"Quen nhau? Ý cậu là... quen kiểu... ấy ấy đó hả?"
"... Có thể nói như vậy."
"Ô! Hóa ra là như vậy á?!" Hạ Y bắt đầu không nhịn được cảm khái, sau đó là ra vẻ giận hờn trách móc: "Tiểu Lạc đáng ghét, vậy mà không chịu nói cho mình!"
Cảm thán cùng giận dỗi xong, Hạ Y lại dè dặt quay sang Lưu Tử Luân, "Thật ra... cậu thích Tiểu Lạc, đúng không?"
Lưu Tử Luân mắt mở to, gắt gao nhìn Hạ Y, nhưng lúc sau lại rũ mắt, trầm giọng đáp: "Cậu biết?"
Đối với câu hỏi này, cô không chần chừ gật đầu. "Biết chứ. Từ lúc thấy vẻ mặt ấm áp cùng thái độ thân thiết lạ thường của cậu đối với Tiểu Lạc, mình đã tinh ý nhận ra rồi."
"Vậy sao?" Lưu Tử Luân nhủ thầm rồi đảo mắt mông lung nhìn sang hướng cửa sổ. Hạ Y bên cạnh lại đưa mắt về hướng khác.
Lưu Tử Luân không hỏi làm sao cô lại biết được điều đó khiến Hạ Y có chút không nhịn được tiếp tục: "Kỳ thực cậu cũng không nên miễn cưỡng như vậy. Nếu thích cô ấy thì nên theo đuổi, còn đã quyết định buông bỏ thì cũng đừng có buồn. Bởi vì biết đâu... vẫn có người đang thầm thích cậu, vẫn luôn chờ đợi cậu."
Hạ Y ngừng một lúc, mới nhỏ giọng nói, đủ để chỉ có hai người bọn họ nghe thấy được nơi thư viện vắng lặng:
"Giống như mình này. Thật ra... mình thích cậu."
Lưu Tử Luân cảm tưởng như là mình nghe lầm, ngay lập tức quay mặt lại kinh ngạc trợn mắt nhìn Hạ Y.
"Cậu vừa nói gì?"
"Không... Không có gì! Mình nên đi thôi, chắc Tiểu Lạc cũng đã tới lớp chờ mình rồi. Chào cậu..." Hạ Y vụng về đứng dậy nhanh tay thu dọn sách vở lại, toan quay trở về lớp thì bị bàn tay thon dài hữu lực của anh nắm lấy cổ tay.
Lưu Tử Luân không hiểu vì sao mình lại hành xử như vậy, anh lúng túng buông tay ra.
Nào ngờ, Hạ Y xoay người lại, bốn mắt hai người giao nhau, cô dứt khoát nói: "Tử Luân, mình thích cậu. Vừa gặp đã thích. Nghiêm túc đấy."
Lưu Tử Luân bị thái độ cùng hành động của Hạ Y làm cho ngẩn người, anh rất nhanh định thần lại, nhưng là lần đầu được người tỏ tình nên anh có chút không biết làm sao.
[Tinh! Độ hảo cảm của mục tiêu đối với kí chủ +! Độ hảo cảm hiện giờ là !] Hệ thống bắt đầu nhìn Hạ Y bằng một con mắt khác rồi, giờ phút này bỗng cảm thấy kí chủ của mình quả thực lợi hại!
Hạ Y lại nhanh mắt nhận ra, ngay vành tai của Lưu Tử Luân đã một mảnh đỏ chói. Cô không nói gì, trong lòng cười thầm.
Lưu Tử Luân lúng túng "Khụ" một tiếng, cứng ngắc hỏi, mang theo vài phần dò xét:
"Có thật là cậu thích tôi?"
Hạ Y: "..."
Dù bị câu hỏi kia làm cho mất hứng, song ngoài mặt cô vẫn tỏ ra nghiêm nghị không chút lay động, một lần nữa gật đầu chắc nịch: "Mình thật sự, thích cậu."
Nhìn vào đôi mắt kiên định kia, Lưu Tử Luân kì thực không thấy một chút đùa giỡn nào, cô gái này vậy mà lại thích mình?