CHƯƠNG : TRÙ NGHỆ ĐỆ NHẤT THIÊN HẠ
Edit: Lan Anh
Đại bá đi đứng không tốt, mặc dù ông một mực không nói gì nhưng Du Uyển biết rõ, mỗi bước đi của đại bá đau như đâm vào xương, đại bá vì làm những món điểm tâm này mà bận rộn trong bếp tận hai canh giờ, đại bá mẫu cũng không giúp được, muốn đi đánh thức Du Phong với Du Uyển nhưng đại bá không cho.
Sáng sớm lúc Du Uyển đi qua nhà đại bá thì ông đã ngủ lại, cả khuôn mặt vì đau mà trắng bệch.
Nhưng lúc này, những món điểm tâm mà đại bá dụng tâm làm, lại bị người ta chà đạp tàn nhẫn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Tùng lúc này đã cảm thấy không vừa mắt, bước lên trước nói: “Ngươi có nói đạo lý hay không mà làm như vậy?”
Nha hoàn bị động tác của hắn dọa cho biến sắc, nhưng rất nhanh lại trấn định lại, giở giọng bác bỏ: “Đến cùng là ai không giảng đạo lý? Rõ ràng là ngươi đụng ta trước.”
“Ta cố ý va vào ngươi sao? Ta là vô ý! Nhưng ngươi là cố ý! Huống chi cửa ra vào nhiều người như vậy, sao ta không đụng phải người khác mà chỉ đụng vào ngươi? Coi như ta không có mắt, không lẽ ngươi cũng không có sao? Ngươi không thấy ta đi tới sao? Không thể tránh qua một bên được sao?”
Nguyên bản Du Tùng cảm thấy mình đụng vào một tiểu cô nương, bất luận như thế nào hắn cũng cảm thấy mình đuối lý, cho nên lúc Du Uyển bồi thường cho đối phương hắn cũng không dám phản đối, nhưng nữ nhân này thật sự quá đáng, không nhận bồi thường của họ thì thôi, còn đem điểm tâm cha hắn tân tân khổ khổ làm đi trút giận!
“Ngươi... ngươi...” Nha hoàn bị mắng cho nghẹn lời, trong lúc nhất thời không biết phải phản bác Du Tùng như thế nào.
Du Uyển một câu cũng không nói, chỉ lẳng lặng ngồi xổm xuống, đem điểm tâm bị rớt trên đất nhặt từng cái từng cái lên.
Du Phong thần sắc phức tạp mà nhìn Du Uyển, kéo Du Tùng đang sắp mất khống chế lại.
Du Uyển nhặt nhặt, nhặt đến bên chân nha hoàn kia.
Nha hoàn này ánh mắt lạnh lùng quét qua, một cước đem điểm tâm Hoàng Tô đá ra thật xa.
Du Uyển đang nhặt điểm tâm tay ngừng lại giữa không trung.
“Xúi quẩy!” Nha hoàn dậm chân một cái, rồi dẫn mấy gã sai vặt đang bê hạ lễ đứng sau lưng đi vào Ngụy phủ.
Nha hoàn này tên Đào Chi, năm nay mười bảy, là nhất đẳng nha hoàn bên cạnh Nhan phu nhân, ở Nhan phủ khá là được sủng ái, lần này nếu không phải Nhan Tạ gây ra chuyện thì Nhan phu nhân đã cho nàng làm thiếp thân nha hoàn của Nhan Tạ.
Bình thường nàng ta ăn mặc còn xinh đẹp hơn cả tiểu thư nhà quan, váy dài may bằng tơ lụa Lưu Tiên, trang sức là châu báu làm bằng ngọc Kim Tương, chân mang hài màu hồng có gắn trân châu.
Nhưng Đào Chi không chú ý tới chiếc giày bên trái đã mất một viên trân châu lớn.
Du Uyển ngồi dậy, ước lượng viên trân châu trong tay.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là Nhan phủ nha! Khách quý ít gặp, khách quý ít gặp! Đào Chi cô nương, mời qua bên này!”
Đây là lần cuối cùng nàng ta được gọi là Đào Chi cô nương, Du Uyển xấu xa nghĩ.
Đào Chi xuân phóng đắc ý nâng tà váy lên, lúc gần bước qua ngưỡng cửa thì bỗng nhiên lòng bàn chân bị trượt một cái.
“Ô hô, tay ta---“
Đào Chi bị té gãy tay...
...
Đoàn người Du Uyển đành phải đi bằng cửa hông mà vào Ngụy phủ, vận khí của bọn họ không tệ, được phân vào một phòng bếp độc lập, đương nhiên là do mùi của đậu hũ thúi quá nồng, Tiêu Ngũ gia sợ ảnh hưởng đến các đầu bếp khác.
Du Uyển đối với sự an bày như vậy rất hài lòng.
Tiêu Ngũ gia là người thô kệch, không thể thận trọng như Bạch tiểu thư, giữa bọn họ cũng không có giao tình như với Bạch tiểu thư, gã sai vặt sau khi dẫn bọn họ đến nơi liền rời đi.
“Không được ăn a...” Du Tùng nói thầm, lúc ở Bạch phủ thế nhưng trước khi làm việc còn được ăn một bữa.
Du Phong trầm giọng nói: “Không phải lúc nãy đã ăn trên xe rồi sao? Đệ còn chưa no?”
“No thì no nhưng...” Du Tùng bĩu môi, “Không phải đệ muốn nhìn một chút người nhà quan thì ăn gì hay sao?”
Bạch gia là thương nhân, vị Ngụy lão phu nhân là người được Hoàng thượng phong làm cáo mệnh phu nhân, hắn nghĩ có lẽ đồ ăn ở đây so với bên nhà Bạch tiểu thư còn tốt hơn a.
...
Nha hoàn Nhan phủ bị té gãy tay ngay chỗ cửa ra vào, rất nhanh được truyền tới tai của Ngụy lão phu nhân.
“...Chính nàng ta ngã sấp xuống, lúc đó không có ai đụng trúng nàng ta.”
“... Viên trân châu trên giày nàng ta rớt xuống nên mới giẫm phải nó mà té.”
Giày của nàng ta, trân châu cũng là của nàng ta, chuyện này cũng không trách được người khác.
Nhưng đến cùng là chuyện xảy ra ở Ngụy gia, Ngụy lão phu nhân cũng cho mời đại phu, sau khi đại phu chẩn trị xong, Ngụy lão phu nhân lệnh cho Tống mama tự mình đưa Đào Chi hồi phủ.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Tống mama đã quay lại.
Tống mama nói, “Lão phu nhân, Nhan tiểu thư đến rồi.”
Ngụy lão phu nhân chau mày: “Nàng là đến đây hưng sư vấn tội?”
Tống mama lắc đầu nói: “Cũng không phải, Nhan tiểu thư nói, nha hoàn kia không hiểu chuyện, làm rơi điểm tâm của Đỗ nương tử, khiến ngài mất hứng nên nàng ấy đến bồi tội!”
“Đứa nhỏ này...” Ngụy lão phu nhân vuốt phật châu trong tay.
Tống mama lại nói: “Nàng còn mang theo Đỗ nương tử, nói nếu lão phu nhân không chê, để Đỗ nương tử vì ngài mà làm vài món.”
Đồ ăn Đỗ nương tử làm, nào có ai có thể ghét bỏ? Nghe nói Hoàng thượng muốn triệu nàng ấy vào cung làm Ngự trù, lại bị nàng ấy từ chối, Đỗ nương tử có thể vì Ngụy lão phu nhân xuống bếp, quả thật là vinh hạnh của bà.
Nhưng Ngụy lão phu nhân cũng biết Nhan Tạ bắt nhầm tiểu công tử của phủ Thiếu Chủ vào đại lao, cũng không biết Thượng Quan Diễm có nguyện ý gặp Nhan Như Ngọc hay không.
Đang muốn mở miệng từ chối thì nghe Thượng Quan Diễm lạnh nhạt nói: “Cho người mời vào đi.”
Sau khi biết mình được mời vào Ngụy phủ, Nhan Như Ngọc mới dám nhẹ nhàng thở ra.
Mẫu thân nói không sai, Vương phi thiếu Ngụy lão phu nhân một cái nhân tình, vì nể mặt Ngụy lão phu nhân, vương phi sẽ không làm trái ý bà.
Đỗ nương tử cũng được đưa vào một phòng bếp độc lập, nhưng cao cấp hơn bên Du gia rất nhiều, nàng dùng phòng bếp nhỏ chuyên nấu cho Ngụy lão phu nhân.
Trước khi đến Nhan Như Ngọc đã nghe ngóng qua, Ngụy lão phu nhân đã có tuổi, thích ăn đồ ăn thanh đạm, thịt cá một mực không đụng vào, đây đúng là ý trời, bởi vì Đỗ nương tử am hiểu nhất là đồ ăn thanh đạm.
Đỗ nương tử nấu gạo nếp ngó sen với hoa quế, một bên nấu món cua làm món chính.
Nàng lấy gạo nếp nhét vào ngó sen, lấy đường phèn, đường đỏ, táo đỏ cùng với hoa quế tươi chế biến.
Mùa này hoa quế rất ít, Đỗ nương tử dùng hoa quế loại bốn mùa đều có, loại bốn mùa thì mùi thơm không được như loại hoa quế đúng mùa mới nở kia, mùi thơm nhạt không nói, nếu như nấu không chú ý còn để lại vị chát, nhưng Đỗ nương tử xử lý vô cùng tốt, nàng nấu xong cảm giác không khác gì hoa quế đúng mùa, mềm nhu thơm ngọt, nhưng cũng không che đi mùi củ sen thơm ngát.
Đây là món gạo nếp ngó sen với hoa quế ngon nhất mà Ngụy lão phu nhân từng ăn.
Làm món cua thì nàng dùng trứng tráng phối với gừng, hành thái thả vào, quả thật Đỗ nương tử có trù nghệ xuất thần nhập hóa, xào ra gạch cua với thịt cua cảm giác không thể nào tả được.
Hoàn toàn dùng nguyên liệu nấu ăn đơn giản, lại có thể làm ra món ăn có mùi vị phong phú như vậy, thật không hổ danh đầu bếp được Hoàng thượng mời vào cung làm Ngự trù.
“Không hổ là Đỗ nương tử a.” Ngụy lão phu nhân khen không dứt miệng.
Tất cả nữ quyến ở đây đều bị trù nghệ của Đỗ nương tử chinh phục, ngay cả Thượng Quan Diễm là chuyên gia soi mói cũng không bới lông tìm vết được.
Trên đời này sợ rằng không ai qua được Đỗ nương tử.
...
Đậu hũ thối: Có tôi qua được đây! Ăn tôi xong sẽ không thể ăn được món nào khác! Ha ha ha.