"A Luân." Hạ Y quyết định kỹ càng, quay sang nghiêm nghị nhìn Ôn Tử Luân.
"Có!" Thấy biểu cảm cùng ngữ điệu không mấy vui vẻ của cô, lòng anh cũng khẩn trương theo, ngồi thẳng lưng nhanh nhẹn đáp.
"Anh có muốn trở nên thông minh hơn không?" Hạ Y cẩn thận dò hỏi.
"Thông minh? Tức là giống như đệ đệ và baba sao?" Anh ngây thơ nhìn cô.
"Đúng rồi đấy, chồng giỏi lắm." Hạ Y cười tán thưởng, "Thế anh có muốn không nào?"
Ôn Tử Luân cẩn thận suy nghĩ, sau đó ngờ ngợ hoỉ: "Nếu thông minh hơn... Vậy vợ sẽ thương anh nhiều hơn sao?"
"Đúng vậy! Hơn nữa còn tặng anh một món quà, muốn gì được đó nha!" Hạ Y nhanh miệng cười dụ dỗ.
Nghe được cô nói vậy, Ôn Tử Luân sáng mắt ngay: "Vậy thì anh muốn a!"
"Vậy được." Hạ Y cười giảo hoạt xoa đầu Ôn Tử Luân. Anh gần đây rất thích động tác này của cô, có nghĩa là cô đang rất hài lòng với mình, cong miệng cười tươi.
...
"Không muốn!"
"Chẳng phải anh đã nói đồng ý trở nên thông minh hơn sao? Nào, nghe lời!"
Ai đó dùng hết sức bình sinh bám vào chiếc cột sắt ở sân bay, ủy khuất nhìn Hạ Y, nhất quyết cự tuyệt.
Rõ ràng là cô đâu có nói nếu anh đồng ý sẽ phải ra nước ngoài trị liệu đâu! Như thế là ăn gian! Không tính!
Hạ Y lôi kéo Ôn Tử Luân một hồi, cảm thấy thật mệt mỏi. Cô bất đắc dĩ thở dài, day day trán. Đấy! Đã bảo là không hề đơn giản như thế mà!
Dù thế cô cũng đã hẹn bác sĩ và bệnh viện bên đó rồi, sao có thể không đi được.
"A Luân, ngoan nào." Hạ Y nói giọng ngon ngọt, "Mỗi tháng em sẽ qua đó thăm anh."
Ôn Tử Luân mắt vẫn rưng rưng: "Nhưng anh không muốn xa vợ... Một ngày cũng không!", nói đến đây càng ôm chặt hơn.
"A Luân, chẳng lẽ anh định làm một tên ngốc không có tiền đồ như vậy mãi sao? Em cũng không thể cứ mãi nuôi anh, em cần anh dùng đến trí lực của mình sánh vai cùng em. Nếu anh muốn có thể xứng đáng với em, nên phối hợp trị liệu. Ba năm mà thôi, thực sự nói cũng không lâu lắm. Sau khi anh trở về chúng ta liền đi công viên có được không?" Hạ Y buông một tràn các câu triết lí, tuy nặng lời nhưng cốt cũng chỉ là vì tương lai của anh thôi.
Có lẽ Ôn Tử Luân cũng hiểu hiểu ý tứ của cô, cánh tay ôm chiếc cột có phần nới lỏng, làm mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Sau một lúc, anh ngước ngước nhìn cô, dè dặt hoỉ: "Vậy... vợ sẽ hôn hôn anh nhiều hơn không?"
Hạ Y: "..."
"Được được, chỉ cần anh chịu đi, hết thảy đều đáp ứng anh!" Hạ Y bày tỏ tôi đây là rất hào phóng nha!
Rốt cuộc người kia cũng chịu trận theo bác sĩ Lương lên máy bay, trước khi vào buồng còn lưu luyến quay lại rưng rưng nhìn cô: "Vợ nhớ đến thăm anh..."
Hạ Y tích cực gật đầu, không quên dặn dò: "Mỗi tuần đều sẽ đến thăm anh! Nhớ phải chuyên tâm phối hợp trị liệu đấy!"
"Ưm!" Ôn Tử Luân ngoan ngoãn gật đầu.
"A Luân." Hạ Y ngưng một chút gọi.
Ôn Tử Luân nhìn cô.
Hạ Y ngoắc ngoắc tay: "Lại đây."
Ôn Tử Luân dù không biết cô định làm gì, song vẫn ngoan ngoãn quay người lon ton đến gần Hạ Y: "Vợ?"
Chụt.
Hạ Y nhanh nhẹn hôn mạnh lên má Ôn Tử Luân một cái, rồi rất nhanh xấu hổ buông ra, mặt đỏ đỏ: "Em chờ anh."
Ôn Tử Luân tròn mắt ngơ ngác, mặt hơi phiếm hồng, cười sáng lạng.
Vợ của anh thực là đáng yêu quá chừng!
[Tinh! Độ hảo cảm của mục tiêu đối với kí chủ +! Độ hảo cảm đạt ! Nhiệm vụ hoàn thành!]
[Rời khỏi thế giới nhiệm vụ, Yes or No?]
"Yes." Hạ Y nghĩ một lúc mới trả lời.
[Đang tạo Phục Chế hồn, đợi ............! Đã tạo xong!]
Phục Chế hồn?
Là cái gì?
Hạ Y chưa kịp hỏi hệ thống, đã thấy mắt mờ dần, ngay sau đó là cảm giác bay bổng, linh hồn cô bị rút ra khỏi thân xác.
———
Đôi lời tác giả: Đã hoàn TG đầu tiên!!! (^_^) Còn một phiên ngoại nho nhỏ nữa nha~~~