Bạch Lạp Sa: "..." U là trời!
Nam chủ đại nhân là bị hôn mê đến sảng rồi!
Anh ta hỏi câu gì kì vậy?
Càng kì hơn là, bé Sa cũng hùa theo trưng ra bộ mặt kiểu "ta đây đang rất lo lắng cho anh" mà trả lời.
"Đúng, là em đây.
Niếp Tranh, anh ổn không?"
Đoạn, cô véo má nam chủ một cái, giọng điệu oán giận.
"Anh là muốn làm em khóc đến chết đấy à?"
"Sẽ không..." Cố Niếp Tranh ưu thương cười, đáy mắt lấp lánh tia si tình: "Sẽ không để em khóc...Lạp Sa...Lạp Sa...Chạy..."
"Chạy đi đâu chứ?" Bé Sa giọng điệu hoang mang: "Không phải bên anh là an toàn nhất sao!"
Mạt thế đầy rẫy tang thi, không phải ở bên Tang thi vương đại nhân là siêu cấp an toàn a?
Đoàng!
Bỗng dưng, trong không trung tối tăm tiêu điều lạnh lẽo, thanh âm tiếng súng nổ kinh hồn táng đảm vang lên.
Bạch Lạp Sa giật bắn người...
Èo, tiếng súng này xác thực rất kinh hồn táng đảm!
Đương lúc cô chưa kịp phản ứng...
Người đàn ông trước mặt vốn đang héo như con mắm chợt bật dậy, ôm cô vào lòng.
Thần Đèn đưa tay bịt miệng, kinh ngạc không thôi...
Chu choa mạ ơi!
Phim Hàn Quốc tình yêu phiên bản tả thực nè!
Cố Niếp Tranh kìm hãm Bạch Lạp Sa trong lòng mình, bật thốt lên một tiếng rên đầy đau đớn...
Máu từ bụng anh dần thấm qua chiếc váy dài trắng tinh khiết của cô...
Viên đạn sượt qua bắp tay anh, ngay dưới mí mắt khiếp sợ của bé Sa mà bay qua chỗ khác.
Chất lỏng đỏ tanh tưởi dần dần nhuốm trọn đáy mắt xinh đẹp của cô...
"Cố...Cố Niếp Tranh..." Trong trường hợp này, khó mà có thể duy trì được diễn xuất thần sầu của mình.
"Oe! Oe! Oe..." Tiếng súng vang, tiếng trẻ con khóc um hoà, tiếng bước chân rầm rầm hỗn loạn giữa màn đêm.
Bạch Lạp Sa biết mình không thể lưu lại đây được nữa.
Không biết lúc này cô lấy ra bao nhiêu sức lực để kéo Cố Niếp Tranh lên, lao đến con xe ô tô mà cô với anh hay đi.
Nhanh nhẹn mở tung cửa xe ra...
Đặt Cố Niếp Tranh đã sớm ngất xỉu do mất máu quá nhiều vào ghế sau.
Cô mau lẹ leo lên ghế lái, móc ra trong ngăn túi địu bình sữa có núm vú giả, nhét vào miệng thằng nhóc...
Chìa khoá...
Chìa khoá xe đâu?
Tiếng bước chân ngày càng gần...
Âu mài gót! Sao cô cảm thấy căng thẳng thế nhờ?
"Chìa khoá xe, chìa khoá xe...Mẹ kiếp! Đâu chứ?"
Rõ ràng cô nhớ, chìa khóa dự phòng được Hứa Chinh cất đâu đó trong đây mà!
A!
Thò tay sâu vào một khoảng rỗng ngăn kéo...
Bạch Lạp Sa đã thành công lôi ra chiếc chìa khóa xe rồi!
Đem chìa khoá cắm vào ổ, chuẩn bị bật đèn pha, khởi động xe...
Mặc dù không biết nên đi phương nào nhưng tốt nhất vẫn cứ đi đi đã, ở lại đây không an toàn gì sất.
Hạ tay côn, đánh tay lái...
Bốn bánh xe bắt đầu chuyển động...
Sau khi đã ổn định tất cả, Bạch Lạp Sa đạp chân ga cái...
Xe bắt đầu lao nhanh hơn...
Nhưng mọi chuyện nào có dễ dàng như vậy...
Ngoài cửa không đâu xuất hiện một cái bóng xa lạ...
Con ngươi bé Sa co lại một vòng, cô không kịp phanh gấp lại, xe ô tô đã đâm mạnh vào bóng hình quen thuộc kia rồi...
Người kia bị xe đâm, ngã văng ra xa...
Nhìn qua liền biết có bao nhiêu đau đớn...
Song cũng may là cả thân thể của cổ không bị cuốn vô gầm xe đấy.
Đúng vậy, Bạch Lạp Sa không có nhìn nhầm đâu...!
Mặc dù chỉ là một phút thoáng qua, nhưng cô vẫn có thể nhận thức được...
Vóc dáng kia, gương mặt kia, lại không phải là nữ chủ Lâm Mộng Nhã sao?
Ôi, trái đất thật tròn!
"Tôi..tôi vừa đâm người...Nữ chủ chết chưa?" Bạch Lạp Sa nhoài người khỏi cửa sổ xe, dòm ngó cái "xác" heo hắt của nữ chủ ở nơi xa.
[ Chưa nha.
] Thần Đèn gãi cằm: [ Cùng lắm gãy vài cái xương sườn.
]
"Chắc đau lắm..." Bạch Lạp Sa thầm lẩm bẩm.
Cô mở cửa, muốn đi xuống...
Đã đâm người ta thành cái dạng này rồi mà vẫn có thể thờ ơ bỏ đi được, thế cũng quá tàn nhẫn rồi đi!
Ít nhiều cũng phải đi lên xem một chút!
Thế nhưng hành vi tiếp theo của Lâm Mộng Nhã, lại khiến Bạch Lạp Sa muốn bỏ đi ngay tức khắc.
Phải công nhận nữ chủ không hổ là nữ chủ.
Rõ ràng đã bị thương gần chết rồi, ấy thế mà cô ta vẫn còn sức lực để cầm súng chĩa vào cô được.
Bạch Lạp Sa hoàn toàn bị hành vi điên khùng của nữ chủ doạ cho đau tim.
Cô quay trở lại xe, kìm nén cảm giác muốn cán chết Lâm Mộng Nhã và lái xe lao đi...
Con mẹ nó, nhân tâm khó đoán!
Đây là lần đầu tiên cô bị nữ chủ chĩa súng vào người đấy!
Mạt thế đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được!
Ầy, ghi thù với nữ chủ rồi!
...
Sát trùng...
Băng bó vết thương...
Đối với vết thương của Cố Niếp Tranh, Bạch Lạp Sa gắng để cho chính mình nhẹ nhàng nhất có thể.
Máu từ bụng anh chảy rất nhiều...
Ngón tay trắng trẻo non mịn của cô đã sớm bị vấy bẩn bởi máu tanh...
Bạch Lạp Sa run rẩy đưa mắt, sờ nhẹ lên vết thương trên bắp tay anh...
Đoạn, cô lại nhìn gò má tái nhợt sắc nét đó...
"Anh...diễn kịch sao?...Hay đây là trò đùa?"
Nếu không sao lại đỡ đạn cho cô chứ!
Này, khoé môi Bạch Lạp Sa hơi trễ xuống, vành mắt tràn ra ít nước...
Là động tâm ư?
[ Cảm động sao? ]
"Nam chủ có tâm quá! Dẫu không biết thật giả, nhìn anh ta đau đớn thế này, tôi cũng xót xa." Bạch Lạp Sa lắc đầu, dùng cổ tay áo quét bớt nước mắt.
[ Nhóc...thương hại hay là động tâm? ] Thần Đèn vẫn chưa có quên sứ mệnh dò xét nội tâm bé Sa cao cả của mình.
Nếu Bạch Lạp Sa thực sự động tâm, vậy có thể coi như Phất Lai Minh có chút thành tựu rồi.
Con đường truy thê của anh ta sẽ rút ngắn một chút.
Nhưng khiến Thần Đèn thất vọng nhiều.
Chỉ thấy bé Sa phủ nhận, cô cao cả nói.
Quanh thân phát sáng vòng hào quang của thiên sứ.
"Không phải động tâm, chỉ là sự thương cảm của tôi dành cho chúng sinh trong thiên hạ thôi."
Lão Ấm Nước thế nào lại hỏi câu ngốc vậy?
Động tâm, nào phải chuyện dễ dàng đâu.
Thần Đèn: ಠ_ಠ - thất vọng!
Lão nhìn sang chúng sinh trong thiên hạ đang nghỉ ngơi - Cố Niếp Tranh.
Ầy, Phất Lai Minh, tư tưởng vợ ngài đủ lớn.
Lại muốn đem tình yêu chia sẻ cho chúng sinh thiên hạ.
Hình như Thần Đèn hiểu lầm đâu đó rồi thì phải...
__________________________________
Khi nào chap này đủ like bản tiên ra chap mới.
Thế nhé =))).
Ko đùa giỡn đâu..