Nội dung mang tính chất tham khảo cải biên, được lấy cảm hứng và mượn ý tưởng từ tác phẩm "Ma Lạt Thiên Kim Đẩu Ác Thiếu". Có thể sẽ làm bạn cảm thấy khó chịu hay phản cảm. Cần cân nhắc kĩ trước khi xem.
Yên tĩnh hồi lâu, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, Glenn nghe được lời mình thốt ra: "Ta vừa giết người."
Nói rồi lại cảm thấy thật tùy tiện, kế hoạch âm mưu của hắn, kết quả thành công của hắn, vậy mà nói cho một hầu gái không biết sự tình là gì. Khả năng cao chỉ có sợ hãi hắn thêm thôi.
Nếu là ai khác, khả năng hắn sẽ mặc kệ cảm cúc của người đó. Dù sao cũng chẳng quan hệ gì với hắn. Nhưng lúc này, người đó lại là cô, cho nên...
Thật có chút thấp thỏm kì lạ.
Nhưng ngoài dự liệu của Glenn, hắn nghe thấy cô nhẹ nhàng phụ họa: "Ừm."
Glenn nghe thấy một tiếng kia, sững sờ: "... Tại sao... ngươi không sợ hãi?"
"Thần nên sợ sao? Liệu điều đó có bị xem là sự chán ghét với điện hạ không?" Như cách mà nữ chính đã đối với hắn?
Lời nói tựa hòn sỏi vô tình rơi xuống hồ nước tĩnh mịch, tạo rung động khẽ mà vang vọng.
"Ngươi... Sao lại hỏi như vậy?" Glenn thực có chút mờ mịt. Hắn không nghĩ nói cô sợ mình lại mang nhiều ý nghĩa đến thế.
"Điện hạ, người lại nghĩ gì rồi?" Hạ Y bất đắc dĩ cười trừ, mỗi câu mỗi chữ từ tốn nói cho hắn: "Người cảm thấy thần nhất định sẽ sợ hãi người sao? "
Lại là một trận trầm mặc.
Hạ Y tiếp tục: "Đều không đúng. Bởi vì dù điện hạ làm gì, thần cũng sẽ luôn theo sau phò tá điện hạ."
"Cho dù... điều đó là sai trái sao?" Rất hiếm khi hắn dùng ngữ điệu ngập ngừng này nói chuyện.
Hạ Y ra vẻ nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Ừm... Chỉ cần điện hạ nhận thấy lỗi lầm của mình, thì sẽ không phải quá tội lỗi ha?"
Glenn ngẩn ra một lúc, bỗng chốc phì cười, "Hầu gái ngốc."
Hạ Y chu môi lầm bầm lý lẽ: "Nói ai chứ... Người lúc trước còn..." cần cô dỗ đến xoay quanh mà...
Đừng hở tí là xem thường trí thông minh của cô chứ!
Cô nếu như không thông minh, bây giờ hắn đã một mực đi sùng bái nữ chính, đến gần hơn với mệnh tử rồi có biết không!
Tức giận.
Nội tâm đang rất là muộn tao, đột nhiên Hạ Y cảm nhận một lực đạo mạnh mẽ bắt lấy tay cô kéo vào người mình. Khiến cô không làm chủ được bản thân thuận thế ngã xuống ghế.
"Điện..."
"Ngươi... lo lắng cho ta không?" Dụi mặt vào hõm cổ Hạ Y, Glenn the thé cất lời. Hẳn là do men rượu, để hắn tùy tiện hỏi một câu như vậy. Chưa nghe thấy gì từ cô, lại không khỏi có chút khẩn trương.
Hạ Y hơi cứng ngắc vừa điều chỉnh lại tư thế, có chút mờ mịt, vì sao lại thành cái dạng này rồi?
Lo lắng cho hắn sao?
Ừm...
"Lo lắng. Thần lo lắng cho điện hạ."
"... Ngươi... là người đầu tiên." Ngữ điệu Glenn mang theo thỏa mãn, lại có chút nghẹn khuất. Từ lúc hắn có mặt trên đời này, hình như chưa từng ai lo lắng cho hắn. Mẫu thân thì hẳn chưa kịp thể hiện sự lo lắng, một đời này đều không có hiện diện bên cạnh hắn.
Mà lời nói của Hạ Y, kiên định đến cả người đa nghi như hắn cũng không nghe ra sự dối trá nào.
Cả vị thanh mai mà hắn từng một mực yêu thích, cũng chỉ để lại cho hắn sự hoảng loạn e sợ.
Từng vị huynh đệ kia, đều chung một ý niệm muốn hắn chết đi.
Duy chỉ có cô, đến lúc này rồi vẫn một mực đứng về phía hắn, lo lắng cho hắn.
Trái tim, bỗng chốc thật dễ chịu.