CHƯƠNG : THỐI XUẤT LINH HỒN
Edit: Lan Anh
Nhìn hắn đem cái đồ chơi thúi hoắc đó ăn vào trong bụng, mọi người đều mở to mắt nhìn.
“Oa!” Tiểu Thiết Đản phát ra âm thanh khó tin.
“Oa~” Tiểu khuê nữ cũng phát ra âm thanh mềm nhũn của tiểu nữ hài.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Ngũ gia ăn một miếng, lại tranh thủ thời gian bốc cái thứ hai lên, có lẽ dùng đũa phiền phức nên hắn trực tiếp dùng tay, giống như cái dĩa đậu hũ kia căn bản không giống như mới chiên ra nóng phỏng tay.
Huynh đệ Du Phong trợn tròn mắt.
Nói Tiêu Ngũ gia ăn một miếng thì coi như hắn gan lớn, là nam tử hán, nhưng từng cái từng cái đều vào bụng, ăn đến nỗi không dừng được, là chuyện gì đang xảy ra?
“Có phải ngài ấy bị mùi thúi hun cho ngốc luôn không?” Du Tùng kinh hãi nói thầm.
Du Phong nhìn đệ đệ mình một cái: “Chớ có nói nhảm.”
“Chẳng lẽ đệ nói sai sao? Đây là đậu hũ hư, tất cả đều lên men, thúi hoắc, chiên xong còn thúi hơn, có thể ăn được sao?” Du Tùng tuyệt đối không tin được đồ vật này lại ăn được, nhất là cái đồ chơi này do Du Uyển nấu ra, cái trù nghệ kia của nàng, đậu hũ tốt còn bị làm hỏng, đậu hũ hỏng thì khỏi phải nói.
“Sì sụp...” Tiểu Thiết Đản bị tướng ăn ngấu nghiến của Tiêu Ngũ gia mà làm cho chảy nước miếng, “Giống như ăn thật ngon a...”
Du Uyển bưng đậu hũ thối ra mà không kèm thêm bất kì gia vị hoặc nước chấm nào, từ đầu đến cuối chỉ có mùi vị của đậu hũ lên men mà thôi, vỏ ngoài xốp giòn, bên trong lại non mềm, khẽ cắn liền tan ra.
Đậu hũ chiên không phải là Tiêu Ngũ gia chưa từng nếm qua, nhưng cảm giác ngon miệng đặc biệt như thế này rất ít thấy, lại còn rất hợp với cái mùi thúi khó mà miêu tả kia, quả thực đúng với câu nói của Du Uyển: Ngửi thúi, ăn thơm.
Thật là thơm!
Một mâm đậu hũ thúi không còn một miếng nào, tất cả đều vào bụng Tiêu Ngũ gia.
Đậu hũ đã ăn hết nhưng mùi thúi vẫn còn quanh quẩn khắp phòng, kéo dài không tiêu tan.
“Còn, còn nữa không?” Tiêu Ngũ gia hỏi.
“Còn.” Du Uyển lại đi chiên thêm một phần.
Lúc này Tiểu Thiết Đản đã không kiềm chế được mà tránh khỏi cánh tay của hai ca ca, cộc cộc chạy tới, dùng đũa đâm một miếng đậu hũ thúi bỏ vào miệng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Oa! Nóng nóng nóng!” Tiểu Thiết Đản bị bỏng phải há miệng để xả khí.
“Trăn Trăn cũng muốn ăn.” Tiểu khuê nữ thấy Thiết Đản ca ca ăn, khiến bé cũng thấy thèm.
Cuối cùng người cả nhà đều chạy vào nếm thử, chỉ còn Thôi chưởng quỹ vẫn còn ngây ngốc đứng ở ngoài.
“Còn có đồ ăn kèm.” Giữa mỗi miếng đậu hũ Du Uyển đều chọt một lỗ, đem cà rốt thái hạt lựu được ướp chua chua ngọt ngọt vào, lại tưới thêm một muôi nước dùng có vị cay cay, cảm thấy đậu hũ thối như được nâng lên một tầm cao mới.
Đậu hũ nóng hổi ăn chung với củ cải được ướp lạnh, bên ngoài cay cay bên trong chua ngọt, ngon đến nỗi như muốn nuốt cả đầu lưỡi vào.
Không thích nước dùng vị cay thì có thể chấm với tương ớt, mùi vị đó cũng không thể tả hết bằng lời.
Trừ bỏ Du Phong với đại bá mẫu ăn không quen, những người còn lại đều đem chỗ đậu hũ suýt nữa thì nằm trong ki hốt rác ăn sạch.
Tiêu Ngũ gia thấy Du Uyển có thể đem đậu hũ hư làm thành mỹ vị như vậy, không khỏi tán thưởng trù nghệ của nàng, lại kêu nàng làm thêm vài món ăn hàng ngày nếm thử, kết quả khiến Tiêu Ngũ gia phải hoài nghi nhân sinh.
Tiêu Ngũ gia vuốt cái trán toát mồ hôi: “Liền, liền chọn đậu hũ thối a.”
Du Uyển mặt mày cong cong: “Chỉ làm một món ăn cũng không thu nhiều bạc của ngài a.”
Tiêu Ngũ gia chững chạc: “Ân.”
Làm nhiều hơn mấy món nữa thì có mà lão tử đòi bạc của ngươi thì đúng hơn, đồ ăn ngươi làm đưa cho người khác ăn sợ là người ta không biết tại sao lại bỏ mệnh... Lão tử lấy cái gì bồi thường cho gia đình người ta...
Cọc sinh ý này cứ vui vẻ mà định ra như vậy, Tiêu Ngũ gia là người cần kiệm, nhưng không bao giờ keo kiệt trên người cô mẫu, tổng cộng là mười lượng, đặt cọc trước năm lượng.
Nhờ phúc của Thôi chưởng quỹ nên họ mới nhận được một đơn hàng lớn như vậy, Du Uyển đưa cho Thôi chưởng quỹ một đại hồng bao nhưng ông kiên quyết không thu.
Thế là Du Uyển về phòng, đem vải vóc với hai hộp lá trà mà Vạn thúc đưa tới, dùng một tấm vải bọc không được đẹp lắm bọc số vải lại, Du Uyển lại tùy tiện rút thêm một tờ giấy lót bàn, bọc hộp trà.
“Thôi chưởng quỹ hãy nhận chút quà này của chúng tôi a.”
Nói đến đây nếu không thu thì có lẽ là mình đang xem thường người ta là nhà nông nghèo khổ.
Thôi chưởng quỹ tiếp nhận lấy phần quà rồi cám ơn Du Uyển.
Ông vốn cho rằng là loại trà đắng làm từ lá sơn trà, nào biết sau khi lên xe ngựa mở ra thì suýt nữa hét lên.
Có ai tới nói cho ông biết, một nhà nông dân trong sơn cốc, tại sao lại có trà Long Tĩnh một năm chỉ trồng được mười cân a.
Còn có bức tranh chữ bọc lấy hộp trà này... Không phải là bức tranh tự tay đương kim hoàng thượng vẽ sao?
Thôi chưởng quỹ lau mồ hôi lạnh trên trán, ông, ông dường như quen được một gia đình không được tầm thường...
...
Sau khi Thôi chưởng quỹ với Tiêu Ngũ gia rời đi, Du Uyển lại bận rộn trong nhà bếp của lão trạch.
Đây là sinh ý đầu tiên của năm nay, nàng nhất định phải làm tốt, sinh ý cứ như vậy thì bọn họ cả năm này không phải lo lắng nữa rồi.
Muốn làm tốt đậu hũ thối thì phải làm tốt đậu hũ, hơn nữa nhân đậu hũ cũng vậy.
Theo như Du Uyển nói, củ cải ngâm với nước sốt cay cay tất nhiên là rất thích hợp để ăn kèm, không dùng chúng làm nhân bánh thì có thể nói đậu hũ thúi giống như không có linh hồn.
Trong bình vẫn còn thừa lại bốn cân đậu hũ thúi, nàng quyết định làm chúng thành đậu hũ sữa siêu thúi, lấy phần bị nát làm nhân bánh, như vậy đậu hũ sẽ càng thúi, thúi xuất linh hồn, thúi bay lên trời!
...
Nhan phủ, Nhan phu nhân với Nhan Như Ngọc cũng đang bàn đến tiệc mừng thọ của nhà Tiêu Ngũ gia.
Nhà chồng của cô mẫu Tiêu Ngũ gia họ Ngụy, bây giờ ở Kinh thành mọi người đều gọi bà một tiếng Ngụy lão phu nhân.
Nhan Như Ngọc buồn bực nói: “Ngày mùng mười tháng giêng, không phải chúng ta nên đi tế tổ sao?”
Nhan phu nhân trả lời: “Tế tổ tất nhiên là phải đi, tiệc mừng thọ của Ngụy lão phu nhân cũng không có tổ chức rình rang, chúng ta không cần phải đến đó làm gì, chỉ cần phái người đem hạ lễ tới là được.”
“Ngày con làm tiệc đón gió tẩy trần, chưa từng gặp qua người nhà Ngụy gia.” Nhan Như Ngọc nhàn nhạt vuốt cái khăn tay.
Nhan phu nhân thở dài: “Có chỗ con không biết, dưới gối Ngụy lão phu nhân không có con trai, chỉ có một nữ nhi như hoa như ngọc, vị tiểu thư kia lại được Uyển Chiêu Nghi đón vào trong cung để nhận giáo dưỡng, khó mà đi ra ngoài, cũng không thể để cho Tiêu Ngũ gia lo hết toàn bộ, nhà bọn họ toàn là nam nhân thô kệch, nên cũng ít khi giao tiếp với người bên ngoài.”
Nhan Như Ngọc không nói gì.
Nhan phu nhân lại nói: “Huống chi nhà chúng ta với Ngụy gia cũng không phải không có quan hệ, biểu chất nhi của bà ấy là huynh đệ kết bái với Tiêu Đại Nguyên soái, sau này con gả cho thiếu chủ, trên danh nghĩa cũng coi như là con dâu của họ, vị Ngũ gia này cũng có thể coi là trưởng bối của con.”
Nhan Như Ngọc tiếp lời: “Nhưng con lại nghe nói, vị Tiêu Ngũ gia kia là bộ hạ của Tiêu Đại Nguyên soái.”
Nhan phu nhân hiểu ý cười một tiếng: “Bàn về mưu trí thì nương không bằng con, nhưng bàn về mấy quan hệ trong tối thì con nên thỉnh giáo nương nha.”
“Làm sao? Chẳng lẽ có nội tình?”
Nhan phu nhân nói nhỏ bên tai nữ nhi vài câu.
Nhan Như Ngọc kinh ngạc: “Còn có chuyện như thế?”
Nhan phu nhân cười nhạt: “Cho nên a, chớ có mà coi thường vị Tiêu Ngũ gia này, Tiêu Đại Nguyên soái rất coi trọng hắn, huống chi còn là huynh đệ vào sinh ra tử ở chiến trường, có khi so với thân thích còn đáng quý hơn. Con muốn nói chuyện vương phi thì nhất định phải có cái để chen miệng vào được.”