Theo thường lệ, mỗi khi chơi bóng rổ xong.
Hội nhóm của Khương Trạch sẽ rủ nhau đi ăn trưa.
Nhưng riêng bản thân họ Khương, anh ta sẽ đi vào phòng Hội Học Sinh để ăn.
Khương Trạch muốn tới lớp, lấy từ hộc tủ ra một cái áo để thay.
Anh ta lại vô tình phát hiện.
Cái vị hôn thê họ Bạch kia của anh ta thế mà lại ở trong lớp.
Các bạn học khác đều đã đi ăn trưa, thật lâu chưa có trở lại.
Một mình cô gái nhỏ ngồi gục đầu xuống bàn trong lớp học.
Nhìn qua có cảm giác cô đơn và uể oải đến kì lạ.
Nhưng đó cũng không phải là chuyện của Khương Trạch.
Anh ta lướt mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé kia vài cái.
Sau đó trực tiếp quay người, dạo bước tới văn phòng Hội Học Sinh.
...
Sau khi ăn cơm trưa xong, mỗi lớp thi thoảng sẽ có một vài bạn học quay trở lại lớp để nghỉ trưa.
Bạch Lạp Sa mắt thấy có vài bạn học cười đùa trong lớp, tâm tình càng thêm chán chường.
Cô bèn dùng áo khoác trùm lên đầu, nằm gục trên bàn và nhắm mắt.
Thực ra, Bé Sa rất muốn về nhà.
Về ngay lập tức!
Nhưng thân là một ()học thần thủ khoa, kỷ cương đương nhiên cũng phải tốt.
Cô không thể nào phá vỡ hình ảnh hoàn mỹ của mình trong mắt người khác.
Đành cố kìm chế tâm tình khó chịu của mình mà ngồi yên trong lớp.
()Học thần: Học không chăm nhưng vẫn giỏi.
Cho đến khi vào đầu giờ tự học buổi chiều, Bạch Lạp Sa vẫn giữ nguyên một tư thế nằm y như cũ.
Triệu Nam với Lâm Phong mồ hôi đầy đầu, lén lút liếc mắt qua bàn học của bạn học Bạch.
Rồi thấy lão đại bước tới, bọn họ bèn rất thức thời quay đầu luôn.
Mà Khương Trạch thì...nhìn cái áo khoác phủ lên đầu bạn học Bạch.
Cô ấy vẫn không dậy sao?
Cô ấy vẫn ngủ như thế à, từ lúc đó đến giờ?
Mắt thấy giáo viên đã nhấc chân vô lớp.
Khương Trạch đành phá lệ một lần, đem áo khoác phủ trên đầu cô hạ xuống.
Vỗ vai thiếu nữ, anh ta nhẹ giọng: "Giáo viên tới rồi, cậu không định dậy ư?"
"À...Hả?" Bạch Lạp Sa nhất thời vẫn còn đang chìm đắm trong cơn mơ.
Cô vật vờ ngồi dậy.
Một đôi mắt mờ mịt sũng nước nhìn chằm chằm anh.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cô nhìn lâu đến nỗi doạ cho Khương Trạch một phen ngại ngùng.
"Cậu...!không sao chứ?"
"Hả?" Tròng mắt của Bạch Lạp Sa đã hồi thần trở lại.
Cô nhíu mày, hai mắt nhắm chặt, dùng ngón tay day day huyệt thái dương.
Khó chịu hé môi: "Không sao, cảm ơn vì cậu đã gọi tôi."
Một buổi chiều học còn lại trôi qua rất bình thường.
Ngày đi học đầu tiên khi ngồi cạnh nam chủ là như vậy đó.
...
"Mừng cô chủ trở về!"
Quản gia đứng ở cửa nhà, cúi mình chào Bạch Lạp Sa.
Cô cũng gật đầu chào lại bà.
Sau đó, cô đưa cho bà cái túi vải đựng hộp bút sách vở.
Trong đó đều là số đồ đã bị rớt xuống đất vào ngày hôm nay.
"Bà đem cái này đi vứt hộ tôi nhé!"
"Vâng, thưa cô chủ."
Bạch Lạp Sa đi vào phòng ngủ.
Đem đồng phục trên người cởi ra, đi tắm qua một lượt, thay bộ quần áo mới vào.
Cô lại ra ngoài phòng khách trống vắng ngồi.
Tay cầm lên di động, bấm bấm.
Miệng bâng quơ hỏi chuyện quản gia.
"Tôi nhớ lớp một mới là ()nhất ban.
Với học lực của tôi, không thể nào ngồi lớp năm được.
Bà Ngô, bà có thể giải thích cho tôi lý do tại sao tôi lại ngồi trong lớp năm không?"
()Nhất ban: Lớp chuyên.
"Dạ, thưa cô chủ.
Tiên sinh bảo đây là sự sắp xếp của tiên sinh ạ.
Nếu cô có ý kiến gì, cô có thể gọi cho tiên sinh." Quản gia cúi mình, không giấu diếm gì mà đáp.
Bạch Lạp Sa bấm gọi một số điện thoại.
Cô không thèm liếc mắt bà Ngô nữa.
Tại vì bà ta không có cho cô nổi một câu trả lời mà cô muốn.
Thanh âm tít tít của điện thoại truyền vào tai.
Bạch Lạp Sa đưa ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, đợi chờ đối phương tiếp nhận cuộc gọi.
"Ba à! Con lại muốn chuyển trường rồi."
Đây là câu đầu tiên cô quẳng cho ông ba già nhà mình.
Và hiển nhiên, ba cô không có đồng ý: "Không cho chuyển nữa.
Con coi bản thân mình đi học là đi chơi đấy hả? Thích chuyển thì chuyển, không ưng trường này liền chạy sang trường nọ sao? Ba không đồng ý."
Bạch Lạp Sa ngắm nghía móng tay mình: "Thế thì con muốn chuyển lớp.
Con muốn sang nhất ban."
Cô không nói ra câu này thì thôi.
Vừa nói ra cái, ông ba già nhà cô liền cúp máy rồi.
Cái tiếng tít tít cắt đứt tín hiệu trong điện thoại nghe thiệt ngứa tai làm sao.
Aishh...Sai lầm rồi! Đáng ra cô không nên đề xuất chuyển tới trường Cao Trung Đế Đô học.
Tránh bị trúng quỷ kế của lão ba.
Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Lạp Sa có tin nhắn gửi đến.
Là tin của ba cô.
Ổng ghi như vầy nè.
[ Con gái! Trước đây con kêu với ba là học ở đâu không quan trọng, con đều học giỏi hết.
Thế nên ba cảm thấy, việc chuyển lớp vẫn là không cần thiết.
Thế nhé, ở nhà ăn ngon ngủ tốt! Đừng làm ba phiền lòng.
]
Bạch Lạp Sa đưa tay chống trán.
Cô sâu sắc có một loại cảm giác thất bại đó là tự lấy đá đập chân mình.
Cái lý do vớ vẩn kia, là trước đây mỗi khi chuyển trường cô dùng để đối phó với ba cô.
Khiến cho ổng đồng ý.
Ai dè lần này, nó lại thành cái cớ để chặn họng cô.
Thôi được rồi.
Bạch Lạp Sa đi vào bếp, bắt đầu lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra để sơ chế, nấu ăn.
Cô nghĩ mẩm, học thì học.
Chỉ cần không tạo nên mối quan hệ xấu với nam nữ chủ là được.
Cô cũng không phải là trẻ con nữa.
Không nhất thiết phải nháo ầm lên đòi chuyển trường.
...
Khi ấy, Bạch Lạp Sa suy nghĩ thật đơn giản.
Cô nào biết, cô không muốn tìm rắc rối, rắc rối lại nhất quyết muốn tìm tới cô.
Mà cái rắc rối này cũng thật lớn quá đi.
...
Hai tháng sau khi Bạch Lạp Sa học ở trường Cao Trung Đế Đô.
"Ăn cơm!".
truyện ngôn tình
"Hửm?" Nhìn cậu thiếu niên đặt cơm hộp màu hồng lên mặt bàn mình.
Bé Sa nhất thời có cảm giác đau đầu.
"Tôi nói rồi, Khương Trạch, lần sau đừng mang cơm cho tôi nữa."
Nam chủ thực phiền!
Anh ta bộ rất rảnh ư?
Nữ chủ Khang Lạc của anh đâu? Chạy đây chi vậy má?
Liên tiếp hơn tháng, trưa nào anh ta cũng đem cơm trưa đưa cô.
Cô không ăn, anh chàng sẽ không đi.
Một mực chăm chăm nhìn cô ăn xong mới chịu lăn.
Trong lớp học lúc này đã sớm không có ai.
Khương Trạch kéo ghế ngồi gần Bạch Lạp Sa.
Anh lấy ra phần cơm hộp của mình.
Mở nắp hai hộp cơm ra, đưa một phần đũa thìa cho cô, tươi cười rạng rỡ, nhưng ý tứ chính là không cho cô phản kháng.
"Lạp Sa, của cậu này.
Hôm nay tôi có mang món thạch táo cậu thích đó.".