảo mang cho Tiêu tướng quân, thì hẳn là mười điểm phong phú, không chỉ có màn thầu, bánh cao lương, gạo, mật trắng, còn có rau ngâm và thịt khô, mặt khác trong túi đồ của hắn còn có mấy hộp tổ yến mà Nhan Như Ngọc nhờ người đem tới, lá trà cùng với điểm tâm cũng có.
Sau khi ăn uống no đủ, thì nấu một bình trà Long Tĩnh thơm ngát, ăn bánh hoa quế xốp giòn, quả thực giống như đang hưởng thụ chứ không phải đi tránh nạn.
Một bên khác, Ngô Tam với Đại Ngưu đói đến độ bụng dán vào lưng, Du Thiệu Thanh bụng cũng đói đến kêu vang, rốt cuộc, ông vẫn lấy cái bánh nướng trong bình ra.
Ngô Tam kinh hoảng.
Du Thiệu Thanh bình tĩnh nói: “Ngay cả đất ngươi cũng ăn qua, cái này mà còn không ăn được sao?”
Ngô Tam: sao lời này tổng cảm thấy không đúng?
Cuối cùng ba người cũng kiên trì ăn.
Nhắc tới cũng kỳ, bánh nướng tuy cứng nhưng vừa ăn thì liền cảm thấy no bụng, cắn hai miếng là đã cảm thấy có năng lượng trở lại.
Thịt viên thì một lời khó nói hết, ăn một viên thì toàn thân như có thêm sức lực.
Về phần rau ngâm, chỉ cần bỏ một miếng nhỏ vào nồi nước lớn nấu thành canh, uống mấy ngụm canh nóng, cả ba người đều chảy mồ hôi, ngay cả ngón chân vốn mất đi tri giác cũng cảm thấy ấm áp lại.
Uyển Uyển: “Nương, cha nói con làm đồ ăn còn khó ăn hơn cạp đất.”
Khương thị: “Con, hiện tại, mới, biết, sao?”