CHƯƠNG : Y THUẬT CỦA UYỂN UYỂN
Edit: Lan Anh
Du Uyển là người dễ dàng kiềm chế được tâm tình của bản thân, bất luận là gặp chuyện gì, nàng cũng có thể bảo trì được sự thong dong cùng bình tĩnh mặc dù ở độ tuổi này rất khó làm được, cũng chẳng biết tại sao, đến lúc gặp Yến Cửu Triêu thì sự tự chủ của nàng đều theo gió bay, ba phen bốn bận bị chọc giận, nàng thật sự muốn đánh người!
Yến Cửu Triêu giống như không thấy nàng đang thở phì phì biểu lộ mình đang rất tức giận, giơ cằm lên, dùng ánh mắt ra hiệu với thức ăn để trên bàn.
Hắn vì nàng bị thương là thật, nàng xác thực cũng nên báo đáp, nhưng cái người cần báo đáp kia làm ra vẻ như vậy, có phải nên biết xấu hổ một chút không?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển cảm thấy mình nên kiềm nén không tát hắn một cái.
“Ân?” Yến Cửu Triêu kéo dài ngữ điệu.
Du Uyển bóp bóp nắm đấm, bưng bát đũa trên bàn lên, đi tới ngồi xuống bên cạnh giường.
Bữa cơm này được nấu từ nguyên liệu mà các thôn dân đưa tới, thịt kho với thịt khô thì của nhà nàng, rau cải trắng là của Trần gia, bánh cao lương là của nhà Xuyên Tử, cũng không biết người tôn quý như hắn, rốt cuộc có nuốt trôi được đồ ăn bình dân như thế này hay không.
Du Uyển tùy ý gắp một cái bánh cao lương, đút tới bên miệng hắn.
Yến Cửu Triêu ghét bỏ ra mặt: “Lớn như vậy, làm sao ăn?”
Du Uyển trả lời: “Ngươi không cắn được sao?”
Yến thiếu chủ hừ mũi: “Như vậy tướng ăn sẽ rất khó coi.”
Nhịn... Ta nhịn...
Du Uyển im lặng, dùng đũa tách bánh cao lương ra làm mấy phần, gắp miếng nhỏ nhất trong đó lên, miếng phù hợp nhất với tướng ăn nhã nhặn của vị thiếu chủ nào đó, “Cái này được chưa?”
Yến Cửu Triêu ăn vào: “Thật khó ăn!”
Du Uyển: “...”
Nàng hận không thể một đao chém hắn...
Mặc dù nói một câu khó ăn, nhưng đến cuối cùng thiếu chút nữa là đi liếm đĩa, lúc còn nửa cái bánh cao lương, Du Uyển không cẩn thận run tay một cái, cái bánh rơi xuống đất bị dơ, vị thiếu chủ này mới không mặn không nhạt nói thôi.
Du Uyển nhìn đồ ăn trên bàn bị quét sạch sành sanh, mặt đầy hắc tuyến.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là quỷ chết đói đầu thai sao?
Nàng làm lượng đồ ăn cho bốn người ăn đó.
Du Uyển buông chén đũa xuống, chuyển cái bàn qua một bên, đối với tên Yến thiếu chủ không có hình tượng đang ngồi ợ kia, nói: “Yến thiếu chủ, xin hỏi bây giờ tôi đi được chưa?”
Nếu không đi thì trời cũng sắp sáng, lăn qua lộn lại, nàng liền giống như qua đêm với một nam nhân xa lạ.
Yến Cửu Triêu lạnh nhạt nói: “Bản thiếu chủ muốn uống nước!”
Du Uyển ngứa răng, dùng ánh mắt lạnh băng mà nhìn hắn vài lần, xoay người đi rót nước cho hắn.
Đúng là người không dễ hầu hạ mà.
“Quá nóng!”
“Quá lạnh!”
“Không có mùi vị gì cả!”
“...?!?!”
Nước mà còn đòi mùi vị?
Ngay lúc Du Uyển sắp nhịn hết nổi, thì Lý Chính vội vã tới cửa.
“Vạn công tử, ngài ngủ chưa?”
Lời còn chưa dứt thì Vạn thúc đã mở cửa ra.
Du Uyển lại dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Yến Cửu Triêu, vậy mà ngươi nói Vạn thúc đã ngủ rồi?
Lý Chính đi thẳng đến phòng Yến Cửu Triêu.
Nghe thấy tiếng mọi người đang đi tới gần, Du Uyển liền đứng cách xa giường, kéo ra một khoảng cách nhất định với Yến Cửu Triêu, nhưng chung quy là vẫn ở trong phòng của hắn, lúc nhìn thấy nàng thì Lý Chính hơi kinh ngạc: “A Uyển? Sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi tìm Vạn công tử có chuyện gì sao?”
Lý Chính cũng không nghĩ nhiều, thứ nhất, cách làm người của A Uyển khiến ông không hề nghi ngờ; thứ hai, tối nay giao long xoay người, toàn thôn đều sợ hãi, trừ bỏ mấy hài tử, ai cũng không ngủ được, lúc này đều đang đứng tụm năm tụm ba ở bên ngoài.
Du Uyển định tìm lý do gì đó để lấp liếm cho qua, thì nghe Yến Cửu Triêu vân đạm phong khinh nói: “Nàng ấy là đến xem ta.”
Lý Chính lại sững sờ!
Yến Cửu Triêu chậm rãi nói: “Chân ta bị thương là vì nàng ấy, vì bày tỏ sự cảm kích nên chủ động qua đây nấu cơm cho ta, nấu một bát thịt kho, thịt khô xào rau cải trắng, làm nóng mấy cái bánh cao lương, còn đun một bình nước nóng.”
Du Uyển khóe miệng co rút.
Có cần nói cặn kẽ như vậy sao? Còn nữa, ngươi xác định là ta chủ động sao?
“A...” Lý Chính chỉ chú ý mấy câu đầu, “Vạn công tử cứu A Uyển a... Vạn công tử thật anh dũng...”
“Cực kỳ anh dũng.” Yến Cửu Triêu không hề khiêm tốn nói.
“...” Nói vậy rồi làm sao ông nói tiếp?!
Lý Chính ho nhẹ một cái, ngượng ngùng phụ họa nói: “Loại tình huống nguy hiểm như vậy, Vạn công tử có thể xả thân cứu người, thật không dễ dàng gì...”
Yến Cửu Triêu nhàn nhạt hừ một cái: “Không phải sao? Nàng ấy lại nặng...”
Lý Chính: “...”
Tôi chỉ là vuốt mông ngựa, ngài không cần nghiêm túc như vậy...
Còn nữa, “nàng ấy lại nặng” là có ý gì?
Lý Chính tựa hồ phát hiện ra sự tình gì đó rất khó lường!
Yến Cửu Triêu tiếp tục thiếu đòn nói: “Còn không biết thành thật, cứ đè đè ép ép...”
Huyệt thái dương của Du Uyển nhảy thình thịch, cầm nửa cái bánh cao lương rớt trên đất, mạnh mẽ nhét vào trong miệng Yến Cửu Triêu.
Nếu để tên gia hỏa này nói tiếp, ngày mai nàng cũng không cần ra cửa gặp người nữa!
Trùng hợp lúc này Vạn thúc bưng nước trà đi vào: “Lý Chính mời dùng trà.”
Bị Vạn thúc xen ngang, Lý Chính mới sực nhớ bản thân mình tới đây để làm gì, ông buông chén trà xuống, nhìn Yến Cửu Triêu, vô cùng áy náy nói: “Tôi mới vừa đi qua chỗ Lão Thôi, ông ấy không có ở nhà, xem ra là lại đi đâu uống rượu rồi, không tới năm ba ngày là không quay về, tôi đã để Xuyên Tử lên trấn tìm đại phu, nhưng không biết... Các đại phu có ở đó hay không, nhưng Xuyên Tử nói, nếu không có đại phu trên trấn thì hắn sẽ đến Kinh Thành, nhất đinh phải mời được người tới khám cho Vạn công tử! Chỉ là hơi ủy khuất cho Vạn công tử, phải đợi thêm mấy canh giờ!”
Yến Cửu Triêu nhổ bánh cao lương trong miệng mình ra.
Nghĩ đến điều gì đó, sóng mắt của Du Uyển khẽ động, tiến lên một bước nói: “Vạn công tử bị thương nặng như vậy, không biết còn phải đợi đại phu đến bao lâu, nếu bỏ qua thời gian chữa trị kịp thời thì lại không hay, không bằng.... để tôi thử một chút xem sao?”
Vạn thúc đứng một bên kinh ngạc mở miệng: “Du cô nương, cô nương hiểu y thuật?”
“Ân.”
Bác sỹ thú y thuật.
Vạn thúc lòng đầy kích động: “Vậy, vậy cô nương đã chữa qua loại vết thương này?”
Du Uyển mỉm cười: “Đã chữa.”
Cho heo.