"Mọi người làm sao vậy?" Phương Nhã Nhã trở về, nhìn thấy Phong Quang và An Đồng im ắng, còn không nhìn thấy tên thích quấy rối Mục Thiên Trạch liền thấy không khôngcó chút không đúng.
"không có gì." An Đồng nhìn Phong Quang, "Chỉ là được thưởng thức một phong cảnh khác với mọi ngày thôi."
đỉnh đầu Phong Quang còn kém tí là bốc khói, cô ôm mặt chín đỏ, xoay người, "Tôi đidựng lều trại."
"Bạn học Hạ, mình giúp bạn." Trực giác Phương Nhã Nhã cảm thấy không đúng lắm nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao chuyện lắp lều trại này không phải chuyện của riêng mình Phong Quang, cô bây giờ mới lại đây giúp đỡ cũng có chút ngượng ngùng.
Mắt An Đồng chỉ thủy chung nhìn Phong Quang chăm chú, khóe mắt cong lên làm cho người ta cảm thấy nhu tình tràn đầy, mà người có thể được anh nhìn chăm chú giống như chiếm được một may mắn rất lớn, khiên người ta cực kỳ hâm mộ, cố tình cái người may mắn kia hồn nhiên chưa thấy, các cô gái xung quanh đều lén lút nhìn anh, đôi mắt anh thật sự có thể làm người ta say, nhưng mà… các cô lại nhìn Phong Quangkhông dễ chọc kia, từ đầu tới cuối không dám lại gần.
Có Phương Nhã Nhã hỗ trợ, Phong Quang cũng bận rộn một trận mới đem lều trại dựng xong, nhìn thành phẩm do chính mình cố gắng mà làm, đúng là có cảm giác thành tựu.
Mục Thiên Trạch sau khi chỉnh trang sạch sẽ đến tìm cô, hung tợn gọi: "Hạ Phong Quang!"
Phong Quang vội vàng đứng phía sau Phương Nhã Nhã, "Tìm tôi làm gì?"
"Làm gì? Tôi muốn dạy dỗ cô!"
"Nè, Mục Thiên Trạch, cậu đừng có làm bậy!" Phương Nhã Nhã rất chính nghĩ che chắn cho Phong Quang ở sau người, "Khi dễ con gái thì có gì hay?"
"Tôi khi dễ con gái? Phương Nhã Nhã, tôi là bị cô ta đá một cước!"
"Cậu lừa được ai? Bạn học Hạ gầy yếu như vậy, sức lực cũng nhỏ hơn cậu, cô cấy làm sao có thể đá đến thái tử nhà cậu? Mục Thiên Trạch, cậu muốn tìm phiền phức thì cũng lấy cái cớ dễ tin chút đi."
"Đúng đó!" Phong Quang gầy yếu ở phía sau gật đầu phụ họa.
Trong lòng Mục Thiên Trạch bị nghẹn, cậu khi nào thì ăn qua thiệt thòi như thế này, bị một đứa con gái đá đã rất mất mặt rồi, Phương Nhã Nhã không tin cậu càng làm cho con tức giận của cậu tăng vọt, "cô không tin tôi, vậy thì hỏi anh họ tôi đi, anh ấy cũng thấy! …A? anh họ tôi đâu?"
Một câu của Mục Thiên Trạch làm mọi người giật mình phát hiện không thấy An Đồng.
Phong Quang quay đầu nhìn chung quanh, quả nhiên không thấy bóng dáng An Đồng đâu.
Mục Thiên Trạch điên tiết, "Hạ Phong Quang, tôi không phải nói cô chăm sóc anh ấy cho tốt sao? anh họ của tôi đi đâu rồi!?"
An Đồng còn ngồi xe lăn, nơi này lại không quen thuộc, anh đi một mình như vậy là chuyện rất nguy hiểm.
Phong Quang mặt kệ Mục Thiên Trạch gào thét với cô, lập tức chạy đi, cô muốn tìm An Đồng.
Mục Thiên Trạch hô to về phía bóng dáng cô, "Hạ Phong Quang!"
"Khoan đã, Mục Thiên Trạch…" Phương Nhã Nhã bắt lấy tay cậu, "Bạn học Hạ nhất định là đi tìm An học trưởng, chúng ta cũng đi tìm đi."
Sắc mặt Mục Thiên Trạch nhìn không tốt, nhưng vẫn đồng ý với lời nói của Phương Nhã Nhã.
Phương Nhã Nhã một bên đi dọc theo con sông, một bên lấy điện thoại ra, bấm gọi vài lần đều không ai nghe máy, điều này làm cho lòng cô càng thêm nóng như lửa đốt, mà đợi đến khi cô nhìn thấy xe lăn An Đồng ở bên bờ sông, cô lặp tức chạy tới, trên xe lăn để điện thoại của anh mà chung quanh lại không có bóng dáng bất kỳ ai.
"An Đồng!"
Phong Quang gọi tên anh vài lần, không ai đáp lại, cô nhìn mặt nước tĩnh lặng, khôngthể ngừng suy nghĩ miên mang, nghĩ tới chuyện An Đồng gặp phải, còn có đau lòng thường xuyên xuất hiện trong mắt anh, chẳng lẽ… cô cắn răng, cái gì cũng không kịp nghĩ liền nhảy xuống nước.
"An Đồng! anh ở đâu!" Phong Quang đã không còn nhớ bao nhiêu lần cô theo dòng nước bơi đến đây, "An Đồng!"
Cuộc sống của anh đã không may mắn, người làm cho anh phải đau khổ lại là người mà anh thân thiết nhất, nếu là cô, nếu mẹ cô cũng đối xử với cô như vậy, nói khôngchừng chính cô cũng sẽ… Cũng sẽ muốn từ bỏ cuộc sống này… An Đồng… Đầu óc côkhông ngừng nhớ kỹ cái tên này, trái tim cô bị cái tên này níu lại nặng nề.
Ngay khi cô sắp tuyệt vọng hết sức, cô nghe được âm thanh quen thuộc truyền đến từ sau lưng, "Phong Quang?"
âm thanh đó vẫn như trước đây, trầm thấp mộc mạc, dễ nghe đến ngấm vào lòng người.
"không có gì." An Đồng nhìn Phong Quang, "Chỉ là được thưởng thức một phong cảnh khác với mọi ngày thôi."
đỉnh đầu Phong Quang còn kém tí là bốc khói, cô ôm mặt chín đỏ, xoay người, "Tôi đidựng lều trại."
"Bạn học Hạ, mình giúp bạn." Trực giác Phương Nhã Nhã cảm thấy không đúng lắm nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao chuyện lắp lều trại này không phải chuyện của riêng mình Phong Quang, cô bây giờ mới lại đây giúp đỡ cũng có chút ngượng ngùng.
Mắt An Đồng chỉ thủy chung nhìn Phong Quang chăm chú, khóe mắt cong lên làm cho người ta cảm thấy nhu tình tràn đầy, mà người có thể được anh nhìn chăm chú giống như chiếm được một may mắn rất lớn, khiên người ta cực kỳ hâm mộ, cố tình cái người may mắn kia hồn nhiên chưa thấy, các cô gái xung quanh đều lén lút nhìn anh, đôi mắt anh thật sự có thể làm người ta say, nhưng mà… các cô lại nhìn Phong Quangkhông dễ chọc kia, từ đầu tới cuối không dám lại gần.
Có Phương Nhã Nhã hỗ trợ, Phong Quang cũng bận rộn một trận mới đem lều trại dựng xong, nhìn thành phẩm do chính mình cố gắng mà làm, đúng là có cảm giác thành tựu.
Mục Thiên Trạch sau khi chỉnh trang sạch sẽ đến tìm cô, hung tợn gọi: "Hạ Phong Quang!"
Phong Quang vội vàng đứng phía sau Phương Nhã Nhã, "Tìm tôi làm gì?"
"Làm gì? Tôi muốn dạy dỗ cô!"
"Nè, Mục Thiên Trạch, cậu đừng có làm bậy!" Phương Nhã Nhã rất chính nghĩ che chắn cho Phong Quang ở sau người, "Khi dễ con gái thì có gì hay?"
"Tôi khi dễ con gái? Phương Nhã Nhã, tôi là bị cô ta đá một cước!"
"Cậu lừa được ai? Bạn học Hạ gầy yếu như vậy, sức lực cũng nhỏ hơn cậu, cô cấy làm sao có thể đá đến thái tử nhà cậu? Mục Thiên Trạch, cậu muốn tìm phiền phức thì cũng lấy cái cớ dễ tin chút đi."
"Đúng đó!" Phong Quang gầy yếu ở phía sau gật đầu phụ họa.
Trong lòng Mục Thiên Trạch bị nghẹn, cậu khi nào thì ăn qua thiệt thòi như thế này, bị một đứa con gái đá đã rất mất mặt rồi, Phương Nhã Nhã không tin cậu càng làm cho con tức giận của cậu tăng vọt, "cô không tin tôi, vậy thì hỏi anh họ tôi đi, anh ấy cũng thấy! …A? anh họ tôi đâu?"
Một câu của Mục Thiên Trạch làm mọi người giật mình phát hiện không thấy An Đồng.
Phong Quang quay đầu nhìn chung quanh, quả nhiên không thấy bóng dáng An Đồng đâu.
Mục Thiên Trạch điên tiết, "Hạ Phong Quang, tôi không phải nói cô chăm sóc anh ấy cho tốt sao? anh họ của tôi đi đâu rồi!?"
An Đồng còn ngồi xe lăn, nơi này lại không quen thuộc, anh đi một mình như vậy là chuyện rất nguy hiểm.
Phong Quang mặt kệ Mục Thiên Trạch gào thét với cô, lập tức chạy đi, cô muốn tìm An Đồng.
Mục Thiên Trạch hô to về phía bóng dáng cô, "Hạ Phong Quang!"
"Khoan đã, Mục Thiên Trạch…" Phương Nhã Nhã bắt lấy tay cậu, "Bạn học Hạ nhất định là đi tìm An học trưởng, chúng ta cũng đi tìm đi."
Sắc mặt Mục Thiên Trạch nhìn không tốt, nhưng vẫn đồng ý với lời nói của Phương Nhã Nhã.
Phương Nhã Nhã một bên đi dọc theo con sông, một bên lấy điện thoại ra, bấm gọi vài lần đều không ai nghe máy, điều này làm cho lòng cô càng thêm nóng như lửa đốt, mà đợi đến khi cô nhìn thấy xe lăn An Đồng ở bên bờ sông, cô lặp tức chạy tới, trên xe lăn để điện thoại của anh mà chung quanh lại không có bóng dáng bất kỳ ai.
"An Đồng!"
Phong Quang gọi tên anh vài lần, không ai đáp lại, cô nhìn mặt nước tĩnh lặng, khôngthể ngừng suy nghĩ miên mang, nghĩ tới chuyện An Đồng gặp phải, còn có đau lòng thường xuyên xuất hiện trong mắt anh, chẳng lẽ… cô cắn răng, cái gì cũng không kịp nghĩ liền nhảy xuống nước.
"An Đồng! anh ở đâu!" Phong Quang đã không còn nhớ bao nhiêu lần cô theo dòng nước bơi đến đây, "An Đồng!"
Cuộc sống của anh đã không may mắn, người làm cho anh phải đau khổ lại là người mà anh thân thiết nhất, nếu là cô, nếu mẹ cô cũng đối xử với cô như vậy, nói khôngchừng chính cô cũng sẽ… Cũng sẽ muốn từ bỏ cuộc sống này… An Đồng… Đầu óc côkhông ngừng nhớ kỹ cái tên này, trái tim cô bị cái tên này níu lại nặng nề.
Ngay khi cô sắp tuyệt vọng hết sức, cô nghe được âm thanh quen thuộc truyền đến từ sau lưng, "Phong Quang?"
âm thanh đó vẫn như trước đây, trầm thấp mộc mạc, dễ nghe đến ngấm vào lòng người.