Chuyện này không đúng!
Trương Khải Minh có bằng đại học chính quy đàng hoàng, là một người được giáo dục khoa học giáo dục văn minh, hắn kiên quyết không thể tin trên đời tồn tại ‘Muỗi tinh’ đã thế ‘Muỗi tinh’ còn là mĩ nam được!
Hơn nữa không phải chỉ có muỗi cái mang thai mới thích hút máu, đại đa số muỗi đều hút nhựa cây và hoa quả sao! Người ta để tu luyện thành yêu quái ít nhất cũng mất một nghìn tám trăm năm, muỗi y thân hình bé tí yếu xìu thực sự có thể chịu qua mùa thu gió lạnh mùa đông tuyết giá sao! Y chẳng lẽ giống Tôn Ngộ Không hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa rồi nhảy ra từ tảng đá sao!
Muỗi huynh chuyện này thực sự không đúng a!
Trương Khải Minh nhìn mĩ nam ‘Viu’ một cái biến trở thành con muỗi mắt thường khó thấy, lại một lần nữa mặt than nội tâm gào rú.
Đương nhiên ngữ khí của hắn cũng nghiêm túc hệt như khuôn mặt băng sơn ngàn năm không đổi của hắn:
“Nếu đây là tiết mục ảo thuật, xin hãy nói cho tôi biết camera ở đâu. Tôi nghĩ với tư cách là một người mẫu, tôi hẳn là nên bày vẻ mặt ưu nhã đẹp trai cho quý khán giả. Hơn nữa dù là đài truyền hình, cũng không thể tự tiện xâm nhập nhà dân.”
Vừa nãy hắn ở trong phòng ngủ thiếu chút thân thiết với phim con heo đó! Nếu để người ta quay được tung lên mạng chế thành một bộ phim con heo khác, sẽ chẳng có ai cho hắn tiền diễn đâu! (Coi bộ sai trọng điểm thì phải.)
Muỗi huynh lại ‘Viu’ một cái biến về mĩ nam, lười biếng nói, “Ngươi không tin cũng không sao, chỉ cần chấp nhận sự thật là được.”
Trương Khải Minh, “…”
“Cùng ta như hình với bóng, hơn nữa phải cung cấp máu tươi cho ta. Còn nữa, không được dùng vẻ mặt để chửi bậy.”
Y không phải là muỗi à, sao nghĩ mấy ý mà y đều đọc ra đúng hết trơn vậy!
Lúc sau, Trương Khải Minh trong đầu đang nung nấu ý định giải thích cho y hiện tại là xã hội pháp chế của thế kỉ hai mươi mốt, dù y có là muỗi thì cũng nên tôn trọng nhân quyền, chợt nhìn thấy mĩ nam không chút bận tâm tay không xé rách gối ôm của hắn, tiếp theo hung hăng hất bay mô hình anime, hắn liền yên lặng nuốt lời vào lòng.
Trương Khải Minh cảm thấy thân thể hoàn mỹ của mình như Trung Hoa đại lục trong thế chiến thứ hai, hoàn toàn rơi vào tay các cường quốc bên ngoài, bị tuỳ ý xâm chiếm.
“Thu dọn sạch sẽ chỗ này rồi, lại đây ngủ đi.”
Mĩ nam nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, đôi mắt dài hẹp hơi nheo lại. Cách y không xa, di hài của gối ôm và mô hình đang lẳng lặng nằm đó.
Trương Khải Minh nội tâm giãy dụa, cuối cùng vẫn không đấu lại được áp lực của cặp mắt xanh xám kia, ôm di hài của hai người bạn thân thương bỏ vào túi.
Sau đó….
“Tôi còn chưa đánh răng rửa mặt, thật đó.”
“Ta biết, nhưng không phải mới rồi ngươi đang chuẩn bị đi ngủ sao?”
Trương Khải Minh nháy mắt dính hai đòn nghiêm trọng: Một là bản tính lôi thôi của hắn bị lôi ra ngoài ánh sáng, hai là hắn thế nào lại có cảm giác không rửa mặt đánh răng đã nằm bên cạnh đối phương sẽ là mạo phạm mĩ nhân.
Quả nhiên là một tên mặt đẹp không hơn không kém.
“Không đánh răng khó chịu lắm. Chỉ hai phút thôi, sẽ quay lại liền.”
“Đúng là khó chịu.” Nam nhân nói đi xuống giường, “Cùng đánh răng đi.”
Trương Khải Minh vừa đi vừa cân nhắc, vừa rồi ý của nam nhân là vì hắn đòi đi đánh răng mới chịu đi ngủ nên khó chịu, hay là thấy hắn không đánh răng đã ngủ nên khó chịu nhỉ?
Đi vào buồng vệ sinh, lúc Trương Khải Minh cầm bàn chải đánh răng, nam nhân bên cạnh ‘Viu’ một cái biến đi toàn bộ quần áo trên người, đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa. Hắn rời đường mắt, nghĩ thầm, quả nhiên là vì hắn không đánh răng nên khó chịu rồi.
Đánh răng rửa mặt xong, nam nhân kia cũng tắm xong, nhưng không mặc (biến?) ra quần áo nữa. Y còn cao hơn Trương Khải Minh một chút, vai rộng eo thon chân dài, cơ thể không quá cường tráng, song toàn thân đều toát lên vẻ nam tính.
Nam nhân cong khoé môi, như cười như không nói, “Lại đây tắm đi.”
Trương Khải Minh bất tri bất giác nhận ra, hắn là một tên Gay, đột nhiên ông trời ban thưởng cho hắn một mĩ nam cường thế như vậy quả thực hắn hưởng thụ không nổi! Hưởng ‘thụ’ không nổi!
Nhỡ mà y là thẳng, thế thì hắn có nguyện ý ‘thụ’ cũng không có phúc hưởng thụ! Vô phúc hưởng thụ! Hai mắt đẫm lệ! Đau lòng xiết bao!
Trương Khải Minh có bằng đại học chính quy đàng hoàng, là một người được giáo dục khoa học giáo dục văn minh, hắn kiên quyết không thể tin trên đời tồn tại ‘Muỗi tinh’ đã thế ‘Muỗi tinh’ còn là mĩ nam được!
Hơn nữa không phải chỉ có muỗi cái mang thai mới thích hút máu, đại đa số muỗi đều hút nhựa cây và hoa quả sao! Người ta để tu luyện thành yêu quái ít nhất cũng mất một nghìn tám trăm năm, muỗi y thân hình bé tí yếu xìu thực sự có thể chịu qua mùa thu gió lạnh mùa đông tuyết giá sao! Y chẳng lẽ giống Tôn Ngộ Không hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa rồi nhảy ra từ tảng đá sao!
Muỗi huynh chuyện này thực sự không đúng a!
Trương Khải Minh nhìn mĩ nam ‘Viu’ một cái biến trở thành con muỗi mắt thường khó thấy, lại một lần nữa mặt than nội tâm gào rú.
Đương nhiên ngữ khí của hắn cũng nghiêm túc hệt như khuôn mặt băng sơn ngàn năm không đổi của hắn:
“Nếu đây là tiết mục ảo thuật, xin hãy nói cho tôi biết camera ở đâu. Tôi nghĩ với tư cách là một người mẫu, tôi hẳn là nên bày vẻ mặt ưu nhã đẹp trai cho quý khán giả. Hơn nữa dù là đài truyền hình, cũng không thể tự tiện xâm nhập nhà dân.”
Vừa nãy hắn ở trong phòng ngủ thiếu chút thân thiết với phim con heo đó! Nếu để người ta quay được tung lên mạng chế thành một bộ phim con heo khác, sẽ chẳng có ai cho hắn tiền diễn đâu! (Coi bộ sai trọng điểm thì phải.)
Muỗi huynh lại ‘Viu’ một cái biến về mĩ nam, lười biếng nói, “Ngươi không tin cũng không sao, chỉ cần chấp nhận sự thật là được.”
Trương Khải Minh, “…”
“Cùng ta như hình với bóng, hơn nữa phải cung cấp máu tươi cho ta. Còn nữa, không được dùng vẻ mặt để chửi bậy.”
Y không phải là muỗi à, sao nghĩ mấy ý mà y đều đọc ra đúng hết trơn vậy!
Lúc sau, Trương Khải Minh trong đầu đang nung nấu ý định giải thích cho y hiện tại là xã hội pháp chế của thế kỉ hai mươi mốt, dù y có là muỗi thì cũng nên tôn trọng nhân quyền, chợt nhìn thấy mĩ nam không chút bận tâm tay không xé rách gối ôm của hắn, tiếp theo hung hăng hất bay mô hình anime, hắn liền yên lặng nuốt lời vào lòng.
Trương Khải Minh cảm thấy thân thể hoàn mỹ của mình như Trung Hoa đại lục trong thế chiến thứ hai, hoàn toàn rơi vào tay các cường quốc bên ngoài, bị tuỳ ý xâm chiếm.
“Thu dọn sạch sẽ chỗ này rồi, lại đây ngủ đi.”
Mĩ nam nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, đôi mắt dài hẹp hơi nheo lại. Cách y không xa, di hài của gối ôm và mô hình đang lẳng lặng nằm đó.
Trương Khải Minh nội tâm giãy dụa, cuối cùng vẫn không đấu lại được áp lực của cặp mắt xanh xám kia, ôm di hài của hai người bạn thân thương bỏ vào túi.
Sau đó….
“Tôi còn chưa đánh răng rửa mặt, thật đó.”
“Ta biết, nhưng không phải mới rồi ngươi đang chuẩn bị đi ngủ sao?”
Trương Khải Minh nháy mắt dính hai đòn nghiêm trọng: Một là bản tính lôi thôi của hắn bị lôi ra ngoài ánh sáng, hai là hắn thế nào lại có cảm giác không rửa mặt đánh răng đã nằm bên cạnh đối phương sẽ là mạo phạm mĩ nhân.
Quả nhiên là một tên mặt đẹp không hơn không kém.
“Không đánh răng khó chịu lắm. Chỉ hai phút thôi, sẽ quay lại liền.”
“Đúng là khó chịu.” Nam nhân nói đi xuống giường, “Cùng đánh răng đi.”
Trương Khải Minh vừa đi vừa cân nhắc, vừa rồi ý của nam nhân là vì hắn đòi đi đánh răng mới chịu đi ngủ nên khó chịu, hay là thấy hắn không đánh răng đã ngủ nên khó chịu nhỉ?
Đi vào buồng vệ sinh, lúc Trương Khải Minh cầm bàn chải đánh răng, nam nhân bên cạnh ‘Viu’ một cái biến đi toàn bộ quần áo trên người, đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa. Hắn rời đường mắt, nghĩ thầm, quả nhiên là vì hắn không đánh răng nên khó chịu rồi.
Đánh răng rửa mặt xong, nam nhân kia cũng tắm xong, nhưng không mặc (biến?) ra quần áo nữa. Y còn cao hơn Trương Khải Minh một chút, vai rộng eo thon chân dài, cơ thể không quá cường tráng, song toàn thân đều toát lên vẻ nam tính.
Nam nhân cong khoé môi, như cười như không nói, “Lại đây tắm đi.”
Trương Khải Minh bất tri bất giác nhận ra, hắn là một tên Gay, đột nhiên ông trời ban thưởng cho hắn một mĩ nam cường thế như vậy quả thực hắn hưởng thụ không nổi! Hưởng ‘thụ’ không nổi!
Nhỡ mà y là thẳng, thế thì hắn có nguyện ý ‘thụ’ cũng không có phúc hưởng thụ! Vô phúc hưởng thụ! Hai mắt đẫm lệ! Đau lòng xiết bao!