Hạ Y hôm nay đến trường sớm hơn bình thường. Bởi vì cô biết vào tầm này trong thư viện, Lưu Tử Luân đã an ổn ngồi đó, hoặc là đọc sách hoặc là làm thêm bài tập, con người gì mà siêng năng dữ.
Hừm, tối hôm qua cô cố tình để trống một số bài tập khó mà căn bản nguyên thân không giải được, tranh thủ đem lên dùng để làm nhiệm vụ. Ha ha, cứ theo đà này sẽ sớm tới thôi, cô thật thông minh.
"Lưu Tử Luân!"
Lưu Tử Luân đang ngồi đọc sách ở một góc sáng gần cửa sổ thư viện, bên tai chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo của nữ sinh, chậm rãi ngẩng đầu.
Hạ Y một tay vòng ra sau lưng, tay kia vẫy vẫy nói lời chào với anh, híp mắt tươi cười, "Trùng hợp quá, mình hôm nay định đến thư viện tìm tài liệu giải bài tập. Lại nghe nói cậu học rất giỏi nha, có thể chỉ mình vài câu không?"
Cũng không đợi Lưu Tử Luân có đồng ý hay không, Hạ Y đã kéo ghế ngồi xuống cạnh anh, bày sách vở của mình ra, lật đến trang mình không hiểu. Lưu Tử Luân tất nhiên vốn có ý từ chối, nhưng bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của cô gái trước mặt, lại bất tri bất giác gật đầu.
Chỉ đợi có thế, Hạ Y sáng mắt lên, hướng tay chỉ vào chỗ bài khó cầu anh chỉ dẫn.
Lưu Tử Luân thở hắt ra, cũng không có chán ghét cô mà bắt đầu giảng giải.
Hạ Y nghe tới đâu gật gù tiếp thu tới đó. Chốc chốc lại ngước lên hỏi một vài chỗ khó hiểu, hai người cứ thế ngồi dính lấy nhau. Ánh mặt trời chiếu hắt qua khung cửa sổ, tạo thành dưới đất hai cái bóng ám muội.
Đang yên lành là thế, đột nhiên Hạ Y buột miệng nói một câu làm bầu không khí chùng xuống mấy phần.
"Hôm qua... Lưu học bá lại có thể ra tay giúp đỡ Tiểu Lạc, anh ấy làm mình cảm thấy thật ngưỡng mộ..." Cô nhớ nguyên thân cũng rất ái mộ nam chính Lưu Dật, mỗi lần thấy hắn đều gọi "học bá".
Không ngoài dự đoán, Lưu Tử Luân khi nghe cô nhắc đến tên hai người này sắc mặt liền trở nên ảm đạm, khóe mắt dường như lóe lên một nỗi buồn khổ ải.
"Mình cảm thấy quan hệ giữa Tiểu Lạc và Lưu học bá không được bình thường, cậu nghĩ sao?" Hạ Y nhưng làm bộ không để ý đến biểu hiện đó của Lưu Tử Luân, không chút dè dặt hướng anh hỏi.
Lưu Tử Luân không có nhìn Hạ Y, im lặng thật lâu mới lên tiếng, giọng lạc đi mấy phần: "Họ quen nhau."
Lưu Tử Luân nói vậy chẳng qua chỉ là một nhận định, bởi vì chính anh đã nói với Ái Lạc sẽ giúp cô ấy theo đuổi thành công Lưu Dật, anh tin tưởng khả năng của mình. Nhưng từ tận đáy lòng anh biết chính mình đang tự cười giễu bản thân.
Yêu nhưng không muốn phấn đấu giành lại, nói theo cách tích cực chính là khiêm nhường, còn theo hướng tiêu cực lại là vô năng hèn nhát. Mà anh, thật sự là tên hèn nhát như vậy.